Chương 40: Chúng Ta Tâm Sự Đi
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
04/06/2021
Thời điểm Văn Khải An trở lại lần nữa, trên tay đã cầm thêm chiếc áo khoác, một bình nước ấm, cùng một hộp thuốc. Đem áo khoác lên người cô, anh lại lấy thuốc đưa cho cô, mở bình nước ra: “Nhiệt độ bình thường, uống thuốc đi.”
Tả Ninh ngoan ngoãn uống thuốc xong mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Tả Ninh vốn định cự tuyệt nhưng lại không có sức lực, đem vị trí khách sạn nói cho anh, nghĩ lại nợ anh thêm một ân tình, sau đó cùng nhau trở về.
Đưa cô đến bãi đỗ xe, Văn Khải An đỡ cô ngồi xuống ghế lái phụ, áo khoác bị trễ xuống, anh duỗi tay muốn kéo lên lại trong lúc đó vừa vặn cổ áo cô mở rộng, nhìn thấy phía dưới xương quai xanh đầy những vết hôn, có mới có cũ.
Yên lặng khởi động xe, do dự một lát, anh vẫn là mở miệng nói: “Tả tiểu thư, tôi biết có một số việc tôi không nên lắm lời nhưng vì sức khỏe của cô, cô vẫn nên khuyên nhủ bạn trai, có một số việc…Nên tùy thời điểm thích hợp mà làm.”
Tả Ninh chốc lát mới hiểu ý của anh, mặt lập tức có chút đỏ ửng: “Anh hiểu lầm rồi, sáng nay mới tôi bắt đầu bị, bạn trai tôi đối với tôi rất tốt, sẽ không…Sẽ không như vậy.”
Khuôn mặt của Văn Khải An liền đỏ, thậm chí so với cô còn khoa trương hơn.
Anh chỉ ho khan một tiếng che dấu xấu hổ, thấp giọng nói: “Cô nghỉ ngơi một chút đi, tới nơi tôi sẽ kêu cô.” Tả Ninh gật đầu, nhắm mắt lại vẫn không ngủ được, trong đầu hiện ra những lời nói của Thu Quốc Bình để lại trước khi rời đi.
Ông ta nói: “Tôi không biết Tả tiểu thư có để bụng thanh danh hay không nhưng tôi muốn đánh cược một phen. Rốt cuộc tư liệu về thân thế của cô trong tay tôi, có cả ảnh chụp tôi cũng không phải chỉ có bằng này, đây chỉ là một ít, chỉ là ảnh chụp có cảm xúc nhất mà thôi.”
Thanh danh? Cô còn thanh danh sao?
Lúc trước chỉ là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên internet thôi, nếu không phải bởi vì nhận làm biên kịch 《 Nhà》 , chỉ sợ hình ảnh chụp cô trên mạng còn không có.
Cô thật sự không để bụng sao? Dám không để bụng sao?
Nếu có một ngày, ảnh chụp cô trần truồng quấn lấy Thu Dật Mặc bị tung ra ngoài mọi người đều biết thì sẽ sao?
Người xa lạ cô tự nhiên sẽ không để ý bởi vì họ không quen cô, không để ý đến cô vậy cô để ý họ làm gì?
Cô thật sự có thể vứt bỏ hết cảm giác thẹn trong lòng, bình tĩnh mà đối mặt với sự việc sao?
“Đương nhiên, cô có thể đem việc hôm nay tôi gặp cô hoàn toàn nói hết cho Thu Dật Bạch, xem nó có năng lực vì cô mà làm chủ hay không. Nhưng mà tôi nghĩ, tôi so với cô còn hiểu biết con trai mình hơn, từ nhỏ nó không quyết đoán bằng anh trai của nó, làm việc do dự không quyết đoán, còn thích trốn tránh sự thật.
Cô cho rằng nó không vào tập đoàn Thu Viễn là bởi vì nó thật sự không hứng thú với tiền tài quyền lực, chỉ nguyện ý theo đuổi lý tưởng của mình sao? Cô sai rồi, nó sợ hãi, sợ hãi không bằng anh trai của nó, sợ hãi nó vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người khác, cho nên nó lựa chọn con đường khác.
Nhưng dù như thế thì có làm sao? Đến giờ nó cũng không có biện pháp thoát khỏi sự che chở của gia đình và anh trai của nó. Không có anh trai nó và danh nghĩa của tập đoàn Thu Viễn sắp xếp, chỉ dựa vào tiền tài và nhân lực trên tay của nó, cô cảm thấy nó có thể xử lý thoả đáng?
Đừng nhìn ngày thường nó thuận buồm xuôi gió, trong giới mỗi người gọi nó một tiếng đạo diễn Thu, nhưng nó được tôn trọng bởi vì nó là con trai thứ hai nhà họ Thu, nếu không chỉ bằng một đạo diễn nhỏ bé, cũng dám hô mưa gọi gió?
Lại nói, anh trai của nó ở trong lòng nó là một cây đại thụ không ai có thể nhổ đi. Mà cô, không kể trong lòng nó có quan trọng bao nhiêu, kể từ khi cô và anh trai của nó phát sinh quan hệ, cô cũng chỉ là tùy thời sẽ biến thành một cây châm trong lòng nó.
Loại quan hệ nam nữ này, không có thì không sao, một khi đã có chỉ có thể cuồn cuộn không ngừng. Tưởng tượng một chút, nếu cô gả vào nhà họ Thu thường xuyên chạm mặt với anh trai của nó, nhìn thấy các người ở bên nhau, nó sẽ nghĩ gì?
Có thể phỏng đoán, vợ của nó lại cùng anh trai nó nối lại tình xưa? Hoặc là, có thể nghĩ rằng, cô cùng anh trai nó đã từng ở bên nhau? Tin tưởng tôi, người đàn ông đó có thể là người khác nhưng nhất định không phải là anh trai của nó Thu Dật Mặc.”
Thời điểm Thu Quốc Bình nói ra những lời này, biểu hiện và ngữ khí không có một chút gợn sóng nhưng ông ta vô hình nói cho Tả Ninh biết rằng, mọi việc đều nằm trong sự khống chế của ông ta.
Ở trước mặt ông ta, Tả Ninh xác thực không có một chút tự tin.
Không chỉ vì khí thế của ông ta quá mức cường đại, càng bởi vì cô đối với Thu Dật Mặc không hiểu biết, với chính mình lại càng không.
Tả Ninh quen biết Thu Dật Bạch, tuy rằng tính cách có chút trẻ con, hay ghen, còn thường cho người ta cảm giác phong lưu lại đào hoa. Nhưng cô biết anh có tài hoa, hiểu được lãng mạn, lịch sự nhẹ nhàng, tính tình lại cực kỳ tốt sẽ có thể bao dung người khác.
Không chỉ đối với cô mà còn đối với cả nhân viên công tác ở đoàn phim anh cũng như vậy. Trừ bỏ việc anh đặc biệt chán ghét Du Hạo Nam, Tả Ninh không thấy anh nói tới ai, trên người của anh luôn tồn tại một loại ưu nhã kiêu ngạo.
Nhưng Thu Dật Bạch trong miệng Thu Quốc Bình lại làm cho Tả Ninh cảm thấy xa lạ. Giữa anh cùng Thu Dật Mặc, thật sự có quan hệ chặt chẽ như vậy?
Nếu như vậy lúc cô cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau hẳn là không có hoàn toàn mở rộng nội tâm đi?
Vậy còn cô thì sao? Không phải cũng chưa nói gì cho anh biết sao?
Cô mẫn cảm, cô mâu thuẫn, cô lo được lo mất, tự tra tấn bản thân, cô giả vờ tự tin rồi lại yếu đuối không bỏ xuống được, cô khát vọng ấm áp rồi lại sợ hãi mất đi mà dừng bước…
“Thu Dật Bạch, chúng ta tâm sự đi.”
Lúc Thu Dật Bạch đêm khuya chui vào trong chăn ôm cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cô đã mở miệng.
“Em muốn nói cái gì?” Anh từ phía sau vùi đầu vào cổ cô, cảm thụ mùi hương thanh mát trên người cô.
“Thực ra em cũng không biết, tùy tiện nói một chút đi, ví dụ như em vừa rồi suy nghĩ hai chúng ta quen nhau có phải vì quá xúc động, quá qua loa?”
Bàn tay bên hông cô cứng đờ, Thu Dật Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: “Có ý gì? Em hối hận sao?”
Tả Ninh lắc đầu: “Em chỉ là suy nghĩ, nếu về sau anh muốn kết hôn, như vậy em và anh quen nhau nhất định cũng vì mục đích kết hôn, nếu không chỉ là tự mình hại mình, đúng không?
“Cho nên em trước giờ, quả thực không nghĩ đến việc kết hôn.”
“Người thân của em cũng đã không còn trên đời, về sau muốn kết hôn hay không đều tự mình làm chủ nhưng anh thì không. Em nói em chưa muốn cùng anh kết hôn, không phải vì không muốn mà là không dám nghĩ. Nhưng hiện tại không nghĩ cũng không được.”
Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đem cô ôm chặt: “Cho nên cả đêm em suy nghĩ chuyện này? Chuyện này có gì phải suy nghĩ? Nếu em muốn kết hôn, anh liền cho em một hôn lễ nhưng nếu em không muốn, anh cũng không ép em, chúng ta từ từ tính.”
“Thu Dật Bạch.” Tả Ninh xoay người, nghiêm túc nhìn anh, “Vấn đề này thực sự quan trọng, chúng ta cẩn thận suy xét rõ ràng được không? Ngẫm lại tình cảm của chúng ta có phải quá nhanh hay không, không đủ vững chắc, chúng ta đều không hiểu rõ đối phương, về sau có thể hối hận. Em và anh, đều phải suy nghĩ thật kỹ.”
Nghĩ kỹ, cô mới đưa ra quyết định: Cùng Thu Dật Bạch đối mặt hay một mình cô thỏa hiệp?
Tả Ninh ngoan ngoãn uống thuốc xong mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Tả Ninh vốn định cự tuyệt nhưng lại không có sức lực, đem vị trí khách sạn nói cho anh, nghĩ lại nợ anh thêm một ân tình, sau đó cùng nhau trở về.
Đưa cô đến bãi đỗ xe, Văn Khải An đỡ cô ngồi xuống ghế lái phụ, áo khoác bị trễ xuống, anh duỗi tay muốn kéo lên lại trong lúc đó vừa vặn cổ áo cô mở rộng, nhìn thấy phía dưới xương quai xanh đầy những vết hôn, có mới có cũ.
Yên lặng khởi động xe, do dự một lát, anh vẫn là mở miệng nói: “Tả tiểu thư, tôi biết có một số việc tôi không nên lắm lời nhưng vì sức khỏe của cô, cô vẫn nên khuyên nhủ bạn trai, có một số việc…Nên tùy thời điểm thích hợp mà làm.”
Tả Ninh chốc lát mới hiểu ý của anh, mặt lập tức có chút đỏ ửng: “Anh hiểu lầm rồi, sáng nay mới tôi bắt đầu bị, bạn trai tôi đối với tôi rất tốt, sẽ không…Sẽ không như vậy.”
Khuôn mặt của Văn Khải An liền đỏ, thậm chí so với cô còn khoa trương hơn.
Anh chỉ ho khan một tiếng che dấu xấu hổ, thấp giọng nói: “Cô nghỉ ngơi một chút đi, tới nơi tôi sẽ kêu cô.” Tả Ninh gật đầu, nhắm mắt lại vẫn không ngủ được, trong đầu hiện ra những lời nói của Thu Quốc Bình để lại trước khi rời đi.
Ông ta nói: “Tôi không biết Tả tiểu thư có để bụng thanh danh hay không nhưng tôi muốn đánh cược một phen. Rốt cuộc tư liệu về thân thế của cô trong tay tôi, có cả ảnh chụp tôi cũng không phải chỉ có bằng này, đây chỉ là một ít, chỉ là ảnh chụp có cảm xúc nhất mà thôi.”
Thanh danh? Cô còn thanh danh sao?
Lúc trước chỉ là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên internet thôi, nếu không phải bởi vì nhận làm biên kịch 《 Nhà》 , chỉ sợ hình ảnh chụp cô trên mạng còn không có.
Cô thật sự không để bụng sao? Dám không để bụng sao?
Nếu có một ngày, ảnh chụp cô trần truồng quấn lấy Thu Dật Mặc bị tung ra ngoài mọi người đều biết thì sẽ sao?
Người xa lạ cô tự nhiên sẽ không để ý bởi vì họ không quen cô, không để ý đến cô vậy cô để ý họ làm gì?
Cô thật sự có thể vứt bỏ hết cảm giác thẹn trong lòng, bình tĩnh mà đối mặt với sự việc sao?
“Đương nhiên, cô có thể đem việc hôm nay tôi gặp cô hoàn toàn nói hết cho Thu Dật Bạch, xem nó có năng lực vì cô mà làm chủ hay không. Nhưng mà tôi nghĩ, tôi so với cô còn hiểu biết con trai mình hơn, từ nhỏ nó không quyết đoán bằng anh trai của nó, làm việc do dự không quyết đoán, còn thích trốn tránh sự thật.
Cô cho rằng nó không vào tập đoàn Thu Viễn là bởi vì nó thật sự không hứng thú với tiền tài quyền lực, chỉ nguyện ý theo đuổi lý tưởng của mình sao? Cô sai rồi, nó sợ hãi, sợ hãi không bằng anh trai của nó, sợ hãi nó vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người khác, cho nên nó lựa chọn con đường khác.
Nhưng dù như thế thì có làm sao? Đến giờ nó cũng không có biện pháp thoát khỏi sự che chở của gia đình và anh trai của nó. Không có anh trai nó và danh nghĩa của tập đoàn Thu Viễn sắp xếp, chỉ dựa vào tiền tài và nhân lực trên tay của nó, cô cảm thấy nó có thể xử lý thoả đáng?
Đừng nhìn ngày thường nó thuận buồm xuôi gió, trong giới mỗi người gọi nó một tiếng đạo diễn Thu, nhưng nó được tôn trọng bởi vì nó là con trai thứ hai nhà họ Thu, nếu không chỉ bằng một đạo diễn nhỏ bé, cũng dám hô mưa gọi gió?
Lại nói, anh trai của nó ở trong lòng nó là một cây đại thụ không ai có thể nhổ đi. Mà cô, không kể trong lòng nó có quan trọng bao nhiêu, kể từ khi cô và anh trai của nó phát sinh quan hệ, cô cũng chỉ là tùy thời sẽ biến thành một cây châm trong lòng nó.
Loại quan hệ nam nữ này, không có thì không sao, một khi đã có chỉ có thể cuồn cuộn không ngừng. Tưởng tượng một chút, nếu cô gả vào nhà họ Thu thường xuyên chạm mặt với anh trai của nó, nhìn thấy các người ở bên nhau, nó sẽ nghĩ gì?
Có thể phỏng đoán, vợ của nó lại cùng anh trai nó nối lại tình xưa? Hoặc là, có thể nghĩ rằng, cô cùng anh trai nó đã từng ở bên nhau? Tin tưởng tôi, người đàn ông đó có thể là người khác nhưng nhất định không phải là anh trai của nó Thu Dật Mặc.”
Thời điểm Thu Quốc Bình nói ra những lời này, biểu hiện và ngữ khí không có một chút gợn sóng nhưng ông ta vô hình nói cho Tả Ninh biết rằng, mọi việc đều nằm trong sự khống chế của ông ta.
Ở trước mặt ông ta, Tả Ninh xác thực không có một chút tự tin.
Không chỉ vì khí thế của ông ta quá mức cường đại, càng bởi vì cô đối với Thu Dật Mặc không hiểu biết, với chính mình lại càng không.
Tả Ninh quen biết Thu Dật Bạch, tuy rằng tính cách có chút trẻ con, hay ghen, còn thường cho người ta cảm giác phong lưu lại đào hoa. Nhưng cô biết anh có tài hoa, hiểu được lãng mạn, lịch sự nhẹ nhàng, tính tình lại cực kỳ tốt sẽ có thể bao dung người khác.
Không chỉ đối với cô mà còn đối với cả nhân viên công tác ở đoàn phim anh cũng như vậy. Trừ bỏ việc anh đặc biệt chán ghét Du Hạo Nam, Tả Ninh không thấy anh nói tới ai, trên người của anh luôn tồn tại một loại ưu nhã kiêu ngạo.
Nhưng Thu Dật Bạch trong miệng Thu Quốc Bình lại làm cho Tả Ninh cảm thấy xa lạ. Giữa anh cùng Thu Dật Mặc, thật sự có quan hệ chặt chẽ như vậy?
Nếu như vậy lúc cô cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau hẳn là không có hoàn toàn mở rộng nội tâm đi?
Vậy còn cô thì sao? Không phải cũng chưa nói gì cho anh biết sao?
Cô mẫn cảm, cô mâu thuẫn, cô lo được lo mất, tự tra tấn bản thân, cô giả vờ tự tin rồi lại yếu đuối không bỏ xuống được, cô khát vọng ấm áp rồi lại sợ hãi mất đi mà dừng bước…
“Thu Dật Bạch, chúng ta tâm sự đi.”
Lúc Thu Dật Bạch đêm khuya chui vào trong chăn ôm cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cô đã mở miệng.
“Em muốn nói cái gì?” Anh từ phía sau vùi đầu vào cổ cô, cảm thụ mùi hương thanh mát trên người cô.
“Thực ra em cũng không biết, tùy tiện nói một chút đi, ví dụ như em vừa rồi suy nghĩ hai chúng ta quen nhau có phải vì quá xúc động, quá qua loa?”
Bàn tay bên hông cô cứng đờ, Thu Dật Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: “Có ý gì? Em hối hận sao?”
Tả Ninh lắc đầu: “Em chỉ là suy nghĩ, nếu về sau anh muốn kết hôn, như vậy em và anh quen nhau nhất định cũng vì mục đích kết hôn, nếu không chỉ là tự mình hại mình, đúng không?
“Cho nên em trước giờ, quả thực không nghĩ đến việc kết hôn.”
“Người thân của em cũng đã không còn trên đời, về sau muốn kết hôn hay không đều tự mình làm chủ nhưng anh thì không. Em nói em chưa muốn cùng anh kết hôn, không phải vì không muốn mà là không dám nghĩ. Nhưng hiện tại không nghĩ cũng không được.”
Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đem cô ôm chặt: “Cho nên cả đêm em suy nghĩ chuyện này? Chuyện này có gì phải suy nghĩ? Nếu em muốn kết hôn, anh liền cho em một hôn lễ nhưng nếu em không muốn, anh cũng không ép em, chúng ta từ từ tính.”
“Thu Dật Bạch.” Tả Ninh xoay người, nghiêm túc nhìn anh, “Vấn đề này thực sự quan trọng, chúng ta cẩn thận suy xét rõ ràng được không? Ngẫm lại tình cảm của chúng ta có phải quá nhanh hay không, không đủ vững chắc, chúng ta đều không hiểu rõ đối phương, về sau có thể hối hận. Em và anh, đều phải suy nghĩ thật kỹ.”
Nghĩ kỹ, cô mới đưa ra quyết định: Cùng Thu Dật Bạch đối mặt hay một mình cô thỏa hiệp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.