Chương 1: Cuồng Hôn
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
03/06/2021
Bóng đêm thâm trầm, gió đêm thổi quét.
Tả Ninh vươn tay đem mấy lọn tóc bay xoã ra sau tai, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn tầng năm tối đen của căn biệt thự trước mặt.
Căn biệt thự này tên là " Hoa sen khê bạn ", hiện giờ xem ra đã rất cũ, nhưng trong lòng Tả Ninh rất rõ ràng, lấy năng lực của cô bây giờ, vẫn là như cũ không thể mua nổi căn biệt thự trước mặt này.
Nhưng mà vô luận nơi này có bao nhiêu cũ nát thì đây cũng là tiểu khu gần với Nguyệt Minh Hồ nhất mà Nguyệt Minh Hồ là hồ nhân tạo lớn nhất ở đô thị cấp 1 thành phố S.
Cái này địa phương này vốn dĩ là nơi dành cho người giàu sinh sống.
"Nhiều năm như vậy, vẫn không thấy có người đến sống. Chẳng lẽ mua một đống biệt thự như thế này chỉ để đầu tư?"
Tả Ninh lẩm bẩm tự nói trong bóng đêm, suy nghĩ bị cô kéo ra xa vời. Chờ cô phục hồi tinh thần lại mới ý thức được, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi.
Nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn có chuyện quan trọng, cô âm thầm thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đông!" Cách đó không xa, bên ngoài vườn hoa đột nhiên truyền đến một tiếng động kì lạ, như là có thứ gì rơi xuống mặt đất.
Tả Ninh theo bản năng nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, mượn ánh đèn đường, mơ hồ có thể nhìn đến sâu bên trong vườn hoa có một thân ảnh màu đen, mà thình lình trên sàn bên ngoài là một cái bình rượu.
Là một tên ma men sao?
Nghĩ đến trị an của tiểu khu từ trước đến giờ không tồi, Tả Ninh liền lớn gan, hướng vài bước đến phía bên kia, thử hỏi: "Này...... Có ổn không?"
Không nghe được tiếng đáp lại, cô lại đi thêm về phía trước vài bước, lần này rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi.
Người đàn ông một thân âu phục màu đen cho dù là ngồi dưới đất cũng không khó để tưởng tượng ra dáng người của hắn thật đẹp, hơn nữa tướng mạo cực kỳ tuấn lãng.
Thời điểm mà Tả Ninh đang quan sát kỹ lưỡng người đàn ông, hắn cũng ngẩng đầu mà nhìn cô.
Hai tròng mắt của hắn như bị bịt kín bởi một tầng hơi nước mỏng, ánh mắt cũng có chút hỗn độn, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Ninh tựa hồ cực kỳ nóng rực.
Tả Ninh bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh uống say? Anh có muốn tôi......ừm..giúp anh kêu người nhà anh tới đón không?"
Cô nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này liền biết hắn là người giàu có, lại nói đến vị trí của bọn họ hiện tại, Tả Ninh suy đoán nhà của người đàn ông này có lẽ ở gần đây.
Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, sau một hồi mới lẩm bẩm nói: "Em rốt cuộc đã trở lại."
Tả Ninh sửng sốt, còn không kịp phản ứng với lời nói và ý tứ của hắn thì một thân ảnh mang theo mùi rượu nồng đậm ôm lấy cô, đem cô gắt gao ôm vào lồng ngực.
Tả Ninh hoảng sợ, ngay sau đó cô dùng sức muốn đẩy nam nhân đang ôm mình ra, nhưng cô càng dùng sức nam nhân càng đem cô ôm chặt, đến cuối cùng cô bị hắn ép tới hô hấp hỗn loạn, cả người mềm nhũn.
"Biết không? Anh vẫn luôn đi tìm em, anh đợi em đã rất nhiều năm, rất nhiều năm......" Đôi tay hắn không ngừng dùng sức, giống như muốn đem người trong lòng nhập lại thành một.
"Anh......anh uống say, nhận sai người, tôi vốn không...... Không quen biết anh......anh buông tay......"
Ngay thời điểm mà Tả Ninh sắp không thở nổi, nam nhân rốt cuộc buông cô ra, nhưng cô mới vừa miệng thở dốc hai cái liền bị một đôi môi nóng rực hôn lên.
Tim của Tả Ninh đập nhanh gia tốc, thậm chí cô đã quên kháng cự, cô chỉ biết trừng mắt nhìn người nam nhân trước mặt.
Khoảng cách gần đến mức cô thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi của hắn thật dài, thật xin đẹp, mà đôi mắt khép hờ của hắn cư nhiên chảy nước mắt.
Nước mắt lăn theo gương mặt hắn chảy xuống, dừng ở trên môi hai người.
Nước mắt vốn dĩ rất nóng, nhưng đôi môi hắn nóng bỏng, khiến cho những giọt nước mắt trở thành chất lỏng lạnh lẽo kích thích, Tả Ninh nhất thời phục hồi tinh thần, hung hăng dùng sức đẩy hắn ra.
Nam nhân đại khái là bởi vì uống quá nhiều rượu, bước đi có chút loạng choạng, bị một lực đẩy như vậy, hắn bước chân lùi về sau mấy bước, sau đó bỗng nhiên ngã xuống đất.
Mắt thấy nam nhân ngã về phía hàng rào chắn, trong nháy mắt vẫn không nhúc nhích, Tả Ninh sợ tới mức hô hấp cứng lại, chạy nhanh đến nâng người đàn ông dậy.
"Này! Anh không sao chứ? Này! Này! Anh tỉnh lại đi!"
Tả Ninh lúc này mới phát hiện, nam nhân này không chỉ có đôi môi nóng bỏng mà ngay cả hai má cùng với trán cũng phi thường nóng bỏng, này rõ ràng là hắn đang sốt cao a~.
"Trên đầu không có vết thương, chắc là không quá nặng? Con người này cũng thật là đã bệnh đến mức độ này rồi còn uống rượu......lại còn giở thói lưu manh, thế này có chết cũng xứng đáng!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô cũng không dám có ý nghĩ đó, bây giờ chỉ có thể lấy di động ra gọi một chiếc taxi, sau đó thấp thỏm, bất an chờ tài xế đến đây.
Phẫn nộ khi bị cướp đi nụ hôn đầu đã sớm không còn, cô hiện tại chỉ có thể cầu xin nam nhân này đừng chết, nếu không cô chỉ có khả năng một mạng đền một mạng, rốt cuộc người ở nơi này cô không thể trêu vào a~.
Rõ ràng bản thân mình cũng chưa có làm cái gì sai tại sao lại rơi vào kết cục như thế này chứ?
Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, tài xế taxi liền gọi điện tới nói bảo vệ cửa không cho xe đi vào, kêu Tả Ninh tự mình đi đến trước cửa tiểu khu.
Tả Ninh âm thầm trợn mắt, nhìn người bên cạnh ít nhất phải cao 1m85, nam nhân cao lớn như vậy....cắn chặt răng, đem nam nhân đỡ lên trên lưng, Tả Ninh gian nan mà đi ra ngoài.
"Thật là xui xẻo, sao tự nhiên lại gặp anh ta cơ chứ? Anh đừng có mà chết a, anh mà chết người nhà anh sẽ đến bắt tôi đền mạng, khi đó tôi tìm ai nói lí lẽ đây?"
Dừng một chút, cô thở dài rồi tiếp tục nói, "Nhưng thôi dù gì tôi cũng cô đơn một mình, sinh mệnh này nếu anh muốn tôi liền trả lại cho anh."
Chờ đến khi cô đem người đàn ông ném vào trong xe taxi nhìn lại chính mình một thân váy trắng bị mồ hôi thấm ướt, nhớp nháp, khó chịu không nói lên lời.
Làm lơ ánh mắt nghi hoặc của bảo an tiểu khu cùng với tài xế taxi, cô trấn định nói: "Đưa tôi tới bệnh viện, bệnh viện gần nhất."
Tả Ninh vươn tay đem mấy lọn tóc bay xoã ra sau tai, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn tầng năm tối đen của căn biệt thự trước mặt.
Căn biệt thự này tên là " Hoa sen khê bạn ", hiện giờ xem ra đã rất cũ, nhưng trong lòng Tả Ninh rất rõ ràng, lấy năng lực của cô bây giờ, vẫn là như cũ không thể mua nổi căn biệt thự trước mặt này.
Nhưng mà vô luận nơi này có bao nhiêu cũ nát thì đây cũng là tiểu khu gần với Nguyệt Minh Hồ nhất mà Nguyệt Minh Hồ là hồ nhân tạo lớn nhất ở đô thị cấp 1 thành phố S.
Cái này địa phương này vốn dĩ là nơi dành cho người giàu sinh sống.
"Nhiều năm như vậy, vẫn không thấy có người đến sống. Chẳng lẽ mua một đống biệt thự như thế này chỉ để đầu tư?"
Tả Ninh lẩm bẩm tự nói trong bóng đêm, suy nghĩ bị cô kéo ra xa vời. Chờ cô phục hồi tinh thần lại mới ý thức được, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi.
Nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn có chuyện quan trọng, cô âm thầm thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đông!" Cách đó không xa, bên ngoài vườn hoa đột nhiên truyền đến một tiếng động kì lạ, như là có thứ gì rơi xuống mặt đất.
Tả Ninh theo bản năng nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, mượn ánh đèn đường, mơ hồ có thể nhìn đến sâu bên trong vườn hoa có một thân ảnh màu đen, mà thình lình trên sàn bên ngoài là một cái bình rượu.
Là một tên ma men sao?
Nghĩ đến trị an của tiểu khu từ trước đến giờ không tồi, Tả Ninh liền lớn gan, hướng vài bước đến phía bên kia, thử hỏi: "Này...... Có ổn không?"
Không nghe được tiếng đáp lại, cô lại đi thêm về phía trước vài bước, lần này rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi.
Người đàn ông một thân âu phục màu đen cho dù là ngồi dưới đất cũng không khó để tưởng tượng ra dáng người của hắn thật đẹp, hơn nữa tướng mạo cực kỳ tuấn lãng.
Thời điểm mà Tả Ninh đang quan sát kỹ lưỡng người đàn ông, hắn cũng ngẩng đầu mà nhìn cô.
Hai tròng mắt của hắn như bị bịt kín bởi một tầng hơi nước mỏng, ánh mắt cũng có chút hỗn độn, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Ninh tựa hồ cực kỳ nóng rực.
Tả Ninh bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh uống say? Anh có muốn tôi......ừm..giúp anh kêu người nhà anh tới đón không?"
Cô nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này liền biết hắn là người giàu có, lại nói đến vị trí của bọn họ hiện tại, Tả Ninh suy đoán nhà của người đàn ông này có lẽ ở gần đây.
Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, sau một hồi mới lẩm bẩm nói: "Em rốt cuộc đã trở lại."
Tả Ninh sửng sốt, còn không kịp phản ứng với lời nói và ý tứ của hắn thì một thân ảnh mang theo mùi rượu nồng đậm ôm lấy cô, đem cô gắt gao ôm vào lồng ngực.
Tả Ninh hoảng sợ, ngay sau đó cô dùng sức muốn đẩy nam nhân đang ôm mình ra, nhưng cô càng dùng sức nam nhân càng đem cô ôm chặt, đến cuối cùng cô bị hắn ép tới hô hấp hỗn loạn, cả người mềm nhũn.
"Biết không? Anh vẫn luôn đi tìm em, anh đợi em đã rất nhiều năm, rất nhiều năm......" Đôi tay hắn không ngừng dùng sức, giống như muốn đem người trong lòng nhập lại thành một.
"Anh......anh uống say, nhận sai người, tôi vốn không...... Không quen biết anh......anh buông tay......"
Ngay thời điểm mà Tả Ninh sắp không thở nổi, nam nhân rốt cuộc buông cô ra, nhưng cô mới vừa miệng thở dốc hai cái liền bị một đôi môi nóng rực hôn lên.
Tim của Tả Ninh đập nhanh gia tốc, thậm chí cô đã quên kháng cự, cô chỉ biết trừng mắt nhìn người nam nhân trước mặt.
Khoảng cách gần đến mức cô thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi của hắn thật dài, thật xin đẹp, mà đôi mắt khép hờ của hắn cư nhiên chảy nước mắt.
Nước mắt lăn theo gương mặt hắn chảy xuống, dừng ở trên môi hai người.
Nước mắt vốn dĩ rất nóng, nhưng đôi môi hắn nóng bỏng, khiến cho những giọt nước mắt trở thành chất lỏng lạnh lẽo kích thích, Tả Ninh nhất thời phục hồi tinh thần, hung hăng dùng sức đẩy hắn ra.
Nam nhân đại khái là bởi vì uống quá nhiều rượu, bước đi có chút loạng choạng, bị một lực đẩy như vậy, hắn bước chân lùi về sau mấy bước, sau đó bỗng nhiên ngã xuống đất.
Mắt thấy nam nhân ngã về phía hàng rào chắn, trong nháy mắt vẫn không nhúc nhích, Tả Ninh sợ tới mức hô hấp cứng lại, chạy nhanh đến nâng người đàn ông dậy.
"Này! Anh không sao chứ? Này! Này! Anh tỉnh lại đi!"
Tả Ninh lúc này mới phát hiện, nam nhân này không chỉ có đôi môi nóng bỏng mà ngay cả hai má cùng với trán cũng phi thường nóng bỏng, này rõ ràng là hắn đang sốt cao a~.
"Trên đầu không có vết thương, chắc là không quá nặng? Con người này cũng thật là đã bệnh đến mức độ này rồi còn uống rượu......lại còn giở thói lưu manh, thế này có chết cũng xứng đáng!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô cũng không dám có ý nghĩ đó, bây giờ chỉ có thể lấy di động ra gọi một chiếc taxi, sau đó thấp thỏm, bất an chờ tài xế đến đây.
Phẫn nộ khi bị cướp đi nụ hôn đầu đã sớm không còn, cô hiện tại chỉ có thể cầu xin nam nhân này đừng chết, nếu không cô chỉ có khả năng một mạng đền một mạng, rốt cuộc người ở nơi này cô không thể trêu vào a~.
Rõ ràng bản thân mình cũng chưa có làm cái gì sai tại sao lại rơi vào kết cục như thế này chứ?
Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, tài xế taxi liền gọi điện tới nói bảo vệ cửa không cho xe đi vào, kêu Tả Ninh tự mình đi đến trước cửa tiểu khu.
Tả Ninh âm thầm trợn mắt, nhìn người bên cạnh ít nhất phải cao 1m85, nam nhân cao lớn như vậy....cắn chặt răng, đem nam nhân đỡ lên trên lưng, Tả Ninh gian nan mà đi ra ngoài.
"Thật là xui xẻo, sao tự nhiên lại gặp anh ta cơ chứ? Anh đừng có mà chết a, anh mà chết người nhà anh sẽ đến bắt tôi đền mạng, khi đó tôi tìm ai nói lí lẽ đây?"
Dừng một chút, cô thở dài rồi tiếp tục nói, "Nhưng thôi dù gì tôi cũng cô đơn một mình, sinh mệnh này nếu anh muốn tôi liền trả lại cho anh."
Chờ đến khi cô đem người đàn ông ném vào trong xe taxi nhìn lại chính mình một thân váy trắng bị mồ hôi thấm ướt, nhớp nháp, khó chịu không nói lên lời.
Làm lơ ánh mắt nghi hoặc của bảo an tiểu khu cùng với tài xế taxi, cô trấn định nói: "Đưa tôi tới bệnh viện, bệnh viện gần nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.