Chương 119: Đã Lâu Không Gặp
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
12/06/2021
TV trong đại sảnh của khách sạn đang phát lại lễ trao giải tối hôm qua, đây là một trong những giải thưởng phim truyền hình trong nước có uy tín nhất, luôn thu hút sự chú ý của khán giả, cho nên dù là phát lại thì vẫn thu hút được sự chú ý của không ít người qua lại.
Bộ phim truyền hình tình cảm đô thị cạnh tranh trong kinh doanh 《 Nhà 》 đã nổi tiếng kể từ khi công chiếu vào tháng 7 năm ngoái, không chỉ tăng vọt về rating mà hiện giờ bộ phim còn bao gồm cả 5 giải thưởng: phim truyền hình hay nhất, diễn viên nam chính xuất sắc nhất, diễn viên nam phụ xuất sắc nhất, diễn viên nữ phụ xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, đã thế lại còn được đề cử cho giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, hiển nhiên chiếm lấy tiêu đề của các trang tin tức lớn chỉ trong một đêm.
"Cậu xem cậu xem, là Cao Hạ nhà tớ! Tối hôm qua anh ấy được giải Thị đế, tớ kϊƈɦ động đến mức suýt chút nữa không ngủ được!" Một cô gái chỉ vào màn hình TV vừa nói vừa nhảy lên: "Tại sao anh tớ vẫn đẹp trai như vậy cơ chứ? Bộ dáng mặc vest của anh ấy quả thực... A a a thật muốn ngủ với anh ấy!"
Một cô gái khác bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đánh giá công bằng: "Ánh mắt của cậu thật không tệ, mới 2 tháng trước anh ta vừa lấy giải nam phụ điện anh xuất sắc nhất, bây giờ lại nhận giải Thị đế, trong số ít các diễn viên mấy năm nay, tớ xem trọng anh ta nhất, phỏng chừng không bao lâu nữa, giải Ảnh đế cũng sẽ là của anh ta."
"Đó là đương nhiên, anh tớ vừa mới quay xong một bộ phim điện ảnh được chế tác với quy mô lớn, nam chính số 1, tất cả mọi người đều nói bộ phim này là thiết kế riêng cho anh ấy, hơn nữa còn nhằm mục đích đoạt giải, tớ rất phấn khích khi nghĩ về điều đó."
Trêи màn hình TV, Cao Hạ mặc một bộ vest màu đen rất điệu thấp*, nhưng dáng người cao lớn cộng với khí chất xuất chúng khiến anh dù chỉ vừa đứng trêи bục trao giải thì vẫn tự nhiên để lộ ra một phong thái vượt hẳn không gì sánh được.
(*) Điệu thấp: không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình.
Cầm chiếc cúp dành cho nam chính xuất sắc nhất, anh lịch sự cảm ơn rất nhiều người, sau khi khiêm tốn bày tỏ rằng chính mình cần phải tiến bộ hơn, anh tiếp tục nói: "Thật ra hôm nay có thể lấy được giải thưởng này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến 2 người này đầu tiên, một là người bạn tốt của tôi kiêm đạo diễn của bộ phim - Thu Dật Bạch, nếu không có sự cống hiến của cậu ấy thì bộ phim này sẽ không có được vinh quang đêm nay, ở trong lòng tôi, cậu ấy luôn là đạo diễn ưu tú nhất."
Nói đến đây, ống kính tự nhiên hướng về phía Thu Dật Bạch dưới khán đài, dù anh chưa lấy được giải thưởng, nhưng trêи khuôn mặt đều là ý cười, anh mặc vest màu lam sẫm cùng với khuôn mặt tuấn tú, khiến cho anh còn chói mắt hơn nam minh tinh ở bên cạnh.
Cao Hạ nói tiếp: "Người mà tôi muốn cảm ơn tiếp theo là một người bạn đã cho tôi sự khích lệ rất lớn. Tôi từng hứa với cô ấy sẽ đem cúp về, bây giờ tôi đã làm được nhưng cô ấy lại không đến sân khấu để xem tôi nhận giải thưởng, nếu cô ấy nhìn thấy cảnh này trước TV thì tôi hy vọng... Cho dù bây giờ cô ấy đang ở đâu thì cũng có thể vui vẻ hạnh phúc."
Ở một góc đại sảnh, một cô gái mặc váy dài màu xanh, tuy rằng phân nửa khuôn mặt đã bị kính râm che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nghe xong cảm nghĩ của Cao Hạ khi nhận giải thưởng, cô đã mỉm cười trước TV.
"Ninh Ninh, đi thôi!" Một người phụ nữ dáng người cao gầy đi ra từ toilet phất tay với người ở phía xa xa.
Hai người rời khỏi đại sảnh và đi thẳng đến bể bơi bên trong khách sạn, sau khi bơi qua lại vài vòng, Hồ Duyệt Đình vẫn không chịu nổi mà leo lên bờ trước, nhìn Tả Ninh rất hưởng thụ ở trong nước, Hồ Duyệt Đình cười nói: "Không tệ nha, trước đây không dám xuống nước, bây giờ kỹ thuật bơi đã tiến bộ rất nhiều."
"Đương nhiên rồi!" Tả Ninh cũng không chút khiêm tốn, ở trong hồ bơi một hồi lâu, cô mới đứng yên trước mặt Hồ Duyệt Đình và nói: "Bơi lộ chỉ có thể coi là một nhiệm vụ khó khăn đối với em, ngay cả nhiệm vụ cấp địa ngục em còn đối phó được thì cái này có gì đáng sợ chứ?"
Hồ Duyệt Đình lấy khăn lau bọt nước trêи mặt và liên tục lắc đầu: "Chỗ này vừa nóng vừa ngột ngạt vừa chán, không biết làm sao em có thể ở nhiều ngày như vậy?"
"Em đến để tìm cảm hứng chứ không phải để du lịch, sao lại để ý mấy cái đó cơ chứ?" Tả Ninh ngửa đầu lên còn chăm chú nhìn bộ dáng uyển chuyển mặc áo tắm của Hồ Duyệt Đình: "Em chuẩn bị viết về một nữ chính phong tình vạn chủng*, hay là dựa theo hình mẫu của chị nhỉ?"
(*) Phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì người mà nở rộ.
"Được, trước đây trong tiểu thuyết của em chị chỉ có thể làm nữ phụ ác độc, cuối cùng bây giờ đã được thăng cấp thành nữ chính."
Nhắc tới chuyện trước kia, Tả Ninh cũng không khỏi cười nhẹ ra tiếng: "Chị không xem lễ trao giải tối hôm qua à? Vai diễn kia là lấy chị làm mẫu, có thể làm cho diễn viên lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất."
"Vai nữ chính lấy chị làm mẫu kia, nếu chị được đóng thì nói không chừng có thể lấy giải Thị hậu! Chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc, chị không có cơ hội!"
"Chị cũng thật là kỳ lạ, trong khi sự nghiệp đang thăng hoa như mặt trời giữa trưa thì lại chọn rút lui khỏi giới giải trí, thật đáng tiếc!"
"Không còn cách nào, bởi vì tình yêu." Hồ Duyệt Đình đắc ý giơ chiếc nhẫn kim cương trêи tay lên: "Dù sao thì tiền chị cũng đã kiếm đủ rồi, tiếp theo, chị nên đi thực hiện ước mơ dạo vòng quanh thế giới của anh trai em rồi."
"Thế giới này thật kỳ diệu, trước đây chị không tin vào tình yêu, bây giờ lại vì tình yêu đã qua đi mà bất chấp tất cả."
"Mà em của trước kia tin tưởng tình yêu, giờ ngược lại không tin."
Tả Ninh nhún vai nói: "Em tin, vẫn luôn tin, nhưng bây giờ... Em không cần nữa."
Hồ Duyệt Đình cười lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà mệt mỏi duỗi eo, tùy tiện giãn cơ thể ra: "Ngày mai chị sẽ đi, chị không thể ở cái chỗ nhạt nhẽo này nữa."
"Điểm dừng tiếp theo là ở đâu? Châu Á, Châu Âu, Bắc Mĩ đều đã đi hết, chị sẽ không đi Châu Phi đó chứ?"
"Châu Phi tạm thời chưa chuẩn bị sẵn sàng, đi Nam Mĩ trước, em thì sao? Sau khi đi sa mạc lớn thì em sẽ đi đâu?"
Thật ra Tả Ninh cũng không biết điểm dừng tiếp theo của cô sẽ là nơi nào, dù sao cô cũng muốn ở lại thành phố Tây Bắc nóng bức này một thời gian dài, nếu có cảm hứng thì trực tiếp hoàn thành một bộ tiểu thuyết ở đây rồi đi.
Cuộc sống mà, thoải mái là tốt rồi, tại sao phải suy nghĩ trước nhiều như vậy?
Sau khi Hồ Duyệt Đình rời khỏi, Tả Ninh cũng trả phòng đi khỏi khách sạn, đi về hướng tây, chính thức bước vào sa mạc.
Đây đều là những nơi chính phủ cố ý quy hoạch thành thắng cảnh du lịch, cô cũng không lo lắng về những nguy hiểm của môi trường, dọc đường đi cô cũng có thể gặp được không ít khách sạn và nhà trọ, đi một chút rồi dừng lại, thích ứng trong mọi tình cảnh, vui vẻ tự do.
Vì thế vào một ngày nọ khi cảm thấy hơi buồn ngủ, cô chỉ đơn giản ở lại một khách sạn tên là "Khách sạn Tiểu Long Môn" rồi ngủ từ sáng đến tối.
Cô bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức. Thiết kế của khách sạn giống như nhà trọ trong phim cổ trang, mang tới cảm giác phục cổ, nhưng căn phòng làm bằng gỗ thuần túy có hiệu quả cách âm rất kém.
Mùa hè ngủ nhiều hơi đau đầu, cô chuẩn bị ra ngoài hóng gió, mới vừa mở cửa thì đã thấy có rất nhiều người ở sảnh dưới lầu.
Bà chủ đúng lúc đang ở trêи lầu, nhìn thấy cô thì liền vội vàng chào đón: "Ơ kìa cô gái nhỏ, tôi đang định đến tìm cô đây. Là như thế này, có một đoàn phim đang quay phim ở sa mạc phía tây thì đột nhiên gặp phải cơn lốc xoáy, xe bị hư hỏng không có chỗ sửa chữa, không về được khách sạn cũ, thế nên tạm thời ở lại khách sạn của chúng tôi một đêm, nhưng chỗ của chúng tôi không đủ phòng, cô lại vừa đặt phòng suite* lớn nhất, bên trong không phải còn hai phòng ngủ nhỏ sao, cô xem có thể chia sẻ cho hai cô gái khác ở cùng không? Cô yên tâm, tiền phòng tôi sẽ trả lại cho cô, dù sao thì đi ra bên ngoài, mọi người thông cảm cho nhau một chút."
(*) Suite: thường được thiết kế, bố trí ở tầng cao nhất, là loại phòng có diện tích lớn nhất, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt.
"Có thể!" Tả Ninh trả lời thẳng thắn: "Chiếc giường trong phòng tôi ở rất lớn, ngủ 3 người cũng được, nếu các cô ấy đồng ý thì nhường cho các cô ấy, tôi ở phòng ngủ nhỏ."
"Tôi vừa nhìn thấy cô thì đã biết là người dễ nói chuyện." Bà chủ hào sảng mừng rỡ rồi nói lớn xuống dưới lầu: "Vị khách này đồng ý nhường phòng suite, phòng ngủ hai cái một lớn một nhỏ, dồn lại một chút có thể ở được 5 cô gái nhỏ."
Người trong sảnh đều ngẩng đầu lên trêи nhìn, Tả Ninh cũng vô thức nhìn lướt qua đám người.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, cô liền bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.
Một người tuy rằng đã hơn 1 năm không gặp, nhưng cô đã nhìn thấy người đó trêи TV vào tối ngày hôm trước --- một ánh mắt kinh ngạc mà vui sướиɠ.
Bộ phim truyền hình tình cảm đô thị cạnh tranh trong kinh doanh 《 Nhà 》 đã nổi tiếng kể từ khi công chiếu vào tháng 7 năm ngoái, không chỉ tăng vọt về rating mà hiện giờ bộ phim còn bao gồm cả 5 giải thưởng: phim truyền hình hay nhất, diễn viên nam chính xuất sắc nhất, diễn viên nam phụ xuất sắc nhất, diễn viên nữ phụ xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, đã thế lại còn được đề cử cho giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, hiển nhiên chiếm lấy tiêu đề của các trang tin tức lớn chỉ trong một đêm.
"Cậu xem cậu xem, là Cao Hạ nhà tớ! Tối hôm qua anh ấy được giải Thị đế, tớ kϊƈɦ động đến mức suýt chút nữa không ngủ được!" Một cô gái chỉ vào màn hình TV vừa nói vừa nhảy lên: "Tại sao anh tớ vẫn đẹp trai như vậy cơ chứ? Bộ dáng mặc vest của anh ấy quả thực... A a a thật muốn ngủ với anh ấy!"
Một cô gái khác bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đánh giá công bằng: "Ánh mắt của cậu thật không tệ, mới 2 tháng trước anh ta vừa lấy giải nam phụ điện anh xuất sắc nhất, bây giờ lại nhận giải Thị đế, trong số ít các diễn viên mấy năm nay, tớ xem trọng anh ta nhất, phỏng chừng không bao lâu nữa, giải Ảnh đế cũng sẽ là của anh ta."
"Đó là đương nhiên, anh tớ vừa mới quay xong một bộ phim điện ảnh được chế tác với quy mô lớn, nam chính số 1, tất cả mọi người đều nói bộ phim này là thiết kế riêng cho anh ấy, hơn nữa còn nhằm mục đích đoạt giải, tớ rất phấn khích khi nghĩ về điều đó."
Trêи màn hình TV, Cao Hạ mặc một bộ vest màu đen rất điệu thấp*, nhưng dáng người cao lớn cộng với khí chất xuất chúng khiến anh dù chỉ vừa đứng trêи bục trao giải thì vẫn tự nhiên để lộ ra một phong thái vượt hẳn không gì sánh được.
(*) Điệu thấp: không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình.
Cầm chiếc cúp dành cho nam chính xuất sắc nhất, anh lịch sự cảm ơn rất nhiều người, sau khi khiêm tốn bày tỏ rằng chính mình cần phải tiến bộ hơn, anh tiếp tục nói: "Thật ra hôm nay có thể lấy được giải thưởng này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến 2 người này đầu tiên, một là người bạn tốt của tôi kiêm đạo diễn của bộ phim - Thu Dật Bạch, nếu không có sự cống hiến của cậu ấy thì bộ phim này sẽ không có được vinh quang đêm nay, ở trong lòng tôi, cậu ấy luôn là đạo diễn ưu tú nhất."
Nói đến đây, ống kính tự nhiên hướng về phía Thu Dật Bạch dưới khán đài, dù anh chưa lấy được giải thưởng, nhưng trêи khuôn mặt đều là ý cười, anh mặc vest màu lam sẫm cùng với khuôn mặt tuấn tú, khiến cho anh còn chói mắt hơn nam minh tinh ở bên cạnh.
Cao Hạ nói tiếp: "Người mà tôi muốn cảm ơn tiếp theo là một người bạn đã cho tôi sự khích lệ rất lớn. Tôi từng hứa với cô ấy sẽ đem cúp về, bây giờ tôi đã làm được nhưng cô ấy lại không đến sân khấu để xem tôi nhận giải thưởng, nếu cô ấy nhìn thấy cảnh này trước TV thì tôi hy vọng... Cho dù bây giờ cô ấy đang ở đâu thì cũng có thể vui vẻ hạnh phúc."
Ở một góc đại sảnh, một cô gái mặc váy dài màu xanh, tuy rằng phân nửa khuôn mặt đã bị kính râm che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nghe xong cảm nghĩ của Cao Hạ khi nhận giải thưởng, cô đã mỉm cười trước TV.
"Ninh Ninh, đi thôi!" Một người phụ nữ dáng người cao gầy đi ra từ toilet phất tay với người ở phía xa xa.
Hai người rời khỏi đại sảnh và đi thẳng đến bể bơi bên trong khách sạn, sau khi bơi qua lại vài vòng, Hồ Duyệt Đình vẫn không chịu nổi mà leo lên bờ trước, nhìn Tả Ninh rất hưởng thụ ở trong nước, Hồ Duyệt Đình cười nói: "Không tệ nha, trước đây không dám xuống nước, bây giờ kỹ thuật bơi đã tiến bộ rất nhiều."
"Đương nhiên rồi!" Tả Ninh cũng không chút khiêm tốn, ở trong hồ bơi một hồi lâu, cô mới đứng yên trước mặt Hồ Duyệt Đình và nói: "Bơi lộ chỉ có thể coi là một nhiệm vụ khó khăn đối với em, ngay cả nhiệm vụ cấp địa ngục em còn đối phó được thì cái này có gì đáng sợ chứ?"
Hồ Duyệt Đình lấy khăn lau bọt nước trêи mặt và liên tục lắc đầu: "Chỗ này vừa nóng vừa ngột ngạt vừa chán, không biết làm sao em có thể ở nhiều ngày như vậy?"
"Em đến để tìm cảm hứng chứ không phải để du lịch, sao lại để ý mấy cái đó cơ chứ?" Tả Ninh ngửa đầu lên còn chăm chú nhìn bộ dáng uyển chuyển mặc áo tắm của Hồ Duyệt Đình: "Em chuẩn bị viết về một nữ chính phong tình vạn chủng*, hay là dựa theo hình mẫu của chị nhỉ?"
(*) Phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì người mà nở rộ.
"Được, trước đây trong tiểu thuyết của em chị chỉ có thể làm nữ phụ ác độc, cuối cùng bây giờ đã được thăng cấp thành nữ chính."
Nhắc tới chuyện trước kia, Tả Ninh cũng không khỏi cười nhẹ ra tiếng: "Chị không xem lễ trao giải tối hôm qua à? Vai diễn kia là lấy chị làm mẫu, có thể làm cho diễn viên lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất."
"Vai nữ chính lấy chị làm mẫu kia, nếu chị được đóng thì nói không chừng có thể lấy giải Thị hậu! Chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc, chị không có cơ hội!"
"Chị cũng thật là kỳ lạ, trong khi sự nghiệp đang thăng hoa như mặt trời giữa trưa thì lại chọn rút lui khỏi giới giải trí, thật đáng tiếc!"
"Không còn cách nào, bởi vì tình yêu." Hồ Duyệt Đình đắc ý giơ chiếc nhẫn kim cương trêи tay lên: "Dù sao thì tiền chị cũng đã kiếm đủ rồi, tiếp theo, chị nên đi thực hiện ước mơ dạo vòng quanh thế giới của anh trai em rồi."
"Thế giới này thật kỳ diệu, trước đây chị không tin vào tình yêu, bây giờ lại vì tình yêu đã qua đi mà bất chấp tất cả."
"Mà em của trước kia tin tưởng tình yêu, giờ ngược lại không tin."
Tả Ninh nhún vai nói: "Em tin, vẫn luôn tin, nhưng bây giờ... Em không cần nữa."
Hồ Duyệt Đình cười lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà mệt mỏi duỗi eo, tùy tiện giãn cơ thể ra: "Ngày mai chị sẽ đi, chị không thể ở cái chỗ nhạt nhẽo này nữa."
"Điểm dừng tiếp theo là ở đâu? Châu Á, Châu Âu, Bắc Mĩ đều đã đi hết, chị sẽ không đi Châu Phi đó chứ?"
"Châu Phi tạm thời chưa chuẩn bị sẵn sàng, đi Nam Mĩ trước, em thì sao? Sau khi đi sa mạc lớn thì em sẽ đi đâu?"
Thật ra Tả Ninh cũng không biết điểm dừng tiếp theo của cô sẽ là nơi nào, dù sao cô cũng muốn ở lại thành phố Tây Bắc nóng bức này một thời gian dài, nếu có cảm hứng thì trực tiếp hoàn thành một bộ tiểu thuyết ở đây rồi đi.
Cuộc sống mà, thoải mái là tốt rồi, tại sao phải suy nghĩ trước nhiều như vậy?
Sau khi Hồ Duyệt Đình rời khỏi, Tả Ninh cũng trả phòng đi khỏi khách sạn, đi về hướng tây, chính thức bước vào sa mạc.
Đây đều là những nơi chính phủ cố ý quy hoạch thành thắng cảnh du lịch, cô cũng không lo lắng về những nguy hiểm của môi trường, dọc đường đi cô cũng có thể gặp được không ít khách sạn và nhà trọ, đi một chút rồi dừng lại, thích ứng trong mọi tình cảnh, vui vẻ tự do.
Vì thế vào một ngày nọ khi cảm thấy hơi buồn ngủ, cô chỉ đơn giản ở lại một khách sạn tên là "Khách sạn Tiểu Long Môn" rồi ngủ từ sáng đến tối.
Cô bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức. Thiết kế của khách sạn giống như nhà trọ trong phim cổ trang, mang tới cảm giác phục cổ, nhưng căn phòng làm bằng gỗ thuần túy có hiệu quả cách âm rất kém.
Mùa hè ngủ nhiều hơi đau đầu, cô chuẩn bị ra ngoài hóng gió, mới vừa mở cửa thì đã thấy có rất nhiều người ở sảnh dưới lầu.
Bà chủ đúng lúc đang ở trêи lầu, nhìn thấy cô thì liền vội vàng chào đón: "Ơ kìa cô gái nhỏ, tôi đang định đến tìm cô đây. Là như thế này, có một đoàn phim đang quay phim ở sa mạc phía tây thì đột nhiên gặp phải cơn lốc xoáy, xe bị hư hỏng không có chỗ sửa chữa, không về được khách sạn cũ, thế nên tạm thời ở lại khách sạn của chúng tôi một đêm, nhưng chỗ của chúng tôi không đủ phòng, cô lại vừa đặt phòng suite* lớn nhất, bên trong không phải còn hai phòng ngủ nhỏ sao, cô xem có thể chia sẻ cho hai cô gái khác ở cùng không? Cô yên tâm, tiền phòng tôi sẽ trả lại cho cô, dù sao thì đi ra bên ngoài, mọi người thông cảm cho nhau một chút."
(*) Suite: thường được thiết kế, bố trí ở tầng cao nhất, là loại phòng có diện tích lớn nhất, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt.
"Có thể!" Tả Ninh trả lời thẳng thắn: "Chiếc giường trong phòng tôi ở rất lớn, ngủ 3 người cũng được, nếu các cô ấy đồng ý thì nhường cho các cô ấy, tôi ở phòng ngủ nhỏ."
"Tôi vừa nhìn thấy cô thì đã biết là người dễ nói chuyện." Bà chủ hào sảng mừng rỡ rồi nói lớn xuống dưới lầu: "Vị khách này đồng ý nhường phòng suite, phòng ngủ hai cái một lớn một nhỏ, dồn lại một chút có thể ở được 5 cô gái nhỏ."
Người trong sảnh đều ngẩng đầu lên trêи nhìn, Tả Ninh cũng vô thức nhìn lướt qua đám người.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, cô liền bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.
Một người tuy rằng đã hơn 1 năm không gặp, nhưng cô đã nhìn thấy người đó trêи TV vào tối ngày hôm trước --- một ánh mắt kinh ngạc mà vui sướиɠ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.