Chương 156: Đánh Một Trận Đi
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
20/06/2021
Với hai người ở trong phòng tắm mà nói, trận hoan ái kịch liệt kéo dài này, là thể nghiệm tuyệt diệu cực độ vui sướиɠ.
Nhưng đối với bốn nam nhân ở bên ngoài, cái này không thể nghi ngờ chính là dày vò tra tấn thống khổ nhất.
Khi Thu Dật Bạch ôm Tả Ninh nằm xơ lụi trong lòng ngực hắn ra ngoài, đón nhận bốn ánh mắt mang cảm xúc phức tạp, nhìn đến thần sắc bi thương của bọn hắn, hắn căn bản cũng không đắc ý được.
Rốt cuộc, hắn cũng không phải người thắng, tuỳ thời hắn cũng sẽ bởi vì Tả Ninh nằm dưới thân nam nhân khác tuỳ ý thừa hoan mà thống khổ.
Tưởng tượng đến đây, hắn cảm thấy, việc này thật đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.
Thấy bộ dáng mệt mỏi của Tả Ninh, Cao Hạ trầm mặc một lát, cuối cùng đứng dậy đem tất cả bữa sáng trêи bàn ném vào thùng rác, chỉ thấp giọng nói một câu "Tôi đi chuẩn bị bữa trưa" liền quay người vào nhà bếp.
Thu Dật Bạch ôm người đặt lên trêи giường, lại đến phòng khách cầm một ly nước ấm đi vào, sau đó không ra ngoài nữa.
Tả Ninh tuy rằng mệt đến mí mắt cũng không muốn nhấc, nhưng vẫn chưa hề ngủ, vậy nên vẫn tinh tường cảm nhận được Thu Dật Bạch chui vào trong chăn ôm cô, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của hắn không ngừng chấn động, cùng với lúc hắn bất đắc dĩ đi đến bên cửa nhận điện thoại.
Ấm áp môi lên trán cô hôn một cái, cô nhe được giọng nói trầm thấp mềm nhẹ từ bên tai truyền đến: "Ngày mai anh phải trở về, đoàn phim không thể không có anh."
Tả Ninh từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm" rất nhẹ xem như đáp lại.
"Ninh Ninh." Hắn lại ôm cô sát chút, làm cả khuôn mặt cô đều chôn ở cổ hắn, "Chờ hai tháng nữa đóng máy anh quay lại được không? Để anh bồi em được không? Anh không muốn lại một mình, nếu lại trải qua những ngày tháng tỉnh dậy mà không nhìn thấy em, anh nhất định sẽ nổi điên."
Tả Ninh một câu cũng không nói lên lời, bởi vì cô không còn sức lực để nói chuyện, cũng bởi vì cho dù có mở miệng cũng không biết nói cái gì.
Cự tuyệt hắn sao? Nhưng như vậy có hữu dụng không? Giống như Cao Hạ với Phương Kinh Luân, bao nhiêu lời nói cô đã nói đi nói lại, nhưng kết quả có khác gì chưa nói.
Đáp ứng hắn sao? Vậy bọn họ bây giờ đến tột cùng xem như là cái gì?
Cô cùng nhiều nam nhân dây dưa không rõ như vậy, một bên quảng cáo rùm beng rằng không cần tình yêu, không cần tương lai, một bên lại tận tình hưởng thụ sự quan tâm yêu quý của bọn họ, hưởng thụ sự sung sướиɠ về thân thể mà bọn họ mang lại sao?
Nhưng kỳ thật, làm như vậy cũng không có gì là không thể a, dù sao thì cô cũng không tổn thất gì, không phải sao?
Bây giờ cô chỉ muốn ích kỷ một chút, ngoại trừ không để bản thân tổn thương, nhưng cái khác, cô quản nhiều như vậy làm gì?
Cô thật sự rất mệt mỏi, quan hệ không rõ lý này, cô cũng không muốn chải vuốt rõ ràng, càng không muốn dùng bất kỳ đạo đức hay trách nhiệm gì trói buộc chính mình.
Vậy nên, nếu như bọn họ muốn thì cứ theo bọn họ đi, cô chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là đủ rồi.
"Em không nói tiếng nào, anh sẽ xem như là em đã chấp nhận. Sau này, nhất định phải nhận điện thoại của anh, phản hồi tin nhắn của anh, cũng không thể không nói một tiếng liền chạy đến một chỗ mà anh không tìm được, được không?"
Hắn giống như đang lầm bầm lầu bầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói rất nhiều lời, không ngừng kể ra thương nhớ mấy năm nay đối với cô, kể ra thống khổ khi không thấy cô, thẳng đến khi Tả Ninh ở trong lòng ngực hắn ngủ say.
Cao Hạ dùng nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh làm bữa trưa cũng tính là phong phú, hơn nữa số lượng đồ ăn đủ cho tất cả mọi người trong phòng.
Đây không phải là hắn vĩ đại đến mức nguyện ý chiếu cố dạ dày của mấy tên tình địch này, chỉ là lần trước đến đây đã bị Phương Kinh Luân ăn ké, trốn tránh cũng không được, lần này tất nhiên cũng chỉ có thể chuẩn bị nhiều thêm một phần.
Ngay cả Thu Dật Bạch, tuy rằng là tình địch, nhưng chung quy cũng là bạn tốt nhiều năm, cho nên lại chuẩn bị nhiều thêm một phần.
Còn về phía Văn Khải An với Du Hạo Nam, xem như là còn ân tình tối hôm qua bọn họ mở cửa cho hắn vào, đương nhiên cũng để cho bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa.
Vì thế lúc Tả Ninh đang mơ mơ màng màng bị Cao Hạ gọi dậy ăn cơm, nhìn thấy năm tên nam nhân kia giống như hài hoà mà ngồi cùng một chỗ chuẩn bị ăn cơm, hình ảnh này nhìn như thế nào cũng thấy quỷ dị.
Tuy rằng ngủ một giấc khôi phục không ít thể lực, nhưng cả người cô đều lười biếng, cũng không muốn ăn cái gì, Cao Hạ thấy vậy liền tức giận liếc Thu Dật Bạch một cái: "Cũng không biết khống chế một chút sao?"
Thu Dật Bạch vẫn giữ vẻ mặt vô tội: "Cô ấy muốn, tôi còn có biện pháp nào?"
"A!" Phương Kinh Luân cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt biểu đạt tận dụng mọi thứ khinh bỉ hắn.
Trong lúc hai người bọn họ ám lưu dũng động, Văn Khải An đã gắp cho Tả Ninh mấy miếng thịt: "Buổi sáng quá mệt mỏi, ăn nhiều một chút."
Du Hạo Nam thấy vậy cũng nhanh chóng gắp đồ ăn cho cô: "Còn có cái này, đây là đồ ăn mà em thích nhất."
Phương Kinh Luân không cam lòng yếu thế, cũng gắp đồ ăn cho Tả Ninh: "Ninh Ninh ăn cái này nhiều một chút, anh thấy ở trêи mạng nói cái này có dinh dưỡng rất phong phú."
Nhìn bọn họ ân cần mượn hoa hiến phật như vậy, Cao Hạ rất không vui, lại bắt đầu hối hận bản thân sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, sớm biết như thế này nên để bọn họ tự gọi cơm hộp cho mình.
"Những đồ ăn này đều là anh cố ý làm theo khẩu vị của em, xác thật nên ăn nhiều một chút, không phải em còn thích ăn điểm tâm ngọt sao? Lát nữa anh đưa em đi mua nguyên liệu nấu ăn, anh sẽ làm một chút cho em."
Nhắc tới cái này, Tả Ninh thật sự bị gợi lên hứng thú ăn cơm: "Được a, bánh rán caramel lần trước ăn rất ngon."
"Được rồi, buổi chiều anh sẽ làm cho em, còn có bánh kem, em muốn Brownie, khu rừng đen, mộ tư hay là thích phong?"
"Thích phong đi, cái này hình như đơn giản nhất, vừa vặn chỗ này của em có lò nướng, anh dạy em làm."
Bốn nam nhân kia vẻ mặt mộng bức, rốt cuộc thì tất cả đều không phải người thích ăn điểm tâm ngọt, đừng nói là tự mình làm, đến ngay cả tên với chủng loại của bánh kem bọn họ đều không rõ ràng.
Không thể không thừa nhận, trong trù nghệ, bọn họ không có cách nào so sánh với Cao Hạ.
Nhưng Phương Kinh Luân vẫn có chút không cam lòng: "Ninh Ninh, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn học nấu ăn, chờ thêm hai ngày nữa anh đi học làm điểm tâm, đến lúc đó mỗi ngày đều có thể làm cho em ăn."
Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy có thích ăn cũng sẽ không ăn mỗi ngày, cậu muốn cô ấy bị tăng đường huyết?"
"Tăng đường huyết cũng tốt hơn anh hại cô ấy, thiếu chút nữa bị người xấu khi dễ." Phương Kinh Luân nổi khí, không cẩn thận lại bắt đầu nổi lên nợ cũ.
Dù sao đối với cá nhân hắn, hắn hận nhất chính là Du Hạo Nam, bởi vì trong nhận thức của hắn, chính Du Hạo Nam là người làm tổn thương Tả Ninh sâu nhất, mới làm cô biến thành cái dạng như bây giờ này.
Nhắc tới sự kiện kia, Du Hạo Nam tự biết đuối lý, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.
Nhưng Thu Dật Bạch lại đột nhiên lạnh buốt nhắc tới một câu: "Hình như người hại cô ấy tự sát cũng không sáng rọi như vậy."
Chuyện lúc Tả Ninh học đại học, hắn cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là từ chỗ của Cao Hạ mới biết được cô đã từng tự sát, tựa hồ có chút liên quan đến Phương Kinh Luân, vì thế vốn khó chịu với Phương Kinh Luân, hắn liền chụp cho tình địch một chiếc mũ như vậy.
"Cô ấy tự sát không phải bởi vì tôi!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nghĩ lại thời điểm năm nhất xác thật bản thân đã từng nói với Tả Ninh không ít lời nói hỗn trướng, đột nhiên Phương Kinh Luân thiếu đi vài phần tự tin.
Tả Ninh chống cằm nhìn bọn họ, sâu kín nói: "Nếu cứ như vậy chi bằng các anh đánh nhau một trận đi?"
Mấy tên nam nhân này đều đã qua 30 tuổi hoặc là sắp 30 kết quả cư nhiên còn giống như mấy đứa trẻ đấu võ mồm, cô cũng thật sự phục sát đất.
Nhưng đối với bốn nam nhân ở bên ngoài, cái này không thể nghi ngờ chính là dày vò tra tấn thống khổ nhất.
Khi Thu Dật Bạch ôm Tả Ninh nằm xơ lụi trong lòng ngực hắn ra ngoài, đón nhận bốn ánh mắt mang cảm xúc phức tạp, nhìn đến thần sắc bi thương của bọn hắn, hắn căn bản cũng không đắc ý được.
Rốt cuộc, hắn cũng không phải người thắng, tuỳ thời hắn cũng sẽ bởi vì Tả Ninh nằm dưới thân nam nhân khác tuỳ ý thừa hoan mà thống khổ.
Tưởng tượng đến đây, hắn cảm thấy, việc này thật đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.
Thấy bộ dáng mệt mỏi của Tả Ninh, Cao Hạ trầm mặc một lát, cuối cùng đứng dậy đem tất cả bữa sáng trêи bàn ném vào thùng rác, chỉ thấp giọng nói một câu "Tôi đi chuẩn bị bữa trưa" liền quay người vào nhà bếp.
Thu Dật Bạch ôm người đặt lên trêи giường, lại đến phòng khách cầm một ly nước ấm đi vào, sau đó không ra ngoài nữa.
Tả Ninh tuy rằng mệt đến mí mắt cũng không muốn nhấc, nhưng vẫn chưa hề ngủ, vậy nên vẫn tinh tường cảm nhận được Thu Dật Bạch chui vào trong chăn ôm cô, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của hắn không ngừng chấn động, cùng với lúc hắn bất đắc dĩ đi đến bên cửa nhận điện thoại.
Ấm áp môi lên trán cô hôn một cái, cô nhe được giọng nói trầm thấp mềm nhẹ từ bên tai truyền đến: "Ngày mai anh phải trở về, đoàn phim không thể không có anh."
Tả Ninh từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm" rất nhẹ xem như đáp lại.
"Ninh Ninh." Hắn lại ôm cô sát chút, làm cả khuôn mặt cô đều chôn ở cổ hắn, "Chờ hai tháng nữa đóng máy anh quay lại được không? Để anh bồi em được không? Anh không muốn lại một mình, nếu lại trải qua những ngày tháng tỉnh dậy mà không nhìn thấy em, anh nhất định sẽ nổi điên."
Tả Ninh một câu cũng không nói lên lời, bởi vì cô không còn sức lực để nói chuyện, cũng bởi vì cho dù có mở miệng cũng không biết nói cái gì.
Cự tuyệt hắn sao? Nhưng như vậy có hữu dụng không? Giống như Cao Hạ với Phương Kinh Luân, bao nhiêu lời nói cô đã nói đi nói lại, nhưng kết quả có khác gì chưa nói.
Đáp ứng hắn sao? Vậy bọn họ bây giờ đến tột cùng xem như là cái gì?
Cô cùng nhiều nam nhân dây dưa không rõ như vậy, một bên quảng cáo rùm beng rằng không cần tình yêu, không cần tương lai, một bên lại tận tình hưởng thụ sự quan tâm yêu quý của bọn họ, hưởng thụ sự sung sướиɠ về thân thể mà bọn họ mang lại sao?
Nhưng kỳ thật, làm như vậy cũng không có gì là không thể a, dù sao thì cô cũng không tổn thất gì, không phải sao?
Bây giờ cô chỉ muốn ích kỷ một chút, ngoại trừ không để bản thân tổn thương, nhưng cái khác, cô quản nhiều như vậy làm gì?
Cô thật sự rất mệt mỏi, quan hệ không rõ lý này, cô cũng không muốn chải vuốt rõ ràng, càng không muốn dùng bất kỳ đạo đức hay trách nhiệm gì trói buộc chính mình.
Vậy nên, nếu như bọn họ muốn thì cứ theo bọn họ đi, cô chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là đủ rồi.
"Em không nói tiếng nào, anh sẽ xem như là em đã chấp nhận. Sau này, nhất định phải nhận điện thoại của anh, phản hồi tin nhắn của anh, cũng không thể không nói một tiếng liền chạy đến một chỗ mà anh không tìm được, được không?"
Hắn giống như đang lầm bầm lầu bầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói rất nhiều lời, không ngừng kể ra thương nhớ mấy năm nay đối với cô, kể ra thống khổ khi không thấy cô, thẳng đến khi Tả Ninh ở trong lòng ngực hắn ngủ say.
Cao Hạ dùng nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh làm bữa trưa cũng tính là phong phú, hơn nữa số lượng đồ ăn đủ cho tất cả mọi người trong phòng.
Đây không phải là hắn vĩ đại đến mức nguyện ý chiếu cố dạ dày của mấy tên tình địch này, chỉ là lần trước đến đây đã bị Phương Kinh Luân ăn ké, trốn tránh cũng không được, lần này tất nhiên cũng chỉ có thể chuẩn bị nhiều thêm một phần.
Ngay cả Thu Dật Bạch, tuy rằng là tình địch, nhưng chung quy cũng là bạn tốt nhiều năm, cho nên lại chuẩn bị nhiều thêm một phần.
Còn về phía Văn Khải An với Du Hạo Nam, xem như là còn ân tình tối hôm qua bọn họ mở cửa cho hắn vào, đương nhiên cũng để cho bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa.
Vì thế lúc Tả Ninh đang mơ mơ màng màng bị Cao Hạ gọi dậy ăn cơm, nhìn thấy năm tên nam nhân kia giống như hài hoà mà ngồi cùng một chỗ chuẩn bị ăn cơm, hình ảnh này nhìn như thế nào cũng thấy quỷ dị.
Tuy rằng ngủ một giấc khôi phục không ít thể lực, nhưng cả người cô đều lười biếng, cũng không muốn ăn cái gì, Cao Hạ thấy vậy liền tức giận liếc Thu Dật Bạch một cái: "Cũng không biết khống chế một chút sao?"
Thu Dật Bạch vẫn giữ vẻ mặt vô tội: "Cô ấy muốn, tôi còn có biện pháp nào?"
"A!" Phương Kinh Luân cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt biểu đạt tận dụng mọi thứ khinh bỉ hắn.
Trong lúc hai người bọn họ ám lưu dũng động, Văn Khải An đã gắp cho Tả Ninh mấy miếng thịt: "Buổi sáng quá mệt mỏi, ăn nhiều một chút."
Du Hạo Nam thấy vậy cũng nhanh chóng gắp đồ ăn cho cô: "Còn có cái này, đây là đồ ăn mà em thích nhất."
Phương Kinh Luân không cam lòng yếu thế, cũng gắp đồ ăn cho Tả Ninh: "Ninh Ninh ăn cái này nhiều một chút, anh thấy ở trêи mạng nói cái này có dinh dưỡng rất phong phú."
Nhìn bọn họ ân cần mượn hoa hiến phật như vậy, Cao Hạ rất không vui, lại bắt đầu hối hận bản thân sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, sớm biết như thế này nên để bọn họ tự gọi cơm hộp cho mình.
"Những đồ ăn này đều là anh cố ý làm theo khẩu vị của em, xác thật nên ăn nhiều một chút, không phải em còn thích ăn điểm tâm ngọt sao? Lát nữa anh đưa em đi mua nguyên liệu nấu ăn, anh sẽ làm một chút cho em."
Nhắc tới cái này, Tả Ninh thật sự bị gợi lên hứng thú ăn cơm: "Được a, bánh rán caramel lần trước ăn rất ngon."
"Được rồi, buổi chiều anh sẽ làm cho em, còn có bánh kem, em muốn Brownie, khu rừng đen, mộ tư hay là thích phong?"
"Thích phong đi, cái này hình như đơn giản nhất, vừa vặn chỗ này của em có lò nướng, anh dạy em làm."
Bốn nam nhân kia vẻ mặt mộng bức, rốt cuộc thì tất cả đều không phải người thích ăn điểm tâm ngọt, đừng nói là tự mình làm, đến ngay cả tên với chủng loại của bánh kem bọn họ đều không rõ ràng.
Không thể không thừa nhận, trong trù nghệ, bọn họ không có cách nào so sánh với Cao Hạ.
Nhưng Phương Kinh Luân vẫn có chút không cam lòng: "Ninh Ninh, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn học nấu ăn, chờ thêm hai ngày nữa anh đi học làm điểm tâm, đến lúc đó mỗi ngày đều có thể làm cho em ăn."
Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy có thích ăn cũng sẽ không ăn mỗi ngày, cậu muốn cô ấy bị tăng đường huyết?"
"Tăng đường huyết cũng tốt hơn anh hại cô ấy, thiếu chút nữa bị người xấu khi dễ." Phương Kinh Luân nổi khí, không cẩn thận lại bắt đầu nổi lên nợ cũ.
Dù sao đối với cá nhân hắn, hắn hận nhất chính là Du Hạo Nam, bởi vì trong nhận thức của hắn, chính Du Hạo Nam là người làm tổn thương Tả Ninh sâu nhất, mới làm cô biến thành cái dạng như bây giờ này.
Nhắc tới sự kiện kia, Du Hạo Nam tự biết đuối lý, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.
Nhưng Thu Dật Bạch lại đột nhiên lạnh buốt nhắc tới một câu: "Hình như người hại cô ấy tự sát cũng không sáng rọi như vậy."
Chuyện lúc Tả Ninh học đại học, hắn cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là từ chỗ của Cao Hạ mới biết được cô đã từng tự sát, tựa hồ có chút liên quan đến Phương Kinh Luân, vì thế vốn khó chịu với Phương Kinh Luân, hắn liền chụp cho tình địch một chiếc mũ như vậy.
"Cô ấy tự sát không phải bởi vì tôi!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nghĩ lại thời điểm năm nhất xác thật bản thân đã từng nói với Tả Ninh không ít lời nói hỗn trướng, đột nhiên Phương Kinh Luân thiếu đi vài phần tự tin.
Tả Ninh chống cằm nhìn bọn họ, sâu kín nói: "Nếu cứ như vậy chi bằng các anh đánh nhau một trận đi?"
Mấy tên nam nhân này đều đã qua 30 tuổi hoặc là sắp 30 kết quả cư nhiên còn giống như mấy đứa trẻ đấu võ mồm, cô cũng thật sự phục sát đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.