Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 45: Em Đã Ngủ Với Bao Nhiêu Người Rồi?

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

04/06/2021

Tập đoàn Châu Nhĩ và tập đoàn Thu Viễn cùng ở trong một khu thương nghiệp, chỉ cách nhau giữa hai con phố.

Đứng ở con phố đối diện nhìn đám người từ trong office building đi ra, Tả Ninh nắm chặt di động, gọi cho Thu Dật Bạch thêm một lần nữa.

Anh vẫn tắt máy.

Cắn chặt răng, cô bấm vào WeChat của Thu Dật Bạch ghi mấy chữ: Chúng ta chia tay đi.

Chỉ có như vậy, cô mới không lấy thân phận là bạn gái Thu Dật Bạch đi làm việc kế tiếp.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể an ủi chính mình, đã giảm thương tổn của Thu Dật Bạch đến mức thấp nhất.

Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, lầu 1 đại sảnh mọi người đều ra về, chỉ có Tả Ninh nhanh chóng bước xuyên qua đám người đi thẳng vào bên trong.

Cô sợ Du Hạo Nam đã trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cô cũng sợ hôm nay Du Hạo Nam căn bản không tới công ty.

Vừa rồi ở bệnh viện, cô nói với Tôn tổng muốn nói chuyện với Du Hạo Nam, Tôn tổng còn cười trào phúng cô, nhưng loại trào phúng này xác thực cũng không sai.

Đáng tiếc Tôn tổng kia không chịu gọi cho Du Hạo Nam, cô nhất thời không biết hỏi ai nên chỉ có thể một mình đến đây thử vận may.

Người ở quầy lễ tân cũng vội vàng tan tầm, Tả Ninh bước tới lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi là biên kịch Tả Ninh của bộ phim 《 Nhà 》 muốn tìm chủ tịch Du…"

Cô còn chưa nói xong thì một nữ nhân viên đã không kiên nhẫn nói với cô: "Ai cũng đều muốn gặp chủ tịch, tôi nói phụ nữ các cô nhiều không đếm hết? Chủ tịch rất bận, không rảnh để gặp các cô! Cũng không tự xem lại bản thân, biên kịch? Đầu năm nay có quá nhiều biên kịch, dưa vẹo táo mứt đều có thể trở thành biên kịch."

Đại sảnh lúc này vốn dĩ có nhiều người, giọng của nữ nhân viên rất lớn, trong nháy mắt rất nhiều người quay lại nhìn. Nhưng trong ánh mắt của những người đó đều là sự châm chọc, nhìn là biết ngày thường có không ít phụ nữ đến tìm Du Hạo Nam.

Tả Ninh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, đang muốn căng da đầu tiếp tục nói thì liền nghe một giọng nói nam tính vang dội truyền đến từ bên phía thang máy chuyên dụng dành riêng cho lãnh đạo cấp cao: "Sao? Quầy lễ tân của công ty chúng ta từ khi nào có bản lĩnh nói chuyện không khách khí như vậy?"

Thanh âm của người đàn ông có lực xuyên thấu rất mạnh, cho dù là ở đại sảnh nhiều người ồn ào thì cũng khiến cho đám người đang sôi nổi phải im lặng.

Tả Ninh quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi hồng nhạt đi tới chỗ đám người kia, liếc mắt nhìn Tả Ninh một cái rồi tiếp tục trêu chọc: "Hơn nữa là đối với mỹ nữ, như vậy có phải không lễ phép hay không?"

Mấy nhân viên thuộc quầy lễ tân đều bị dọa sợ, đứng dậy gật đầu chào hỏi: "Dương tổng."



Ánh mắt của cái người gọi là Dương tổng vẫn đặt ở trên người Tả Ninh: "Cô là biên kịch? Biên kịch tốt a, rất tài hoa, tôi thích phụ nữ thông minh."

"Anh ta là người mới nhậm chức - Tổng tài Dương Cảnh Diệu." Du Hạo Nam một thân tây trang đen cũng chậm rãi bước ra từ trong thang máy chuyên dụng xong cười như không cười nhìn Tả Ninh: "Tới tìm tôi?"

Tả Ninh cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh định thần: "Phải."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Thật không nghĩ tới, có một ngày em lại đến tìm tôi."

"Người phụ nữ của cậu?" Dương Cảnh Diệu tiếc nuối lắc đầu: "Không thú vị, Đêm nay không đi ăn cơm với cậu nữa, chính cậu tự tăng ca giải quyết việc của mình đi."

Du Hạo Nam không để ý đến Dương Cảnh Diệu mà chỉ tiếp tục nhìn Tả Ninh: "Có chuyện gì?"

"Chuyện nhân viên thuộc công ty con Minh Khải của các người bị thương, tôi muốn nói chuyện với anh."

Du Hạo Nam nhăn nhăn mày rồi nhìn về phía Dương Cảnh Diệu, người đằng sau vô tội nhún nhún vai: "Loại việc nhỏ này, tôi làm sao biết được?"

Tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Du Hạo Nam, Dương Cảnh Diệu chỉ có thể bất đắc dĩ lấy di động ra: "Được rồi, tôi sẽ hỏi thử xem."

Du Hạo Nam quay đầu lại nhìn nữ nhân viên lúc nãy nói chuyện với Tả Ninh: "Ai tuyển cô vào? Không ai nói với cô, chức trách của nhân viên thuộc quầy lễ tân là gì?"

Dứt lời liền dời ánh mắt về phía mấy người khác thuộc quầy lễ tân: "Có thể gặp hay không thể gặp thì người tới cũng đều là khách, nếu yếu tố cơ bản này mà cũng không làm được, bôi xấu hình tượng công ty, thì có thể giống như cô ta, hiện tại rời khỏi công ty."

Tả Ninh lần đầu tiên thấy Du Hạo Nam thịnh khí lăng nhân* như vậy, không giống như ngày thường khiến cho người ta chán ghét, cũng không ngẫu nhiên âm dương quái khí, mà làm cho người ta kính phục nể sợ, một loại khí thế vương giả chói mắt.

(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi.

Nghe Dương Cảnh Diệu nói đại khái tình huống, Du Hạo Nam lại đụng ánh mắt cười như không cười nhìn Tả Ninh: "Em tới tìm tôi, là thay bạn em cầu tình?"

"Phải."

"Vậy em dựa vào cái gì mà kết luận tôi sẽ giúp em?"



"Không dựa vào cái gì, tôi chỉ là... Đến đây thử xem mà thôi." Tả Ninh vốn có chút khẩn trương, nhìn xung quanh không ngừng có ánh mắt tò mò nhìn cô, cảm giác lưng cô như bị kim chích: "Chúng ta... Có thể nói chuyện riêng được không?"

Nhìn bộ dáng co quắp của cô, Du Hạo Nam nhướng mày: "Được, tới văn phòng của tôi, chỉ riêng hai người chúng ta, không ai quấy rầy."

Thanh âm anh lớn lên, cố ý nhấn mạnh chữ "Hai người", ngữ khí này ai nghe cũng thấy mờ ám đến cực điểm.

Hai má Tả Ninh nóng lên nhưng thấy anh đã xoay người đi đến thang máy, cô chỉ có thể đi theo.

Đằng sau truyền đến giọng nói khoa trương của Dương Cảnh Diệu: "Này, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn? Tôi muốn cùng người đẹp mời cậu đi ăn cơm, con mẹ nó cậu lại mang người đẹp đi rồi!"

Văn phòng của Du Hạo Nam ở tầng cao nhất, không gian rộng mở, tổng thể thanh thiển sắc điệu, thoạt nhìn đơn giản nhưng rất có khí thế.

Mới vừa vào cửa, anh liền cởi áo khoác ném sang một bên rồi ngồi trên ghế sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn Tả Ninh: "Nói đi, em muốn làm gì?"

Tả Ninh yên lặng đứng ở trước mặt anh xong chậm rãi nói: "Ở bệnh viện, tôi đã nói qua với Tôn tổng của Minh Khải, tôi sẽ gánh toàn bộ tiền thuốc men và phí bồi thường, hai bên giải hòa, tranh thủ thời gian khi bạn tôi lên tòa án bị thẩm vấn, giảm hình phạt xuống mức thấp nhất."

"Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại…" Tả Ninh lặng lẽ siết chặt góc áo, hít một hơi, sau đó nhìn thẳng vào anh: "Hiện tại tôi muốn nhiều một chút, phía cảnh sát chưa có quyết định, nếu chủ tịch Du chịu chịu giúp, có lẽ bạn tôi…. sẽ không cần chịu phạt."

"Vẫn là câu hỏi kia, em dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ giúp em?"

Tả Ninh vẫn nhìn chằm chằm anh, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên ngực, run rẩy cởi một chiếc nút áo.

Cô còn nhớ lúc trước Du Hạo Nam dùng sức mạnh với cô, cũng vì thân thể này, hẳn là anh sẽ hứng thú.

Mà thứ hiện tại cô có, chỉ là thân thể này.

Rõ ràng như thế, Du Hạo Nam sao có thể không hiểu? Nhưng anh lại không có biểu tình gì, ánh mắt sâu thẳm, Tả Ninh căn bản không biết trong lòng anh nghĩ gì.

Dừng một chút, cô bắt đầu cởi chiếc nút thứ hai.

"Em liền cam tâm hạ tiện như vậy sao?" Trên mặt anh vẫn không có biểu tình như cũ nhưng trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng tức giận, ngữ khí hết sức trào phúng, "Rất thích lên giường với đàn ông? Em đã ngủ qua bao nhiêu người rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook