Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 19: Hoảng Loạn

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

04/06/2021

Bởi vì Giang Thuần Tâm nhiều lần NG chậm trễ, đêm qua khiến cho đoàn phim đến tận mười một giờ mới kết thúc công việc. Nhưng Tả Ninh vẫn dậy sớm rửa mặt, mặc một chiếc váy liền áo màu đen.

Trên bàn gỗ có một hộp trang sức màu đỏ, bên trong có một chiếc vòng phỉ thúy. Tả Ninh cẩn thận lấy chiếc vòng ra chậm rãi đeo vào cổ tay.

Mở túi hành lí lấy ra khung ảnh, cô lại lẩm bẩm: "Con rất nhớ mọi người."

Vừa ra cửa đã gặp Thu Dật Bạch, đi đến cửa thang máy thì Cao Hạ đã chờ ở đó. Trong thang máy, Thu Dật Bạch nói: "Em chắc chắn không cần tài xế?"

"Không cần, tôi có thể tự đi một mình." Dừng một chút, Tả Ninh lại cười cười, "Cảm ơn đạo diễn Thu đã cho tôi một ngày nghỉ."

Thu Dật Bạch ánh mắt dời xuống chiếc vòng trên cổ tay cô: "Em thích phỉ thúy?"

Tả Ninh lắc đầu: "Không thích, nhưng mà chiếc vòng này rất có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi."

Có ý nghĩa? Là của một người quan trọng? Bạn trai cũ? Mối tình đầu?

Tả Ninh trước giờ rất ít khi cùng giải thích nhiều cho người khác nhưng nhìn Thu Dật Bạch đăm chiêu cô lại phá lệ mở miệng: "Là mẹ của tôi tặng, khi bà ấy qua đời tôi vẫn giữ nó bên người, chỉ sợ ngày thường bất cẩn làm hỏng, nên không thường xuyên đeo."

Thu Dật Bạch lúc này mới để ý chiếc váy liền áo màu đen cùng với gương mặt nhợt nhạt của cô: "Vậy hôm nay em là đi..."

"Ừm, hôm nay là sinh nhật bà ấy, tôi đi viếng mộ của bà ấy."

"Tôi đưa em đi." Thu Dật Bạch buộc miệng nói ra, nói xong mới ý thức lại đừng nói là cô không đồng ý, dù cho có đồng ý anh cũng căn bản không có thời gian.

Tả Ninh sửng sốt ngay sau đó hơi mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng tôi đã quen đi một mình đến thăm bà ấy."

Thẳng đến khi nhìn Tả Ninh lên taxi rời đi, Thu Dật Bạch mới khởi động xe đi về hướng ngược lại.



Cao Hạ trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cậu đối với cô ấy là thật lòng sao?"

"Phải." Thu Dật Bạch trả lời kiên quyết.

Cao Hạ lại im lặng, một lúc sau lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi."

Ở phim trường Thu Dật Bạch thường xuyên theo bản năng nhìn xung quanh, một lúc sau mới ý thức lại Tả Ninh hôm nay không có ở phim trường.

Thường ngày anh có thói quen dò hỏi ý kiến của cô, có thói quen nhìn ánh mắt cô tán thành, hiện giờ cô rời đi một ngày, trong lòng anh lại không yên.

Cao Hạ hỏi anh đối với cô có thật lòng không, nếu lúc ấy anh trả lời rằng anh còn một chút chưa chắc chắn nhưng lúc này anh lại đem một chút chưa chắc chắn đó vứt ra sau đầu.

Thu Dật Bạch không để ý Tả Ninh cùng anh chỉ mới quen biết một tháng, hôm nay cô mới rời đi vài giờ nhưng anh lại có cảm giác nhớ nhung cồn cào. Tất cả đã vượt qua mong muốn của anh, anh sống hai mươi mấy năm trước nay chưa từng có cảm giác này.

"Cơn mưa này không biết lúc nào mới dứt." Phó đạo diễn đứng ở trước cửa biệt thự lớn tiếng, "Vốn đang có hai cảnh diễn trước cửa, bây giờ lại chỉ có thể quay trong biệt thự."

Thu Dật Bạch lúc này mới phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài cửa, cơn mưa nhỏ không biết lúc nào đã chuyển thành mưa vừa với tình hình này có lẽ sẽ còn lớn hơn.

"Sợ nhất là quay phim vào ngày mưa." Một người phụ trách đứng bên cạnh phó đạo diễn, bậc lửa một điếu thuốc trong miệng và nói: "Nhưng cũng không có cách nào, mỗi năm đều có mùa mưa mà năm nay lại lớn như vậy. Tôi vừa xem tin tức nói là nghĩa trang bên kia thành tây núi bị sạt lở, cũng may mà chúng ta bên này không có núi sông hay đá lở đất trôi, sóng thần bão biển đều không cần lo lắng."

"Cũng phải, tôi cũng xem tin tức đó, thật thảm, người sống lại biến thành người chết còn người chết thì chết thêm một lần."

Thu Dật Bạch đột nhiên từ trên ghế bật dậy, lớn tiếng hỏi: "Các người nói sao? Tin tức gì? Nghĩa trang nào?"

Hai người thấy sắc mặt của anh khó coi, giọng điệu cũng không tốt sợ tới mức sửng sốt. Đây là thời gian nghỉ ngơi, anh đột nhiên lo lắng như vậy làm gì, ngày thường cũng không thấy anh quan tâm những chuyện này.



Không thấy ai trả lời, Thu Dật Bạch lớn tiếng hỏi lại: "Cái gì mà người chết người sống? Là nghĩa trang nào xảy ra chuyện?"

Phó đạo diễn lúc này mới có phản ứng liền lấy di động ra mở lên tin tức: "Đó... Đó chính là nghĩa trang ở núi Gia Bình, phần lớn diện tích đều bị sạt lở hơn bốn mươi ngôi mộ bị hủy...Năm người mất tích hẳn là đã bị chôn vùi..."

Mắt nhìn hình ảnh trên tin tức, Thu Dật Bạch vội vàng lấy di động lập tức gọi cho Tả Ninh, nhưng lại không có ai bắt máy, chỉ nghe được giọng của tổng đài.

Một sự sợ hãi bao trùm lấy Thu Dật Bạch, thậm chí anh còn không nói gì mà dầm mưa lao ra ngoài biệt thự xong sau đó lái xe đi mất.

"Đạo diễn Thu?"

Mọi người ngây ngốc đứng tại chỗ, người này nhìn người kia. Cao Hạ từ tầng năm đi xuống thấy như vậy liền hỏi: "Làm sao vậy? Thu Dật Bạch đâu?"

"Đột nhiên lao ra xe đi mất." Phó đạo diễn biết Cao Hạ cùng Thu Dật Bạch thân thiết, liền trực tiếp hỏi: "Đạo diễn Thu có người thân an táng ở nghĩa trang núi Gia Bình sao? Vừa nghe nói đến đất lở ở đó liền nóng nảy."

"Đất lở?"

"Phải, chính là tin tức này."

Phó đạo diễn đem tin tức trên di động đưa đến trước mặt Cao Hạ, ai ngờ Cao Hạ vừa nhìn đến cũng thay đổi sắc mặt, giọng gấp gáp: "Đưa chìa khóa xe cho tôi!"

"A?"

"Chìa khóa!" Cao Hạ thấy anh ta không phản ứng, trực tiếp lấy chìa khóa từ trong túi của anh ta liền lao lên xe đi mất.

Phó đạo diễn nhìn ra ngoài và lẩm bẩm: "Không những đạo diễn Thu có người thân an táng ở nghĩa trang núi Gia Bình mà xem ra người đó Cao Hạ cũng có quen biết."

Nhưng một lúc sau anh lại nghi hoặc: "Không đúng, nhà họ Thu là người như thế nào? Sao có thể an táng ở nghĩa trang núi Gia Bình?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook