Chương 166: Lời Hứa
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
21/06/2021
Nhà tổ chức hôn lễ này vừa mới khai trương, bây giờ chỉ tiếp nhận dự định, còn chưa bắt đầu chính thức tổ chức hôn lễ, cho nên bọn người Tả Ninh rất may mắn có thể tham quan một phòng yến hội vẫn ở trong giai đoạn trù bị, cần các loại phong cách nào cũng đều có.
Lầu hai gọi là phong cách thiếu nữ, kỳ thật cũng không ác liệt giống như trong tưởng tượng của Phương Kinh Luân, toàn bộ phòng yến lấy màu hồng nhạt làm chủ đạo, giống như lâu đài trong đồng thoại, tràn ngập sắc thái mộng ảo, nhìn qua xác thật rất đẹp.
Mà phong cách phục cổ cung đình ở tầng ba lấy màu kim cùng màu xám bạc làm chủ đạo, nhìn qua đại khí xa hoa, cổ điển cao nhã, rõ ràng rất thích hợp với Phương Dĩ Nhu.
"Được a, cái này xác thật cũng không tồi." Nhìn bố cục ở tầng ba đi, Phương mẫu rốt cuộc cũng hết hy vọng, "Dù sao thì bây giờ các con hạnh phúc, muốn hôn lễ như thế nào cũng được. Năm đó lúc mẹ với ba các con kết hôn ngay đến bộ váy cưới cũng không có. Hiện tại ngẫm lại lúc đó mẹ cũng thật ngốc a, mới mười tám tuổi đã bị ba con dụ dỗ bắt cóc mất, mệt mệt."
"Ba con đã sủng mẹ cả đời, để mẹ từng này tuổi rồi vẫn có thể giữ được trái tim thiếu nữ, mẹ còn mệt cái gì a?"
Phương Kinh Luân mới vừa nói xong, liền bị ba hắn chụp một chưởng vào đầu: "Tiểu tử thối, lại còn dám nói mẹ mày lớn tuổi, ba đánh mày! Mẹ mày già chỗ nào? Rõ ràng vẫn xinh đẹp giống như lúc 20 tuổi!"
"Chậc chậc, buồn nôn chết!" Phương Kinh Luân nhịn không được làm biểu tình nôn mửa, lại quay sang làm mặt quỷ với Tả Ninh, chỉ vào bóng dáng phía trước thấp giọng nói, "Biết anh ở nhà có bao nhiêu khổ sở không? Hai người này đã một đống tuổi rồi mà còn rải cẩu lương khắp nơi."
Nhìn Phương phụ đầu tóc đã xám trắng đang bất động thanh sắc giúp Phương mẫu chỉnh lại cổ áo, lại cầm lấy tay bà hỏi có lạnh không, trêи mặt Tả Ninh cũng bất tri bất giác lộ ra một nụ cười.
Trải qua một lần kia ở chín năm trước cùng với hôm nay tiếp xúc với bà ấy, cô xem ra đã có thể biết vì sao tính tình của Phương Kinh Luân và Phương Dĩ Nhu lại thuần tuý như vậy, chính là vì bọn họ lớn lên trong một gia đình tràn ngập yêu thương, mà gia đình như vậy, cho dù là nằm mơ Tả Ninh cũng không dám ảo tưởng.
Phương Kinh Luân kéo Tả Ninh đi ra ngoài cửa, chỉ vào chỗ xa nói chuyện cha mẹ: "Em xem, nhiều năm như vậy rồi, dáng người của mẹ anh cũng đã thay đổi, người cũng già rồi, có đôi lúc còn trở nên lải nhải. Mà ba anh thì sao, ông ấy càng ngày càng có tiền, dụ hoặc bên người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng ông ấy vẫn chỉ toàn tâm toàn ý yêu mẹ anh, sủng mẹ anh."
"Đây là nguyên nhân hôm nay anh một hai phải bắt em đi cùng đến xem chỗ kết hôn sao?"
"Đúng vậy." Phương Kinh Luân gật gật đầu, nghiêm túc nhìn cô, "Anh muốn nói với em, bộ dáng bây giờ của họ cũng sẽ là bộ dáng tương lai của anh và em. Mặc kệ sau này em có béo, xấu, bị bệnh hay là già rồi. Mặc kệ em 70 tuổi hay là 80 tuổi anh cũng sẽ giống như ba anh, cả đời, vĩnh viễn chỉ yêu môt nữ nhân, chỉ sủng một nữ nhân. Anh đã dùng thời gian chín năm để chứng minh, chỗ này, chỉ bao dung một mình em, nếu chín năm còn chưa đủ, như vậy, tất cả thời gian còn lại của đời này, cũng có thể tiếp tục giao cho em để nghiệm chứng, chỉ cần, em nguyện ý."
Lúc nói những lời này, ngữ khí của hắn cực kỳ kiên định, cặp con ngươi màu nâu giống như có tinh quang lập loè, sáng ngời lại loá mắt, khiến Tả Ninh bất tri bất giác liền say mê.
Cũng không biết là ai mở miệng trước, chờ khi cô dần dần hồi phục ý thức, mỗi lưỡi hai người đã sớm dính sát vào nhau, kịch liệt, nhiệt tình, khó xá khó phân.
Liếc thấy ở đại sảnh của yến hội có hai nhân viên phục vụ đang đi lại, Tả Ninh nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực hắn, thở dốc nói: "Bác trai bác gái..... Còn có chị Dĩ Nhu..... Đều ở bên trong."
Nhìn cánh môi của cô bị hôn đến càng thêm kiều diễm ướt át, cùng xuân tình như có như không trong mắt, cổ họng Phương Kinh Luân khẽ nhúc nhích, quét mắt nhìn toilet cách đó không xa, ôm Tả Ninh hướng bên đó đi đến.
Thẳng đến khi tiếng bước chân của hai người đi xa, chỗ ngoặt hành lang mới chậm rãi lộ ra một thân ảnh màu đen.
Vết thương ở trêи mặt của Thu Dật Mặc sớm đã khỏi hẳn, nhìn không ra một chút dấu vết, chỉ là giờ phút này hắn không mang mắt kính, hàn quang trong cặp con ngươi lạnh như băng bắn ra bốn phía.
Tay nắm chặt thành quyền, hắn vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng hai chân dường như không chịu khống chế, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo hai bóng dáng đó đi vào toilet.
Xuyên thấu qua cánh cửa khoá trái cách gian, hắn thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng môi lưỡi hai người giao triền, âm thanh ɭϊếʍ ʍút̼, không bao lâu sao, lại chuyển thành âm thanh cởi quần áo, cùng với tiếng nam nhân thô suyễn và tiếng nữ nhân rêи rỉ.
"Ân...... Đừng...... Đừng niết nơi đó......"
"Em xem em lập tức chảy nhiều nước như vậy, rõ ràng chính là thích anh chạm vào nơi đó của em, lộng như vậy có thoải mái không?"
"Ân...... Thoải mái...... Sâu...... Sâu một chút......"
"Phía dưới của em thật chặt, mới hai ngón tay đã lấp đầy."
"Đã...... Đủ ướt...... Anh tiến vào nha...... A......"
"Muốn từ mặt trước hay là mặt sau?"
"Phía trước đi, tối hôm qua anh đã vào từ phía sau...... A...... Anh nhẹ chút......"
"Bảo bối, nâng chân lên...... Ngô...... Đừng kẹp, muốn chặt đứt......"
"A nha...... Chậm...... Chậm một chút nha...... Mặt trêи...... Mặt trêи ngứa, anh mau sờ sờ......"
"Em có biết bộ dáng hiện tại của em có bao nhiêu ɖâʍ đãng không? Nhưng mà anh lại thích em ở trước mặt anh ɖâʍ đãng như vậy, sẽ khiến anh càng muốn thao em......"
Tiếng nước thọc vào rút ra nhanh chóng, tiếng thân thể va chạm, tiếng đánh cửa gỗ cách gian, cùng với từng đạo âm thanh ɖâʍ đãng đủ để cho người ta mặt đỏ tai hồng, tất cả đều từng chút truyền vào lỗ tai của Thu Dật Mặc.
Những cái âm thanh đó, đều là những âm thanh hắn rất quen thuộc, cũng là thứ hắn đã tưởng niệm suốt hai năm, thậm chí ngay bây giờ hắn cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh, cũng là những hình ảnh mấy năm nay xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn.
Nhưng mà, hiện giờ nam nhân đang ôm cô, không phải hắn.
Nỗ lực khống chế hô hấp đang dần dần dồn dập, cũng liều mạng áp xuống ɖu͙ƈ vọng nóng rực ở hạ thân, bước chân của hắn giống như nặng thêm, chậm rãi rời khỏi toilet.
Hành lang, Phương phụ cùng Phương mẫu đang tìm kiếm tung tích của Phương Kinh Luân với Tả Ninh ở khắp nơi, thấy bọn họ muốn gọi điện thoại, Phương Dĩ Nhu nhanh chóng ngăn cản: "Người ta có phương thức ở chung với nhau, ba mẹ hai người đừng có quấy rầy."
Hai người trung niên đã qua tuổi nửa trăm đương nhiên hiểu rõ cười cười, Phương mẫu bắt lấy cánh tay của con gái hỏi: "Con với Ninh Ninh cũng coi như thân thiết, tiểu cô nương này đến tột cùng có tâm tư gì, con có biết không? Đứa em trai ngốc kia của con không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, mẹ thấy lo lắng thay cho nó, sợ đến cuối cùng mọi chuyện lại thất bại."
"Nha? Mẹ thật sự nhận người con dâu này sao?"
"Đó là tất nhiên, năm đó Ninh Ninh lần đầu tiên đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ đã rất thích con bé, nhưng mà thân thế có chút đáng thương, từ nhỏ đã gặp nhiều khó khăn như vậy, nếu con bé thật sự có thể gả vào Phương gia chúng ta, mẹ phải đền bù tất cả những ngày tháng mà con bé đã phải chịu đau khổ."
"Yên tâm đi, con trai mẹ không ngốc. Nó đã mang cái nhẫn bảo bối đưa ra rồi, Tả Ninh người ta cũng đã nhận, con đoán vấn đề bây giờ chính là thời gian, mẹ với ba con chắc chắn qua hai năm nữa là có thể ôm cháu rồi."
Thu Dật Mặc vừa mới đi đến phía sau bọn họ nghe được những lời này, toàn bộ cơ thể đột nhiên ngưng lại.
Lầu hai gọi là phong cách thiếu nữ, kỳ thật cũng không ác liệt giống như trong tưởng tượng của Phương Kinh Luân, toàn bộ phòng yến lấy màu hồng nhạt làm chủ đạo, giống như lâu đài trong đồng thoại, tràn ngập sắc thái mộng ảo, nhìn qua xác thật rất đẹp.
Mà phong cách phục cổ cung đình ở tầng ba lấy màu kim cùng màu xám bạc làm chủ đạo, nhìn qua đại khí xa hoa, cổ điển cao nhã, rõ ràng rất thích hợp với Phương Dĩ Nhu.
"Được a, cái này xác thật cũng không tồi." Nhìn bố cục ở tầng ba đi, Phương mẫu rốt cuộc cũng hết hy vọng, "Dù sao thì bây giờ các con hạnh phúc, muốn hôn lễ như thế nào cũng được. Năm đó lúc mẹ với ba các con kết hôn ngay đến bộ váy cưới cũng không có. Hiện tại ngẫm lại lúc đó mẹ cũng thật ngốc a, mới mười tám tuổi đã bị ba con dụ dỗ bắt cóc mất, mệt mệt."
"Ba con đã sủng mẹ cả đời, để mẹ từng này tuổi rồi vẫn có thể giữ được trái tim thiếu nữ, mẹ còn mệt cái gì a?"
Phương Kinh Luân mới vừa nói xong, liền bị ba hắn chụp một chưởng vào đầu: "Tiểu tử thối, lại còn dám nói mẹ mày lớn tuổi, ba đánh mày! Mẹ mày già chỗ nào? Rõ ràng vẫn xinh đẹp giống như lúc 20 tuổi!"
"Chậc chậc, buồn nôn chết!" Phương Kinh Luân nhịn không được làm biểu tình nôn mửa, lại quay sang làm mặt quỷ với Tả Ninh, chỉ vào bóng dáng phía trước thấp giọng nói, "Biết anh ở nhà có bao nhiêu khổ sở không? Hai người này đã một đống tuổi rồi mà còn rải cẩu lương khắp nơi."
Nhìn Phương phụ đầu tóc đã xám trắng đang bất động thanh sắc giúp Phương mẫu chỉnh lại cổ áo, lại cầm lấy tay bà hỏi có lạnh không, trêи mặt Tả Ninh cũng bất tri bất giác lộ ra một nụ cười.
Trải qua một lần kia ở chín năm trước cùng với hôm nay tiếp xúc với bà ấy, cô xem ra đã có thể biết vì sao tính tình của Phương Kinh Luân và Phương Dĩ Nhu lại thuần tuý như vậy, chính là vì bọn họ lớn lên trong một gia đình tràn ngập yêu thương, mà gia đình như vậy, cho dù là nằm mơ Tả Ninh cũng không dám ảo tưởng.
Phương Kinh Luân kéo Tả Ninh đi ra ngoài cửa, chỉ vào chỗ xa nói chuyện cha mẹ: "Em xem, nhiều năm như vậy rồi, dáng người của mẹ anh cũng đã thay đổi, người cũng già rồi, có đôi lúc còn trở nên lải nhải. Mà ba anh thì sao, ông ấy càng ngày càng có tiền, dụ hoặc bên người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng ông ấy vẫn chỉ toàn tâm toàn ý yêu mẹ anh, sủng mẹ anh."
"Đây là nguyên nhân hôm nay anh một hai phải bắt em đi cùng đến xem chỗ kết hôn sao?"
"Đúng vậy." Phương Kinh Luân gật gật đầu, nghiêm túc nhìn cô, "Anh muốn nói với em, bộ dáng bây giờ của họ cũng sẽ là bộ dáng tương lai của anh và em. Mặc kệ sau này em có béo, xấu, bị bệnh hay là già rồi. Mặc kệ em 70 tuổi hay là 80 tuổi anh cũng sẽ giống như ba anh, cả đời, vĩnh viễn chỉ yêu môt nữ nhân, chỉ sủng một nữ nhân. Anh đã dùng thời gian chín năm để chứng minh, chỗ này, chỉ bao dung một mình em, nếu chín năm còn chưa đủ, như vậy, tất cả thời gian còn lại của đời này, cũng có thể tiếp tục giao cho em để nghiệm chứng, chỉ cần, em nguyện ý."
Lúc nói những lời này, ngữ khí của hắn cực kỳ kiên định, cặp con ngươi màu nâu giống như có tinh quang lập loè, sáng ngời lại loá mắt, khiến Tả Ninh bất tri bất giác liền say mê.
Cũng không biết là ai mở miệng trước, chờ khi cô dần dần hồi phục ý thức, mỗi lưỡi hai người đã sớm dính sát vào nhau, kịch liệt, nhiệt tình, khó xá khó phân.
Liếc thấy ở đại sảnh của yến hội có hai nhân viên phục vụ đang đi lại, Tả Ninh nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực hắn, thở dốc nói: "Bác trai bác gái..... Còn có chị Dĩ Nhu..... Đều ở bên trong."
Nhìn cánh môi của cô bị hôn đến càng thêm kiều diễm ướt át, cùng xuân tình như có như không trong mắt, cổ họng Phương Kinh Luân khẽ nhúc nhích, quét mắt nhìn toilet cách đó không xa, ôm Tả Ninh hướng bên đó đi đến.
Thẳng đến khi tiếng bước chân của hai người đi xa, chỗ ngoặt hành lang mới chậm rãi lộ ra một thân ảnh màu đen.
Vết thương ở trêи mặt của Thu Dật Mặc sớm đã khỏi hẳn, nhìn không ra một chút dấu vết, chỉ là giờ phút này hắn không mang mắt kính, hàn quang trong cặp con ngươi lạnh như băng bắn ra bốn phía.
Tay nắm chặt thành quyền, hắn vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng hai chân dường như không chịu khống chế, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo hai bóng dáng đó đi vào toilet.
Xuyên thấu qua cánh cửa khoá trái cách gian, hắn thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng môi lưỡi hai người giao triền, âm thanh ɭϊếʍ ʍút̼, không bao lâu sao, lại chuyển thành âm thanh cởi quần áo, cùng với tiếng nam nhân thô suyễn và tiếng nữ nhân rêи rỉ.
"Ân...... Đừng...... Đừng niết nơi đó......"
"Em xem em lập tức chảy nhiều nước như vậy, rõ ràng chính là thích anh chạm vào nơi đó của em, lộng như vậy có thoải mái không?"
"Ân...... Thoải mái...... Sâu...... Sâu một chút......"
"Phía dưới của em thật chặt, mới hai ngón tay đã lấp đầy."
"Đã...... Đủ ướt...... Anh tiến vào nha...... A......"
"Muốn từ mặt trước hay là mặt sau?"
"Phía trước đi, tối hôm qua anh đã vào từ phía sau...... A...... Anh nhẹ chút......"
"Bảo bối, nâng chân lên...... Ngô...... Đừng kẹp, muốn chặt đứt......"
"A nha...... Chậm...... Chậm một chút nha...... Mặt trêи...... Mặt trêи ngứa, anh mau sờ sờ......"
"Em có biết bộ dáng hiện tại của em có bao nhiêu ɖâʍ đãng không? Nhưng mà anh lại thích em ở trước mặt anh ɖâʍ đãng như vậy, sẽ khiến anh càng muốn thao em......"
Tiếng nước thọc vào rút ra nhanh chóng, tiếng thân thể va chạm, tiếng đánh cửa gỗ cách gian, cùng với từng đạo âm thanh ɖâʍ đãng đủ để cho người ta mặt đỏ tai hồng, tất cả đều từng chút truyền vào lỗ tai của Thu Dật Mặc.
Những cái âm thanh đó, đều là những âm thanh hắn rất quen thuộc, cũng là thứ hắn đã tưởng niệm suốt hai năm, thậm chí ngay bây giờ hắn cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh, cũng là những hình ảnh mấy năm nay xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn.
Nhưng mà, hiện giờ nam nhân đang ôm cô, không phải hắn.
Nỗ lực khống chế hô hấp đang dần dần dồn dập, cũng liều mạng áp xuống ɖu͙ƈ vọng nóng rực ở hạ thân, bước chân của hắn giống như nặng thêm, chậm rãi rời khỏi toilet.
Hành lang, Phương phụ cùng Phương mẫu đang tìm kiếm tung tích của Phương Kinh Luân với Tả Ninh ở khắp nơi, thấy bọn họ muốn gọi điện thoại, Phương Dĩ Nhu nhanh chóng ngăn cản: "Người ta có phương thức ở chung với nhau, ba mẹ hai người đừng có quấy rầy."
Hai người trung niên đã qua tuổi nửa trăm đương nhiên hiểu rõ cười cười, Phương mẫu bắt lấy cánh tay của con gái hỏi: "Con với Ninh Ninh cũng coi như thân thiết, tiểu cô nương này đến tột cùng có tâm tư gì, con có biết không? Đứa em trai ngốc kia của con không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, mẹ thấy lo lắng thay cho nó, sợ đến cuối cùng mọi chuyện lại thất bại."
"Nha? Mẹ thật sự nhận người con dâu này sao?"
"Đó là tất nhiên, năm đó Ninh Ninh lần đầu tiên đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ đã rất thích con bé, nhưng mà thân thế có chút đáng thương, từ nhỏ đã gặp nhiều khó khăn như vậy, nếu con bé thật sự có thể gả vào Phương gia chúng ta, mẹ phải đền bù tất cả những ngày tháng mà con bé đã phải chịu đau khổ."
"Yên tâm đi, con trai mẹ không ngốc. Nó đã mang cái nhẫn bảo bối đưa ra rồi, Tả Ninh người ta cũng đã nhận, con đoán vấn đề bây giờ chính là thời gian, mẹ với ba con chắc chắn qua hai năm nữa là có thể ôm cháu rồi."
Thu Dật Mặc vừa mới đi đến phía sau bọn họ nghe được những lời này, toàn bộ cơ thể đột nhiên ngưng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.