Chương 162: Nhẫn
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
21/06/2021
Có người nói tính ái mới là vũ khí giảm béo tốt nhất, lúc trước Tả Ninh không để bụng, nhưng bây giờ thật sự tin tưởng.
Sau khi hoan ái vui sướиɠ tràn trề, cô cảm thấy toàn thân trêи dưới không một chỗ nào tốt, chỉ sợ đi đến phòng tập thể hình mấy giờ để tiêu hao calorie cũng không nhiều bằng cái này, cũng khó trách cô mỗi ngày đều ở nhà làm trạch thi thoảng mới rèn luyện, thế nhưng một chút cũng không mập lên.
Cúi đầu nhìn nhìn bụng mình không có chút thịt thừa, rồi lại nhìn nhìn eo nhỏ của Văn Khải An với đường cong rõ ràng, đột nhiên Tả Ninh không ngọn nguồn mà sinh ra một cỗ cảm giác thất bại: "Không có thiên lý a, nam nhân các anh trời sinh chân dài còn chưa tính, tại sao eo cũng nhỏ hơn của nữ nhân? Có còn muốn để người ta sống nữa không?"
Văn Khải An theo ánh mắt cô nhìn phần eo đối lập của hai người một chút, giương khoé môi cười: "Em cũng rất nhỏ, không cần so với anh."
"Nhưng anh có nhân ngư tuyến, em đều không có áo choàng tuyến." Tả Ninh ai oán mà nhìn hắn, "Không chỉ có anh, ngay cả Phương Kinh Luân, Cao Hạ, Thu Dật Bạch, Du Hạo Nam, tất cả các anh đều có cơ bụng với eo thon nhỏ, theo em....."
Đón nhận anh mắt thâm thuý của hắn, Tả Ninh đột nhiên ngậm miệng. Có phải cô nói sai câu nào rồi không?
Văn Khải An nửa người trêи trần trui từ trong phòng tắm đi đến mép giường, thân hình cao lớn rất nhanh liền đè lên người cô: "Bây giờ em đang ở trêи giường của anh, tại sao còn nghỉ đến nam nhân khác."
"Không có không có, em chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi." Cơ thể trần trụi nhẹ nhàng giãy giụa vài cái, cô liền cảm nhận được đồ vật dưới khăn tắm đã đứng thẳng lên, "Anh..... Sẽ không phải lại muốn tới nữa chứ?"
"Ừ." Văn Khải An nghiêm túc gật đầu, một phen kéo khăn tắm ta, nhờ chất lỏng trong cơ thể cô vẫn chưa rửa sạch bôi trơn, rất nhanh liền đem côn thịt to lớn cắm vào.
Tả Ninh đã sớm mệt đến không chịu được, nhưng cảm giác hạ thể bị lấp đầy no căng nháy mắt lại gợi lên toàn bộ ɖu͙ƈ vọng của cô, chỉ có thể tiếp tục ở dưới thân hắn vặn vẹo cơ thể, kiều suyễn thở dốc, rêи rỉ liên tục.
Khi hai người đang lúc dây dưa đến khó xá khó phân, điện thoại Tả Ninh đặt trêи tủ đầu giường vô tình vang lên, Văn Khải An ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy là Phương Kinh Luân, dứt khoát không thèm nhìn nữa, tiếp tục ở trong cơ thể cô thọc vào rút ra.
Nhìn phản ứng của hắn Tả Ninh tự nhiên cũng biết, nhất định là Phương Kinh Luân sau khi tan tầm đến chung cư của cô tìm không thấy người nên gọi điện đến.
Nghĩ vậy, cô không thể không cảm thán, Văn Khải An cũng thật suy nghĩ sâu xa a, lúc trước muốn cô tới chỗ này của hắn phỏng chừng chính là do Phương Kinh Luân có chìa khoá chung cư cô.
Chờ khi Tả Ninh với Văn Khải An tình cảm mãnh liệt chiến đấu hăng hái xong, lại bị hắn ôm đến phòng tắm rửa, cùng hắn ăn tối xong mới quay lại chung cư của mình, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phương Kinh Luân vẫn không nhúc nhích ngồi trêи sô pha, bộ dáng kia cực kỳ giống như một đứa trẻ phải chịu uỷ khuất.
"Ăn cơm không?"
"Không." Phương Kinh Luân ngẩng đầu nhìn trêи người Tả Ninh vẫn còn mặc sơ mi của Văn Khải An, "Muốn đợi em về ăn cùng nhau."
"Không phải em đã trả lời WeChat của anh nói tối nay mới quay lại sao?" Nhìn hộp cơm hộp trêи bàn đã sớm lạnh, Tả Ninh từ trong túi lấy điện thoại ra, "Em gọi cho anh một phần khác nhé!"
"Bỏ đi, không muốn ăn." Phương Kinh Luân buồn bã ỉu xìu nằm trêи sô pha, nhìn chằm chằm vào đường cong lả lướt dưới lớp áo sơ mi, "Em với anh ta làm mấy lần?"
Tả Ninh sửng sốt: "Hỏi cái này làm gì?"
"Để xem anh phải ăn mấy cân dấm mới đủ."
Phương Kinh Luân tức giận trừng mắt liếc Tả Ninh một cái, muộn thanh muộn khí nói, "Anh hối hận."
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận tại sao lại không đê tiện một chút, trực tiếp dùng cảm kϊƈɦ của em đối với anh để bắt cóc em, bắt em gả cho anh, để em chỉ thuộc về một mình anh." Nói đến đây, hắn đột nhiên lại nghiêm túc nhìn Tả Ninh, "Nếu...... Anh thật sự làm như vậy, em sẽ đáp ứng gả cho anh không?"
Tả Ninh trầm tư hai giây, gật đầu với hắn.
Phương Kinh Luân cười khổ một tiếng, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy đi ra cửa, rất nhanh liền quay lại với một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Tả Ninh trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, vừa nghĩ hắn sẽ không thật sự muốn làm như vậy đi, liền nhìn thấy hắn làm trò trước mặt cô cầm chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương loé sáng tinh xảo.
"Anh......"
"Thử xem." Phương Kinh Luân kéo tay phải của cô, thật cẩn thận cầm lấy nhẫn đeo lên ngón áp út.
"Phương Kinh Luân......"
"Rất thích hợp." Nâng bàn tay cô lên cẩn thận quan sát một chút, trêи môi hắn rốt cuộc cũng nhiều thêm vài ý cười, "Cũng thật xinh đẹp, xem ra ánh mắt của anh không tệ lắm."
"Cho nên, anh là muốn em......"
"Được rồi, về phần em, tùy em xử trí thế nào cũng được, dù sao đời này của anh cũng không có khả năng sẽ đưa nhẫn cho nữ nhân thứ hai, để ở chỗ anh cũng chỉ có lãng phí."
Phương Kinh Luân ném chiếc hộp lên bàn, lại đặt ʍôиɠ ngồi xuống sô pha, ngước nhìn Tả Ninh vẫn đứng ngây ngốc, "Em biết không? Cái này anh đã mua từ lúc vẫn còn ở Anh quốc. Khi đó anh đã hỏi qua Tiền Nhã, cô ấy nói mấy năm nay em vẫn chưa kết giao bạn trai, anh nghĩ bản thân tốt xấu gì cũng học tâm lý học nhiều năm như vậy, có lẽ sau này sẽ không giống như lúc học đại học, có thể cởi bỏ khúc mắc của em, để em nguyện ý đi theo tình yêu, để em chân chính chấp nhận anh.
Cho nên, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mới ra này anh liền mua, nghĩ đến sau khi về nước sẽ cầu hôn với em. Kỳ thật anh cũng không biết kϊƈɦ cỡ ngón tay của em, rốt cuộc thì hai năm đó hình như nghiêm túc nắm tay chúng ta cũng chưa làm qua, không nghĩ tới chỉ mua bằng cảm giác còn có thể thích hợp như vậy, nhưng mà hiện tại xem ra kiểu dáng có chút cũ."
Tả Ninh cúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn trêи ngón tay: "Không có, vẫn rất xinh đẹp."
"Nói thật ra, lúc mới về nước hai năm trước, anh đã chịu một đả kϊƈɦ rất lớn. Lúc chị gái nói cho anh có một nam nhân rất tuấn tú đưa em đến bệnh viện, hơn nữa quan hệ hình như còn không bình thường, lúc ấy anh liền cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhưng anh không dám trực tiếp lộ diện, sợ anh xuất hiện sẽ mang đến áp lực cho em, chỉ có thể ở bệnh viện xa xa mà nhìn em, nhưng kết quả...... Nhìn thấy em với Du Hạo Nam hôn môi, nhìn thấy em với Thu Dật Mặc thân mật, thậm chí....... Thậm chí còn nghe thấy hai người ở bệnh viện làʍ ȶìиɦ, nghe thấy anh ta nói, em với mấy tên nam nhân kia đều có quan hệ.
Đoạn thời gian kia anh thiếu chút nữa đã hỏng mất, cho nên mới đến quán bar uống say, mới có thể gặp được Thu Đồng Tâm. Anh đã nếm thử qua, nếm thử qua việc quên em rất nhiều lần, nhưng mà anh làm không được, thật sự anh không hề biết em đến tột cùng có cái gì tốt, tại sao lại khiến anh nhớ thương như vậy?
Cho nên nha, anh lại hạ quyết tâm, lại theo đuổi em một lần nữa. Ngày đó hẹn em ăn cơm, kỳ thật chính là muốn thổ lộ với em, nhưng em nói em đã có bạn trai, anh ta đối với em rất tốt, nhìn em cười đến vui vẻ như vậy, xem ra em đã sớm thoát khỏi bệnh trầm cảm, anh lại ở trong lòng tự thuyết phục chính mình, để bản thân vĩ đại một chút, thật lòng mà chúc phúc cho hai người. Nhưng mà tối hôm đó nhìn thấy em đăng trong vòng bạn bè, vì anh rửa tay vào bếp, a, anh thật sự rất ghen ghét với tên nam nhân kia."
Thấy trêи mặt hắn vẫn luôn treo nụ cười chua xót, trong lòng Tả Ninh hoàn toàn hụt hẫng: "Phương Kinh Luân......"
"Tả Ninh." Hắn vẫn yên lặng nhìn cô, "Hơn một năm em mất tích kia, đã thay anh nghiệm chứng tất cả các đáp án trong lòng, anh...... Không thể không có em. Cho dù bên cạnh em có rất nhiều nam nhân, cho dù em một chút thích anh cũng không có, cho dù Phương Kinh Luân vì em lì lợm la ɭϊếʍ, trở nên không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, anh cũng đều không thể không có em."
Nhìn cô chậm rãi đến gần, hắn đột nhiên mở hai tay ra gắt gao ôm lấy eo cô, đem mặt chôn ở bụng cô, trầm giọng nói: "Điểm mấu chốt duy nhất mà bây giờ anh có thể bảo vệ chính là không lợi dụng kϊƈɦ thích mà em đối với anh, dùng nó ép em kết hôn với anh, ép em chỉ thuộc về một mình anh, nhưng mà, em hãy cho anh quyền lợi được ghen, cho anh một chút quyền lợi vô cớ gây rối được không?
Muốn anh trơ mắt nhìn em cùng nam nhân khác ở bên nhau, tưởng tượng cảnh em ở dưới thân bọn họ...... Anh làm không được, anh sẽ ghen ghét, cũng sẽ không khống chế được tính tình, em biết mà, tính tình của anh từ trước đến nay không hề tốt."
"Ừm." Ngoại trừ chữ này, Tả Ninh cũng không biết còn có thể nói cái gì.
Nhìn nam nhân không khác gì một đứa trẻ ở trêи người cô cọ cọ, cô cuối cùng chậm rãi di chuyển cơ thể ngồi lên trêи người hắn, chậm rãi hôn lên môi hắn một chút.
Sau khi hoan ái vui sướиɠ tràn trề, cô cảm thấy toàn thân trêи dưới không một chỗ nào tốt, chỉ sợ đi đến phòng tập thể hình mấy giờ để tiêu hao calorie cũng không nhiều bằng cái này, cũng khó trách cô mỗi ngày đều ở nhà làm trạch thi thoảng mới rèn luyện, thế nhưng một chút cũng không mập lên.
Cúi đầu nhìn nhìn bụng mình không có chút thịt thừa, rồi lại nhìn nhìn eo nhỏ của Văn Khải An với đường cong rõ ràng, đột nhiên Tả Ninh không ngọn nguồn mà sinh ra một cỗ cảm giác thất bại: "Không có thiên lý a, nam nhân các anh trời sinh chân dài còn chưa tính, tại sao eo cũng nhỏ hơn của nữ nhân? Có còn muốn để người ta sống nữa không?"
Văn Khải An theo ánh mắt cô nhìn phần eo đối lập của hai người một chút, giương khoé môi cười: "Em cũng rất nhỏ, không cần so với anh."
"Nhưng anh có nhân ngư tuyến, em đều không có áo choàng tuyến." Tả Ninh ai oán mà nhìn hắn, "Không chỉ có anh, ngay cả Phương Kinh Luân, Cao Hạ, Thu Dật Bạch, Du Hạo Nam, tất cả các anh đều có cơ bụng với eo thon nhỏ, theo em....."
Đón nhận anh mắt thâm thuý của hắn, Tả Ninh đột nhiên ngậm miệng. Có phải cô nói sai câu nào rồi không?
Văn Khải An nửa người trêи trần trui từ trong phòng tắm đi đến mép giường, thân hình cao lớn rất nhanh liền đè lên người cô: "Bây giờ em đang ở trêи giường của anh, tại sao còn nghỉ đến nam nhân khác."
"Không có không có, em chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi." Cơ thể trần trụi nhẹ nhàng giãy giụa vài cái, cô liền cảm nhận được đồ vật dưới khăn tắm đã đứng thẳng lên, "Anh..... Sẽ không phải lại muốn tới nữa chứ?"
"Ừ." Văn Khải An nghiêm túc gật đầu, một phen kéo khăn tắm ta, nhờ chất lỏng trong cơ thể cô vẫn chưa rửa sạch bôi trơn, rất nhanh liền đem côn thịt to lớn cắm vào.
Tả Ninh đã sớm mệt đến không chịu được, nhưng cảm giác hạ thể bị lấp đầy no căng nháy mắt lại gợi lên toàn bộ ɖu͙ƈ vọng của cô, chỉ có thể tiếp tục ở dưới thân hắn vặn vẹo cơ thể, kiều suyễn thở dốc, rêи rỉ liên tục.
Khi hai người đang lúc dây dưa đến khó xá khó phân, điện thoại Tả Ninh đặt trêи tủ đầu giường vô tình vang lên, Văn Khải An ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy là Phương Kinh Luân, dứt khoát không thèm nhìn nữa, tiếp tục ở trong cơ thể cô thọc vào rút ra.
Nhìn phản ứng của hắn Tả Ninh tự nhiên cũng biết, nhất định là Phương Kinh Luân sau khi tan tầm đến chung cư của cô tìm không thấy người nên gọi điện đến.
Nghĩ vậy, cô không thể không cảm thán, Văn Khải An cũng thật suy nghĩ sâu xa a, lúc trước muốn cô tới chỗ này của hắn phỏng chừng chính là do Phương Kinh Luân có chìa khoá chung cư cô.
Chờ khi Tả Ninh với Văn Khải An tình cảm mãnh liệt chiến đấu hăng hái xong, lại bị hắn ôm đến phòng tắm rửa, cùng hắn ăn tối xong mới quay lại chung cư của mình, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phương Kinh Luân vẫn không nhúc nhích ngồi trêи sô pha, bộ dáng kia cực kỳ giống như một đứa trẻ phải chịu uỷ khuất.
"Ăn cơm không?"
"Không." Phương Kinh Luân ngẩng đầu nhìn trêи người Tả Ninh vẫn còn mặc sơ mi của Văn Khải An, "Muốn đợi em về ăn cùng nhau."
"Không phải em đã trả lời WeChat của anh nói tối nay mới quay lại sao?" Nhìn hộp cơm hộp trêи bàn đã sớm lạnh, Tả Ninh từ trong túi lấy điện thoại ra, "Em gọi cho anh một phần khác nhé!"
"Bỏ đi, không muốn ăn." Phương Kinh Luân buồn bã ỉu xìu nằm trêи sô pha, nhìn chằm chằm vào đường cong lả lướt dưới lớp áo sơ mi, "Em với anh ta làm mấy lần?"
Tả Ninh sửng sốt: "Hỏi cái này làm gì?"
"Để xem anh phải ăn mấy cân dấm mới đủ."
Phương Kinh Luân tức giận trừng mắt liếc Tả Ninh một cái, muộn thanh muộn khí nói, "Anh hối hận."
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận tại sao lại không đê tiện một chút, trực tiếp dùng cảm kϊƈɦ của em đối với anh để bắt cóc em, bắt em gả cho anh, để em chỉ thuộc về một mình anh." Nói đến đây, hắn đột nhiên lại nghiêm túc nhìn Tả Ninh, "Nếu...... Anh thật sự làm như vậy, em sẽ đáp ứng gả cho anh không?"
Tả Ninh trầm tư hai giây, gật đầu với hắn.
Phương Kinh Luân cười khổ một tiếng, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy đi ra cửa, rất nhanh liền quay lại với một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Tả Ninh trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, vừa nghĩ hắn sẽ không thật sự muốn làm như vậy đi, liền nhìn thấy hắn làm trò trước mặt cô cầm chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương loé sáng tinh xảo.
"Anh......"
"Thử xem." Phương Kinh Luân kéo tay phải của cô, thật cẩn thận cầm lấy nhẫn đeo lên ngón áp út.
"Phương Kinh Luân......"
"Rất thích hợp." Nâng bàn tay cô lên cẩn thận quan sát một chút, trêи môi hắn rốt cuộc cũng nhiều thêm vài ý cười, "Cũng thật xinh đẹp, xem ra ánh mắt của anh không tệ lắm."
"Cho nên, anh là muốn em......"
"Được rồi, về phần em, tùy em xử trí thế nào cũng được, dù sao đời này của anh cũng không có khả năng sẽ đưa nhẫn cho nữ nhân thứ hai, để ở chỗ anh cũng chỉ có lãng phí."
Phương Kinh Luân ném chiếc hộp lên bàn, lại đặt ʍôиɠ ngồi xuống sô pha, ngước nhìn Tả Ninh vẫn đứng ngây ngốc, "Em biết không? Cái này anh đã mua từ lúc vẫn còn ở Anh quốc. Khi đó anh đã hỏi qua Tiền Nhã, cô ấy nói mấy năm nay em vẫn chưa kết giao bạn trai, anh nghĩ bản thân tốt xấu gì cũng học tâm lý học nhiều năm như vậy, có lẽ sau này sẽ không giống như lúc học đại học, có thể cởi bỏ khúc mắc của em, để em nguyện ý đi theo tình yêu, để em chân chính chấp nhận anh.
Cho nên, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mới ra này anh liền mua, nghĩ đến sau khi về nước sẽ cầu hôn với em. Kỳ thật anh cũng không biết kϊƈɦ cỡ ngón tay của em, rốt cuộc thì hai năm đó hình như nghiêm túc nắm tay chúng ta cũng chưa làm qua, không nghĩ tới chỉ mua bằng cảm giác còn có thể thích hợp như vậy, nhưng mà hiện tại xem ra kiểu dáng có chút cũ."
Tả Ninh cúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn trêи ngón tay: "Không có, vẫn rất xinh đẹp."
"Nói thật ra, lúc mới về nước hai năm trước, anh đã chịu một đả kϊƈɦ rất lớn. Lúc chị gái nói cho anh có một nam nhân rất tuấn tú đưa em đến bệnh viện, hơn nữa quan hệ hình như còn không bình thường, lúc ấy anh liền cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhưng anh không dám trực tiếp lộ diện, sợ anh xuất hiện sẽ mang đến áp lực cho em, chỉ có thể ở bệnh viện xa xa mà nhìn em, nhưng kết quả...... Nhìn thấy em với Du Hạo Nam hôn môi, nhìn thấy em với Thu Dật Mặc thân mật, thậm chí....... Thậm chí còn nghe thấy hai người ở bệnh viện làʍ ȶìиɦ, nghe thấy anh ta nói, em với mấy tên nam nhân kia đều có quan hệ.
Đoạn thời gian kia anh thiếu chút nữa đã hỏng mất, cho nên mới đến quán bar uống say, mới có thể gặp được Thu Đồng Tâm. Anh đã nếm thử qua, nếm thử qua việc quên em rất nhiều lần, nhưng mà anh làm không được, thật sự anh không hề biết em đến tột cùng có cái gì tốt, tại sao lại khiến anh nhớ thương như vậy?
Cho nên nha, anh lại hạ quyết tâm, lại theo đuổi em một lần nữa. Ngày đó hẹn em ăn cơm, kỳ thật chính là muốn thổ lộ với em, nhưng em nói em đã có bạn trai, anh ta đối với em rất tốt, nhìn em cười đến vui vẻ như vậy, xem ra em đã sớm thoát khỏi bệnh trầm cảm, anh lại ở trong lòng tự thuyết phục chính mình, để bản thân vĩ đại một chút, thật lòng mà chúc phúc cho hai người. Nhưng mà tối hôm đó nhìn thấy em đăng trong vòng bạn bè, vì anh rửa tay vào bếp, a, anh thật sự rất ghen ghét với tên nam nhân kia."
Thấy trêи mặt hắn vẫn luôn treo nụ cười chua xót, trong lòng Tả Ninh hoàn toàn hụt hẫng: "Phương Kinh Luân......"
"Tả Ninh." Hắn vẫn yên lặng nhìn cô, "Hơn một năm em mất tích kia, đã thay anh nghiệm chứng tất cả các đáp án trong lòng, anh...... Không thể không có em. Cho dù bên cạnh em có rất nhiều nam nhân, cho dù em một chút thích anh cũng không có, cho dù Phương Kinh Luân vì em lì lợm la ɭϊếʍ, trở nên không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, anh cũng đều không thể không có em."
Nhìn cô chậm rãi đến gần, hắn đột nhiên mở hai tay ra gắt gao ôm lấy eo cô, đem mặt chôn ở bụng cô, trầm giọng nói: "Điểm mấu chốt duy nhất mà bây giờ anh có thể bảo vệ chính là không lợi dụng kϊƈɦ thích mà em đối với anh, dùng nó ép em kết hôn với anh, ép em chỉ thuộc về một mình anh, nhưng mà, em hãy cho anh quyền lợi được ghen, cho anh một chút quyền lợi vô cớ gây rối được không?
Muốn anh trơ mắt nhìn em cùng nam nhân khác ở bên nhau, tưởng tượng cảnh em ở dưới thân bọn họ...... Anh làm không được, anh sẽ ghen ghét, cũng sẽ không khống chế được tính tình, em biết mà, tính tình của anh từ trước đến nay không hề tốt."
"Ừm." Ngoại trừ chữ này, Tả Ninh cũng không biết còn có thể nói cái gì.
Nhìn nam nhân không khác gì một đứa trẻ ở trêи người cô cọ cọ, cô cuối cùng chậm rãi di chuyển cơ thể ngồi lên trêи người hắn, chậm rãi hôn lên môi hắn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.