Chương 117: Phiên Ngoại Du Hạo Nam (3)
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
12/06/2021
Thời gian trở về Mỹ càng lúc càng đến gần, Du Hạo Nam không có cách nào tìm thêm nhiều manh mối nên chỉ có thể nhờ bạn bè trong nước tiếp tục giúp anh hỏi thăm.
Nhưng chỉ dựa vào một cái tên mà ngay cả thông tin danh tính cũng không có thì làm sao có thể điều tra được?
Anh biết chính mình hy vọng xa vời, nhưng anh lại không nhịn được mà tiếp tục ảo tưởng, biết đâu ở nơi đất khách quê người lại đột nhiên gặp được cô thì sao?
Nếu cô đang theo học tại trường ở Mỹ thì liệu có trùng hợp học cùng trường với anh không?
Vì sự ảo tưởng viển vông đó mà một người chưa bao giờ thích tham gia các hoạt động xã hội như Du Hạo Nam lại bắt đầu thích tham gia các group hội đồng hương, hội sinh viên, anh liên tục hỏi thăm xem có một sinh viên nữ nào đến từ thành phố S, chơi đàn piano rất hay và họ Giang hay không.
Cho đến ngày cuối tuần nào đó, anh nhìn thấy một cái tên trong danh sách nhân sự tổ chức hoạt động của sinh viên Trung Quốc, tên là : Giang Nguyệt Phi.
Vừa nhìn thấy tên cô gái đó, anh không kiềm chế được sự kϊƈɦ động trong lòng, anh đã hỏi thăm bạn học về nữ sinh đó, nhất là khi anh biết cô ấy chỉ mới là sinh viên năm nhất, cũng đến từ thành phố S, thậm chí sở trường của cô ấy cũng là đàn piano, anh cảm thấy trái tim của mình như sắp bay ra ngoài.
Đêm đó, anh hoàn toàn mất ngủ.
Ngày hôm sau, anh dành 10 phút để chọn lựa quần áo, sửa lại đầu tóc nhiều lần, còn cố ý xịt nước hoa lên, anh muốn đi gặp người đó trong trạng thái tốt nhất.
Tuy nhiên, sự thất vọng đến với anh rất nhanh chóng, bởi vì sinh viên nữ tên Giang Nguyệt Phi kia cao 1m8, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã biết không phải là cô.
Giang Nguyệt Phi rất đẹp và là đối tượng mến mộ của nhiều sinh viên nam, nhưng khi cô bày tỏ sự yêu thích với Du Hạo Nam, anh lại bối rối bỏ đi.
Niềm vui sướиɠ và sự chờ mong vô hạn lại bị dội một gáo nước lạnh, khiến anh gần như không thở nổi.
Nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, dù là 5 năm ở Mỹ hay là những năm tháng dài sau khi về nước, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô gái họ Giang.
Dần dần, Du Hạo Nam cảm thấy chính mình bị họ "Giang" ám ảnh, cho dù là người đàn ông họ Giang cũng sẽ khiến anh cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu.
Người phụ nữ đầu tiên ở bên cạnh anh trong lời đồn là một trợ lý khi anh 27 tuổi.
Lúc ấy anh vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ, sau khi về nước liền gia nhập tập đoàn Châu Nhĩ, bắt đầu làm quản lý bộ phận. Lúc giám đốc nhân sự thông báo tuyển dụng trợ lý cho anh còn cố ý mời anh tham gia buổi phỏng vấn, muốn anh đích thân lựa chọn.
Anh không muốn lãng phí tinh lực vào những việc nhỏ này, nhưng trùng hợp là ngày hôm đó anh rảnh rỗi cho nên đã đến xem thử. Mới vừa đẩy cửa vào, anh nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc giữa hàng chục ứng viên.
Gần như là theo bản năng, anh đã hỏi giám đốc nhân sự về lý lịch của cô gái kia, không phải họ Giang, tốt nghiệp đại học trong nước và là người ở thành phố khác, lần đầu tiên đến thành phố này, hoàn toàn không phải là người anh muốn tìm.
Lại thất vọng một lần nữa, anh chỉ để lại cho giám đốc nhân sự một câu "Tùy anh quyết định" rồi bỏ đi. Tuy nhiên vào ngày thứ hai, cô gái ấy đến công ty với thân phận là trợ lý của anh.
Khi đó Du Hạo Nam mới biết được, giám đốc nhân sự nghĩ rằng anh coi trọng cô gái này cho nên đã giữ người lại, anh cũng không giải thích nhiều vì dù sao công việc của trợ lý cũng đơn giản, chắc là cô ấy có thể đảm nhiệm được.
Chỉ là đôi khi nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của cô gái, anh lại hơi thất thần, thường bất giác nghĩ đến buổi tối đẹp như mơ đó, rất nhiều ngày sau anh luôn nhìn bóng dáng đó từ phía xa.
Bí mật sẽ khó giữ nếu trong công ty có nhiều người lắm lời, không bao lâu liền truyền ra lời đồn ra rằng trợ lý mới là tình nhân của anh, cô gái kia bình thường luôn giữ khuôn phép, bị đồn đãi như vậy sợ tới mức không biết phải làm sao, anh cũng không muốn gây tai vạ cho người khác, thế nên anh liên hệ với một công ty quen biết và giới thiệu cô gái đó sang bên kia làm.
Nhưng sau sự việc này, dường như có không ít người xác định được sở thích của anh, cho rằng anh thích kiểu cô gái có mái tóc đen dài và thoạt nhìn trong sáng như thiếu nữ giống cô trợ lý kia. Vì thế những người phụ nữ chủ động đưa tới cửa đã thay đổi phong cách, cố tình hướng đến hình tượng giống như vậy.
Sau khi từ quản lý trở thành giám đốc hạng mục, anh cần phải tham gia nhiều tiệc xã giao và tiệc rượu, quả thực có đôi khi cần phải có một người bạn gái bên cạnh, cho nên mấy cô gái nhìn thuận mắt tự đưa đến cửa, anh cũng không từ chối.
Điều duy nhất không trùng khớp với tin đồn bên ngoài đó là anh chưa từng chạm vào những phụ nữ đó, dù sao tất cả mọi người cũng không phải là thiện nam tín nữ, bề ngoài ở cùng một chỗ chẳng qua chỉ là thuận theo nhu cầu thôi.
So với những người phụ nữ đó, sở dĩ Giang Thuần Tâm có thể ở bên cạnh anh lâu nhất có lẽ là vì cô ta họ Giang.
Lần đầu tiên Du Hạo Nam nhìn thấy Giang Thuần Tâm, anh đã nhìn bộ dáng của cô ta, sau khi biết tên của cô ta, anh quả thực nghi ngờ rằng cô ta là người mà anh vẫn đang tìm kiếm.
Lúc ấy câu đầu tiên anh hỏi là: "Cô có biết chơi đàn piano không?"
Giang Thuần Tâm gật đầu nói: "Tôi đã học từ nhỏ."
Vào lúc đó, Du Hạo Nam cảm giác cơ thể của chính mình run rẩy không kiểm soát được.
"Cô có biết biệt thự có tên là Hoa Sen Khê Bạn không?"
Nhưng câu trả lời cho vấn đề này lại một lần nữa khiến cho anh thất vọng, bởi vì cô ta chỉ nghe nói qua chứ chưa từng đến đó.
Sau đó Du Hạo Nam vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi về hoàn cảnh của Giang Thuần Tâm, không phải người ở đây, sống cùng cha mẹ ở thành phố lân cận, hoàn toàn không phải là người anh muốn tìm.
Không bao lâu tập đoàn Châu Nhĩ đầu tư vào một bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ, diễn viên nữ chính là kiểu hình tượng ngây thơ, sau vài vòng tuyển chọn vẫn chưa tìm được người thích hợp, Du Hạo Nam liền nghĩ đến Giang Thuần Tâm, anh cảm thấy người mới đến cũng cần cơ hội cho nên mới mở miệng đề cử một câu.
Không có gì ngạc nhiên khi kể từ đó Giang Thuần Tâm trở thành "Tình mới" của anh.
Bộ tiểu thuyết 《 Nhà 》của Tả Ninh, tập đoàn Châu Nhĩ đã ký hợp đồng với Tinh Thần Giải Trí từ lâu để cùng đầu tư. Nhưng Du Hạo Nam chú ý đến nội dung của tiểu thuyết hay là vì muốn Giang Thuần Tâm đóng vai nữ chính thì có rất nhiều tin đồn thổi vào tai anh.
Thông qua miêu tả của Giang Thuần Tâm, anh cảm thấy nữ chính đó rất giống với người mà anh đang tìm kiếm, vì thế anh vội vàng đọc hết cuốn tiểu thuyết.
Cách mô tả về căn biệt thự và phòng đàn trong tiểu thuyết thật sự quá giống với những gì trong trí nhớ của anh, anh liền lên mạng kiểm tra tư liệu về tác giả Tả Ninh, giới tính và tuổi tác đều phù hợp, nhưng trêи mạng biểu thị rằng cô học ở đại học trong nước, hơn nữa tên thật là bút danh của cô.
Du Hạo Nam cười chính mình nhập ma, rõ ràng căn biệt thự và phòng đàn như vậy ở đâu cũng có.
Vào cái đêm gặp được Tả Ninh, không biết đó là lần thứ mấy anh cãi nhau với cha của mình, anh hẹn Dương Cảnh Diệu uống say đến không biết gì, trong vô thức anh lại đến trước căn biệt thự kia.
Căn biệt thự đã được anh mua từ 7 năm trước, lúc ấy anh đã mở miệng vay tiền của người cha mà anh hận nhất.
Đêm đó Tả Ninh với mái tóc dài bồng bềnh, mặc chiếc váy trắng, anh thực sự nghĩ rằng cô gái kia đã trở lại. Hơn nữa cảm giác lần này mạnh mẽ hơn tất cả những lần khiến cho anh thất vọng trong quá khứ.
Cho nên anh mới lao đến ôm chặt lấy cô và bất chấp hôn lên môi của cô.
Nhưng chỉ dựa vào một cái tên mà ngay cả thông tin danh tính cũng không có thì làm sao có thể điều tra được?
Anh biết chính mình hy vọng xa vời, nhưng anh lại không nhịn được mà tiếp tục ảo tưởng, biết đâu ở nơi đất khách quê người lại đột nhiên gặp được cô thì sao?
Nếu cô đang theo học tại trường ở Mỹ thì liệu có trùng hợp học cùng trường với anh không?
Vì sự ảo tưởng viển vông đó mà một người chưa bao giờ thích tham gia các hoạt động xã hội như Du Hạo Nam lại bắt đầu thích tham gia các group hội đồng hương, hội sinh viên, anh liên tục hỏi thăm xem có một sinh viên nữ nào đến từ thành phố S, chơi đàn piano rất hay và họ Giang hay không.
Cho đến ngày cuối tuần nào đó, anh nhìn thấy một cái tên trong danh sách nhân sự tổ chức hoạt động của sinh viên Trung Quốc, tên là : Giang Nguyệt Phi.
Vừa nhìn thấy tên cô gái đó, anh không kiềm chế được sự kϊƈɦ động trong lòng, anh đã hỏi thăm bạn học về nữ sinh đó, nhất là khi anh biết cô ấy chỉ mới là sinh viên năm nhất, cũng đến từ thành phố S, thậm chí sở trường của cô ấy cũng là đàn piano, anh cảm thấy trái tim của mình như sắp bay ra ngoài.
Đêm đó, anh hoàn toàn mất ngủ.
Ngày hôm sau, anh dành 10 phút để chọn lựa quần áo, sửa lại đầu tóc nhiều lần, còn cố ý xịt nước hoa lên, anh muốn đi gặp người đó trong trạng thái tốt nhất.
Tuy nhiên, sự thất vọng đến với anh rất nhanh chóng, bởi vì sinh viên nữ tên Giang Nguyệt Phi kia cao 1m8, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã biết không phải là cô.
Giang Nguyệt Phi rất đẹp và là đối tượng mến mộ của nhiều sinh viên nam, nhưng khi cô bày tỏ sự yêu thích với Du Hạo Nam, anh lại bối rối bỏ đi.
Niềm vui sướиɠ và sự chờ mong vô hạn lại bị dội một gáo nước lạnh, khiến anh gần như không thở nổi.
Nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, dù là 5 năm ở Mỹ hay là những năm tháng dài sau khi về nước, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô gái họ Giang.
Dần dần, Du Hạo Nam cảm thấy chính mình bị họ "Giang" ám ảnh, cho dù là người đàn ông họ Giang cũng sẽ khiến anh cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu.
Người phụ nữ đầu tiên ở bên cạnh anh trong lời đồn là một trợ lý khi anh 27 tuổi.
Lúc ấy anh vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ, sau khi về nước liền gia nhập tập đoàn Châu Nhĩ, bắt đầu làm quản lý bộ phận. Lúc giám đốc nhân sự thông báo tuyển dụng trợ lý cho anh còn cố ý mời anh tham gia buổi phỏng vấn, muốn anh đích thân lựa chọn.
Anh không muốn lãng phí tinh lực vào những việc nhỏ này, nhưng trùng hợp là ngày hôm đó anh rảnh rỗi cho nên đã đến xem thử. Mới vừa đẩy cửa vào, anh nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc giữa hàng chục ứng viên.
Gần như là theo bản năng, anh đã hỏi giám đốc nhân sự về lý lịch của cô gái kia, không phải họ Giang, tốt nghiệp đại học trong nước và là người ở thành phố khác, lần đầu tiên đến thành phố này, hoàn toàn không phải là người anh muốn tìm.
Lại thất vọng một lần nữa, anh chỉ để lại cho giám đốc nhân sự một câu "Tùy anh quyết định" rồi bỏ đi. Tuy nhiên vào ngày thứ hai, cô gái ấy đến công ty với thân phận là trợ lý của anh.
Khi đó Du Hạo Nam mới biết được, giám đốc nhân sự nghĩ rằng anh coi trọng cô gái này cho nên đã giữ người lại, anh cũng không giải thích nhiều vì dù sao công việc của trợ lý cũng đơn giản, chắc là cô ấy có thể đảm nhiệm được.
Chỉ là đôi khi nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của cô gái, anh lại hơi thất thần, thường bất giác nghĩ đến buổi tối đẹp như mơ đó, rất nhiều ngày sau anh luôn nhìn bóng dáng đó từ phía xa.
Bí mật sẽ khó giữ nếu trong công ty có nhiều người lắm lời, không bao lâu liền truyền ra lời đồn ra rằng trợ lý mới là tình nhân của anh, cô gái kia bình thường luôn giữ khuôn phép, bị đồn đãi như vậy sợ tới mức không biết phải làm sao, anh cũng không muốn gây tai vạ cho người khác, thế nên anh liên hệ với một công ty quen biết và giới thiệu cô gái đó sang bên kia làm.
Nhưng sau sự việc này, dường như có không ít người xác định được sở thích của anh, cho rằng anh thích kiểu cô gái có mái tóc đen dài và thoạt nhìn trong sáng như thiếu nữ giống cô trợ lý kia. Vì thế những người phụ nữ chủ động đưa tới cửa đã thay đổi phong cách, cố tình hướng đến hình tượng giống như vậy.
Sau khi từ quản lý trở thành giám đốc hạng mục, anh cần phải tham gia nhiều tiệc xã giao và tiệc rượu, quả thực có đôi khi cần phải có một người bạn gái bên cạnh, cho nên mấy cô gái nhìn thuận mắt tự đưa đến cửa, anh cũng không từ chối.
Điều duy nhất không trùng khớp với tin đồn bên ngoài đó là anh chưa từng chạm vào những phụ nữ đó, dù sao tất cả mọi người cũng không phải là thiện nam tín nữ, bề ngoài ở cùng một chỗ chẳng qua chỉ là thuận theo nhu cầu thôi.
So với những người phụ nữ đó, sở dĩ Giang Thuần Tâm có thể ở bên cạnh anh lâu nhất có lẽ là vì cô ta họ Giang.
Lần đầu tiên Du Hạo Nam nhìn thấy Giang Thuần Tâm, anh đã nhìn bộ dáng của cô ta, sau khi biết tên của cô ta, anh quả thực nghi ngờ rằng cô ta là người mà anh vẫn đang tìm kiếm.
Lúc ấy câu đầu tiên anh hỏi là: "Cô có biết chơi đàn piano không?"
Giang Thuần Tâm gật đầu nói: "Tôi đã học từ nhỏ."
Vào lúc đó, Du Hạo Nam cảm giác cơ thể của chính mình run rẩy không kiểm soát được.
"Cô có biết biệt thự có tên là Hoa Sen Khê Bạn không?"
Nhưng câu trả lời cho vấn đề này lại một lần nữa khiến cho anh thất vọng, bởi vì cô ta chỉ nghe nói qua chứ chưa từng đến đó.
Sau đó Du Hạo Nam vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi về hoàn cảnh của Giang Thuần Tâm, không phải người ở đây, sống cùng cha mẹ ở thành phố lân cận, hoàn toàn không phải là người anh muốn tìm.
Không bao lâu tập đoàn Châu Nhĩ đầu tư vào một bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ, diễn viên nữ chính là kiểu hình tượng ngây thơ, sau vài vòng tuyển chọn vẫn chưa tìm được người thích hợp, Du Hạo Nam liền nghĩ đến Giang Thuần Tâm, anh cảm thấy người mới đến cũng cần cơ hội cho nên mới mở miệng đề cử một câu.
Không có gì ngạc nhiên khi kể từ đó Giang Thuần Tâm trở thành "Tình mới" của anh.
Bộ tiểu thuyết 《 Nhà 》của Tả Ninh, tập đoàn Châu Nhĩ đã ký hợp đồng với Tinh Thần Giải Trí từ lâu để cùng đầu tư. Nhưng Du Hạo Nam chú ý đến nội dung của tiểu thuyết hay là vì muốn Giang Thuần Tâm đóng vai nữ chính thì có rất nhiều tin đồn thổi vào tai anh.
Thông qua miêu tả của Giang Thuần Tâm, anh cảm thấy nữ chính đó rất giống với người mà anh đang tìm kiếm, vì thế anh vội vàng đọc hết cuốn tiểu thuyết.
Cách mô tả về căn biệt thự và phòng đàn trong tiểu thuyết thật sự quá giống với những gì trong trí nhớ của anh, anh liền lên mạng kiểm tra tư liệu về tác giả Tả Ninh, giới tính và tuổi tác đều phù hợp, nhưng trêи mạng biểu thị rằng cô học ở đại học trong nước, hơn nữa tên thật là bút danh của cô.
Du Hạo Nam cười chính mình nhập ma, rõ ràng căn biệt thự và phòng đàn như vậy ở đâu cũng có.
Vào cái đêm gặp được Tả Ninh, không biết đó là lần thứ mấy anh cãi nhau với cha của mình, anh hẹn Dương Cảnh Diệu uống say đến không biết gì, trong vô thức anh lại đến trước căn biệt thự kia.
Căn biệt thự đã được anh mua từ 7 năm trước, lúc ấy anh đã mở miệng vay tiền của người cha mà anh hận nhất.
Đêm đó Tả Ninh với mái tóc dài bồng bềnh, mặc chiếc váy trắng, anh thực sự nghĩ rằng cô gái kia đã trở lại. Hơn nữa cảm giác lần này mạnh mẽ hơn tất cả những lần khiến cho anh thất vọng trong quá khứ.
Cho nên anh mới lao đến ôm chặt lấy cô và bất chấp hôn lên môi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.