Chương 70: Thăm Bệnh
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
07/06/2021
Trước khi ngủ, Tả Ninh cùng Thu Dật Bạch gọi video, anh không yên tâm về vết thương của cô, một hai phải tận mắt nhìn xem nhưng thứ anh có thể nhìn thấy cũng chỉ là băng gạc ở mắt cá chân thôi.
Ở đầu bên kia video, anh liên tục dặn dò, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới bệnh viện chăm sóc cho cô.
Loại yêu thương quan tâm phát ra từ tận đáy lòng này, Tả Ninh có thể cảm nhận được. Lúc bọn họ còn ở bên nhau, anh đều đem cô đặt lên hàng đầu, ôn nhu cùng săn sóc.
Vì thế, nửa đêm cô mơ một giấc mộng rất kỳ quái.
Trong mộng, cô cùng Thu Dật Mặc toàn thân trần trụi, cô đang ở trêи giường cùng anh triền miên. Kết quả là Du Hạo Nam xuất hiện, anh ôm thân mình cô, không ngừng cùng cô hôn môi. Cô quay đầu lại thì phát hiện Thu Dật Bạch đang đứng ở trước mặt lạnh lùng nhìn 3 người bọn họ.
Tả Ninh từ trong mộng bừng tỉnh, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mà xuống chỗ nào đó phía dưới thì lại là ướt át.
Cảnh trong mơ giống như là vẽ ra hình người sâu trong nội tâm của cô, cô không kháng cự được thân thể của Thu Dật Mặc, lại có chút quyến luyến hôn môi Du Hạo Nam nhưng đồng thời cũng tràn ngập cảm giác phản bội đối với Thu Dật Bạch.
Dù cả 2 đã chia tay nhưng bọn họ là bị bắt buộc tách ra, cả 2 đều không cam tâm tình nguyện, Thu Dật Bạch vẫn thường xuyên để ý tới cô, cô đối với Thu Dật Bạch cũng không thể nói quên liền quên.
Cảm xúc đó thật phức tạp, phức tạp đến mức dù cô không trốn tránh, nhưng cũng không thể giải thích rõ ràng, thế cho nên buổi sáng hôm sau cô uể oải ỉu xìu nằm trêи giường cho đến khi Thu Dật Mặc bước vào phòng bệnh.
Cô không ngờ rằng Thu Dật Mặc lại tới thăm cô nhanh như vậy, hơn nữa còn dẫn theo tài xế vào, trêи tay hai người đều là túi lớn túi nhỏ.
Tài xế để túi đồ xuống xong liền đi, còn Thu Dật Mặc lại ngồi xuống bên mép giường rồi mở miệng nói: "Dậy ăn cơm trưa đi."
Tả Ninh mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy: "Tổng giám đốc Thu không phải luôn bận rộng công việc sao?"
Thu Dật Mặc vừa lấy hộp cơm giữ ấm từ trong túi ra vừa không chút để ý mà trả lời: "Công ty có Đồng Tâm ở đó, tôi liền được rảnh tay."
Chuyện này thật ra cô cũng biết, từ lúc Thu Đồng Tâm về nước thì vẫn luôn ở Tinh Thần Giải Trí đi theo Thu Dật Mặc học hỏi, nội trong vòng một tháng, chờ khi Thu Đồng Tâm chính thức tiếp nhận Tinh Thần Giải Trí thì Thu Dật Mặc sẽ chuyển về tổng bộ của tập đoàn Thu Viễn.
Nhìn hộp cơm trưa bốn tầng trong suốt đồ ăn phong phú, Tả Ninh cười cười: "Bệnh viện có căn tin, tổng giám đốc Thu không cần phiền toái như vậy, tôi bị thương cũng không thể hoàn toàn trách anh, anh không cần phải chịu trách nhiệm."
Thu Dật Mặc không để ý tới, mặt không có biểu tình gì mà đưa đũa cho cô, ý tứ rõ ràng chính là: Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh chóng ăn đi.
Tả Ninh tiếp nhận đôi đũa ăn chưa được mấy miếng thì liền thấy Phương Dĩ Nhu mặc áo blouse trắng đi vào, trêи tay cũng xách theo một hộp cơm giữ ấm.
Nhìn thấy Tả Ninh đã ăn rồi, Phương Dĩ Nhu có chút tiếc nuối mà cười cười: "Xem ra cái này của chị không dùng được rồi."
Tả Ninh có chút kinh ngạc: "Chị Dĩ Nhu, chị... Tới đây để đưa cơm cho em sao?"
Phương Dĩ Nhu đi đến mép giường rồi đặt hộp cơm xuống xong cười ôn nhu: "Đúng vậy, trước đây khi em trai chị mang em về nhà, chẳng phải em nói cơm mẹ chị làm rất ngon sao? Vừa vặn mỗi ngày chị đi làm đều là tài xế đưa cơm tới, chị nhờ mẹ làm nhiều một chút, dù sao cũng thuận tiện."
Nghe được hai chữ "Về nhà", ánh mắt của Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Tả Ninh, ngay sau đó cúi đầu đưa chén canh tới trước mặt cô.
"Cảm ơn chị Dĩ Nhu, làm phiền chị thay em nói với bác gái một tiếng cảm ơn, chỉ có điều không cần phiền toái như vậy, thức ăn ở bệnh viện cũng rất tốt, em ăn ở đó là được."
"Sao lại phiền toái? Vết thương của em với em trai của chị không thoát khỏi liên quan, gia đình chị chiếu cố em là điều dĩ nhiên, huống chi mẹ của chị vẫn luôn rất thích em, còn thường xuyên nhắc tới em. Hôm nay thì thôi vậy, từ ngày mai, 3 bữa cơm của em chị sẽ lo, nếu em còn gọi chị bằng một tiếng chị, vậy thì đừng cự tuyệt."
Tả Ninh còn chưa kịp trả lời thì Thu Dật Mặc lạnh lùng mở miệng: "Cô ấy bị thương là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần phiền tới bác sĩ Phương."
Lời này là nói với Phương Dĩ Nhu nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chưa cho Phương Dĩ Nhu một ánh mắt.
Phương Dĩ Nhu hiểu rõ mà cười cười, cũng không muốn tranh chấp mà chỉ nói với Tả Ninh: "Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chị lại đến đưa cơm cho em."
Ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, lại để lộ ra sự kiên định không thể kháng cự, thậm chí khi rời đi mà Phương Dĩ Nhu vẫn để hộp cơm mình ở đó.
Thu Dật Mặc liếc mắt một cái nhìn hộp cơm trêи bàn, sau đó đột nhiên thẳng tay cầm lên, Tả Ninh tưởng anh muốn mở ra, kết quả là anh lại ném nó vào thùng rác.
"Anh làm gì vậy?" Tả Ninh vội vàng xuống giường nhặt lên, nhưng lại bị Thu Dật Mặc một phen giữ lại.
"Anh bị làm sao vậy? Tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta, sao anh có thể không có phép tắc mà ném đi như vậy?"
Nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ có chút phẫn nộ của cô, Thu Dật Mặc lạnh lùng nói: "Thu Dật Bạch có biết em đã từng cùng người đàn ông khác về nhà ra mắt không?"
Tả Ninh sửng sốt, ngay sau đó nhìn anh: "Đó là việc của tôi, không cần ai phải quan tâm, hơn nữa Thu Dật Bạch không giống anh, không có phép tắc như vậy."
Thấy cô vẫn chấp nhất muốn nhặt hộp cơm trong thùng rác về, Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng buông lỏng tay nhưng lại kéo cô trở về giường rồi tự mình khom lưng nhặt lên.
Rác trong thùng cũng vừa đổ, bên trong không có đồ vật gì nhưng chung quy vẫn là thùng rác nên làm người ta có chút không thoải mái.
Anh đặt hộp cơm ở nơi xa rồi chỉ vào đồ ăn mình mang đến: "Cái này đủ cho em ăn, cái kia bẩn rồi, đừng chạm vào."
Tả Ninh không để ý tới anh, cô tiếp tục ăn cơm, ăn no rồi mới nhìn anh và nói: "Về sau Tổng giám đốc Thu không cần đến đưa cơm cho tôi, cũng không cần tới thăm tôi, anh làm công việc của anh, tiền thuốc men hôm qua anh trả hộ tôi, tôi sẽ chuyển qua WeChat cho anh."
Đôi con ngươi đen của Thu Dật Mặc càng thêm thâm trầm: "Bởi vì có người khác đưa cơm cho em?"
"Tôi sẽ đi ăn ở căn tin, nhà họ Phương cũng không nợ gì tôi, chút nữa tôi sẽ nói với chị Dĩ Nhu."
Cảm xúc của Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng ôn hòa chút, anh dọn dẹp hộp cơm, sau đó lại để túi trái cây lên bàn.
Nhìn mấy túi lúc nãy tài xế đem vào, Tả Ninh hỏi: "Kia là cái gì?"
"Quần áo và giày dép."
"Tôi ở bệnh viện có thể mặc đồ bệnh nhân, không cần phải thay."
"Nội y thì sao? Cũng không cần thay sao?"
Tả Ninh sửng sốt, hai má có chút đỏ lên: "Tôi gọi Tiểu Lâm mang đến, chốc nữa liền tới."
"Tôi mua cho em, đều theo số đo của em."
Anh dường như cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, khiến cho khuôn mặt của Tả Ninh nóng lên.
Cô nhớ tới lần đầu tiên sau khi phát sinh quan hệ với anh, anh cũng kêu người đưa quần áo tới, trong đó còn có cả nội y, vừa vặn với số đo của cô.
Cô cũng không biết là do anh xem được con số trêи nội y của cô, hay là dùng đôi mắt và bàn tay đoán ra.
Lần đó bởi vì cô không có nội y thay, thế cho nên liền trực tiếp mặc cái của anh mua, nhưng lần này.....
"Quần áo giặt rồi mới có thể mặc, anh để như thế tôi cũng không mặc được, đem về đi thôi."
Thu Dật Mặc tựa hồ nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nói: "Bên trong có máy giặt, nếu em không yên tâm dùng, tôi bảo bọn họ đổi cái mới."
"Tôi..." Biết nói thêm cũng vô ích, Tả Ninh dứt khoát, "Được rồi, anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản."
Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại: "Lần trước mua quần áo cho em, sao không thấy em chuyển khoản cho tôi? Hay là em cảm thấy em lên giường cùng tôi, tôi mua cho em là chuyện đương nhiên? Mà lần này, bởi vì chúng ta còn chưa lên giường? Vậy em có muốn hiện tại liền làm hay không?"
"Anh......" Tả Ninh khó thở, thật sự nói không nên lời, người đàn ông này sao lại ác liệt như vậy?
Từ lần đó về sau cô thấy anh đều sợ muốn chết, hận không thể từ đó không gặp nữa, sao có thể chủ động tìm anh hỏi tiền quần áo?
Nhìn cô bởi vì tức giận mà khuôn mặt đỏ hồng, tâm tình Thu Dật Mặc ngược lại rất tốt: "Muốn đi ra ngoài một chút không?"
Cô ở trong phòng bệnh rất khó chịu, đương nhiên muốn ra ngoài nhưng cô mới không muốn cùng người đàn ông này ra ngoài, vì thế nên cô tức giận nói: "Không đi!"
"Không muốn ra ngoài? Vậy hiện tại em muốn cùng tôi làm?"
"Anh......"
Tả Ninh thực sự buồn bực, người đàn ông nhìn qua lạnh lùng ít nói này, sao mỗi lần tới trước mặt cô lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa còn nói những lời vô sỉ đến cực điểm như thế nữa chứ?
Ở đầu bên kia video, anh liên tục dặn dò, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới bệnh viện chăm sóc cho cô.
Loại yêu thương quan tâm phát ra từ tận đáy lòng này, Tả Ninh có thể cảm nhận được. Lúc bọn họ còn ở bên nhau, anh đều đem cô đặt lên hàng đầu, ôn nhu cùng săn sóc.
Vì thế, nửa đêm cô mơ một giấc mộng rất kỳ quái.
Trong mộng, cô cùng Thu Dật Mặc toàn thân trần trụi, cô đang ở trêи giường cùng anh triền miên. Kết quả là Du Hạo Nam xuất hiện, anh ôm thân mình cô, không ngừng cùng cô hôn môi. Cô quay đầu lại thì phát hiện Thu Dật Bạch đang đứng ở trước mặt lạnh lùng nhìn 3 người bọn họ.
Tả Ninh từ trong mộng bừng tỉnh, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mà xuống chỗ nào đó phía dưới thì lại là ướt át.
Cảnh trong mơ giống như là vẽ ra hình người sâu trong nội tâm của cô, cô không kháng cự được thân thể của Thu Dật Mặc, lại có chút quyến luyến hôn môi Du Hạo Nam nhưng đồng thời cũng tràn ngập cảm giác phản bội đối với Thu Dật Bạch.
Dù cả 2 đã chia tay nhưng bọn họ là bị bắt buộc tách ra, cả 2 đều không cam tâm tình nguyện, Thu Dật Bạch vẫn thường xuyên để ý tới cô, cô đối với Thu Dật Bạch cũng không thể nói quên liền quên.
Cảm xúc đó thật phức tạp, phức tạp đến mức dù cô không trốn tránh, nhưng cũng không thể giải thích rõ ràng, thế cho nên buổi sáng hôm sau cô uể oải ỉu xìu nằm trêи giường cho đến khi Thu Dật Mặc bước vào phòng bệnh.
Cô không ngờ rằng Thu Dật Mặc lại tới thăm cô nhanh như vậy, hơn nữa còn dẫn theo tài xế vào, trêи tay hai người đều là túi lớn túi nhỏ.
Tài xế để túi đồ xuống xong liền đi, còn Thu Dật Mặc lại ngồi xuống bên mép giường rồi mở miệng nói: "Dậy ăn cơm trưa đi."
Tả Ninh mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy: "Tổng giám đốc Thu không phải luôn bận rộng công việc sao?"
Thu Dật Mặc vừa lấy hộp cơm giữ ấm từ trong túi ra vừa không chút để ý mà trả lời: "Công ty có Đồng Tâm ở đó, tôi liền được rảnh tay."
Chuyện này thật ra cô cũng biết, từ lúc Thu Đồng Tâm về nước thì vẫn luôn ở Tinh Thần Giải Trí đi theo Thu Dật Mặc học hỏi, nội trong vòng một tháng, chờ khi Thu Đồng Tâm chính thức tiếp nhận Tinh Thần Giải Trí thì Thu Dật Mặc sẽ chuyển về tổng bộ của tập đoàn Thu Viễn.
Nhìn hộp cơm trưa bốn tầng trong suốt đồ ăn phong phú, Tả Ninh cười cười: "Bệnh viện có căn tin, tổng giám đốc Thu không cần phiền toái như vậy, tôi bị thương cũng không thể hoàn toàn trách anh, anh không cần phải chịu trách nhiệm."
Thu Dật Mặc không để ý tới, mặt không có biểu tình gì mà đưa đũa cho cô, ý tứ rõ ràng chính là: Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh chóng ăn đi.
Tả Ninh tiếp nhận đôi đũa ăn chưa được mấy miếng thì liền thấy Phương Dĩ Nhu mặc áo blouse trắng đi vào, trêи tay cũng xách theo một hộp cơm giữ ấm.
Nhìn thấy Tả Ninh đã ăn rồi, Phương Dĩ Nhu có chút tiếc nuối mà cười cười: "Xem ra cái này của chị không dùng được rồi."
Tả Ninh có chút kinh ngạc: "Chị Dĩ Nhu, chị... Tới đây để đưa cơm cho em sao?"
Phương Dĩ Nhu đi đến mép giường rồi đặt hộp cơm xuống xong cười ôn nhu: "Đúng vậy, trước đây khi em trai chị mang em về nhà, chẳng phải em nói cơm mẹ chị làm rất ngon sao? Vừa vặn mỗi ngày chị đi làm đều là tài xế đưa cơm tới, chị nhờ mẹ làm nhiều một chút, dù sao cũng thuận tiện."
Nghe được hai chữ "Về nhà", ánh mắt của Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Tả Ninh, ngay sau đó cúi đầu đưa chén canh tới trước mặt cô.
"Cảm ơn chị Dĩ Nhu, làm phiền chị thay em nói với bác gái một tiếng cảm ơn, chỉ có điều không cần phiền toái như vậy, thức ăn ở bệnh viện cũng rất tốt, em ăn ở đó là được."
"Sao lại phiền toái? Vết thương của em với em trai của chị không thoát khỏi liên quan, gia đình chị chiếu cố em là điều dĩ nhiên, huống chi mẹ của chị vẫn luôn rất thích em, còn thường xuyên nhắc tới em. Hôm nay thì thôi vậy, từ ngày mai, 3 bữa cơm của em chị sẽ lo, nếu em còn gọi chị bằng một tiếng chị, vậy thì đừng cự tuyệt."
Tả Ninh còn chưa kịp trả lời thì Thu Dật Mặc lạnh lùng mở miệng: "Cô ấy bị thương là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần phiền tới bác sĩ Phương."
Lời này là nói với Phương Dĩ Nhu nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chưa cho Phương Dĩ Nhu một ánh mắt.
Phương Dĩ Nhu hiểu rõ mà cười cười, cũng không muốn tranh chấp mà chỉ nói với Tả Ninh: "Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chị lại đến đưa cơm cho em."
Ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, lại để lộ ra sự kiên định không thể kháng cự, thậm chí khi rời đi mà Phương Dĩ Nhu vẫn để hộp cơm mình ở đó.
Thu Dật Mặc liếc mắt một cái nhìn hộp cơm trêи bàn, sau đó đột nhiên thẳng tay cầm lên, Tả Ninh tưởng anh muốn mở ra, kết quả là anh lại ném nó vào thùng rác.
"Anh làm gì vậy?" Tả Ninh vội vàng xuống giường nhặt lên, nhưng lại bị Thu Dật Mặc một phen giữ lại.
"Anh bị làm sao vậy? Tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta, sao anh có thể không có phép tắc mà ném đi như vậy?"
Nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ có chút phẫn nộ của cô, Thu Dật Mặc lạnh lùng nói: "Thu Dật Bạch có biết em đã từng cùng người đàn ông khác về nhà ra mắt không?"
Tả Ninh sửng sốt, ngay sau đó nhìn anh: "Đó là việc của tôi, không cần ai phải quan tâm, hơn nữa Thu Dật Bạch không giống anh, không có phép tắc như vậy."
Thấy cô vẫn chấp nhất muốn nhặt hộp cơm trong thùng rác về, Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng buông lỏng tay nhưng lại kéo cô trở về giường rồi tự mình khom lưng nhặt lên.
Rác trong thùng cũng vừa đổ, bên trong không có đồ vật gì nhưng chung quy vẫn là thùng rác nên làm người ta có chút không thoải mái.
Anh đặt hộp cơm ở nơi xa rồi chỉ vào đồ ăn mình mang đến: "Cái này đủ cho em ăn, cái kia bẩn rồi, đừng chạm vào."
Tả Ninh không để ý tới anh, cô tiếp tục ăn cơm, ăn no rồi mới nhìn anh và nói: "Về sau Tổng giám đốc Thu không cần đến đưa cơm cho tôi, cũng không cần tới thăm tôi, anh làm công việc của anh, tiền thuốc men hôm qua anh trả hộ tôi, tôi sẽ chuyển qua WeChat cho anh."
Đôi con ngươi đen của Thu Dật Mặc càng thêm thâm trầm: "Bởi vì có người khác đưa cơm cho em?"
"Tôi sẽ đi ăn ở căn tin, nhà họ Phương cũng không nợ gì tôi, chút nữa tôi sẽ nói với chị Dĩ Nhu."
Cảm xúc của Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng ôn hòa chút, anh dọn dẹp hộp cơm, sau đó lại để túi trái cây lên bàn.
Nhìn mấy túi lúc nãy tài xế đem vào, Tả Ninh hỏi: "Kia là cái gì?"
"Quần áo và giày dép."
"Tôi ở bệnh viện có thể mặc đồ bệnh nhân, không cần phải thay."
"Nội y thì sao? Cũng không cần thay sao?"
Tả Ninh sửng sốt, hai má có chút đỏ lên: "Tôi gọi Tiểu Lâm mang đến, chốc nữa liền tới."
"Tôi mua cho em, đều theo số đo của em."
Anh dường như cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, khiến cho khuôn mặt của Tả Ninh nóng lên.
Cô nhớ tới lần đầu tiên sau khi phát sinh quan hệ với anh, anh cũng kêu người đưa quần áo tới, trong đó còn có cả nội y, vừa vặn với số đo của cô.
Cô cũng không biết là do anh xem được con số trêи nội y của cô, hay là dùng đôi mắt và bàn tay đoán ra.
Lần đó bởi vì cô không có nội y thay, thế cho nên liền trực tiếp mặc cái của anh mua, nhưng lần này.....
"Quần áo giặt rồi mới có thể mặc, anh để như thế tôi cũng không mặc được, đem về đi thôi."
Thu Dật Mặc tựa hồ nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nói: "Bên trong có máy giặt, nếu em không yên tâm dùng, tôi bảo bọn họ đổi cái mới."
"Tôi..." Biết nói thêm cũng vô ích, Tả Ninh dứt khoát, "Được rồi, anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản."
Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại: "Lần trước mua quần áo cho em, sao không thấy em chuyển khoản cho tôi? Hay là em cảm thấy em lên giường cùng tôi, tôi mua cho em là chuyện đương nhiên? Mà lần này, bởi vì chúng ta còn chưa lên giường? Vậy em có muốn hiện tại liền làm hay không?"
"Anh......" Tả Ninh khó thở, thật sự nói không nên lời, người đàn ông này sao lại ác liệt như vậy?
Từ lần đó về sau cô thấy anh đều sợ muốn chết, hận không thể từ đó không gặp nữa, sao có thể chủ động tìm anh hỏi tiền quần áo?
Nhìn cô bởi vì tức giận mà khuôn mặt đỏ hồng, tâm tình Thu Dật Mặc ngược lại rất tốt: "Muốn đi ra ngoài một chút không?"
Cô ở trong phòng bệnh rất khó chịu, đương nhiên muốn ra ngoài nhưng cô mới không muốn cùng người đàn ông này ra ngoài, vì thế nên cô tức giận nói: "Không đi!"
"Không muốn ra ngoài? Vậy hiện tại em muốn cùng tôi làm?"
"Anh......"
Tả Ninh thực sự buồn bực, người đàn ông nhìn qua lạnh lùng ít nói này, sao mỗi lần tới trước mặt cô lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa còn nói những lời vô sỉ đến cực điểm như thế nữa chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.