Chương 78: Thăm Phim Trường
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
08/06/2021
Ngày hôm sau khi xuất viện, Tả Ninh liền đến phim trường.
Đương nhiên, ngày hôm qua vẫn là do Thu Dật Mặc đưa cô về khách sạn. Kết quả của việc hai người hết sức triền miên trong văn phòng chính là cô hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực anh, không nhấc nổi chút sức lực nào, tùy ý anh ôm cô rời khỏi công ty, tiến vào phòng khách sạn.
Bởi vì thời gian trở về quá muộn, không ngoài ý muốn lại bị Thu Dật Bạch ở phòng đối diện vừa vặn bắt gặp được tại cửa, nhưng Tả Ninh không dám nhìn vẻ mặt của Thu Dật Bạch.
Chỉ là sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn WeChat của Thu Dật Bạch, hỏi thăm chân bị thương của cô. Hai người đều ăn ý mà tránh nói về Thu Dật Mặc, chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu rồi liền đem trọng tâm đặt trêи công việc.
Đại khái là tâm thái thay đổi, Tả Ninh đột nhiên muốn sửa lại hình mẫu nhân vật “Người phụ nữ hư” dựa trêи Hồ Duyệt Đình trong kịch bản và bổ sung một chút nội tâm nhân vật.
Ý tưởng của cô cùng Thu Dật Bạch không mưu mà hợp, vì thế ngày hôm sau đến phim trường, anh vội vàng công tác quay phim, còn Tả Ninh ở một bên nghiêm túc sửa chữa cốt truyện, tranh thủ lúc nữ diễn viên còn đang diễn, đem cảnh diễn tương quan quay lại một lần nữa.
Lúc 10 giờ, nghe nhân viên công tác nói giữa trưa có tiệc lớn, Tả Ninh cũng không để ý, nghĩ là Thu Dật Bạch cố ý an bài tiếp đãi nhân vật nào đó.
Thẳng đến thời gian ăn cơm trưa, cô mới nhìn thấy mấy chiếc xe chuyên dụng dành để cung cấp đồ ăn nối đuôi nhau tiến vào phim trường và ngừng ở trước cửa biệt thự. Cái gọi là bữa tiệc lớn, cư nhiên là những món ngon phong phú mà nhà hàng xa hoa trực tiếp đưa tới.
Mà người sắp xếp tất cả, là Văn Niệm Tình.
Hôm nay vốn không phải là ngày fans có thể thăm phim trường, nhưng Văn Niệm Tình không phải fans bình thường, nhà người ta có quyền lại có tiền, tùy tiện nói một câu với đoàn làm phim cũng có thể được.
Văn Niệm Tình ngồi trong một chiếc xe Bentley màu đen, chiếc xe đó Tả Ninh vẫn còn nhớ.
Mọi người trong đoàn phim rất cảm kϊƈɦ vị “Kim chủ lớn” Văn Niệm Tình này, hơn nữa tính tình cô ấy vốn dĩ hoạt bát, đơn thuần đáng yêu, chỉ vào phim trường vài phút thì liền mau chóng hòa hợp với mọi người.
Từ lần say rượu đó về sau, Tả Ninh cùng Văn Khải An bây giờ mới gặp mặt. Tuy nói ngày thường hay nói chuyện phiếm trêи WeChat nhưng bây giờ nhìn thấy anh, cô vẫn có chút xấu hổ.
Văn Khải An vẫn ăn mặc như trước, sơ mi trắng quần tây đen, tuy rằng đoàn phim có rất nhiều cô gái đều trộm ngắm anh nhưng anh thoạt nhìn rất thờ ơ, dường như không hợp nhau với tất cả mọi người xung quanh, giống như là… Cái loại cảm giác tiên nhân rơi vào phàm trần mà không dính khói lửa phàm tục.
Tả Ninh cũng không biết vì sao đột nhiên lại hình dung như vậy, nhưng nhìn đám người đối lập với Văn Khải An, trong lòng cô chỉ có duy nhất một ý niệm như thế.
Văn Khải An đã sớm thấy cô bên bàn ăn, anh hơi gật đầu với cô xem như chào hỏi.
Tả Ninh khép notebook lại, tránh qua một bên để nhân viên bày đồ ăn, xem bộ dáng khập khiễng của cô, Văn Khải An hơi nhăn mày, anh nhìn chằm chằm đôi giày trêи chân Tả Ninh 2 giây xong sau đó đi đến trước mặt cô và hỏi: “Chân cô bị thương sao? Đã đi bệnh viện khám chưa?”
Tả Ninh gật đầu: “Ừm, có đi khám rồi, ngày hôm qua vừa xuất viện, hiện tại có thể đi lại, không có vấn đề gì lớn.”
Trong mắt Văn Khải An hiện lên một tia mất mát: “Cô nằm viện… Sao lại không nói với tôi.”
“Hả?” Tả Ninh cười gượng: “Chỉ là việc nhỏ, cũng không phải bệnh nặng gì.”
“Chị Tả Ninh!” Văn Niệm Tình ôm quyển sách nhảy nhót chạy đến trước mặt cô: “Chị có thể ký tên cho em không? Hiện tại em không chỉ hâm mộ anh Cao Hạ mà còn hâm mộ cả chị, trong số tiểu thuyết của chị, em thích quyển này nhất, cũng may là có xuất bản, sau khi có thêm chữ ký của chị, em sẽ trân quý cả đời.”
Tả Ninh thật sự thích những cô gái đáng yêu thế này, cô vui vẻ cười tiếp nhận sách cùng bút rồi cúi đầu nghiêm túc ký tên ở trang đầu tiên.
Vì phối hợp với giày thẳng, hôm nay cô mặt váy liền áo màu vàng nhạt, còn cột tóc đuôi ngựa, theo động tác cúi đầu của cô mà trêи cổ lại lộ ra những vết hôn không đồng nhất.
Văn Khải An đứng ở phía sau Tả Ninh, vóc dáng anh cao hơn nhiều so với cô, chỉ liếc mắt một cái liền thu hết dấu vết kia vào đáy mắt.
Anh có thể xác định, dấu vết đó mới được lưu lại 2 ngày gần đây, hơn nữa bởi vì hôn quá mức kịch liệt, mới có thể lâu như vậy vẫn chưa tan đi.
Một tháng trước anh cũng ở trêи người cô thấy qua loại dấu vết này nhưng khi đó cô có bạn trai, mà hiện tại bọn họ chẳng phải đã chia tay rồi sao? Không phải cô còn độc thân sao? Vậy người lưu lại những dấu vết này là ai?
Văn Khải An theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thu Dật Bạch ở nơi xa thì lại thấy ánh mắt của Thu Dật Bạch cũng dừng trêи người anh, trong ánh mắt kia có đánh giá, có phòng bị, cũng có địch ý rất sâu.
“Cô cùng anh Thu… Quay lại với nhau?” Thẳng đến khi dứt câu, Văn Khải An mới ý thức được bản thân không thể kiềm chế mà lại hỏi vấn đề này.
Tả Ninh sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Thu Dật Bạch, rồi lại thu hồi ánh mắt và lắc đầu: “Không có, tôi cùng anh ấy… Hẳn là không thể nào.”
“Chị Tả Ninh chia tay đạo diễn Thu rồi sao?” Văn Niệm Tình tỏ vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô: “Hai người xứng đôi như vậy, sao lại chia tay? Lần trước ở thang máy em còn nhìn thấy hai người…”
Văn Niệm Tình vốn chỉ có ý là cô ấy xem trọng hai người, nhưng nhắc tới việc lần đó, Tả Ninh còn không kịp phản ứng thì cô ấy liền ngượng ngùng đỏ mặt, không dám nói gì nữa.
Văn Khải An vừa thấy biểu tình của em gái thì liền đoán được Văn Niệm Tình nhìn thấy cái gì ở thang máy. Vì thế bất giác trong lòng anh dâng lên một cảm giác bực bội.
“Chữ kí của chị Tả Ninh thật đẹp!” Văn Niệm Tình ôm quyển sách, như đoạt được bảo vật: “Hôm nay em không chỉ tới gặp anh Cao Hạ, mà còn cố ý tới gặp chị Tả Ninh, bởi vì lúc trước nhìn thấy tiểu thuyết của chị ở trong phòng anh Cao Hạ, em mới nghĩ mua một bộ về xem, nếu không chắc em lại bỏ qua nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy.”
Tả Ninh lúc này mới kịp phản ứng lại, thì ra bởi vì Cao Hạ nên Văn Niệm Tình mới xem sách của cô, Cao Hạ cư nhiên cũng đang đọc tiểu thuyết của cô sao? Lần trước vào phòng của anh, cô cũng không quá chú ý mọi thứ bên trong.
“Đều do em đi ra ngoài chơi với bạn bè, thời điểm anh Cao Hạ bị bệnh không thể tới thăm được, chân của chị Tả Ninh bị thương cũng không thể tới thăm, vừa rồi nghe bọn họ nói chị nằm viện, em thật hối hận a!” Văn Niệm Tình chính là một cô gái nhỏ đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì thìliền nói cái đó.
“Cao Hạ bị bệnh? Chuyện khi nào? Sao không ai nói với tôi?”
Ánh mắt dời về phía xa, nhìn sắc mặt bình tĩnh và khóe mắt có chút mệt mỏi của Cao Hạ, Tả Ninh hơi thất thần.
Văn Khải An yên lặng quan sát tầm mắt cũng như biểu tình của cô, môi mỏng nhấp nhấp, ánh mắt sâu hun hút.
Đương nhiên, ngày hôm qua vẫn là do Thu Dật Mặc đưa cô về khách sạn. Kết quả của việc hai người hết sức triền miên trong văn phòng chính là cô hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực anh, không nhấc nổi chút sức lực nào, tùy ý anh ôm cô rời khỏi công ty, tiến vào phòng khách sạn.
Bởi vì thời gian trở về quá muộn, không ngoài ý muốn lại bị Thu Dật Bạch ở phòng đối diện vừa vặn bắt gặp được tại cửa, nhưng Tả Ninh không dám nhìn vẻ mặt của Thu Dật Bạch.
Chỉ là sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn WeChat của Thu Dật Bạch, hỏi thăm chân bị thương của cô. Hai người đều ăn ý mà tránh nói về Thu Dật Mặc, chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu rồi liền đem trọng tâm đặt trêи công việc.
Đại khái là tâm thái thay đổi, Tả Ninh đột nhiên muốn sửa lại hình mẫu nhân vật “Người phụ nữ hư” dựa trêи Hồ Duyệt Đình trong kịch bản và bổ sung một chút nội tâm nhân vật.
Ý tưởng của cô cùng Thu Dật Bạch không mưu mà hợp, vì thế ngày hôm sau đến phim trường, anh vội vàng công tác quay phim, còn Tả Ninh ở một bên nghiêm túc sửa chữa cốt truyện, tranh thủ lúc nữ diễn viên còn đang diễn, đem cảnh diễn tương quan quay lại một lần nữa.
Lúc 10 giờ, nghe nhân viên công tác nói giữa trưa có tiệc lớn, Tả Ninh cũng không để ý, nghĩ là Thu Dật Bạch cố ý an bài tiếp đãi nhân vật nào đó.
Thẳng đến thời gian ăn cơm trưa, cô mới nhìn thấy mấy chiếc xe chuyên dụng dành để cung cấp đồ ăn nối đuôi nhau tiến vào phim trường và ngừng ở trước cửa biệt thự. Cái gọi là bữa tiệc lớn, cư nhiên là những món ngon phong phú mà nhà hàng xa hoa trực tiếp đưa tới.
Mà người sắp xếp tất cả, là Văn Niệm Tình.
Hôm nay vốn không phải là ngày fans có thể thăm phim trường, nhưng Văn Niệm Tình không phải fans bình thường, nhà người ta có quyền lại có tiền, tùy tiện nói một câu với đoàn làm phim cũng có thể được.
Văn Niệm Tình ngồi trong một chiếc xe Bentley màu đen, chiếc xe đó Tả Ninh vẫn còn nhớ.
Mọi người trong đoàn phim rất cảm kϊƈɦ vị “Kim chủ lớn” Văn Niệm Tình này, hơn nữa tính tình cô ấy vốn dĩ hoạt bát, đơn thuần đáng yêu, chỉ vào phim trường vài phút thì liền mau chóng hòa hợp với mọi người.
Từ lần say rượu đó về sau, Tả Ninh cùng Văn Khải An bây giờ mới gặp mặt. Tuy nói ngày thường hay nói chuyện phiếm trêи WeChat nhưng bây giờ nhìn thấy anh, cô vẫn có chút xấu hổ.
Văn Khải An vẫn ăn mặc như trước, sơ mi trắng quần tây đen, tuy rằng đoàn phim có rất nhiều cô gái đều trộm ngắm anh nhưng anh thoạt nhìn rất thờ ơ, dường như không hợp nhau với tất cả mọi người xung quanh, giống như là… Cái loại cảm giác tiên nhân rơi vào phàm trần mà không dính khói lửa phàm tục.
Tả Ninh cũng không biết vì sao đột nhiên lại hình dung như vậy, nhưng nhìn đám người đối lập với Văn Khải An, trong lòng cô chỉ có duy nhất một ý niệm như thế.
Văn Khải An đã sớm thấy cô bên bàn ăn, anh hơi gật đầu với cô xem như chào hỏi.
Tả Ninh khép notebook lại, tránh qua một bên để nhân viên bày đồ ăn, xem bộ dáng khập khiễng của cô, Văn Khải An hơi nhăn mày, anh nhìn chằm chằm đôi giày trêи chân Tả Ninh 2 giây xong sau đó đi đến trước mặt cô và hỏi: “Chân cô bị thương sao? Đã đi bệnh viện khám chưa?”
Tả Ninh gật đầu: “Ừm, có đi khám rồi, ngày hôm qua vừa xuất viện, hiện tại có thể đi lại, không có vấn đề gì lớn.”
Trong mắt Văn Khải An hiện lên một tia mất mát: “Cô nằm viện… Sao lại không nói với tôi.”
“Hả?” Tả Ninh cười gượng: “Chỉ là việc nhỏ, cũng không phải bệnh nặng gì.”
“Chị Tả Ninh!” Văn Niệm Tình ôm quyển sách nhảy nhót chạy đến trước mặt cô: “Chị có thể ký tên cho em không? Hiện tại em không chỉ hâm mộ anh Cao Hạ mà còn hâm mộ cả chị, trong số tiểu thuyết của chị, em thích quyển này nhất, cũng may là có xuất bản, sau khi có thêm chữ ký của chị, em sẽ trân quý cả đời.”
Tả Ninh thật sự thích những cô gái đáng yêu thế này, cô vui vẻ cười tiếp nhận sách cùng bút rồi cúi đầu nghiêm túc ký tên ở trang đầu tiên.
Vì phối hợp với giày thẳng, hôm nay cô mặt váy liền áo màu vàng nhạt, còn cột tóc đuôi ngựa, theo động tác cúi đầu của cô mà trêи cổ lại lộ ra những vết hôn không đồng nhất.
Văn Khải An đứng ở phía sau Tả Ninh, vóc dáng anh cao hơn nhiều so với cô, chỉ liếc mắt một cái liền thu hết dấu vết kia vào đáy mắt.
Anh có thể xác định, dấu vết đó mới được lưu lại 2 ngày gần đây, hơn nữa bởi vì hôn quá mức kịch liệt, mới có thể lâu như vậy vẫn chưa tan đi.
Một tháng trước anh cũng ở trêи người cô thấy qua loại dấu vết này nhưng khi đó cô có bạn trai, mà hiện tại bọn họ chẳng phải đã chia tay rồi sao? Không phải cô còn độc thân sao? Vậy người lưu lại những dấu vết này là ai?
Văn Khải An theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thu Dật Bạch ở nơi xa thì lại thấy ánh mắt của Thu Dật Bạch cũng dừng trêи người anh, trong ánh mắt kia có đánh giá, có phòng bị, cũng có địch ý rất sâu.
“Cô cùng anh Thu… Quay lại với nhau?” Thẳng đến khi dứt câu, Văn Khải An mới ý thức được bản thân không thể kiềm chế mà lại hỏi vấn đề này.
Tả Ninh sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Thu Dật Bạch, rồi lại thu hồi ánh mắt và lắc đầu: “Không có, tôi cùng anh ấy… Hẳn là không thể nào.”
“Chị Tả Ninh chia tay đạo diễn Thu rồi sao?” Văn Niệm Tình tỏ vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô: “Hai người xứng đôi như vậy, sao lại chia tay? Lần trước ở thang máy em còn nhìn thấy hai người…”
Văn Niệm Tình vốn chỉ có ý là cô ấy xem trọng hai người, nhưng nhắc tới việc lần đó, Tả Ninh còn không kịp phản ứng thì cô ấy liền ngượng ngùng đỏ mặt, không dám nói gì nữa.
Văn Khải An vừa thấy biểu tình của em gái thì liền đoán được Văn Niệm Tình nhìn thấy cái gì ở thang máy. Vì thế bất giác trong lòng anh dâng lên một cảm giác bực bội.
“Chữ kí của chị Tả Ninh thật đẹp!” Văn Niệm Tình ôm quyển sách, như đoạt được bảo vật: “Hôm nay em không chỉ tới gặp anh Cao Hạ, mà còn cố ý tới gặp chị Tả Ninh, bởi vì lúc trước nhìn thấy tiểu thuyết của chị ở trong phòng anh Cao Hạ, em mới nghĩ mua một bộ về xem, nếu không chắc em lại bỏ qua nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy.”
Tả Ninh lúc này mới kịp phản ứng lại, thì ra bởi vì Cao Hạ nên Văn Niệm Tình mới xem sách của cô, Cao Hạ cư nhiên cũng đang đọc tiểu thuyết của cô sao? Lần trước vào phòng của anh, cô cũng không quá chú ý mọi thứ bên trong.
“Đều do em đi ra ngoài chơi với bạn bè, thời điểm anh Cao Hạ bị bệnh không thể tới thăm được, chân của chị Tả Ninh bị thương cũng không thể tới thăm, vừa rồi nghe bọn họ nói chị nằm viện, em thật hối hận a!” Văn Niệm Tình chính là một cô gái nhỏ đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì thìliền nói cái đó.
“Cao Hạ bị bệnh? Chuyện khi nào? Sao không ai nói với tôi?”
Ánh mắt dời về phía xa, nhìn sắc mặt bình tĩnh và khóe mắt có chút mệt mỏi của Cao Hạ, Tả Ninh hơi thất thần.
Văn Khải An yên lặng quan sát tầm mắt cũng như biểu tình của cô, môi mỏng nhấp nhấp, ánh mắt sâu hun hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.