Chương 182: Thích Thượng Em
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
23/06/2021
Cần trọng gần mười năm viết tiểu thuyết, một lần nhất hoả cư nhiên bởi vì sáu nam nhân phân cao thấp, khen thưởng không khác gì những đứa trẻ.
Tả Ninh cũng không biết bản thân mình có phải nên khóc một hồi hay không, nghĩ kỹ lại một chút dựa vào bản thân với nam nhân khác biệt, sau đó một đám nam nhân không thiếu tiền này ăn no chờ chết.
Khu bình luận sách cùng với toàn bộ diễn đàn của trang web tiểu thuyết đều bởi vì vô số khen thưởng kếch xù đêm nay mà nổ tung rồi, thậm chí còn khuếch tán đến Weibo của các ngôi sao lớn.
Ngay từ đầu còn có võng hữu nghi ngờ đây là Tả Ninh tự mình lăng xê tác phẩm của mình, nhưng theo số lượng khen thưởng càng ngày càng nhiều, những nghi ngờ này cũng đều bị phủ định hoàn toàn.
Dù sao thì mức kim ngạch cũng quá khổng lồ, Tả Ninh không biết phải vất vả viết bao nhiêu chữ mới có thể kiếm được mức tiền nhuận bút như vậy, nếu dùng loại phương thức cắt da cắt thịt như vậy để lăng xê thì trừ phi là đầu óc của cô không được bình thường.
Thu Dật Mặc đối với mệnh lệnh của cô hoàn toàn bất động, vậy nên cô chỉ có thể đem ánh mắt hướng về phía Phương Kinh Luân vẫn đang cúi đầu ôm điện thoại: "Thêm em vào cái nhóm của mấy người đi."
"Nhóm gì?" Phương Kinh Luân vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại, cũng chưa hề chú ý đến lời nói của cô.
"Cái nhóm của sáu người các anh ấy, còn ở trong đó không?"
Nhìn Phương Kinh Luân theo bản năng gật gật đầu, Tả Ninh dứt khoát đoạt lấy điện thoại của hắn, trực tiếp mở giao diện WeChat, tiến vào nhóm kia thêm mình vào.
Sau đó cô lại cầm điện thoại của mình lên ở trong đó gửi một tin nhắn: Tất cả các anh dừng khen thưởng lại, nếu không đừng nói là cái hiệp nghị kia của chúng ta sẽ thành phế thải, em vĩnh viễn cũng sẽ không muốn thấy bất luận kẻ nào trong số các anh.
Năm phút đồng hồ sau, Văn Khải An, Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam lần lượt gõ cửa phòng Tả Ninh.
Tả Ninh ngồi trêи ghế ở bàn ăn nhìn xuống mấy nam nhân ngồi trêи sô pha: "Các anh là trẻ con sao? Tại sao lại ấu trĩ như vậy? So cái gì không so lại so cái này? Các anh có biết khen thưởng cho em như vậy trang web kiếm được bao nhiêu không? Nếu những số tiền đó hoàn toàn vào túi của em thì em còn có thể trả lại cho các anh, nhưng bây giờ các anh lại làm từ thiện cho trang web? Cho dù là nhiều tiền cũng không nên lãng phí như vậy chứ?"
Ngữ khí này của cô giờ phút này giống như giáo viên đang răn dạy học sinh, nhưng đáng tiếc đối mặt lại chính là năm nam nhân có khí tràng, đối lập mãnh liệt, có vẻ cô vẫn không có khí thế.
"Du Hạo Nam, em biết anh không thiếu chút tiền ấy, nếu anh ngại tiền nhiều dùng không hết, em có thể giới thiệu cho anh một đống địa chỉ, đều là những ngôi trường nghèo khó trêи núi lúc trước em định quyên góp tiền, anh đi giúp đỡ bọn họ đi."
Du Hạo Nam nghe xong cũng không tức giận, chỉ cho cô một cái mỉm cười: "Được a, em thích làm từ thiện như vậy thì chờ vết thương của em khỏi hai chúng ta cùng đi."
"Văn Khải An, anh...... Anh ở lòng em vẫn luôn là người lý trí nhất, thành thục ổn trọng nhất, tại sao lại theo chân bọn họ làm hồ nháo như vậy?"
Lời này lập tức khiến cho mấy nam nhân khác bất mãn, chỉ có Văn Khải An giương khoé miệng cười cười, gật đầu nói: "Anh nghe em, lần sau sẽ không vậy nữa."
"Phương Kinh Luân, anh bây giờ chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, anh có thể có bao nhiêu tiền lương? Hồ nháo như vậy có ích sao?"
Phương Kinh Luân nghe xong lập tức phản bác: "Anh khen thưởng cho em chính là tiền do chính tay anh đầu tư kiếm ra, cũng không phải của ba mẹ anh, anh có quyền chi phối."
"Có quyền chi phối lớn như vậy thì viết tuyệt bút đưa ra đi, rất có ý nghĩa?"
Tả Ninh trừng hắn một cái, tiếp tục đem ánh mắt chuyển về phía Thu Dật Bạch, nhưng lần này không đợi cô nói chuyện, Thu Dật Bạch đã mở miệng trước: "Bây giờ anh không nghèo như em tưởng tượng, anh trả nổi, nhưng mà sẽ không có lần sau."
Cuối cùng, cũng chỉ dư lại một mình Thu Dật Mặc thần sắc vẫn luôn lạnh lùng, bình thản ung dung.
Tả Ninh nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Đưa tài khoản của anh cho tôi, những số tiền mà đêm nay anh đã khen thưởng, tôi sẽ chuyển lại cho anh."
Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại, ánh mắt lạnh băng thêm vài phần, nhưng cuối cùng lại đem những lời muốn nói ra nuốt xuống, bình tĩnh nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Thái độ của hắn cường ngạnh mà kiên quyết, không chỉ không cho Tả Ninh cự tuyệt, mà ngay cả bốn nam nhân khác cũng không thể nề hà. Bọn họ chỉ có thể gật đầu với Tả Ninh sau đó sôi nổi quay về chung cư của mình.
Tả Ninh vẫn ngồi ở thoải mái trêи ghế, ngước mắt nhìn nam nhân đã từ trêи sô pha đứng dậy: "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Em đối đãi với tôi khác với bọn họ là bởi vì em với bọn họ có cái hiệp nghị ba năm còn tôi không có đúng không?"
"Đúng vậy." Tả Ninh không chút trốn tránh đón nhận ánh mắt của hắn, dừng một chút lại bổ sung, "Bọn họ khen thưởng tiền, tôi cũng sẽ cho bọn họ, không phải thứ tôi nên có, tôi sẽ không muốn."
Thu Dật Mặc yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng gợi khóe môi: "Em muốn trả tôi tiền, cũng được, nhưng mà trước đó phải đáp ứng với tôi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Để tôi hưởng thụ đãi ngộ giống như bọn họ."
"Đãi ngộ gì? Đãi ngộ bị tôi mắng sao?" Tả Ninh nhịn không được cười nhạo một tiếng, nghiêm túc nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt nghiêm túc kia, "Anh không bị sao đấy chứ?"
"Em biết tôi đang nói cái gì." Thu Dật Mặc chậm rãi đi đến trước mặt cô nhìn xuống, "Từ ngày tôi đến bệnh viện gặp em, em đã biết, không cần ở trước mặt tôi giả ngu."
"Biết thì như thế nào? Tôi cũng không muốn." Tả Ninh nhìn hắn ánh mắt cũng lạnh vài phần, "Thu Dật Mặc, đừng tự cho mình là đúng, mặc kệ anh biến tôi trở thành một bạn giường có đủ tư cách, một công cụ phát tiết hay là anh thật sự nổi lên tâm tư gì tôi đều......."
"Tôi xem em là cái gì em không biết sao?" Thu Dật Mặc vươn tay nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu đối diện với mình, "Nếu như là hai năm trước tôi còn chưa nhìn thấy rõ nội tâm của mình, để em hiểu lầm, để em căm hận, vậy em mất tích hơn một năm, tôi đã thấy rõ. Bây giờ, em không cảm nhận được?"
"Cảm nhận được thì như thế nào? Tôi nói tôi không......"
Mấy chữ cuối cùng biến mất trong nụ hôn dồn dập mà bá đạo của hắn.
Bờ môi của hắn có chút khô khốc, cũng có chút lạnh lẽo, nhưng đầu lưỡi lại cực kỳ nóng, giống như mang theo từng cụm ngọn lửa nhỏ, ở môi đỏ của cô không ngừng nghiền áp cọ xát, cuối cùng lại cường thế cạy hàm răng cô ra, ở trong khoang miệng tùy ý quấy loạn, nhấm nháp nước bọt điềm mỹ.
Đôi tay Tả Ninh bị bàn tay dày rộng gắt gao nắm lấy đặt trước ngực, thân hình cao lớn của hắn cứ như vậy cong về phía trước, một cái tay khác vững vàng nâng đầu cô để cánh môi mềm mại của cô sát lại gần hắn.
Chậm rãi, cô rốt cuộc cũng từ bỏ chống cự, biến thành thuận theo, đến cuối cùng là cùng hắn kịch liệt dây dưa môi lưỡi, thậm chí còn không phân rõ ai là chủ động.
Cảm nhận được ngực cô có chút phập phồng, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn, hắn mới chậm rãi buông cô ra, khom lưng đem cô kéo vào trong lòng ngực: "Tôi không hề chạm vào Liên Kỳ Vân, mấy năm nay, tôi chưa từng chạm vào bất kỳ một nữ nhân nào."
Tả Ninh há miệng thở dốc, vốn định nói chuyện này không liên quan đến cô nhưng không hiểu sao lại không mở miệng được.
Đôi tay ôm cô lại nắm thật chặt, cả khuôn mặt hắn vùi lên trêи ngực cô, cúi đầu ở bên tai cô trầm giọng nói: "Tôi thích thượng em, không phải vì cơ thể của em, mà là vì chính bản thân em, như vậy không đủ sao?"
Tả Ninh cũng không biết bản thân mình có phải nên khóc một hồi hay không, nghĩ kỹ lại một chút dựa vào bản thân với nam nhân khác biệt, sau đó một đám nam nhân không thiếu tiền này ăn no chờ chết.
Khu bình luận sách cùng với toàn bộ diễn đàn của trang web tiểu thuyết đều bởi vì vô số khen thưởng kếch xù đêm nay mà nổ tung rồi, thậm chí còn khuếch tán đến Weibo của các ngôi sao lớn.
Ngay từ đầu còn có võng hữu nghi ngờ đây là Tả Ninh tự mình lăng xê tác phẩm của mình, nhưng theo số lượng khen thưởng càng ngày càng nhiều, những nghi ngờ này cũng đều bị phủ định hoàn toàn.
Dù sao thì mức kim ngạch cũng quá khổng lồ, Tả Ninh không biết phải vất vả viết bao nhiêu chữ mới có thể kiếm được mức tiền nhuận bút như vậy, nếu dùng loại phương thức cắt da cắt thịt như vậy để lăng xê thì trừ phi là đầu óc của cô không được bình thường.
Thu Dật Mặc đối với mệnh lệnh của cô hoàn toàn bất động, vậy nên cô chỉ có thể đem ánh mắt hướng về phía Phương Kinh Luân vẫn đang cúi đầu ôm điện thoại: "Thêm em vào cái nhóm của mấy người đi."
"Nhóm gì?" Phương Kinh Luân vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm điện thoại, cũng chưa hề chú ý đến lời nói của cô.
"Cái nhóm của sáu người các anh ấy, còn ở trong đó không?"
Nhìn Phương Kinh Luân theo bản năng gật gật đầu, Tả Ninh dứt khoát đoạt lấy điện thoại của hắn, trực tiếp mở giao diện WeChat, tiến vào nhóm kia thêm mình vào.
Sau đó cô lại cầm điện thoại của mình lên ở trong đó gửi một tin nhắn: Tất cả các anh dừng khen thưởng lại, nếu không đừng nói là cái hiệp nghị kia của chúng ta sẽ thành phế thải, em vĩnh viễn cũng sẽ không muốn thấy bất luận kẻ nào trong số các anh.
Năm phút đồng hồ sau, Văn Khải An, Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam lần lượt gõ cửa phòng Tả Ninh.
Tả Ninh ngồi trêи ghế ở bàn ăn nhìn xuống mấy nam nhân ngồi trêи sô pha: "Các anh là trẻ con sao? Tại sao lại ấu trĩ như vậy? So cái gì không so lại so cái này? Các anh có biết khen thưởng cho em như vậy trang web kiếm được bao nhiêu không? Nếu những số tiền đó hoàn toàn vào túi của em thì em còn có thể trả lại cho các anh, nhưng bây giờ các anh lại làm từ thiện cho trang web? Cho dù là nhiều tiền cũng không nên lãng phí như vậy chứ?"
Ngữ khí này của cô giờ phút này giống như giáo viên đang răn dạy học sinh, nhưng đáng tiếc đối mặt lại chính là năm nam nhân có khí tràng, đối lập mãnh liệt, có vẻ cô vẫn không có khí thế.
"Du Hạo Nam, em biết anh không thiếu chút tiền ấy, nếu anh ngại tiền nhiều dùng không hết, em có thể giới thiệu cho anh một đống địa chỉ, đều là những ngôi trường nghèo khó trêи núi lúc trước em định quyên góp tiền, anh đi giúp đỡ bọn họ đi."
Du Hạo Nam nghe xong cũng không tức giận, chỉ cho cô một cái mỉm cười: "Được a, em thích làm từ thiện như vậy thì chờ vết thương của em khỏi hai chúng ta cùng đi."
"Văn Khải An, anh...... Anh ở lòng em vẫn luôn là người lý trí nhất, thành thục ổn trọng nhất, tại sao lại theo chân bọn họ làm hồ nháo như vậy?"
Lời này lập tức khiến cho mấy nam nhân khác bất mãn, chỉ có Văn Khải An giương khoé miệng cười cười, gật đầu nói: "Anh nghe em, lần sau sẽ không vậy nữa."
"Phương Kinh Luân, anh bây giờ chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, anh có thể có bao nhiêu tiền lương? Hồ nháo như vậy có ích sao?"
Phương Kinh Luân nghe xong lập tức phản bác: "Anh khen thưởng cho em chính là tiền do chính tay anh đầu tư kiếm ra, cũng không phải của ba mẹ anh, anh có quyền chi phối."
"Có quyền chi phối lớn như vậy thì viết tuyệt bút đưa ra đi, rất có ý nghĩa?"
Tả Ninh trừng hắn một cái, tiếp tục đem ánh mắt chuyển về phía Thu Dật Bạch, nhưng lần này không đợi cô nói chuyện, Thu Dật Bạch đã mở miệng trước: "Bây giờ anh không nghèo như em tưởng tượng, anh trả nổi, nhưng mà sẽ không có lần sau."
Cuối cùng, cũng chỉ dư lại một mình Thu Dật Mặc thần sắc vẫn luôn lạnh lùng, bình thản ung dung.
Tả Ninh nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Đưa tài khoản của anh cho tôi, những số tiền mà đêm nay anh đã khen thưởng, tôi sẽ chuyển lại cho anh."
Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại, ánh mắt lạnh băng thêm vài phần, nhưng cuối cùng lại đem những lời muốn nói ra nuốt xuống, bình tĩnh nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Thái độ của hắn cường ngạnh mà kiên quyết, không chỉ không cho Tả Ninh cự tuyệt, mà ngay cả bốn nam nhân khác cũng không thể nề hà. Bọn họ chỉ có thể gật đầu với Tả Ninh sau đó sôi nổi quay về chung cư của mình.
Tả Ninh vẫn ngồi ở thoải mái trêи ghế, ngước mắt nhìn nam nhân đã từ trêи sô pha đứng dậy: "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Em đối đãi với tôi khác với bọn họ là bởi vì em với bọn họ có cái hiệp nghị ba năm còn tôi không có đúng không?"
"Đúng vậy." Tả Ninh không chút trốn tránh đón nhận ánh mắt của hắn, dừng một chút lại bổ sung, "Bọn họ khen thưởng tiền, tôi cũng sẽ cho bọn họ, không phải thứ tôi nên có, tôi sẽ không muốn."
Thu Dật Mặc yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng gợi khóe môi: "Em muốn trả tôi tiền, cũng được, nhưng mà trước đó phải đáp ứng với tôi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Để tôi hưởng thụ đãi ngộ giống như bọn họ."
"Đãi ngộ gì? Đãi ngộ bị tôi mắng sao?" Tả Ninh nhịn không được cười nhạo một tiếng, nghiêm túc nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt nghiêm túc kia, "Anh không bị sao đấy chứ?"
"Em biết tôi đang nói cái gì." Thu Dật Mặc chậm rãi đi đến trước mặt cô nhìn xuống, "Từ ngày tôi đến bệnh viện gặp em, em đã biết, không cần ở trước mặt tôi giả ngu."
"Biết thì như thế nào? Tôi cũng không muốn." Tả Ninh nhìn hắn ánh mắt cũng lạnh vài phần, "Thu Dật Mặc, đừng tự cho mình là đúng, mặc kệ anh biến tôi trở thành một bạn giường có đủ tư cách, một công cụ phát tiết hay là anh thật sự nổi lên tâm tư gì tôi đều......."
"Tôi xem em là cái gì em không biết sao?" Thu Dật Mặc vươn tay nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu đối diện với mình, "Nếu như là hai năm trước tôi còn chưa nhìn thấy rõ nội tâm của mình, để em hiểu lầm, để em căm hận, vậy em mất tích hơn một năm, tôi đã thấy rõ. Bây giờ, em không cảm nhận được?"
"Cảm nhận được thì như thế nào? Tôi nói tôi không......"
Mấy chữ cuối cùng biến mất trong nụ hôn dồn dập mà bá đạo của hắn.
Bờ môi của hắn có chút khô khốc, cũng có chút lạnh lẽo, nhưng đầu lưỡi lại cực kỳ nóng, giống như mang theo từng cụm ngọn lửa nhỏ, ở môi đỏ của cô không ngừng nghiền áp cọ xát, cuối cùng lại cường thế cạy hàm răng cô ra, ở trong khoang miệng tùy ý quấy loạn, nhấm nháp nước bọt điềm mỹ.
Đôi tay Tả Ninh bị bàn tay dày rộng gắt gao nắm lấy đặt trước ngực, thân hình cao lớn của hắn cứ như vậy cong về phía trước, một cái tay khác vững vàng nâng đầu cô để cánh môi mềm mại của cô sát lại gần hắn.
Chậm rãi, cô rốt cuộc cũng từ bỏ chống cự, biến thành thuận theo, đến cuối cùng là cùng hắn kịch liệt dây dưa môi lưỡi, thậm chí còn không phân rõ ai là chủ động.
Cảm nhận được ngực cô có chút phập phồng, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn, hắn mới chậm rãi buông cô ra, khom lưng đem cô kéo vào trong lòng ngực: "Tôi không hề chạm vào Liên Kỳ Vân, mấy năm nay, tôi chưa từng chạm vào bất kỳ một nữ nhân nào."
Tả Ninh há miệng thở dốc, vốn định nói chuyện này không liên quan đến cô nhưng không hiểu sao lại không mở miệng được.
Đôi tay ôm cô lại nắm thật chặt, cả khuôn mặt hắn vùi lên trêи ngực cô, cúi đầu ở bên tai cô trầm giọng nói: "Tôi thích thượng em, không phải vì cơ thể của em, mà là vì chính bản thân em, như vậy không đủ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.