Chương 60: Tiếng Lòng
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
07/06/2021
Đưa Tiền Nhã cùng Tần Miên Miên từng người về nhà xong thì đã sắp đến 11 giờ.
Khi Văn Khải An trở lại trong xe liền thấy Tả Ninh cầm một quyển sách, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh cư nhiên cũng đọc tiểu thuyết của tôi.”
Anh nhẹ giọng cười: “Sao lại không thể cơ chứ? Là bởi vì cô cảm thấy tôi là một người không thú vị đến mức ngay cả tiểu thuyết cũng không đọc ư?”
Tả Ninh nghiêng đầu cẩn thận tự hỏi một chút rồi mới lắc đầu: “Công việc của anh nghe qua vừa cao cấp lại thần bí, tôi cho rằng ngày thường anh đều đọc những quyển sách chuyên ngành buồn tẻ.”
Nghe cô nói chuyện logic rõ ràng như vậy, Văn Khải An liền biết cô đã tỉnh rượu không ít nên cũng nghiêm túc trò chuyện với cô: “Loại sách gì tôi cũng đọc qua, còn tiểu thuyết của cô là thời gian trước thấy em gái tôi đọc xong khen không dứt miệng nên tôi cũng mượn thử thưởng thức một chút. Không ngờ rằng một cô gái như cô lại viết toàn là lịch sử, huyền thoại, hơn nữa nam chính mà cô viết, tính cách rõ ràng, không thể không nói, tôi đối với cô phải dụi mắt mà nhìn.”
“Anh đây là khen tôi sao? Vừa rồi ở quán bar, bạn tôi còn khen tôi, nói thích nữ chính dưới ngòi bút của tôi.”
“Xác thật, tôi cũng thích. Không ít tiểu thuyết viết về đề tài nam tính, nhân vật nữ chính đều là hình tượng phụ thuộc, mà dưới ngòi bút của cô rất có tư tưởng, độc lập tự mình cố gắng, nữ chính dũng cảm quyết đoán. Tôi nghĩ cô sở dĩ có thể viết ra nhân vật như vậy, ít nhiều bản thân cũng chịu ảnh hưởng, cô chính là người như vậy, đúng không?”
Nghe được câu cuối cùng, Tả Ninh đột nhiên cười ha hả: “Anh cùng bọn họ sao lại nói giống nhau như vậy? Vừa rồi ở quán bar, bọn họ cũng nói luôn hâm mộ tôi, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy tôi với nữ chính giống nhau, nhưng mà… Căn bản không phải a!”
Cô hít hít cái mũi rồi lẩm bẩm nói: “Tất cả mọi người đều bị lừa, có đôi khi chính tôi cũng bị lừa. Nhân vật trong tiểu thuyết, chẳng qua là tôi nỗ lực ảo tưởng, chờ đợi bản thân mình có thể trở thành một người như vậy, có lúc tôi cũng cho rằng chính mình đã làm được như thế nhưng thật ra không phải, tôi căn bản cái gì cũng không giống, so với nhân vật kia còn kém cỏi hơn.”
Văn Khải An quay đầu nhìn cô và nghiêm túc nói: “Hành động có thể không giống nhưng tư tưởng thật sự rất giống, kỳ thật so với rất nhiều người thì cô đã rất mạnh mẽ. Có người cả đời cũng không biết chính mình là dạng người gì, mà cô có tư tưởng có mục tiêu, như vậy nhìn một chút, cô cũng chỉ kém một bước nhỏ, bước qua được thì không phải sẽ giống bộ dáng cô muốn sao?”
“Bước qua được… Nói dễ hơn làm a? Đó không phải một bước nhỏ, đó là rất nhiều bước, tôi thử bước, thử qua rất nhiều lần nhưng lại không làm được. Nói là buông bỏ đi nhưng tôi vẫn không buông bỏ được, nói muốn bắt đầu cuộc sống mới nhưng tôi không bắt đầu được, thất bại hết lần này đến lần khác, tới cuối cùng tôi cũng không dám bước nữa.”
“Vì sao không dám? Một lần thất bại thì còn có lần hai, lần hai thất bại thì còn có lần ba, và còn có vô số lần về sau, chỉ cần có cơ hội bước tiếp, vậy sẽ có cơ hội thành công, cô đang sợ cái gì?”
“Tôi cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng tôi chính là sợ a! Khi còn nhỏ, tôi sợ bị người ta mắng là đứa trẻ không có cha, tôi vẫn luôn đi tìm người đàn ông đó, cầu xin ông ấy đừng vứt bỏ tôi nhưng người ta căn bản không nhận tôi, kêu tôi cút đi.
Sau đó, thật vất vả mới có người thật lòng đối tốt với tôi, cho tôi cảm giác ấm áp, tôi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, không chân thật, mỗi ngày đều sợ hãi, sợ đó chỉ là giấc mộng, kết quả là… Tôi thật sự vỡ mộng.
Vòng tay kia của mẹ tôi, với tôi mà nói quá quan trọng, nên tôi mới cẩn thận bảo quản, thậm chí không dám đeo trên tay, sợ vô tình làm vỡ nhưng cuối cùng ngược lại cũng bị rơi xuống vỡ nát.
Về sau gặp được Thu Dật Bạch, anh ấy nói tôi làm bạn gái của anh ấy, tôi cũng sợ, tôi thật sự sợ, sợ tôi chìm đắm, mà anh ấy chỉ là chơi đùa với tôi. Lâu dần, tôi biết anh ấy thật lòng, tôi cũng động tâm, chính là lại sợ một ngày nào đó chúng tôi không thể bên nhau. Kết quả là… Ha ha ha, tôi đúng là miệng quạ đen, lại bị tôi nói trúng rồi.”
“Kỳ thật, cô đã cho bản thân một đáp án. Bất luận cô có sợ hay không thì cái gì nên tới cũng sẽ tới, sợ cũng không trốn tránh được, thậm chí nếu cô không sợ hãi, kết quả chắc sẽ không như vậy. Nói đến chiếc vòng tay, nếu không phải cô quá mức cẩn thận, thay vào đó luôn đeo nó trên tay thì có lẽ người khác sẽ không có cơ hội trộm đi. Nói đi nói lại, nếu cô đeo trên tay mà bị nứt thì còn có tôi đây, tôi có thể giúp cô biến nó trở về nguyên trạng, tất cả, không bi quan như cô nghĩ, có đúng không?”
Tả Ninh dựa vào trên cửa sổ xe híp mắt, ngây thơ lại mê mang nhìn người đàn ông đang lái xe nghiêm túc, hồi lâu mới mở miệng: “Anh nói cũng rất có đạo lý a! Tôi chính là quá nhát gan, yếu đuối, ham hư vinh, ngu ngốc!”
Nghe cô tự mắng chính mình hăng say như vậy, Văn Khải An không nhịn được mà cười ra tiếng: “Nhưng cô không kém cỏi như vậy.”
“Ai nói không có? Anh vừa mới nói rõ ràng!”
“Tôi có sao?”
“Có, anh đúng là có nói!" Giọng nói của cô mềm mại, nghe thật đáng yêu.
Văn Khải An liên tục gật đầu: “Được được được, tôi có, là tôi nói, tôi nói không đúng, tôi xin lỗi cô có được không?”
“Không được!” Cô đột nhiên ngồi thẳng lên rồi chu cái miệng nhỏ nhìn chằm chằm anh: “Anh giúp tôi đi.”
Giờ phút này vừa vặn tới đèn đỏ, Văn Khải An dừng xe quay đầu sang nhìn cô, lại thấy cô sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt mê ly, cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át, thật sự là mê người.
Anh không tự giác nuốt nước miếng, thanh âm trầm thấp: “Giúp cô như thế nào?”
“Giúp tôi bước qua một bước kia a!” Bộ dáng này của cô nhìn qua chính là làm nũng: “Chẳng phải anh nói không khó sao? Chẳng phải anh nói chỉ là một bước nhỏ sao? Nhưng sao nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa vượt qua được? Tôi mặc kệ, dù sao anh nói đơn giản thế, vậy anh phải phụ trách đến cùng!”
Văn Khải An dở khóc dở cười, anh cũng chỉ là đang an ủi cô, khuyên cô mà thôi, như thế nào ngược lại bị cô ăn vạ?
“Sao anh không nói gì? Tôi chọc anh tức giận sao? Anh đừng nóng giận a, tôi uống say, lời người uống say nói đều không thể là thật.”
Văn Khải An một lần nữa cười ra tiếng: “Cô còn biết mình đã uống say?”
Thấy cô vẫn mở to cặp mắt ngập nước, ủy khuất bĩu môi mà nhìn anh, anh chỉ cảm thấy yết hầu càng khô khốc, trong cơ thể có chỗ nào đó dần bốc hỏa, trực tiếp từ dưới hạ thân đốt tới toàn bộ lồng ngực.
Mím môi, anh đột nhiên chậm rãi nhích người qua, dần dần tới gần khuôn mặt nhỏ của cô.
Khi Văn Khải An trở lại trong xe liền thấy Tả Ninh cầm một quyển sách, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh cư nhiên cũng đọc tiểu thuyết của tôi.”
Anh nhẹ giọng cười: “Sao lại không thể cơ chứ? Là bởi vì cô cảm thấy tôi là một người không thú vị đến mức ngay cả tiểu thuyết cũng không đọc ư?”
Tả Ninh nghiêng đầu cẩn thận tự hỏi một chút rồi mới lắc đầu: “Công việc của anh nghe qua vừa cao cấp lại thần bí, tôi cho rằng ngày thường anh đều đọc những quyển sách chuyên ngành buồn tẻ.”
Nghe cô nói chuyện logic rõ ràng như vậy, Văn Khải An liền biết cô đã tỉnh rượu không ít nên cũng nghiêm túc trò chuyện với cô: “Loại sách gì tôi cũng đọc qua, còn tiểu thuyết của cô là thời gian trước thấy em gái tôi đọc xong khen không dứt miệng nên tôi cũng mượn thử thưởng thức một chút. Không ngờ rằng một cô gái như cô lại viết toàn là lịch sử, huyền thoại, hơn nữa nam chính mà cô viết, tính cách rõ ràng, không thể không nói, tôi đối với cô phải dụi mắt mà nhìn.”
“Anh đây là khen tôi sao? Vừa rồi ở quán bar, bạn tôi còn khen tôi, nói thích nữ chính dưới ngòi bút của tôi.”
“Xác thật, tôi cũng thích. Không ít tiểu thuyết viết về đề tài nam tính, nhân vật nữ chính đều là hình tượng phụ thuộc, mà dưới ngòi bút của cô rất có tư tưởng, độc lập tự mình cố gắng, nữ chính dũng cảm quyết đoán. Tôi nghĩ cô sở dĩ có thể viết ra nhân vật như vậy, ít nhiều bản thân cũng chịu ảnh hưởng, cô chính là người như vậy, đúng không?”
Nghe được câu cuối cùng, Tả Ninh đột nhiên cười ha hả: “Anh cùng bọn họ sao lại nói giống nhau như vậy? Vừa rồi ở quán bar, bọn họ cũng nói luôn hâm mộ tôi, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy tôi với nữ chính giống nhau, nhưng mà… Căn bản không phải a!”
Cô hít hít cái mũi rồi lẩm bẩm nói: “Tất cả mọi người đều bị lừa, có đôi khi chính tôi cũng bị lừa. Nhân vật trong tiểu thuyết, chẳng qua là tôi nỗ lực ảo tưởng, chờ đợi bản thân mình có thể trở thành một người như vậy, có lúc tôi cũng cho rằng chính mình đã làm được như thế nhưng thật ra không phải, tôi căn bản cái gì cũng không giống, so với nhân vật kia còn kém cỏi hơn.”
Văn Khải An quay đầu nhìn cô và nghiêm túc nói: “Hành động có thể không giống nhưng tư tưởng thật sự rất giống, kỳ thật so với rất nhiều người thì cô đã rất mạnh mẽ. Có người cả đời cũng không biết chính mình là dạng người gì, mà cô có tư tưởng có mục tiêu, như vậy nhìn một chút, cô cũng chỉ kém một bước nhỏ, bước qua được thì không phải sẽ giống bộ dáng cô muốn sao?”
“Bước qua được… Nói dễ hơn làm a? Đó không phải một bước nhỏ, đó là rất nhiều bước, tôi thử bước, thử qua rất nhiều lần nhưng lại không làm được. Nói là buông bỏ đi nhưng tôi vẫn không buông bỏ được, nói muốn bắt đầu cuộc sống mới nhưng tôi không bắt đầu được, thất bại hết lần này đến lần khác, tới cuối cùng tôi cũng không dám bước nữa.”
“Vì sao không dám? Một lần thất bại thì còn có lần hai, lần hai thất bại thì còn có lần ba, và còn có vô số lần về sau, chỉ cần có cơ hội bước tiếp, vậy sẽ có cơ hội thành công, cô đang sợ cái gì?”
“Tôi cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng tôi chính là sợ a! Khi còn nhỏ, tôi sợ bị người ta mắng là đứa trẻ không có cha, tôi vẫn luôn đi tìm người đàn ông đó, cầu xin ông ấy đừng vứt bỏ tôi nhưng người ta căn bản không nhận tôi, kêu tôi cút đi.
Sau đó, thật vất vả mới có người thật lòng đối tốt với tôi, cho tôi cảm giác ấm áp, tôi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, không chân thật, mỗi ngày đều sợ hãi, sợ đó chỉ là giấc mộng, kết quả là… Tôi thật sự vỡ mộng.
Vòng tay kia của mẹ tôi, với tôi mà nói quá quan trọng, nên tôi mới cẩn thận bảo quản, thậm chí không dám đeo trên tay, sợ vô tình làm vỡ nhưng cuối cùng ngược lại cũng bị rơi xuống vỡ nát.
Về sau gặp được Thu Dật Bạch, anh ấy nói tôi làm bạn gái của anh ấy, tôi cũng sợ, tôi thật sự sợ, sợ tôi chìm đắm, mà anh ấy chỉ là chơi đùa với tôi. Lâu dần, tôi biết anh ấy thật lòng, tôi cũng động tâm, chính là lại sợ một ngày nào đó chúng tôi không thể bên nhau. Kết quả là… Ha ha ha, tôi đúng là miệng quạ đen, lại bị tôi nói trúng rồi.”
“Kỳ thật, cô đã cho bản thân một đáp án. Bất luận cô có sợ hay không thì cái gì nên tới cũng sẽ tới, sợ cũng không trốn tránh được, thậm chí nếu cô không sợ hãi, kết quả chắc sẽ không như vậy. Nói đến chiếc vòng tay, nếu không phải cô quá mức cẩn thận, thay vào đó luôn đeo nó trên tay thì có lẽ người khác sẽ không có cơ hội trộm đi. Nói đi nói lại, nếu cô đeo trên tay mà bị nứt thì còn có tôi đây, tôi có thể giúp cô biến nó trở về nguyên trạng, tất cả, không bi quan như cô nghĩ, có đúng không?”
Tả Ninh dựa vào trên cửa sổ xe híp mắt, ngây thơ lại mê mang nhìn người đàn ông đang lái xe nghiêm túc, hồi lâu mới mở miệng: “Anh nói cũng rất có đạo lý a! Tôi chính là quá nhát gan, yếu đuối, ham hư vinh, ngu ngốc!”
Nghe cô tự mắng chính mình hăng say như vậy, Văn Khải An không nhịn được mà cười ra tiếng: “Nhưng cô không kém cỏi như vậy.”
“Ai nói không có? Anh vừa mới nói rõ ràng!”
“Tôi có sao?”
“Có, anh đúng là có nói!" Giọng nói của cô mềm mại, nghe thật đáng yêu.
Văn Khải An liên tục gật đầu: “Được được được, tôi có, là tôi nói, tôi nói không đúng, tôi xin lỗi cô có được không?”
“Không được!” Cô đột nhiên ngồi thẳng lên rồi chu cái miệng nhỏ nhìn chằm chằm anh: “Anh giúp tôi đi.”
Giờ phút này vừa vặn tới đèn đỏ, Văn Khải An dừng xe quay đầu sang nhìn cô, lại thấy cô sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt mê ly, cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át, thật sự là mê người.
Anh không tự giác nuốt nước miếng, thanh âm trầm thấp: “Giúp cô như thế nào?”
“Giúp tôi bước qua một bước kia a!” Bộ dáng này của cô nhìn qua chính là làm nũng: “Chẳng phải anh nói không khó sao? Chẳng phải anh nói chỉ là một bước nhỏ sao? Nhưng sao nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa vượt qua được? Tôi mặc kệ, dù sao anh nói đơn giản thế, vậy anh phải phụ trách đến cùng!”
Văn Khải An dở khóc dở cười, anh cũng chỉ là đang an ủi cô, khuyên cô mà thôi, như thế nào ngược lại bị cô ăn vạ?
“Sao anh không nói gì? Tôi chọc anh tức giận sao? Anh đừng nóng giận a, tôi uống say, lời người uống say nói đều không thể là thật.”
Văn Khải An một lần nữa cười ra tiếng: “Cô còn biết mình đã uống say?”
Thấy cô vẫn mở to cặp mắt ngập nước, ủy khuất bĩu môi mà nhìn anh, anh chỉ cảm thấy yết hầu càng khô khốc, trong cơ thể có chỗ nào đó dần bốc hỏa, trực tiếp từ dưới hạ thân đốt tới toàn bộ lồng ngực.
Mím môi, anh đột nhiên chậm rãi nhích người qua, dần dần tới gần khuôn mặt nhỏ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.