Chương 111: Tôi Chọn Tả Ninh
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
12/06/2021
Tình hình trong phòng không thể rõ ràng hơn.
Du Hạo Nam như bị đánh rất mạnh, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, chấn động, khó hiểu, tức giận và tuyệt vọng...Tất cả đều được biểu hiện trêи khuôn mặt anh.
Nhìn thoáng qua Tả Ninh ở trong phòng, Văn Khải An nắm lấy chốt cửa: "Chúng ta nói chuyện đi."
Cửa phòng bị đóng lại, nhìn người bạn tốt dáng người cao lớn, sắc mặt vẫn lạnh lùng, Du Hạo Nam cắn chặt răng rồi đột nhiên túm lấy cổ áo của anh xong đẩy vào vách tường ở hành lang: "Cậu đã làm gì với cô ấy?"
Văn Khải An cũng không phản kháng mà còn thản nhiên nói: "Như cậu đã thấy."
"Cái tôi muốn nói, cậu và cô ấy, hai người...." Hơi thở của Du Hạo Nam không ổn định bởi vì quá kϊƈɦ động, giọng nói trầm hẳn xuống.
"Phải, tôi thích cô ấy, ban đầu tôi đã định theo đuổi cô ấy rồi nhưng vì phải sang Pháp nên bỏ lỡ."
"Đồ khốn!"
"Cậu mới là đồ khốn!" Văn Khải An lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Hạo Nam: "Cậu có biết tối nay chỉ vì câu nói của cậu mà suýt chút nữa cô ấy bị Lê Trạch Khung..."
"Lê Trạch Khung?" Cao Hạ vừa mới trở về nghe thấy cái tên này, sắc mặt liền thay đổi, đôi mắt trở nên rét lạnh.
Du Hạo Nam cũng từ từ buông cổ áo của Văn Khải An ra: "Tôi... Lời nói khi ấy của tôi chỉ là trong lúc tức giận mà thôi."
"Nhưng Lê Trạch Khung là một tên háo sắc vô lại, nếu không vì câu nói của cậu thì ở địa bàn của nhà họ Văn, hắn cũng không dám vô lễ với khách trong yến tiệc như thế."
Nhìn thấy vẻ mặt hối hận và tự trách của Du Hạo Nam, giọng điệu của Văn Khải An dịu đi một chút: "Nếu cô ấy là bạn gái của cậu thì tôi nhất định sẽ duy trì khoảng cách với cô ấy nhưng cô ấy và cậu không có quan hệ gì cả. Nhất là tối nay nhìn thấy cậu làm tổn thương cô ấy, tôi càng thêm chắc chắn hơn và không cần tiếp tục bận tâm cảm xúc của cậu nữa."
"Ai nói tôi và cô ấy không có quan hệ gì?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Tả Ninh mặc váy ngủ đứng dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt lạnh lùng giống như Văn Khải An.
"Du Hạo Nam, cho tới bây giờ giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả, cho dù là quan hệ thân thể thì cũng đã sớm kết thúc rồi."
Hai tay Du Hạo Nam nắm chặt, nhìn cô gằn từng tiếng: "Em đừng mơ tưởng!"
Tả Ninh cười nhạo một tiếng: "Du Hạo Nam, nếu nói lúc trước tôi khiến cho anh sinh ra ảo tưởng thì bây giờ, sau khoảng thời gian này, anh hẳn là có thể phân biệt rõ ràng, tôi và người anh vẫn luôn nhớ nhung hoàn toàn không giống nhau, anh cũng không cần tiếp tục xem tôi như một người thay thế, bởi vì tôi không đủ tư cách."
Cả người Du Hạo Nam run lên: "Em nói... Cái gì vậy?"
"Không phải anh muốn biết Giang Thuần Tâm đã nói gì với tôi sao? Cô ta nói, tôi chẳng qua chỉ là một người thay thế thôi, nhưng thật ra tôi đã sớm biết tất cả rồi. Du Hạo Nam, thật xin lỗi vì đã hủy hoại người thay thế do chính tay anh lựa chọn kỹ càng và tặng lại cho anh một Tả Ninh hoàn toàn xa lạ, mặc dù tôi cảm thấy rất dễ chịu nhưng anh dường như đang rất đau khổ phải không? Dù sao thì hiện tại ảo tưởng của anh đều đã bị tan vỡ rồi."
Sắc mặt Du Hạo Nam trắng bệch, đôi môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.
Cao Hạ liếc nhìn hai người đàn ông đứng một bên rồi đi thẳng đến bên cạnh Tả Ninh xong cúi đầu nhìn mắt cá chân còn bọc thuốc của cô, sau đó đột nhiên khom lưng ôm cô trở về phòng.
"Cao Hạ..."
Anh không để ý đến Tả Ninh thì thầm, cũng không để ý đến ánh mắt của hai người kia, vừa bước vào phòng thì liền khóa trái cửa lại, để cô ngồi lên ghế sô pha, anh đứng dậy lấy một hòm thuốc nhỏ trêи ngăn tủ ra, sau đó lấy băng gạc, băng dán y tế và kéo.
Đây là dụng cụ mà Tả Ninh đã chuẩn bị lúc trước vì muốn tự mình đổi thuốc nhưng cuối cùng lại không dùng đến. Hiện giờ nhìn băng gạc trêи chân bởi vì màn làʍ ȶìиɦ vừa rồi mà bị lỏng ra, cô liền biết anh muốn làm gì.
Gỡ miếng băng gạc đã trở nên lộn xộn xuống, sau đó dùng băng gạc mới cẩn thận bọc lớp bột thuốc ướt ở giữa lại xong lúc này Cao Hạ mới trầm giọng nói: "Sau này đừng mang giày cao gót nữa, chân bọc thuốc cũng đừng đi lại nhiều."
"Cao Hạ..." Tả Ninh do dự chốc lát, trong cổ họng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra được.
Dù sao qua ngày mai, việc quay phim của cả đoàn sẽ hoàn toàn kết thúc, cô và bọn họ cũng nên đường ai nấy đi, nói hay không cũng vậy thôi.
Khi Cao Hạ ra ngoài, Văn Khải An và Du Hạo Nam vẫn đứng ở cửa, anh thậm chí còn không nhìn mặt bọn họ mà chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi."
Hai người quả thực cũng không đi vào, mà là cùng nhau ngồi vào trong xe của Du Hạo Nam.
Văn Khải An mở miệng trước: "Tôi và Tả Ninh, bây giờ không có quan hệ gì, tôi có quyền theo đuổi cô ấy, cậu cũng có. Nếu một ngày cô ấy chọn ở bên cậu thì tôi sẽ không nói nửa lời, nhưng..."
Ánh mắt Văn Khải An nhìn về phía Du Hạo Nam đột nhiên có vài phần lạnh lẽo: "Tả Ninh là Tả Ninh, trêи đời này chỉ có một Tả Ninh, không phải là người thay thế cho bất cứ ai khác. Nếu cậu còn không quên được người kia, vậy thì đừng đùa giỡn với cô ấy, nếu cậu thật sự thích cô ấy thì nên hoàn toàn cắt đứt quá khứ đi, hãy dành cho cô ấy sự tôn trọng cơ bản nhất."
Sau một hồi im lặng, Du Hạo Nam lại không nhịn được mà châm một điếu thuốc, sau đó hút hai lần rồi mới trầm giọng nói: "Nếu tôi nói tôi chưa từng xem cô ấy là người thay thế cho ai cả thì liệu cậu có tin tôi không?"
"Tôi tin những gì cậu nói."
Du Hạo Nam cười nhẹ một tiếng, có chút tự giễu: "Đáng tiếc, Tả Ninh không tin tưởng tôi nữa, tôi cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với cô ấy."
"Giải thích không được là bởi vì trong lòng của cậu thực sự cất giấu một người. Du Hạo Nam, loại chuyện này, tóm lại cậu phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ và lựa chọn cho tốt."
Sau khi Văn Khải An rời đi, Du Hạo Nam cũng không trực tiếp về nhà, anh lái xe đi trong đêm mà không hề có phương hướng.
Anh không biết là mình muốn đi đâu, cũng không biết nên làm thế nào để giải quyết mớ suy nghĩ hỗn loạn này.
Thẳng đến khi anh dừng xe ở một con hẻm nhỏ cũ nát.
Nhìn biển hiệu của quán ăn vặt trong ánh đèn đường tối tăm mờ ảo, trước mắt anh bất giác hiện ra hình ảnh trước kia khi Tả Ninh dẫn anh tới nơi này.
Cô nghịch ngợm đáng yêu khi nói tính tình của ông chủ ở đây không tốt, cô biểu lộ vẻ mặt háo hức chờ mong khi hỏi anh hương vị đồ ăn như thế nào, cô cười không màng đến hình tượng khi anh đẩy xe ba bánh, vẻ thẹn thùng xấu hổ khi cô và anh hôn môi...
Khi đó, Du Hạo Nam và cô ở cùng một chỗ, cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất, vui vẻ nhất, và cũng không giống với Du Hạo Nam nhất.
Ngay cả chính anh cũng chưa từng nghĩ tới, thẳng đến năm 30 tuổi này, anh mới có khoảnh khắc ngây thơ của một đứa trẻ, có sức trẻ và sự liều lĩnh của một cậu bé mới lớn.
Tất cả những điều đó là do Tả Ninh mang lại.
Một Tả Ninh duy nhất.
Không phải là người thay thế cho ai khác.
Chỉ có Tả Ninh.
Anh lần lượt bỏ từng mẩu thuốc lá vào thùng rác, chờ khi anh chuẩn bị mở một gói thuốc lá khác để tiếp tục chìm vào khói thuốc thì đột nhiên nhìn thấy bảy chữ to trêи hộp: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe".
Dừng một lúc, anh trực tiếp ném một gói thuốc lá còn nguyên vào thùng rác.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, anh lẩm bẩm: "Tôi chọn Tả Ninh."
Du Hạo Nam như bị đánh rất mạnh, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, chấn động, khó hiểu, tức giận và tuyệt vọng...Tất cả đều được biểu hiện trêи khuôn mặt anh.
Nhìn thoáng qua Tả Ninh ở trong phòng, Văn Khải An nắm lấy chốt cửa: "Chúng ta nói chuyện đi."
Cửa phòng bị đóng lại, nhìn người bạn tốt dáng người cao lớn, sắc mặt vẫn lạnh lùng, Du Hạo Nam cắn chặt răng rồi đột nhiên túm lấy cổ áo của anh xong đẩy vào vách tường ở hành lang: "Cậu đã làm gì với cô ấy?"
Văn Khải An cũng không phản kháng mà còn thản nhiên nói: "Như cậu đã thấy."
"Cái tôi muốn nói, cậu và cô ấy, hai người...." Hơi thở của Du Hạo Nam không ổn định bởi vì quá kϊƈɦ động, giọng nói trầm hẳn xuống.
"Phải, tôi thích cô ấy, ban đầu tôi đã định theo đuổi cô ấy rồi nhưng vì phải sang Pháp nên bỏ lỡ."
"Đồ khốn!"
"Cậu mới là đồ khốn!" Văn Khải An lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Hạo Nam: "Cậu có biết tối nay chỉ vì câu nói của cậu mà suýt chút nữa cô ấy bị Lê Trạch Khung..."
"Lê Trạch Khung?" Cao Hạ vừa mới trở về nghe thấy cái tên này, sắc mặt liền thay đổi, đôi mắt trở nên rét lạnh.
Du Hạo Nam cũng từ từ buông cổ áo của Văn Khải An ra: "Tôi... Lời nói khi ấy của tôi chỉ là trong lúc tức giận mà thôi."
"Nhưng Lê Trạch Khung là một tên háo sắc vô lại, nếu không vì câu nói của cậu thì ở địa bàn của nhà họ Văn, hắn cũng không dám vô lễ với khách trong yến tiệc như thế."
Nhìn thấy vẻ mặt hối hận và tự trách của Du Hạo Nam, giọng điệu của Văn Khải An dịu đi một chút: "Nếu cô ấy là bạn gái của cậu thì tôi nhất định sẽ duy trì khoảng cách với cô ấy nhưng cô ấy và cậu không có quan hệ gì cả. Nhất là tối nay nhìn thấy cậu làm tổn thương cô ấy, tôi càng thêm chắc chắn hơn và không cần tiếp tục bận tâm cảm xúc của cậu nữa."
"Ai nói tôi và cô ấy không có quan hệ gì?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Tả Ninh mặc váy ngủ đứng dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt lạnh lùng giống như Văn Khải An.
"Du Hạo Nam, cho tới bây giờ giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả, cho dù là quan hệ thân thể thì cũng đã sớm kết thúc rồi."
Hai tay Du Hạo Nam nắm chặt, nhìn cô gằn từng tiếng: "Em đừng mơ tưởng!"
Tả Ninh cười nhạo một tiếng: "Du Hạo Nam, nếu nói lúc trước tôi khiến cho anh sinh ra ảo tưởng thì bây giờ, sau khoảng thời gian này, anh hẳn là có thể phân biệt rõ ràng, tôi và người anh vẫn luôn nhớ nhung hoàn toàn không giống nhau, anh cũng không cần tiếp tục xem tôi như một người thay thế, bởi vì tôi không đủ tư cách."
Cả người Du Hạo Nam run lên: "Em nói... Cái gì vậy?"
"Không phải anh muốn biết Giang Thuần Tâm đã nói gì với tôi sao? Cô ta nói, tôi chẳng qua chỉ là một người thay thế thôi, nhưng thật ra tôi đã sớm biết tất cả rồi. Du Hạo Nam, thật xin lỗi vì đã hủy hoại người thay thế do chính tay anh lựa chọn kỹ càng và tặng lại cho anh một Tả Ninh hoàn toàn xa lạ, mặc dù tôi cảm thấy rất dễ chịu nhưng anh dường như đang rất đau khổ phải không? Dù sao thì hiện tại ảo tưởng của anh đều đã bị tan vỡ rồi."
Sắc mặt Du Hạo Nam trắng bệch, đôi môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.
Cao Hạ liếc nhìn hai người đàn ông đứng một bên rồi đi thẳng đến bên cạnh Tả Ninh xong cúi đầu nhìn mắt cá chân còn bọc thuốc của cô, sau đó đột nhiên khom lưng ôm cô trở về phòng.
"Cao Hạ..."
Anh không để ý đến Tả Ninh thì thầm, cũng không để ý đến ánh mắt của hai người kia, vừa bước vào phòng thì liền khóa trái cửa lại, để cô ngồi lên ghế sô pha, anh đứng dậy lấy một hòm thuốc nhỏ trêи ngăn tủ ra, sau đó lấy băng gạc, băng dán y tế và kéo.
Đây là dụng cụ mà Tả Ninh đã chuẩn bị lúc trước vì muốn tự mình đổi thuốc nhưng cuối cùng lại không dùng đến. Hiện giờ nhìn băng gạc trêи chân bởi vì màn làʍ ȶìиɦ vừa rồi mà bị lỏng ra, cô liền biết anh muốn làm gì.
Gỡ miếng băng gạc đã trở nên lộn xộn xuống, sau đó dùng băng gạc mới cẩn thận bọc lớp bột thuốc ướt ở giữa lại xong lúc này Cao Hạ mới trầm giọng nói: "Sau này đừng mang giày cao gót nữa, chân bọc thuốc cũng đừng đi lại nhiều."
"Cao Hạ..." Tả Ninh do dự chốc lát, trong cổ họng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra được.
Dù sao qua ngày mai, việc quay phim của cả đoàn sẽ hoàn toàn kết thúc, cô và bọn họ cũng nên đường ai nấy đi, nói hay không cũng vậy thôi.
Khi Cao Hạ ra ngoài, Văn Khải An và Du Hạo Nam vẫn đứng ở cửa, anh thậm chí còn không nhìn mặt bọn họ mà chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi."
Hai người quả thực cũng không đi vào, mà là cùng nhau ngồi vào trong xe của Du Hạo Nam.
Văn Khải An mở miệng trước: "Tôi và Tả Ninh, bây giờ không có quan hệ gì, tôi có quyền theo đuổi cô ấy, cậu cũng có. Nếu một ngày cô ấy chọn ở bên cậu thì tôi sẽ không nói nửa lời, nhưng..."
Ánh mắt Văn Khải An nhìn về phía Du Hạo Nam đột nhiên có vài phần lạnh lẽo: "Tả Ninh là Tả Ninh, trêи đời này chỉ có một Tả Ninh, không phải là người thay thế cho bất cứ ai khác. Nếu cậu còn không quên được người kia, vậy thì đừng đùa giỡn với cô ấy, nếu cậu thật sự thích cô ấy thì nên hoàn toàn cắt đứt quá khứ đi, hãy dành cho cô ấy sự tôn trọng cơ bản nhất."
Sau một hồi im lặng, Du Hạo Nam lại không nhịn được mà châm một điếu thuốc, sau đó hút hai lần rồi mới trầm giọng nói: "Nếu tôi nói tôi chưa từng xem cô ấy là người thay thế cho ai cả thì liệu cậu có tin tôi không?"
"Tôi tin những gì cậu nói."
Du Hạo Nam cười nhẹ một tiếng, có chút tự giễu: "Đáng tiếc, Tả Ninh không tin tưởng tôi nữa, tôi cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với cô ấy."
"Giải thích không được là bởi vì trong lòng của cậu thực sự cất giấu một người. Du Hạo Nam, loại chuyện này, tóm lại cậu phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ và lựa chọn cho tốt."
Sau khi Văn Khải An rời đi, Du Hạo Nam cũng không trực tiếp về nhà, anh lái xe đi trong đêm mà không hề có phương hướng.
Anh không biết là mình muốn đi đâu, cũng không biết nên làm thế nào để giải quyết mớ suy nghĩ hỗn loạn này.
Thẳng đến khi anh dừng xe ở một con hẻm nhỏ cũ nát.
Nhìn biển hiệu của quán ăn vặt trong ánh đèn đường tối tăm mờ ảo, trước mắt anh bất giác hiện ra hình ảnh trước kia khi Tả Ninh dẫn anh tới nơi này.
Cô nghịch ngợm đáng yêu khi nói tính tình của ông chủ ở đây không tốt, cô biểu lộ vẻ mặt háo hức chờ mong khi hỏi anh hương vị đồ ăn như thế nào, cô cười không màng đến hình tượng khi anh đẩy xe ba bánh, vẻ thẹn thùng xấu hổ khi cô và anh hôn môi...
Khi đó, Du Hạo Nam và cô ở cùng một chỗ, cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất, vui vẻ nhất, và cũng không giống với Du Hạo Nam nhất.
Ngay cả chính anh cũng chưa từng nghĩ tới, thẳng đến năm 30 tuổi này, anh mới có khoảnh khắc ngây thơ của một đứa trẻ, có sức trẻ và sự liều lĩnh của một cậu bé mới lớn.
Tất cả những điều đó là do Tả Ninh mang lại.
Một Tả Ninh duy nhất.
Không phải là người thay thế cho ai khác.
Chỉ có Tả Ninh.
Anh lần lượt bỏ từng mẩu thuốc lá vào thùng rác, chờ khi anh chuẩn bị mở một gói thuốc lá khác để tiếp tục chìm vào khói thuốc thì đột nhiên nhìn thấy bảy chữ to trêи hộp: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe".
Dừng một lúc, anh trực tiếp ném một gói thuốc lá còn nguyên vào thùng rác.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, anh lẩm bẩm: "Tôi chọn Tả Ninh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.