Chương 107: Tôi Đưa Em Đi
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
11/06/2021
Tinh lực Du Hạo Nam tràn đầy, Tả Ninh vẫn luôn biết vậy, chỉ là anh đêm nay còn hung mãnh hơn so với ngày thường, tựa như không biết mệt.
Từ bàn làm việc cho đến sô pha, rồi tới trước cửa sổ sát đất, cuối cùng đến phòng nghỉ, anh lôi kéo Tả Ninh làm hết lần này đến lần khác, ném không biết bao nhiêu chiếc áo mưa, còn vẫn luôn không muốn ngừng chút nào.
"Hiện tại còn cảm thấy anh không thể thỏa mãn được em nữa không?" Áo sơmi trêи người đã bị mồ hôi tẩm ướt, nhưng anh vẫn ra sức thẳng lưng lao tới như cũ.
Giọng của Tả Ninh sớm đã nghẹn ngào, toàn thân nửa điểm sức lực cũng không có, ngay cả hoa huyệt ướt dầm dề cũng bắt đầu sưng to đau đớn, nhưng cô vẫn cười cười khiêu khích anh: "Cũng chỉ có như thế là cùng, thể lực không tồi, nhưng kỹ thuật không được."
"Có thể làm em đến khóc, đã đủ để biết kĩ thuật của anh rồi."
Ngay khi anh rút ƈôи ȶɦịt ra, tách hai chân của Tả Ninh chuẩn bị lại lần nữa hung hăng đâm vào thì di động trêи mặt đất đột nhiên vang lên.
Đó là ở trong túi áo gió của Tả Ninh, trước đó khi ôm cô vào phòng nghỉ, anh tùy ý dùng áo gió bao lấy thân mình hơi lạnh của cô, khi chuẩn bị tiến vào thì rơi xuống trêи sàn nhà.
Tả Ninh nằm ngửa ở trêи giường, không thấy rõ tình huống dưới mặt đất, nhưng cô nhìn thấy Du Hạo Nam vừa liếc mắt xuống sàn nhà một cái thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm: "Em đã lăn giường cùng Cao Hạ rồi sao?"
Xem ra là điện thoại của Cao Hạ.
Tả Ninh không lên tiếng, Du Hạo Nam lại từ biểu tình của cô biết được đáp án. Tức giận trong mắt chợt lóe, anh đột nhiên đứng dậy nhặt lấy di động.
Ý thức được anh muốn làm cái gì, Tả Ninh rốt cuộc lộ ra vài tia hoảng loạn: "Du Hạo Nam, đây là chuyện giữa em và anh, không cần kéo thêm người khác vào."
"Phải không?" Hai mắt anh đỏ bừng ở dưới ánh đèn lại có loại hương vị thị huyết: "Em cũng đã làm với cậu ta, vậy mà vẫn còn là người khác sao?"
Làm trò trước mặt Tả Ninh, anh mở di động nghe điện thoại, đồng thời dùng sức thẳng lưng, ngay lập tức cắm ƈôи ȶɦịt cực đại vào đường đi lầy lội rồi nhanh chóng tiếp tục trừu động.
Kɧօáϊ cảm xen lẫn một chút đau đớn đánh úp về phía toàn thân, Tả Ninh gắt gao cắn răng, cũng không phát ra nửa điểm âm thanh.
Thấy bộ dạng này của cô, Du Hạo Nam càng thêm giận không thể át, chuyển điện thoại tới nơi hai người kết hợp, để tiếng va chạm thân thể cùng bọt nước đều truyền đến phía bên kia.
"Tiểu bảo bối, em ở dưới thân anh chẳng phải vẫn luôn rất ɖâʍ đãng sao? Tại sao đột nhiên lại ngượng ngùng vậy?"
Anh cúi đầu hung hăng ɭϊếʍ hút đầu иɦũ ɦσα sưng đỏ của Tả Ninh xong dùng một cái tay khác niết xoa hoa hạch sung huyết dưới bụng cô, cho đến khi nghe thấy cô không khống chế được mà rêи rỉ ra tiếng, anh mới vừa lòng mà ném di động vẫn còn đang trong cuộc trò chuyện tới chỗ mà cô không thể với tới rồi tiếp tục thọc vào rút ra sâu cạn.
"Du Hạo Nam, tôi hận anh."
Ánh mắt của cô, từ khiêu khích cùng không chút nào để ý trước đó, biến thành hận ý trần trụi.
Thân thể Du Hạo Nam hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn chiếc di động cách đó không xa, phát hiện màn hình còn sáng lên, lại là trạng thái kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhìn thấy anh ngây người, Tả Ninh đột nhiên nở nụ cười: "Tôi cùng Cao Hạ đâu chỉ là lăn giường? Lần đầu tiên của tôi là cho anh ấy. Còn cả Thu Dật Mặc, bọn tôi không chỉ từng phát sinh quan hệ có một lần, khi tôi bị thương phải nằm viện, mỗi ngày đều hoan ái cùng anh ấy ở trong bệnh viện, chỗ anh từng ngồi khi tới thăm tôi, phỏng chừng còn từng nhiễm tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh ấy đấy."
Thấy trêи mặt anh không hề có huyết sắc, cô nói đến càng hăng say: "Hơn nữa anh nhất định không biết, hôm sinh nhật Cao Hạ, tôi còn làm với Thu Dật Bạch, bọn tôi giấu anh, giấu mọi người trong đoàn phim yêu đương vụng trộm ở WC, thật sự rất kϊƈɦ thích. Anh cho rằng tôi vì sao lại đột nhiên tốt với anh như vậy, mỗi ngày nấu cơm cho anh? Chỉ là vì tôi cảm thấy có lỗi với anh, muốn bồi thường cho anh mà thôi. Đáng tiếc, hiện tại ngay cả tâm tư muốn bồi thường cũng không còn nữa, bởi vì anh so với bọn họ, ngay cả kỹ thuật cũng kém nhất, bạn giường thế này, không cần cũng được."
Tả Ninh không biết Du Hạo Nam rời đi khi nào, chỉ biết sau khi cô nói những lời đó, kϊƈɦ thích anh nổi cơn điên, không ngừng phát tiết lửa giận ở trêи người cô. Chờ khi cô từ trong lúc hôn mê tỉnh lại, trong căn phòng nghỉ lờ mờ ánh đèn, chỉ có một mình cô vô lực nằm ở trêи giường, mà bên ngoài văn phòng là bóng tối.
Thân thể đau nhức đến tột đỉnh, trái tim cô lại không hiểu sao mà vô cùng bình tĩnh.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được cái loại cảm giác đau lòng này. Cô nghĩ, về sau cô hẳn là sẽ không bao giờ còn đau nữa.
Tựa hồ có tiếng lực va chạm mạnh truyền đến, ngay khi cô nghi hoặc có phải người đàn ông kia đang tự mình hại mình ở bên ngoài hay không thì liền nghe được tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng.
"Tả Ninh..."
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Cao Hạ, trong lòng Tả Ninh cả kinh, cô vừa mở mắt ra thì liền thấy người đàn ông bọc đến kín mít đang đứng ở cửa ngơ ngác mà nhìn cô.
Thoáng nhìn chính mình cả người trần trụi, chăn mỏng chỉ che lại được nửa bộ ngực, cô giãy giụa nghĩ muốn đi kéo chăn, lại không thể sử dụng được một chút sức lực.
"Cao Hạ..." Vừa mở miệng, giọng nói đau rát, yết hầu sinh đau.
Anh khom lưng nhặt áo gió cùng di động trêи mặt đất lên xong đi đến mép giường nâng cô dậy, sau đó tròng áo gió vào cho cô, cài lại từng cúc áo rồi bế cô rời giường: "Tôi mang em đi."
Bởi vì Cao Hạ đội mũ cùng khẩu trang nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng ánh mắt anh vẫn ôn nhu như trước.
Vì thế cô gật gật đầu, bên môi lộ ra một tia mỉm cười: "Được."
Cho đến khi bị Cao Hạ ôm tới bãi đỗ xe ngầm rồi, ngồi vào trong xe anh, Tả Ninh mới khôi phục chút sức lực, cô nhẹ giọng hỏi: "Sao anh biết được tôi ở chỗ này?"
"Đoán." Dừng một chút anh mới bổ sung: "Tôi nghe thấy em nói hận anh ta ở trong điện thoại, cho nên mới quyết định tới."
"Vậy anh làm sao có thể vào văn phòng của anh ta?"
"Trước đó tôi từng làm người đại diện cho sản phẩm của công ty bọn họ, bảo an cũng có quen biết tôi, tôi nói Du Hạo Nam kêu tôi tới, ông ấy cũng không hoài nghi, còn tự mình mang tôi lên." Dứt lời, anh cười cười tự giễu: "Làm minh tinh đại khái cũng chỉ có chỗ tốt như vậy."
"Cảm ơn."
"Khách sạn khả năng sẽ có paparazzi, đêm nay chỉ có thể mang em tới chung cư của tôi, em cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, tới nơi tôi sẽ gọi."
Xuống xe, cô vẫn như cũ bị Cao Hạ ôm vào chung cư.
Thả cô xuống giường lớn ở phòng dành cho khách xong anh liền xoay người đi ra ngoài, đến khi trở về, trêи tay có thêm cái khăn lông và cả tăm bông cùng một ống thuốc mỡ.
Thấy anh ngồi xổm bên mép giường kéo hai chân cô ra xốc chiếc áo gió lên, Tả Ninh ngay tức khắc xấu hổ đến không biết phải làm sao: "Cao Hạ..."
"Đừng sợ, tôi bôi thuốc cho em." Anh vừa nhẹ giọng an ủi, vừa dùng khăn lông ướt ấm áp thay cô lau nhẹ hạ thể.
Nhìn thấy cánh hoa sưng đỏ bên ngoài, cùng với da thịt giữa bắp đùi bị chà xát đến đau, con ngươi của Cao Hạ trầm xuống, anh thấp giọng nói: "Lần trước... Tôi... Có phải cũng làm em bị thương thành như vậy không? Xin lỗi, tôi lúc ấy... Quá đáng chết."
"Không phải." Tả Ninh cắn môi lắc lắc đầu: "Đều đã qua rồi, tôi không trách anh."
Cầm tăm bông thật cẩn thận mà bôi xong thuốc cho cô, sau đó lại thay cho cô một cái áo ngủ nam thoải mái, anh mới hắng giọng nói: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi phải tới đoàn phim, nơi này em có thể ở lại."
Tả Ninh nghe ra được hô hấp của anh có chút hỗn loạn, cũng nhìn ra được sự khắc chế trong mắt anh, thế nên cô chỉ có thể gật gật đầu, ngoan ngoãn mà rúc vào trong ổ chăn.
Từ bàn làm việc cho đến sô pha, rồi tới trước cửa sổ sát đất, cuối cùng đến phòng nghỉ, anh lôi kéo Tả Ninh làm hết lần này đến lần khác, ném không biết bao nhiêu chiếc áo mưa, còn vẫn luôn không muốn ngừng chút nào.
"Hiện tại còn cảm thấy anh không thể thỏa mãn được em nữa không?" Áo sơmi trêи người đã bị mồ hôi tẩm ướt, nhưng anh vẫn ra sức thẳng lưng lao tới như cũ.
Giọng của Tả Ninh sớm đã nghẹn ngào, toàn thân nửa điểm sức lực cũng không có, ngay cả hoa huyệt ướt dầm dề cũng bắt đầu sưng to đau đớn, nhưng cô vẫn cười cười khiêu khích anh: "Cũng chỉ có như thế là cùng, thể lực không tồi, nhưng kỹ thuật không được."
"Có thể làm em đến khóc, đã đủ để biết kĩ thuật của anh rồi."
Ngay khi anh rút ƈôи ȶɦịt ra, tách hai chân của Tả Ninh chuẩn bị lại lần nữa hung hăng đâm vào thì di động trêи mặt đất đột nhiên vang lên.
Đó là ở trong túi áo gió của Tả Ninh, trước đó khi ôm cô vào phòng nghỉ, anh tùy ý dùng áo gió bao lấy thân mình hơi lạnh của cô, khi chuẩn bị tiến vào thì rơi xuống trêи sàn nhà.
Tả Ninh nằm ngửa ở trêи giường, không thấy rõ tình huống dưới mặt đất, nhưng cô nhìn thấy Du Hạo Nam vừa liếc mắt xuống sàn nhà một cái thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm: "Em đã lăn giường cùng Cao Hạ rồi sao?"
Xem ra là điện thoại của Cao Hạ.
Tả Ninh không lên tiếng, Du Hạo Nam lại từ biểu tình của cô biết được đáp án. Tức giận trong mắt chợt lóe, anh đột nhiên đứng dậy nhặt lấy di động.
Ý thức được anh muốn làm cái gì, Tả Ninh rốt cuộc lộ ra vài tia hoảng loạn: "Du Hạo Nam, đây là chuyện giữa em và anh, không cần kéo thêm người khác vào."
"Phải không?" Hai mắt anh đỏ bừng ở dưới ánh đèn lại có loại hương vị thị huyết: "Em cũng đã làm với cậu ta, vậy mà vẫn còn là người khác sao?"
Làm trò trước mặt Tả Ninh, anh mở di động nghe điện thoại, đồng thời dùng sức thẳng lưng, ngay lập tức cắm ƈôи ȶɦịt cực đại vào đường đi lầy lội rồi nhanh chóng tiếp tục trừu động.
Kɧօáϊ cảm xen lẫn một chút đau đớn đánh úp về phía toàn thân, Tả Ninh gắt gao cắn răng, cũng không phát ra nửa điểm âm thanh.
Thấy bộ dạng này của cô, Du Hạo Nam càng thêm giận không thể át, chuyển điện thoại tới nơi hai người kết hợp, để tiếng va chạm thân thể cùng bọt nước đều truyền đến phía bên kia.
"Tiểu bảo bối, em ở dưới thân anh chẳng phải vẫn luôn rất ɖâʍ đãng sao? Tại sao đột nhiên lại ngượng ngùng vậy?"
Anh cúi đầu hung hăng ɭϊếʍ hút đầu иɦũ ɦσα sưng đỏ của Tả Ninh xong dùng một cái tay khác niết xoa hoa hạch sung huyết dưới bụng cô, cho đến khi nghe thấy cô không khống chế được mà rêи rỉ ra tiếng, anh mới vừa lòng mà ném di động vẫn còn đang trong cuộc trò chuyện tới chỗ mà cô không thể với tới rồi tiếp tục thọc vào rút ra sâu cạn.
"Du Hạo Nam, tôi hận anh."
Ánh mắt của cô, từ khiêu khích cùng không chút nào để ý trước đó, biến thành hận ý trần trụi.
Thân thể Du Hạo Nam hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn chiếc di động cách đó không xa, phát hiện màn hình còn sáng lên, lại là trạng thái kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhìn thấy anh ngây người, Tả Ninh đột nhiên nở nụ cười: "Tôi cùng Cao Hạ đâu chỉ là lăn giường? Lần đầu tiên của tôi là cho anh ấy. Còn cả Thu Dật Mặc, bọn tôi không chỉ từng phát sinh quan hệ có một lần, khi tôi bị thương phải nằm viện, mỗi ngày đều hoan ái cùng anh ấy ở trong bệnh viện, chỗ anh từng ngồi khi tới thăm tôi, phỏng chừng còn từng nhiễm tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh ấy đấy."
Thấy trêи mặt anh không hề có huyết sắc, cô nói đến càng hăng say: "Hơn nữa anh nhất định không biết, hôm sinh nhật Cao Hạ, tôi còn làm với Thu Dật Bạch, bọn tôi giấu anh, giấu mọi người trong đoàn phim yêu đương vụng trộm ở WC, thật sự rất kϊƈɦ thích. Anh cho rằng tôi vì sao lại đột nhiên tốt với anh như vậy, mỗi ngày nấu cơm cho anh? Chỉ là vì tôi cảm thấy có lỗi với anh, muốn bồi thường cho anh mà thôi. Đáng tiếc, hiện tại ngay cả tâm tư muốn bồi thường cũng không còn nữa, bởi vì anh so với bọn họ, ngay cả kỹ thuật cũng kém nhất, bạn giường thế này, không cần cũng được."
Tả Ninh không biết Du Hạo Nam rời đi khi nào, chỉ biết sau khi cô nói những lời đó, kϊƈɦ thích anh nổi cơn điên, không ngừng phát tiết lửa giận ở trêи người cô. Chờ khi cô từ trong lúc hôn mê tỉnh lại, trong căn phòng nghỉ lờ mờ ánh đèn, chỉ có một mình cô vô lực nằm ở trêи giường, mà bên ngoài văn phòng là bóng tối.
Thân thể đau nhức đến tột đỉnh, trái tim cô lại không hiểu sao mà vô cùng bình tĩnh.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được cái loại cảm giác đau lòng này. Cô nghĩ, về sau cô hẳn là sẽ không bao giờ còn đau nữa.
Tựa hồ có tiếng lực va chạm mạnh truyền đến, ngay khi cô nghi hoặc có phải người đàn ông kia đang tự mình hại mình ở bên ngoài hay không thì liền nghe được tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng.
"Tả Ninh..."
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Cao Hạ, trong lòng Tả Ninh cả kinh, cô vừa mở mắt ra thì liền thấy người đàn ông bọc đến kín mít đang đứng ở cửa ngơ ngác mà nhìn cô.
Thoáng nhìn chính mình cả người trần trụi, chăn mỏng chỉ che lại được nửa bộ ngực, cô giãy giụa nghĩ muốn đi kéo chăn, lại không thể sử dụng được một chút sức lực.
"Cao Hạ..." Vừa mở miệng, giọng nói đau rát, yết hầu sinh đau.
Anh khom lưng nhặt áo gió cùng di động trêи mặt đất lên xong đi đến mép giường nâng cô dậy, sau đó tròng áo gió vào cho cô, cài lại từng cúc áo rồi bế cô rời giường: "Tôi mang em đi."
Bởi vì Cao Hạ đội mũ cùng khẩu trang nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng ánh mắt anh vẫn ôn nhu như trước.
Vì thế cô gật gật đầu, bên môi lộ ra một tia mỉm cười: "Được."
Cho đến khi bị Cao Hạ ôm tới bãi đỗ xe ngầm rồi, ngồi vào trong xe anh, Tả Ninh mới khôi phục chút sức lực, cô nhẹ giọng hỏi: "Sao anh biết được tôi ở chỗ này?"
"Đoán." Dừng một chút anh mới bổ sung: "Tôi nghe thấy em nói hận anh ta ở trong điện thoại, cho nên mới quyết định tới."
"Vậy anh làm sao có thể vào văn phòng của anh ta?"
"Trước đó tôi từng làm người đại diện cho sản phẩm của công ty bọn họ, bảo an cũng có quen biết tôi, tôi nói Du Hạo Nam kêu tôi tới, ông ấy cũng không hoài nghi, còn tự mình mang tôi lên." Dứt lời, anh cười cười tự giễu: "Làm minh tinh đại khái cũng chỉ có chỗ tốt như vậy."
"Cảm ơn."
"Khách sạn khả năng sẽ có paparazzi, đêm nay chỉ có thể mang em tới chung cư của tôi, em cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, tới nơi tôi sẽ gọi."
Xuống xe, cô vẫn như cũ bị Cao Hạ ôm vào chung cư.
Thả cô xuống giường lớn ở phòng dành cho khách xong anh liền xoay người đi ra ngoài, đến khi trở về, trêи tay có thêm cái khăn lông và cả tăm bông cùng một ống thuốc mỡ.
Thấy anh ngồi xổm bên mép giường kéo hai chân cô ra xốc chiếc áo gió lên, Tả Ninh ngay tức khắc xấu hổ đến không biết phải làm sao: "Cao Hạ..."
"Đừng sợ, tôi bôi thuốc cho em." Anh vừa nhẹ giọng an ủi, vừa dùng khăn lông ướt ấm áp thay cô lau nhẹ hạ thể.
Nhìn thấy cánh hoa sưng đỏ bên ngoài, cùng với da thịt giữa bắp đùi bị chà xát đến đau, con ngươi của Cao Hạ trầm xuống, anh thấp giọng nói: "Lần trước... Tôi... Có phải cũng làm em bị thương thành như vậy không? Xin lỗi, tôi lúc ấy... Quá đáng chết."
"Không phải." Tả Ninh cắn môi lắc lắc đầu: "Đều đã qua rồi, tôi không trách anh."
Cầm tăm bông thật cẩn thận mà bôi xong thuốc cho cô, sau đó lại thay cho cô một cái áo ngủ nam thoải mái, anh mới hắng giọng nói: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi phải tới đoàn phim, nơi này em có thể ở lại."
Tả Ninh nghe ra được hô hấp của anh có chút hỗn loạn, cũng nhìn ra được sự khắc chế trong mắt anh, thế nên cô chỉ có thể gật gật đầu, ngoan ngoãn mà rúc vào trong ổ chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.