Chương 169: Trở Mặt Có Nguy Hiểm
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
21/06/2021
Tả Ninh bình tĩnh nhìn Liên Kỳ Vân trước mặt, cái gì ưu nhã hào phóng, cao quý thiện lương, giờ phút này đều không hề tồn tại ở trêи người nữ nhân này. Trêи mặt cô ta bây giờ viết rõ ràng không hề sai hai chữ "Chanh chua".
Văn Niệm Tình nhìn ra được nữ nhân này tuyệt đối không phải dễ chọc, nhưng vẫn mở miệng nói: "Xin lỗi, chuyện hai chúng tôi đang nói bên trong, chị tự nhiên xông vào như vậy thật không có lễ phép."
"Tôi là đang giúp cô nha, cô gái nhỏ." Liên Kỳ Vân hướng cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng tuyệt đối không thể nói là thân thiện, ngược lại trong ánh mắt nồng đậm khinh thường.
"Cô đại khái là không biết, nam nhân bên người nữ nhân này không chỉ có hai người kia. Nhân sinh đã có tính ɖâʍ đãng, thấy nam nhân liền muốn thông đồng, cho dù là người đã có hôn thê cũng không buông tha, đúng không, Tả tiểu thư?"
Tả Ninh ngay cả mày cũng chưa động, chỉ dùng biểu cảm như xem diễn nhìn cô ta: "Tỏ vẻ miệng lưỡi nhanh nhẹn, có ý nghĩa không?"
"Tôi cảm thấy có a!" Liên Kỳ Vân đi lên trước vươn tay đặt lên vai Văn Niệm Tình, "Cô là con gái Văn gia đúng không? Văn Khải An vị văn vật chữa trị sư nổi tiếng kia chính là anh trai cô? Lần trước ở trong hội đấu giá không biết thân phận của anh ta, nghĩ anh ta là người tuỳ tiện, nhưng thật ra cũng rất kinh hỉ, Văn gia các người hẳn là sẽ không chấp nhận cái loại kỹ nữ giống như cô ta đúng không? Đồng thời cùng một đám nam nhân lên giường, một bên hưởng thụ người khác theo đuổi, một bên lại công bố không cần tình yêu, không chịu trách nhiệm, đắp nặn bản thân thành một hình tượng tiểu bạch liên kiên cường lại đáng thương hề hề, ăn treo đủ loại nam nhân, cao tay, thật sự cao tay, tôi cực kỳ bội phục."
"Nga, nguyên lai là như thế này." Tả Ninh làm bộ biểu tình tỉnh ngộ, làm như có thật gật đầu, "Lúc trước tôi vẫn luôn không xác định được định vị của mình, bây giờ được cô nhắc nhở như vậy, tôi đã hiểu, trứ danh là kỹ nữ bạch liên hoa sao?"
Cười cười từ trêи sô pha đứng dậy, vẻ mặt Tả Ninh vô hại nhìn cô ta, "Nhưng tôi thích cái danh kỹ nữ bạch liên hoa nha, thích ăn treo đủ loại nam nhân, hưởng thụ thành tựu được bọn họ theo đuổi, cô có thể làm khó dễ gì được tôi? Nếu như cô cũng thích như vậy thì cũng có thể tìm một đám nam nhân mà ăn treo a, nhưng mà......"
Nói đến đây, cô nhìn từ trêи xuống dưới cẩn thận đánh giá Liên Kỳ Vân một phen, sau đó tiếc nuối lắc đầu, "Đáng tiếc, cho dù cô có cởi hết đồ đứng trước mặt Thu Dật Mặc vẫn bị hắn vô tình đuổi ra khỏi phòng. Tôi nghĩ chỉ với điểm này, đại khái có thể thuyết minh, cô ngay đến cả tư cách làm kỹ nữ bạch liên hoa cũng không có đi?"
"Cô......" Liên Kỳ Vân không đoán được Tả Ninh sẽ biết việc này, sắc mặt phút chốc khó coi tới cực điểm, trong lúc nhất thời tức giận đến không nói lên lời.
Tả Ninh đến nhìn cô ta một cái cũng lười, trực tiếp kéo tay Văn Niệm Tình chạy lấy người.
Văn Niệm Tình còn chưa có hiểu được tình huống, nhưng cũng biết trong hai nữ nhân cô chỉ có thể tín nhiệm người mà cô quen thuộc chính là Tả Ninh, vậy nên vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Quán cà phê thiết kế hai tầng kiểu cũ, từ cửa ra còn có một đoạn hành lang dài mới đến cầu thang, tuy rằng Tả Ninh không e ngại Liên Kỳ Vân, nhưng mỗi lần tiếp xúc trái tim đều rất cẩn thận, đề phòng nữ nhân này ở phía sau ngáng chân.
Lúc ra khỏi cửa, cô còn cố ý quay đầu lại để ý động tĩnh phía sau một chút, thấy nữ nhân kia không đi theo mới hoàn toàn yên lòng.
Nhưng khi đi đến cầu thang, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy bất an, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Liên Kỳ Vân mặt đầy lửa giận đang dẫm lên thảm đi tới, nhìn tư thế kia của cô ta là muốn đẩy hai người từ trêи này xuống.
Tả Ninh đi giày đế bằng, lại chú ý đến động tác của Liên Kỳ Vân, tất nhiên có thể dễ dàng né tránh. Nhưng Văn Niệm Tình bên cạnh cô vẫn tâm sự nặng nề hoàn toàn không phát giác động tĩnh phía sau, dưới tình thế cấp bách cô chỉ có thể nắm lấy tay của Văn Niệm Tình kéo về phía này.
Đôi tay của Liên Kỳ Vân vươn ra không trung, thiếu chút nữa đã hướng về phía này, cả người Văn Niệm Tình đều nhào lên người Tả Ninh, hai người mạo hiểm dựa vào tay vịn cầu thang.
"Chỗ này có theo dõi!" Thấy Liên Kỳ Vân đã quay người lại nhìn hai người, Tả Ninh cũng không biết cô ta có phải muốn tiếp tục động thủ hay không, chỉ có thể lớn tiếng hô lên một câu này.
Cơ thể Liên Kỳ Vân hơi dừng lại, theo bản năng nhìn về phía bốn phía.
Thừa dịp khoảng cách hai giây này, Tả Ninh nhanh chóng đỡ Văn Niệm Tình đứng thẳng dậy, lui về phía sau một bước, đứng lại trêи bậc thềm. Nếu không phải cầu thang này quá cao, ngã xuống có khả năng sẽ mất mạng, cô thật sự không ngại gậy ông đập lưng ông, nhân cơ hội này đẩy Liên Kỳ Vân một phen.
Xác nhận không có theo dõi, ý thức được bản thân mình bị chơi, Liên Kỳ Vân càng tức giận không thể át nhìn chằm chằm Tả Ninh.
"Liên tiểu thư là muốn trở thành tội phạm giết người sao? Tôi như thế nào cũng không nghĩ tới, cô cư nhiên sẽ dại dột mà làm chuyện như vậy, cô thật sự cho rằng không có theo dõi thì vạn sự đại cát? Hay là cô cảm thấy tập đoàn Liên thị đã đủ tư cách một tay che trời, che chở cô giết người?"
Thấy ánh mắt Tả Ninh không chút sợ hãi nào, hai người đều đã đứng vững cơ thể cảnh giác mà nhìn cô ta, Liên Kỳ Vân dừng một chút, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Tôi cũng chưa đụng tới cô, nói giết người cái gì? Cô đây lại muốn vu hãm tôi sao?"
Nhìn bóng dáng Liên Kỳ Vân đã quay trở về quán cà phê, Văn Niệm Tình kinh hồn chưa định ngơ ngác nói: "Vừa rồi...... Chị ta là...... Chị là muốn đẩy chúng ta xuống sao?"
Chậm chạp không nghe được Tả Ninh trả lời, cô nàng lúc này mới nhanh chóng xoay người lại, lại thấy Tả Ninh đã không màng hình tượng ngồi dưới đất, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Chị...... Chị Tả Ninh, chị làm sao vậy?"
Tả Ninh hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nhìn Văn Niệm Tình: "Gọi cho chị một chiếc xe đến bệnh viện."
Trở mặt có nguy hiểm, nói chuyện cần cẩn thận. Tả Ninh lần này xem như đã nếm được hậu quả của việc miệng lưỡi nhanh nhẹn rồi, sớm biết như vậy cô đã không chọc giận nữ nhân điên kia.
Bệnh viện vẫn là bệnh viện tư nhân Phương gia, nhưng mà Phương Dĩ Nhu đang vội vàng chuẩn bị hôn lễ, người khám bệnh cho Tả Ninh là một bác sĩ khác của khoa chỉnh hình, kết quả bước đầu chẩn bệnh giống hệt suy đoán của Tả Ninh: Cần thiết phải phẫu thuật.
Hai năm trước Phương Dĩ Nhu đã nói qua, nếu như mắt cá chân của cô trải qua ba tháng huấn luyện vẫn không có cách nào hồi phục hoàn toàn, cũng chỉ còn cách phải phẫu thuật, huống chi ba tháng cô còn chưa kiên trì xong đã cùng với Du Hạo Nam đường ai nấy đi, từ đó cũng không khám lại ở chỗ bác sĩ.
Mấy năm nay cô vẫn rất ít khi đi giày cao gót, ngày thường đi ra ngoài cũng sẽ chú ý nhiều hơn, nhưng thật ra vẫn chưa nghĩ ra vấn đề, ai mà ngờ ở trêи cầu thang lại vặn bị thương, hơn nữa so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.
Nghe tin Phương Kinh Luân cùng Văn Khải An nhanh chóng chạy đến, một người tức giận đến muốn bạo tẩu, một người khuôn mặt vẫn luôn âm trầm không nói lời nào, phụ trợ cho đương sự Tả Ninh đặc biệt vân đạm phong khinh.
"Còn không phải chỉ phẫu thuật thôi sao? Cũng là tiểu phẫu, có cái gì mà phải lo lắng? Dù sao chuyện phẫu thuật này sớm hay muộn cũng phải làm."
"Anh nói nó không đơn giản chỉ là phẫu thuật!" Trong mắt Phương Kinh Luân quả thực có thể toát ra lửa, "Nữ nhân kia...... Mẹ nó! Cô ta dám đẩy em, quả thực chính là mưu sát! Anh một hai nhất định phải bắt cô ta trả giá đắt!"
"Anh có thể làm thế nào a? Cô ta nói không sai, cô ta chưa chạm vào cũng chưa đụng tới em, cho dù là muốn mưu sát, vậy không thành sự thật cũng đã định, chẳng lẽ em còn có thể báo án cô ta? Có chứng cứ không? Lời khai của em với Niệm Tình, hữu dụng sao?"
"Báo án vô dụng, vậy chẳng lẽ để cô ta lộng hành sao? Anh chưa bao giờ đánh nữ nhân, lúc này cô ta gặp may mắn, cho cô ta một phá lệ!"
Nhìn trạng thái của Phương Kinh Luân, Tả Ninh liền biết, hắn đang nói thật, hơn nữa chỉ sợ ngăn cản cũng không được, nhưng mà không đợi Phương Kinh Luân đi tìm nữ nhân kia tính sổ, liền có người động thủ trước.
Văn Khải An cầm điện thoại đứng ở cửa, mặt không chút biểu tình nhìn Phương Kinh Luân: "Du Hạo Nam đã làm chuyện mà cậu muốn làm rồi."
Văn Niệm Tình nhìn ra được nữ nhân này tuyệt đối không phải dễ chọc, nhưng vẫn mở miệng nói: "Xin lỗi, chuyện hai chúng tôi đang nói bên trong, chị tự nhiên xông vào như vậy thật không có lễ phép."
"Tôi là đang giúp cô nha, cô gái nhỏ." Liên Kỳ Vân hướng cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng tuyệt đối không thể nói là thân thiện, ngược lại trong ánh mắt nồng đậm khinh thường.
"Cô đại khái là không biết, nam nhân bên người nữ nhân này không chỉ có hai người kia. Nhân sinh đã có tính ɖâʍ đãng, thấy nam nhân liền muốn thông đồng, cho dù là người đã có hôn thê cũng không buông tha, đúng không, Tả tiểu thư?"
Tả Ninh ngay cả mày cũng chưa động, chỉ dùng biểu cảm như xem diễn nhìn cô ta: "Tỏ vẻ miệng lưỡi nhanh nhẹn, có ý nghĩa không?"
"Tôi cảm thấy có a!" Liên Kỳ Vân đi lên trước vươn tay đặt lên vai Văn Niệm Tình, "Cô là con gái Văn gia đúng không? Văn Khải An vị văn vật chữa trị sư nổi tiếng kia chính là anh trai cô? Lần trước ở trong hội đấu giá không biết thân phận của anh ta, nghĩ anh ta là người tuỳ tiện, nhưng thật ra cũng rất kinh hỉ, Văn gia các người hẳn là sẽ không chấp nhận cái loại kỹ nữ giống như cô ta đúng không? Đồng thời cùng một đám nam nhân lên giường, một bên hưởng thụ người khác theo đuổi, một bên lại công bố không cần tình yêu, không chịu trách nhiệm, đắp nặn bản thân thành một hình tượng tiểu bạch liên kiên cường lại đáng thương hề hề, ăn treo đủ loại nam nhân, cao tay, thật sự cao tay, tôi cực kỳ bội phục."
"Nga, nguyên lai là như thế này." Tả Ninh làm bộ biểu tình tỉnh ngộ, làm như có thật gật đầu, "Lúc trước tôi vẫn luôn không xác định được định vị của mình, bây giờ được cô nhắc nhở như vậy, tôi đã hiểu, trứ danh là kỹ nữ bạch liên hoa sao?"
Cười cười từ trêи sô pha đứng dậy, vẻ mặt Tả Ninh vô hại nhìn cô ta, "Nhưng tôi thích cái danh kỹ nữ bạch liên hoa nha, thích ăn treo đủ loại nam nhân, hưởng thụ thành tựu được bọn họ theo đuổi, cô có thể làm khó dễ gì được tôi? Nếu như cô cũng thích như vậy thì cũng có thể tìm một đám nam nhân mà ăn treo a, nhưng mà......"
Nói đến đây, cô nhìn từ trêи xuống dưới cẩn thận đánh giá Liên Kỳ Vân một phen, sau đó tiếc nuối lắc đầu, "Đáng tiếc, cho dù cô có cởi hết đồ đứng trước mặt Thu Dật Mặc vẫn bị hắn vô tình đuổi ra khỏi phòng. Tôi nghĩ chỉ với điểm này, đại khái có thể thuyết minh, cô ngay đến cả tư cách làm kỹ nữ bạch liên hoa cũng không có đi?"
"Cô......" Liên Kỳ Vân không đoán được Tả Ninh sẽ biết việc này, sắc mặt phút chốc khó coi tới cực điểm, trong lúc nhất thời tức giận đến không nói lên lời.
Tả Ninh đến nhìn cô ta một cái cũng lười, trực tiếp kéo tay Văn Niệm Tình chạy lấy người.
Văn Niệm Tình còn chưa có hiểu được tình huống, nhưng cũng biết trong hai nữ nhân cô chỉ có thể tín nhiệm người mà cô quen thuộc chính là Tả Ninh, vậy nên vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Quán cà phê thiết kế hai tầng kiểu cũ, từ cửa ra còn có một đoạn hành lang dài mới đến cầu thang, tuy rằng Tả Ninh không e ngại Liên Kỳ Vân, nhưng mỗi lần tiếp xúc trái tim đều rất cẩn thận, đề phòng nữ nhân này ở phía sau ngáng chân.
Lúc ra khỏi cửa, cô còn cố ý quay đầu lại để ý động tĩnh phía sau một chút, thấy nữ nhân kia không đi theo mới hoàn toàn yên lòng.
Nhưng khi đi đến cầu thang, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy bất an, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Liên Kỳ Vân mặt đầy lửa giận đang dẫm lên thảm đi tới, nhìn tư thế kia của cô ta là muốn đẩy hai người từ trêи này xuống.
Tả Ninh đi giày đế bằng, lại chú ý đến động tác của Liên Kỳ Vân, tất nhiên có thể dễ dàng né tránh. Nhưng Văn Niệm Tình bên cạnh cô vẫn tâm sự nặng nề hoàn toàn không phát giác động tĩnh phía sau, dưới tình thế cấp bách cô chỉ có thể nắm lấy tay của Văn Niệm Tình kéo về phía này.
Đôi tay của Liên Kỳ Vân vươn ra không trung, thiếu chút nữa đã hướng về phía này, cả người Văn Niệm Tình đều nhào lên người Tả Ninh, hai người mạo hiểm dựa vào tay vịn cầu thang.
"Chỗ này có theo dõi!" Thấy Liên Kỳ Vân đã quay người lại nhìn hai người, Tả Ninh cũng không biết cô ta có phải muốn tiếp tục động thủ hay không, chỉ có thể lớn tiếng hô lên một câu này.
Cơ thể Liên Kỳ Vân hơi dừng lại, theo bản năng nhìn về phía bốn phía.
Thừa dịp khoảng cách hai giây này, Tả Ninh nhanh chóng đỡ Văn Niệm Tình đứng thẳng dậy, lui về phía sau một bước, đứng lại trêи bậc thềm. Nếu không phải cầu thang này quá cao, ngã xuống có khả năng sẽ mất mạng, cô thật sự không ngại gậy ông đập lưng ông, nhân cơ hội này đẩy Liên Kỳ Vân một phen.
Xác nhận không có theo dõi, ý thức được bản thân mình bị chơi, Liên Kỳ Vân càng tức giận không thể át nhìn chằm chằm Tả Ninh.
"Liên tiểu thư là muốn trở thành tội phạm giết người sao? Tôi như thế nào cũng không nghĩ tới, cô cư nhiên sẽ dại dột mà làm chuyện như vậy, cô thật sự cho rằng không có theo dõi thì vạn sự đại cát? Hay là cô cảm thấy tập đoàn Liên thị đã đủ tư cách một tay che trời, che chở cô giết người?"
Thấy ánh mắt Tả Ninh không chút sợ hãi nào, hai người đều đã đứng vững cơ thể cảnh giác mà nhìn cô ta, Liên Kỳ Vân dừng một chút, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Tôi cũng chưa đụng tới cô, nói giết người cái gì? Cô đây lại muốn vu hãm tôi sao?"
Nhìn bóng dáng Liên Kỳ Vân đã quay trở về quán cà phê, Văn Niệm Tình kinh hồn chưa định ngơ ngác nói: "Vừa rồi...... Chị ta là...... Chị là muốn đẩy chúng ta xuống sao?"
Chậm chạp không nghe được Tả Ninh trả lời, cô nàng lúc này mới nhanh chóng xoay người lại, lại thấy Tả Ninh đã không màng hình tượng ngồi dưới đất, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Chị...... Chị Tả Ninh, chị làm sao vậy?"
Tả Ninh hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nhìn Văn Niệm Tình: "Gọi cho chị một chiếc xe đến bệnh viện."
Trở mặt có nguy hiểm, nói chuyện cần cẩn thận. Tả Ninh lần này xem như đã nếm được hậu quả của việc miệng lưỡi nhanh nhẹn rồi, sớm biết như vậy cô đã không chọc giận nữ nhân điên kia.
Bệnh viện vẫn là bệnh viện tư nhân Phương gia, nhưng mà Phương Dĩ Nhu đang vội vàng chuẩn bị hôn lễ, người khám bệnh cho Tả Ninh là một bác sĩ khác của khoa chỉnh hình, kết quả bước đầu chẩn bệnh giống hệt suy đoán của Tả Ninh: Cần thiết phải phẫu thuật.
Hai năm trước Phương Dĩ Nhu đã nói qua, nếu như mắt cá chân của cô trải qua ba tháng huấn luyện vẫn không có cách nào hồi phục hoàn toàn, cũng chỉ còn cách phải phẫu thuật, huống chi ba tháng cô còn chưa kiên trì xong đã cùng với Du Hạo Nam đường ai nấy đi, từ đó cũng không khám lại ở chỗ bác sĩ.
Mấy năm nay cô vẫn rất ít khi đi giày cao gót, ngày thường đi ra ngoài cũng sẽ chú ý nhiều hơn, nhưng thật ra vẫn chưa nghĩ ra vấn đề, ai mà ngờ ở trêи cầu thang lại vặn bị thương, hơn nữa so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.
Nghe tin Phương Kinh Luân cùng Văn Khải An nhanh chóng chạy đến, một người tức giận đến muốn bạo tẩu, một người khuôn mặt vẫn luôn âm trầm không nói lời nào, phụ trợ cho đương sự Tả Ninh đặc biệt vân đạm phong khinh.
"Còn không phải chỉ phẫu thuật thôi sao? Cũng là tiểu phẫu, có cái gì mà phải lo lắng? Dù sao chuyện phẫu thuật này sớm hay muộn cũng phải làm."
"Anh nói nó không đơn giản chỉ là phẫu thuật!" Trong mắt Phương Kinh Luân quả thực có thể toát ra lửa, "Nữ nhân kia...... Mẹ nó! Cô ta dám đẩy em, quả thực chính là mưu sát! Anh một hai nhất định phải bắt cô ta trả giá đắt!"
"Anh có thể làm thế nào a? Cô ta nói không sai, cô ta chưa chạm vào cũng chưa đụng tới em, cho dù là muốn mưu sát, vậy không thành sự thật cũng đã định, chẳng lẽ em còn có thể báo án cô ta? Có chứng cứ không? Lời khai của em với Niệm Tình, hữu dụng sao?"
"Báo án vô dụng, vậy chẳng lẽ để cô ta lộng hành sao? Anh chưa bao giờ đánh nữ nhân, lúc này cô ta gặp may mắn, cho cô ta một phá lệ!"
Nhìn trạng thái của Phương Kinh Luân, Tả Ninh liền biết, hắn đang nói thật, hơn nữa chỉ sợ ngăn cản cũng không được, nhưng mà không đợi Phương Kinh Luân đi tìm nữ nhân kia tính sổ, liền có người động thủ trước.
Văn Khải An cầm điện thoại đứng ở cửa, mặt không chút biểu tình nhìn Phương Kinh Luân: "Du Hạo Nam đã làm chuyện mà cậu muốn làm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.