Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 157: Ước Định Ba Năm

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

20/06/2021

Ăn cơm trưa xong, Tả Ninh nói muốn tiếp sáng tác tiểu thuyết, chung cư rất yên tĩnh, không ai dám quấy rầy cô.

Nhưng mà ngồi ở bên án thư gõ chữ nửa ngày, cô vừa quay đầu lại, năm đôi mắt đều nhất trí nhìn cô, cái loại cảm giác này thật là...... Khiến cô sinh ra cảm hứng viết tiểu thuyết khủng bố.

Bất đắc dĩ khép notebook lại, Tả Ninh chuyển ghế dựa qua đối mặt với năm nam nhân ngồi trêи sô pha: "Nếu không các anh vẫn nên đánh một trận đi, cái loại vật lộn sinh tử này, đến cuối cùng ai tồn tại em liền ở với người đó, thế nào?"

Nhìn tất cả bọn họ đều không nói một lời nào, cô dứt khoát bê notebook lên trực tiếp đi về phòng.

Nếu bây giờ có người hỏi cô tại sao lại phiền não, cô nhất định sẽ trả lời do nam nhân quấn lấy cô quá nhiều, cô đau đầu. Nhưng mà đáp án như vậy, đoán chừng sẽ có rất nhiều người muốn bóp chết cô đi, rốt cuộc thì thật sự đã chọc quá nhiều cừu hận.

Năm tên nam nhân lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thu Dật Bạch mở miệng trước: "Cậu không phải là bác sĩ tâm lý sao? Cô ấy bây giờ, đến tột cùng là trạng thái gì?"

Phương Kinh Luân tức giận trừng mắt hắn một cái: "Y giả không tự y*, chưa từng nghe qua sao? Đối với nữ nhân mình thích, sao có thể dùng y học để lý luận? Nếu bác sĩ tâm lý thật sự trâu như vậy, vậy trêи thế giới đã đầy thánh tình rồi."

(*y giả không tự y: bác sĩ không thể tự chữa cho mình)

Dừng một chút, hắn lại chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy, cô ấy bây giờ đang đi vào một loại cực đoan khác, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên mới tận lực khống chế tình cảm của bản thân. Từ bản chất mà nói, không khác lúc trước là mấy, đều thuộc về hành vi trốn tránh theo bản năng, duy chỉ có một bất đồng chính là, lúc trước cô ấy là làm bộ kiên cường, bây giờ...... Nội tâm thật sự rất cường đại"

Nói đến này, hắn lại nhịn không được trừng mắt liếc Du Hạo Nam một cái: "Nếu không phải tại anh, cô ấy cũng sẽ không thay đổi thành như vậy."

Du Hạo Nam cắn chặt răng, rũ mắt nhìn sàn nhà, lặng im không nói.

Chờ đến khi Tả Ninh hoàn thành số lượng từ mà bản thân yêu cầu mỗi ngày, một mình đi ra khỏi phòng, thời gian đã là bốn giờ chiều.

Nghĩ đến muốn cùng Cao Hạ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cô còn cố ý thay quần áo mới rồi mới ra khỏi phòng ngủ, ai ngờ vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm.



Trong phòng bếp, Cao Hạ đang bận rộn làm bánh kem, ngoại trừ tài liệu về điểm tâm ngọt, bên cạnh còn có rất nhiều loại rau thịt mới mẻ, hiển nhiên là hắn đã đi ra ngoài mua.

Hơn nữa, Phương Kinh Luân cư nhiên trở thành trợ thủ cho Cao Hạ, tuy rằng có Cao Hạ phụ trợ, động tác của hắn có vẻ vẫn còn không thuần thục.

"Viết xong rồi?" Cao Hạ hơi mỉm cười với Tả Ninh, "Bánh kem một chút nữa là xong, em có thể ăn trước một ít, anh sẽ dạy em làm một cái khác."

Tả Ninh đi vào phòng tắm rửa tay, vừa mới đi tới cửa liền nhìn thấy dáng người đĩnh bạt của Thu Dật Bạch ở bên trong, hắn đang giặt bộ quần áo ngủ và nội y bị dơ do hắn ném xuống đất sáng nay.

Mà tận cùng bên trong phòng tắm, cư nhiên còn có một người khác.

Nhìn Du Hạo Nam tây trang giày da kéo tay áo, động tác mới lạ mà giặt cây lau nhà, Tả Ninh cả kinh đến không khép miệng được: "Anh không sao chứ? Anh đang làm gì?"

"Lau nhà a." Du Hạo Nam vẻ mặt nghiêm túc, đem việc nhà nói ra như một hạng mục khí thế.

Chờ Tả Ninh đi đến phòng khách, lúc này mới phát hiện Văn Khải An đang cầm một chiếc giẻ lau, nghiêm túc lau chùi cửa sổ pha lê ở ban công, động tác kia biệt nữu không khác gì Du Hạo Nam, vừa nhìn là biết chưa từng trả qua cuộc sống như thế này.

"Các anh...... Các anh thật sự không có việc gì chứ?" Tả Ninh muốn véo bản thân một cái, xác định xem mình có phải đang nằm mơ hay không, sao những tên nam nhân này đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy?

Cao Hạ bê bánh kem từ trong lò ra đặt lên bàn ăn, nhìn Tả Ninh cười cười: "Vừa rồi bọn anh hàn huyên trong chốc lát, muốn cùng em làm một hiệp nghị."

"Hiệp nghị?" Tả Ninh nhìn lướt qua mấy nam nhân đang bận rộn ở các lĩnh vực, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi, "Hiệp nghị gì?"

"Em tiếp nhận bọn anh theo đuổi không điều kiện, năm người bọn anh cũng đều cạnh tranh công bằng, lấy ba năm làm hạn định, nếu sau ba năm em vẫn không thể yêu một trong số năm người bọn anh, bọn anh sẽ tự giác rời đi, tuyệt không làm hỗn loạn sinh hoạt của em, nếu như lúc đó em có thể cho ra quyết định, như vậy bốn người khác, phải rời khỏi không điều kiện."

Tả Ninh đầy mặt đều là không thể tưởng tượng: "Như thế này thì là hiệp nghị gì?"



"Đây đã là biện pháp tốt nhất mà bọn anh có thể nghĩ đến." Phương Kinh Luân từ phòng bếp đi ra, khó được nghiêm túc nhìn cô, "Ninh Ninh, cho bọn anh một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội. Kỳ thật nguyên bản, anh không cần cùng bọn họ làm cái hiệp nghị này, bởi vì em đã đáp ứng anh, sau này đều sẽ không đẩy anh ra, nhưng anh không muốn vô lại như vậy, không muốn dùng cảm kϊƈɦ mà em đối với anh mà trói buộc em.

Cho nên, anh hy vọng mỗi chúng ta đều có thể lựa chọn. Nếu trong thời gian ba năm anh vẫn không có biện pháp đả động đến em, như vậy anh sẽ vĩnh viễn từ bỏ. Nếu sau ba năm em vẫn kiên trì không muốn tình yêu, không cần bất luận một người nào trong số bọn anh quan tâm, bọn anh tuyệt sẽ không dây dưa với em, sẽ để cho em tự do."

Cao Hạ gật gật đầu: "Anh cũng vậy, tuy rằng em cũng đáp ứng qua để anh bồi em, nhưng anh...... Muốn thử một lần. Bởi vì, anh muốn càng nhiều, không chỉ là một mình anh tình nguyện làm bạn."

Du Hạo Nam với Thu Dật Bạch đều đã từ phòng tắm bước ra, Văn Khải An cũng đang đứng ở phòng khách siết chặt giẻ lau trong tay. Mọi người đều nghiêm túc nhìn cô, nhưng tựa hồ trong mắt đều không giấu được sự khẩn trương.

"Ninh Ninh, có thể không?" Cao Hạ cắt xong bánh kem đưa cho cô, "Dùng thời gian ba năm đổi lấy một đáp án, đó là đáp án của bọn anh cũng là đáp án của em."

"Nhưng mà...... Thời gian ba năm có phải quá dài hay không? Em cảm thấy nửa năm......."

"Anh quay một bộ phim có nhiều khi thời gian không chỉ là nửa năm." Thu Dật Bạch vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, "Ninh Ninh, anh với Cao Hạ đều thường xuyên phải tiến tổ, với thời gian ba năm nhiều nhất cũng chỉ có thể ở với em mấy tháng, em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?"

Du Hạo Nam cũng nói: "Công ty của anh có rất nhiều việc, thường xuyên phải đi, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít."

Phương Kinh Luân đáng thương hề hề nhìn cô: "Thời gian làm việc anh đều phải đều phải đi làm, ngày nghỉ cuối tuần còn thường xuyên bị kêu về nhà bồi trưởng bối, thời gian cũng rất ít."

Văn Khải An nhợt nhạt cười với cô: "Anh vừa ra ngoài chính là mấy tháng, đương nhiên cũng không có bao nhiêu thời gian, cho nên em kỳ thật có thể yên tâm, bọn anh sẽ không thường xuyên quấn lấy em, càng sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt bình thường của em."

Vậy nên, những người này ở đây bán thảm tập thể sao? Tại sao mà một đám nhìn qua đều là bộ dáng rất dễ dàng như vậy?

Tả Ninh bị bọn họ nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, cẩn thận ngẫm lại, dù sao hiệp nghị này đối với cô cũng không có tổn thất gì, dứt khoát bất đắc dĩ phất phất tay: "Bỏ đi bỏ đi, tùy các anh, dù sao em cũng sẽ không phụ trách với bất kỳ người nào. Nếu ai cảm thấy bị tổn thương, hay hối hận cũng đừng oán trách em. Còn có, đến lúc đó không được chơi xấu, không được lại giống như hôm nay ăn vạ ở nhà em không chịu đi như vậy."

Nhìn mấy nam nhân đều nhẹ nhàng thở ra, còn vẻ mặt giảo hoạt như có như không trong mắt kia, Tả Ninh cảm thấy, giống như chỗ nào đó không quá thích hợp, nhưng cô lại không thể nói được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook