Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 48: Uy Hiếp

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

04/06/2021

Du Hạo Nam không ra khỏi thang máy, chỉ ấn mở cửa, ý vị thâm trường nhìn Thu Dật Bạch bên ngoài: "Nếu không bảo hộ được cô ấy, vậy nên duy trì khoảng cách với cô ấy, đừng làm cho cha của cậu có được cơ hội đến bắt nạt cô ấy."

Cao Hạ vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị trở về phòng mình khi nghe những lời này trong nháy mắt cũng dừng lại.

Đồng tử Thu Dật Bạch hơi co lại, lạnh lùng hỏi: "Cậu có ý gì?"

Du Hạo Nam không nói gì nữa, chỉ nhìn Thu Dật Bạch mà cười khiêu khích, chờ cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Sắc mặt Thu Dật Bạch càng thêm khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Tả Ninh: "Cha của anh... Tới tìm em?"

Tả Ninh gật đầu.

"Chuyện khi nào? Vì sao không nói với anh? Ông ấy tìm em nói cái gì?"

Tả Ninh cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trầm mặc một lát mới nói: "Vốn nghĩ rằng nghiêm túc xác định quan hệ giữa chúng ta, nên quyết định không nói với anh, em cho rằng chúng ta ít nhất sẽ có thời gian từ từ nói chuyện, không nghĩ tới... Ông ấy chờ không kịp, thế cho nên mới xảy ra sự việc đêm đó."

Thu Dật Bạch chỉ cảm thấy cả người lạnh lão: "Đêm đó... Là ông ấy sắp xếp?"

"Phải."

Trong không khí im lặng, Tả Ninh thậm chí có thể nghe được tiếng Thu Dật Bạch cắn răng, loại phẫn nộ này hàn ý như thấm vào xương cốt.

"Như vậy, ông ấy tìm em nói chuyện gì?"

"Một vài chuyện... Em không muốn nhắc lại chuyện cũ, còn cả hôm khởi quay đó, em cùng... Anh trai anh, bị người ta chụp lén, ảnh chụp... Hiện tại ở trong tay cha anh."

Cao Hạ ở một bên im lặng rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tả Ninh.

Thu Dật Bạch nắm chặt tay đến mức gân xanh nổi lên: "Ai chụp?"

"Giang Thuần Tâm, chắc cũng là cô ta đưa cho cha anh."

Thấy Thu Dật Bạch xoay người đi hướng thang máy, Tả Ninh túm lấy anh: "Thu Dật Bạch, anh trở về nghỉ ngơi trước có được không? Anh nhìn bộ dáng hiện tại của anh đi, anh đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi?"



Hốc mắt Thu Dật Bạch nóng lên, ngơ ngác đứng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Ninh Ninh, có phải anh... Làm em rất thất vọng?"

Tả Ninh dừng một chút, mới mỉm cười lắc đầu: "Không hề, anh rất tốt, em vẫn luôn cảm thấy trên đời này anh là người bạn trai hoàn mỹ nhất. Chẳng qua, giữa chúng ta tồn tại quá nhiều vấn đề, em biết anh có khúc mắc, kỳ thật... Em cũng có, hai ngày nay trong lòng em rất loạn, không biết đối mặt với anh thế nào, quan hệ giữa chúng ta... Hiện tại thật kỳ quái."

Cô thở dài, cười nhẹ nói tiếp: "Nói trắng ra, em có chút mệt mỏi, em nghĩ... Chúng ta nên cho nhau một chút thời gian, trước tiên anh nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ gì cả, tỉnh táo lại rồi nói chuyện, có được không?"

Trầm mặc một hồi lâu, Thu Dật Bạch mới miễn cưỡng tươi cười: "Được, nghe theo em."

"Vậy anh...." Tả Ninh vốn định nói trở về phòng nhưng nhớ đến sự việc xảy ra đêm hôm đó, cô lại lập tức sửa lại lời nói: "Anh có muốn trở về phòng không?"

"Đã an bài tốt, anh ở... Đối diện, nếu có việc, em cứ tìm anh."

"Thu Dật Bạch."

"Hả?"

"Em cùng Du Hạo Nam, không có chuyện gì, thế cho nên anh không cần suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt."

"Được."

Cao ốc tập đoàn Châu Nhĩ, phòng khách tầng cao nhất.

Thời điểm Du Hạo Nam tới, Giang Thuần Tâm đã sớm chờ ở đó. Nhìn ra được cô ta đã tỉ mỉ trang điểm, trên mặt lộ rõ sự chờ đợi.

Chỉ là đón nhận khuôn mặt âm trầm cùng ánh mắt lạnh băng của Du Hạo Nam, tươi cười trên mặt cô ta lập tức tiêu tán không thấy tăm hơi.

"Chủ tịch Du..."

Du Hạo Nam chậm rãi ngồi vào ghế da màu nâu, chân dài bắt chéo, ánh mắt thâm trầm, tỉ mỉ đánh giá cô gái trước mặt, sau đó chậm rãi mở miệng: "Em theo tôi bao lâu rồi?"

"Đã 2 năm."

"2 năm...." Du Hạo Nam nhàn nhạt lặp lại: "Thời gian 2 năm, đủ để tôi hiểu em nhưng đáng tiếc, em còn chưa đủ hiểu về tôi."



Giang Thuần Tâm vội vã giải thích: "Không, em rất hiểu anh."

"Phải không?" Du Hạo Nam cười nhẹ: "Vậy em nói cho tôi biết, cái loại dưới mí mắt tôi tự cho mình là thông minh, tôi sẽ xử trí thế nào?"

Giang Thuần Tâm cố sức mỉm cười: "Chủ tịch Du, anh... Đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu cũng không sao, em nghiêm túc nghe là được rồi. Lúc nào đó tôi sẽ chào hỏi bên phía truyền thông, làm cho bọn họ đưa tin em lên giường cùng Lâm tổng, Trương tổng, giám đốc Chu, và cả những người đàn ông khác. Đương nhiên, tin tức chắc chắn sẽ chú ý văn hay ảnh đẹp, đến lúc đó mọi chuyện như thế nào, em cũng biết rõ."

Mặt mày Giang Thuần Tâm xám như tro tàn: "Anh... Anh biết hết rồi sao?"

"Tôi đã nói, tôi rất hiểu em, chỉ có điều tôi và em, trước nay đều là mối quan hệ lợi dụng nhau, em muốn đi tìm người đàn ông nào, tôi cũng không quản được. Nhưng ánh mắt của em cũng quá kém, trong tay những người đàn ông đó đều có vài tấm ảnh chụp của em, chuyện này em không biết sao?"

Mặt Giang Thuần Tâm lúc đỏ lúc trắng, thanh âm run run: "Chủ tịch Du, tôi đến tột cùng... Đắc tội anh chỗ nào? Hơn nữa.... Hơn nữa, anh vẫn luôn không thích tôi... Nhưng tôi... Có phải bởi vì Tả Ninh hay không?"

Nói đến đây, ánh mắt Giang Thuần Tâm đột nhiên sắc bén lên: "Chỉ vì một cái vòng tay nát của cô ta, các người liền đổi người đóng vai diễn kia, còn muốn tôi nghỉ diễn nửa năm, như vậy còn chưa đủ sao?"

"Tôi vốn dĩ nghĩ như vậy là đã đủ rồi, nhưng chính em lại không muốn kết thúc chuyện này." Du Hạo Nam đứng lên, chậm rãi đến gần Giang Thuần Tâm, ánh mắt hung ác nham hiểm, giọng nói băng hàn: "Tôi bảo em xóa hết ảnh chụp, em nói với tôi là đã xóa, kết quả là gì? Tại sao bây giờ lại tới tay Thu Quốc Bình?"

Bị khí thế cường đại áp bách, Giang Thuần Tâm cảm thấy hô hấp rất khó khăn: "Tôi... Tôi..."

"Trong tay em không chỉ có ảnh chụp, chỉ sợ có cả video?" Du Hạo Nam vươn tay, bắt lấy cổ cô ta: "Em có biết không? Dù tôi có bóp chết em thì tôi vẫn có thể thoát được, em có muốn đánh cuộc với tôi một phen không?"

Trong mắt Giang Thuần Tâm đều là sự hoảng sợ, nước mắt chảy xuống, cô ta vừa cố gắng hô hấp vừa gật đầu lia lịa, lời người đàn ông này nói ra, cô ta nhất định tin tưởng.

Thấy phản ứng của cô ta, Du Hạo Nam rốt cuộc chậm rãi buông tay: "Đưa di động cho tôi."

Bàn tay Giang Thuần Tâm run rẩy lấy di động ra, mở mật khẩu, bên trong lập tức hiện lấy mấy chục tấm ảnh của Tả Ninh, cùng với đoạn video dài 1 phút.

Du Hạo Nam ném lại sim điện thoại cho cô ta, sau đó gõ gõ di động: "Cái này tôi giữ lại, cho cô thời gian 1 ngày, xóa tất cả ảnh chụp cô sao lưu ở trên các thiết bị khác tại nhà, nhớ kỹ, tôi nói chính là toàn bộ, nếu cô còn dám dùng thủ đoạn gì, thế thì không đơn giản chỉ kết thúc như vậy đâu, tôi sẽ làm cho cô, sống không được yên."

Giang Thuần Tâm định mở miệng nhưng rồi lại không dám, cô ta nhìn chằm chằm Du Hạo Nam mà nhỏ giọng nức nở.

Du Hạo Nam không tiếp tục liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, anh xoay người liền đi ra ngoài, tới cửa mới dừng lại: "Dùng thủ đoạn bỉ ổi lấy ảnh lõa thể uy hiếp một cô gái, nếu không phải cô dạy tôi thì tôi đúng là không biết. Tốt nhất cô nên cầu nguyện mỗi đêm, những tấm ảnh của Tả Ninh không bị truyền ra ngoài, nếu không thì ảnh chụp của cô, chỉ sợ còn đặc sắc hơn gấp 10 lần."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook