Chương 191: Yêu Đương Vụng Trộm?
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
02/07/2021
"Ngô...... A a......"
Tả Ninh trần trụi quỳ bò trêи mép giường, đôi tay nắm chặt lấy khăn trải giường chống đỡ thân mình, từ lần này đến lần khác thừa nhận nam nhân mãnh liệt va chạm.
Tuy rằng mắt cá chân của cô treo trêи không, cơ hồ không có khả năng thương đến, nhưng Thu Dật Bạch vẫn một bên thọc vào rút ra một bên chặt chẽ chú ý, sợ một cái không cẩn thận liền đụng tới vết thương.
Côn thịt thô dài ngang ngược xỏ xuyên qua thân thể của cô, mỗi một lần thâm nhập đều giống như đâm tới đáy huyệt, kɧօáϊ cảm như điện lưu xẹt qua càng khiến cô làm càn mà rêи rỉ.
"A a a......" Hai иɦũ ɦσα trước ngực không nhịn được đong đưa bị hắn gắt gao niết ở trong tay xoa nắn thưởng thức, đường đi chật hẹp một bên mật dịch chảy xuôi ra bên ngoài, một bên bị côn thịt thô dài nhét căng đến tràn đầy, Tả Ninh chỉ cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra, cả người rất nhanh liền run rẩy thét chói tai cao trào.
Thấy thân thể cô mềm nhũn, Thu Dật Bạch nhanh chóng ôm vòng eo của cô lên, tiếp tục ở hoa huyệt ướt đẫm của cô hăng hái đưa đẩy, liền như một mãnh thú rong ruổi không biết ngừng lại.
"A a...... Chậm...... Ân a...... Thu...... Dật Bạch...... A......" Kɧօáϊ cảm khó có thể thừa nhận nhất thời làm Tả Ninh nức nở ra tiếng, nước mắt sinh lý cũng tràn mi mà ra, từ gương mặt ửng hồng lăn xuống khăn trải giường.
Hắn cuồng dã tiến công như vậy, làm cô liên tục cao trào rất nhiều lần, ngay cả thở dốc cũng không có cơ hội mà hắn cư nhiên vẫn không có nửa điểm ủ rũ.
"Thu Dật Bạch...... Em không được...... A...... Cầu anh......"
"Được, lập tức bắn cho em......"
Thô suyễn lại kϊƈɦ thích nhiều lần, hắn mới cách tầng áo mưa hơi mỏng kia, đem tất cả hạt giống lửa nóng phun trong đường đi ướt át.
Cúi người ở phần lưng trần trụi của cô hôn một cái, Thu Dật Bạch khàn khàn giọng lẩm bẩm nói nhỏ: "Thật muốn không mang áo mưa cứ như vậy bắn cho em, thật muốn em sinh cho anh một bảo bảo, thật muốn em vì anh mặc áo cưới. Ninh Ninh, anh đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể hoàn toàn có được em?"
Tả Ninh vẫn mềm như bông mà quỳ ghé vào giường, cả khuôn mặt đều chôn trong khăn trải giường.
Nghe xong hắn nói, cô hoãn lại một hồi lâu, mới ồm ồm nói: "Mệt mỏi quá, anh còn muốn sao?"
Thu Dật Bạch hơi chua xót khẽ cười một tiếng, đem cơ thể cô quay lại, để cô nằm thoải mái trêи giường, mang khăn giấy tới giúp cô rửa sạch hạ thể: "Vậy không lăn lộn em nữa, nhưng mà cái giường này không ngủ được nữa, anh ôm em sang phòng bên cạnh."
Trong phòng vẫn luôn có máy sưởi, Thu Dật Bạch cũng không sợ bị Tả Ninh cảm lạnh, giúp cô lau sạch sẽ hạ thể xong liền trực tiếp ôm cô ra khỏi phòng.
Từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ dành cho khách nhất thiết phải đi qua phòng khách, hai người khi đi ra mới phát hiện, Cao Hạ vẫn luôn ngồi ở trêи sô pha, một chút cũng chưa từng di chuyển.
Khi vừa mới được Thu Dật Bạch ôm vào phòng ngủ, Tả Ninh liền nghĩ Cao Hạ hẳn là sẽ tạm thời quay lại chung cư của hắn tránh đi một màn ɖâʍ loạn này, tuy rằng cô vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, nhưng cô còn tưởng rằng là mình bị Thu Dật Bạch trêu chọc đến đầu choáng váng não trướng mới không nghe thấy được động tĩnh, nào từng nghĩ Cao Hạ cư nhiên vẫn luôn ở bên ngoài.
Thu Dật Bạch hiển nhiên cũng cùng suy nghĩ với Tả Ninh, cho nên khi đón nhận ánh mắt của Cao Hạ, hắn trố mắt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền ôm Tả Ninh trần trụi đang rụt rụt vào trong ngực mình phi nhanh vào phòng dành cho khách.
Phản ứng của hắn, thấy thế nào cũng đều có chút buồn cười, dù sao thì Tả Ninh toàn thân trêи dưới đều đã bị Cao Hạ xem qua sờ qua, nhưng trong nháy mắt kia, hắn vẫn theo bản năng làm như vậy, giống như là một đứa trẻ đem món đồ chơi âu yếm trân quý không cho người khác xem.
Thẳng đến khi được Thu Dật Bạch bỏ vào trong ổ chăn, Tả Ninh vẫn cảm thấy trong lòng đột nhiên rung động một trận vẫn không có thể hòa hoãn xuống.
Phòng ngủ cách âm hiệu quả kém như thế nào, cô biết, Cao Hạ vừa rồi vẫn ở phòng khách, vậy mỗi một đạo ɖâʍ thanh lãng ngữ của cô, nhất định đều bị hắn nghe qua.
Cho dù lúc trước cô cũng từng vô số lần ở trước mặt hắn phóng đãng như vậy, nhưng hôm nay tình hình hoàn toàn không giống nhau.
Một lần, là Cao Hạ tận mắt nhìn thấy hành vi phóng đãng của cô ở dưới thân Phương Kinh Luân, lúc này đây, lại để hắn nghe được tiếng cô cùng Thu Dật Bạch tùy ý hoan ái
Cảm thấy thẹn sao? Cô chắc hẳn đã sớm không biết từ đó viết như thế nào rồi đi?
Chột dạ sao? Nhưng mà tất cả, trong lòng tất cả các nam nhân đều không phải đã biết rõ ràng rồi sao?
Cô không thể nói ở sâu trong nội tâm là loại cảm giác gì, chỉ biết cô rõ ràng đã sớm mỏi mệt, nhưng hiện tại như thế nào cũng không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên ánh mắt vừa rồi Cao Hai nhìn về phía cô, tựa hồ rất trấn định, cũng tựa hồ rất bi thương, tựa hồ như che kín ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng tựa hồ tràn ngập chua xót vô tận.
Ánh mắt như vậy, không hiểu sao lại khiến trong lòng cô đau đớn một trận.
Phía sau truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Thu Dật Bạch, Tả Ninh dừng một chút, đột nhiên lặng lẽ đứng dậy, từ trêи giá áo tùy tiện lấy một cái áo ngủ to rộng, liền cẩn thận ra khỏi phòng.
Từ lúc Cao Hạ ở lại chỗ này của cô, mỗi ngày khi đến phiên nam nhân khác chiếu cố cô, bọn họ đều không cho cô trở về qua đêm, cho nên vẫn luôn là Cao Hạ một mình ở lại gian phòng cho khách. Hiện giờ phòng khách đã tắt đèn, Cao Hạ tất nhiên đã đi vào gian phòng cho khách kia ngủ.
Tả Ninh cũng không biết bản thân mình bị làm sao vậy, ma xui quỷ khiến liền đẩy cửa phòng Cao Hạ.
Bên trong đèn còn sáng, Cao Hạ đang dựa vào đầu giường tùy tiện lật một quyển sách lịch sử, biểu tình nhìn qua rất bực bội.
Nhìn thấy Tả Ninh đẩy cửa bước vào, hắn không khỏi có chút kinh ngạc: "Em còn chưa ngủ?"
"Ừm." Đón nhận con ngươi sâu thẳm của hắn, Tả Ninh đột nhiên cảm thấy hai má có chút nóng lên, nhưng vẫn khập khiễng đi đến bên người hắn, ngồi quỳ trêи mép giường, "Anh muốn không?"
Cao Hạ hoàn toàn không dự đoán được đêm nay cô sẽ làm ra hành động như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Cao Hạ, anh hiện tại có muốn em không?" Tả Ninh lại thấp giọng hỏi một lần nữa, ngay sau đó vươn tay kéo áo ngủ trêи người mình ra, để cơ thể loã lồ như vậy trước mắt hắn, "Nếu, anh không chê em mới vừa cùng người khác làm, vậy anh muốn em đi."
Cao Hạ chỉ cảm thấy hai từ "Ghét bỏ" này vô cùng chói tai, đứng dậy một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, mềm nhẹ hôn lên môi cô: "Đồ ngốc, anh làm sao có thể ghét bỏ em? Đừng nói bậy, càng đừng nghĩ loạn."
Vươn đầu lưỡi ở cánh môi khô khốc của hắn ɭϊếʍ láp một vòng, Tả Ninh mị nhãn như tơ nhìn hắn: "Chúng ta ở đây làm đi, anh vừa rồi nghe được những cái âm thanh đó, có phải nghẹn đến khó chịu đúng không?"
Tay nhỏ tinh tế trắng nõn thâm nhập vào trong chăn, đẩy áo ngủ, cách lớp qυầи ɭót hơi mỏng nắm lấy côn thịt giữa háng của hắn, cảm nhận được đồ vật kia vẫn ở trạng thái nửa cương cứng, Tả Ninh thấp thấp cười: "Anh vừa rồi dùng tay sao?"
"Không có." Cao Hạ hô hấp tăng nhanh, giọng nói ách lại, "Anh hiện tại không chỉ không muốn chạm vào nữ nhân khác, ngay cả tay của mình cũng không muốn dùng, anh chỉ muốn em."
"Vậy anh vào đi, bên trong của em vẫn ướt." Tả Ninh một bên vuốt ve côn thịt không ngừng biến thô biến ngạnh của hắn, một bên ở bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ.
Quả nhiên không bao lâu, côn thịt trong tay kia đã trướng tới nhất kϊƈɦ cỡ lớn nhất.
Từ tủ đầu giường lấy áo mưa mang lên, Cao Hạ dịch đến mép giường ngồi xuống, bế cô lên đặt xuống giữa háng mình, đỡ lấy ɖu͙ƈ vọng bừng bừng phấn chấn từng chút cắm vào bên trong hoa huyệt.
"Ân......" Cảm giác thoải mái cục hạn làm hai người đồng thời phát ra tiếng than thở thỏa mãn, Tả Ninh đã không còn tí sức lực nào chỉ có thể đem thân mình mềm mại dán lên ngực hắn, mặc cho hắn thẳng lưng phát lực.
"A nha......" Hoa huyệt vừa mới bị Thu Dật Bạch cày cấy đến mẫn cảm dị thường tiếp xúc với quy đầu cực nóng, liền kϊƈɦ đến Tả Ninh run rẩy một trận, nhưng cô lại không dám kếu quá lớn tiếng, sợ đánh thức Thu Dật Bạch ở bên cạnh.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Thu Dật Bạch mặc áo ngủ màu xám lẳng lặng đứng ở cửa, thần sắc phức tạp nhìn bọn họ.
Tả Ninh trần trụi quỳ bò trêи mép giường, đôi tay nắm chặt lấy khăn trải giường chống đỡ thân mình, từ lần này đến lần khác thừa nhận nam nhân mãnh liệt va chạm.
Tuy rằng mắt cá chân của cô treo trêи không, cơ hồ không có khả năng thương đến, nhưng Thu Dật Bạch vẫn một bên thọc vào rút ra một bên chặt chẽ chú ý, sợ một cái không cẩn thận liền đụng tới vết thương.
Côn thịt thô dài ngang ngược xỏ xuyên qua thân thể của cô, mỗi một lần thâm nhập đều giống như đâm tới đáy huyệt, kɧօáϊ cảm như điện lưu xẹt qua càng khiến cô làm càn mà rêи rỉ.
"A a a......" Hai иɦũ ɦσα trước ngực không nhịn được đong đưa bị hắn gắt gao niết ở trong tay xoa nắn thưởng thức, đường đi chật hẹp một bên mật dịch chảy xuôi ra bên ngoài, một bên bị côn thịt thô dài nhét căng đến tràn đầy, Tả Ninh chỉ cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra, cả người rất nhanh liền run rẩy thét chói tai cao trào.
Thấy thân thể cô mềm nhũn, Thu Dật Bạch nhanh chóng ôm vòng eo của cô lên, tiếp tục ở hoa huyệt ướt đẫm của cô hăng hái đưa đẩy, liền như một mãnh thú rong ruổi không biết ngừng lại.
"A a...... Chậm...... Ân a...... Thu...... Dật Bạch...... A......" Kɧօáϊ cảm khó có thể thừa nhận nhất thời làm Tả Ninh nức nở ra tiếng, nước mắt sinh lý cũng tràn mi mà ra, từ gương mặt ửng hồng lăn xuống khăn trải giường.
Hắn cuồng dã tiến công như vậy, làm cô liên tục cao trào rất nhiều lần, ngay cả thở dốc cũng không có cơ hội mà hắn cư nhiên vẫn không có nửa điểm ủ rũ.
"Thu Dật Bạch...... Em không được...... A...... Cầu anh......"
"Được, lập tức bắn cho em......"
Thô suyễn lại kϊƈɦ thích nhiều lần, hắn mới cách tầng áo mưa hơi mỏng kia, đem tất cả hạt giống lửa nóng phun trong đường đi ướt át.
Cúi người ở phần lưng trần trụi của cô hôn một cái, Thu Dật Bạch khàn khàn giọng lẩm bẩm nói nhỏ: "Thật muốn không mang áo mưa cứ như vậy bắn cho em, thật muốn em sinh cho anh một bảo bảo, thật muốn em vì anh mặc áo cưới. Ninh Ninh, anh đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể hoàn toàn có được em?"
Tả Ninh vẫn mềm như bông mà quỳ ghé vào giường, cả khuôn mặt đều chôn trong khăn trải giường.
Nghe xong hắn nói, cô hoãn lại một hồi lâu, mới ồm ồm nói: "Mệt mỏi quá, anh còn muốn sao?"
Thu Dật Bạch hơi chua xót khẽ cười một tiếng, đem cơ thể cô quay lại, để cô nằm thoải mái trêи giường, mang khăn giấy tới giúp cô rửa sạch hạ thể: "Vậy không lăn lộn em nữa, nhưng mà cái giường này không ngủ được nữa, anh ôm em sang phòng bên cạnh."
Trong phòng vẫn luôn có máy sưởi, Thu Dật Bạch cũng không sợ bị Tả Ninh cảm lạnh, giúp cô lau sạch sẽ hạ thể xong liền trực tiếp ôm cô ra khỏi phòng.
Từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ dành cho khách nhất thiết phải đi qua phòng khách, hai người khi đi ra mới phát hiện, Cao Hạ vẫn luôn ngồi ở trêи sô pha, một chút cũng chưa từng di chuyển.
Khi vừa mới được Thu Dật Bạch ôm vào phòng ngủ, Tả Ninh liền nghĩ Cao Hạ hẳn là sẽ tạm thời quay lại chung cư của hắn tránh đi một màn ɖâʍ loạn này, tuy rằng cô vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, nhưng cô còn tưởng rằng là mình bị Thu Dật Bạch trêu chọc đến đầu choáng váng não trướng mới không nghe thấy được động tĩnh, nào từng nghĩ Cao Hạ cư nhiên vẫn luôn ở bên ngoài.
Thu Dật Bạch hiển nhiên cũng cùng suy nghĩ với Tả Ninh, cho nên khi đón nhận ánh mắt của Cao Hạ, hắn trố mắt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền ôm Tả Ninh trần trụi đang rụt rụt vào trong ngực mình phi nhanh vào phòng dành cho khách.
Phản ứng của hắn, thấy thế nào cũng đều có chút buồn cười, dù sao thì Tả Ninh toàn thân trêи dưới đều đã bị Cao Hạ xem qua sờ qua, nhưng trong nháy mắt kia, hắn vẫn theo bản năng làm như vậy, giống như là một đứa trẻ đem món đồ chơi âu yếm trân quý không cho người khác xem.
Thẳng đến khi được Thu Dật Bạch bỏ vào trong ổ chăn, Tả Ninh vẫn cảm thấy trong lòng đột nhiên rung động một trận vẫn không có thể hòa hoãn xuống.
Phòng ngủ cách âm hiệu quả kém như thế nào, cô biết, Cao Hạ vừa rồi vẫn ở phòng khách, vậy mỗi một đạo ɖâʍ thanh lãng ngữ của cô, nhất định đều bị hắn nghe qua.
Cho dù lúc trước cô cũng từng vô số lần ở trước mặt hắn phóng đãng như vậy, nhưng hôm nay tình hình hoàn toàn không giống nhau.
Một lần, là Cao Hạ tận mắt nhìn thấy hành vi phóng đãng của cô ở dưới thân Phương Kinh Luân, lúc này đây, lại để hắn nghe được tiếng cô cùng Thu Dật Bạch tùy ý hoan ái
Cảm thấy thẹn sao? Cô chắc hẳn đã sớm không biết từ đó viết như thế nào rồi đi?
Chột dạ sao? Nhưng mà tất cả, trong lòng tất cả các nam nhân đều không phải đã biết rõ ràng rồi sao?
Cô không thể nói ở sâu trong nội tâm là loại cảm giác gì, chỉ biết cô rõ ràng đã sớm mỏi mệt, nhưng hiện tại như thế nào cũng không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên ánh mắt vừa rồi Cao Hai nhìn về phía cô, tựa hồ rất trấn định, cũng tựa hồ rất bi thương, tựa hồ như che kín ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng tựa hồ tràn ngập chua xót vô tận.
Ánh mắt như vậy, không hiểu sao lại khiến trong lòng cô đau đớn một trận.
Phía sau truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Thu Dật Bạch, Tả Ninh dừng một chút, đột nhiên lặng lẽ đứng dậy, từ trêи giá áo tùy tiện lấy một cái áo ngủ to rộng, liền cẩn thận ra khỏi phòng.
Từ lúc Cao Hạ ở lại chỗ này của cô, mỗi ngày khi đến phiên nam nhân khác chiếu cố cô, bọn họ đều không cho cô trở về qua đêm, cho nên vẫn luôn là Cao Hạ một mình ở lại gian phòng cho khách. Hiện giờ phòng khách đã tắt đèn, Cao Hạ tất nhiên đã đi vào gian phòng cho khách kia ngủ.
Tả Ninh cũng không biết bản thân mình bị làm sao vậy, ma xui quỷ khiến liền đẩy cửa phòng Cao Hạ.
Bên trong đèn còn sáng, Cao Hạ đang dựa vào đầu giường tùy tiện lật một quyển sách lịch sử, biểu tình nhìn qua rất bực bội.
Nhìn thấy Tả Ninh đẩy cửa bước vào, hắn không khỏi có chút kinh ngạc: "Em còn chưa ngủ?"
"Ừm." Đón nhận con ngươi sâu thẳm của hắn, Tả Ninh đột nhiên cảm thấy hai má có chút nóng lên, nhưng vẫn khập khiễng đi đến bên người hắn, ngồi quỳ trêи mép giường, "Anh muốn không?"
Cao Hạ hoàn toàn không dự đoán được đêm nay cô sẽ làm ra hành động như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Cao Hạ, anh hiện tại có muốn em không?" Tả Ninh lại thấp giọng hỏi một lần nữa, ngay sau đó vươn tay kéo áo ngủ trêи người mình ra, để cơ thể loã lồ như vậy trước mắt hắn, "Nếu, anh không chê em mới vừa cùng người khác làm, vậy anh muốn em đi."
Cao Hạ chỉ cảm thấy hai từ "Ghét bỏ" này vô cùng chói tai, đứng dậy một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, mềm nhẹ hôn lên môi cô: "Đồ ngốc, anh làm sao có thể ghét bỏ em? Đừng nói bậy, càng đừng nghĩ loạn."
Vươn đầu lưỡi ở cánh môi khô khốc của hắn ɭϊếʍ láp một vòng, Tả Ninh mị nhãn như tơ nhìn hắn: "Chúng ta ở đây làm đi, anh vừa rồi nghe được những cái âm thanh đó, có phải nghẹn đến khó chịu đúng không?"
Tay nhỏ tinh tế trắng nõn thâm nhập vào trong chăn, đẩy áo ngủ, cách lớp qυầи ɭót hơi mỏng nắm lấy côn thịt giữa háng của hắn, cảm nhận được đồ vật kia vẫn ở trạng thái nửa cương cứng, Tả Ninh thấp thấp cười: "Anh vừa rồi dùng tay sao?"
"Không có." Cao Hạ hô hấp tăng nhanh, giọng nói ách lại, "Anh hiện tại không chỉ không muốn chạm vào nữ nhân khác, ngay cả tay của mình cũng không muốn dùng, anh chỉ muốn em."
"Vậy anh vào đi, bên trong của em vẫn ướt." Tả Ninh một bên vuốt ve côn thịt không ngừng biến thô biến ngạnh của hắn, một bên ở bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ.
Quả nhiên không bao lâu, côn thịt trong tay kia đã trướng tới nhất kϊƈɦ cỡ lớn nhất.
Từ tủ đầu giường lấy áo mưa mang lên, Cao Hạ dịch đến mép giường ngồi xuống, bế cô lên đặt xuống giữa háng mình, đỡ lấy ɖu͙ƈ vọng bừng bừng phấn chấn từng chút cắm vào bên trong hoa huyệt.
"Ân......" Cảm giác thoải mái cục hạn làm hai người đồng thời phát ra tiếng than thở thỏa mãn, Tả Ninh đã không còn tí sức lực nào chỉ có thể đem thân mình mềm mại dán lên ngực hắn, mặc cho hắn thẳng lưng phát lực.
"A nha......" Hoa huyệt vừa mới bị Thu Dật Bạch cày cấy đến mẫn cảm dị thường tiếp xúc với quy đầu cực nóng, liền kϊƈɦ đến Tả Ninh run rẩy một trận, nhưng cô lại không dám kếu quá lớn tiếng, sợ đánh thức Thu Dật Bạch ở bên cạnh.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Thu Dật Bạch mặc áo ngủ màu xám lẳng lặng đứng ở cửa, thần sắc phức tạp nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.