Chương 29: Thế Giới Linh Dị Thần Quái (28)
Có Một Con Cá Mặn
02/02/2023
Cảnh Đình Lân mở mắt nhìn chính mình trong gương, thiếu niên thân hình cao gầy gương mặt thanh lãnh. Một đôi mắt phượng sắc bén lại không chứa chút nào cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nhìn qua lại rũ hạ mi mắt.
Hôm nay là ngày lễ trưởng thành của hắn, Cảnh gia đặc biệt tổ chức long trọng. Còn mời rất nhiều người trong giới thương nghiệp và vài thế gia có năng lực trừ tà để ăn mừng hắn trưởng thành, Cảnh Đình Lân ngoài mặt không cảm xúc trong lòng lại trào phúng cười.
Ai cũng bảo Cảnh gia đại thiếu gia năng lực thiên phú đều giỏi, là hạt giống tốt có thể duy trì Cảnh gia không xuống dốc trong giới của bọn họ. Còn sẽ âm thầm ghen tị sau lưng nói hắn sinh ra liền ngậm muỗng vàng, Cảnh gia tuy năng lực truyền thừa nhiều đời bị rút giảm nhưng lại lấy phát triển mạnh mẽ thương nghiệp bù trừ giúp gia tộc đứng vững. Dù vậy đối với con cháu Cảnh gia vẫn ôm có hy vọng có thể có người kế thừa được năng lực thiên sư, không cần phải nói Cảnh Đình Lân chính là con cháu duy nhất có thể kế thừa hoàn mỹ năng lực đó.
Bọn họ nói Cảnh đại thiếu gia chịu Cảnh gia cung phụng, muốn cái gì đều có trước giờ đường đi đều cực kì thuận lợi. Chỉ có duy nhất mình hắn biết, hắn không sung sướng như những gì bọn họ nói.
Vì là người duy nhất kế thừa hoàn mỹ năng lực, Cảnh Đình Lân từ khi còn nhỏ đã bị Cảnh gia gia chủ cũng là cha hắn quản giáo cực kì nghiêm khắc. Mỗi ngày đền sẽ nhốt hắn trong thư viện học tập niệm chú, vẽ bùa, vẽ trận pháp, đọc sách... Không cho cùng những đứa trẻ khác chơi đùa. Nói, hắn là hy vọng duy nhất của gia tộc không thể vì tuổi nhỏ mà lơ là cùng một đám tạp nham bên nhau, chơi đùa ấu trĩ, phải biết cố gắng. Nếu hắn không chịu sẽ bị cha hắn đánh một trận bỏ đói một ngày, càng ngày hình phạt sẽ tăng dần đến khi hắn biết học ngoan thì thôi.
Sau đó còn sẽ cho hắn tiếp xúc với ma quỷ, Cảnh gia có một cái tầng hầm trong đó nuôi nhốt rất nhiều lệ quỷ hồn ma của Cảnh gia. Bọn họ đều là tù phạm bị Cảnh gia luyện hóa nhốt ở đó chịu đựng dày vò, vĩnh viễn không thể luân hồi. Cho nên qua mấy trăm năm oán khí càng tích càng nhiều, chỉ cần có hơi thở của người sống bọn chúng sẽ điên cuồng nhào đến muốn chiếm đoạt muốn gặm nhắm để có thể thoát ra ngoài.
Lúc đó Cảnh Đình Lân chỉ mới chín tuổi, cha hắn mặc kệ mẹ hắn kêu gào khóc lóc phản đối mạnh mẽ đem hắn giam trong căn phòng đó. Lần đó chính là lần duy nhất khắc sâu trong kí ức của hắn, Cảnh Đình Lân đập cửa khóc lóc đến khàn tiếng cầu xin cha hắn đem hắn thả ra. Nho nhỏ một cái trẻ con mới ba lớn sao có thể chịu nổi cảm giác đáng sợ như vậy, nhưng cha hắn không nghe nhốt hắn ở đó hơn ba ngày ba đêm. Đợi tới lúc thả ra hắn hoàn toàn sốt cao, cứ ngỡ lần đó hắn sẽ bị sốt cho ngốc đi.
Rốt cuộc Cảnh Đình Lân sốt miên man mấy ngày mới lui, nhưng cũng đi mất một nửa cái mạng nhỏ. Mà cha hắn chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng nói ra lời nói lại rét lạnh thấu xương.
" Con thật làm ta quá thất vọng, nhiêu đó không chịu nổi thì sao gánh vác nổi năng lực của Cảnh gia? Vài ngày nữa khỏi bệnh lại tự mình đến tầng hầm đi. "
Cứ vậy Cảnh Đình Lân sau khi hết bệnh xuống tầng hầm, mỗi lần đều bị nhốt thật lâu. Nghe bên tai thống khổ gào thét, dụ dỗ, cảm nhận được nỗi đau bị lệ khí xâm nhập. Cảnh Đình Lân rúc vào trong góc sợ hãi bóng tối bao trùm hắn, lặp đi lặp lại như vòng luân hồi thê lương của chính hắn. Mới đầu còn sẽ gào khóc không chịu nổi cầu xin, sau đó chính là chết lặng nhận mệnh.
Không có ai sẽ cứu hắn, chỉ có tự hắn mới có thể cứu hắn.
" Đại thiếu gia, khách mời đã đến đông đủ rồi. Lão gia nói ngài nên đi xuống tiếp khách khứa. "
Cảnh Đình Lân chỉ chậm rãi ừm một tiếng sau đó thắt tốt cà vạt rồi quay người theo sau quản gia đi xuống đại sảnh.
Đại sảnh trang hoàng sang trọng, đèn chùm treo ở trên chiếu sáng rõ ràng cả đại sảnh rộng lớn. Tiếng xôn xao trò chuyện không ngừng truyền đến, mọi người đều khoác lên mình những bộ quần áo rực rỡ, quý phái. Cảnh Đình Lân bất động thanh sắc bước xuống thang lầu, Cảnh gia gia chủ ngẩng đầu nhìn thấy liền đi đến bên cạnh hắn. Choàng vai hắn vỗ vỗ nhẹ như người cha già từ ái, vẻ mặt cực kì hài lòng hướng mọi người lớn tiếng hô.
" Mọi người, xin hãy chú ý qua đây! "
Mọi người nói chuyện thanh âm đều im bặt, theo tiếng đồng loạt hướng về phía đứng ở dưới cầu thang Cảnh gia gia chủ và Cảnh Đình Lân.
" Hôm nay chính là lễ trưởng thành của con trai tôi, mọi người đã biết thằng bé là một người xuất sắc. Dẫn dắt đến ngày hôm nay được thấy thằng bé thành công như vậy người làm cha tôi đây cũng lấy làm tự hào thay thằng bé, hôm nay... "
Cảnh Đình Lân đứng ở một bên nghe không có lên tiếng chỉ nhẹ rũ mắt thầm tự giễu cười. Qua một lát gia chủ nói xong, mọi người đều đồng loạt nâng ly nói câu chúc mừng sau đó lại tiếp tục cùng người bên cạnh trò chuyện.
Cảnh Đình Lân chỉ ra lộ cái mặt không mừng đông người cũng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, cho nên kính rượu một lát hắn đã trốn sau khuôn viên. Cảm nhận gió lạnh thổi đến đánh tan không ít men say trong người, có người đi đến bên cạnh hắn.
" Cho hỏi... "
Người kia tiếng nói trong trẻo vẫn còn chưa thoát hết trẻ con, mềm mại đáng yêu. Cảnh Đình Lân chậm rãi mở mắt nghiêng người nhìn rụt rè đứng một bên nam hài, không lên tiếng.
Nam hài ban đầu còn rụt rè theo sau nhìn thấy được gương mặt của hắn ánh mắt đều sáng lên, hắn đòi theo cha mẹ đến đây. Ai ngờ lại lạc đường, xa xa thấy có người mới tới hỏi... Nhưng mà vị ca ca này đẹp quá đi!
" Ca ca, anh đẹp quá! "
Nhóc con tầm mười hai mười ba tuổi mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ áo thắt nơ, vạt áo gọn gàng nằm trong chiếc quần đen ngắn bao quanh. Gương mặt thanh tú, hai má phình phình đầu tóc cũng mềm mại. Hai mắt như chưa đầy sao trời giờ phút này lấp lánh nhìn hắn, Cảnh Đình Lân tim đột nhiên lỡ một nhịp cảm giác quen thuộc không rõ truyền đến.
Tựa như hắn cùng đứa trẻ này thật sự gặp qua rất nhiều lần, rồi lại có chút mất mát trống rỗng.
Cảnh Đình Lân khó hiểu đặt tay lên ngực mình cảm giác trái tim sau lồng ngực phập phồng, ánh mắt hơi ám.
Trong lúc rũ đầu thất thần Cảnh Đình Lân bỏ lỡ cậu nhóc đột nhiên cong môi cười quái dị, cố gắng bình tĩnh lấy lại tinh thần mới lần nữa ngẩng đầu.
" Lạc đường? "
Cảnh Đình Lân vốn dĩ ít nói, hắn cũng từng là một đứa trẻ hoạt bát nhưng thời thơ ấu của hắn chậm rãi bị bao phủ chỉ toàn bóng ma và sự sợ hãi, cho nên hắn lựa chọn khép mình lại.
" A! Phải! Mỹ nhân ca ca, em đi lạc. Anh có thể dẫn em tới đại sảnh không? "
Cậu nhóc như giật mình ngượng ngùng gãi gãi tóc mình nhe răng cười, đôi mắt đều híp lại cười rộ lên tựa như mặt trời nhỏ. Cảnh Đình Lân cánh tay nhẹ nhúc nhích sau đó kiềm chế xúc động muốn bẹo má nhóc con xuống, hắn hỏi.
" Em tên gì? "
Cậu nhóc nghe hắn hỏi, giả vờ thần bí nghịch ngợm đặt một tay lên miệng nhẹ vẫy vẫy tay với hắn.
" Mỹ nhân ca ca, ghé lại đây em nói cho anh nha.~ "
Cảnh Đình Lân không tiếng động hơi cuối người xuống vừa đủ để cậu nhóc có thể ở bên tai bản thân nói chuyện, cậu nhóc vui vẻ ghé lại cong môi cười chậm rãi nói.
" Em tên là... "
" Phá! "
Đột nhiên trên trán bị người điểm lấy, cùng thanh âm nhàn nhạt thanh lãnh vang lên. Cậu nhóc không kịp phòng ngừa cả người bốc cháy, cảm giác nóng rát khiến nó kêu gào. Cảnh Đình Lân ánh mắt chỉ có lạnh nhạt nhìn xuống đang không ngừng lăn lộn trên đất nam hài.
" Ngươi biết?! Sao ngươi lại phát hiện ra! Không thể nào! Không thể nào!! Aaa!!! "
Thanh âm không rõ nam nữ chói tai gào thét lên, vẻ mặt nam hài dần dần vặn vẹo. Đôi mắt nó mở to tràn ngập tròng đen, cái miệng ngoác ra đầy răng nhọn không ngừng phả ra từng đợt hắc khí. Nó không thể tin tưởng trừng mắt nhìn Cảnh Đình Lân, nó không trông mong được Cao Tuấn cho nên chạy đến muốn quấy nhiễu Cảnh Đình Lân, người chìm trong ảo cảnh là lúc ý thức cùng linh hồn hoàn toàn không phòng bị...
" Tôi cùng em ấy chưa từng gặp nhau lúc nhỏ, ảo cảnh của ngươi rất hoàn mỹ nhưng mà cũng quá sơ suất rồi. "
" Không! Không thể! Rõ ràng lấy kí ức của ngươi để làm ra ảo cảnh! Không thể nào sơ suất được! Ngươi lừa ta! Ngươi dám lừa ta!! Aa!!! "
" Ha ha ha ha!! Ngươi sẽ phải trả giá! Nhất định ta sẽ làm ngươi trả giá!!! "
Hắc khí bị thiêu rụi hoàn toàn tan biến, xung quanh cảnh vật chậm rãi bị méo mó biến dạng từ từ quay trở lại khung cảnh dưới tầng hầm. Lệ quỷ thiên về dụ dỗ mê hoặc nhân tâm, dùng kí ức của con người tạo ra ảo cảnh che mờ mắt bọn họ khiến bọn họ không phân rõ thật giả, điên cuồng sa vào trong đó mặc lệ quỷ thao túng.
Cảnh Đình Lân niệm chú ngữ, mắt đang nhắm đột nhiên mở ra hô lên.
" Cấp cấp như luật lệnh! Phá! "
Cả toà kí túc xá theo tiếng hô không ngừng run động nứt ra, một tiếng gào gống thất thanh vang vọng xé tan màn đêm.
Hôm nay là ngày lễ trưởng thành của hắn, Cảnh gia đặc biệt tổ chức long trọng. Còn mời rất nhiều người trong giới thương nghiệp và vài thế gia có năng lực trừ tà để ăn mừng hắn trưởng thành, Cảnh Đình Lân ngoài mặt không cảm xúc trong lòng lại trào phúng cười.
Ai cũng bảo Cảnh gia đại thiếu gia năng lực thiên phú đều giỏi, là hạt giống tốt có thể duy trì Cảnh gia không xuống dốc trong giới của bọn họ. Còn sẽ âm thầm ghen tị sau lưng nói hắn sinh ra liền ngậm muỗng vàng, Cảnh gia tuy năng lực truyền thừa nhiều đời bị rút giảm nhưng lại lấy phát triển mạnh mẽ thương nghiệp bù trừ giúp gia tộc đứng vững. Dù vậy đối với con cháu Cảnh gia vẫn ôm có hy vọng có thể có người kế thừa được năng lực thiên sư, không cần phải nói Cảnh Đình Lân chính là con cháu duy nhất có thể kế thừa hoàn mỹ năng lực đó.
Bọn họ nói Cảnh đại thiếu gia chịu Cảnh gia cung phụng, muốn cái gì đều có trước giờ đường đi đều cực kì thuận lợi. Chỉ có duy nhất mình hắn biết, hắn không sung sướng như những gì bọn họ nói.
Vì là người duy nhất kế thừa hoàn mỹ năng lực, Cảnh Đình Lân từ khi còn nhỏ đã bị Cảnh gia gia chủ cũng là cha hắn quản giáo cực kì nghiêm khắc. Mỗi ngày đền sẽ nhốt hắn trong thư viện học tập niệm chú, vẽ bùa, vẽ trận pháp, đọc sách... Không cho cùng những đứa trẻ khác chơi đùa. Nói, hắn là hy vọng duy nhất của gia tộc không thể vì tuổi nhỏ mà lơ là cùng một đám tạp nham bên nhau, chơi đùa ấu trĩ, phải biết cố gắng. Nếu hắn không chịu sẽ bị cha hắn đánh một trận bỏ đói một ngày, càng ngày hình phạt sẽ tăng dần đến khi hắn biết học ngoan thì thôi.
Sau đó còn sẽ cho hắn tiếp xúc với ma quỷ, Cảnh gia có một cái tầng hầm trong đó nuôi nhốt rất nhiều lệ quỷ hồn ma của Cảnh gia. Bọn họ đều là tù phạm bị Cảnh gia luyện hóa nhốt ở đó chịu đựng dày vò, vĩnh viễn không thể luân hồi. Cho nên qua mấy trăm năm oán khí càng tích càng nhiều, chỉ cần có hơi thở của người sống bọn chúng sẽ điên cuồng nhào đến muốn chiếm đoạt muốn gặm nhắm để có thể thoát ra ngoài.
Lúc đó Cảnh Đình Lân chỉ mới chín tuổi, cha hắn mặc kệ mẹ hắn kêu gào khóc lóc phản đối mạnh mẽ đem hắn giam trong căn phòng đó. Lần đó chính là lần duy nhất khắc sâu trong kí ức của hắn, Cảnh Đình Lân đập cửa khóc lóc đến khàn tiếng cầu xin cha hắn đem hắn thả ra. Nho nhỏ một cái trẻ con mới ba lớn sao có thể chịu nổi cảm giác đáng sợ như vậy, nhưng cha hắn không nghe nhốt hắn ở đó hơn ba ngày ba đêm. Đợi tới lúc thả ra hắn hoàn toàn sốt cao, cứ ngỡ lần đó hắn sẽ bị sốt cho ngốc đi.
Rốt cuộc Cảnh Đình Lân sốt miên man mấy ngày mới lui, nhưng cũng đi mất một nửa cái mạng nhỏ. Mà cha hắn chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng nói ra lời nói lại rét lạnh thấu xương.
" Con thật làm ta quá thất vọng, nhiêu đó không chịu nổi thì sao gánh vác nổi năng lực của Cảnh gia? Vài ngày nữa khỏi bệnh lại tự mình đến tầng hầm đi. "
Cứ vậy Cảnh Đình Lân sau khi hết bệnh xuống tầng hầm, mỗi lần đều bị nhốt thật lâu. Nghe bên tai thống khổ gào thét, dụ dỗ, cảm nhận được nỗi đau bị lệ khí xâm nhập. Cảnh Đình Lân rúc vào trong góc sợ hãi bóng tối bao trùm hắn, lặp đi lặp lại như vòng luân hồi thê lương của chính hắn. Mới đầu còn sẽ gào khóc không chịu nổi cầu xin, sau đó chính là chết lặng nhận mệnh.
Không có ai sẽ cứu hắn, chỉ có tự hắn mới có thể cứu hắn.
" Đại thiếu gia, khách mời đã đến đông đủ rồi. Lão gia nói ngài nên đi xuống tiếp khách khứa. "
Cảnh Đình Lân chỉ chậm rãi ừm một tiếng sau đó thắt tốt cà vạt rồi quay người theo sau quản gia đi xuống đại sảnh.
Đại sảnh trang hoàng sang trọng, đèn chùm treo ở trên chiếu sáng rõ ràng cả đại sảnh rộng lớn. Tiếng xôn xao trò chuyện không ngừng truyền đến, mọi người đều khoác lên mình những bộ quần áo rực rỡ, quý phái. Cảnh Đình Lân bất động thanh sắc bước xuống thang lầu, Cảnh gia gia chủ ngẩng đầu nhìn thấy liền đi đến bên cạnh hắn. Choàng vai hắn vỗ vỗ nhẹ như người cha già từ ái, vẻ mặt cực kì hài lòng hướng mọi người lớn tiếng hô.
" Mọi người, xin hãy chú ý qua đây! "
Mọi người nói chuyện thanh âm đều im bặt, theo tiếng đồng loạt hướng về phía đứng ở dưới cầu thang Cảnh gia gia chủ và Cảnh Đình Lân.
" Hôm nay chính là lễ trưởng thành của con trai tôi, mọi người đã biết thằng bé là một người xuất sắc. Dẫn dắt đến ngày hôm nay được thấy thằng bé thành công như vậy người làm cha tôi đây cũng lấy làm tự hào thay thằng bé, hôm nay... "
Cảnh Đình Lân đứng ở một bên nghe không có lên tiếng chỉ nhẹ rũ mắt thầm tự giễu cười. Qua một lát gia chủ nói xong, mọi người đều đồng loạt nâng ly nói câu chúc mừng sau đó lại tiếp tục cùng người bên cạnh trò chuyện.
Cảnh Đình Lân chỉ ra lộ cái mặt không mừng đông người cũng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, cho nên kính rượu một lát hắn đã trốn sau khuôn viên. Cảm nhận gió lạnh thổi đến đánh tan không ít men say trong người, có người đi đến bên cạnh hắn.
" Cho hỏi... "
Người kia tiếng nói trong trẻo vẫn còn chưa thoát hết trẻ con, mềm mại đáng yêu. Cảnh Đình Lân chậm rãi mở mắt nghiêng người nhìn rụt rè đứng một bên nam hài, không lên tiếng.
Nam hài ban đầu còn rụt rè theo sau nhìn thấy được gương mặt của hắn ánh mắt đều sáng lên, hắn đòi theo cha mẹ đến đây. Ai ngờ lại lạc đường, xa xa thấy có người mới tới hỏi... Nhưng mà vị ca ca này đẹp quá đi!
" Ca ca, anh đẹp quá! "
Nhóc con tầm mười hai mười ba tuổi mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ áo thắt nơ, vạt áo gọn gàng nằm trong chiếc quần đen ngắn bao quanh. Gương mặt thanh tú, hai má phình phình đầu tóc cũng mềm mại. Hai mắt như chưa đầy sao trời giờ phút này lấp lánh nhìn hắn, Cảnh Đình Lân tim đột nhiên lỡ một nhịp cảm giác quen thuộc không rõ truyền đến.
Tựa như hắn cùng đứa trẻ này thật sự gặp qua rất nhiều lần, rồi lại có chút mất mát trống rỗng.
Cảnh Đình Lân khó hiểu đặt tay lên ngực mình cảm giác trái tim sau lồng ngực phập phồng, ánh mắt hơi ám.
Trong lúc rũ đầu thất thần Cảnh Đình Lân bỏ lỡ cậu nhóc đột nhiên cong môi cười quái dị, cố gắng bình tĩnh lấy lại tinh thần mới lần nữa ngẩng đầu.
" Lạc đường? "
Cảnh Đình Lân vốn dĩ ít nói, hắn cũng từng là một đứa trẻ hoạt bát nhưng thời thơ ấu của hắn chậm rãi bị bao phủ chỉ toàn bóng ma và sự sợ hãi, cho nên hắn lựa chọn khép mình lại.
" A! Phải! Mỹ nhân ca ca, em đi lạc. Anh có thể dẫn em tới đại sảnh không? "
Cậu nhóc như giật mình ngượng ngùng gãi gãi tóc mình nhe răng cười, đôi mắt đều híp lại cười rộ lên tựa như mặt trời nhỏ. Cảnh Đình Lân cánh tay nhẹ nhúc nhích sau đó kiềm chế xúc động muốn bẹo má nhóc con xuống, hắn hỏi.
" Em tên gì? "
Cậu nhóc nghe hắn hỏi, giả vờ thần bí nghịch ngợm đặt một tay lên miệng nhẹ vẫy vẫy tay với hắn.
" Mỹ nhân ca ca, ghé lại đây em nói cho anh nha.~ "
Cảnh Đình Lân không tiếng động hơi cuối người xuống vừa đủ để cậu nhóc có thể ở bên tai bản thân nói chuyện, cậu nhóc vui vẻ ghé lại cong môi cười chậm rãi nói.
" Em tên là... "
" Phá! "
Đột nhiên trên trán bị người điểm lấy, cùng thanh âm nhàn nhạt thanh lãnh vang lên. Cậu nhóc không kịp phòng ngừa cả người bốc cháy, cảm giác nóng rát khiến nó kêu gào. Cảnh Đình Lân ánh mắt chỉ có lạnh nhạt nhìn xuống đang không ngừng lăn lộn trên đất nam hài.
" Ngươi biết?! Sao ngươi lại phát hiện ra! Không thể nào! Không thể nào!! Aaa!!! "
Thanh âm không rõ nam nữ chói tai gào thét lên, vẻ mặt nam hài dần dần vặn vẹo. Đôi mắt nó mở to tràn ngập tròng đen, cái miệng ngoác ra đầy răng nhọn không ngừng phả ra từng đợt hắc khí. Nó không thể tin tưởng trừng mắt nhìn Cảnh Đình Lân, nó không trông mong được Cao Tuấn cho nên chạy đến muốn quấy nhiễu Cảnh Đình Lân, người chìm trong ảo cảnh là lúc ý thức cùng linh hồn hoàn toàn không phòng bị...
" Tôi cùng em ấy chưa từng gặp nhau lúc nhỏ, ảo cảnh của ngươi rất hoàn mỹ nhưng mà cũng quá sơ suất rồi. "
" Không! Không thể! Rõ ràng lấy kí ức của ngươi để làm ra ảo cảnh! Không thể nào sơ suất được! Ngươi lừa ta! Ngươi dám lừa ta!! Aa!!! "
" Ha ha ha ha!! Ngươi sẽ phải trả giá! Nhất định ta sẽ làm ngươi trả giá!!! "
Hắc khí bị thiêu rụi hoàn toàn tan biến, xung quanh cảnh vật chậm rãi bị méo mó biến dạng từ từ quay trở lại khung cảnh dưới tầng hầm. Lệ quỷ thiên về dụ dỗ mê hoặc nhân tâm, dùng kí ức của con người tạo ra ảo cảnh che mờ mắt bọn họ khiến bọn họ không phân rõ thật giả, điên cuồng sa vào trong đó mặc lệ quỷ thao túng.
Cảnh Đình Lân niệm chú ngữ, mắt đang nhắm đột nhiên mở ra hô lên.
" Cấp cấp như luật lệnh! Phá! "
Cả toà kí túc xá theo tiếng hô không ngừng run động nứt ra, một tiếng gào gống thất thanh vang vọng xé tan màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.