Chương 8: Thế Giới Linh Dị Thần Quái (7)
Có Một Con Cá Mặn
02/02/2023
" Thầy Cảnh, buổi sáng tốt lành! "
" Buổi sáng tốt lành. "
" Chào thầy Cảnh, hôm nay lại một ngày đẹp trời nhỉ! "
" Chào thầy Giang. "
" Chào thầy Cảnh.../ Thầy Cảnh.../... "
Cảnh Đình Lân khoé môi vẫn cong lên giữ vững một nụ cười tiêu chuẩn hướng các giáo viên đi qua cùng mình chào hỏi, nhìn qua ôn hoà thân thiện. Đợi đi đến văn phòng của bản thân vẻ mặt kia đều không còn một mảnh, hắn mở cửa đi vào ngồi xuống ghế khẽ trầm tư.
Khu kí túc xá bỏ hoang kia đúng là âm khí cùng lệ khí quá nặng, toàn bộ âm hồn đều bị nhốt ở đó. Có người cố tình làm như vậy, mục đích duy nhất chính là nuôi dưỡng lệ quỷ bị nhốt dưới tầng hầm kia.
Mà hôm qua hắn cảm giác con lệ quỷ kia dường như sắp thoát được ra ngoài rồi.
Nói đến hôm qua, Cảnh Đình Lân ánh mắt hơi ám. Hắn nhìn vào lòng bàn tay mình, ở đó còn vươn rõ ràng cảm giác mềm mại lúc tiếp xúc với nam sinh đó...
Cốc cốc cốc!
" Mời vào. "
Cửa bị gõ vang, Cảnh Đình Lân thu hồi cảm xúc ở đáy mắt dường như không có việc gì lật ra giáo trình xem xét một chút. Bên ngoài người được cho phép mở cửa bước vào, Cảnh Đình Lân ngẩng đầu nhìn là bốn nam sinh ngày hôm qua.
" Thầy Cảnh bọn em đến nộp bản kiểm điểm. "
Một nam sinh trong đó lên tiếng, đem một xấp mỏng giấy gồm bốn tờ đưa lên. Cảnh Đình Lân cầm lấy qua loa xem xét một chút đặt qua một bên, gật đầu.
" Xem như lần này là lần đầu vi phạm tôi sẽ không phạt các em quá nặng. Lần sau đừng nên đến đó, ở đó vốn dĩ đã lâu không tu sửa, trần nhà cùng nền đất đều mục, rất dễ xảy ra nguy hiểm. "
Cả đám vâng dạ cũng không biết nghe vào hay không, mà từ đầu tới cuối ánh mắt của Cảnh Đình Lân đều như có như không đặt ở trên người nam sinh đứng phía sau, đúng là Bạch Cảnh Từ. Hắn nhẹ phất phất tay.
" Được rồi các em trở về phòng học đi. "
Cao Tuấn quay người choàng tay qua vai Bạch Cảnh Từ vừa hướng phía cửa đi vừa hỏi.
" Từ ca, không phải hôm qua anh nói quay lại lớp lấy vở bài tập sao? Vậy anh đã lấy chưa, nếu lấy rồi với làm rồi cho em mượn chép được không?~ "
Bạch Cảnh Từ như không hiểu Cao Tuấn đang nói cái gì, quay đầu nhìn Cao Tuấn.
" Bài tập gì? Hôm qua không phải tôi cùng các cậu quay về sao? Tôi khi nào nói trở lại lớp lấy bài tập?? "
Cao Tuấn lại không buông tha bỉu môi.
" Từ ca có phải anh không muốn cho em mượn mới giả ngốc đúng không? Anh mà không đưa em sẽ cù chết anh! "
Nói, Cao Tuấn làm vẻ mặt lưu manh xoa xoa tay bộ dạng như thật sự muốn nhào đến đè Bạch Cảnh Từ ra cù lét. Cảnh Đình Lân nghe được hơi ngẩng đầu, hắn nhìn cả hai thân mật đùa giỡn với nhau mày nhăn lại.
" Cao Tuấn, Trạch Cảnh Từ hai em ở lại tôi có chút việc muốn nhờ. "
Chưa đợi cả hai đi ra khỏi cửa, Cảnh Đình Lân trước tiên đã mở miệng. Cả bốn người nghe hắn nói đều nhìn nhau một lúc, rốt cuộc hai người kia đành lớp trước còn Cao Tuấn cùng Bạch Cảnh Từ bị giữ lại. Cảnh Đình Lân kêu Cao Tuấn đóng cửa, hắn đứng lên hướng Bạch Cảnh Từ đi đến.
" Sao thế thầy Cảnh? "
Bạch Cảnh Từ khó hiểu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu như không biết rốt cuộc là Cảnh Đình Lân có gì muốn nhờ cả hai.
Cảnh Đình Lân đi đến trước mặt Bạch Cảnh Từ, hắn từ trên cao nhìn xuống. Thiếu niên hơi hơi nghiêng đầu lộ ra một bên cổ trắng nõn không phòng bị, một đôi mắt hạnh lấp lánh khó hiểu nhìn chằm chằm hắn. Do thân cao trên lệch, Cảnh Đình Lân cao 1m85 mà thiếu niên chỉ cao 1m76. Từ hướng hắn nhìn xuống có thể thấy rõ cảnh xuân như ẩn như hiện bên trong cùng xương quai xanh tinh xảo.
Cao Tuấn đóng xong cửa quay đầu, thấy Cảnh Đình Lân cùng Bạch Cảnh Từ khoảng cách quá gần nhau. Mà Cảnh Đình Lân lại chỉ im lặng nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Từ, nhìn ánh mắt của hắn Cao Tuấn cảm giác có một cổ nguy cơ thật cao. Cậu chân dài một bước nhanh chóng đi lại, không dấu vết đem Bạch Cảnh Từ che ở sau lưng mình.
" Thầy Cảnh có gì muốn nhờ bọn em? Nếu không bọn em phải về phòng học nếu không sẽ bỏ lỡ điểm danh hôm nay. "
Cảnh Đình Lân mày kiếm nhíu càng sâu nhìn Cao Tuấn, Bạch Cảnh Từ nhìn ánh mắt cả hai như có như không hoả chỉ cần chạm là nổ hận không thể đem đối phương nhìn ra mấy cái động tới.
Bạch Cảnh Từ âm thầm cùng 256 nói chuyện trong đầu.
[ Bạch Cảnh Từ: Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?? ]
256 mờ mịt nhìn một lát, nó thấy hình như bản thân nhìn ra cái gì đó. Sau đó nó trầm ngâm lựa chọn không đáp lại, nó không biết nói làm sao để cộng sự nó hiểu đâu QAQ!
Chẳng lẽ nói với Bạch Cảnh Từ là " Cộng sự, hai người bọn họ vì cậu mới như vậy. Cúc hoa của cậu đang bị đe doạ! "
Không, không thể nói. Nói xong nó không biết Bạch Cảnh Từ tin hay không nhưng nó trước tiên sẽ bị Bạch Cảnh Từ đem đánh một trận vì ăn nói linh tinh! Thống sinh thật gian nan... ( ;∀;)
Cảnh Đình Lân thu hồi tầm mắt, hắn vươn lên ngón tay khẽ niệm gì đó rồi điểm nhẹ lên trán của cả hai. Cao Tuấn cùng Bạch Cảnh Từ ánh mắt đột nhiên dại ra trong chốc lát sau đó lại khôi phục bình thường.
" Được rồi, hai em về phòng học của mình đi. "
Cao Tuấn:???
Bạch Cảnh Từ:???
Thầy Cảnh kêu bọn họ ở lại nói có việc nhờ nhưng chỉ đứng nhìn sau đó kêu bọn họ đi về phòng học của mình??? Cao Tuấn sâu sắc cảm thấy thầy Cảnh này đầu óc có chút vấn đề...
Cả hai vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi bước ra khỏi phòng. Nhưng chân vừa đặt ra ngoài cửa, Cao Tuấn đột nhiên khựng lại một chút vò vò tóc của mình.
" Hình như em quên mất gì đó rồi... "
" Quên cái gì mà quên, nhanh về lớp hôm nay có điểm danh đó! "
Bạch Cảnh Từ cũng khựng lại sau đó đột nhiên một cái tay đánh ở sau đầu Cao Tuấn đem hắn túm đi.
Bạch Cảnh Từ vừa đi vẻ mặt vừa suy tư. Đây là lần thứ hai Cảnh Đình Lân dùng năng lực sửa đổi ký ức của hắn, Bạch Cảnh Từ vốn dĩ không phải người thuộc thế giới này cho nên những thứ kia hoàn toàn vô dụng với hắn.
Ban nãy chỉ là diễn một chút cho vai chính xem thôi, xem ra hắn có nhiều thứ cần phải điều tra rồi đây.
__________________
Kịch trường nhỏ:
256: Cộng sự bọn họ mơ ước cúc hoa của cậu!!
Bạch Cảnh Từ: Ăn nói linh tinh!
Cảnh Đình Lân âm thầm thừa nhận:...
Cao Tuấn sờ sờ mũi nhìn trời:...
Bạch Cảnh Từ:...
Tác giả có lời muốn nói:
Công thuộc dang cố chấp lại điên, còn cực kì chiếm hữu. Thuộc kiểu cả bản thân mình cũng ghen muốn giết bản thân cái dạng này!
Cầu bình luận làm động lực mỗi ngày ra chương mới! (';ω;`)
" Buổi sáng tốt lành. "
" Chào thầy Cảnh, hôm nay lại một ngày đẹp trời nhỉ! "
" Chào thầy Giang. "
" Chào thầy Cảnh.../ Thầy Cảnh.../... "
Cảnh Đình Lân khoé môi vẫn cong lên giữ vững một nụ cười tiêu chuẩn hướng các giáo viên đi qua cùng mình chào hỏi, nhìn qua ôn hoà thân thiện. Đợi đi đến văn phòng của bản thân vẻ mặt kia đều không còn một mảnh, hắn mở cửa đi vào ngồi xuống ghế khẽ trầm tư.
Khu kí túc xá bỏ hoang kia đúng là âm khí cùng lệ khí quá nặng, toàn bộ âm hồn đều bị nhốt ở đó. Có người cố tình làm như vậy, mục đích duy nhất chính là nuôi dưỡng lệ quỷ bị nhốt dưới tầng hầm kia.
Mà hôm qua hắn cảm giác con lệ quỷ kia dường như sắp thoát được ra ngoài rồi.
Nói đến hôm qua, Cảnh Đình Lân ánh mắt hơi ám. Hắn nhìn vào lòng bàn tay mình, ở đó còn vươn rõ ràng cảm giác mềm mại lúc tiếp xúc với nam sinh đó...
Cốc cốc cốc!
" Mời vào. "
Cửa bị gõ vang, Cảnh Đình Lân thu hồi cảm xúc ở đáy mắt dường như không có việc gì lật ra giáo trình xem xét một chút. Bên ngoài người được cho phép mở cửa bước vào, Cảnh Đình Lân ngẩng đầu nhìn là bốn nam sinh ngày hôm qua.
" Thầy Cảnh bọn em đến nộp bản kiểm điểm. "
Một nam sinh trong đó lên tiếng, đem một xấp mỏng giấy gồm bốn tờ đưa lên. Cảnh Đình Lân cầm lấy qua loa xem xét một chút đặt qua một bên, gật đầu.
" Xem như lần này là lần đầu vi phạm tôi sẽ không phạt các em quá nặng. Lần sau đừng nên đến đó, ở đó vốn dĩ đã lâu không tu sửa, trần nhà cùng nền đất đều mục, rất dễ xảy ra nguy hiểm. "
Cả đám vâng dạ cũng không biết nghe vào hay không, mà từ đầu tới cuối ánh mắt của Cảnh Đình Lân đều như có như không đặt ở trên người nam sinh đứng phía sau, đúng là Bạch Cảnh Từ. Hắn nhẹ phất phất tay.
" Được rồi các em trở về phòng học đi. "
Cao Tuấn quay người choàng tay qua vai Bạch Cảnh Từ vừa hướng phía cửa đi vừa hỏi.
" Từ ca, không phải hôm qua anh nói quay lại lớp lấy vở bài tập sao? Vậy anh đã lấy chưa, nếu lấy rồi với làm rồi cho em mượn chép được không?~ "
Bạch Cảnh Từ như không hiểu Cao Tuấn đang nói cái gì, quay đầu nhìn Cao Tuấn.
" Bài tập gì? Hôm qua không phải tôi cùng các cậu quay về sao? Tôi khi nào nói trở lại lớp lấy bài tập?? "
Cao Tuấn lại không buông tha bỉu môi.
" Từ ca có phải anh không muốn cho em mượn mới giả ngốc đúng không? Anh mà không đưa em sẽ cù chết anh! "
Nói, Cao Tuấn làm vẻ mặt lưu manh xoa xoa tay bộ dạng như thật sự muốn nhào đến đè Bạch Cảnh Từ ra cù lét. Cảnh Đình Lân nghe được hơi ngẩng đầu, hắn nhìn cả hai thân mật đùa giỡn với nhau mày nhăn lại.
" Cao Tuấn, Trạch Cảnh Từ hai em ở lại tôi có chút việc muốn nhờ. "
Chưa đợi cả hai đi ra khỏi cửa, Cảnh Đình Lân trước tiên đã mở miệng. Cả bốn người nghe hắn nói đều nhìn nhau một lúc, rốt cuộc hai người kia đành lớp trước còn Cao Tuấn cùng Bạch Cảnh Từ bị giữ lại. Cảnh Đình Lân kêu Cao Tuấn đóng cửa, hắn đứng lên hướng Bạch Cảnh Từ đi đến.
" Sao thế thầy Cảnh? "
Bạch Cảnh Từ khó hiểu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu như không biết rốt cuộc là Cảnh Đình Lân có gì muốn nhờ cả hai.
Cảnh Đình Lân đi đến trước mặt Bạch Cảnh Từ, hắn từ trên cao nhìn xuống. Thiếu niên hơi hơi nghiêng đầu lộ ra một bên cổ trắng nõn không phòng bị, một đôi mắt hạnh lấp lánh khó hiểu nhìn chằm chằm hắn. Do thân cao trên lệch, Cảnh Đình Lân cao 1m85 mà thiếu niên chỉ cao 1m76. Từ hướng hắn nhìn xuống có thể thấy rõ cảnh xuân như ẩn như hiện bên trong cùng xương quai xanh tinh xảo.
Cao Tuấn đóng xong cửa quay đầu, thấy Cảnh Đình Lân cùng Bạch Cảnh Từ khoảng cách quá gần nhau. Mà Cảnh Đình Lân lại chỉ im lặng nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Từ, nhìn ánh mắt của hắn Cao Tuấn cảm giác có một cổ nguy cơ thật cao. Cậu chân dài một bước nhanh chóng đi lại, không dấu vết đem Bạch Cảnh Từ che ở sau lưng mình.
" Thầy Cảnh có gì muốn nhờ bọn em? Nếu không bọn em phải về phòng học nếu không sẽ bỏ lỡ điểm danh hôm nay. "
Cảnh Đình Lân mày kiếm nhíu càng sâu nhìn Cao Tuấn, Bạch Cảnh Từ nhìn ánh mắt cả hai như có như không hoả chỉ cần chạm là nổ hận không thể đem đối phương nhìn ra mấy cái động tới.
Bạch Cảnh Từ âm thầm cùng 256 nói chuyện trong đầu.
[ Bạch Cảnh Từ: Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?? ]
256 mờ mịt nhìn một lát, nó thấy hình như bản thân nhìn ra cái gì đó. Sau đó nó trầm ngâm lựa chọn không đáp lại, nó không biết nói làm sao để cộng sự nó hiểu đâu QAQ!
Chẳng lẽ nói với Bạch Cảnh Từ là " Cộng sự, hai người bọn họ vì cậu mới như vậy. Cúc hoa của cậu đang bị đe doạ! "
Không, không thể nói. Nói xong nó không biết Bạch Cảnh Từ tin hay không nhưng nó trước tiên sẽ bị Bạch Cảnh Từ đem đánh một trận vì ăn nói linh tinh! Thống sinh thật gian nan... ( ;∀;)
Cảnh Đình Lân thu hồi tầm mắt, hắn vươn lên ngón tay khẽ niệm gì đó rồi điểm nhẹ lên trán của cả hai. Cao Tuấn cùng Bạch Cảnh Từ ánh mắt đột nhiên dại ra trong chốc lát sau đó lại khôi phục bình thường.
" Được rồi, hai em về phòng học của mình đi. "
Cao Tuấn:???
Bạch Cảnh Từ:???
Thầy Cảnh kêu bọn họ ở lại nói có việc nhờ nhưng chỉ đứng nhìn sau đó kêu bọn họ đi về phòng học của mình??? Cao Tuấn sâu sắc cảm thấy thầy Cảnh này đầu óc có chút vấn đề...
Cả hai vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi bước ra khỏi phòng. Nhưng chân vừa đặt ra ngoài cửa, Cao Tuấn đột nhiên khựng lại một chút vò vò tóc của mình.
" Hình như em quên mất gì đó rồi... "
" Quên cái gì mà quên, nhanh về lớp hôm nay có điểm danh đó! "
Bạch Cảnh Từ cũng khựng lại sau đó đột nhiên một cái tay đánh ở sau đầu Cao Tuấn đem hắn túm đi.
Bạch Cảnh Từ vừa đi vẻ mặt vừa suy tư. Đây là lần thứ hai Cảnh Đình Lân dùng năng lực sửa đổi ký ức của hắn, Bạch Cảnh Từ vốn dĩ không phải người thuộc thế giới này cho nên những thứ kia hoàn toàn vô dụng với hắn.
Ban nãy chỉ là diễn một chút cho vai chính xem thôi, xem ra hắn có nhiều thứ cần phải điều tra rồi đây.
__________________
Kịch trường nhỏ:
256: Cộng sự bọn họ mơ ước cúc hoa của cậu!!
Bạch Cảnh Từ: Ăn nói linh tinh!
Cảnh Đình Lân âm thầm thừa nhận:...
Cao Tuấn sờ sờ mũi nhìn trời:...
Bạch Cảnh Từ:...
Tác giả có lời muốn nói:
Công thuộc dang cố chấp lại điên, còn cực kì chiếm hữu. Thuộc kiểu cả bản thân mình cũng ghen muốn giết bản thân cái dạng này!
Cầu bình luận làm động lực mỗi ngày ra chương mới! (';ω;`)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.