Chương 15: La Nghệ Lâm tranh cử
Dịch Phấn Hàn
06/03/2014
Học kỳ đầu tiên gần như đã qua đi trong sự ngây ngây ngô ngô như thế. Tôi thậm chí không nhớ nổi dù chỉ một việc mà tôi đã từng làm trong học kỳ đầu tiên của đại học đáng để ghi lại. Tôi đã được tập quân sự. Tôi
đã có rất nhiều người theo đuổi trong cùng một thời gian, với số lượng
nhiều nhất từ trước tới nay. Nhưng tôi vẫn chưa có bạn trai, tôi cho
rằng mình vẫn còn thích cậu bạn thời trung học. Tôi đã tham gia đoàn thể xã hội nhưng hai tháng sau đó đã rút ra. Tôi đã ba lần lên phòng tự
học, đó là ba lần tự học duy nhất trong suốt bốn năm đại học và đã hiểu
tại sao lại có câu: "Lên phòng tự học là đỉnh cao của sự tẻ nhạt". Tôi
và Trịnh Thuấn Ngôn đã xích lại gần nhau hơn.
Bỗng nhiên tôi thấy không đủ kiên nhẫn để viết nữa, tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói nhưng rất sốt ruột, bởi càng viết tôi càng tỉnh táo nhận ra rằng cuộc sống sinh viên của mình đã sắp hết rồi. Bởi vì tôi đã bắt đầu hồi tưởng lại. Giống như một người già sắp chết đang đau khổ hồi tưởng lại cuộc đời không mấy huy hoàng của chính mình. Tôi viết về cuộc đời đại học sắp trôi qua từng tí từng tí một, và có cảm giác như đang viết di chúc, có cảm giác đau đớn của sự chết chóc.
Khi học kỳ một sắp kết thúc, mối quan hệ giữa những người trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn. Ví dụ, tôi thì có xu hướng giao lưu với Trịnh Thuấn Ngôn.
Nhưng hình như cô ấy đã đạt đến mức độ cao nhất của sự bàng quan, một kiểu giữ mình sáng suốt, cô ấy giữ khoảng cách với tất cả mọi người trong phòng. Chương Hàm Yên thì khiến cho ai cũng có cảm giác xa cách, nhưng cô ấy rất thích tôi, còn tôi lại cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy, bởi vì gia đình cô ấy quá giàu có, quá thu hút sự chú ý. Điều đó không phù hợp với một người có tác phong kém cỏi như tôi. Diệp Ly thì đối với ai cũng rất tốt với một vẻ nhút nhát rụt rè. La Nghệ Lâm, tôi không nói được gì về cô ấy, cô gái này luôn khiến tôi không thể nói được câu nào, không có gì để nói, như vậy cũng coi như là cô ấy đã đạt đến một mức độ cao nhất rồi. Tô Tiêu thì khi đó vẫn có vẻ khá là ngoan ngoãn, ngoài việc cô ấy quá nũng nịu khi nói chuyện với những cậu bạn trai bị thay liên tục khiến người khác khó chịu, còn lại cũng có thể coi cô ấy là người yên phận.
Sự gặp gỡ giữa người với người cần có duyên phận, điểm dựa của trái tim với trái tim lại càng cần phải có duyên phận. Trăm năm tu hành là bạn cùng phòng, nghìn năm tu hành mới có thể thành bạn tri kỷ. Rất hiển nhiên, sáu người cùng phòng chúng tôi mới chỉ tu được trăm năm.
Khi tôi viết cuốn tiểu thuyết này, có rất nhiều bạn trên mạng đã biện bác rằng phòng kí túc ở đại học không phải như thế. Chị em cùng phòng bọn họ có thể sống với nhau hoà hợp ra sao, ra sao, không hề chành choẹ bới móc nhau. Như vậy tôi còn có cái gì hay ho để nói đây, chỉ là các bạn may mắn đấy thôi, kĩ năng sống chung giữa người với người không phải là tôi không hiểu, không phải là bạn cùng phòng của tôi không hiểu, mà là sáu người với sự khác biệt tính cách quá lớn, muốn thực sự tốt như chị em ruột thì quả là một việc rất khó. Tôi không hê có ý nói xấu nữ sinh toàn trường một chút nào. Cảnh ngộ của mỗi người khác nhau thì thế giới mà họ nhìn thấy cũng không giống nhau.
La Nghệ Lâm, trong đợt tập quân sự, năng động hoạt bát, lại tỏ ra tích cực nên khi đợt tập quân sự kết thúc, cô ấy được thầy giáo uỷ nhiệm làm uỷ viên nữ công. Nói về chức vụ thì cái này đúng là sau khi vào đại học tôi mới nghe nói đến. Không biết là mỗi trường đại học đều có hay là chỉ những khoa nhiều nữ sinh như khoa chúng tôi mới có. Tôi không biết chức vụ đó là làm gì, chỉ biết rằng mỗi khi cần thông báo việc gì đó cho các phòng trong kí túc xá nữ, cô ấy liền dốc sức lần lượt đến từng phòng một thông báo, khi đó cô ấy đặc biệt có phong thái lãnh đạo, cô ấy đứng ở hành lang hô to: "Các bạn năm thứ hai chú ý, các bạn năm thứ hai chú ý, có thông báo...". Lượng hơi đủ, tiếng nói to, dư âm bay bổng, có tư chất phát biểu của lãnh đạo.
La Nghệ Lâm, mỗi lần viết đến cái tên này, tôi không thể dừng được sự cảm kích vô cùng. Thứ nhất, cảm kích cô ấy là một nhân tài, có thể xuất đầu lộ diện trong một đống các ban ngành trong trường đại học. Thứ hai, cảm kích cô ấy thật có bản lĩnh, có thể khiến tất cả các bạn cùng phòng đều ghét. Bởi vì, khiến tất cả mọi người đều ghét cũng giống như làm cho tất cả mọi người đều thích mình, không phải là một chuyện người bình thường có thể làm được. Thứ ba, cảm kích sự kiên cường của cô ấy, cho dù bị tất cả mọi người ghét, đến cuối cùng đều bị tất cả mọi người gạt bỏ, cô ấy vẫn trước sau như một, ngày ngày vui tươi nhiệt tình. Có thể là để đạt thêm được một điểm học phần, nhận thêm được một tấm bằng khen hay thêm một chức vụ mà bận bịu đến nỗi vậy vẫn thấy vui. La Nghệ Lâm, làm sao cô lại có được bản lĩnh như thế? Cô luôn khiến tôi không ngừng phải thốt lên kinh ngạc.
Lại nói, trong phòng kí túc La Nghệ Lâm bắt nạt Diệp Ly, ức hiếp Tô Tiêu nhưng chưa bao giờ dám ức hiếp tôi, Trịnh Thuấn Ngôn và Chương Hàm Yên. Trịnh Thuấn Ngôn luôn bàng quan trước tất cả mọi phân tranh trong phòng, cô luôn có cái dáng vẻ nhìn mọi thứ từ trên cao, cái vẻ thoát tục siêu phàm, La Nghệ Lâm không biết đường nào mà ra tay. Chương Hàm Yên quá giàu có nên La Nghệ Lâm cũng không dám quá lỗ mãng, có lẽ vì sợ cha của Chương Hàm Yên thuê sát thủ xã hội đen chăng?! Tôi thì lại quá trầm tính, gần như chẳng bao giờ tôi chủ động nói chuyện với bất cứ ai, cũng chưa từng tự giới thiệu bản thân. La Nghệ Lâm hoàn toàn không hiểu rõ ngọn ngành về tôi nên cũng không dám làm gì. Thủ đoạn giữa những cao thủ chính là khéo léo lấy tĩnh chế động, lấy nhu thắng cương.
Nhưng cứ cho là cô ấy không chọc vào tôi, tôi cũng vẫn không thích cô ấy, chỉ có điều là không tỏ rõ mà thôi. Thích một người không cần phải có lí do, ghét một người cũng vậy, không cần lí do. Tôi sẽ kể một chút về biểu hiện của cô ấy khi tranh cử lớp trưởng hồi cuối học kỳ một năm thứ nhất, các bạn có thể phần nào thấy được con người cô ấy.
Cuối học kì, cần phải lựa chọn lại cán bộ lớp. Cô ấy đã nhăm nhe chức lớp trưởng đó từ lâu lắm rồi. Thế nên trong thời gian đó cô ấy đặc biệt đối xử tốt với mọi người trong phòng, kể cả Tô Tiêu - người thường xuyên bị cô ấy làm hại sau lưng và Diệp Ly - người luôn bị cô ấy bắt nạt. Ngày nào cô ấy cũng giành lấy việc quét nhà. Đi lấy nước về, cô ấy liền tuyên bố với mọi người trong phòng: "Các bạn không có nước thì cứ lấy của tớ mà dùng nhé". Lúc phơi quần áo cũng không như trước đây, vô tư phơi quần áo ướt sũng của mình lên không quan tâm đến những cái phơi trước, cũng chẳng thèm áy náy vì mình đã làm ướt quần áo khô của người khác. Còn bây giờ cũng biết tự nhắc nhở, trước khi phơi đồ của mình có quần áo khô là cô ta thu vào ngay. Gặp ai cũng cười, nụ cười giống như một bông hoa loa kèn héo. Rồi cô ấy giành việc đun nước, nấu cơm, hơi một chút là mua mấy thứ quà vặt mà một đồng có thể mua được cả đống, ví dụ như hạt dưa, rồi chia cho mọi người trong phòng cùng ăn. Ai không có nước sôi để dùng thì ngay lập tức cô ấy sẽ hô hào dùng nước sôi của cô ấy, thậm chí khi Diệp Ly cầm lấy chổi lau nhà cô ấy còn vừa giành vừa trách, nói để cô ấy làm. Nói thực, nếu cô ấy tốt như thế ngay từ khi vào trường thì có thể tôi đã yêu mến cô ấy, thế mới thấy rằng tính cách con người cũng co cũng duỗi nhiều đến thế, chí ít là cũng co duỗi khá nhiều trên phương diện đối nhân xử thế.
Hai chữ "kinh tởm", tự đáy lòng tôi đã đọc thầm không biết bao nhiêu lần. Nghĩ lại lần trước, bị Diệp Ly trút mất một ít nước sôi mà cô ấy cứ như muốn ăn thịt Diệp Ly vậy. Tôi rất muốn đặt cho cô ấy một biệt hiệu, ví dụ "Kỳ nhông" chẳng hạn như là một danh hiệu khẳng định vị trí cao nhất cho một người có kĩ năng diễn xuất kiểu này. "Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết". Đối với những biểu hiện này của La Nghệ Lâm chúng tôi ai chẳng nhận ra. Cô gái này bây giờ còn diễn cho ai xem đây. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Một cô gái có tham vọng quyền lực lớn như thế không thể là một cô gái lương thiện.
Ngày bầu cử, La Nghệ Lâm đã trực tiếp "ngả bài" với chúng tôi rằng: "Nếu tớ được làm lớp trưởng, chúng ta lập tức đi ăn một bữa, còn nữa, nếu tớ làm một chức vụ gì đó trong lớp thực ra là rất có lợi cho phòng chúng ta, ví dụ khi bầu chọn phòng ưu tú, tớ có thể tranh thủ một vài quan hệ để hội sinh viên bình xét làm ngơ cho chúng ta thêm 0,6 điểm, như vậy tấm ảnh của phòng chúng ta có thể được dán ở bảng thông báo, quan trọng hơn là mỗi người chúng ta có thể được cộng thêm 0,3 điểm học phần. Hay ví dụ, trường tổ chức một dạ hội hay một buổi toạ đàm nào đó, tớ cũng có thể tranh thủ các mối quan hệ của mình, giúp các cậu được ngồi hàng ghế phía trước, chứ không đến nỗi chờ các cậu rửa mặt chải đầu thu dọn xong xuôi, khi chạy đến nơi thì chỉ có thể nhìn cái lưng của hàng đống người đằng trước. Ví dụ, khi nào khoa kiểm tra phòng đột xuất, tớ cũng có thể báo trước cho các cậu một tiếng." Nói xong những lời đó, cô ấy liền ôm mỗi người một cái thật thắm thiết, làm ra vẻ rất thân mật như những chị em gái nhỏ với nhau.
Tôi không thể không thừa nhận rằng La Nghệ Lâm có chút quan liêu, đặc biệt là có tố chất tiềm ẩn của một tham quan. To gan và vô sỉ như vậy có thể là một cao thủ rất có tiền đồ. Nhưng cô ấy nói cũng đúng. Cho nên khi bỏ phiếu tôi nghĩ bầu cho cô ấy thì mình cũng chẳng mất gì, hơn nữa còn có bao nhiêu cái lợi. Dù gì thì cũng không phải là tranh cử với tôi, bầu người khác lại không có lợi gì, hơn nữa bầu cô ấy cũng coi như là đã làm một người có tình. Tôi không thích cô ấy nhưng cũng không muốn đắc tội với cô ấy. Huống hồ cứ cho là tôi bầu chọn cô ấy thì cô ấy cũng chưa chắc đã có thể được như ý, trông cô ấy bình thuờng cũng đức hạnh đấy chứ. Được rồi, nhìn cái dáng vẻ mồ hôi đầm đìa vừa rồi khi cô ấy lên sân khấu đọc bài diễn thuyết, tôi thấy thật đáng thương, cô ấy đã tính toán trăm phương nghìn kế như vậy, thôi thì chọn cô ấy đi. Và tôi đã bỏ vào lá phiếu thiêng liêng của mình. Khi lên bục bỏ phiếu, tôi đã cố tình đi đến trước mặt La Nghệ Lâm, cầm tấm phiếu ve vẩy trước mặt cô ấy mấy cái. Cô ấy nhìn tôi cười nịnh bợ.
Khi công bố kết quả phiếu bầu, tôi đã chú ý quan sát La Nghệ Lâm, cô ấy cứ nhìn lên bảng chăm chăm không chớp mắt, phiếu bầu của cô ấy và một nữ sinh khác ngang ngửa nhau. Hai con mắt cô ấy như muốn rơi ra ngoài. Và có lẽ vì quá kinh hoàng nên cô ấy đã gục đầu xuống bàn. Không đến mười giây lại ngẩng lên, đôi tai dựng đứng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô ấy rốt cuộc không phải là người rộng rãi độ lượng, mà là người có kì vọng quá lớn nên cuối cùng không thể giả vờ từ tốn lịch sự được nữa. Nếu không thì cũng uổng phí mất "đại ân đại đức" của cô ấy đối với cả phòng chúng tôi suốt một tuần trước khi bầu cử.
Cuối cùng cô ấy cũng đã được bầu. Cô chủ nhiệm dựa trên nguyện vọng chung của cả lớp để đưa ra kết quả của cuộc bầu cử này. Nhất định cả cô giáo cũng bị La Nghệ Lâm mua chuộc rồi. Tôi lại bắt đầu thấy hối hận vì đã bầu chọn cô ấy. Tôi đã đánh giá thấp khả năng lôi bè kéo phái của cô gái nhỏ nhắn này. Nhưng tôi đoán rằng những người bầu chọn cho cô ấy lúc đầu cũng có tâm lí giống tôi. Tôi hỏi Trịnh Thuấn Ngôn đã bầu chọn ai, cô ấy cười cười rồi lắc đầu. Tôi chỉ chỉ trỏ trỏ và La Nghệ Lâm với khát vọng lãnh đạo đang ngắt nghỉ trầm bổng trên bục. Trịnh Thuấn Ngôn không sao nhịn được cười gật gật đầu. Hoá ra, cô gái mà tôi khá là ngưỡng mộ cũng có tâm lí giống như tôi, tôi thấy hơi thất vọng. Sau khi nhậm chức vụ, La Nghệ Lâm đã không nuốt lời, mời cả phòng chúng tôi đến một nhà hàng bên ngoài trường ăn một bữa. Sau chuyện đó chúng tôi mới biết, số tiền mà cô ấy dùng để mời chúng tôi ăn cơm là tiền quỹ lớp, nhưng như vậy là moi tiền mồ hôi nước mắt của mọi người ư, vì chuyện này mà suýt chút nữa tan vỡ "con đường quan chức" của cô ấy. Sự việc này đã bị đối thủ cạnh tranh của cô ấy tố giác, La Nghệ Lâm rốt cuộc cũng có chút bản lĩnh, mọi chuyện lại ổn thoả, cô ấy tiếp tục ngồi ở vị trí lớp trưởng. Chúng ta hãy cùng đọc một trăm lần: Cô gái này thật không đơn giản, không đơn giản...
Bỗng nhiên tôi thấy không đủ kiên nhẫn để viết nữa, tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói nhưng rất sốt ruột, bởi càng viết tôi càng tỉnh táo nhận ra rằng cuộc sống sinh viên của mình đã sắp hết rồi. Bởi vì tôi đã bắt đầu hồi tưởng lại. Giống như một người già sắp chết đang đau khổ hồi tưởng lại cuộc đời không mấy huy hoàng của chính mình. Tôi viết về cuộc đời đại học sắp trôi qua từng tí từng tí một, và có cảm giác như đang viết di chúc, có cảm giác đau đớn của sự chết chóc.
Khi học kỳ một sắp kết thúc, mối quan hệ giữa những người trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn. Ví dụ, tôi thì có xu hướng giao lưu với Trịnh Thuấn Ngôn.
Nhưng hình như cô ấy đã đạt đến mức độ cao nhất của sự bàng quan, một kiểu giữ mình sáng suốt, cô ấy giữ khoảng cách với tất cả mọi người trong phòng. Chương Hàm Yên thì khiến cho ai cũng có cảm giác xa cách, nhưng cô ấy rất thích tôi, còn tôi lại cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy, bởi vì gia đình cô ấy quá giàu có, quá thu hút sự chú ý. Điều đó không phù hợp với một người có tác phong kém cỏi như tôi. Diệp Ly thì đối với ai cũng rất tốt với một vẻ nhút nhát rụt rè. La Nghệ Lâm, tôi không nói được gì về cô ấy, cô gái này luôn khiến tôi không thể nói được câu nào, không có gì để nói, như vậy cũng coi như là cô ấy đã đạt đến một mức độ cao nhất rồi. Tô Tiêu thì khi đó vẫn có vẻ khá là ngoan ngoãn, ngoài việc cô ấy quá nũng nịu khi nói chuyện với những cậu bạn trai bị thay liên tục khiến người khác khó chịu, còn lại cũng có thể coi cô ấy là người yên phận.
Sự gặp gỡ giữa người với người cần có duyên phận, điểm dựa của trái tim với trái tim lại càng cần phải có duyên phận. Trăm năm tu hành là bạn cùng phòng, nghìn năm tu hành mới có thể thành bạn tri kỷ. Rất hiển nhiên, sáu người cùng phòng chúng tôi mới chỉ tu được trăm năm.
Khi tôi viết cuốn tiểu thuyết này, có rất nhiều bạn trên mạng đã biện bác rằng phòng kí túc ở đại học không phải như thế. Chị em cùng phòng bọn họ có thể sống với nhau hoà hợp ra sao, ra sao, không hề chành choẹ bới móc nhau. Như vậy tôi còn có cái gì hay ho để nói đây, chỉ là các bạn may mắn đấy thôi, kĩ năng sống chung giữa người với người không phải là tôi không hiểu, không phải là bạn cùng phòng của tôi không hiểu, mà là sáu người với sự khác biệt tính cách quá lớn, muốn thực sự tốt như chị em ruột thì quả là một việc rất khó. Tôi không hê có ý nói xấu nữ sinh toàn trường một chút nào. Cảnh ngộ của mỗi người khác nhau thì thế giới mà họ nhìn thấy cũng không giống nhau.
La Nghệ Lâm, trong đợt tập quân sự, năng động hoạt bát, lại tỏ ra tích cực nên khi đợt tập quân sự kết thúc, cô ấy được thầy giáo uỷ nhiệm làm uỷ viên nữ công. Nói về chức vụ thì cái này đúng là sau khi vào đại học tôi mới nghe nói đến. Không biết là mỗi trường đại học đều có hay là chỉ những khoa nhiều nữ sinh như khoa chúng tôi mới có. Tôi không biết chức vụ đó là làm gì, chỉ biết rằng mỗi khi cần thông báo việc gì đó cho các phòng trong kí túc xá nữ, cô ấy liền dốc sức lần lượt đến từng phòng một thông báo, khi đó cô ấy đặc biệt có phong thái lãnh đạo, cô ấy đứng ở hành lang hô to: "Các bạn năm thứ hai chú ý, các bạn năm thứ hai chú ý, có thông báo...". Lượng hơi đủ, tiếng nói to, dư âm bay bổng, có tư chất phát biểu của lãnh đạo.
La Nghệ Lâm, mỗi lần viết đến cái tên này, tôi không thể dừng được sự cảm kích vô cùng. Thứ nhất, cảm kích cô ấy là một nhân tài, có thể xuất đầu lộ diện trong một đống các ban ngành trong trường đại học. Thứ hai, cảm kích cô ấy thật có bản lĩnh, có thể khiến tất cả các bạn cùng phòng đều ghét. Bởi vì, khiến tất cả mọi người đều ghét cũng giống như làm cho tất cả mọi người đều thích mình, không phải là một chuyện người bình thường có thể làm được. Thứ ba, cảm kích sự kiên cường của cô ấy, cho dù bị tất cả mọi người ghét, đến cuối cùng đều bị tất cả mọi người gạt bỏ, cô ấy vẫn trước sau như một, ngày ngày vui tươi nhiệt tình. Có thể là để đạt thêm được một điểm học phần, nhận thêm được một tấm bằng khen hay thêm một chức vụ mà bận bịu đến nỗi vậy vẫn thấy vui. La Nghệ Lâm, làm sao cô lại có được bản lĩnh như thế? Cô luôn khiến tôi không ngừng phải thốt lên kinh ngạc.
Lại nói, trong phòng kí túc La Nghệ Lâm bắt nạt Diệp Ly, ức hiếp Tô Tiêu nhưng chưa bao giờ dám ức hiếp tôi, Trịnh Thuấn Ngôn và Chương Hàm Yên. Trịnh Thuấn Ngôn luôn bàng quan trước tất cả mọi phân tranh trong phòng, cô luôn có cái dáng vẻ nhìn mọi thứ từ trên cao, cái vẻ thoát tục siêu phàm, La Nghệ Lâm không biết đường nào mà ra tay. Chương Hàm Yên quá giàu có nên La Nghệ Lâm cũng không dám quá lỗ mãng, có lẽ vì sợ cha của Chương Hàm Yên thuê sát thủ xã hội đen chăng?! Tôi thì lại quá trầm tính, gần như chẳng bao giờ tôi chủ động nói chuyện với bất cứ ai, cũng chưa từng tự giới thiệu bản thân. La Nghệ Lâm hoàn toàn không hiểu rõ ngọn ngành về tôi nên cũng không dám làm gì. Thủ đoạn giữa những cao thủ chính là khéo léo lấy tĩnh chế động, lấy nhu thắng cương.
Nhưng cứ cho là cô ấy không chọc vào tôi, tôi cũng vẫn không thích cô ấy, chỉ có điều là không tỏ rõ mà thôi. Thích một người không cần phải có lí do, ghét một người cũng vậy, không cần lí do. Tôi sẽ kể một chút về biểu hiện của cô ấy khi tranh cử lớp trưởng hồi cuối học kỳ một năm thứ nhất, các bạn có thể phần nào thấy được con người cô ấy.
Cuối học kì, cần phải lựa chọn lại cán bộ lớp. Cô ấy đã nhăm nhe chức lớp trưởng đó từ lâu lắm rồi. Thế nên trong thời gian đó cô ấy đặc biệt đối xử tốt với mọi người trong phòng, kể cả Tô Tiêu - người thường xuyên bị cô ấy làm hại sau lưng và Diệp Ly - người luôn bị cô ấy bắt nạt. Ngày nào cô ấy cũng giành lấy việc quét nhà. Đi lấy nước về, cô ấy liền tuyên bố với mọi người trong phòng: "Các bạn không có nước thì cứ lấy của tớ mà dùng nhé". Lúc phơi quần áo cũng không như trước đây, vô tư phơi quần áo ướt sũng của mình lên không quan tâm đến những cái phơi trước, cũng chẳng thèm áy náy vì mình đã làm ướt quần áo khô của người khác. Còn bây giờ cũng biết tự nhắc nhở, trước khi phơi đồ của mình có quần áo khô là cô ta thu vào ngay. Gặp ai cũng cười, nụ cười giống như một bông hoa loa kèn héo. Rồi cô ấy giành việc đun nước, nấu cơm, hơi một chút là mua mấy thứ quà vặt mà một đồng có thể mua được cả đống, ví dụ như hạt dưa, rồi chia cho mọi người trong phòng cùng ăn. Ai không có nước sôi để dùng thì ngay lập tức cô ấy sẽ hô hào dùng nước sôi của cô ấy, thậm chí khi Diệp Ly cầm lấy chổi lau nhà cô ấy còn vừa giành vừa trách, nói để cô ấy làm. Nói thực, nếu cô ấy tốt như thế ngay từ khi vào trường thì có thể tôi đã yêu mến cô ấy, thế mới thấy rằng tính cách con người cũng co cũng duỗi nhiều đến thế, chí ít là cũng co duỗi khá nhiều trên phương diện đối nhân xử thế.
Hai chữ "kinh tởm", tự đáy lòng tôi đã đọc thầm không biết bao nhiêu lần. Nghĩ lại lần trước, bị Diệp Ly trút mất một ít nước sôi mà cô ấy cứ như muốn ăn thịt Diệp Ly vậy. Tôi rất muốn đặt cho cô ấy một biệt hiệu, ví dụ "Kỳ nhông" chẳng hạn như là một danh hiệu khẳng định vị trí cao nhất cho một người có kĩ năng diễn xuất kiểu này. "Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết". Đối với những biểu hiện này của La Nghệ Lâm chúng tôi ai chẳng nhận ra. Cô gái này bây giờ còn diễn cho ai xem đây. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Một cô gái có tham vọng quyền lực lớn như thế không thể là một cô gái lương thiện.
Ngày bầu cử, La Nghệ Lâm đã trực tiếp "ngả bài" với chúng tôi rằng: "Nếu tớ được làm lớp trưởng, chúng ta lập tức đi ăn một bữa, còn nữa, nếu tớ làm một chức vụ gì đó trong lớp thực ra là rất có lợi cho phòng chúng ta, ví dụ khi bầu chọn phòng ưu tú, tớ có thể tranh thủ một vài quan hệ để hội sinh viên bình xét làm ngơ cho chúng ta thêm 0,6 điểm, như vậy tấm ảnh của phòng chúng ta có thể được dán ở bảng thông báo, quan trọng hơn là mỗi người chúng ta có thể được cộng thêm 0,3 điểm học phần. Hay ví dụ, trường tổ chức một dạ hội hay một buổi toạ đàm nào đó, tớ cũng có thể tranh thủ các mối quan hệ của mình, giúp các cậu được ngồi hàng ghế phía trước, chứ không đến nỗi chờ các cậu rửa mặt chải đầu thu dọn xong xuôi, khi chạy đến nơi thì chỉ có thể nhìn cái lưng của hàng đống người đằng trước. Ví dụ, khi nào khoa kiểm tra phòng đột xuất, tớ cũng có thể báo trước cho các cậu một tiếng." Nói xong những lời đó, cô ấy liền ôm mỗi người một cái thật thắm thiết, làm ra vẻ rất thân mật như những chị em gái nhỏ với nhau.
Tôi không thể không thừa nhận rằng La Nghệ Lâm có chút quan liêu, đặc biệt là có tố chất tiềm ẩn của một tham quan. To gan và vô sỉ như vậy có thể là một cao thủ rất có tiền đồ. Nhưng cô ấy nói cũng đúng. Cho nên khi bỏ phiếu tôi nghĩ bầu cho cô ấy thì mình cũng chẳng mất gì, hơn nữa còn có bao nhiêu cái lợi. Dù gì thì cũng không phải là tranh cử với tôi, bầu người khác lại không có lợi gì, hơn nữa bầu cô ấy cũng coi như là đã làm một người có tình. Tôi không thích cô ấy nhưng cũng không muốn đắc tội với cô ấy. Huống hồ cứ cho là tôi bầu chọn cô ấy thì cô ấy cũng chưa chắc đã có thể được như ý, trông cô ấy bình thuờng cũng đức hạnh đấy chứ. Được rồi, nhìn cái dáng vẻ mồ hôi đầm đìa vừa rồi khi cô ấy lên sân khấu đọc bài diễn thuyết, tôi thấy thật đáng thương, cô ấy đã tính toán trăm phương nghìn kế như vậy, thôi thì chọn cô ấy đi. Và tôi đã bỏ vào lá phiếu thiêng liêng của mình. Khi lên bục bỏ phiếu, tôi đã cố tình đi đến trước mặt La Nghệ Lâm, cầm tấm phiếu ve vẩy trước mặt cô ấy mấy cái. Cô ấy nhìn tôi cười nịnh bợ.
Khi công bố kết quả phiếu bầu, tôi đã chú ý quan sát La Nghệ Lâm, cô ấy cứ nhìn lên bảng chăm chăm không chớp mắt, phiếu bầu của cô ấy và một nữ sinh khác ngang ngửa nhau. Hai con mắt cô ấy như muốn rơi ra ngoài. Và có lẽ vì quá kinh hoàng nên cô ấy đã gục đầu xuống bàn. Không đến mười giây lại ngẩng lên, đôi tai dựng đứng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cô ấy rốt cuộc không phải là người rộng rãi độ lượng, mà là người có kì vọng quá lớn nên cuối cùng không thể giả vờ từ tốn lịch sự được nữa. Nếu không thì cũng uổng phí mất "đại ân đại đức" của cô ấy đối với cả phòng chúng tôi suốt một tuần trước khi bầu cử.
Cuối cùng cô ấy cũng đã được bầu. Cô chủ nhiệm dựa trên nguyện vọng chung của cả lớp để đưa ra kết quả của cuộc bầu cử này. Nhất định cả cô giáo cũng bị La Nghệ Lâm mua chuộc rồi. Tôi lại bắt đầu thấy hối hận vì đã bầu chọn cô ấy. Tôi đã đánh giá thấp khả năng lôi bè kéo phái của cô gái nhỏ nhắn này. Nhưng tôi đoán rằng những người bầu chọn cho cô ấy lúc đầu cũng có tâm lí giống tôi. Tôi hỏi Trịnh Thuấn Ngôn đã bầu chọn ai, cô ấy cười cười rồi lắc đầu. Tôi chỉ chỉ trỏ trỏ và La Nghệ Lâm với khát vọng lãnh đạo đang ngắt nghỉ trầm bổng trên bục. Trịnh Thuấn Ngôn không sao nhịn được cười gật gật đầu. Hoá ra, cô gái mà tôi khá là ngưỡng mộ cũng có tâm lí giống như tôi, tôi thấy hơi thất vọng. Sau khi nhậm chức vụ, La Nghệ Lâm đã không nuốt lời, mời cả phòng chúng tôi đến một nhà hàng bên ngoài trường ăn một bữa. Sau chuyện đó chúng tôi mới biết, số tiền mà cô ấy dùng để mời chúng tôi ăn cơm là tiền quỹ lớp, nhưng như vậy là moi tiền mồ hôi nước mắt của mọi người ư, vì chuyện này mà suýt chút nữa tan vỡ "con đường quan chức" của cô ấy. Sự việc này đã bị đối thủ cạnh tranh của cô ấy tố giác, La Nghệ Lâm rốt cuộc cũng có chút bản lĩnh, mọi chuyện lại ổn thoả, cô ấy tiếp tục ngồi ở vị trí lớp trưởng. Chúng ta hãy cùng đọc một trăm lần: Cô gái này thật không đơn giản, không đơn giản...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.