Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 35: Những tháng ngày đã qua

Dịch Phấn Hàn

06/03/2014

Tôi quyết định gặp anh. Chúng tôi đều là người bình thường, không phải thần tiên, chung quy cũng khó thoát khỏi những điều trần tục. Nếu không, tôi lấy gì để nhớ về tình yêu của mình. Tôi biết rõ kết cục. Tôi thấy rất rõ, kết cục của con thiêu thân bay vào lửa, kết cục của tình yêu chẳng qua chỉ là tàn tro.

Trước anh, tôi đã gặp rất nhiều bạn trên mạng, hầu hết tôi đã quên sạch sành sanh. Sau anh, tôi không gặp thêm bất kì một bạn trên mạng nào nữa. Bởi vì, tôi đã không còn mong đợi sự gặp gỡ giữa hai người xa lạ sẽ mang lại cho tôi một cảm nhận tươi mới nào nữa. Lúc quyết định đi gặp anh cũng là lúc chúng tôi đang thi cuối kỳ. Kết quả là hai ngày tôi làm hai môn thi tốt nhất từ khi lên đại học. Bởi vì anh đã nhắc đi nhắc lại với tôi rằng, không được phép thi hỏng, không được để ảnh hưởng đến thành tích, anh muốn xem bảng thành tích của tôi. Tôi yêu anh và chúng ta không thể để người mình yêu thất vọng. Đúng không nào? Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ căng thẳng đến thế, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình không đủ xinh đẹp như vậy. Quả đúng là vẻ đẹp đến lúc cần vẫn luôn thấy thiếu. Khi một người con gái gặp được người mà mình yêu, bất luận là cô ấy xinh đẹp đến thế nào chăng nữa, cô ấy vẫn luôn hi vọng mình xinh đẹp hơn chút nữa, để mong sao người yêu sẽ yêu cô sâu đậm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Buổi chiều hôm đó, sau khi thi xong, tôi đã đi dạo phố mua quần áo. Hết đường lớn sang ngõ nhỏ, qua rất nhiều tủ kính trưng bày những thứ sang trọng quý giá, nhìn thấy không biết bao nhiêu là quần áo đẹp, tôi chỉ muốn mua tất chúng về, rồi thử từng chiếc một, mặc từng chiếc với nhau, tôi muốn xem mình có thể bỗng nhiên trở nên xinh đẹp như một nàng tiên không. Khi nhìn thấy mỗi một bộ quần áo, tôi đều nghĩ liệu anh ấy có thích nó không? Liệu anh ấy có thích tôi ăn mặc đứng đắn như vậy không? Mặc bộ quần áo này, liệu anh ấy có cảm thấy tôi khác xa so với tưởng tượng của anh ấy không? Đi cả buổi chiều, cuối cùng tôi cũng mua được một bộ váy liền rất nhẹ nhàng. Khi đó đã là mùa đông. Mặc dù biết mặc bộ váy này có thể sẽ rất lạnh nhưng tôi vẫn cứ mua, cho dù có chết cóng. Nhìn bầu trời âm u tôi chợt nhớ đến một câu trong bài hát Cái chết của trăm con chim: "Hãy để tôi chết dưới mũi tên của anh, điều đó cũng tựa như chết trong lòng anh vậy".

Tôi bắt đầu quan tâm đến mái tóc của mình. Thật có muôn vàn sự phiền não. Sau khi làm tóc xong, tôi trở về phòng ký túc và bắt đầu thử quần áo. Tôi mang từng chiếc từ trong tủ quần áo ra, ướm thử lên người rồi chạy đến trước gương, quay trái quay phải ngắm ngắm nghía nghía, bộ này mặc lên trông trẻ con quá, bộ kia mặc lên trông lại già quá. Chưa vừa ý tôi lại thay ra rồi mặc một bộ khác. Tôi lục tung cả tủ quần áo của mình lên. Tô Tiêu nói: "Cậu có cần thay cả nội y không?" "Thay nội y làm gì?", tôi nhất thời không kịp phản ứng nên đã hỏi lại một câu với vẻ rất phiền muộn. Mọi người trong phòng đều cười phá lên. Tôi cũng cười một cách thật ngốc nghếch. Hôm nay tâm trạng "bản cô nương" rất tốt nên không tính toán với cậu. Nhưng tôi cảm thấy không nhất thiết phải thay nội y. Lẽ nào muốn thể hiện bản thân thì nhất thiết phải có bước phơi bày nội y ra sao?

Cuối cùng tôi tự trang điểm cho đến khi mình khá vừa ý mới thôi. Nhìn hình ảnh mình trong gương, đang mặc một chiếc váy khá ngắn, nhớ đến những câu nói của anh, tôi lại cảm thấy nản lòng, anh nói trong tưởng tượng của anh tôi có khuôn mặt tròn rạng ngời như trăng mười sáu, có cái lưng thon thả và có trái tim bay bổng lãng mạn. Tôi biết, tôi không đẹp như vậy. Trong giây phút đó, tôi thành tâm thành ý nguyện mười năm tuổi thọ để đổi lấy vẻ đẹp rực rỡ chỉ trong một ngày. Để tôi xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ xinh đẹp nhất, để anh mãi mãi không thể quên được dung nhan tuyệt vời của tôi.

Chẳng mấy chốc đã đến sáu giờ tối. Trước khi ra khỏi cửa, tôi lại đứng trước gương ngắm đi ngắm lại. Trịnh Thuấn Ngôn nói: "Được rồi, còn soi nữa là thành yêu tinh bây giờ." Tô Tiêu chắc là thấy hành động của tôi hôm đó ngớ ngẩn quá nên cũng lanh chanh nói đôi câu làm tổn thương tôi: "Đã đẹp lắm rồi, có soi nữa cũng không thể đẹp hơn được đâu". Tôi không thèm để ý đến cô ấy, chạy đi gõ cửa các phòng khác, rồi lần lượt thể hiện hình ảnh mới nhất của mình, cho đến khi nhận được lời khen ngợi mới vội vàng chạy xuống tầng. Chỗ hẹn cách trường rất xa, đến nơi, tôi nhìn thấy một người đàn ông rất cao đang đứng đó, trông có vẻ như đang đợi ai. Trực giác mách cho tôi hay, có lẽ là người đàn ông đó. Tôi rụt rè chạy đến trước mặt anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi không có quá nhiều cảm giác kinh ngạc, mà dường như là đã quen nhau lâu lắm rồi. Tôi nói: "Là anh phải không?" Anh ấy cười cười.

Chúng tôi qua đường và lên một chiếc taxi. Khi qua đường, anh đã đi bên cạnh tôi chặn hướng xe lao đến. Mặc dù biết đàn ông có kinh nghiệm đều sẽ làm như vậy, nhưng tôi vẫn tự nguyện ngốc nghếch cho rằng đó là biểu hiện của việc anh yêu tôi. Khi xuống xe, chúng tôi lại phải qua đường lần nữa. Những chiếc xe chạy rất nhanh, bất giác tôi kéo anh lại, vì tôi rất sợ qua đường, tôi sợ những chiếc xe chạy nhanh như bay cứ vùn vụt ngược xuôi. Chúng tôi cùng dắt tay nhau không rời. Chúng tôi đến một cửa hàng McDonald''s. Ngày hôm đó hình như có rất nhiều người. Tôi nhớ tới Bĩ Tử Thái và Khinh Vũ Phi Dương (Bĩ Tử Thái, Khinh Vũ Phi Thương: Hai nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Lần đầu tiên là của nhau, rất nổi tiếng trên mạng Trung Quốc), hình như lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là ở một cửa hàng McDonald''s đi ra, người trên đường đã thưa thớt dần. Mùa đông năm ấy không hề lạnh giá, có luồng gió ấm không biết từ đâu thổi đến mà sao có thể thổi vào con tim người ta sự mềm yếu đến thế.Hai bên đường là hàng đèn đường mờ ảo, đang lặng lẽ nhìn chúng tôi chăm chú. Đó là những khán giả duy nhất, không reo hò khen hay cũng không than thở, chỉ có ánh đèn và cơn gió ấm áp. Chỉ có một buổi tối ngắn ngủi như thế đã khiến chúng tôi có thêm một chút đối thoại, thêm một chút tình tiết, để sau khi hạ màn còn có cái để mà hồi tưởng lại.

Tôi không biết tại sao lại viết về khoảng thời gian đã qua này tỉ mỉ đến thế, tỉ mỉ đến nỗi có chút lan man. Bởi tôi nghĩ, đối với tôi, tôi chưa bao giờ phải nhớ tới nhưng mãi mãi cũng không thể nào quên được buổi tối ấy. Tại quán cà phê có phòng cho thuê. Khi người phục vụ giới thiệu phòng thuê, tôi thấy anh do dự rất lâu trước cửa căn phòng. Về sau tôi mới biết anh đang do dự cái gì. Không gian riêng tư, ánh đèn ấm áp, đôi nam nữ vốn không thể yêu nhau lại khăng khăng đòi yêu, như muốn trút bỏ trách nhiệm và chiếc gông cùm nặng trĩu trong lòng. Tất cả đang đan dệt vào nhau, đan dệt thành một buổi tối tuyệt diệu. Anh nhẹ nhàng ôm tôi và nói chuyện. Anh nói: "Em thật ngốc, tại sao em lại yêu anh? Anh có là gì đâu, một loài chim di cư cũng không phải. Có lẽ sau lần gặp mặt này, đời này kiếp này sẽ mãi mãi mỗi người một phương" Tôi nói: "Em cũng không biết tại sao lại yêu anh. Nhưng em cảm thấy em yêu anh". Anh nói: "Trông em thật nhỏ bé, không giống một sinh viên đại học mà giống một học sinh trung học". Vừa nghe anh nói vậy, tôi đã biết ngay rằng mình ăn mặc non nớt quá mức, mặc dù đàn ông đều thích con gái trẻ nhưng không có người đàn ông nào muốn yêu một người con gái trông giống như một thiếu nữ vị thành niên. Tôi hối hận vì đã không mặc cái áo màu đen. Màu đen luôn khiến người mặc trở nên già dặn hơn một chút. Thế là tôi đành phải nói: "Vậy em hi vọng em mãi mãi trẻ trung". Có những lúc, cả hai chúng tôi bỗng im lặng. Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh. Con tim tôi đang loạn nhịp, chưa bao giờ nó loạn nhịp như thế. Anh ôm chặt lấy tôi, tôi giống như một đứa trẻ ngượng ngập trong lòng anh. Một nụ hôn. Khi tình yêu thăng hoa thì không có gì có thể so sánh được. Trơng sự dịu dàng của anh, tôi tan chảy thành một dòng nước xuân. Tôi không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được một mùi hương đêm từ thân thể toả ra, mềm mại, mơ màng, say đắm, sự lặp lại của hình và bóng, sự đan xem giữa yêu và hận, sự tan chảy của tình và dục, bối cảnh mờ nhạt những kí ức là vĩnh viễn, nó lần lượt chảy qua thân thể tôi trong cái đêm đông ấm áp đó.

Tận hưởng ảo giác của hạnh phúc, hiểu nhầm ý nghĩa của niềm vui. Khi anh hôn tôi, anh luôn nắm tay tôi, tôi thích cảm giác đó. Anh ấy hôn thật nhẹ nhàng, như hôn một đứa trẻ đang chìm trong giấc ngủ vậy. Anh hôn trán tôi, một cái hôn thuần khiết. Tôi biết anh thực sự yêu tôi, cho nên mới không muốn làm tổn thương tôi, cho nên mới hôn tôi nhẹ nhàng như vậy. Cuối cùng, tôi cũng đã biết tình yêu của một người đàn ông có thể làm thế nào để khiến một người con gái trở nên dịu dàng như làn nước. Anh nói: "Anh không thể làm tổn thương em, em vẫn còn trẻ quá. Anh không thể biến em thành một người khác, chỉ mong em mau trưởng thành, hiểu biết hơn, sẽ có người đàn ông tốt hơn anh yêu em". Anh nói: "Anh yêu em". Anh nói: "Em nên hiểu cho lòng anh". Anh nói: "Chúng ta không nên gặp nhau nữa".

Anh nói: "Em nên sống thật tốt và hãy quên anh đi". Anh nói: "Em có cuộc sống của em, anh không thích hợp làm người đàn ông của em, anh không thể cho em thứ mà em muốn. Em có bao giờ nghĩ rằng, đối với một người đàn ông, không có cách nào mang đến cho người con gái mà họ yêu thứ cô ấy muốn nhất chính là một việc vô cùng tàn nhẫn". Anh ấy đã nói rất nhiều... Chúng tôi hôn nhau nhẹ nhàng và không làm sao nói nên lời. Những điều anh nói, tôi đều hiểu. Nhưng tôi không hiểu tình yêu. Khi tôi gặp được tình yêu của mình tôi liền biến thành một đứa trẻ ngây ngô, tôi không hiểu tình yêu. Từ đó tôi rất thích bài hát Mối tình Hiroshima.

Em nên cự tuyệt anh sớm hơn, em không nên để mặc sự theo đuổi của anh.

Em đã cho anh những điều mình khao khát, để lại trong anh cái tên không thể mất đi. Thời gian khó quay lại, không gian dễ vỡ tan. Hai mươi tư tiếng yêu là hồi ức đẹp nhất mà cả đời này em cũng không thể quên.



Vượt quá biên giới của đạo đức, chúng ta bước trong vùng cấm của tình yêu.

Tận hưởng ảo giác của hạnh phúc, hiểu nhầm ý nghĩa của niềm vui.

Là ai đã quá dũng cảm nói rằng thích biệt ly.

Là ai chỉ cần hôm nay không cần ngày mai, là ai đã giương mắt nhìn tình yêu vuột mất khỏi tầm tay, lại còn nói tạm biệt.

Anh đã không có đủ thời gian để yêu em, thì chúng ta nên sớm dừng lại trò chơi ái tính.

Em nguyện để anh vứt bỏ, coi như em đã hiểu rõ con người anh để mà chia tay.

Không muốn kết cục của tình yêu không có đáp án.

Không đủ thời gian để hận anh, cuối cùng em cũng hiểu rằng hận một người thật không dễ.

Trước khi yêu và hận dần mất đi, hãy dùng đôi tay làm ấm khuôn mặt em.

Hãy chứng minh cho em thấy em đã từng yêu anh thật lòng, từng yêu anh, từng yêu anh.

Tình yêu trong hồi ức mới là tình yêu vĩnh viễn, là thứ tình yêu đẹp nhất.

Tình yêu đẹp nhất thì đều sớm trở thành thứ tình yêu "chết yểu". Tình yêu lâu năm, suy cho cùng cũng biến dị thành tình thân để tình yêu có thể được lâu dài. Cho nên, những điều về anh chỉ còn là hồi ức. Dù cho chỉ có một lần cũng đã đủ rồi. Tạm biệt. Những tháng ngày đã qua có lẽ chỉ là một giấc mơ đẹp. Dù có hàng nghìn tâm tư tình cảm nhưng biết nói với ai? Mỗi lần hồi tưởng lại, đều thấy cảm thương vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bốn Năm Phấn Hồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook