Chương 27: Trần Thuỷ và ba người chúng tôi
Dịch Phấn Hàn
06/03/2014
Qua chuyện này, dường như Trần Thuỷ đã đoán được, rằng Tô Tiêu là một người không dễ chơi, hình như lời nói của Tô Tiêu rất có trọng lượng
trong phòng. Dịch Phấn Hàn và Trịnh Thuấn Ngôn thì xem ra có vẻ khá là
mềm yếu. Sau này đối với Tô Tiêu phải nịnh bợ hơn nữa, phải tíu tít hơn
nữa, tốt nhất là lôi kéo được Tô Tiêu cùng đe nẹt Trịnh Thuấn Ngôn và
Dịch Phấn Hàn. Cứ cho rằng tôi là một con cá bé thì cũng phải tìm được
hai con tôm nhỏ làm mồi. Hiển nhiên lí lẽ đó là sai lầm. Thế nhưng,
trên thực tế Trần Thuỷ lại không ngừng quán triệt cái lí lẽ sai lầm đó.
Dẫn đến kết cục, chính là cô ấy đã không thu được thành quả gì tốt đẹp.
Ở trường đại học, những cô gái như Trần Thuỷ có lẽ chiếm tuyệt đại đa số. Nhan sắc bình thường, vóc dáng bình thường, học thức và gia cảnh bình thường, nhân duyên và năng lực bình thường, quá nhiều cái bình thường tạo nên cái tầm thường. Tôi muốn viết về cô ấy nhưng không thể nghĩ ra chuyện gì hay ho đáng nói. Cô ấy là điển hình của cái gọi là một sinh viên đại học bình thường, không có nơi gửi gắm tinh thần. Trong trường đại học có rất nhiều người như vậy, những người không hề xuất chúng khi học trung học. Chỉ tiêu của các trường nhiều có hết không? Ai cũng vào được đại học, nhưng than thì làm sao tránh được đen, vôi thì làm sao khỏi trắng. Dù có lấy được mảnh bằng thì... Năm thứ tư đại học, không đạt được học bổng, không có bạn trai, không gặp được tình yêu, cái này không có, cái kia không có, không tạo ra được khoảng trời riêng. Dường như tất cả những tình cảm mãnh liệt cô ấy đều gửi vào mạng, dường như cuộc sống đại học của cô ấy trong một khoảng thời gian tương đối dài là sống trên mạng. Từ năm thứ hai khi chúng tôi chuyển đến khu chung cư, điện thoại tìm La Nghệ Lâm đã ít đi, nhưng lại rất nhiều cuộc điện thoại tìm Ti Ti, Mạnh Khiên Khiên hay Lục Oánh Oánh... tất cả đều là tìm Trần Thuỷ. Khi nhận điện thoại, chỉ cần nghe đầu dây bên kia nói một cái tên lạ hoắc thì chúng tôi không cần hỏi xem có phải cậu ta đã gọi nhầm hay không mà đều rất tự giác đưa điện thoại cho Trần Thuỷ.
Tôi đã từng cho rằng Internet là một phần cuộc sống của tôi, tôi đã từng mê mẩn nó. Nhưng gặp Trần Thuỷ tôi mới biết thế nào gọi là "người tài còn có người tài hơn". Từ trước tới nay, tôi không bao giờ ngắt lời cô ấy như những bạn học khác khi cô ấy thao thao bất tuyệt về những người bạn trên mạng của mình, tôi biết đó là nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của cô ấy. Mỗi người có một mơ ước riêng của mình, cô ấy thì mơ ước trở thành một người được vạn người trên mạng mê. Hai chữ "mơ ước" được tạo ra thật hay, "mơ ước" chính là ước nguyện trong mơ. Khi mọi người cười nhạo sau lưng cô ấy, cho là cô ấy không biết tự lượng sức mình, tôi cũng chẳng bao giờ nói ý kiến của mình. Bởi vì tôi biết đó chỉ là mơ ước của cô ấy, thực sự cô ấy không hề nghĩ phải biến nó trở thành lí tưởng của mình. Với một người cái gì cũng không có thì cũng phải để cho cô ấy có mơ ước chứ. Một ước nguyện trong mơ.
Nói thực, tôi khá là coi thường cô ấy. Mọi người cũng coi cô ấy chẳng ra sao. Nhưng sự coi thường của tôi được chôn vùi trong lòng vì tôi vốn là một nữ sinh trầm tính, còn sự coi thường của Tô Tiêu lúc nào cũng chực nói ra thành lời, lúc thì sai cô ấy đi rót nước, lúc lại sai cô ấy tắt đèn cứ như sai bảo một tiểu nha đầu vậy. Vậy mà cô ấy chịu làm theo răm rắp, không kêu nửa lời. Thật đúng là, có người trời sinh ra đã là hồng hoa nhưng cũng có người chỉ là lá xanh mà thôi.
Cô ấy lúc nào cũng đối tốt với Tô Tiêu, đã có vài lần mua quà vặt cho một mình Tô Tiêu mà không thèm đếm xỉa đến chúng tôi. Đó rõ ràng là công khai làm nhục người ta. Đáng tiếc là Tô Tiêu lại chưa bao giờ giữ thể diện cho cô ấy. Tô Tiêu, tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đã sống với nhau hơn một năm nên cô ấy cũng biết tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều là những người có "sức mạnh tiềm ẩn" trong chính sự trầm lặng, không phải là những người dễ ức hiếp. Chẳng qua là trong phòng có thêm Trần Thuỷ nên Tô Tiêu cuối cùng cũng có thể "đổi đời", cũng có thêm oai phong như La Nghệ Lâm hồi nào. Thế là Tô Tiêu lúc nào cũng sai bảo Trần Thuỷ, sai cô ấy rót nước, mua cơm, thậm chí còn sai Trần Thuỷ giặt quần áo cho mình. Ngay cả quần lót cũng bắt cô ấy giặt, thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Trần Thuỷ bận tối mắt tối mũi. Bây giờ Tô Tiêu nghiễm nhiên trở thành đại tiểu thư còn Trần Thuỷ sống như một con tiểu nha đầu. Một cô gái có thái độ đối nhân xử thế đúng mực, có chiều sâu như Trịnh Thuấn Ngôn dần dần cũng không thể chịu nổi và đã bắt đầu phản đối Trần Thuỷ. Ví dụ như thường xuyên châm biếm cô ta không có học thức, không có năng lực. Số sách đã đọc không tới mười cuốn, còn dám bàn luận về triết học, về Nietzsche trước mặt Trịnh Thuấn Ngôn. Theo như Trịnh Thuấn Ngôn nói, Trần Thuỷ ngoài cái tên Nietzsche ra, thì còn không biết thêm gì khác nữa. Thậm chí có khi người đó là nam hay nữ cũng không hay.
Tôi thì lúc nào cũng trầm lặng. Mặc dù coi thường Trần Thuỷ nhưng tôi đã quen giữ im lặng. Con người và sự việc chướng mắt có nhiều như vậy, nếu chuyện gì cũng để ý tính toán thì tôi còn sống sao được nữa. Đối với những người tôi ghét, nguyên tắc của tôi chính là: Không động đến tôi là được. Không động đến tôi, tôi sẽ im lặng mãi mãi. Coi như cô ta không tồn tại. Thế nhưng đầu óc Trần Thuỷ lại không thông minh cho lắm. Tôi càng im lặng, càng giữ thế trung lập thì cô ta lại càng cảm thấy Dịch Phấn Hàn có thể dễ bắt nạt hơn một chút. Thế là hết lần này đến lần khác cô ta nói năng đụng chạm tới tôi. Tôi phát hiện ra một điều lạ lùng là tôi càng che giấu sự coi thường của mình đối với cô ta thì cô ta lại càng muốn đổ nước tiểu lên đầu tôi. Cá nhỏ cũng muốn ăn tôm. Tôi ngộ ra, đối với loại người này bạn không cần phải giữ thể diện cho cô ta, trong quá trình trưởng thành lòng tự tôn và sự tự tin của cô ta sớm đã phai mờ tới mức chẳng còn gì nữa, nhân cách cũng đã dị dạng rồi.
Ở trường đại học, những cô gái như Trần Thuỷ có lẽ chiếm tuyệt đại đa số. Nhan sắc bình thường, vóc dáng bình thường, học thức và gia cảnh bình thường, nhân duyên và năng lực bình thường, quá nhiều cái bình thường tạo nên cái tầm thường. Tôi muốn viết về cô ấy nhưng không thể nghĩ ra chuyện gì hay ho đáng nói. Cô ấy là điển hình của cái gọi là một sinh viên đại học bình thường, không có nơi gửi gắm tinh thần. Trong trường đại học có rất nhiều người như vậy, những người không hề xuất chúng khi học trung học. Chỉ tiêu của các trường nhiều có hết không? Ai cũng vào được đại học, nhưng than thì làm sao tránh được đen, vôi thì làm sao khỏi trắng. Dù có lấy được mảnh bằng thì... Năm thứ tư đại học, không đạt được học bổng, không có bạn trai, không gặp được tình yêu, cái này không có, cái kia không có, không tạo ra được khoảng trời riêng. Dường như tất cả những tình cảm mãnh liệt cô ấy đều gửi vào mạng, dường như cuộc sống đại học của cô ấy trong một khoảng thời gian tương đối dài là sống trên mạng. Từ năm thứ hai khi chúng tôi chuyển đến khu chung cư, điện thoại tìm La Nghệ Lâm đã ít đi, nhưng lại rất nhiều cuộc điện thoại tìm Ti Ti, Mạnh Khiên Khiên hay Lục Oánh Oánh... tất cả đều là tìm Trần Thuỷ. Khi nhận điện thoại, chỉ cần nghe đầu dây bên kia nói một cái tên lạ hoắc thì chúng tôi không cần hỏi xem có phải cậu ta đã gọi nhầm hay không mà đều rất tự giác đưa điện thoại cho Trần Thuỷ.
Tôi đã từng cho rằng Internet là một phần cuộc sống của tôi, tôi đã từng mê mẩn nó. Nhưng gặp Trần Thuỷ tôi mới biết thế nào gọi là "người tài còn có người tài hơn". Từ trước tới nay, tôi không bao giờ ngắt lời cô ấy như những bạn học khác khi cô ấy thao thao bất tuyệt về những người bạn trên mạng của mình, tôi biết đó là nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của cô ấy. Mỗi người có một mơ ước riêng của mình, cô ấy thì mơ ước trở thành một người được vạn người trên mạng mê. Hai chữ "mơ ước" được tạo ra thật hay, "mơ ước" chính là ước nguyện trong mơ. Khi mọi người cười nhạo sau lưng cô ấy, cho là cô ấy không biết tự lượng sức mình, tôi cũng chẳng bao giờ nói ý kiến của mình. Bởi vì tôi biết đó chỉ là mơ ước của cô ấy, thực sự cô ấy không hề nghĩ phải biến nó trở thành lí tưởng của mình. Với một người cái gì cũng không có thì cũng phải để cho cô ấy có mơ ước chứ. Một ước nguyện trong mơ.
Nói thực, tôi khá là coi thường cô ấy. Mọi người cũng coi cô ấy chẳng ra sao. Nhưng sự coi thường của tôi được chôn vùi trong lòng vì tôi vốn là một nữ sinh trầm tính, còn sự coi thường của Tô Tiêu lúc nào cũng chực nói ra thành lời, lúc thì sai cô ấy đi rót nước, lúc lại sai cô ấy tắt đèn cứ như sai bảo một tiểu nha đầu vậy. Vậy mà cô ấy chịu làm theo răm rắp, không kêu nửa lời. Thật đúng là, có người trời sinh ra đã là hồng hoa nhưng cũng có người chỉ là lá xanh mà thôi.
Cô ấy lúc nào cũng đối tốt với Tô Tiêu, đã có vài lần mua quà vặt cho một mình Tô Tiêu mà không thèm đếm xỉa đến chúng tôi. Đó rõ ràng là công khai làm nhục người ta. Đáng tiếc là Tô Tiêu lại chưa bao giờ giữ thể diện cho cô ấy. Tô Tiêu, tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đã sống với nhau hơn một năm nên cô ấy cũng biết tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều là những người có "sức mạnh tiềm ẩn" trong chính sự trầm lặng, không phải là những người dễ ức hiếp. Chẳng qua là trong phòng có thêm Trần Thuỷ nên Tô Tiêu cuối cùng cũng có thể "đổi đời", cũng có thêm oai phong như La Nghệ Lâm hồi nào. Thế là Tô Tiêu lúc nào cũng sai bảo Trần Thuỷ, sai cô ấy rót nước, mua cơm, thậm chí còn sai Trần Thuỷ giặt quần áo cho mình. Ngay cả quần lót cũng bắt cô ấy giặt, thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Trần Thuỷ bận tối mắt tối mũi. Bây giờ Tô Tiêu nghiễm nhiên trở thành đại tiểu thư còn Trần Thuỷ sống như một con tiểu nha đầu. Một cô gái có thái độ đối nhân xử thế đúng mực, có chiều sâu như Trịnh Thuấn Ngôn dần dần cũng không thể chịu nổi và đã bắt đầu phản đối Trần Thuỷ. Ví dụ như thường xuyên châm biếm cô ta không có học thức, không có năng lực. Số sách đã đọc không tới mười cuốn, còn dám bàn luận về triết học, về Nietzsche trước mặt Trịnh Thuấn Ngôn. Theo như Trịnh Thuấn Ngôn nói, Trần Thuỷ ngoài cái tên Nietzsche ra, thì còn không biết thêm gì khác nữa. Thậm chí có khi người đó là nam hay nữ cũng không hay.
Tôi thì lúc nào cũng trầm lặng. Mặc dù coi thường Trần Thuỷ nhưng tôi đã quen giữ im lặng. Con người và sự việc chướng mắt có nhiều như vậy, nếu chuyện gì cũng để ý tính toán thì tôi còn sống sao được nữa. Đối với những người tôi ghét, nguyên tắc của tôi chính là: Không động đến tôi là được. Không động đến tôi, tôi sẽ im lặng mãi mãi. Coi như cô ta không tồn tại. Thế nhưng đầu óc Trần Thuỷ lại không thông minh cho lắm. Tôi càng im lặng, càng giữ thế trung lập thì cô ta lại càng cảm thấy Dịch Phấn Hàn có thể dễ bắt nạt hơn một chút. Thế là hết lần này đến lần khác cô ta nói năng đụng chạm tới tôi. Tôi phát hiện ra một điều lạ lùng là tôi càng che giấu sự coi thường của mình đối với cô ta thì cô ta lại càng muốn đổ nước tiểu lên đầu tôi. Cá nhỏ cũng muốn ăn tôm. Tôi ngộ ra, đối với loại người này bạn không cần phải giữ thể diện cho cô ta, trong quá trình trưởng thành lòng tự tôn và sự tự tin của cô ta sớm đã phai mờ tới mức chẳng còn gì nữa, nhân cách cũng đã dị dạng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.