Chương 23
Ngã Nguyện Thừa Phong
16/04/2015
“Mời!” Nam nhan tao nhã nhún người, giọng nói mềm nhẹ, hành động vô hại, đáng tiếc đáy mắt hắn có ngọn lửa đang cháy sáng, tuy bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn, nhưng qua thời gian lâu dài, ngọn lửa này mà bùng phát, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một kẻ điên cuồng, tôi vô cùng đồng tình với kẻ sẽ phải thừa nhận ngọn lửa điên cuồng đó. Hắn mang tôi tới một gian phòng… mùi tanh tưởi nồng đậm mãnh liệt xộc vào mũi, ánh sáng từ cánh cửa mở đủ cho tôi nhìn thấy đồ vật trong phòng cùng với những ánh mắt tràn đầy dục vọng trong đó…
Tôi ngừng thở, nhắm mắt 3 giây rồi mở ra.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên không hề sợ hãi thét lên chói tai, dù là nữ tử phong trần có kinh nghiệm khi tới nơi này cũng phải biến sắc mặt, mà cô ở trong 3 giây có thể trấn tĩnh lại!” Lời nói của hắn có ý tán thưởng! Nam nhân này vừa đi vào hắc ám liền hòa tan thành một thể với nó, hắn giống như sói hoang trong bóng tối, trong cơ thể có loại rét lạnh âm u trời sinh cắn nuốt hết thảy ánh sáng, nhưng lại che dấu vô cùng tốt!
“Có hứng thú biết tên tôi không?” Nam nhân dựa vào tôi rất gần, trong bóng tối truyền đến một hơi thở lạnh lùng.
“Không có hứng!” Khóe miệng tôi dâng lên nụ cười trào phúng, “Chủ nhân của tôi bây giờ là Phí Như Phong, tôi không tính tới chuyện đổi người!”
“Cô đừng vọng tưởng hôm nay Phí Như Phong sẽ tới đây cứu cô!” Giọng nói như sấm, tuôn ra mùi máu tanh. Giang Nặc, tên tướng thất bại kêu gào.
“Giang thiếu gia, không chấp nhận được thua cuộc thì cũng đừng đi gặp người khác, ở trong bóng tối mà nguyền rủa giận dữ đi!”
Một tiếng nổ, không biết kẻ gặp nạn là ai, kẻ có tiền hành động thật quá bậy bạ! Hắn vững vàng đứng trước mặt tôi, bóng đen hoàn toàn bao phủ tôi, “Cái kim châm này là sao?” Một mũi nhọn lãnh lẽo ở trước mắt tôi, “Giang thiếu gia muốn học thêu hoa giống như Đông Phương Bất Bại sao, tôi không giỏi cái đó nha, hay là anh đăng tin tìm kiếm xem, nhất định những người đọc tin rồi tìm đến sẽ nhiều tới mức đạp nát cả ngưỡng cửa nhà anh luôn!” Một trận cuồng phong quét qua mặt tôi, bỏng rát.
“Giang Nặc, cẩn thận chút, đừng có làm nát mặt cô ta, cả miệng cũng vậy, đợi lát nữa chúng ta còn phải dùng nó!”
“Giang Nặc, nhẫn nại một chút, để lát nữa làm cho con tiện nhân này kêu lên ca ca tốt, cầu xin cậu là được rồi.” Tiếng cười phóng đãng càng lúc càng lớn.
“Liễu tiểu thư, cô thật sự vô cùng thông minh, ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tính toán bố cục chặt chẽ như vậy, giận dữ phẫn nộ của cô làm Giang Nặc nghĩ rằng cô đã mất đi lý trí, liền khinh địch, cô uống rượu là vì sau đó đương nhiên sẽ được chọn ngựa trước, để cho người ta không thể đề phòng, mà ngay trong chớp mắt đó cô liền đâm một kim vào yên ngựa, khi Giang Nặc kẹp chặt ngựa, khiến cho kim đâm sâu vào, ngựa sẽ phát điên! Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên,” Hắn hơi hơi dừng lại, “Liễu tiểu thư, cô có biết như thế có thể làm chết người hay không?” Lời nói êm tai nhịp nhàng mà ăn khớp của hắn truyền đến.
“Giang thiếu gia sẽ chết ư? Tiên sinh chưa biết tên, anh đúng là đang nói đùa, sao không gia nhập vào ngành viết truyện, khẳng định anh sẽ vô cùng có tương lai.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Cô biết không, trên thế giới này người dám nói chuyện với tôi như vậy tuyệt đối không quá 5 người!” Hai tay hắn nhẹ nhàng vung vẩy, những người đang nghe đều kinh hãi.
“ Trên thế giới này kẻ dám đem tôi tới nơi như vầy chỉ có mình anh, anh so với tôi còn có thể diện hơn đấy!”
Hắn cười to, “Bây giờ thì tôi đã cảm thấy hơi hơi hiểu vì sao Phí Như Phong lại ép buộc cô như vậy!” Hắn nhẹ nhàng châm một que diêm, khơi lên ánh sáng mỏng manh, châm lên một ngọn nến rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mặt, những người khác vẫn chìm trong bóng đêm, thế này còn đáng sợ hơn khi so với lúc hoàn toàn không nhìn thấy gì!
“Hôm nay Phí Như Phong sẽ không tới được!” Trên mặt hắn là sự ôn hòa tàn nhẫn!
“Cô nghĩ rằng phần quà lớn mà tôi dành cho cô chỉ là nhất thời nghĩ ra sao?” Giang Nặc tỉnh táo lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo tàn khốc, dù sao khi biết có người muốn mình phải chết, mà bản thân cũng dạo quanh quỷ môn quan một vòng, cảm giác nhất định rất khó chịu! Ngữ khí của hắn âm trầm, nghiêm trọng.
“Chuyện của La Uy bắt đầu là từ lúc sắp đặt bẫy cho cô, dùng hắn để làm cô hôn mê, để cho mọi người vui vẻ, nhưng mà Phí Như Phong thay đổi quyết định muốn dùng cách khác để chơi cô vào phút cuối cùng, cho nên hắn liền biến mọi thứ thành việc vui của mọi người, cũng là một chiêu cất dấu để sau này đối phó cô! Chuyện này Phí Như Phong biết từ đầu đến cuối, không có sự cho phép của hắn làm sao chúng tôi dám dùng thế trận lớn như vậy để đón tiếp cô?” Đôi mắt tàn nhẫn mà tà ác của hắn nhìn tôi chăm chú: “Vốn hắn muốn giữ cô lâu một chút, nhưng cô lại vượt qua giới hạn của hắn đề ra, cô cho là hắn sẽ để đàn bà làm ảnh hưởng đến công việc, cô cho là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người phản bội hắn sao?”
“Tôi đây sẽ khiến cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều bị bao trùm trong hối hận!” Lời nói rõ ràng vờn quanh bên tai.
Ngọn lửa cháy trên cây nến nổ lép bép, bắn ra sắc thái diễm lệ, nháy mắt lại trở về với bóng tối.
Tôi nhìn ánh sáng mỏng manh của kim loại, bỗng nhiên cười với Giang Nặc, “Chỉ kém một chút thôi, Giang Nặc, thật sự chỉ kém 1 chút thôi, lần sau, lần sau anh cố gắng hơn một chút, nói không chừng có thể sẽ đạt được mục đích!” Lời nói của tôi tràn đầy châm chọc, cắt nát mặt nạ của hắn, hắn giơ tay muốn bóp tôi. Đến giữa không trung liền bị người vô danh túm lại:
“Nếu muốn dạy dỗ nàng thì cơ hội còn rất nhiều, bây giờ nên thỏa mãn hứng thú của tôi đối với cô ta đã!” Hắn thản nhiên cười khiến cho người ta khống rét mà run!
Tôi thản nhiên lắc đầu, từ khi tôi biết Phí Như Phong, đối với những kẻ biến thái bên cạnh tôi không còn cảm giác gì, tôi đã bị kích thích đến chết lặng từ lâu rồi.
“Cô dấu kim ở chỗ này ư?” Hắn nhẹ nhàng cười, tay lần theo đầu ngón tay của tôi, hắn thưởng thức bàn tay tôi, “Bây giờ vũ khí phòng thân thật sự là vô cùng tinh xảo,” Hắn xoay tròn tay, một chút bột phấn cực mỏng rơi vào bàn tay hắn, hắn hơi ngửi ngửi, “Mê điệt hương phấn, trong lòng 1 phút sẽ khiến người ta hôn mê!” Thế nhưng hắn không hề xảy ra vấn đề gì dù là chỉ một chút!
Hắn nâng cằm tôi lên, “Bây giờ cô đúng là tay trắng, không có một chút đồ bảo vệ nào.” Hắn lui vào góc sáng của căn phòng hắc ám.
“Tôi đến trước, tôi có thể dùng roi để làm cô ta càng trở nên thơm ngọt ngon miệng!” Tiếng ồ ồ thở dốc thể hiện kẻ đó đã hưng phấn đến cực điểm, “Trước tiên cho cô ta uống thuốc nâng cao tinh thần, để cho cô ta phải luôn luôn tỉnh táo mà trải nghiệm, chúng ta cũng không nên chơi trò hôn hít.” Âm thanh tà nịnh, trong bóng đêm có người đang ép sát lại gần…
Tôi ngừng thở, nhắm mắt 3 giây rồi mở ra.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên không hề sợ hãi thét lên chói tai, dù là nữ tử phong trần có kinh nghiệm khi tới nơi này cũng phải biến sắc mặt, mà cô ở trong 3 giây có thể trấn tĩnh lại!” Lời nói của hắn có ý tán thưởng! Nam nhân này vừa đi vào hắc ám liền hòa tan thành một thể với nó, hắn giống như sói hoang trong bóng tối, trong cơ thể có loại rét lạnh âm u trời sinh cắn nuốt hết thảy ánh sáng, nhưng lại che dấu vô cùng tốt!
“Có hứng thú biết tên tôi không?” Nam nhân dựa vào tôi rất gần, trong bóng tối truyền đến một hơi thở lạnh lùng.
“Không có hứng!” Khóe miệng tôi dâng lên nụ cười trào phúng, “Chủ nhân của tôi bây giờ là Phí Như Phong, tôi không tính tới chuyện đổi người!”
“Cô đừng vọng tưởng hôm nay Phí Như Phong sẽ tới đây cứu cô!” Giọng nói như sấm, tuôn ra mùi máu tanh. Giang Nặc, tên tướng thất bại kêu gào.
“Giang thiếu gia, không chấp nhận được thua cuộc thì cũng đừng đi gặp người khác, ở trong bóng tối mà nguyền rủa giận dữ đi!”
Một tiếng nổ, không biết kẻ gặp nạn là ai, kẻ có tiền hành động thật quá bậy bạ! Hắn vững vàng đứng trước mặt tôi, bóng đen hoàn toàn bao phủ tôi, “Cái kim châm này là sao?” Một mũi nhọn lãnh lẽo ở trước mắt tôi, “Giang thiếu gia muốn học thêu hoa giống như Đông Phương Bất Bại sao, tôi không giỏi cái đó nha, hay là anh đăng tin tìm kiếm xem, nhất định những người đọc tin rồi tìm đến sẽ nhiều tới mức đạp nát cả ngưỡng cửa nhà anh luôn!” Một trận cuồng phong quét qua mặt tôi, bỏng rát.
“Giang Nặc, cẩn thận chút, đừng có làm nát mặt cô ta, cả miệng cũng vậy, đợi lát nữa chúng ta còn phải dùng nó!”
“Giang Nặc, nhẫn nại một chút, để lát nữa làm cho con tiện nhân này kêu lên ca ca tốt, cầu xin cậu là được rồi.” Tiếng cười phóng đãng càng lúc càng lớn.
“Liễu tiểu thư, cô thật sự vô cùng thông minh, ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tính toán bố cục chặt chẽ như vậy, giận dữ phẫn nộ của cô làm Giang Nặc nghĩ rằng cô đã mất đi lý trí, liền khinh địch, cô uống rượu là vì sau đó đương nhiên sẽ được chọn ngựa trước, để cho người ta không thể đề phòng, mà ngay trong chớp mắt đó cô liền đâm một kim vào yên ngựa, khi Giang Nặc kẹp chặt ngựa, khiến cho kim đâm sâu vào, ngựa sẽ phát điên! Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên,” Hắn hơi hơi dừng lại, “Liễu tiểu thư, cô có biết như thế có thể làm chết người hay không?” Lời nói êm tai nhịp nhàng mà ăn khớp của hắn truyền đến.
“Giang thiếu gia sẽ chết ư? Tiên sinh chưa biết tên, anh đúng là đang nói đùa, sao không gia nhập vào ngành viết truyện, khẳng định anh sẽ vô cùng có tương lai.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Cô biết không, trên thế giới này người dám nói chuyện với tôi như vậy tuyệt đối không quá 5 người!” Hai tay hắn nhẹ nhàng vung vẩy, những người đang nghe đều kinh hãi.
“ Trên thế giới này kẻ dám đem tôi tới nơi như vầy chỉ có mình anh, anh so với tôi còn có thể diện hơn đấy!”
Hắn cười to, “Bây giờ thì tôi đã cảm thấy hơi hơi hiểu vì sao Phí Như Phong lại ép buộc cô như vậy!” Hắn nhẹ nhàng châm một que diêm, khơi lên ánh sáng mỏng manh, châm lên một ngọn nến rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mặt, những người khác vẫn chìm trong bóng đêm, thế này còn đáng sợ hơn khi so với lúc hoàn toàn không nhìn thấy gì!
“Hôm nay Phí Như Phong sẽ không tới được!” Trên mặt hắn là sự ôn hòa tàn nhẫn!
“Cô nghĩ rằng phần quà lớn mà tôi dành cho cô chỉ là nhất thời nghĩ ra sao?” Giang Nặc tỉnh táo lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo tàn khốc, dù sao khi biết có người muốn mình phải chết, mà bản thân cũng dạo quanh quỷ môn quan một vòng, cảm giác nhất định rất khó chịu! Ngữ khí của hắn âm trầm, nghiêm trọng.
“Chuyện của La Uy bắt đầu là từ lúc sắp đặt bẫy cho cô, dùng hắn để làm cô hôn mê, để cho mọi người vui vẻ, nhưng mà Phí Như Phong thay đổi quyết định muốn dùng cách khác để chơi cô vào phút cuối cùng, cho nên hắn liền biến mọi thứ thành việc vui của mọi người, cũng là một chiêu cất dấu để sau này đối phó cô! Chuyện này Phí Như Phong biết từ đầu đến cuối, không có sự cho phép của hắn làm sao chúng tôi dám dùng thế trận lớn như vậy để đón tiếp cô?” Đôi mắt tàn nhẫn mà tà ác của hắn nhìn tôi chăm chú: “Vốn hắn muốn giữ cô lâu một chút, nhưng cô lại vượt qua giới hạn của hắn đề ra, cô cho là hắn sẽ để đàn bà làm ảnh hưởng đến công việc, cô cho là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người phản bội hắn sao?”
“Tôi đây sẽ khiến cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều bị bao trùm trong hối hận!” Lời nói rõ ràng vờn quanh bên tai.
Ngọn lửa cháy trên cây nến nổ lép bép, bắn ra sắc thái diễm lệ, nháy mắt lại trở về với bóng tối.
Tôi nhìn ánh sáng mỏng manh của kim loại, bỗng nhiên cười với Giang Nặc, “Chỉ kém một chút thôi, Giang Nặc, thật sự chỉ kém 1 chút thôi, lần sau, lần sau anh cố gắng hơn một chút, nói không chừng có thể sẽ đạt được mục đích!” Lời nói của tôi tràn đầy châm chọc, cắt nát mặt nạ của hắn, hắn giơ tay muốn bóp tôi. Đến giữa không trung liền bị người vô danh túm lại:
“Nếu muốn dạy dỗ nàng thì cơ hội còn rất nhiều, bây giờ nên thỏa mãn hứng thú của tôi đối với cô ta đã!” Hắn thản nhiên cười khiến cho người ta khống rét mà run!
Tôi thản nhiên lắc đầu, từ khi tôi biết Phí Như Phong, đối với những kẻ biến thái bên cạnh tôi không còn cảm giác gì, tôi đã bị kích thích đến chết lặng từ lâu rồi.
“Cô dấu kim ở chỗ này ư?” Hắn nhẹ nhàng cười, tay lần theo đầu ngón tay của tôi, hắn thưởng thức bàn tay tôi, “Bây giờ vũ khí phòng thân thật sự là vô cùng tinh xảo,” Hắn xoay tròn tay, một chút bột phấn cực mỏng rơi vào bàn tay hắn, hắn hơi ngửi ngửi, “Mê điệt hương phấn, trong lòng 1 phút sẽ khiến người ta hôn mê!” Thế nhưng hắn không hề xảy ra vấn đề gì dù là chỉ một chút!
Hắn nâng cằm tôi lên, “Bây giờ cô đúng là tay trắng, không có một chút đồ bảo vệ nào.” Hắn lui vào góc sáng của căn phòng hắc ám.
“Tôi đến trước, tôi có thể dùng roi để làm cô ta càng trở nên thơm ngọt ngon miệng!” Tiếng ồ ồ thở dốc thể hiện kẻ đó đã hưng phấn đến cực điểm, “Trước tiên cho cô ta uống thuốc nâng cao tinh thần, để cho cô ta phải luôn luôn tỉnh táo mà trải nghiệm, chúng ta cũng không nên chơi trò hôn hít.” Âm thanh tà nịnh, trong bóng đêm có người đang ép sát lại gần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.