Chương 26
Ngã Nguyện Thừa Phong
16/04/2015
Xe phóng đi như tên bay, tôi liều mạng đạp ga, đúng vậy, tôi thật sự muốn đi hỏi mẹ, vì sao muốn sinh ra tôi, vì sao lại không ở lại cùng tôi, vì sao làm cho cuộc sống của tôi trở nên thống khổ như vậy! Gió thổi ầm ầm bên tai tôi, trong đầu tôi là hình ảnh núi lở chấn động, tôi cảm thấy tôi bay lên… Tay lái trong tay tôi xoay trái quẹo phải, lốp xe phát ra tiếng kêu ken két ---- chi, chi, chi ---- lốp xe nổ, xe xoẹt qua đường cái, tiếp theo xông thẳng đến cạnh đường toàn đá vụn, sau đó hướng thẳng đến vách núi đen mà bay tới! Phanh, một tiếng nổ, xe dừng, tôi đập mạnh vào túi khí vừa bung ra, hai mắt tôi nhắm chặt, tới tận khi xe thật sự đứng im.
Cuối cùng tôi mở hai mắt ra, giương mắt nhìn bầu trờ rộng lớn cùng với không gian trong xe, xe bị một cái cây chặn lại, tôi nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy hông của mình, quay đầu lại, sắc mặt Phí Như Phong xanh trắng, trên trán hắn có một vết thương thật sâu, máu tươi chảy xuống.
“Phí Như Phong, Phí Như Phong!” Tôi lớn tiếng kêu gọi, lay động hắn, bao nhiêu lần tôi đã nguyền rủa hắn chết đi! Tôi không tìm thấy mạch đập của hắn! “Phí Như Phong! Phí Như Phong anh đừng chết, tôi không muốn anh chết!” Tôi bối rối túm mạnh lấy vai hắn, giọng nói của tôi khàn khàn, “Anh không thể chết, Phí Như Phong, anh dám chết trước mặt tôi thử xem!” Tôi cảnh cáo hắn như bị thần kinh.
“Đừng lay tôi.” Giọng nói của hắn suy yếu, tôi buông vai hắn ra thở dài nhẹ nhõm.
“Anh bị thương.”
Miệng hắn gian nan nở một nụ cười: “Nữ nhân, đừng tổn thương chính mình nữa, thêm một lần thì thật sự sẽ chết người đấy!”
Trong phòng bênh tràn ngập ngọn đèn nhu hòa, bác sĩ già nói với tôi, “không có gì đáng ngại, cậu chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.” Khi nói chuyện ánh mắt ông ta nhìn tôi có chút kỳ lạ, nhưng tôi đã không còn rảnh rỗi mà nhìn ông ta nữa. Tôi cảm thấy hỗn loạn vô cùng, tôi vô cùng không thích thời điểm Phí Như Phong ngất xỉu, toàn thân tôi xuất hiện loại cảm giác rét run, bất lực. Chuyện này đối với một nữ nhân cực kỳ rõ ràng hoàn cảnh và vô cùng có lý trí như tôi mà nói, điều này có nghĩa là tôi sắp phải trả một cái giá cực cao!
Tôi chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của hắn, sự ngạo mạn và khó nắm bắt của hắn biến mất, thời điểm hắn lẳng lặng nằm đó, hoàn toàn không hề có tính chiếm đoạt, chỉ có sự anh tuấn làm người ta rung động, một sợi tóc đen vương trên trán hắn, tôi nhẹ nhàng vuốt nó ra, những ngón tay tôi lần theo ngũ quan của hắn, lông mi của hắn thật dày, bờ môi hắn quá mỏng, loại nam nhân như vậy bình thường rất vô tình, tôi cúi xuống, hắn ngủ sắp được 24 tiếng, cũng nên tỉnh lại. Tôi nhẹ nhàng túm môi của hắn, “Phí Như Phong, anh tỉnh lại, nếu anh còn tiếp tục ngủ, tôi sẽ bắt nạt anh!”
“Ừ, ý kiến này thật sự là làm cho người ta hưng phấn.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lộ ra nụ cười lười biếng, “Tôi luôn luôn muốn bị người khác bắt nạt, thật đấy!”
Tôi cẩn thận lui về phía sau từng bước một, “Tôi đi gọi thầy thuốc” Tôi hơi mất mặt.
“Lại đây!” Hắn vươn tay.Tim của tôi đập với tần suất nhanh hơn hẳn bình thường.
“Tôi… không đồng ý… với ý kiến này, vết thương của anh…” Trời ạ, thế mà tôi lại nói lắp.
“Đến trong lòng tôi, Tiểu Đình!” Hắn ôn nhu dụ dỗ tôi, tôi tiến lên dựa sát vào lòng hắn.
“Bây giờ mạng của em là của tôi, không được tiếp tục tổn thương chính mình, nếu không tôi sẽ không tha cho em!” Lời nói của hắn tràn ngập mùi vị ra lệnh, một dòng nước ấm áp lan dần trong lòng tôi, lo lắng hy vọng tất cả đều biến mất, tôi nở nụ cười tươi sáng, cả người tôi, cả trái tim đều giống như bọt biển, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thoải mái như vậy! Tôi áp sát cổ hắn, nhìn động mạch của hắn nhảy lên, thật sự là dụ hoặc khiến cho người ta khó lòng từ chối.
“Như Phong.” Răng của tôi áp lên cổ hắn, “Để em cắn một nhát được không?” Lông mày khóe mắt tôi đều là nụ cười, Hắn nhìn tôi, “Vậy thì cắn đi, tôi biết em thèm nhỏ dãi động mạch chủ của tôi từ lâu rồi, hôm nay để tôi liều mạng vào miệng hổ đi!” Tôi ngã vào ngực hắn, cười đến lợi hại, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong phòng.
Ánh mắt hắn tỏa sáng rạng rỡ, hắn không kìm lòng được mà hôn xuống, đôi môi mê hoặc của hắn lướt qua giữa lông mày, đôi mắt xinh đẹp, lưu luyến trên khóe miệng, bờ môi tôi.
“Tới giờ đổi băng gạc.” Bác sĩ già vẻ mặt đứng đắn, chậm rãi đi vào, tôi vô cùng quẫn bách!
“Người trẻ tuổi, sau khi hưng phấn cực độ thì không nên lái xe!” Lời nói trong miệng bác sĩ già làm cho người ta thấy khó hiểu. Yết hầu hắn nhảy nhảy than thở nửa này, rốt cục lại mở miệng, “dĩ nhiên SM có thể gia tăng tình thú trong tình yêu, nhưng mà phải có chừng mực, không nên biến thành máu chảy đầm đìa, gây ra vết thương lớn thì sẽ thành vui quá hóa buồn!” Thế mà ông ta còn ném ra một cuốn tạp chí, “Cái này đều có chút đồ chơi SM, có thể kích thích mà lại không bị thương, nên tham khảo một chút đi!” Vị bác sĩ già khẽ vẫy tay rời đi, vừa đi vừa lắc đầu, “Bác sĩ bây giờ thật sự là càng ngày càng khó làm, bệnh nhân có bấy kỳ ham mê không bình thường nào cũng phải dễ dàng tha thứ, còn phải đưa ra đề nghị dẫn đường chính xác.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua thân thể thần phong tuấn lãng của Phí Như Phong che kín vết cào, ngực đầy vết cắn, trên mặt, bả vai, ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, mặt Phí Như Phong có vệt đỏ sậm đáng ngờ, hắn thế mà lại đỏ mặt, tôi cuộn mình trong lòng hắn cười không thể kiềm chế!
“Em còn cười nữa à!” Hắn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp tôi, “Thanh danh một đời của tôi đều hủy trên tay em rồi. Đầu đề báo chí ngày mai…” Hắn đột nhiên nhướn mày, tà ác cười cười, “ Tôi nghĩ em nhất định sẽ được lên trang đầu.”
Bây giờ thì tới lượt tôi kinh hoảng, “ Tòa soạn báo, anh biết chủ biên của họ, anh lên tiếng thì sẽ không ai dám đăng hết!”
“Ân, còn có báo Tin tức, báo đô thị… em nghĩ xem tôi nên tuyên bố thế nào?” Hắn đùa tôi, tôi hung hăng chọc chọc vết thương của hắn khiến cho hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Cốc cốc cốc, cửa phòng truyền đến tiếng gõ, “tổng tài.” Là Thiệu Phong. Tôi mở cửa ra, hắn đi vào phòng dẫn theo một cỗ chết chóc âm trầm.
“Tiểu Đình, em đi hỏi bác sĩ xem khi nào tôi được ra viện?” Hắn cố ý bảo tôi rời đi. Mà tôi cũng không muốn nghe chuyện này, đây là một cây kim trong lòng tôi, chỉ cần hơi cạm vào thì sẽ đau đớn, tôi chỉ có thể mạnh mẽ nuốt vào, cố gắng đè nén đau đớn xuống, tôi đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
Không biết Phí Như Phong với Giang gia cam kết với nhau như thế nào, nhưng mà không lâu sau trên báo liền đăng tin Giang Nặc ra nước ngoài – Bách hóa Giang thị hướng tới New York để phát triển, cũng thành công thu mua được công ty bách hóa Cơ Liệt Phật Ngã với giá trị lên tới 30 triệu đôla! Tôi biết rằng cuộc sống sau này của tôi sẽ không xuất hiện người của Giang gia nữa, tin tức này chính là hứa hẹn của Phí Như Phong dành cho tôi.
Phí Như Phong là một người đàn ông muốn nắm giữ sinh mạng và cuộc sống của người khác một cách tuyệt đối, hắn có ham muốn khống chế vô cùng mạnh mẽ! Một khi có người hay việc gì thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hắn sẽ là một bạo quân, thà rằng hủy diệt cũng sẽ không để nó tiếp tục tồn tại. Nhưng mà xét thấy tôi nhiều lần thoát hiểm khỏi miệng hổ, tôi cũng biết, trong một phạm vi nào đó tôi an toàn hơn những người khác, mà hiện tại tôi cũng không muốn khiêu khích phạm vi hắn đặt ra cho mình.
Cuối cùng tôi mở hai mắt ra, giương mắt nhìn bầu trờ rộng lớn cùng với không gian trong xe, xe bị một cái cây chặn lại, tôi nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy hông của mình, quay đầu lại, sắc mặt Phí Như Phong xanh trắng, trên trán hắn có một vết thương thật sâu, máu tươi chảy xuống.
“Phí Như Phong, Phí Như Phong!” Tôi lớn tiếng kêu gọi, lay động hắn, bao nhiêu lần tôi đã nguyền rủa hắn chết đi! Tôi không tìm thấy mạch đập của hắn! “Phí Như Phong! Phí Như Phong anh đừng chết, tôi không muốn anh chết!” Tôi bối rối túm mạnh lấy vai hắn, giọng nói của tôi khàn khàn, “Anh không thể chết, Phí Như Phong, anh dám chết trước mặt tôi thử xem!” Tôi cảnh cáo hắn như bị thần kinh.
“Đừng lay tôi.” Giọng nói của hắn suy yếu, tôi buông vai hắn ra thở dài nhẹ nhõm.
“Anh bị thương.”
Miệng hắn gian nan nở một nụ cười: “Nữ nhân, đừng tổn thương chính mình nữa, thêm một lần thì thật sự sẽ chết người đấy!”
Trong phòng bênh tràn ngập ngọn đèn nhu hòa, bác sĩ già nói với tôi, “không có gì đáng ngại, cậu chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.” Khi nói chuyện ánh mắt ông ta nhìn tôi có chút kỳ lạ, nhưng tôi đã không còn rảnh rỗi mà nhìn ông ta nữa. Tôi cảm thấy hỗn loạn vô cùng, tôi vô cùng không thích thời điểm Phí Như Phong ngất xỉu, toàn thân tôi xuất hiện loại cảm giác rét run, bất lực. Chuyện này đối với một nữ nhân cực kỳ rõ ràng hoàn cảnh và vô cùng có lý trí như tôi mà nói, điều này có nghĩa là tôi sắp phải trả một cái giá cực cao!
Tôi chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của hắn, sự ngạo mạn và khó nắm bắt của hắn biến mất, thời điểm hắn lẳng lặng nằm đó, hoàn toàn không hề có tính chiếm đoạt, chỉ có sự anh tuấn làm người ta rung động, một sợi tóc đen vương trên trán hắn, tôi nhẹ nhàng vuốt nó ra, những ngón tay tôi lần theo ngũ quan của hắn, lông mi của hắn thật dày, bờ môi hắn quá mỏng, loại nam nhân như vậy bình thường rất vô tình, tôi cúi xuống, hắn ngủ sắp được 24 tiếng, cũng nên tỉnh lại. Tôi nhẹ nhàng túm môi của hắn, “Phí Như Phong, anh tỉnh lại, nếu anh còn tiếp tục ngủ, tôi sẽ bắt nạt anh!”
“Ừ, ý kiến này thật sự là làm cho người ta hưng phấn.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lộ ra nụ cười lười biếng, “Tôi luôn luôn muốn bị người khác bắt nạt, thật đấy!”
Tôi cẩn thận lui về phía sau từng bước một, “Tôi đi gọi thầy thuốc” Tôi hơi mất mặt.
“Lại đây!” Hắn vươn tay.Tim của tôi đập với tần suất nhanh hơn hẳn bình thường.
“Tôi… không đồng ý… với ý kiến này, vết thương của anh…” Trời ạ, thế mà tôi lại nói lắp.
“Đến trong lòng tôi, Tiểu Đình!” Hắn ôn nhu dụ dỗ tôi, tôi tiến lên dựa sát vào lòng hắn.
“Bây giờ mạng của em là của tôi, không được tiếp tục tổn thương chính mình, nếu không tôi sẽ không tha cho em!” Lời nói của hắn tràn ngập mùi vị ra lệnh, một dòng nước ấm áp lan dần trong lòng tôi, lo lắng hy vọng tất cả đều biến mất, tôi nở nụ cười tươi sáng, cả người tôi, cả trái tim đều giống như bọt biển, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thoải mái như vậy! Tôi áp sát cổ hắn, nhìn động mạch của hắn nhảy lên, thật sự là dụ hoặc khiến cho người ta khó lòng từ chối.
“Như Phong.” Răng của tôi áp lên cổ hắn, “Để em cắn một nhát được không?” Lông mày khóe mắt tôi đều là nụ cười, Hắn nhìn tôi, “Vậy thì cắn đi, tôi biết em thèm nhỏ dãi động mạch chủ của tôi từ lâu rồi, hôm nay để tôi liều mạng vào miệng hổ đi!” Tôi ngã vào ngực hắn, cười đến lợi hại, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong phòng.
Ánh mắt hắn tỏa sáng rạng rỡ, hắn không kìm lòng được mà hôn xuống, đôi môi mê hoặc của hắn lướt qua giữa lông mày, đôi mắt xinh đẹp, lưu luyến trên khóe miệng, bờ môi tôi.
“Tới giờ đổi băng gạc.” Bác sĩ già vẻ mặt đứng đắn, chậm rãi đi vào, tôi vô cùng quẫn bách!
“Người trẻ tuổi, sau khi hưng phấn cực độ thì không nên lái xe!” Lời nói trong miệng bác sĩ già làm cho người ta thấy khó hiểu. Yết hầu hắn nhảy nhảy than thở nửa này, rốt cục lại mở miệng, “dĩ nhiên SM có thể gia tăng tình thú trong tình yêu, nhưng mà phải có chừng mực, không nên biến thành máu chảy đầm đìa, gây ra vết thương lớn thì sẽ thành vui quá hóa buồn!” Thế mà ông ta còn ném ra một cuốn tạp chí, “Cái này đều có chút đồ chơi SM, có thể kích thích mà lại không bị thương, nên tham khảo một chút đi!” Vị bác sĩ già khẽ vẫy tay rời đi, vừa đi vừa lắc đầu, “Bác sĩ bây giờ thật sự là càng ngày càng khó làm, bệnh nhân có bấy kỳ ham mê không bình thường nào cũng phải dễ dàng tha thứ, còn phải đưa ra đề nghị dẫn đường chính xác.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua thân thể thần phong tuấn lãng của Phí Như Phong che kín vết cào, ngực đầy vết cắn, trên mặt, bả vai, ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, mặt Phí Như Phong có vệt đỏ sậm đáng ngờ, hắn thế mà lại đỏ mặt, tôi cuộn mình trong lòng hắn cười không thể kiềm chế!
“Em còn cười nữa à!” Hắn nghiến răng nghiến lợi uy hiếp tôi, “Thanh danh một đời của tôi đều hủy trên tay em rồi. Đầu đề báo chí ngày mai…” Hắn đột nhiên nhướn mày, tà ác cười cười, “ Tôi nghĩ em nhất định sẽ được lên trang đầu.”
Bây giờ thì tới lượt tôi kinh hoảng, “ Tòa soạn báo, anh biết chủ biên của họ, anh lên tiếng thì sẽ không ai dám đăng hết!”
“Ân, còn có báo Tin tức, báo đô thị… em nghĩ xem tôi nên tuyên bố thế nào?” Hắn đùa tôi, tôi hung hăng chọc chọc vết thương của hắn khiến cho hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Cốc cốc cốc, cửa phòng truyền đến tiếng gõ, “tổng tài.” Là Thiệu Phong. Tôi mở cửa ra, hắn đi vào phòng dẫn theo một cỗ chết chóc âm trầm.
“Tiểu Đình, em đi hỏi bác sĩ xem khi nào tôi được ra viện?” Hắn cố ý bảo tôi rời đi. Mà tôi cũng không muốn nghe chuyện này, đây là một cây kim trong lòng tôi, chỉ cần hơi cạm vào thì sẽ đau đớn, tôi chỉ có thể mạnh mẽ nuốt vào, cố gắng đè nén đau đớn xuống, tôi đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
Không biết Phí Như Phong với Giang gia cam kết với nhau như thế nào, nhưng mà không lâu sau trên báo liền đăng tin Giang Nặc ra nước ngoài – Bách hóa Giang thị hướng tới New York để phát triển, cũng thành công thu mua được công ty bách hóa Cơ Liệt Phật Ngã với giá trị lên tới 30 triệu đôla! Tôi biết rằng cuộc sống sau này của tôi sẽ không xuất hiện người của Giang gia nữa, tin tức này chính là hứa hẹn của Phí Như Phong dành cho tôi.
Phí Như Phong là một người đàn ông muốn nắm giữ sinh mạng và cuộc sống của người khác một cách tuyệt đối, hắn có ham muốn khống chế vô cùng mạnh mẽ! Một khi có người hay việc gì thoát khỏi lòng bàn tay hắn, hắn sẽ là một bạo quân, thà rằng hủy diệt cũng sẽ không để nó tiếp tục tồn tại. Nhưng mà xét thấy tôi nhiều lần thoát hiểm khỏi miệng hổ, tôi cũng biết, trong một phạm vi nào đó tôi an toàn hơn những người khác, mà hiện tại tôi cũng không muốn khiêu khích phạm vi hắn đặt ra cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.