Chương 2
Ngã Nguyện Thừa Phong
16/04/2015
“Tổng giám đốc!”
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, ở ngoài thang máy, tôi nhìn thấy một đám người hết sức lo sợ đang đứng lố nhố. Đi đầu là một cô gái có mái tóc dài xinh đẹp, khí chất thanh nhã, cô ấy nhìn tôi mà kinh hãi như nhìn thấy quỷ.
Tôi chưa kịp lấy lại tinh thần, đã giật mình trông theo bóng người đàn ông kia ngạo nghễ bước ra khỏi thang máy. Anh ta cũng không hề quay đầu lại, tư thế đó giống như hành động cuồng nhiệt vừa rồi đã hoàn toàn tan biến không khí. Nếu như không có cảm giác đau đớn truyền đến từ bờ môi, tôi đã cho rằng tất cả đều là ảo giác.
Ding, thang máy đã hoạt động, tôi tỉnh táo lại, nhấn nút lên tầng 63.
***********
Một tuần sau, tôi tìm đến quán bar cà phê Master Lou để thử việc. Quán bar cà phê Master Lou nằm ở trung tâm, phương thức kinh doanh của nó tương đối đặc biệt, từ cửa chính đi vào còn có hai cửa nhỏ hình vòm tùy bạn lựa chọn. Một cánh cửa hình vòm dẫn vào quán bar ồn ào, bên trong tràn ngập tiếng hát, sống động như thủy triều, vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí sôi nổi khiến người ta mê muội. Cánh cửa kia lại điểm xuyết một vài sắc xanh, bên trong là cánh cửa bằng gỗ, cửa sổ, ghế tựa, cầu thang đều được quét sơn đỏ hồng đã hơi hơi phai màu. Khung cảnh ấm áp trước mắt, khiến người ta kìm lòng không đậu hoàn toàn thả lỏng, giống như lạc đến một không gian khác.
Có lẽ bởi nhờ hình thức tổng hợp đặc biệt này, cho nên khách ở đây rất đa dạng, việc kinh doanh tốt đến dọa người, thậm chí phải đặt bàn trước một tuần!
Tôi rất thỏa mãn với công việc mới này, ngoại trừ tiền lương có hơi ít một chút, nhưng thời gian làm việc thật sự rất hợp lý, từ chín giờ tối đến năm giờ sáng, thời gian còn lại hoàn toàn thuộc về bản thân mình.
“Liễu Đình, bàn số một, một ly Crane.”
“Có ngay.” Tôi là một người pha chế rượu, cái này phải cảm ơn cuộc đời, để có thể sống tốt, thông thường người ta cần phải học thêm ít tài lẻ.
“Liễu Đình, sau khi tan ca anh đưa em về nhé?” La Uy mặc đồ đen từ đầu đến chân nhìn tôi nồng nàn, anh ta vừa mới từ sân khấu bước xuống, mồ hôi rơi lã chã, hơi thở ngông cuồng phả tới, sự chân thành trong mắt anh ta chẳng hề liên quan đến lời mời nguy hiểm kia.
Tôi mỉm cười, “Chú của tôi sẽ tới đón, lần sau nhé.” Tôi cố gắng dùng giọng điệu hết sức mềm mỏng để cự tuyệt.
“Anh cũng đâu có ăn thịt em.” La Uy ngang bướng liếc nhìn tôi, xoay người rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng tràn trề sức sống của anh ta, đúng là cực kỳ chói mắt! Đáng tiếc là lúc này tôi không thể tiếp xúc nhiều với anh ta được, bởi vì trong quán này có rất nhiều người để ý đến anh ta, cây to đón gió mà. Trước khi vượt qua thời kỳ thử việc, tôi phải cố gắng giữ vững nguyên tắc làm việc.
“Ba ly Margaret.”
“Được. Có ngay.” Tôi trả lời rõ ràng. Lại bắt đầu một đêm bận rộn. Bận rộn đến năm giờ sáng thì được tan ca, tôi bước đi trên con phố, hưởng thụ cảm giác dịu dàng do cơn gió nhẹ mang đến, tôi thích đi chầm chậm trong gió như vậy, rất yên tĩnh, rất tự do, dường như toàn bộ thế giới đều nằm trong bước chân của tôi, nó nín thở chờ tôi bước tới.
Tôi khẽ mỉm cười. “Vẫn luôn ngây thơ như vậy” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, “Đúng thế, vẫn còn ngây ngô như thế, chẳng phải việc này rất hạnh phúc sao, tôi đang sống rất vui vẻ, anh có vui vẻ không?”
“Vui, em vui vẻ là tốt rồi, vui vẻ là tốt rồi…” Tôi lắng nghe tiếng lẩm bẩm trầm thấp nương theo gió đêm truyền tới, không kìm được vòng theo ôm lấy mình, chạy trốn theo chiều gió. Sau một hồi điên khùng kết quả là tôi trở về nhà, ngã xuống giường, không biết gì nữa.
Ngủ thẳng một mạch rồi cũng tự tỉnh dậy, tôi nằm trên giường, không hề vội vàng mở mắt ra, người ta thường nói đời người có hai điều hạnh phúc, đó chính là được ngủ một giấc thật sâu, đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, thứ hai là được ôm đầy tiền trong tay đến nỗi bị chuột rút. Tôi thì không cố chấp như người ta, theo đuổi cả hai điều này, tôi chỉ cần một thứ thôi, một nửa hạnh phúc cũng mãn nguyện lắm rồi.
Tôi ì ạch nhảy xuống khỏi giường, con chim dậy sớm có sâu ăn, con sâu dậy muộn có cơm ăn, tôi cất cao giọng khích lệ bản thân mình, bỗng nhiên tôi ngây người ra, chiếc cốc của tôi luôn luôn đặt bên giường mà, sao lại chạy đến trên bàn thế này. Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc cốc trên bàn, nhếch miệng cười như thằng hề, tôi lại bị trộm rồi!
Nơi này lại thường xuyên bị trộm càn quét, có ngày kẻ trộm đi qua đi lại đến mấy vòng. Nhà nào cũng có cửa sắt để đề phòng trộm cắp nhưng đều vô dụng cả. Đại ca trộm cắp nhà người ta có rất nhiều chiêu thức, dù sao người ta cũng dựa vào tay nghề để kiếm miếng cơm mà, kỹ thuật thực sự rất chuyện nghiệp.
Mỗi khi đi ra ngoài tôi đều để trên bàn hai mươi, ba mươi đồng, để tránh cho các đại ca ăn trộm không thu hoạch được gì lại có lòng tốt mở vòi nước “lau nhà” giúp tôi. Kỳ lạ thật, tiền vẫn còn ở trên bàn, cả phong thư tôi gửi cho đại ca ăn trộm cũng còn đó, chẳng lẽ lời văn phong phú tràn đầy tình cảm cộng với cái gian phòng nghèo rớt mùng tơi chỉ có bốn bức tường này đã khiến anh ta cảm động? Không lấy gì đã vội bỏ đi, tôi không thể tin được mình lại may mắn đến thế, thế gian này vẫn còn nhiều người tốt ha. Tôi dương dương tự đắc thầm nghĩ.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi. Đã là mười ba giờ, ăn qua loa một bát mỳ, tôi cầm lấy dụng cụ vẽ tranh chuẩn bị đi leo núi . Áo gió, dụng cụ vẽ tranh phù hợp với chiều cao một mét sáu tám của tôi, tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng tự do phóng khoáng ra phết.
“Chị Liễu” Cô bé Đông Đông, con gái của chủ nhà lúc nào cũng tràn ngập ngưỡng mộ với cuộc sống thoải mái của tôi.
“Chị lại ra ngoài vẽ tranh à, lần trước chị tặng em bức tranh chân dung các bạn thèm muốn chết, hôm nào đó chị lại tặng em một bức nữa được không?” Giọng nói trẻ con của cô bé vô cùng êm ái.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Được, em thích gì cũng được, nào, đây là chocolate mà em thích nhất, vị hạt phỉ (1) nha.”
“Cảm ơn chị Liễu.” Đông Đông vui vẻ nhận lấy, gương mặt ửng hồng khiến lòng tôi cũng cảm thấy thật thoải mái. Thật ra tôi cũng không thích vẽ tranh cho lắm, chỉ là vẽ nguệch ngoạc vài nét mà thôi, chủ yếu là tôi thích leo núi, đây cũng là nơi mà tôi đưa ra những quyết định.
Thành phố thường khiến tôi cảm thấy ngột ngạt chật chội, đặc biệt là thành phố này. Nằm trên núi, khu rừng đằng xa là sự hòa trộn giữa màu xanh và màu mực, những chú bướm in bóng trên mặt nước, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trong gió, tôi vô cùng vui vẻ tận hưởng cả buổi chiều.
(1) Hạt phỉ : hạt của cây phỉ – cây thuộc họ hạt dẻ, quả phỉ giống như hạt dẻ, trong nhân là hạt hình tròn màu trắng, có hương thơm mát, lượng dầu rất cao, ăn có vị đặc biệt
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, ở ngoài thang máy, tôi nhìn thấy một đám người hết sức lo sợ đang đứng lố nhố. Đi đầu là một cô gái có mái tóc dài xinh đẹp, khí chất thanh nhã, cô ấy nhìn tôi mà kinh hãi như nhìn thấy quỷ.
Tôi chưa kịp lấy lại tinh thần, đã giật mình trông theo bóng người đàn ông kia ngạo nghễ bước ra khỏi thang máy. Anh ta cũng không hề quay đầu lại, tư thế đó giống như hành động cuồng nhiệt vừa rồi đã hoàn toàn tan biến không khí. Nếu như không có cảm giác đau đớn truyền đến từ bờ môi, tôi đã cho rằng tất cả đều là ảo giác.
Ding, thang máy đã hoạt động, tôi tỉnh táo lại, nhấn nút lên tầng 63.
***********
Một tuần sau, tôi tìm đến quán bar cà phê Master Lou để thử việc. Quán bar cà phê Master Lou nằm ở trung tâm, phương thức kinh doanh của nó tương đối đặc biệt, từ cửa chính đi vào còn có hai cửa nhỏ hình vòm tùy bạn lựa chọn. Một cánh cửa hình vòm dẫn vào quán bar ồn ào, bên trong tràn ngập tiếng hát, sống động như thủy triều, vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí sôi nổi khiến người ta mê muội. Cánh cửa kia lại điểm xuyết một vài sắc xanh, bên trong là cánh cửa bằng gỗ, cửa sổ, ghế tựa, cầu thang đều được quét sơn đỏ hồng đã hơi hơi phai màu. Khung cảnh ấm áp trước mắt, khiến người ta kìm lòng không đậu hoàn toàn thả lỏng, giống như lạc đến một không gian khác.
Có lẽ bởi nhờ hình thức tổng hợp đặc biệt này, cho nên khách ở đây rất đa dạng, việc kinh doanh tốt đến dọa người, thậm chí phải đặt bàn trước một tuần!
Tôi rất thỏa mãn với công việc mới này, ngoại trừ tiền lương có hơi ít một chút, nhưng thời gian làm việc thật sự rất hợp lý, từ chín giờ tối đến năm giờ sáng, thời gian còn lại hoàn toàn thuộc về bản thân mình.
“Liễu Đình, bàn số một, một ly Crane.”
“Có ngay.” Tôi là một người pha chế rượu, cái này phải cảm ơn cuộc đời, để có thể sống tốt, thông thường người ta cần phải học thêm ít tài lẻ.
“Liễu Đình, sau khi tan ca anh đưa em về nhé?” La Uy mặc đồ đen từ đầu đến chân nhìn tôi nồng nàn, anh ta vừa mới từ sân khấu bước xuống, mồ hôi rơi lã chã, hơi thở ngông cuồng phả tới, sự chân thành trong mắt anh ta chẳng hề liên quan đến lời mời nguy hiểm kia.
Tôi mỉm cười, “Chú của tôi sẽ tới đón, lần sau nhé.” Tôi cố gắng dùng giọng điệu hết sức mềm mỏng để cự tuyệt.
“Anh cũng đâu có ăn thịt em.” La Uy ngang bướng liếc nhìn tôi, xoay người rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng tràn trề sức sống của anh ta, đúng là cực kỳ chói mắt! Đáng tiếc là lúc này tôi không thể tiếp xúc nhiều với anh ta được, bởi vì trong quán này có rất nhiều người để ý đến anh ta, cây to đón gió mà. Trước khi vượt qua thời kỳ thử việc, tôi phải cố gắng giữ vững nguyên tắc làm việc.
“Ba ly Margaret.”
“Được. Có ngay.” Tôi trả lời rõ ràng. Lại bắt đầu một đêm bận rộn. Bận rộn đến năm giờ sáng thì được tan ca, tôi bước đi trên con phố, hưởng thụ cảm giác dịu dàng do cơn gió nhẹ mang đến, tôi thích đi chầm chậm trong gió như vậy, rất yên tĩnh, rất tự do, dường như toàn bộ thế giới đều nằm trong bước chân của tôi, nó nín thở chờ tôi bước tới.
Tôi khẽ mỉm cười. “Vẫn luôn ngây thơ như vậy” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, “Đúng thế, vẫn còn ngây ngô như thế, chẳng phải việc này rất hạnh phúc sao, tôi đang sống rất vui vẻ, anh có vui vẻ không?”
“Vui, em vui vẻ là tốt rồi, vui vẻ là tốt rồi…” Tôi lắng nghe tiếng lẩm bẩm trầm thấp nương theo gió đêm truyền tới, không kìm được vòng theo ôm lấy mình, chạy trốn theo chiều gió. Sau một hồi điên khùng kết quả là tôi trở về nhà, ngã xuống giường, không biết gì nữa.
Ngủ thẳng một mạch rồi cũng tự tỉnh dậy, tôi nằm trên giường, không hề vội vàng mở mắt ra, người ta thường nói đời người có hai điều hạnh phúc, đó chính là được ngủ một giấc thật sâu, đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, thứ hai là được ôm đầy tiền trong tay đến nỗi bị chuột rút. Tôi thì không cố chấp như người ta, theo đuổi cả hai điều này, tôi chỉ cần một thứ thôi, một nửa hạnh phúc cũng mãn nguyện lắm rồi.
Tôi ì ạch nhảy xuống khỏi giường, con chim dậy sớm có sâu ăn, con sâu dậy muộn có cơm ăn, tôi cất cao giọng khích lệ bản thân mình, bỗng nhiên tôi ngây người ra, chiếc cốc của tôi luôn luôn đặt bên giường mà, sao lại chạy đến trên bàn thế này. Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc cốc trên bàn, nhếch miệng cười như thằng hề, tôi lại bị trộm rồi!
Nơi này lại thường xuyên bị trộm càn quét, có ngày kẻ trộm đi qua đi lại đến mấy vòng. Nhà nào cũng có cửa sắt để đề phòng trộm cắp nhưng đều vô dụng cả. Đại ca trộm cắp nhà người ta có rất nhiều chiêu thức, dù sao người ta cũng dựa vào tay nghề để kiếm miếng cơm mà, kỹ thuật thực sự rất chuyện nghiệp.
Mỗi khi đi ra ngoài tôi đều để trên bàn hai mươi, ba mươi đồng, để tránh cho các đại ca ăn trộm không thu hoạch được gì lại có lòng tốt mở vòi nước “lau nhà” giúp tôi. Kỳ lạ thật, tiền vẫn còn ở trên bàn, cả phong thư tôi gửi cho đại ca ăn trộm cũng còn đó, chẳng lẽ lời văn phong phú tràn đầy tình cảm cộng với cái gian phòng nghèo rớt mùng tơi chỉ có bốn bức tường này đã khiến anh ta cảm động? Không lấy gì đã vội bỏ đi, tôi không thể tin được mình lại may mắn đến thế, thế gian này vẫn còn nhiều người tốt ha. Tôi dương dương tự đắc thầm nghĩ.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi. Đã là mười ba giờ, ăn qua loa một bát mỳ, tôi cầm lấy dụng cụ vẽ tranh chuẩn bị đi leo núi . Áo gió, dụng cụ vẽ tranh phù hợp với chiều cao một mét sáu tám của tôi, tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng tự do phóng khoáng ra phết.
“Chị Liễu” Cô bé Đông Đông, con gái của chủ nhà lúc nào cũng tràn ngập ngưỡng mộ với cuộc sống thoải mái của tôi.
“Chị lại ra ngoài vẽ tranh à, lần trước chị tặng em bức tranh chân dung các bạn thèm muốn chết, hôm nào đó chị lại tặng em một bức nữa được không?” Giọng nói trẻ con của cô bé vô cùng êm ái.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Được, em thích gì cũng được, nào, đây là chocolate mà em thích nhất, vị hạt phỉ (1) nha.”
“Cảm ơn chị Liễu.” Đông Đông vui vẻ nhận lấy, gương mặt ửng hồng khiến lòng tôi cũng cảm thấy thật thoải mái. Thật ra tôi cũng không thích vẽ tranh cho lắm, chỉ là vẽ nguệch ngoạc vài nét mà thôi, chủ yếu là tôi thích leo núi, đây cũng là nơi mà tôi đưa ra những quyết định.
Thành phố thường khiến tôi cảm thấy ngột ngạt chật chội, đặc biệt là thành phố này. Nằm trên núi, khu rừng đằng xa là sự hòa trộn giữa màu xanh và màu mực, những chú bướm in bóng trên mặt nước, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trong gió, tôi vô cùng vui vẻ tận hưởng cả buổi chiều.
(1) Hạt phỉ : hạt của cây phỉ – cây thuộc họ hạt dẻ, quả phỉ giống như hạt dẻ, trong nhân là hạt hình tròn màu trắng, có hương thơm mát, lượng dầu rất cao, ăn có vị đặc biệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.