Bóng Sói Hú

Chương 5: Chương 5

Ngã Nguyện Thừa Phong​

16/04/2015

Tôi ngẩng đầu, cảm giác ngửa mặt nhìn một người đúng là không thoải mái chút nào, “Tôi biết.” Tôi vờ buồn bã trả lời, “Nhưng mà tôi hi vọng quá trình có thể thuận lợi một chút, đừng quá khuất nhục, tốt nhất là cả khách và chủ đều đều cố gắng phối hợp, cùng tận hưởng.” Tôi chân thành mà tha thiết nhìn vào ánh mắt hắn, “Phí tiên sinh, cuộc sống của tôi vẫn còn phải tiếp tục…”

“Gọi là Như Phong.” Hắn vỗ về tôi như an ủi chú chó nhỏ đang hoảng sợ, “Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo, tôi sẽ không để cô chịu khổ.” Bàn tay của hắn không hề dịu dàng như lời nói, hắn túm áo tôi kéo mạnh về phía hắn, thân thể hắn tản ra hơi nóng kinh người, “Đợi lát nữa tôi sẽ dạy cô làm thế nào để lấy lòng tôi.” Hắn ngậm lấy ngực tôi, toàn thân tôi run rẩy. “Cô sẽ thích nó, đến lúc đó cô sẽ phải van xin tôi thỏa mãn cô.” Giọng nói của hắn vô cùng chắc chắn, ngón tay của hắn chậm rãi đi xuống phía dưới.

“Tôi muốn anh.” Tôi khẽ thì thầm, bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn của hắn. Tôi hít sâu một hơi một, hai, ba, bốn.

Ngón tay đang di chuyển trên người bỗng nhiên dừng lại, tôi lấy tay đẩy đầu Phí Như Phong ra, hai mắt hắn vẫn mở to như cũ, chẳng qua ý thức của hắn đã tiến vào thế giới ảo tưởng. Rượu vang Margaux thật sự đã lập công to.

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa suy nghĩ vừa lắng nghe tiếng động của Phí Như Phong khi đứng dậy rời đi, lại một lần nữa chứng minh việc không bao giờ vì bạn giường mà chậm trễ công việc là một thói quen tốt.

Tôi ngủ thêm một lát, khi tỉnh lại thì đã hơn mười giờ, đương nhiên hôm nay không có ai dám tới nhắc nhở tôi phải tuân thủ quy định.

“Liễu tiểu thư, tối nay Phí tiên sinh sẽ đến, ngày hôm nay tài xế cũng tới rồi, cô có gì dặn dò không?” Quản gia xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng phục tùng.

“Ông có thể tập trụng mọi người tại phòng khách không?” Tôi vẫn thong dong nằm tiếp, không biết trong mắt ông ta có coi tôi là loại người vô liêm sỉ không, nhưng dù có mười lá gan thì ông ta cũng không dám có biểu hiện gì.

“Vâng, chúng tôi sẽ ở phòng khách chờ Liễu tiểu thư.” Tôi chậm rãi đứng dậy, được ông chủ “sủng hạnh” hay không đúng là hai loại đãi ngộ rất khác nhau. Trên mặt của tôi hiện nụ cười nhàn nhạt, Phí Như Phong ơi Phí Như Phong xem ra anh luôn tự coi mình là vua một cõi nhỉ.

Trong sảnh có năm người cung kính đứng chờ. Tôi ném ra một quyển sách, “ Mỗi một người đọc một trang cho tôi nghe.” Tôi ung dung uống trà, ung dung ngồi, biểu hiện như vậy hẳn có thể xem là “tiểu nhân đắc chí”?

“Em thích náo nhiệt hả?” Đến tối, Phí Như Phong hỏi tôi.

“Không, tôi chỉ thích xung quanh mình có tiếng nói của con người thôi.” Phí Như Phong ôm tôi vào lòng.

“Tôi bảo đảm những người bên cạnh em đều không phải người câm, chẳng lẽ lúc nào em cũng láu lỉnh thế này?” Hắn trêu chọc tôi, trên mặt nở nụ cười mê người.

“Phí tiên sinh muốn tôi láu lỉnh cỡ nào, có quy định mức độ không?”

Hắn cúi người xuống nhẹ nhàng liếm cổ họng tôi. “Nên biểu hiện thật phóng đãng, như thế sẽ khiến tôi mau chán ngấy em.”

Tôi khẽ cựa quậy, hai tay chống trên lồng ngực Phí Như Phong, “Hôn tôi,” tôi khiêu khích nhìn hắn. Ánh mắt khóa chặt lấy người hắn.

“Em nghĩ rằng tôi chỉ thích làm tình chứ không thích hôn người khác sao? Tiểu Đình thật đáng yêu.” Hắn không lên tiếng nữa, cười cười rồi hôn tôi, tôi cắn hắn thật mạnh cho đến khi mùi máu tươi tràn ngập trong miệng chúng tôi. Tôi liếm máu tươi trào ra từ môi hắn, lưỡi của hắn hoàn toàn xâm nhập vào trong khoang miệng tôi, không ngừng cuốn lấy tôi. Hắn thở hổn hển rồi ngẩng đầu lên, để thứ nóng như lửa kia áp sát vào người tôi.

“Tôi không nhìn lầm, em đúng là một cô gái nóng bỏng.” Hắn gằn từng câu từng chữ. Ánh mắt của tôi và hắn giao nhau, ánh mắt của hắn bắt đầu rã rời, tôi đứng dậy lười biếng cất lời, “Tôi muốn anh”. Màn kích tình nồng nhiệt lập tức kết thúc.

Sự kiện hàng đêm sênh ca này khiến tôi được thăng lên thành ái thiếp mới nhất được Phí Như Phong ân sủng.

“Còn không muốn đi làm sao?” Phí Như Phong mặc kệ tôi đang cố tình dính chặt vào người hắn như con mèo nhỏ. Hình như mỗi ngày người đàn ông này đều muốn có phụ nữ cúng bái mình, coi mình như thần thánh.

“Không” tôi lắc đầu, “Tôi chỉ muốn làm con sâu gạo!” Tôi thầm đo đạc, đùa nghịch với bàn tay to lớn của hắn. Bàn tay của người đàn ông này rất giống tôi, trong lòng bàn tay cả hai đều có một đường chéo rất dài.

“Thế nào, không được sao?” Tôi giương mắt nghi ngờ, đối diện với ánh mắt chăm chăm như đang băn khoăn điều chi của hắn, hai mắt giao nhau, hắn uể oải nhe răng ra cười với tôi, “Chúng ta lại lên giường thôi.” Đối với bạn giường, yêu cầu của Phí Như Phong thật sự rất rất đơn giản, miễn là cô ngoan ngoãn nhảy múa theo gậy chỉ huy trên tay hắn, ngoan ngoãn nằm yên trên giường của hắn, những chuyện khác căn bản không quan trọng, nói cho cùng thứ hắn muốn chỉ là một cái tượng gỗ.



Mỗi ngày hắn đến đúng giờ rời đi đúng lúc, cuộc sống của tôi cũng coi như khá nhàn nhã, hắn cũng đã quen ăn những món ăn do tôi làm. Mỗi đêm, rượu Margaux và câu nói “ Tôi muốn anh” là khúc nhạc dạo cho cái hoạt động được gọi là “ân ái” giữa chúng tôi.

Hai mươi ngày sau, Phí Như Phong đứng bên giường nói với tôi, “Tôi sẽ đi công tác vài ngày.”

“Công tác?” Câu nói ấy thành hình trong đầu tôi, tôi lập tức tỉnh ngủ, “ Mấy ngày?” Phản ứng của tôi mãnh liệt quá mức.

“Ba ngày, em không nỡ rời xa tôi sao?” Giọng nói của hắn có chút khẩn trương.

Tôi âm thầm kinh sợ, nhưng không tránh né mà thẳng thắn đối mặt với hắn, “ Tôi cứ tưởng chúng ta chỉ cần dính nhau mười ngày nửa tháng là chán thôi, cuối cùng cũng được tự do rồi, bây giờ…” Tôi nhún nhún vai, “Tiểu biệt thắng tân hôn?” Tôi tiếc nuối than thở.

“Em nên cầu nguyện cho tôi sớm tìm được con mồi mới vừa mắt.” Giọng nói của Phí Như Phong trở nên lạnh buốt, “Qua một thời gian nữa đi, hiện tại không có gì mới mẻ cả” hắn vỗ vỗ mặt tôi chẳng hề che giấu sự thờ ơ vốn có, tôi tiện tay đưa cho hắn gói trà, “Uớp hoa lan, có tác dụng hạ nhiệt và tĩnh tâm.”

Hắn nhận lấy, để vào túi, “Em có thể đi bất cứ đâu trong ba ngày này, tiền trong thẻ tín dụng đủ để em sử dụng thoải mái. Tôi đã hứa một khi leo lên giường của tôi em sẽ sống thật tốt.” Phí Như Phong nửa cười nửa không liếc mắt nhìn tôi, châm biếm sự ngang bướng của tôi trước đó.

“Thuận buồm xuôi gió.” Tôi cất giọng uể oải, tiếng đóng cửa chói tai vang bên tai tôi. Tôi lẳng lặng nằm, trên trần nhà thiên thần cầm cung tên nhắm thẳng vào tôi.

Ba ngày, ba ngày có thể làm được những gì? Đi chơi tối ở Paris, trượt tuyết ở Thụy Sĩ, đánh gôn ở câu lạc bộ cao cấp trên du thuyền. Thì ra chỉ cần có tiền, đi du lịch khắp thế giới cũng chỉ trong nháy mắt.

Tôi chơi đùa đến mệt rã rời: “Phí tiên sinh đã trở về chưa?” Để trở về trước khi hắn quay lại, tôi gần như mất nửa cái mạng.

“Kế hoạch của Phí tiên sinh có sự thay đổi, còn vài ngày nữa mới về.” Đám chim tước trên núi đột nhiên ngừng hót, căn phòng yên tĩnh đến khiếp người, gió thổi qua mang theo hơi lạnh buốt, quản gia vẫn cúi đầu phục tùng như cũ , “Một tuần gần đây báo chí có tin gì không?” Tôi hỏi.

Một con búp bê hình người rõ ràng không nên hỏi chủ nhân bao giờ mới trở về, mà tôi cũng không hy vọng moi được tin tức gì từ miệng của quản gia, chỉ có điều tổng giám đốc của Phí thị ở nước ngoài nhiều ngày chưa về, trên báo ắt hẳn cũng có chút tin đồn. Quản gia rõ ràng đang chần chừ, tôi lập tức tỉnh ngộ, chẳng lẽ chỉ có tôi không biết nguyên nhân.

Quản gia nhanh chóng quay trở lại, dễ dàng nhận thấy mấy tờ báo đã được lật giở rất nhiều lần, Phí Như Phong anh tuấn phóng khoáng ôm một cô gái tóc vàng cùng nhau khiêu vũ, tiêu đề rất lớn: “Tình yêu ngoại quốc” Tất cả mọi tờ báo đều đưa tin về câu chuyện tình yêu này, tổng giám đốc Phí thị cùng với con gái độc nhất của gia tộc La Rochelle – Lucia vừa gặp đã yêu. Tờ tin tức giải trí viết: người con gái định mệnh của Phí Như Phong cuối cùng đã xuất hiện, báo kinh tế thì ước tính nếu như hai gia tộc liên hôn, kinh tế thế giới sẽ sảy ra những biến động lớn lao cỡ nào, tôi thì không hề thấy hứng thú với những chuyện đó, tôi chỉ để ý đến khuôn mặt của cô gái, tôi đưa hình ảnh của cô gái đến thật gần, tập trung tư tưởng quan sát, đôi mắt của cô ta xanh thẳm, huyền bí mà sáng rực, cho dù chỉ qua hình ảnh trên tờ báo thì người ta vẫn có thể cảm nhận được sức quyến rũ lôi cuốn này, nụ cười của cô sáng lạng mà tự nhiên, có một cảm giác vô cùng thân thiết lan tỏa giữa hai người bọn họ, loại cảm giác này không thể ngụy trang được.

Một tháng kém ba ngày, tôi đã bị loại ra khỏi cuộc sống của Phí Như Phong, suốt ngày âm mưu tính toán cũng không bằng một cái phất tay của hắn, tôi nằm úp mặt lên bàn thật lâu vẫn không ngẩng đầu lên được. Những ngày tiếp theo tôi gần như khôi phục lại nếp sống tự do, tôi đi đi về về trong biệt thự mà không có ai để ý, tất cả mọi người đều hiểu rõ tôi không còn quan trọng nữa, chẳng qua chỉ còn chờ một câu nói khi Phí Như Phong trở về mà thôi.

Cuộc sống vui vẻ đầy niềm vui cuối cùng đã hiện ra trước mắt tôi, chỉ có điều trong cái lợi luôn có cái hại, cuộc sống sâu gạo của tôi từ nay cũng kết thúc. Tìm công việc mới là mục tiêu quan trọng của đời tôi lúc này, hơn nữa lại còn là mục tiêu vô cùng khó khăn.

Thư ký văn phòng, xí nghiệp lớn tôi có muốn làm cũng hết cơ hội rồi, từng làm công cụ ấm giường của Phí Như Phong thì còn ai dám tuyển tôi đây? Liên tục xem báo mấy ngày, cuối cùng tôi cũng tìm được thông báo “Club Vitor” tuyển người, trong đó đang cần một bartender, cái này rất hợp ý tôi.

Club Vitor vốn nổi danh là nơi sống về đêm, cửa chính màu trắng khí thế lạ thường, trước cửa đầy những thương hiệu xe nổi tiếng.

“Chúc tiểu thư buổi tối vui vẻ !” Người giữ cửa tưoi cười mở cánh cửa ra, “Mời xuất trình thẻ VIP” Tôi hơi giật mình, đi xin việc cũng phải có thẻ VIP? Đôi mắt của tên giữ cửa đầy vẻ miệt thị, “Tiểu thư!” Giọng nói gay gắt cao vút lên.

“Cô ấy đến cùng tôi.” Tôi quay đầu lại, một người đàn ông đứng ngay phía sau tôi, màu tóc và trang phục của hắn đều là màu đen, ngũ quan như điêu khắc, tràn đầy sức mạnh và kiêu ngạo. “Đi thôi, còn không vào sao?” Hắn cau mày với tôi, không chờ tôi phản ứng lại, hắn đã sải bước đi vào trong trước, mạnh mẽ đến bức người.

Tên giữ cửa vội vàng tránh sang một bên, hoàn toàn không hỏi hắn về thẻ VIP, tôi đành phải vội vàng theo sau hắn giống như là người hầu.

“Thưa ngài” Bước chân của tôi và hắn kém nhau khá xa, tôi chạy vài bước mới bắt kíp, “Cảm ơn ngài đã giải vây giúp tôi.” Tôi kính cẩn khom người, hắn nhất định là khách VIP ở đây, tôi không thể mới gặp mặt đã đắc tội với hắn được.

“Còn giả bộ cái gì, tôi mua cô nguyên ngày hôm nay.” Hắn dùng một ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt khinh thường như muốn bóc trần từng lớp quần áo của tôi. Tôi vô thức sờ sờ khuôn mặt mình, chẳng lẽ đã rất lâu rồi tôi không soi gương, nên đã biến thành một con yêu tinh mê hoặc lòng người từ lúc nào không biết? Không phải tôi mơ hồ, mà vì thế giới này thay đổi quá nhanh! Tôi tốn rất nhiều sức lực mới có thể giữ được vẻ mặt ôn hòa.



“Ngài hiểu lầm rồi, tôi đến đây để xin việc.”

“Ra giá đi.” Hắn nói mỉa mai, “Đừng quá cao, giá trị của cô đáng bao nhiêu trong đầu chúng ta đều rõ.” Nhiều năm qua chưa bao giờ máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục như thế này, tôi làm một việc mà bản thân chưa bao giờ nghĩ đến.

“Đi chết đi!” Tôi giơ ngón tay giữa lên với hắn, đá một cước vào khớp xương của hắn, cảm giác khi chân tiếp xúc với giày cao gót khiến cho trong đầu tôi chỉ xuất hiện một từ duy nhất: chạy! Tôi chạy như bay, qua khóe mắt tôi nhìn thấy có rất nhiều người đang đuổi theo tôi.

A Cam, chạy mau! Tôi cắm đầu cắm cổ chạy hệt như kẻ ngốc trong phim. Hộp đêm này như một mê cung, lồng ngực tôi đau đớn muốn nổ tung, bất thình lình tôi bị một bàn tay kéo vào phòng, tôi dùng giày cao gót dẫm mạnh vào lưng bàn chân của hắn.

“Chết tiệt, mới có một tháng không gặp mà em đã biến thành người đàn bà chanh chua rồi!” “La Uy?” Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. “Thế nào, còn muốn đánh anh không? “ La Uy bực dọc, “Có đàn ông nuôi nên thay đổi ghê nhỉ” anh ta hét vào mặt tôi, “Trở nên xinh đẹp thế này.”

Tôi nhớ tới chuyện đã lừa gạt anh ta, hơi chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác, “Sao anh lại ở đây?” Tôi nhìn xung quanh. “Ở chỗ nào thì công việc cũng giống nhau thôi” Anh ta thuận tay lấy bộ đồ bó màu đen ra, anh ta nhảy ở chỗ này? “Không giải thích sao? Cũng không có gì muốn kể với anh à?” Anh ta nhướng mày, “Đi ra ngoài.”

Nói giỡn à, ngoài cửa toàn là sói kia kìa, tôi vội vàng chạy vào thêm vài bước.“Thôi mà.”

“Thôi!” Anh ta hung dữ lặp lại, vứt bỏ trang phục đang cầm trong tay, chẳng hề dịu dàng áp sát vào tôi, cả người tôi gần như dán lên bức tường, “Em đùa giỡn với anh vui lắm phải không – Liễu tiểu thư ?” Hai bàn tay anh ta như hai gọng kìm ép chặt vào cơ thể tôi, anh ta đứng rất gần tôi, hơi thở của anh ta khiến tôi thấy khó thở. La Uy hung ác nhìn tôi, ánh mắt anh ta dần dần trở nên dịu dàng, “Liễu Đình!” Anh ta khổ sở hét lên khiến tôi khiếp sợ, tôi không cần loại tình cảm này.

Tôi tỉnh táo mà lạnh nhạt nhìn anh ta, “Buông tôi ra, La Uy, bất kể anh đang suy nghĩ cái gì cũng đều không thể, tôi thật sự không thể cho anh thứ anh muốn!”

Những lời này chẳng khác gì một nhát đao chém đôi khuôn mặt của anh ta, hồi lâu sau, anh ta nặn ra một nụ cười vặn vẹo, “Em nghĩ rằng anh muốn lấy cái gì từ em, tình một đêm sao?” Anh ta bĩu môi, “Với vóc người khô quắt này á?” Anh ta đưa ngón tay lên, chạm vào những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi tôi, “Uống chút nước đi!” Anh ta ném cho tôi một chai nước đã mở, khôi phục lại dáng vẻ tùy tiện mê người.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở nắp chai ra, thật là quái lạ, sao cuộc sống của tôi tối tăm như đi vào đường hầm đen ngòm thế này? Nhấp một ngụm nước vào cổ họng, chỉ một ngụm tôi đã biết có vấn đề, thuốc an thần XG. Tôi thấy nhìn thấy vẻ xót xa dâng lên trong đáy mắt La Uy, ý thức của tôi dần chìm vào bóng đêm sâu thẳm.

“Vì sao lại lừa tôi?” Có giọng nói nhẹ nhàng của ai đó. Khi tôi tỉnh lại xung quanh vẫn tối đen như cũ, toàn thân tôi không thể động đậy.

“Thuốc an thần XG không chỉ khiến cho người ta hôn mê, sau khi tỉnh lại toàn thân còn mỏi rã rời.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi, ông trời công bằng quá ta, hậu quả của việc đánh người xem ra không đơn giản rồi. “Anh gì ơi, tôi với anh đâu có quen biết, chắc là anh bắt nhầm người rồi.”Hai mắt bị bịt kín bằng vải đen, tôi tiện đà giả vờ ngốc nghếch.

“Chưa gì đã quên giọng tao rồi à?” Một cái tát giáng vào mặt tôi, không nhẹ cũng không nặng, “Cái tát này là để giúp mày khôi phục trí nhớ.”

“Nếu như tôi nói không nhớ, anh có cho tôi một đấm nữa không?” Tôi mím môi, may mà không có vị gỉ sắt.

“Lột sạch quần áo của nó.” Hai bàn tay lạnh lẽo xé rách quần áo của tôi, gió lạnh kéo tới khiến toàn thân tôi sởn gai ốc.

“Đủ rồi, chúng ta đã gặp nhau ở hộp đêm Victor.”

“Quá muộn rồi,” hắn ta làm bộ thương tiếc, giọng nói sặc mùi mèo khóc chuột, “Chúng nó không dừng lại được nữa! Dùng máy quay phim quay lại toàn bộ quá trình, mở thêm đèn lên!” Tiếng quần áo bị xé rách vang lên bên tai tôi!

“Phí Như Phong, mau ra đây!” Tôi rống to.Tất cả mọi động tác đều dừng lại.

“Tôi tưởng cô chờ đến lúc kết thúc mới gọi tên tôi ra chứ.” Giọng nói lười biếng vang lên, “Sao lại không kiên trì đến cùng?” Miếng vải đen được tháo ra, đèn pha chói mắt khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại.

“Dù sao cũng từng quen biết, anh có chán ghét tôi cũng đâu cần phải tuyệt tình đến mức này?” Tôi đờ ra, lặng lẽ nói.

“Tuyệt tình” Giọng nói vốn mềm nhẹ của Phí Như Phong giờ đây sắc bén như chiếc đinh sắt nhọn hoắt, tôi vừa cảnh giác nhìn về phía hắn thì răng rắc, tôi nghe thấy tiếng khớp xương vai trật khỏi vị trí. Một cơn đau nhức truyền đến khiến đầu tôi như muốn nổ tung, tôi choáng váng, “Từng quen biết?” Khóe miệng Phí Như Phong nhếch lên thành nụ cười khiến cho người ta phải nổi da gà, “Tiểu Đình, em thật nghịch ngợm.” Bàn tay của hắn bóp chặt khớp xương của tôi, nóng hổi như phải bỏng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bóng Sói Hú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook