Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp
Chương 1: Chuyển công tác
Quyên Ngô
11/02/2019
6h chiều, thủ đô xoa hoa lộng lẫy của nước Z đã thấp lên những ngọn đèn ne-on rực rỡ màu sắc.
Trên đường quốc lộ lớn nhất, những dòng xe cộ không ngừng tới lui, nhộn nhịp vô cùng...
Mọi thứ sẽ vẫn như bao ngày nếu như không có...
Tiếng còi xe cảnh sát hú còi inh ỏi vang vọng cả khu vực...
Trong dòng xe đông đúc, có hai chiếc xe đang lao đi với tốc độ kinh hoàng...
Chạy phía trước là một chiếc xe đen tối màu đang cố gắng lạng lách vượt qua những chiếc xe trước mặt...
Còn đuổi theo phía sau là một chiếc xe bình thường như bao chiếc xe khác màu bạc, nhưng khác biệt là trên nóc xe gắn thêm đèn hú tự động của cảnh sát!
Hai chiếc xe rượt đuổi sát sao làm cho đường phố trở nên hỗn loạn. Nhưng càng loạn hơn khi người trong chiếc xe phía trước không ngừng nả đạn vào vào chiếc xe cảnh sát phía sau...
Nhưng dưới cơn mưa đạn, chiếc xe cảnh sát không hề bị trúng viên đại nào và cũng không ngừng lại mà chỉ kéo ra một khoảng cách xa hơn để tránh đạn...
Khi ra khỏi đường cao tốc, đến một đoạn đường khá ít xe, chiếc xe cảnh sát phía sau bỗng nhiên tăng tốc...kéo gần hơn khoảng cách với xe phía trước...
Đến một khoảng cách nhất định, từ bên trong xe cảnh sát bay ra một viên đạn và...rất chuẩn xác ghim vào bánh xe... Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bất ngờ bị bể bánh...mất lái...đâm thẳng vào lề đường... Sau đó thì văng trở ra...lộn ngược mấy vòng rồi dừng lại với bánh ngửa lên trời...
Một cảnh tượng quá mức gây cấn, cứ như là trong phim hành động vậy...
Và theo như trong phim thì trên chiếc xe cảnh sát kia sẽ bước xuống một vị nam cảnh sát vô cùng soái, vô cùng oai phong...
Nhưng...khi chiếc xe cảnh sát dừng lại thì...từ trong xe bước xuống một cô gái trẻ...
Dáng người thướt tha, ba vòng hoàn hảo. Trên người cô là quần jeans và sơ mi trắng, chân đi giầy thể thao cổ cao...tuy đơn giản nhưng lại vô cùng đẹp mắt!
Khuôn mặt với những đường nét vô cùng sắc sảo, cùng với cặp kính đen tạo nên sự huyền bí, quyến rũ... Nếu không có một màn vừa xảy ra vừa rồi, có lẽ người ta sẽ nghĩ cô là một đại minh tinh hay siêu mẫu gì đó rồi!
- Chặc chặc, đã bảo dừng lại rồi mà, chịu nghe lời thì đâu có ra nong nổi này!
Trịnh Diệp cảm thán, lắc lắc đầu rồi lấy điện thoại ra...
***
Sở cảnh sát thủ đô
- Trịnh Diệp, cũng may lần này nhờ có cô nên mới bắt được hai tên đó...
Trong phòng của trưởng phòng cảnh sát hình sự, trưởng phòng Lâm Dương không tiết lời khen ngợi Trịnh Diệp.
Trái với thái độ nhiệt tình của Lâm Dương thì Trịnh Diệp lại vô cùng bình thản:
- Không có gì, chỉ là công việc thôi mà... Mà Lâm trưởng phòng, tôi về trước nhé!
Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 8 giờ tối, Trịnh Diệp bất đắc dĩ nói.
Ôi...hôm nay cô mới về đây thôi mà, lại còn trong kì nghỉ phép nữa cơ? Định hôm nay đi chơi một tí... A...lại đi tôi cả buổi tối rồi!
Vị trưởng phòng nói thêm vài câu rồi để Trịnh Diệp đi về.
Nhìn bóng lưng biến mất sau khi cửa phòng đóng lại, Lâm Dương cảm khái không thôi...
Tuy bây giờ Trịnh Diệp là cấp dưới trực tiếp của ông nhưng cho dù có lá gan lớ cỡ nào ông cũng không dám đắc tội.
Không nói đến cô ấy là con ông cháu cha chính hiệu... Chỉ riêng tài năng và bản lĩnh của cô thôi cũng đủ bao đồng nghiệp phải ngước cổ lên nhìn!
Với đầu ốc nhạy bén, lại là một xạ thủ có tiếng trong ngành cộng thêm tài lái xe siêu phàm cô lập một đống chiến công hiển hách...
Chỉ công tác có ba năm ở thành phố A mà cô đã khiến giới tội phạm ở đó phải điếng hồn khi nghe tới tên cô...
Công việc đang tốt lành thì cố ấy lại đột nhiên xin chuyển công tác về thủ đô.
Đúng lúc hôm nay cô đang tự lái xe về thủ đô lại gặp phải hai tên cướp vừa thực hiện xong một phi vụ lên xe định tẩu thoát... Mà không phải nói hai tên đi cướp mà không chọn ngày, xui xẻo gặp phải Trịnh Diệp...bây giờ hai tên đó chắc còn đang cấp cứu trong bệnh viện cảnh sát!
Rời sở cảnh sát, Trịnh Diệp lái xe về biệt thự Trịnh gia nằm ở phía Đông thành phố.
Tài năng của Trịnh Diệp đồng nghiệp của cô đều công nhận. Nhưng rất rất ít người biết được gia thế bối cảnh của cô.
Ông nội cô từng là tổng tư lệnh chỉ huy quân đội của nước Z. Tuy là ông đã nghĩ hưu nhưng uy tín của ông còn lại trong quân đội là rất cao... Hơn nữa một vài học trò của ông lại đang là những người đảm nhiệm chức vụ cao trong quân đội.
Trịnh Diệp lái xe vào một căn biệt thự bốn tầng màu trắng, được thiết kế sang trọng và hiện đại.
Quần áo, hành lí đã được cô gởi về trước, nên Trịnh Diệp rất ung dung thoải mái chỉ xách vài túi đồ nhỏ đi vào cửa lớn biệt thự.
Nhìn thấy một người đàn ông đứng mới vừa đi ra cô liền chạy lại, ôm trầm lấy ông, cười tươi:
- Ông Thẩm, nhớ ông quá đi!
- Ôi, tiểu Diệp, con về rồi đây à? Mấy tháng không gặp con lại đẹp hơn nữa rồi!
Quản gia đẩy Trịnh Diệp ra, nhìn cô từ trái qua phải, từ trên xuống dưới khen ngợi.
- Ông lại chọc con nữa rồi!
Trịnh Diệp dẫu môi trong rất đáng yêu nói.
Quản gia Thẩm làm việc tại Trịnh gia đã mấy chục năm, khi Trịnh Diệp còn nhỏ ông cũng đã yêu thương cô như cháu ruột nên Trịnh Diệp cũng rất quý ông!
- Nào có, ông nào có chọc con, đây là do con đẹp thật mà!
- Phì... Mà ông bà nội con đâu rồi ông?
Trịnh Diệp phì cười hỏi.
Quản gia nhìn lên lầu:
- Lão gia đang ở trong thư phòng, còn phu nhân chắc trong phòng ngủ.
Biết được thông tin, Trịnh Diệp đưa cho quản gia một túi đồ rồi đi lên lầu.
- Quà của ông!
...
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi!
Ngay sau tiếng gõ cửa của Trịnh Diệp là một giọng đàn ông ấm áp có phần uy nghiêm từ trong phòng truyền ra.
- Ông nội!
Trịnh Diệp bước vào, nhìn Trịnh lão gia gọi.
Trịnh lão gia đang đứng chấp tay sau lưng nhìn bức ảnh treo trên tường nghe được tiếng gọi liền quay lại nhìn... Nhưng ông chưa kịp lên tiếng thì cô cháu gái quý hóa đã nhào vào lòng ông làm nũng...
- Ông nội, tiểu Diệp rất nhớ ông nga~
Trịnh Diệp ôm lấy ông nội cô mà nhõng nhẽo lên tiếng...
- Được rồi, được rồi...mấy tháng trời mới về đây một lần, lần nào cũng có chiêu này...
Bị nói trúng tim đen, Trịnh Diệp buông ông nội cô ra cười hì hì.
- Con chỉ sợ ông giận thôi mà...
- Thế nào, sợ ông nội cô giận thôi sao? Còn bà già này thì thế nào? Bà già này cũng biết giận đấy!
Trịnh Diệp chưa nói hết câu, cửa phòng đã mở ra và Trịnh lão phu nhân chầm chậm bước vào.
Trịnh Diệp a lên một tiếng, liền nhanh chân đi tới đỡ bà...
- Đâu có đâu có, con cũng rất nhớ bà mà, bà nội cũng đừng giận, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe...
- Hừ, chỉ giỏi cái dẻo miệng. Sao không giỏi đi luôn đi, còn về đây làm gì?
Trịnh lão phu nhân trừng mắt ngắt mũi Trịnh Diệp một cái.
Trịnh Diệp cũng không dám phản khán, chỉ đợi cho bà nội phát tiết xong liền xoa xoa cái mũi đáng thương của mình.
- Thôi thôi, bà cũng đừng trách tiểu Diệp nữa, cũng chỉ là do tính chất công việc của nó thôi.
Thấy Trịnh lão phu nhân còn muốn trách cứ Trịnh Diệp, Trịnh lão gia đành lên tiếng giản hòa, xong ông nhìn cô cháu gái của mình nói:
- Con thật sự chuyển công tác về đây sao?
- Vâng ạ, con muốn trở về đây làm việc cho dễ dàng chăm sóc ông bà!
Vừa đấm bóp, xoa vai cho Trịnh lão phu nhân, Trịnh Diệp nói.
- Ừ, như vậy cũng tốt!
Trịnh lão gia gật gù đồng ý.
- Có thời gian chăm sóc cho hai ông bà già này sao? Hay là suốt ngày chạy nhong nhong ngoài đường bắt cướp, bắt tội tội phạm?
Ách...cái này?
Trịnh Diệp đáng thương gãi gãi đầu trước câu hỏi của bà nội cô.
- Không trả lời được chứ gì? Là con gái thì nên dịu dàng một chút, con cũng tới tuổi lập gia đình rồi, còn không mau tìm cháu rể về cho bà!
Nhìn xem, nhìn xem, cháu bà vừa đẹp vừa giỏi thế này mà 25 tuổi rồi còn chưa có bạn trai... Trong khi người ta có hẳn chồng con rồi đấy...hỏi sao bà không nôn nóng.
Hít, lại là bài ca con cá thế kỉ... Trịnh Diệp không biết nói gì đành phải đáng thương đưa ánh mắt cầu cứu sang ông nội cô...
- Lần này bà nội con nói đúng đó, cũng mau chóng tìm bạn trai về ra mắt ông bà đi!
Vốn là cầu cứu để ông nói giúp...vậy mà... Ông nội...sao ông nỡ lòng?
- A... Đây là thuốc bổ cho người già con đặc biệt mua cho ông bà! Tối rồi. con đi ngủ đây, ngày mai còn sang thăm ông ngoại, ông bà nên nghỉ ngơi sớm đi a~...
Không còn cách nào khác, sau một tràng đánh trống lãng, Trịnh Diệp đưa hai túi quà cho ông bà cô xong liền ba chân bốn cẩn bỏ của chạy lấy người!
- Thiệt tình, cái con bé này!
Trên đường quốc lộ lớn nhất, những dòng xe cộ không ngừng tới lui, nhộn nhịp vô cùng...
Mọi thứ sẽ vẫn như bao ngày nếu như không có...
Tiếng còi xe cảnh sát hú còi inh ỏi vang vọng cả khu vực...
Trong dòng xe đông đúc, có hai chiếc xe đang lao đi với tốc độ kinh hoàng...
Chạy phía trước là một chiếc xe đen tối màu đang cố gắng lạng lách vượt qua những chiếc xe trước mặt...
Còn đuổi theo phía sau là một chiếc xe bình thường như bao chiếc xe khác màu bạc, nhưng khác biệt là trên nóc xe gắn thêm đèn hú tự động của cảnh sát!
Hai chiếc xe rượt đuổi sát sao làm cho đường phố trở nên hỗn loạn. Nhưng càng loạn hơn khi người trong chiếc xe phía trước không ngừng nả đạn vào vào chiếc xe cảnh sát phía sau...
Nhưng dưới cơn mưa đạn, chiếc xe cảnh sát không hề bị trúng viên đại nào và cũng không ngừng lại mà chỉ kéo ra một khoảng cách xa hơn để tránh đạn...
Khi ra khỏi đường cao tốc, đến một đoạn đường khá ít xe, chiếc xe cảnh sát phía sau bỗng nhiên tăng tốc...kéo gần hơn khoảng cách với xe phía trước...
Đến một khoảng cách nhất định, từ bên trong xe cảnh sát bay ra một viên đạn và...rất chuẩn xác ghim vào bánh xe... Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bất ngờ bị bể bánh...mất lái...đâm thẳng vào lề đường... Sau đó thì văng trở ra...lộn ngược mấy vòng rồi dừng lại với bánh ngửa lên trời...
Một cảnh tượng quá mức gây cấn, cứ như là trong phim hành động vậy...
Và theo như trong phim thì trên chiếc xe cảnh sát kia sẽ bước xuống một vị nam cảnh sát vô cùng soái, vô cùng oai phong...
Nhưng...khi chiếc xe cảnh sát dừng lại thì...từ trong xe bước xuống một cô gái trẻ...
Dáng người thướt tha, ba vòng hoàn hảo. Trên người cô là quần jeans và sơ mi trắng, chân đi giầy thể thao cổ cao...tuy đơn giản nhưng lại vô cùng đẹp mắt!
Khuôn mặt với những đường nét vô cùng sắc sảo, cùng với cặp kính đen tạo nên sự huyền bí, quyến rũ... Nếu không có một màn vừa xảy ra vừa rồi, có lẽ người ta sẽ nghĩ cô là một đại minh tinh hay siêu mẫu gì đó rồi!
- Chặc chặc, đã bảo dừng lại rồi mà, chịu nghe lời thì đâu có ra nong nổi này!
Trịnh Diệp cảm thán, lắc lắc đầu rồi lấy điện thoại ra...
***
Sở cảnh sát thủ đô
- Trịnh Diệp, cũng may lần này nhờ có cô nên mới bắt được hai tên đó...
Trong phòng của trưởng phòng cảnh sát hình sự, trưởng phòng Lâm Dương không tiết lời khen ngợi Trịnh Diệp.
Trái với thái độ nhiệt tình của Lâm Dương thì Trịnh Diệp lại vô cùng bình thản:
- Không có gì, chỉ là công việc thôi mà... Mà Lâm trưởng phòng, tôi về trước nhé!
Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 8 giờ tối, Trịnh Diệp bất đắc dĩ nói.
Ôi...hôm nay cô mới về đây thôi mà, lại còn trong kì nghỉ phép nữa cơ? Định hôm nay đi chơi một tí... A...lại đi tôi cả buổi tối rồi!
Vị trưởng phòng nói thêm vài câu rồi để Trịnh Diệp đi về.
Nhìn bóng lưng biến mất sau khi cửa phòng đóng lại, Lâm Dương cảm khái không thôi...
Tuy bây giờ Trịnh Diệp là cấp dưới trực tiếp của ông nhưng cho dù có lá gan lớ cỡ nào ông cũng không dám đắc tội.
Không nói đến cô ấy là con ông cháu cha chính hiệu... Chỉ riêng tài năng và bản lĩnh của cô thôi cũng đủ bao đồng nghiệp phải ngước cổ lên nhìn!
Với đầu ốc nhạy bén, lại là một xạ thủ có tiếng trong ngành cộng thêm tài lái xe siêu phàm cô lập một đống chiến công hiển hách...
Chỉ công tác có ba năm ở thành phố A mà cô đã khiến giới tội phạm ở đó phải điếng hồn khi nghe tới tên cô...
Công việc đang tốt lành thì cố ấy lại đột nhiên xin chuyển công tác về thủ đô.
Đúng lúc hôm nay cô đang tự lái xe về thủ đô lại gặp phải hai tên cướp vừa thực hiện xong một phi vụ lên xe định tẩu thoát... Mà không phải nói hai tên đi cướp mà không chọn ngày, xui xẻo gặp phải Trịnh Diệp...bây giờ hai tên đó chắc còn đang cấp cứu trong bệnh viện cảnh sát!
Rời sở cảnh sát, Trịnh Diệp lái xe về biệt thự Trịnh gia nằm ở phía Đông thành phố.
Tài năng của Trịnh Diệp đồng nghiệp của cô đều công nhận. Nhưng rất rất ít người biết được gia thế bối cảnh của cô.
Ông nội cô từng là tổng tư lệnh chỉ huy quân đội của nước Z. Tuy là ông đã nghĩ hưu nhưng uy tín của ông còn lại trong quân đội là rất cao... Hơn nữa một vài học trò của ông lại đang là những người đảm nhiệm chức vụ cao trong quân đội.
Trịnh Diệp lái xe vào một căn biệt thự bốn tầng màu trắng, được thiết kế sang trọng và hiện đại.
Quần áo, hành lí đã được cô gởi về trước, nên Trịnh Diệp rất ung dung thoải mái chỉ xách vài túi đồ nhỏ đi vào cửa lớn biệt thự.
Nhìn thấy một người đàn ông đứng mới vừa đi ra cô liền chạy lại, ôm trầm lấy ông, cười tươi:
- Ông Thẩm, nhớ ông quá đi!
- Ôi, tiểu Diệp, con về rồi đây à? Mấy tháng không gặp con lại đẹp hơn nữa rồi!
Quản gia đẩy Trịnh Diệp ra, nhìn cô từ trái qua phải, từ trên xuống dưới khen ngợi.
- Ông lại chọc con nữa rồi!
Trịnh Diệp dẫu môi trong rất đáng yêu nói.
Quản gia Thẩm làm việc tại Trịnh gia đã mấy chục năm, khi Trịnh Diệp còn nhỏ ông cũng đã yêu thương cô như cháu ruột nên Trịnh Diệp cũng rất quý ông!
- Nào có, ông nào có chọc con, đây là do con đẹp thật mà!
- Phì... Mà ông bà nội con đâu rồi ông?
Trịnh Diệp phì cười hỏi.
Quản gia nhìn lên lầu:
- Lão gia đang ở trong thư phòng, còn phu nhân chắc trong phòng ngủ.
Biết được thông tin, Trịnh Diệp đưa cho quản gia một túi đồ rồi đi lên lầu.
- Quà của ông!
...
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi!
Ngay sau tiếng gõ cửa của Trịnh Diệp là một giọng đàn ông ấm áp có phần uy nghiêm từ trong phòng truyền ra.
- Ông nội!
Trịnh Diệp bước vào, nhìn Trịnh lão gia gọi.
Trịnh lão gia đang đứng chấp tay sau lưng nhìn bức ảnh treo trên tường nghe được tiếng gọi liền quay lại nhìn... Nhưng ông chưa kịp lên tiếng thì cô cháu gái quý hóa đã nhào vào lòng ông làm nũng...
- Ông nội, tiểu Diệp rất nhớ ông nga~
Trịnh Diệp ôm lấy ông nội cô mà nhõng nhẽo lên tiếng...
- Được rồi, được rồi...mấy tháng trời mới về đây một lần, lần nào cũng có chiêu này...
Bị nói trúng tim đen, Trịnh Diệp buông ông nội cô ra cười hì hì.
- Con chỉ sợ ông giận thôi mà...
- Thế nào, sợ ông nội cô giận thôi sao? Còn bà già này thì thế nào? Bà già này cũng biết giận đấy!
Trịnh Diệp chưa nói hết câu, cửa phòng đã mở ra và Trịnh lão phu nhân chầm chậm bước vào.
Trịnh Diệp a lên một tiếng, liền nhanh chân đi tới đỡ bà...
- Đâu có đâu có, con cũng rất nhớ bà mà, bà nội cũng đừng giận, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe...
- Hừ, chỉ giỏi cái dẻo miệng. Sao không giỏi đi luôn đi, còn về đây làm gì?
Trịnh lão phu nhân trừng mắt ngắt mũi Trịnh Diệp một cái.
Trịnh Diệp cũng không dám phản khán, chỉ đợi cho bà nội phát tiết xong liền xoa xoa cái mũi đáng thương của mình.
- Thôi thôi, bà cũng đừng trách tiểu Diệp nữa, cũng chỉ là do tính chất công việc của nó thôi.
Thấy Trịnh lão phu nhân còn muốn trách cứ Trịnh Diệp, Trịnh lão gia đành lên tiếng giản hòa, xong ông nhìn cô cháu gái của mình nói:
- Con thật sự chuyển công tác về đây sao?
- Vâng ạ, con muốn trở về đây làm việc cho dễ dàng chăm sóc ông bà!
Vừa đấm bóp, xoa vai cho Trịnh lão phu nhân, Trịnh Diệp nói.
- Ừ, như vậy cũng tốt!
Trịnh lão gia gật gù đồng ý.
- Có thời gian chăm sóc cho hai ông bà già này sao? Hay là suốt ngày chạy nhong nhong ngoài đường bắt cướp, bắt tội tội phạm?
Ách...cái này?
Trịnh Diệp đáng thương gãi gãi đầu trước câu hỏi của bà nội cô.
- Không trả lời được chứ gì? Là con gái thì nên dịu dàng một chút, con cũng tới tuổi lập gia đình rồi, còn không mau tìm cháu rể về cho bà!
Nhìn xem, nhìn xem, cháu bà vừa đẹp vừa giỏi thế này mà 25 tuổi rồi còn chưa có bạn trai... Trong khi người ta có hẳn chồng con rồi đấy...hỏi sao bà không nôn nóng.
Hít, lại là bài ca con cá thế kỉ... Trịnh Diệp không biết nói gì đành phải đáng thương đưa ánh mắt cầu cứu sang ông nội cô...
- Lần này bà nội con nói đúng đó, cũng mau chóng tìm bạn trai về ra mắt ông bà đi!
Vốn là cầu cứu để ông nói giúp...vậy mà... Ông nội...sao ông nỡ lòng?
- A... Đây là thuốc bổ cho người già con đặc biệt mua cho ông bà! Tối rồi. con đi ngủ đây, ngày mai còn sang thăm ông ngoại, ông bà nên nghỉ ngơi sớm đi a~...
Không còn cách nào khác, sau một tràng đánh trống lãng, Trịnh Diệp đưa hai túi quà cho ông bà cô xong liền ba chân bốn cẩn bỏ của chạy lấy người!
- Thiệt tình, cái con bé này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.