Boss Sủng Vợ: Bảo Bối Tìm Được Em Thật Không Dễ
Chương 11: Cô chơi tôi một, tôi trả gấp mười
Sát Sát
22/01/2018
"Chị Nghi, em đau bụng quá, em phải vào nhà vệ sinh một chút." Diệp Tâm nói rồi ôm bụng chạy đi vệ sinh. Bên kia, Nguyệt Thanh và Âu Duy cũng đứng dậy đi theo cô.
Khi cô vào bên trong, hai ả ở bên ngoài cười như được mùa.
Kế hoạch thành công rồi!
Một lúc sau.
Cô quay trở lại bàn ăn, khẽ liếc hai người kia một chút. Doãn Nghi hỏi:
"Em ổn chứ?"
"Em không sao." Cô trả lời, nháy mắt với Doãn Nghi.
Ở bên kia vọng lại tiếng của Nguyệt Thanh:
"Tiểu Duy, em có thấy hôm nay cà phê có vị hơi lạ không?" Nguyệt Thanh hỏi
"Hình như thế, em cũng thấy lạ."
Vừa dứt câu, cả hai cùng ôm bụng mặt nhăn nhó, không ai bảo ai nhanh chónh chạy vào nhà vệ sinh.
Lần này đến lượt Diệp Tâm cười mãn nguyện.
Cô chơi tôi một, tôi trả gấp 10!
Lần này cô phải cảm ơn Doãn Nghi, nếu không có cô ấy chắc chắn người trong nhà vệ sinh bây giờ là cô rồi. Sau này, cô nhất định phải cẩn thận một chút, thế giới này không phải ai cũng tốt.
Điện thoại trong túi cô rung lên, một tin nhắn được gửi đến từ nước ngoài.
"Em khoẻ không? Mới về nước mấy ngày mà quên mất anh rồi à?"
Là Bùi Cảnh Sơ, đã hứa sau khi về nước sẽ gọi cho anh mà cô quên mất. Vội vàng trả lời tin nhắn, cô quên cả việc đã hết giờ nghỉ trưa. "Oh, em xin lỗi! Tại mấy ngày nay em bận quá."
"Không sao, em nghỉ ngơi tốt là được."
Thấy chưa thấy chưa, người ta ôn nhu như vậy, dịu dàng như vậy, đâu có như tên Lãnh Mục Hàn chết tiệt kia, suốt ngày chỉ biết sai vặt người khác.
Đúng lúc này, tin nhắn của Lãnh Mục Hàn cũng được gửi đến:
"Diệp Tâm, cô chết ở đâu rồi à?"
Nhìn lại đồng hồ, cô đã muộn 5 phút.
"Em đâu rồi?"
"Xin lỗi, giờ em bận rồi, liên lạc anh sau." Sau khi trả lời Bùi Cảnh Sơ, cô nhanh chóng lên phòng làm việc.
"Lãnh tổng, xin lỗi tôi..." Cô mở cửa vào, vừa thở hổn hển vừa nói. Còn chưa kịp nói hết câu, cảnh tượng trong phòng bây giờ khiến cô ngỡ ngàng.
Lãnh Mục Hàn đang ôm eo một ả đàn bà, lại là một người có thân hình khủng. Ngực to, mông cong, thân thể mềm mại dí sát vào người anh. Còn Lãnh Mục Hàn đang điên cuồng hôn ả, bàn tay không ngừng di động trên ngực ả.
Lãnh Mục Hàn, khẩu vị của anh cũng quá nặng đi!
Thấy có tiếng động, ả nữ nhân liền luyến tiếc đẩy anh ra, giọng nói nũng nịu:
"Hàn a~ Nhân viên của anh cũng không biết gõ cửa trước khi vào à?"
Này này, định hại chết lão nương à?
"Khụ... Diệp Tâm, cô có việc gì sao?" Mặt anh như bị người ta bắt quả tang, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh lạ thường.
"Không phải anh tìm tôi sao?" Cô hỏi, rõ ràng anh nhắn tin hỏi cô đang ở đâu còn gì.
"Đã đến đây rồi thì đi lấy nước cho cô ấy đi" anh quay sang ả kia hỏi: "Cô muốn uống gì?"
"Người ta là muốn uống nước ép nho a~"
Má, đây là đang muốn hành hạ cô à? Thứ đấy phải ra ngoài công ti mới mua được a~
Khi cô vào bên trong, hai ả ở bên ngoài cười như được mùa.
Kế hoạch thành công rồi!
Một lúc sau.
Cô quay trở lại bàn ăn, khẽ liếc hai người kia một chút. Doãn Nghi hỏi:
"Em ổn chứ?"
"Em không sao." Cô trả lời, nháy mắt với Doãn Nghi.
Ở bên kia vọng lại tiếng của Nguyệt Thanh:
"Tiểu Duy, em có thấy hôm nay cà phê có vị hơi lạ không?" Nguyệt Thanh hỏi
"Hình như thế, em cũng thấy lạ."
Vừa dứt câu, cả hai cùng ôm bụng mặt nhăn nhó, không ai bảo ai nhanh chónh chạy vào nhà vệ sinh.
Lần này đến lượt Diệp Tâm cười mãn nguyện.
Cô chơi tôi một, tôi trả gấp 10!
Lần này cô phải cảm ơn Doãn Nghi, nếu không có cô ấy chắc chắn người trong nhà vệ sinh bây giờ là cô rồi. Sau này, cô nhất định phải cẩn thận một chút, thế giới này không phải ai cũng tốt.
Điện thoại trong túi cô rung lên, một tin nhắn được gửi đến từ nước ngoài.
"Em khoẻ không? Mới về nước mấy ngày mà quên mất anh rồi à?"
Là Bùi Cảnh Sơ, đã hứa sau khi về nước sẽ gọi cho anh mà cô quên mất. Vội vàng trả lời tin nhắn, cô quên cả việc đã hết giờ nghỉ trưa. "Oh, em xin lỗi! Tại mấy ngày nay em bận quá."
"Không sao, em nghỉ ngơi tốt là được."
Thấy chưa thấy chưa, người ta ôn nhu như vậy, dịu dàng như vậy, đâu có như tên Lãnh Mục Hàn chết tiệt kia, suốt ngày chỉ biết sai vặt người khác.
Đúng lúc này, tin nhắn của Lãnh Mục Hàn cũng được gửi đến:
"Diệp Tâm, cô chết ở đâu rồi à?"
Nhìn lại đồng hồ, cô đã muộn 5 phút.
"Em đâu rồi?"
"Xin lỗi, giờ em bận rồi, liên lạc anh sau." Sau khi trả lời Bùi Cảnh Sơ, cô nhanh chóng lên phòng làm việc.
"Lãnh tổng, xin lỗi tôi..." Cô mở cửa vào, vừa thở hổn hển vừa nói. Còn chưa kịp nói hết câu, cảnh tượng trong phòng bây giờ khiến cô ngỡ ngàng.
Lãnh Mục Hàn đang ôm eo một ả đàn bà, lại là một người có thân hình khủng. Ngực to, mông cong, thân thể mềm mại dí sát vào người anh. Còn Lãnh Mục Hàn đang điên cuồng hôn ả, bàn tay không ngừng di động trên ngực ả.
Lãnh Mục Hàn, khẩu vị của anh cũng quá nặng đi!
Thấy có tiếng động, ả nữ nhân liền luyến tiếc đẩy anh ra, giọng nói nũng nịu:
"Hàn a~ Nhân viên của anh cũng không biết gõ cửa trước khi vào à?"
Này này, định hại chết lão nương à?
"Khụ... Diệp Tâm, cô có việc gì sao?" Mặt anh như bị người ta bắt quả tang, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh lạ thường.
"Không phải anh tìm tôi sao?" Cô hỏi, rõ ràng anh nhắn tin hỏi cô đang ở đâu còn gì.
"Đã đến đây rồi thì đi lấy nước cho cô ấy đi" anh quay sang ả kia hỏi: "Cô muốn uống gì?"
"Người ta là muốn uống nước ép nho a~"
Má, đây là đang muốn hành hạ cô à? Thứ đấy phải ra ngoài công ti mới mua được a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.