Boss Sủng Vợ: Bảo Bối Tìm Được Em Thật Không Dễ
Chương 16: Lãnh Mục Hàn là bóng đèn thượng hạng
Sát Sát
22/01/2018
Diệp Tâm đang ngồi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp thì có tin nhắn gửi đến:
"Tâm Tâm, tối nay em rảnh không? Chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé!"
Một tuần nay, cô luôn mong Bùi Cảnh Sơ sẽ không liên lạc với cô, Diệp Tâm thực không biết sẽ phải đối diện với anh thế nào, từ chối thẳng thừng có phải quá nhẫn tâm không?
Nhưng nếu không làm rõ, e rằng còn khó xử hơn. Đau đầu, đau đầu a~
Suy nghĩ một lúc, cô liền nhắn tin trả lời: "Được!"
Cất điện thoại vào túi, cô lại cắm đầu vào công việc, không biết rằng cử chỉ của mình từ nãy giờ đã được một người thu hết vào tầm mắt.
Lãnh Mục Hàn có dùng mông để nghĩ cũng biết, cô lại nhắn tin với trai a!
~~~~
Diệp Tâm bắt taxi đến chỗ hẹn với Bùi Cảnh Sơ, nhà hàng cũng không cách xa công ti cô lắm nên chỉ mất 20 phút là cô đã tới nơi.
Vừa vào đến cửa, cô đã nhìn thấy ngay Bùi Cảnh Sơ ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ, anh vẫy tay rồi cười với cô. Aizz, nếu là nữ sinh khác thì đã vì nụ cười tỏa nắng này của anh làm mê mẩn rồi, nhưng Diệp Tâm cô không mê trai a~ Đành phụ tấm lòng ai đó rồi.
Nhà hàng này mang hướng truyền thống nhiều hơn, có khá nhiều chậu cây cảnh nên khiến người ta rất thoải mái, nói chuyện cũng được tự nhiên hơn.
Bùi Cảnh Sơ lịch sự kéo ghế ngồi cho cô rồi mới quay trở lại bàn của mình, ân cần hỏi:
"Em uống gì?"
"Cà phê đi!"
"Uống cà phê nhiều không tốt đâu."
"Phục vụ, lấy cà phê cho cô ấy!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo mùi giấm thoang thoảng đâu đây.
Chỉ là, giọng nói này Diệp Tâm cảm thấy thực quen a~ Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Cô còn chưa kịp suy nghĩ xong, Lãnh Mục Hàn đã xuất hiện ngồi xuống ngay bên cạnh cô, còn trưng ra cái bộ mặt "chỗ này là ông đây nên ngồi" nữa.
Diệp Tâm thầm khóc trong lòng, sao lần nào gặp Bùi Cảnh Sơ hắn ta cũng xuất hiện vậy? Làm cho cô cảm thấy mình là đang bị "bắt gian" nha!
"Lãnh tiên sinh, anh có phải đi nhầm chỗ rồi không?" Bùi Cảnh Sơ có chút không vui lên tiếng. Cũng phải, gặp hoàn cảnh này ai vui cho nổi.
Mà ai kia vẫn rất thản nhiên, cầm lấy cốc nước lọc trước mặt cô uống một ngụm, điềm tĩnh trả lời:
"Đâu có, tôi là muốn ngồi đây cùng cô ấy" liếc liếc sang bạn Diệp.
"Nhưng đây là cuộc hẹn riêng giữa tôi và Tâm Tâm, chúng tôi muốn có sự riêng tư."
"Thì hai người cứ nói chuyện riêng tư đi, coi tôi như không khí là được."
Bùi Cảnh Sơ cạn ngôn, Diệp Tâm càng không có gì để nói. Coi anh như không khí? Có mà anh là bóng đèn thì có, mà còn lại là loại bóng đèn thượng hạng.
"Tâm Tâm, tối nay em rảnh không? Chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé!"
Một tuần nay, cô luôn mong Bùi Cảnh Sơ sẽ không liên lạc với cô, Diệp Tâm thực không biết sẽ phải đối diện với anh thế nào, từ chối thẳng thừng có phải quá nhẫn tâm không?
Nhưng nếu không làm rõ, e rằng còn khó xử hơn. Đau đầu, đau đầu a~
Suy nghĩ một lúc, cô liền nhắn tin trả lời: "Được!"
Cất điện thoại vào túi, cô lại cắm đầu vào công việc, không biết rằng cử chỉ của mình từ nãy giờ đã được một người thu hết vào tầm mắt.
Lãnh Mục Hàn có dùng mông để nghĩ cũng biết, cô lại nhắn tin với trai a!
~~~~
Diệp Tâm bắt taxi đến chỗ hẹn với Bùi Cảnh Sơ, nhà hàng cũng không cách xa công ti cô lắm nên chỉ mất 20 phút là cô đã tới nơi.
Vừa vào đến cửa, cô đã nhìn thấy ngay Bùi Cảnh Sơ ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ, anh vẫy tay rồi cười với cô. Aizz, nếu là nữ sinh khác thì đã vì nụ cười tỏa nắng này của anh làm mê mẩn rồi, nhưng Diệp Tâm cô không mê trai a~ Đành phụ tấm lòng ai đó rồi.
Nhà hàng này mang hướng truyền thống nhiều hơn, có khá nhiều chậu cây cảnh nên khiến người ta rất thoải mái, nói chuyện cũng được tự nhiên hơn.
Bùi Cảnh Sơ lịch sự kéo ghế ngồi cho cô rồi mới quay trở lại bàn của mình, ân cần hỏi:
"Em uống gì?"
"Cà phê đi!"
"Uống cà phê nhiều không tốt đâu."
"Phục vụ, lấy cà phê cho cô ấy!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo mùi giấm thoang thoảng đâu đây.
Chỉ là, giọng nói này Diệp Tâm cảm thấy thực quen a~ Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Cô còn chưa kịp suy nghĩ xong, Lãnh Mục Hàn đã xuất hiện ngồi xuống ngay bên cạnh cô, còn trưng ra cái bộ mặt "chỗ này là ông đây nên ngồi" nữa.
Diệp Tâm thầm khóc trong lòng, sao lần nào gặp Bùi Cảnh Sơ hắn ta cũng xuất hiện vậy? Làm cho cô cảm thấy mình là đang bị "bắt gian" nha!
"Lãnh tiên sinh, anh có phải đi nhầm chỗ rồi không?" Bùi Cảnh Sơ có chút không vui lên tiếng. Cũng phải, gặp hoàn cảnh này ai vui cho nổi.
Mà ai kia vẫn rất thản nhiên, cầm lấy cốc nước lọc trước mặt cô uống một ngụm, điềm tĩnh trả lời:
"Đâu có, tôi là muốn ngồi đây cùng cô ấy" liếc liếc sang bạn Diệp.
"Nhưng đây là cuộc hẹn riêng giữa tôi và Tâm Tâm, chúng tôi muốn có sự riêng tư."
"Thì hai người cứ nói chuyện riêng tư đi, coi tôi như không khí là được."
Bùi Cảnh Sơ cạn ngôn, Diệp Tâm càng không có gì để nói. Coi anh như không khí? Có mà anh là bóng đèn thì có, mà còn lại là loại bóng đèn thượng hạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.