Chương 146: Anh nhớ em lắm, cho nên mới tới.
Thần Tâm
17/04/2014
Tô Tiểu Mễ suy nghĩ trong lòng, đây là sinh nhật đau thương nhất trong ký ức của Lý Triết, nhưng cũng là giai đoạn bắt đầu lại lần nữa của hắn, cô tình nguyện hắn hận cô, cũng không nguyện ý khiến hắn day dưa không dứt.
Cô lấy thuốc tránh thai ở trong nhà ra, tay nhẹ dán bụng, đây cũng là một loại nghiệt!
Mặc dù cô biết như vậy đối với thân thể cô là một loại tổn thương, đặc biệt là uống thuốc tránh thai sau khi xong việc, nhưng so với về sau phải đối mặt tổn thương lớn hơn, cô lựa chọn uống thuốc, đây là một loại trách nhiệm đối với chính mình.
Nằm trên ghế salon, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hình ảnh, thương đau có, vui vẻ có… cô cảm thấy mệt mỏi quá, dần dần, cô nhắm mắt lại, mà trong mơ mơ màng màng cô lại ngủ thiếp đi, cho tới khi có người mở cửa đi vào cô cũng đều không hay biết.
Có người đang không ngừng quấy rầy cô, vuốt tóc cô, gặm… cắn… ở quanh cổ của cô.
Thân thể Tô Tiểu Mễ giống như trôi lơ lửng trên không trung, nhẹ bay bay muốn rơi xuống lại thủy chung không cách nào chạm đất.
“Đừng quậy… Có được không…?” Thanh âm trầm giọng đang ngủ chưa tỉnh của cô vang lên.
Lâm Khải rất thích nghe loại thanh âm này của cô, ngoan giống như một con mèo nhỏ, hắn dùng những sợi râu ngắn lún phún của hắn cà cà lên da thịt của cô, khiến cho cô càng thêm ngứa.
“Ừ… Đừng làm rộn…” Cô trở mình một cái, muốn tiếp tục ngủ, cô ghét người này đi tới trong mộng của cô, quấy rầy cô.
Cô mới vừa lật người, hắn lập tức lên theo, hơi thở khắp người mang theo đập vào mặt, Tô Tiểu Mễ ngửi thấy mùi vị này, buồn ngủ tỉnh một nửa, nỗ lực để cho mình mở mắt ra, nhìn gương mặt cười như không cười đang lắc lắc trước mặt cô.
“Anh… Sao anh… tới đây?” Cho đến khi thấy rõ là Lâm Khải, cô mới nhẹ giọng hỏi.
“Anh nhớ em lắm, cho nên mới tới!” Hắn nhìn bộ dáng khả ái buồn ngủ mông lung của cô, nghe thanh âm mềm mại của cô lúc này, hắn thế nhưng vô cùng thỏa mãn.
Hắn nói hắn nhớ cô? Đại não Tô Tiểu Mễ đột nhiên trống không, mất đi sức phán đoán, mở to mắt nhìn về phía hắn, ngơ ngác không biết phải đáp lại thế nào, hoàn toàn quên đạo đức nghề nghiệp, giờ phút này tất cả phản ứng đơn thuần là bản năng vốn có.
Nhìn phản ứng của cô, hắn không nhịn được cắn một cái trên môi của cô, nhẹ nhàng thổi mạnh cái mũi của cô.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, hôm nay người đàn ông này uống lộn thuốc sao? Bình thường đi vào nhà cô không phải rống cô chính là cởi y phục cô, tối hôm nay cư nhiên dùng chiêu nhu tình, rốt cuộc hắn muốn gì?
“Cái đó… Lâm tổng…” Tô Tiểu Mễ thẳng thân thể, để cho đầu mình tận lực duy trì thanh tĩnh, “Không phải em làm sai chuyện gì chứ?”
Cô cảm giác mình nên thành thật một chút, lên tiếng hỏi rõ xảy ra chuyện gì, tránh cho đợi lát nữa tại sao mình chết cũng không biết.
“Tại sao hỏi như thế?” Nhìn dáng vẻ bị hoảng sợ giống như tiểu bạch thỏ, tim của hắn một hồi nhoi nhói, không nhịn được ôm cô vào ngực.
Đến lúc này, Tô Tiểu Mễ càng thêm bất an. Tối hôm nay hắn thấy cô và học trưởng ăn cơm chung, hắn lại không có tìm cô tính sổ, ngược lại trình diễn nhu tình, chẳng lẽ là một đao ôn nhu? Hắn thay đổi sách lược?
“Em có chút không quá thích ứng?” Cô thành thật nói ra.
“Không thích ứng anh đối tốt với em như vậy sao?” Thanh âm trầm nhẹ của hắn tràn đầy từ tính.
Tô Tiểu Mễ nằm ở trong ngực của hắn, nghe thanh âm ôn nhu của hắn, cô thế nhưng cảm thấy, nếu như được người như vậy yêu nhất định là một chuyện rất hạnh phúc.
“Tiểu Mễ…Chỉ cần em nghe lời, chỉ cần em ở bên cạnh anh, chỉ cần em thuộc về anh, anh sẽ đối tốt với em, luôn đối tốt với em…” Thanh âm của hắn giống như từ chân trời xa xôi truyền đến, tuyệt không chân thật.
Hôm nay nhìn một màn cô cự tuyệt Lý Triết ở dưới lầu, bất kể là từ nguyên nhân gì, nhưng ít ra bây giờ cô nghe lời, cự tuyệt đến gần những người đàn ông khác, cô như vậy, khiến cho hắn thỏa mãn.
“Đơn giản như vậy sao?” Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt hắn tràn đầy nhu tình, cô lại đỏ mặt, cô không phải đã chết tâm sao? Tại sao hắn đối với cô tốt một chút, cô liền quên những tổn thương hắn đã gây cho cô?
Nhưng mặc dù cô có tim đập nhanh mặt đỏ ửng, nhưng cô vẫn nhớ đến tổn thương hắn gây cho cô.
“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, em chỉ cần sống ở bên cạnh anh, trung thành với anh, vậy là được!” Hắn hôn tóc của cô, cảm thụ hương thơm nhàn nhạt như thấm vào tâm linh.
Tô Tiểu Mễ r
úc vào trong ngực hắn, cũng không nói gì, hắn cứ lẳng lặng ôm cô như vậy, cực kỳ lâu…
Hắn hôn tóc cô, cái trán của cô, mắt của cô…Ôn nhu như vậy, một đường hôn xuống phía dưới, cho đến khi hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng ma sát ở trên bờ môi của cô, chỉ sợ lỡ vò nát sẽ đau lòng.
Lâm Khải ôn nhu như thế, khiến cho Tô Tiểu Mễ cũng nhẹ nhàng thả lỏng, thân thể của cô theo bản năng nhận lấy nhu tình của hắn, nhưng không chủ động, chẳng qua là nhàn nhạt phối hợp.
Hắn trở nên ôn nhu, thậm chí là nhẹ nhàng cởi ra cúc áo trên người cô, không có xé rách, không có cấp bách cũng như không nhịn được, tỉ mỉ vừa cởi ra vừa nhìn cô, trong đôi mắt lóe một loại ánh sáng trong trẻo.
Tô Tiểu Mễ tay nhẹ nhàng khoác lên bên hông của hắn, hơi cúi đầu, ôn nhu như vậy, nhìn thẳng như vậy, ngược lại làm cho cô thật bối rối, nhịp tim của cô lại tăng nhanh lần nữa.
Hắn hôn môi của cô, nhẹ nhàng cạy mở, đem mùi vị của hắn xâm nhập vào bên trong hương thơm của cô, quấn quýt đầu lưỡi của cô, ôn nhu quấn vòng quanh trong răng miệng của cô, khiến cho trong lòng cô tạo nên một tia ngọt ngào.
Tay của hắn xoa nắn nơi đẫy đà mềm mịn của cô, chơi đùa, xoay chuyển nụ mai hồng của cô…
Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hơi thở hổn hển, nhưng không tới một hồi, nụ hôn của hắn liền đánh tới lần nữa, hắn chính là muốn cho cô say trong “Ôn nhu hương” của hắn không thoát ra nổi.
Chỗ cứng rắn của hắn bắt đầu không thành thật, dùng sức chỉa vào chỗ mẫn cảm của cô, ma sát qua lại.
“Anh muốn thật tốt… Yêu em một lần…” Hắn khẽ cắn da thịt của cô, bàn tay để lên chỗ mẫn cảm của cô, cảm thụ nhiệt độ nơi đó.
“Em…ướt…” Hắn xấu xa cười với cô, hắn thích phản ứng như vậy của cô, có một chút xấu hổ lại có một chút xung động.
Nếu như hắn giận cô, cô có thể thuận theo lựa chọn làm bộ, lựa chọn nghe lời, thế nhưng ôn nhu như vậy, thuận theo và nghe lời của cô tựa hồ trở nên tự nhiên, không cần ngụy trang.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng hoạt động ở hai bên cô, một cỗ cảm giác khác thường truyền thẳng tới thân thể cô.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng rên lên tiếng, nhưng tay của cô lại duỗi tới trên tay của hắn, giờ phút này đại não nói cho cô biết, phải ngăn hắn.
“Thích cũng không cần bài xích…Anh thích phản ứng chân thật nhất của em…” Một cái tay khác của hắn nhẹ nhàng lấy tay cô đặt ở trên tay hắn ra, vuốt ve ngắt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của cô, tâm tình của hắn lại tốt gấp bội, chỉ có một loại ý tưởng, chính là giờ phút này, hắn muốn khiến cho cô vui vẻ! Trước khi mở cửa trái tim người phụ nữ thì phải mở cửa thân thể của cô ra!!!
Cô lấy thuốc tránh thai ở trong nhà ra, tay nhẹ dán bụng, đây cũng là một loại nghiệt!
Mặc dù cô biết như vậy đối với thân thể cô là một loại tổn thương, đặc biệt là uống thuốc tránh thai sau khi xong việc, nhưng so với về sau phải đối mặt tổn thương lớn hơn, cô lựa chọn uống thuốc, đây là một loại trách nhiệm đối với chính mình.
Nằm trên ghế salon, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hình ảnh, thương đau có, vui vẻ có… cô cảm thấy mệt mỏi quá, dần dần, cô nhắm mắt lại, mà trong mơ mơ màng màng cô lại ngủ thiếp đi, cho tới khi có người mở cửa đi vào cô cũng đều không hay biết.
Có người đang không ngừng quấy rầy cô, vuốt tóc cô, gặm… cắn… ở quanh cổ của cô.
Thân thể Tô Tiểu Mễ giống như trôi lơ lửng trên không trung, nhẹ bay bay muốn rơi xuống lại thủy chung không cách nào chạm đất.
“Đừng quậy… Có được không…?” Thanh âm trầm giọng đang ngủ chưa tỉnh của cô vang lên.
Lâm Khải rất thích nghe loại thanh âm này của cô, ngoan giống như một con mèo nhỏ, hắn dùng những sợi râu ngắn lún phún của hắn cà cà lên da thịt của cô, khiến cho cô càng thêm ngứa.
“Ừ… Đừng làm rộn…” Cô trở mình một cái, muốn tiếp tục ngủ, cô ghét người này đi tới trong mộng của cô, quấy rầy cô.
Cô mới vừa lật người, hắn lập tức lên theo, hơi thở khắp người mang theo đập vào mặt, Tô Tiểu Mễ ngửi thấy mùi vị này, buồn ngủ tỉnh một nửa, nỗ lực để cho mình mở mắt ra, nhìn gương mặt cười như không cười đang lắc lắc trước mặt cô.
“Anh… Sao anh… tới đây?” Cho đến khi thấy rõ là Lâm Khải, cô mới nhẹ giọng hỏi.
“Anh nhớ em lắm, cho nên mới tới!” Hắn nhìn bộ dáng khả ái buồn ngủ mông lung của cô, nghe thanh âm mềm mại của cô lúc này, hắn thế nhưng vô cùng thỏa mãn.
Hắn nói hắn nhớ cô? Đại não Tô Tiểu Mễ đột nhiên trống không, mất đi sức phán đoán, mở to mắt nhìn về phía hắn, ngơ ngác không biết phải đáp lại thế nào, hoàn toàn quên đạo đức nghề nghiệp, giờ phút này tất cả phản ứng đơn thuần là bản năng vốn có.
Nhìn phản ứng của cô, hắn không nhịn được cắn một cái trên môi của cô, nhẹ nhàng thổi mạnh cái mũi của cô.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, hôm nay người đàn ông này uống lộn thuốc sao? Bình thường đi vào nhà cô không phải rống cô chính là cởi y phục cô, tối hôm nay cư nhiên dùng chiêu nhu tình, rốt cuộc hắn muốn gì?
“Cái đó… Lâm tổng…” Tô Tiểu Mễ thẳng thân thể, để cho đầu mình tận lực duy trì thanh tĩnh, “Không phải em làm sai chuyện gì chứ?”
Cô cảm giác mình nên thành thật một chút, lên tiếng hỏi rõ xảy ra chuyện gì, tránh cho đợi lát nữa tại sao mình chết cũng không biết.
“Tại sao hỏi như thế?” Nhìn dáng vẻ bị hoảng sợ giống như tiểu bạch thỏ, tim của hắn một hồi nhoi nhói, không nhịn được ôm cô vào ngực.
Đến lúc này, Tô Tiểu Mễ càng thêm bất an. Tối hôm nay hắn thấy cô và học trưởng ăn cơm chung, hắn lại không có tìm cô tính sổ, ngược lại trình diễn nhu tình, chẳng lẽ là một đao ôn nhu? Hắn thay đổi sách lược?
“Em có chút không quá thích ứng?” Cô thành thật nói ra.
“Không thích ứng anh đối tốt với em như vậy sao?” Thanh âm trầm nhẹ của hắn tràn đầy từ tính.
Tô Tiểu Mễ nằm ở trong ngực của hắn, nghe thanh âm ôn nhu của hắn, cô thế nhưng cảm thấy, nếu như được người như vậy yêu nhất định là một chuyện rất hạnh phúc.
“Tiểu Mễ…Chỉ cần em nghe lời, chỉ cần em ở bên cạnh anh, chỉ cần em thuộc về anh, anh sẽ đối tốt với em, luôn đối tốt với em…” Thanh âm của hắn giống như từ chân trời xa xôi truyền đến, tuyệt không chân thật.
Hôm nay nhìn một màn cô cự tuyệt Lý Triết ở dưới lầu, bất kể là từ nguyên nhân gì, nhưng ít ra bây giờ cô nghe lời, cự tuyệt đến gần những người đàn ông khác, cô như vậy, khiến cho hắn thỏa mãn.
“Đơn giản như vậy sao?” Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt hắn tràn đầy nhu tình, cô lại đỏ mặt, cô không phải đã chết tâm sao? Tại sao hắn đối với cô tốt một chút, cô liền quên những tổn thương hắn đã gây cho cô?
Nhưng mặc dù cô có tim đập nhanh mặt đỏ ửng, nhưng cô vẫn nhớ đến tổn thương hắn gây cho cô.
“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, em chỉ cần sống ở bên cạnh anh, trung thành với anh, vậy là được!” Hắn hôn tóc của cô, cảm thụ hương thơm nhàn nhạt như thấm vào tâm linh.
Tô Tiểu Mễ r
úc vào trong ngực hắn, cũng không nói gì, hắn cứ lẳng lặng ôm cô như vậy, cực kỳ lâu…
Hắn hôn tóc cô, cái trán của cô, mắt của cô…Ôn nhu như vậy, một đường hôn xuống phía dưới, cho đến khi hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng ma sát ở trên bờ môi của cô, chỉ sợ lỡ vò nát sẽ đau lòng.
Lâm Khải ôn nhu như thế, khiến cho Tô Tiểu Mễ cũng nhẹ nhàng thả lỏng, thân thể của cô theo bản năng nhận lấy nhu tình của hắn, nhưng không chủ động, chẳng qua là nhàn nhạt phối hợp.
Hắn trở nên ôn nhu, thậm chí là nhẹ nhàng cởi ra cúc áo trên người cô, không có xé rách, không có cấp bách cũng như không nhịn được, tỉ mỉ vừa cởi ra vừa nhìn cô, trong đôi mắt lóe một loại ánh sáng trong trẻo.
Tô Tiểu Mễ tay nhẹ nhàng khoác lên bên hông của hắn, hơi cúi đầu, ôn nhu như vậy, nhìn thẳng như vậy, ngược lại làm cho cô thật bối rối, nhịp tim của cô lại tăng nhanh lần nữa.
Hắn hôn môi của cô, nhẹ nhàng cạy mở, đem mùi vị của hắn xâm nhập vào bên trong hương thơm của cô, quấn quýt đầu lưỡi của cô, ôn nhu quấn vòng quanh trong răng miệng của cô, khiến cho trong lòng cô tạo nên một tia ngọt ngào.
Tay của hắn xoa nắn nơi đẫy đà mềm mịn của cô, chơi đùa, xoay chuyển nụ mai hồng của cô…
Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hơi thở hổn hển, nhưng không tới một hồi, nụ hôn của hắn liền đánh tới lần nữa, hắn chính là muốn cho cô say trong “Ôn nhu hương” của hắn không thoát ra nổi.
Chỗ cứng rắn của hắn bắt đầu không thành thật, dùng sức chỉa vào chỗ mẫn cảm của cô, ma sát qua lại.
“Anh muốn thật tốt… Yêu em một lần…” Hắn khẽ cắn da thịt của cô, bàn tay để lên chỗ mẫn cảm của cô, cảm thụ nhiệt độ nơi đó.
“Em…ướt…” Hắn xấu xa cười với cô, hắn thích phản ứng như vậy của cô, có một chút xấu hổ lại có một chút xung động.
Nếu như hắn giận cô, cô có thể thuận theo lựa chọn làm bộ, lựa chọn nghe lời, thế nhưng ôn nhu như vậy, thuận theo và nghe lời của cô tựa hồ trở nên tự nhiên, không cần ngụy trang.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng hoạt động ở hai bên cô, một cỗ cảm giác khác thường truyền thẳng tới thân thể cô.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng rên lên tiếng, nhưng tay của cô lại duỗi tới trên tay của hắn, giờ phút này đại não nói cho cô biết, phải ngăn hắn.
“Thích cũng không cần bài xích…Anh thích phản ứng chân thật nhất của em…” Một cái tay khác của hắn nhẹ nhàng lấy tay cô đặt ở trên tay hắn ra, vuốt ve ngắt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của cô, tâm tình của hắn lại tốt gấp bội, chỉ có một loại ý tưởng, chính là giờ phút này, hắn muốn khiến cho cô vui vẻ! Trước khi mở cửa trái tim người phụ nữ thì phải mở cửa thân thể của cô ra!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.