Chương 182: Dùng tâm đối đãi
Thần Tâm
02/04/2014
Tô Tiểu Mễ quả nhiên cũng không có đoán sai, Lâm Khải đáp ứng cô một cách sảng khoái như vậy nhất định có tâm tư khác. Khi hắn lái xe vào một con đường khác, cô mới biết hắn nói chở cô về nhà là nhà nào.
“Em nói về nhà cũng không phải là nhà của anh nha?” Cô nhìn hắn, trong lòng có một chút xung động muốn đập bẹp hắn.
“Em cảm thấy có gì khác nhau sao?”Hắn trêu chọc hỏi ngược lại, trong đôi mắt lộ ra tia cười, mà tay của hắn cũng thật chặt duỗi tới, cầm lấy đôi tay tuyết trắng nhỏ bé của cô.
Tô Tiểu Mễ co rúm tay một chút, hắn không có buông ra ngược lại cầm thật chặt, hình ảnh như vậy mặc dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lần này, lại làm cho lòng cô dấy lên chút vui sướng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn cũng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình mật ý không kìm hãm được, Tô Tiểu Mễ chợt bừng tỉnh, nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải lý trí.
“Em còn tránh anh đến lúc nào?” Hắn dẫm thắng xe, dừng trên con đường nhỏ vắng lặng, nắm tay của cô đặt lên môi của mình. “Em muốn cám ơn anh!” Vô luận như thế nào, lời cám ơn cô nhất định phải nói.
“Anh không cần em cám ơn!”
“Vậy anh muốn cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
“Anh muốn con người của em!”Hắn thiển thiển cười xấu xa, một tay nhẹ nhàng đặt ở ngực trái cô, trầm thấp nói: “anh còn muốn cả tâm hồn em nữa!”
Tô Tiểu Mễ cười nhạt “Em dâng cho anh cả con người của em, nhưng lòng của em là do em quyết định, lòng em hiện giờ nói Không.”
“Lòng của em nói, em thích anh! Em yêu anh! Chẳng lẽ em quên sao?” Hắn nhắc nhở cô.
“Yêu anh đó là chuyện lúc trước, không liên quan hiện tại!” Tô Tiểu Mễ không muốn dễ dàng trao ra con tim của mình nữa, cô sợ nội tâm của mình vẫn còn yêu hắn, nhưng một khi thừa nhận, tổn thương sẽ liên tiếp bay tới. Bởi vì cô hiện tại không có dũng khí
đi đối mặt với tình yêu của hắn.
“Em chẳng qua là đang trốn tránh, nhất cử nhất động của em đều nói cho anh biết, em yêu anh! Tại sao không muốn thừa nhận?”
“Em không muốn nói về cái vấn đề rối rắm này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!” Hạ Tử Vi nói đúng, nếu để cho đàn ông dễ dàng chiếm được lòng của người phụ nữ, hắn sẽ không biết quý trọng. Đàn ông trời sanh đã có dục vọng đi chinh phục, chinh phục càng khó khăn, hắn mới hiểu được mấy chữ “không dễ” viết như thế nào, huống chi là Lâm Khải, một khi hắn còn chưa học được cách yêu một người như thế nào, Tô Tiểu Mễ quyết định không bỏ ra con tim của mình cho hắn.
“Em muốn tán gẫu chuyện gì?”
“Chúng ta tìm một quán rượu hoặc quán trà nhỏ nào đó ngồi xuống hàn huyên một chút, như thế nào?”Tô Tiểu Mễ cười đề nghị, yêu một người đàn ông, cần phải hiểu rõ người đó, như vậy tình yêu mới bền lâu.
Lâm Khải không trả lời, mà trực tiếp khởi động xe, tiếp tục đi thẳng tới…
Lâm Khải cũng không chở cô đi đâu, mà là trực tiếp đến biệt thự của hắn, nắm tay cô đi vào một gian phòng nhỏ có cửa sổ vòng tròn sát đất, nơi đó có không khí ấm áp, còn có các loại rượu đỏ lâu năm.
“Đây là quán rượu tư nhân của anh sao?”Tô Tiểu Mễ mở to hai mắt không thể tin được nhìn hắn.
“Anh chỉ là trong lúc rảnh rỗi thích thu thập, cũng không có nghĩa là nhất định phải uống, dĩ nhiên, anh cũng không phản đối thỉnh thoảng uống một ly, đặc biệt là nếu em có nhã hứng.” Hắn xoay người lấy ra hai ly thủy tinh chân cao, mở ra một chai rượu đỏ, trong phòng không khí ấm áp, ngoài trời rét lạnh, gió thổi mạnh, giờ phút này cùng người đàn ông của mình uống rượu, Tô Tiểu Mễ cảm thấy cuộc sống ấm áp hình như là thế này đây.
Cô tùy hứng ngồi xuống, đem áo khoác cùng khăn quàng cổ của mình quăng trên mặt thảm, bưng ly rượu lên nhấp môi, cô cảm thấy thật thích ý.
Y phục của bọn họ cũng cùng đặt ở một chỗ, bọn họ nâng chén, uống chút rượu, nghe nhạc, cảm thụ cái rét lạnh ngoài cửa sổ cùng chút ấm áp trong phòng.
“Lúc nhỏ, cũng là mùa đông như vậy, ba cùng mẹ ngồi ở một nơi, ôm em, nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, ba còn thích để cho em cùng mẹ ngồi bên cạnh nhìn ông uống rượu, mẹ không để cho em uống, nhưng ba lại luôn nói, rượu đỏ uống một chút không có sao, con gái biết uống chút rượu còn có lợi, về sau sẽ không bị người ta chuốc cho say. Mẹ luôn là không thắng được ba, cho nên tửu lượng của em đều là do ba bồi dưỡng mà thành!”
Cô nắm ly rượu, có chút xuất thần nói, ánh mắt nhìn về nơi xa, cô nhớ ba, mà giờ khắc này, ông lại nằm im thin thít trên giường bệnh.
“Lúc anh còn nhỏ, ba luôn bận rộn nhiều việc, ông sẽ mang anh đi dự thính các loại hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, sẽ đi ăn cơm, sau đó uống rượu, ông có một chút giống với ba của em, chính là khích lệ anh uống rượu, tửu lượng của anh hay các loại xã giao cũng đều do ba luyện tập từ nhỏ.”
Hắn từ nhỏ đã phải nếm đủ các kiểu rèn luyện, từ thân thể đến trí lực, từ tửu lượng đến các kiểu xử lý quan hệ.
Lâm Khải đem ly rượu nhẹ nhàng cụng vào ly của cô, uống vào, sau đó nhìn cô, véo nhẹ hai má của cô.
“Tiểu Mễ, em say dáng vẻ thật rất đẹp!” Hắn có chút không kìm hãm được nói ra.
Cô nhìn hắn, lại ngây ngốc lắc đầu, thân thể loạng choạng đứng lên.
Cô mang đôi chân trần đến gần cửa sổ, hưng phấn quay đầu lại, vui vẻ giống đứa con nít, hướng về phía hắn nói: “Tuyết rơi, tuyết đầu mùa năm nay!”
Lâm Khải đối với tuyết, thật ra thì cũng không có quá nhiều hưng phấn, nhưng thấy cô vui vẻ, nụ cười của cô lại như thấm vào tim hắn, khiến hắn cũng cảm thấy vui lây.
Phía ngoài tuyết rơi càng lớn, màu bông tuyết trắng bay vào trong màn đêm lạnh lẽo.
Con gái trời sanh chính là thích lãng mạn, ảo tưởng, Tô Tiểu Mễ có lúc cũng phải thừa nhận, cô chính là một người phụ nữ bình thường như vậy, giống như tất cả các cô gái khác khi yêu trên thế gian này.
Khi cô chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt của Lâm Khải cũng thật sâu ngắm nhìn cô. Cho đến giờ hắn mới nhận ra rằng, hắn thích cô một cách nghiêm túc.
Hai tay của hắn nhẹ nhàng từ phía sau lưng duỗi tới, ôm thật chặt hông của cô, thân thể của cô cứ như vậy rơi vào trong lòng của hắn.
Ngoài cửa sổ tuyết thấy một màn như vậy, giống như càng thêm kích động, rơi xuống càng nhiều, như đang nhảy múa trong không trung.
Lòng của Tô Tiểu Mễ cũng nho nhỏ kích động, cô ảo tưởng rất nhiều hình ảnh, trong đó một bức họa chính là cùng người mình yêu mến mỗi năm cùng nhau đón tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh, mà giờ khắc này, bức họa đó đang được vẽ nên ngay trước mắt cô.
“Em cảm thấy có gì khác nhau sao?”Hắn trêu chọc hỏi ngược lại, trong đôi mắt lộ ra tia cười, mà tay của hắn cũng thật chặt duỗi tới, cầm lấy đôi tay tuyết trắng nhỏ bé của cô.
Tô Tiểu Mễ co rúm tay một chút, hắn không có buông ra ngược lại cầm thật chặt, hình ảnh như vậy mặc dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lần này, lại làm cho lòng cô dấy lên chút vui sướng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đúng lúc hắn cũng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình mật ý không kìm hãm được, Tô Tiểu Mễ chợt bừng tỉnh, nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải lý trí.
“Em còn tránh anh đến lúc nào?” Hắn dẫm thắng xe, dừng trên con đường nhỏ vắng lặng, nắm tay của cô đặt lên môi của mình. “Em muốn cám ơn anh!” Vô luận như thế nào, lời cám ơn cô nhất định phải nói.
“Anh không cần em cám ơn!”
“Vậy anh muốn cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
“Anh muốn con người của em!”Hắn thiển thiển cười xấu xa, một tay nhẹ nhàng đặt ở ngực trái cô, trầm thấp nói: “anh còn muốn cả tâm hồn em nữa!”
Tô Tiểu Mễ cười nhạt “Em dâng cho anh cả con người của em, nhưng lòng của em là do em quyết định, lòng em hiện giờ nói Không.”
“Lòng của em nói, em thích anh! Em yêu anh! Chẳng lẽ em quên sao?” Hắn nhắc nhở cô.
“Yêu anh đó là chuyện lúc trước, không liên quan hiện tại!” Tô Tiểu Mễ không muốn dễ dàng trao ra con tim của mình nữa, cô sợ nội tâm của mình vẫn còn yêu hắn, nhưng một khi thừa nhận, tổn thương sẽ liên tiếp bay tới. Bởi vì cô hiện tại không có dũng khí
đi đối mặt với tình yêu của hắn.
“Em chẳng qua là đang trốn tránh, nhất cử nhất động của em đều nói cho anh biết, em yêu anh! Tại sao không muốn thừa nhận?”
“Em không muốn nói về cái vấn đề rối rắm này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!” Hạ Tử Vi nói đúng, nếu để cho đàn ông dễ dàng chiếm được lòng của người phụ nữ, hắn sẽ không biết quý trọng. Đàn ông trời sanh đã có dục vọng đi chinh phục, chinh phục càng khó khăn, hắn mới hiểu được mấy chữ “không dễ” viết như thế nào, huống chi là Lâm Khải, một khi hắn còn chưa học được cách yêu một người như thế nào, Tô Tiểu Mễ quyết định không bỏ ra con tim của mình cho hắn.
“Em muốn tán gẫu chuyện gì?”
“Chúng ta tìm một quán rượu hoặc quán trà nhỏ nào đó ngồi xuống hàn huyên một chút, như thế nào?”Tô Tiểu Mễ cười đề nghị, yêu một người đàn ông, cần phải hiểu rõ người đó, như vậy tình yêu mới bền lâu.
Lâm Khải không trả lời, mà trực tiếp khởi động xe, tiếp tục đi thẳng tới…
Lâm Khải cũng không chở cô đi đâu, mà là trực tiếp đến biệt thự của hắn, nắm tay cô đi vào một gian phòng nhỏ có cửa sổ vòng tròn sát đất, nơi đó có không khí ấm áp, còn có các loại rượu đỏ lâu năm.
“Đây là quán rượu tư nhân của anh sao?”Tô Tiểu Mễ mở to hai mắt không thể tin được nhìn hắn.
“Anh chỉ là trong lúc rảnh rỗi thích thu thập, cũng không có nghĩa là nhất định phải uống, dĩ nhiên, anh cũng không phản đối thỉnh thoảng uống một ly, đặc biệt là nếu em có nhã hứng.” Hắn xoay người lấy ra hai ly thủy tinh chân cao, mở ra một chai rượu đỏ, trong phòng không khí ấm áp, ngoài trời rét lạnh, gió thổi mạnh, giờ phút này cùng người đàn ông của mình uống rượu, Tô Tiểu Mễ cảm thấy cuộc sống ấm áp hình như là thế này đây.
Cô tùy hứng ngồi xuống, đem áo khoác cùng khăn quàng cổ của mình quăng trên mặt thảm, bưng ly rượu lên nhấp môi, cô cảm thấy thật thích ý.
Y phục của bọn họ cũng cùng đặt ở một chỗ, bọn họ nâng chén, uống chút rượu, nghe nhạc, cảm thụ cái rét lạnh ngoài cửa sổ cùng chút ấm áp trong phòng.
“Lúc nhỏ, cũng là mùa đông như vậy, ba cùng mẹ ngồi ở một nơi, ôm em, nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, ba còn thích để cho em cùng mẹ ngồi bên cạnh nhìn ông uống rượu, mẹ không để cho em uống, nhưng ba lại luôn nói, rượu đỏ uống một chút không có sao, con gái biết uống chút rượu còn có lợi, về sau sẽ không bị người ta chuốc cho say. Mẹ luôn là không thắng được ba, cho nên tửu lượng của em đều là do ba bồi dưỡng mà thành!”
Cô nắm ly rượu, có chút xuất thần nói, ánh mắt nhìn về nơi xa, cô nhớ ba, mà giờ khắc này, ông lại nằm im thin thít trên giường bệnh.
“Lúc anh còn nhỏ, ba luôn bận rộn nhiều việc, ông sẽ mang anh đi dự thính các loại hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, sẽ đi ăn cơm, sau đó uống rượu, ông có một chút giống với ba của em, chính là khích lệ anh uống rượu, tửu lượng của anh hay các loại xã giao cũng đều do ba luyện tập từ nhỏ.”
Hắn từ nhỏ đã phải nếm đủ các kiểu rèn luyện, từ thân thể đến trí lực, từ tửu lượng đến các kiểu xử lý quan hệ.
Lâm Khải đem ly rượu nhẹ nhàng cụng vào ly của cô, uống vào, sau đó nhìn cô, véo nhẹ hai má của cô.
“Tiểu Mễ, em say dáng vẻ thật rất đẹp!” Hắn có chút không kìm hãm được nói ra.
Cô nhìn hắn, lại ngây ngốc lắc đầu, thân thể loạng choạng đứng lên.
Cô mang đôi chân trần đến gần cửa sổ, hưng phấn quay đầu lại, vui vẻ giống đứa con nít, hướng về phía hắn nói: “Tuyết rơi, tuyết đầu mùa năm nay!”
Lâm Khải đối với tuyết, thật ra thì cũng không có quá nhiều hưng phấn, nhưng thấy cô vui vẻ, nụ cười của cô lại như thấm vào tim hắn, khiến hắn cũng cảm thấy vui lây.
Phía ngoài tuyết rơi càng lớn, màu bông tuyết trắng bay vào trong màn đêm lạnh lẽo.
Con gái trời sanh chính là thích lãng mạn, ảo tưởng, Tô Tiểu Mễ có lúc cũng phải thừa nhận, cô chính là một người phụ nữ bình thường như vậy, giống như tất cả các cô gái khác khi yêu trên thế gian này.
Khi cô chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt của Lâm Khải cũng thật sâu ngắm nhìn cô. Cho đến giờ hắn mới nhận ra rằng, hắn thích cô một cách nghiêm túc.
Hai tay của hắn nhẹ nhàng từ phía sau lưng duỗi tới, ôm thật chặt hông của cô, thân thể của cô cứ như vậy rơi vào trong lòng của hắn.
Ngoài cửa sổ tuyết thấy một màn như vậy, giống như càng thêm kích động, rơi xuống càng nhiều, như đang nhảy múa trong không trung.
Lòng của Tô Tiểu Mễ cũng nho nhỏ kích động, cô ảo tưởng rất nhiều hình ảnh, trong đó một bức họa chính là cùng người mình yêu mến mỗi năm cùng nhau đón tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh, mà giờ khắc này, bức họa đó đang được vẽ nên ngay trước mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.