Chương 62: Không có nhận ra đã bị lạc 2
Thần Tâm
17/04/2014
Phụ nữ nha, một khi tư tưởng bị đàn ông khống chế, sẽ liền hành động theo cảm tính của bản thân.
Bóng đêm cùng hoàn cảnh như vậy càng thêm sản sinh những cảm tính độc dược, tay của người kia từ từ buông ra, lặng lẽ hướng eo thon của cô đánh tới, nhẹ nhàng ôm cô, mỗi một bước cũng từ từ xâm chiếm linh hồn cô.
Thân Vĩ Văn giống như một cao thủ tình trường, khiến cô mới vừa rồi còn có chút ý niệm giãy giụa, giờ phút này đã trở nên vô cùng yếu ớt, sắp từ bỏ đi.
“Tôi thích mùi hương của em, thật thấm vào lòng người.” Do cổ của cô co lại, nụ hôn của hắn liền trượt xuống tóc.
Hắn tuyệt không nóng lòng chiếm cứ thân thể cô, hắn biết rõ Tô Tiểu Mễ không phải dạng con gái dễ dãi, một khi nóng lòng hành động, dễ dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Chúng ta như vậy… như vậy có phải quá mức hay không…” Trong ý thức Tô Tiểu Mễ còn muốn cự tuyệt.
“Không phải, không phải như vậy.” Nụ hôn của hắn tỉ mỉ mà chạy dài, “Giờ phút này, quên em là ai, quên anh là ai… Chúng ta ở trên cùng một con thuyền, cùng nhau làm những chuyện này chỉ để làm cho em có những thời khắc vui vẻ, sau này nhớ lại xem như cũng là một kỉ niệm đẹp.” Hắn lướt nhẹ nhàng qua vành tai của cô, như có một dòng điện chạy qua, làm cho cô run lên một chút
“Này…” Cô thở nhẹ, “Có phải quá nhanh hay không… Chúng ta quá nhanh…” Tô Tiểu Mễ càng ngày càng phát hiện, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, có dục vọng, có tham luyến, cô muốn tiếp tục giờ khắc này, đồng thời, cô lại đang sợ giờ khắc này đến.
“Không cần sợ, không cần sợ…Thả lỏng một chút… Du lịch là cuộc sống, du lịch là vui vẻ, chúng ta đi du lịch cuộc sống cũng vui vẻ, như vậy là tốt rồi… Như vậy là tốt rồi…” Nụ hôn của hắn theo vành tai của cô đi lên, hắn ôm chặc hông của cô, đầu của hắn lướt qua khuôn mặt cô, từng cái hôn mang theo ấm áp ẩm ướt, ăn mòn các dây thần kinh của cô.
“Ừ…” Cô phát ra một tiếng rên rỉ thật thấp. Giống như là phản kháng, hoặc như là cam chịu, rồi lại càng giống như là phối hợp.
“Mùi hương trên người em thật dễ chịu, nhàn nhạt, thanh thanh.” Hắn vừa nhẹ nhàng nói nhỏ, vừa từ từ trượt tới da thịt của cô.
“Như vậy…Có phải hay không là tốt hay không… Không tốt…” Nghe được hai chữ mùi thơm, trong lòng của cô không khỏi ưu sầu.
Mỗi người phụ nữ đều có một mùi hương, mùi hương này là đặc trưng mùi vị của người đó, tương tự đàn ông cũng như vậy, khi hai người cùng nhau, nếu như mùi vị này hấp dẫn nhau thật sâu không cách nào dứt bỏ, đó chính là tình yêu.
Đối với Tô Tiểu Mễ hiện tại, yêu, mà cũng không phải là tình yêu, thân thể của cô đã không hề trung thành với tư tưởng của cô nữa. Cô từng nói qua chỉ “cùng” đàn ông mình yêu, nhưng dạo gần đây, trước hết cô đem lần đầu tiên của mình dâng hiến cho một
người hoàn toàn xa lạ, rồi sau đó người đàn ông này lại trở thành cấp trên của cô.
Hiện tại, cô lại cùng một người xa lạ khác, hơn nữa trong một thời gian ngắn như vậy lại xảy ra chuyện thế này.
“Tất cả đều là của em, chỉ cần em vui vẻ, bất cứ điều gì anh cũng cảm thấy tốt cả, tin tưởng anh…” Đầu lưỡi của hắn đột nhiên mở môi cô ra, linh hoạt trượt vào bên trong, dọc theo miệng của cô êm ái xoay chuyển, đi lòng vòng, triền miên mà ôn nhu làm cho một tia chống cự còn sót lại của Tô Tiểu Mễ cũng từ từ hạ xuống.
Tô Tiểu Mễ siết chặt tay, khi hắn hôn xuống, hô hấp của cô từ từ trở nên loạn nhịp.
Bóng đêm cùng hoàn cảnh như vậy càng thêm sản sinh những cảm tính độc dược, tay của người kia từ từ buông ra, lặng lẽ hướng eo thon của cô đánh tới, nhẹ nhàng ôm cô, mỗi một bước cũng từ từ xâm chiếm linh hồn cô.
Thân Vĩ Văn giống như một cao thủ tình trường, khiến cô mới vừa rồi còn có chút ý niệm giãy giụa, giờ phút này đã trở nên vô cùng yếu ớt, sắp từ bỏ đi.
“Tôi thích mùi hương của em, thật thấm vào lòng người.” Do cổ của cô co lại, nụ hôn của hắn liền trượt xuống tóc.
Hắn tuyệt không nóng lòng chiếm cứ thân thể cô, hắn biết rõ Tô Tiểu Mễ không phải dạng con gái dễ dãi, một khi nóng lòng hành động, dễ dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Chúng ta như vậy… như vậy có phải quá mức hay không…” Trong ý thức Tô Tiểu Mễ còn muốn cự tuyệt.
“Không phải, không phải như vậy.” Nụ hôn của hắn tỉ mỉ mà chạy dài, “Giờ phút này, quên em là ai, quên anh là ai… Chúng ta ở trên cùng một con thuyền, cùng nhau làm những chuyện này chỉ để làm cho em có những thời khắc vui vẻ, sau này nhớ lại xem như cũng là một kỉ niệm đẹp.” Hắn lướt nhẹ nhàng qua vành tai của cô, như có một dòng điện chạy qua, làm cho cô run lên một chút
“Này…” Cô thở nhẹ, “Có phải quá nhanh hay không… Chúng ta quá nhanh…” Tô Tiểu Mễ càng ngày càng phát hiện, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, có dục vọng, có tham luyến, cô muốn tiếp tục giờ khắc này, đồng thời, cô lại đang sợ giờ khắc này đến.
“Không cần sợ, không cần sợ…Thả lỏng một chút… Du lịch là cuộc sống, du lịch là vui vẻ, chúng ta đi du lịch cuộc sống cũng vui vẻ, như vậy là tốt rồi… Như vậy là tốt rồi…” Nụ hôn của hắn theo vành tai của cô đi lên, hắn ôm chặc hông của cô, đầu của hắn lướt qua khuôn mặt cô, từng cái hôn mang theo ấm áp ẩm ướt, ăn mòn các dây thần kinh của cô.
“Ừ…” Cô phát ra một tiếng rên rỉ thật thấp. Giống như là phản kháng, hoặc như là cam chịu, rồi lại càng giống như là phối hợp.
“Mùi hương trên người em thật dễ chịu, nhàn nhạt, thanh thanh.” Hắn vừa nhẹ nhàng nói nhỏ, vừa từ từ trượt tới da thịt của cô.
“Như vậy…Có phải hay không là tốt hay không… Không tốt…” Nghe được hai chữ mùi thơm, trong lòng của cô không khỏi ưu sầu.
Mỗi người phụ nữ đều có một mùi hương, mùi hương này là đặc trưng mùi vị của người đó, tương tự đàn ông cũng như vậy, khi hai người cùng nhau, nếu như mùi vị này hấp dẫn nhau thật sâu không cách nào dứt bỏ, đó chính là tình yêu.
Đối với Tô Tiểu Mễ hiện tại, yêu, mà cũng không phải là tình yêu, thân thể của cô đã không hề trung thành với tư tưởng của cô nữa. Cô từng nói qua chỉ “cùng” đàn ông mình yêu, nhưng dạo gần đây, trước hết cô đem lần đầu tiên của mình dâng hiến cho một
người hoàn toàn xa lạ, rồi sau đó người đàn ông này lại trở thành cấp trên của cô.
Hiện tại, cô lại cùng một người xa lạ khác, hơn nữa trong một thời gian ngắn như vậy lại xảy ra chuyện thế này.
“Tất cả đều là của em, chỉ cần em vui vẻ, bất cứ điều gì anh cũng cảm thấy tốt cả, tin tưởng anh…” Đầu lưỡi của hắn đột nhiên mở môi cô ra, linh hoạt trượt vào bên trong, dọc theo miệng của cô êm ái xoay chuyển, đi lòng vòng, triền miên mà ôn nhu làm cho một tia chống cự còn sót lại của Tô Tiểu Mễ cũng từ từ hạ xuống.
Tô Tiểu Mễ siết chặt tay, khi hắn hôn xuống, hô hấp của cô từ từ trở nên loạn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.