Chương 12: Ta muốn từ chức
Thần Tâm
04/07/2013
Tô Tiểu Mễ đứng trước cửa phòng làm việc của Lâm Khải, thở sâu hai cái, mới giơ tay lên gõ cửa.
"Mời vào!"
Thanh âm rất trầm rất thấp, Tô Tiểu Mễ đẩy cửa ra đang chuẩn bị đi tới.
"Đóng cửa!" Lúc Lâm Khải nói lời này, ngay cả đầu cũng không nâng lên.
Tô Tiểu Mễ đóng cửa lại đi tới trước bàn làm việc của hắn, cố gắng để cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh hơn một chút: "Lâm tổng, tìm ta có chuyện gì sao?"
Đầu Lâm Khải nhìn đến chân của cô, một đôi giày màu đen đơn giản, lộ ra lưng bàn chân trắng nõn, theo tầm mắt dời lên trên nữa, quần đen cùng áo màu cà ri, gọng kính cũng là màu đen, còn kiểu tóc phía sau không có chút kiểu dáng mới mẻ, phối hợp màu sắc dù không đến nổi quê mùa, nhưng là có chút bảo thủ khiến người khác bài xích.
Nhìn kỹ mặt của cô lần nữa, gọng kính vuông che khuất con ngươi trong suốt, qua tròng kính giảm chút linh khí, làn da vô cùng tái nhợt bên dưới lớp trang điểm của cô hoàn toàn không nhìn ra tức giận, so vớ kiều diễm và kiều mị đêm hôm đó là khác nhau một trời một vực.
Tô Tiểu Mễ bị ánh mắt hắn công kích làm cả người không được tự nhiên, tay vô thức đẩy đẩy mắt kiếng của cô.
"Lâm tổng, ngài có chuyện gì cần dặn dò thêm sao? Nếu như không có, vậy ta đi làm việc!" Tô Tiểu Mễ mang theo một chút cảm xúc bài xích nhớ lại trước đây, cô ghét loại ánh mắt kia, ghét hắn giống như chủ nhân cao ngạo quan sát cô.
"Ta là cấp trên của ngươi, bình thường ngươi đều dùng giọng điệu phải làm việc cho kịp thời gian của công ty để nói chuyện sao?" Hắn nghe được cô không vui.
"Hừ, ra oai cái gì chứ, là cấp trên của ta thì rất giỏi sao? Tánh tình!" Tô Tiểu Mễ cắn môi một cái, lời như vậy, chỉ dám phát tiết ở trong lòng, trên mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xin lỗi nói: "Không phải như vậy!"
"Ngươi đối với ta rất bất mãn?" Hắn nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm, thật giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Lâm tổng, ta là thủ hạ của ngài, trước khi ngài triển khai công việc, hai từ bất mãn này không thể xuất hiện trong từ điển của Tô Tiểu Mễ ta, còn sau này nếu như trong công việc ngài không cách nào làm cho ta tâm phục, bất mãn mới có thể xuất hiện." Thái độ Tô Tiểu Mễ nghiêm túc, bộ dạng như đang làm việc, mà dáng vẻ này cũng càng tăng lên phòng bị trong tiềm thức của cô đối với hắn.
Lời của cô vừa dứt, Lâm Khải đứng lên từ ghế làm việc phía trong, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, theo bản năng Tô Tiểu Mễ cũng lui về sau hai bước.
Người hắn tới gần, kề sát tai của cô trầm giọng nói: "Ngươi sợ ta?"
"Không có, làm sao có thể!" Chột dạ nói ra những lời này, chân lại theo bản năng lui về sau hai bước nữa.
"Nếu như không phải, tại sao ngươi lại lui?" Hắn thích xem bộ dạng bối rối của cô, nhìn cô trở tay không kịp, tựa như đêm đó, vốn là ngây ngô lại muốn giả bộ thành thục; tựa như hiện tại, trong lòng rõ ràng sợ lại làm ra vẻ trấn định.
"Lâm tổng, xin tự trọng, đây là công ty." Cô ho khan hai tiếng, lớn mật cảnh cáo, nếu hắn tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ điên mất, người đàn ông này thật đáng giận.
"Xin hỏi, Tô tiểu thư, ta có làm chuyện gì với ngươi sao? Ta cần tự trọng chỗ nào vậy?" Hắn gợi tình nhìn cô, nở nụ cười kín đáo đó lại có chút lãnh đạm.
Tô Tiểu Mễ hơi nhíu mày, ánh mắt lập tức trợn to, đối diện mắt của hắn rồi lại hoảng hốt tránh đi, cô cảm giác được tim mình đang thình thịch đập loạn.
"Mời vào!"
Thanh âm rất trầm rất thấp, Tô Tiểu Mễ đẩy cửa ra đang chuẩn bị đi tới.
"Đóng cửa!" Lúc Lâm Khải nói lời này, ngay cả đầu cũng không nâng lên.
Tô Tiểu Mễ đóng cửa lại đi tới trước bàn làm việc của hắn, cố gắng để cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh hơn một chút: "Lâm tổng, tìm ta có chuyện gì sao?"
Đầu Lâm Khải nhìn đến chân của cô, một đôi giày màu đen đơn giản, lộ ra lưng bàn chân trắng nõn, theo tầm mắt dời lên trên nữa, quần đen cùng áo màu cà ri, gọng kính cũng là màu đen, còn kiểu tóc phía sau không có chút kiểu dáng mới mẻ, phối hợp màu sắc dù không đến nổi quê mùa, nhưng là có chút bảo thủ khiến người khác bài xích.
Nhìn kỹ mặt của cô lần nữa, gọng kính vuông che khuất con ngươi trong suốt, qua tròng kính giảm chút linh khí, làn da vô cùng tái nhợt bên dưới lớp trang điểm của cô hoàn toàn không nhìn ra tức giận, so vớ kiều diễm và kiều mị đêm hôm đó là khác nhau một trời một vực.
Tô Tiểu Mễ bị ánh mắt hắn công kích làm cả người không được tự nhiên, tay vô thức đẩy đẩy mắt kiếng của cô.
"Lâm tổng, ngài có chuyện gì cần dặn dò thêm sao? Nếu như không có, vậy ta đi làm việc!" Tô Tiểu Mễ mang theo một chút cảm xúc bài xích nhớ lại trước đây, cô ghét loại ánh mắt kia, ghét hắn giống như chủ nhân cao ngạo quan sát cô.
"Ta là cấp trên của ngươi, bình thường ngươi đều dùng giọng điệu phải làm việc cho kịp thời gian của công ty để nói chuyện sao?" Hắn nghe được cô không vui.
"Hừ, ra oai cái gì chứ, là cấp trên của ta thì rất giỏi sao? Tánh tình!" Tô Tiểu Mễ cắn môi một cái, lời như vậy, chỉ dám phát tiết ở trong lòng, trên mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xin lỗi nói: "Không phải như vậy!"
"Ngươi đối với ta rất bất mãn?" Hắn nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm, thật giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Lâm tổng, ta là thủ hạ của ngài, trước khi ngài triển khai công việc, hai từ bất mãn này không thể xuất hiện trong từ điển của Tô Tiểu Mễ ta, còn sau này nếu như trong công việc ngài không cách nào làm cho ta tâm phục, bất mãn mới có thể xuất hiện." Thái độ Tô Tiểu Mễ nghiêm túc, bộ dạng như đang làm việc, mà dáng vẻ này cũng càng tăng lên phòng bị trong tiềm thức của cô đối với hắn.
Lời của cô vừa dứt, Lâm Khải đứng lên từ ghế làm việc phía trong, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, theo bản năng Tô Tiểu Mễ cũng lui về sau hai bước.
Người hắn tới gần, kề sát tai của cô trầm giọng nói: "Ngươi sợ ta?"
"Không có, làm sao có thể!" Chột dạ nói ra những lời này, chân lại theo bản năng lui về sau hai bước nữa.
"Nếu như không phải, tại sao ngươi lại lui?" Hắn thích xem bộ dạng bối rối của cô, nhìn cô trở tay không kịp, tựa như đêm đó, vốn là ngây ngô lại muốn giả bộ thành thục; tựa như hiện tại, trong lòng rõ ràng sợ lại làm ra vẻ trấn định.
"Lâm tổng, xin tự trọng, đây là công ty." Cô ho khan hai tiếng, lớn mật cảnh cáo, nếu hắn tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ điên mất, người đàn ông này thật đáng giận.
"Xin hỏi, Tô tiểu thư, ta có làm chuyện gì với ngươi sao? Ta cần tự trọng chỗ nào vậy?" Hắn gợi tình nhìn cô, nở nụ cười kín đáo đó lại có chút lãnh đạm.
Tô Tiểu Mễ hơi nhíu mày, ánh mắt lập tức trợn to, đối diện mắt của hắn rồi lại hoảng hốt tránh đi, cô cảm giác được tim mình đang thình thịch đập loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.