Chương 30
mandolin
27/02/2014
_”Rầm”_hắn tông cửa vào,mặt hầm hầm…
_Có chuyện gì thế?Sao con lại đến đây?_Ông Harry nhìn thằng con trai mình,bất ngờ.
Cô thư ký chạy vào,luýnh quýnh:
_Thưa tổng giám đốc,tôi đã bảo với cậu là ông đang bận thế nhưng cậu chủ cứ xông vào!
Ông cau mày nhìn hắn:
_Con là đứa có học sao lại cư xử như thế ?
Hắn lườm ông:
_Vậy đứa có học phải cư xử như thế nào???Phụ bạc người mình yêu để chạy theo người con gái khác ah?
_Con…con nói cái gì thế hả?_ông lắp bắp
Hắn nhìn cô thư ký:
_Phiền cô ra ngoài 1 lát!tôi có chuyện cần nói với cha tôi!
Cô ta gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng,đóng cửa lại.
_Con nghĩ ba biết con đang nói về chuyện gì chứ?_hắn nhìn ông,lạnh lùng.
_Ta không hiểu!
_Không hiểu ư???Thế con hỏi ba,nhà ta với nhà Harnett có quan hệ như thế nào?
Ông tái mặt đi,nhưng cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường:
_Ta không hiểu con đang nói gì!
_Ba nói láo!_hắn hét lên,rồi hắn chạy đến bên cạnh ông_hãy nói cho con biết đi,hãy nói là nhưng gì Ivy kể cho con không phải là sự thật đi!
_Con bé ấy….nó đã kể gì cho con?
_Ba có muốn nghe không??Cô ấy kể hết!Ba có muốn con nói lại y chang những gì mà con được nghe không?Cô ấy bảo chính ba đã phụ bạc cô của cô ấy để…để lấy mẹ con..đẹp hơn…giàu hơn…_hắn cay đắng nói_dù người ấy có van xin ba thế nào,ba cũng không thèm để ý đến…cô ấy còn nói vì ba thấy quá phiền phức khi có 1 người luôn bám theo quấy rối nên…
_Đừng nói nữa!_ông hét lên…khuôn mặt đau khổ.
_Ba nói điều đó không phải là sự thật đi ba!Ba nói đi!Cái chết của cô ta không liên quan đến ba!Phải không?
Ông ngồi xuống ghế sofa,cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình,nhưng có vẻ điều đó quá khó với ông,sự căng thẳng,lo lắng,có cả vẻ u uất,hối hận đang hiện rõ lên từng nét mặt.Ông úp mặt xuống bàn tay..
_Ba trả lời con đi ba!!_hắn nói giọng thống thiết…
_Cái chết của cô ấy….có liên quan…đến ba!
Hắn sững sờ nhìn ông:
_Thật…thật sao?
Ông im lặng,không nói.
_Tại sao?_hắn hỏi.
Ông nhắm mắt….như hồi tưởng về 1 quá khứ xa…đã xa nhưng chẳng bao giờ ông quên được..suốt cuộc đời này.
_Tại sao vậy ba?Sao ba có thể làm 1 việc như thế?
Ông trầm ngâm,rồi chậm rãi hỏi 1 câu không liên quan:
_Cô bé Ivy đó….cô bé ấy có yêu con không?
_Có!cô ấy đã chấp nhận tình cảm của con.nhưng đâu có liên quan gì đến chuyện này?
_Có bao giờ…con nghĩ…cô ấy muốn trả thù?
Hắn nhìn ông,khó hiểu:
_Con không hiều!
_Con có nghĩ là..cô ấy chấp nhận con rồi sau đó sẽ phụ bạc con..
_Như ba đã từng làm với cô của Ivy?_hắn tiếp lời ông_ba lầm rồi,cô ấy không như ba đâu…cô ấy không bao giờ làm 1 chuyện tồi tệ,khủng khiếp như ba đâu!Lý do mà lúc trước cô ấy từ chối con …chính là vì chuyện này đó..ba biết không hả?bây giờ…bây giờ con biết làm sao đây????Con làm sao có thể đứng đối diện cô ấy,làm sao có thể tiếp tục yêu cô ấy đây?
_Con giúp ba 1 chuyện được không?
Hắn nhìn ông..
_Sắp xếp cho ba gặp cha của Ivy!
—————————————————-
Ông Thomas ngồi sau vườn…ông cầm điếu thuốc rít 1 hơi dài…đã lâu rồi,ông không hút thuốc..nhưng khi con người ta có chuyện gì thì thuốc chính là cách làm người ta khuây khỏa đi..
Ông biết trước thế nào cũng có chuyện như thế xảy ra…nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến nếu chuyện đó xảy ra thì ông sẽ phải như thế nào…ông cứ hi vọng rằng Ivy sẽ quên được,nhưng con bé làm không được..ông biết chứ,không ai tài giỏi gì mà né tránh được tình yêu..ông biết Ivy cũng đang rất đau khổ nhưng ..ông không chấp nhận được…cái cảm giác gặp lại con người đó khiến ông thấy ớn lạnh,một nỗi khinh bỉ tràn ngập con người ông…Cái nhà đó…đã cướp đi mạng sống em gái yêu quý của ông,giờ lại sắp sửa lấy luôn con gái ông..rồi lỡ có chuyện gì,thằng con cũng sẽ giống bố nó,sẽ phụ bạc con bé đề theo 1 đứa con gái khác…lỡ như chuyện đó có xảy ra..thì….ông biết làm sao?ông sống sao nổi…Ông căm thù nhà đó….ông hận nhà đó….
Oan gia…đúng là oan gia mà!
_Anh Thomas!_một giọng nói cất lên…
Ông có nghe nhầm không?sao giống giọng thằng đó quá vậy?Sao giống cái giọng của con người ác độc,đã bỏ rơi Jane không thương tiếc quá vậy?Ông chậm chậm quay đầu ra phia sau,tim đập mạnh…
Là hắn…chính hắn rồi….cái người 20 năm trước…đúng rồi….khuôn mặt ấy…dù có già đi bao nhiêu…ông vẫn nhớ rất rõ…
_Mày…mày.._ông ấp úng..
Người đó lặng lẽ nhìn ông:
_Anh khỏe chứ?
_Mày…mày tới đây làm gì?
Harry đến gần ông:
_Anh có biết chuyện của Henry với Ivy chứ?
_Không bao giờ tao để xảy ra chuyện đó!
_Nhưng bọn trẻ yêu nhau!
Ông cười khẩy:
_Để rồi sau này thằng con của mày sẽ giống bố nó,bỏ con tao ấy ah??Mày có tư cách nói chuyện đó với tao ư?Mày quên những gì mày làm đối với Jane ư?Sao mày có thể hại chết nó?Sao mày lại giết nó hả?
_Tôi không giết Jane!!_Harry nói rõ ràng.
_Thế mày nói là nó tự xông ra để mày tông chết hay sao??
Harry không nói,lặng lẽ rút ra trong túi áo 1 lá thư…đã cũ…rất cũ…lá thư 20 năm trước
_Anh đọc đi!Rồi anh sẽ hiểu…
Ông run run cầm lấy lá thư đó,nhè nhẹ mở ra…lá thư đã rất mòn và co,chứng tỏ nó đã được đọc rất nhiều lần..những dòng chữ đập vào mắt ông,,nét chữ của Jane..cô em gái yêu quý của ông.
“Anh yêu!
Khi anh đọc lá thư này thì em đã đến 1 nơi xa ,xa lắm,nhưng nơi này cũng không có gì khác nơi em đã sống…vì chẳng nơi nào…em có được anh!!
Cho đến giờ em cũng không tin được…nói đúng ra là em không muốn tin,em không muốn tin rằng anh đã hết yêu em…em cứ ngồi suy nghĩ,không biết mình đã làm gì sai để anh lại đối với em như vậy?Làm sao anh có thể yêu 1 người nào khác??Em không tin điều đó…nhưng bỗng 1 ngày,em nhận ra,em không còn trong trái tim anh nữa rồi!
Đau đớn,uất hận…em trở nên mù quáng..chỉ bởi vì…em yêu anh!em đã quấy rầy cuộc sống của anh,em không muốn người đàn bà đó thay thế chỗ vốn dĩ ra là của em ,em căm hận,em hận lắm…nhưng những gì em nhận lại được đó chỉ là ánh mắt khinh ghét của anh…anh biết lúc đó,em đau khổ như thế nào không??
Em đã từng nói..nếu không có anh..em sẽ chết..lúc đó anh cười và bảo rằng em nói tầm bậy..anh sẽ mãi ở bên cạnh em!!…mãi mãi bên em…anh đã từng hứa như thế!!Đã từng….
Câu nói tầm bậy khi xưa bây giờ sẽ thành sự thật…em không thể sống thiếu anh…em chọn cho mình hướng đó…em sẽ chết…trước mắt anh..trong tay anh…
Em chết rồi,anh sẽ hối hận chứ???
Vĩnh biệt…tình yêu duy nhất của em”
_Cô ấy gửi lá thư này cho người bạn,dặn là nếu có chuyện gì xảy ra cho cô ấy thì hãy chuyển lá thư này đến cho tôi!_Harry chậm rãi nói_tôi that sự rất đau khổ,cảm thấy đó là do lỗi của mình nên tôi đã giấu kín sự thật này suốt chừng ấy năm…Henry nó yêu Ivy thật lòng..anh đừng ngăn cản chúng nó..
Ông Thomas vẫn nắm chặt lá thư,nước mắt rơi lã chã:
“Sao em ngốc vậy?Jane?”
—————————————————–
Hương hoa lyly thơm ngát,Ivy ngồi dựa vào Henry,ngắm nhìn trời xanh,thật yên bình …
_Anh nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau như thế nào hok?_nó hỏi
_Nhớ chứ!hắn gật đầu_ngay chỗ này nà,em đã nhận 1 trái banh vào đầu.hehe!
_Còn cười nữa!!_nó phụng phịu.
Hắn nhìn lên trời,hồi tưởng:
_Để anh nhớ lại xem!lúc đó,cái mặt em nhìn ngố không thể tả! Mà sao hồi đó em dữ vậy?Sạc cho anh 1 trận,tái cả mặt!
_Xạo kinh!Anh cũng đâu vừa gì?còn hỏi là em chết chưa nữa!!người đâu mà ác quá.
_Có không?sao anh không nhớ gì hết za?_hắn làm vẻ ngây thơ .
_Còn hỏi nữa hả?Oánh chít giờ_nó đập vào vai hắn.
_Oánh chít roài em sống với ai?_hắn lém lỉnh
Nó cười:
_Thì sống với người khác,vậy cũng hỏi!
_Ấy!ai lại như thế?em nỡ lòng nào đối với anh như thế!hixhix_hắn làm bộ mếu máo,khiến nó phì cười.
_Vậy anh phải hứa là sẽ ở bên em suốt đời nhé!
_Trùng hợp thiêt!anh cũng định bắt em hứa câu đó!
_Anh nói thật chứ?
_Thật mà!
_Sẽ không bao giờ thay đổi chứ?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Ivy,say đắm…đôi mắt nâu của hắn làm ấm lại tâm hồn của Ivy,niềm hạnh phúc dâng lên….
_Không bao giờ!anh yêu em…mãi mãi….!!_hắn thì thầm
Gió thổi rất nhẹ,mùi hoa lyly quyện vào trong làn gió…
Một nụ hôn được trao…ấm áp….nồng nàn….êm ái…..
THE END
_Có chuyện gì thế?Sao con lại đến đây?_Ông Harry nhìn thằng con trai mình,bất ngờ.
Cô thư ký chạy vào,luýnh quýnh:
_Thưa tổng giám đốc,tôi đã bảo với cậu là ông đang bận thế nhưng cậu chủ cứ xông vào!
Ông cau mày nhìn hắn:
_Con là đứa có học sao lại cư xử như thế ?
Hắn lườm ông:
_Vậy đứa có học phải cư xử như thế nào???Phụ bạc người mình yêu để chạy theo người con gái khác ah?
_Con…con nói cái gì thế hả?_ông lắp bắp
Hắn nhìn cô thư ký:
_Phiền cô ra ngoài 1 lát!tôi có chuyện cần nói với cha tôi!
Cô ta gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng,đóng cửa lại.
_Con nghĩ ba biết con đang nói về chuyện gì chứ?_hắn nhìn ông,lạnh lùng.
_Ta không hiểu!
_Không hiểu ư???Thế con hỏi ba,nhà ta với nhà Harnett có quan hệ như thế nào?
Ông tái mặt đi,nhưng cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường:
_Ta không hiểu con đang nói gì!
_Ba nói láo!_hắn hét lên,rồi hắn chạy đến bên cạnh ông_hãy nói cho con biết đi,hãy nói là nhưng gì Ivy kể cho con không phải là sự thật đi!
_Con bé ấy….nó đã kể gì cho con?
_Ba có muốn nghe không??Cô ấy kể hết!Ba có muốn con nói lại y chang những gì mà con được nghe không?Cô ấy bảo chính ba đã phụ bạc cô của cô ấy để…để lấy mẹ con..đẹp hơn…giàu hơn…_hắn cay đắng nói_dù người ấy có van xin ba thế nào,ba cũng không thèm để ý đến…cô ấy còn nói vì ba thấy quá phiền phức khi có 1 người luôn bám theo quấy rối nên…
_Đừng nói nữa!_ông hét lên…khuôn mặt đau khổ.
_Ba nói điều đó không phải là sự thật đi ba!Ba nói đi!Cái chết của cô ta không liên quan đến ba!Phải không?
Ông ngồi xuống ghế sofa,cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình,nhưng có vẻ điều đó quá khó với ông,sự căng thẳng,lo lắng,có cả vẻ u uất,hối hận đang hiện rõ lên từng nét mặt.Ông úp mặt xuống bàn tay..
_Ba trả lời con đi ba!!_hắn nói giọng thống thiết…
_Cái chết của cô ấy….có liên quan…đến ba!
Hắn sững sờ nhìn ông:
_Thật…thật sao?
Ông im lặng,không nói.
_Tại sao?_hắn hỏi.
Ông nhắm mắt….như hồi tưởng về 1 quá khứ xa…đã xa nhưng chẳng bao giờ ông quên được..suốt cuộc đời này.
_Tại sao vậy ba?Sao ba có thể làm 1 việc như thế?
Ông trầm ngâm,rồi chậm rãi hỏi 1 câu không liên quan:
_Cô bé Ivy đó….cô bé ấy có yêu con không?
_Có!cô ấy đã chấp nhận tình cảm của con.nhưng đâu có liên quan gì đến chuyện này?
_Có bao giờ…con nghĩ…cô ấy muốn trả thù?
Hắn nhìn ông,khó hiểu:
_Con không hiều!
_Con có nghĩ là..cô ấy chấp nhận con rồi sau đó sẽ phụ bạc con..
_Như ba đã từng làm với cô của Ivy?_hắn tiếp lời ông_ba lầm rồi,cô ấy không như ba đâu…cô ấy không bao giờ làm 1 chuyện tồi tệ,khủng khiếp như ba đâu!Lý do mà lúc trước cô ấy từ chối con …chính là vì chuyện này đó..ba biết không hả?bây giờ…bây giờ con biết làm sao đây????Con làm sao có thể đứng đối diện cô ấy,làm sao có thể tiếp tục yêu cô ấy đây?
_Con giúp ba 1 chuyện được không?
Hắn nhìn ông..
_Sắp xếp cho ba gặp cha của Ivy!
—————————————————-
Ông Thomas ngồi sau vườn…ông cầm điếu thuốc rít 1 hơi dài…đã lâu rồi,ông không hút thuốc..nhưng khi con người ta có chuyện gì thì thuốc chính là cách làm người ta khuây khỏa đi..
Ông biết trước thế nào cũng có chuyện như thế xảy ra…nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến nếu chuyện đó xảy ra thì ông sẽ phải như thế nào…ông cứ hi vọng rằng Ivy sẽ quên được,nhưng con bé làm không được..ông biết chứ,không ai tài giỏi gì mà né tránh được tình yêu..ông biết Ivy cũng đang rất đau khổ nhưng ..ông không chấp nhận được…cái cảm giác gặp lại con người đó khiến ông thấy ớn lạnh,một nỗi khinh bỉ tràn ngập con người ông…Cái nhà đó…đã cướp đi mạng sống em gái yêu quý của ông,giờ lại sắp sửa lấy luôn con gái ông..rồi lỡ có chuyện gì,thằng con cũng sẽ giống bố nó,sẽ phụ bạc con bé đề theo 1 đứa con gái khác…lỡ như chuyện đó có xảy ra..thì….ông biết làm sao?ông sống sao nổi…Ông căm thù nhà đó….ông hận nhà đó….
Oan gia…đúng là oan gia mà!
_Anh Thomas!_một giọng nói cất lên…
Ông có nghe nhầm không?sao giống giọng thằng đó quá vậy?Sao giống cái giọng của con người ác độc,đã bỏ rơi Jane không thương tiếc quá vậy?Ông chậm chậm quay đầu ra phia sau,tim đập mạnh…
Là hắn…chính hắn rồi….cái người 20 năm trước…đúng rồi….khuôn mặt ấy…dù có già đi bao nhiêu…ông vẫn nhớ rất rõ…
_Mày…mày.._ông ấp úng..
Người đó lặng lẽ nhìn ông:
_Anh khỏe chứ?
_Mày…mày tới đây làm gì?
Harry đến gần ông:
_Anh có biết chuyện của Henry với Ivy chứ?
_Không bao giờ tao để xảy ra chuyện đó!
_Nhưng bọn trẻ yêu nhau!
Ông cười khẩy:
_Để rồi sau này thằng con của mày sẽ giống bố nó,bỏ con tao ấy ah??Mày có tư cách nói chuyện đó với tao ư?Mày quên những gì mày làm đối với Jane ư?Sao mày có thể hại chết nó?Sao mày lại giết nó hả?
_Tôi không giết Jane!!_Harry nói rõ ràng.
_Thế mày nói là nó tự xông ra để mày tông chết hay sao??
Harry không nói,lặng lẽ rút ra trong túi áo 1 lá thư…đã cũ…rất cũ…lá thư 20 năm trước
_Anh đọc đi!Rồi anh sẽ hiểu…
Ông run run cầm lấy lá thư đó,nhè nhẹ mở ra…lá thư đã rất mòn và co,chứng tỏ nó đã được đọc rất nhiều lần..những dòng chữ đập vào mắt ông,,nét chữ của Jane..cô em gái yêu quý của ông.
“Anh yêu!
Khi anh đọc lá thư này thì em đã đến 1 nơi xa ,xa lắm,nhưng nơi này cũng không có gì khác nơi em đã sống…vì chẳng nơi nào…em có được anh!!
Cho đến giờ em cũng không tin được…nói đúng ra là em không muốn tin,em không muốn tin rằng anh đã hết yêu em…em cứ ngồi suy nghĩ,không biết mình đã làm gì sai để anh lại đối với em như vậy?Làm sao anh có thể yêu 1 người nào khác??Em không tin điều đó…nhưng bỗng 1 ngày,em nhận ra,em không còn trong trái tim anh nữa rồi!
Đau đớn,uất hận…em trở nên mù quáng..chỉ bởi vì…em yêu anh!em đã quấy rầy cuộc sống của anh,em không muốn người đàn bà đó thay thế chỗ vốn dĩ ra là của em ,em căm hận,em hận lắm…nhưng những gì em nhận lại được đó chỉ là ánh mắt khinh ghét của anh…anh biết lúc đó,em đau khổ như thế nào không??
Em đã từng nói..nếu không có anh..em sẽ chết..lúc đó anh cười và bảo rằng em nói tầm bậy..anh sẽ mãi ở bên cạnh em!!…mãi mãi bên em…anh đã từng hứa như thế!!Đã từng….
Câu nói tầm bậy khi xưa bây giờ sẽ thành sự thật…em không thể sống thiếu anh…em chọn cho mình hướng đó…em sẽ chết…trước mắt anh..trong tay anh…
Em chết rồi,anh sẽ hối hận chứ???
Vĩnh biệt…tình yêu duy nhất của em”
_Cô ấy gửi lá thư này cho người bạn,dặn là nếu có chuyện gì xảy ra cho cô ấy thì hãy chuyển lá thư này đến cho tôi!_Harry chậm rãi nói_tôi that sự rất đau khổ,cảm thấy đó là do lỗi của mình nên tôi đã giấu kín sự thật này suốt chừng ấy năm…Henry nó yêu Ivy thật lòng..anh đừng ngăn cản chúng nó..
Ông Thomas vẫn nắm chặt lá thư,nước mắt rơi lã chã:
“Sao em ngốc vậy?Jane?”
—————————————————–
Hương hoa lyly thơm ngát,Ivy ngồi dựa vào Henry,ngắm nhìn trời xanh,thật yên bình …
_Anh nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau như thế nào hok?_nó hỏi
_Nhớ chứ!hắn gật đầu_ngay chỗ này nà,em đã nhận 1 trái banh vào đầu.hehe!
_Còn cười nữa!!_nó phụng phịu.
Hắn nhìn lên trời,hồi tưởng:
_Để anh nhớ lại xem!lúc đó,cái mặt em nhìn ngố không thể tả! Mà sao hồi đó em dữ vậy?Sạc cho anh 1 trận,tái cả mặt!
_Xạo kinh!Anh cũng đâu vừa gì?còn hỏi là em chết chưa nữa!!người đâu mà ác quá.
_Có không?sao anh không nhớ gì hết za?_hắn làm vẻ ngây thơ .
_Còn hỏi nữa hả?Oánh chít giờ_nó đập vào vai hắn.
_Oánh chít roài em sống với ai?_hắn lém lỉnh
Nó cười:
_Thì sống với người khác,vậy cũng hỏi!
_Ấy!ai lại như thế?em nỡ lòng nào đối với anh như thế!hixhix_hắn làm bộ mếu máo,khiến nó phì cười.
_Vậy anh phải hứa là sẽ ở bên em suốt đời nhé!
_Trùng hợp thiêt!anh cũng định bắt em hứa câu đó!
_Anh nói thật chứ?
_Thật mà!
_Sẽ không bao giờ thay đổi chứ?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Ivy,say đắm…đôi mắt nâu của hắn làm ấm lại tâm hồn của Ivy,niềm hạnh phúc dâng lên….
_Không bao giờ!anh yêu em…mãi mãi….!!_hắn thì thầm
Gió thổi rất nhẹ,mùi hoa lyly quyện vào trong làn gió…
Một nụ hôn được trao…ấm áp….nồng nàn….êm ái…..
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.