Chương 34: Ở Cạnh Cậu Tôi Thành Đứa Hậu Đậu
Yuuki
10/11/2024
Vào nhà Liên Thành vào phòng tắm rửa còn Lý Hiên vào bếp nấu ăn. Tắm xong cậu bước ra thấy Lý Hiên vẫn còn lục đục trong bếp cậu đi lại gần nhìn Lý Hiên hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"
Lý Hiên quay lại thấy người cậu vẫn còn một chút nước đầu vẫn còn ước, cậu ta nhíu mày nói: "Cậu bình thường tắm xong đều như thế này à? Cậu con nít hay sao mà để đầu ước thế, dễ bị cảm lắm đấy?" - nói rồi Lý Hiên rửa tay kéo cậu lại ghế sofa lấy máy sấy tóc sấy khô cho cậu. (1
Liên Thành cầm lấy máy sấy nói: "Tôi tự làm được, cậu nấu tiếp bữa tối đi"
Lý Hiên giật lại tay nắm vào cằm cậu đưa lên một chút trả lời: "Bữa tối tôi nấu xong rồi, ngồi yên tôi sấy tóc cho" (1
Liên Thành vui vẻ giật đầu nói: "Vậy sau này cậu giúp tôi sấy tóc được không, tôi thích có người sấy tóc cho tôi hơn là tôi tự sấy".
Lý Hiên cười hạnh phúc đáp: "Được"
Cả hai đều cảm nhận được niềm hạnh phúc mà đối phương mang lại, Không biết sau này chuyện gì sẽ sảy ra, khi nào họ với chính thức nói lời yêu, không biết sẽ được ở bên nhau trọn đời hay phải chia cách. Nhưng hiện tại cả hai đều mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Trong lúc chờ Lý Hiên tắm, Liên Thành ngoài này dọn bữa tối ra bàn, không biết cậu hậu đậu kiểu gì mà làm rớt bát canh nóng xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, Lý Hiên nghe thấy lo lắng sợ cậu có chuyện gì không do dự mà phi thẳng ra trên người còn chưa kịp mặt quần áo chỉ có mỗi chiếc khăn quấn bên dưới. Cậu chạy lại chỗ Liên Thành đang đứng dưới sàn nhà là một nớ đổ vỡ, cậu kéo Liên Thành đứng qua một bên liên tục hỏi: "Cậu có sao không có bị thương ở đâu không?"
Liên Thành ánh mắt tội lỗi nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp cậu một tay, không hiểu sao tôi lại hậu đậu như vậy, đã không giúp còn gây thêm chuyện"
Lý Hiên dù có giận cũng không nở mắng Liên Thành, cậu vỗ về an ủi: "Cậu không bị thương là được, ngồi xuống đi để tôi dọn"
Liên Thành ngồi ở bàn ánh mắt vẫn còn chút tội lỗi nhưng khi nhìn cơ thể Lý Hiên trong bộ dạng chỉ có mỗi chiếc khăn quấn bên dưới, khiến cậu có chút thềm thuồng, cậu nuốt nước miếng mắt nháy liên tục cắn răng không dám thở mạnh, Lý Hiên thấy cậu im lặng ngước mắt lên hỏi: "Cậu ổn không?"
(2
Đối diện với người như Lý Hiên, Liên Thành khó kiềm chế được bản thân, nhìn người đàn ông trước mặt có body săn chắc cơ thể nuột nà đã thể chỉ mặt mỗi chiếc khăn quấn bên dưới, nếu là người khác thì không biết chuyện gì sẽ sảy ra nữa. Liên Thành hít sâu thở ra một hơi dài né tránh ánh mắt Lý Hiên nói: "Cậu vào mặt đồ trước đi được không? Nhìn cậu như vậy tôi..." (1
"Tôi làm sao?" Lý Hiên tiến lại gần tay đặt lên đùi Liên Thành hỏi
Liên Thành thẹn quá hóa giận: "Tôi không thích ở chung nhà với người ở trần như này"
Lý Hiên cười nhẹ một cái rồi nói: "Nếu không phải tại cậu làm đổ thức ăn tạo ra tiếng động lớn thì tôi đâu ăn mặc như này để bước ra"
Liên Thành hất tay Lý Hiên đang nằm trên đùi cậu ra rồi đứng dậy nói: "Chỗ còn lại tôi làm cho cậu vào thay đồ đi"
Thấy mặt Liên Thành ửng đỏ, Lý Hiên biết cậu đang ngại nên cũng đành vào trong thay quần áo hẳn hoi rồi ra.
Hai người ngồi ăn tối, nhưng trong đầu Liên Thành không tập trung ở thức ăn, mà tập trung ở chỗ khác, cậu nhìn chăm chăm vào Lý Hiên rồi những hình ảnh không nên xuất hiện lại được cậu tưởng tượng ra. Hình ảnh Lý Hiên không mặt gì đang nằm trên cơ thể cậu, những hình động tiếp theo cũng được cậu hình dung ra, cơ thể săn chắc ấy đang quấn lấy cơ thể có chút mũm mĩm của cậu, những hành động thao bạo khi hai người đàn ông làm tình đều đang chạy trong đầu cậu, cho đến khi cậu nhận ra thứ bên dưới mình đang có biểu hiện lạ mới giật mình đặt bát đũa trên tay xuống, mặt trở nên căng thẳng , ánh mắt đầy rẫy tội lỗi chỉ để lại một câu: "'Tôi no rồi" rồi ba chân bốn cằng chạy về phòng. Lý Hiên mặt ngơ ngác không hiểu gì. (3
Về phòng Liên Thành luôn tự trách, không hiểu tại sao có thể có suy nghĩ ấy với Lý Hiên, trong trước đó có nói dù có thích nhiều đền máy đi nữa, cũng phải biết kiềm chế bản thân, không được làm bạy khi ở cùng Lý Hiên vậy mà chưa gì đã có ý đồ xấu rồi, đã thế ý đồ lần này lại táo bạo đến vậy.
Lý Hiên lo lắng hỏi thăm nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ đối phương.
Sáng hôm sau Liên Thành đã thức dậy từ sớm, cậu ta lục đục trong bếp không biết làm món gì mà khi Lý Hiên bước ra nhìn nhà bếp với một nó hỗn độn mặt không vui nhìn Liên Thành hỏi: "Cậu đang làm gì với nhà bếp của tôi vậy?"
Liên Thành quay sang đáp: "Tôi muốn nấu cho cậu bữa sáng, nhưng có vẻ hơi khó"
Lý Hiên đi lại nhìn một nớ nguyên liệu trên bếp hỏi: "Cậu tính làm cơm chiên dương châu?"
Liên Thành giật đầu lia lịa. Lý Hiên thắc mắc hỏi: "Sao lại làm món này, để tôi nấu món khác cho"
Liên Thành cắm cuối thái thịt đáp: "Vì đây là món cậu thích"
Ly Hiên thắc mắc hỏi: "Sao cậu biết tôi thích cơm chiên dương châu?"
Liên Thành đặt dao trên tay xuống đáp: "Tôi đã gọi cho mẹ cậu, bà ấy nói như vậy"
Lý Hiên nghe vậy có chút trầm tư *Mẹ biết mình thích cơm chiên dương châu ư?*
Thấy Lý Hiên không nói gì Liên Thành hỏi: "Sao vậy, không phải món cậu thích à?"
Lý Hiên vui vẻ đáp: "Không, tôi rất thích. Để tôi giúp cậu một tay"
Cả hai loay hoay trong bếp chuẩn bị cho bữa sáng, dáng vẻ hậu đậu làm không ra hồn của Liên Thành nhìn rất đáng yêu.
Ăn xong cả hai cùng đến trường, như thường lệ vào trường rồi thì hai người đi hai hướng khác nhau, vừa đến khoa kế toán cậu gặp lại đàn anh hôm qua, thấy cậu Vu Tử Ân vui vẻ chào hỏi còn nhắc đến chuyện hôm qua.
"Thành Thành, chuyện hôm qua..."
"Em là Mạc Liên Thành, anh có thể gọi Liên Thành hay Tiểu Mạc cũng được, nhưng đừng gọi em là Thành Thành được không" Tử Ân chưa nói hết câu Liên Thành đã ngắt lời
Tử Ân nghe vậy cười gượng nói: "Ừ, vậy anh gọi em là Tiểu Mạc"
Tử Ân muốn bắt chuyện với Liên Thành nhưng cậu đã tránh né và bỏ vào lớp.
Bên này Lý Hiên nhận được rất nhiều sự quan tâm của các bạn cùng lớp thậm chí là các bạn ở khóa bên cạnh.
Nhan sắc này thu hút rất nhiều sự yêu thích từ các bạn nữ. Tuy Lý Hiên không phải kiểu người đẹp xuất sắc nhưng lại là người có gương mặt khi nhìn vào có thể thấy được, khi ở bên cạnh sẽ được cậu cưng chiều ra sao.
Vừa đẹp trai lại học giỏi còn chuyển từ Mỹ về thì không thể không thu hút ánh mắt từ bạn học được.
Liên Thành cũng năm lần bảy lượt bị các bạn cùng lớp làm phiền khi biết cậu đi học cùng Lý Hiên. Họ tìm đến
Liên Thành để xin phương thức liên lạc hay xin thông tin của Lý Hiên. Nếu hỏi ngoài việc thấy phiền ra cậu có thấy ghen không? Thì chắc chắn là có.
Lý Hiên quay lại thấy người cậu vẫn còn một chút nước đầu vẫn còn ước, cậu ta nhíu mày nói: "Cậu bình thường tắm xong đều như thế này à? Cậu con nít hay sao mà để đầu ước thế, dễ bị cảm lắm đấy?" - nói rồi Lý Hiên rửa tay kéo cậu lại ghế sofa lấy máy sấy tóc sấy khô cho cậu. (1
Liên Thành cầm lấy máy sấy nói: "Tôi tự làm được, cậu nấu tiếp bữa tối đi"
Lý Hiên giật lại tay nắm vào cằm cậu đưa lên một chút trả lời: "Bữa tối tôi nấu xong rồi, ngồi yên tôi sấy tóc cho" (1
Liên Thành vui vẻ giật đầu nói: "Vậy sau này cậu giúp tôi sấy tóc được không, tôi thích có người sấy tóc cho tôi hơn là tôi tự sấy".
Lý Hiên cười hạnh phúc đáp: "Được"
Cả hai đều cảm nhận được niềm hạnh phúc mà đối phương mang lại, Không biết sau này chuyện gì sẽ sảy ra, khi nào họ với chính thức nói lời yêu, không biết sẽ được ở bên nhau trọn đời hay phải chia cách. Nhưng hiện tại cả hai đều mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Trong lúc chờ Lý Hiên tắm, Liên Thành ngoài này dọn bữa tối ra bàn, không biết cậu hậu đậu kiểu gì mà làm rớt bát canh nóng xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, Lý Hiên nghe thấy lo lắng sợ cậu có chuyện gì không do dự mà phi thẳng ra trên người còn chưa kịp mặt quần áo chỉ có mỗi chiếc khăn quấn bên dưới. Cậu chạy lại chỗ Liên Thành đang đứng dưới sàn nhà là một nớ đổ vỡ, cậu kéo Liên Thành đứng qua một bên liên tục hỏi: "Cậu có sao không có bị thương ở đâu không?"
Liên Thành ánh mắt tội lỗi nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp cậu một tay, không hiểu sao tôi lại hậu đậu như vậy, đã không giúp còn gây thêm chuyện"
Lý Hiên dù có giận cũng không nở mắng Liên Thành, cậu vỗ về an ủi: "Cậu không bị thương là được, ngồi xuống đi để tôi dọn"
Liên Thành ngồi ở bàn ánh mắt vẫn còn chút tội lỗi nhưng khi nhìn cơ thể Lý Hiên trong bộ dạng chỉ có mỗi chiếc khăn quấn bên dưới, khiến cậu có chút thềm thuồng, cậu nuốt nước miếng mắt nháy liên tục cắn răng không dám thở mạnh, Lý Hiên thấy cậu im lặng ngước mắt lên hỏi: "Cậu ổn không?"
(2
Đối diện với người như Lý Hiên, Liên Thành khó kiềm chế được bản thân, nhìn người đàn ông trước mặt có body săn chắc cơ thể nuột nà đã thể chỉ mặt mỗi chiếc khăn quấn bên dưới, nếu là người khác thì không biết chuyện gì sẽ sảy ra nữa. Liên Thành hít sâu thở ra một hơi dài né tránh ánh mắt Lý Hiên nói: "Cậu vào mặt đồ trước đi được không? Nhìn cậu như vậy tôi..." (1
"Tôi làm sao?" Lý Hiên tiến lại gần tay đặt lên đùi Liên Thành hỏi
Liên Thành thẹn quá hóa giận: "Tôi không thích ở chung nhà với người ở trần như này"
Lý Hiên cười nhẹ một cái rồi nói: "Nếu không phải tại cậu làm đổ thức ăn tạo ra tiếng động lớn thì tôi đâu ăn mặc như này để bước ra"
Liên Thành hất tay Lý Hiên đang nằm trên đùi cậu ra rồi đứng dậy nói: "Chỗ còn lại tôi làm cho cậu vào thay đồ đi"
Thấy mặt Liên Thành ửng đỏ, Lý Hiên biết cậu đang ngại nên cũng đành vào trong thay quần áo hẳn hoi rồi ra.
Hai người ngồi ăn tối, nhưng trong đầu Liên Thành không tập trung ở thức ăn, mà tập trung ở chỗ khác, cậu nhìn chăm chăm vào Lý Hiên rồi những hình ảnh không nên xuất hiện lại được cậu tưởng tượng ra. Hình ảnh Lý Hiên không mặt gì đang nằm trên cơ thể cậu, những hình động tiếp theo cũng được cậu hình dung ra, cơ thể săn chắc ấy đang quấn lấy cơ thể có chút mũm mĩm của cậu, những hành động thao bạo khi hai người đàn ông làm tình đều đang chạy trong đầu cậu, cho đến khi cậu nhận ra thứ bên dưới mình đang có biểu hiện lạ mới giật mình đặt bát đũa trên tay xuống, mặt trở nên căng thẳng , ánh mắt đầy rẫy tội lỗi chỉ để lại một câu: "'Tôi no rồi" rồi ba chân bốn cằng chạy về phòng. Lý Hiên mặt ngơ ngác không hiểu gì. (3
Về phòng Liên Thành luôn tự trách, không hiểu tại sao có thể có suy nghĩ ấy với Lý Hiên, trong trước đó có nói dù có thích nhiều đền máy đi nữa, cũng phải biết kiềm chế bản thân, không được làm bạy khi ở cùng Lý Hiên vậy mà chưa gì đã có ý đồ xấu rồi, đã thế ý đồ lần này lại táo bạo đến vậy.
Lý Hiên lo lắng hỏi thăm nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ đối phương.
Sáng hôm sau Liên Thành đã thức dậy từ sớm, cậu ta lục đục trong bếp không biết làm món gì mà khi Lý Hiên bước ra nhìn nhà bếp với một nó hỗn độn mặt không vui nhìn Liên Thành hỏi: "Cậu đang làm gì với nhà bếp của tôi vậy?"
Liên Thành quay sang đáp: "Tôi muốn nấu cho cậu bữa sáng, nhưng có vẻ hơi khó"
Lý Hiên đi lại nhìn một nớ nguyên liệu trên bếp hỏi: "Cậu tính làm cơm chiên dương châu?"
Liên Thành giật đầu lia lịa. Lý Hiên thắc mắc hỏi: "Sao lại làm món này, để tôi nấu món khác cho"
Liên Thành cắm cuối thái thịt đáp: "Vì đây là món cậu thích"
Ly Hiên thắc mắc hỏi: "Sao cậu biết tôi thích cơm chiên dương châu?"
Liên Thành đặt dao trên tay xuống đáp: "Tôi đã gọi cho mẹ cậu, bà ấy nói như vậy"
Lý Hiên nghe vậy có chút trầm tư *Mẹ biết mình thích cơm chiên dương châu ư?*
Thấy Lý Hiên không nói gì Liên Thành hỏi: "Sao vậy, không phải món cậu thích à?"
Lý Hiên vui vẻ đáp: "Không, tôi rất thích. Để tôi giúp cậu một tay"
Cả hai loay hoay trong bếp chuẩn bị cho bữa sáng, dáng vẻ hậu đậu làm không ra hồn của Liên Thành nhìn rất đáng yêu.
Ăn xong cả hai cùng đến trường, như thường lệ vào trường rồi thì hai người đi hai hướng khác nhau, vừa đến khoa kế toán cậu gặp lại đàn anh hôm qua, thấy cậu Vu Tử Ân vui vẻ chào hỏi còn nhắc đến chuyện hôm qua.
"Thành Thành, chuyện hôm qua..."
"Em là Mạc Liên Thành, anh có thể gọi Liên Thành hay Tiểu Mạc cũng được, nhưng đừng gọi em là Thành Thành được không" Tử Ân chưa nói hết câu Liên Thành đã ngắt lời
Tử Ân nghe vậy cười gượng nói: "Ừ, vậy anh gọi em là Tiểu Mạc"
Tử Ân muốn bắt chuyện với Liên Thành nhưng cậu đã tránh né và bỏ vào lớp.
Bên này Lý Hiên nhận được rất nhiều sự quan tâm của các bạn cùng lớp thậm chí là các bạn ở khóa bên cạnh.
Nhan sắc này thu hút rất nhiều sự yêu thích từ các bạn nữ. Tuy Lý Hiên không phải kiểu người đẹp xuất sắc nhưng lại là người có gương mặt khi nhìn vào có thể thấy được, khi ở bên cạnh sẽ được cậu cưng chiều ra sao.
Vừa đẹp trai lại học giỏi còn chuyển từ Mỹ về thì không thể không thu hút ánh mắt từ bạn học được.
Liên Thành cũng năm lần bảy lượt bị các bạn cùng lớp làm phiền khi biết cậu đi học cùng Lý Hiên. Họ tìm đến
Liên Thành để xin phương thức liên lạc hay xin thông tin của Lý Hiên. Nếu hỏi ngoài việc thấy phiền ra cậu có thấy ghen không? Thì chắc chắn là có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.