Chương 14
Nhanam
20/05/2024
Tiểu Ly đã biết tin về việc Dương Khuê bị đánh đến mức phải nhập viện. Cô cảm thấy rất sợ hãi khi nghe rằng người đàn anh xã hội đen tên Nhất Khôi đã đánh Dương Khuê, vì cô không muốn ai phải chịu đựng bạo lực, dù là Dương Khuê. Cô kể với Minh Tuấn về nỗi lo lắng của mình, và Minh Tuấn cố gắng an ủi cô, giữ cho cô bình tĩnh.
"Minh Tuấn, anh có nghe về chuyện Dương Khuê bị đánh không? Em nghe nói cô ấy bị thương rất nặng," Tiểu Ly nói, giọng đầy sự lo lắng. "Em không muốn ai bị đánh như thế, dù là cô ấy."
Minh Tuấn gật đầu, đặt tay lên vai Tiểu Ly để an ủi. "Anh biết. Nhưng em không cần lo lắng. Dương Khuê đã làm nhiều điều sai trái, và đó là hậu quả của hành động của cô ấy. Em không có lỗi gì trong chuyện này," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự khích lệ.
Minh Lan, người cũng nghe về chuyện Dương Khuê bị đánh, có một quan điểm khác. "Tiểu Ly, cậu không cần phải lo lắng về Dương Khuê. Cô ta đã cố gắng hãm hại cậu, và đây là điều đáng đời cho những gì cô ta đã làm. Có lẽ sau vụ này, cô ta sẽ không dám động đến cậu nữa," Minh Lan nói, giọng đầy sự khẳng định.
Tiểu Ly cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. Cô không muốn ai bị thương, nhưng cô cũng biết rằng Dương Khuê đã gây ra nhiều rắc rối cho mình. "Nhưng... nhưng cô ấy bị đánh rất nặng. Em không biết liệu cô ấy có thay đổi không," cô nói, giọng yếu ớt.
Minh Tuấn nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ly. "Em không cần lo lắng về điều đó. Dương Khuê sẽ phải đối mặt với hậu quả của hành động của cô ấy. Chúng ta chỉ cần tập trung vào cuộc sống của mình và không để cô ấy ảnh hưởng đến chúng ta nữa," anh nói, giọng đầy sự an ủi.
Tiểu Ly gật đầu, cảm thấy an tâm hơn khi có Minh Tuấn và Minh Lan bên cạnh. Nhưng trong lòng cô vẫn còn thắc mắc về mối quan hệ giữa Minh Tuấn và Nhất Khôi. "Minh Tuấn, em muốn hỏi... anh quen biết với Nhất Khôi như thế nào? Anh ta là người xã hội đen mà," cô hỏi, giọng đầy sự tò mò.
Minh Tuấn mỉm cười nhẹ. "Anh biết Nhất Khôi từ lâu rồi. Dù anh ta là người xã hội đen, nhưng anh ta cũng có những nguyên tắc riêng. Anh từng giúp anh ta trong quá khứ, và đó là lý do tại sao anh ta không bắt cóc em theo kế hoạch của Dương Khuê. Anh ta tôn trọng lòng tin và không muốn gây rắc rối cho người mà anh ta nợ ơn," anh giải thích, giọng bình tĩnh.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Cô biết rằng Minh Tuấn là người đáng tin cậy và luôn có cách để giải quyết những tình huống khó khăn. "Em hiểu rồi. Em chỉ sợ rằng có quá nhiều người nguy hiểm xung quanh chúng ta," cô nói, giọng lo lắng.
Minh Tuấn siết nhẹ tay Tiểu Ly, cố gắng trấn an cô. "Em không cần lo lắng. Anh sẽ bảo vệ em. Dù có bao nhiêu người nguy hiểm xung quanh, chúng ta sẽ luôn có nhau," anh nói, giọng đầy sự kiên định.
Minh Lan có một cuộc hẹn với Cố Văn Cường, nên cô xin phép ra ngoài trước. "Minh Tuấn, anh và Tiểu Ly có thể tự lo cho mình chứ? Em có cuộc hẹn rồi," cô nói, ánh mắt lấp lánh khi nghĩ về cuộc hẹn với Cố Văn Cường.
Minh Tuấn cười và gật đầu. "Không sao, em cứ đi đi. Chúc em có một buổi hẹn vui vẻ," anh nói, giọng đầy sự ấm áp.
Sau khi Minh Lan rời đi, Minh Tuấn nhìn Tiểu Ly và nở nụ cười dịu dàng. "Tiểu Ly, em có muốn ở lại cửa tiệm với anh không? Chúng ta có thể trò chuyện và làm vài việc thú vị," anh đề nghị, giọng nhẹ nhàng.
Tiểu Ly gật đầu. Cô cảm thấy an toàn khi ở bên Minh Tuấn, và cô muốn dành thời gian với anh. "Em đồng ý. Ở đây yên tĩnh, em thích," cô nói, nụ cười dịu nhẹ nở trên môi.
Minh Tuấn đưa Tiểu Ly vào cửa tiệm, nơi có những bông hoa tươi đang nở rộ. Anh dẫn cô đến một góc yên tĩnh và bắt đầu dạy cô cách cắm hoa. "Đây là một trong những điều anh thích làm. Em có muốn thử không?" anh hỏi, đôi mắt lấp lánh khi nhìn Tiểu Ly.
Tiểu Ly hơi ngại ngùng, nhưng cô cảm thấy thích thú. "Em muốn thử," cô nói, rồi bắt đầu làm theo hướng dẫn của Minh Tuấn. Anh chỉ cho cô cách cắm những bông hoa vào bình, tạo nên những bố cục hài hòa.
Khi họ cắm hoa, Minh Tuấn kể những câu chuyện hài hước về những khách hàng đặc biệt đã đến tiệm hoa của anh. Tiểu Ly cười, cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. "Anh có nhiều khách hàng kỳ lạ thật đấy. Nhưng có vẻ mọi người đều thích những bông hoa mà anh cắm," cô nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ.
Minh Tuấn cười. "Ừ, mỗi người có sở thích riêng. Nhưng điều quan trọng nhất là làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ khi đến đây. Anh muốn tiệm hoa là nơi mọi người có thể thư giãn và tận hưởng những điều đẹp đẽ," anh nói, giọng dịu dàng.
Khi Tiểu Ly hoàn thành bình hoa của mình, Minh Tuấn ngạc nhiên trước tài năng của cô. "Em làm rất tốt. Em có khiếu cắm hoa đấy," anh nói, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tiểu Ly cảm thấy tự hào về công việc của mình. "Cảm ơn anh. Em rất vui khi ở đây," cô nói, rồi nhìn quanh cửa tiệm với ánh mắt tràn đầy sự thích thú.
Minh Tuấn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly và nói: "Anh rất vui khi em ở đây. Anh muốn em cảm thấy thoải mái và an toàn. Anh biết rằng mọi thứ đã khó khăn, nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tiểu Ly cảm thấy ấm lòng. Cô biết rằng Minh Tuấn là người đáng tin cậy và luôn quan tâm đến cô. "Em cảm ơn anh, Minh Tuấn. Em cũng rất vui khi được ở bên anh," cô nói, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt.
Hai người tiếp tục trò chuyện và cắm hoa, tạo ra những khoảnh khắc đáng yêu và ấm áp. Minh Tuấn cảm thấy hạnh phúc khi có Tiểu Ly ở bên cạnh, và anh biết rằng họ sẽ luôn có nhau, bất kể những khó khăn phía trước.
Minh Tuấn và Tiểu Ly đang ngồi cùng nhau trong tiệm hoa, tận hưởng những khoảnh khắc yên bình và thoải mái. Tiểu Ly cảm thấy ấm áp khi ở bên Minh Tuấn, còn Minh Tuấn thì luôn tìm cách làm cô cười và cảm thấy được yêu thương. Bầu không khí trong tiệm hoa thật nhẹ nhàng và dễ chịu.
Bỗng nhiên, cửa tiệm mở ra và một nhóm các bà cô bước vào. Họ là những khách hàng quen thuộc của Minh Tuấn, thường xuyên đến mua hoa cho những dịp đặc biệt. Những bà cô này luôn thích nói chuyện và đôi khi có phần tọc mạch. Khi họ nhìn thấy Tiểu Ly đang ngồi cạnh Minh Tuấn, mắt họ sáng lên và bắt đầu thầm thì với nhau.
"Ồ, Minh Tuấn có khách rồi à? Chúng ta làm phiền rồi phải không?" một trong những bà cô nói, nhưng giọng điệu đầy vẻ thích thú.
Minh Tuấn cười. "Không sao, các cô cứ tự nhiên. Chúng tôi chỉ đang cắm hoa thôi," anh nói, rồi đứng lên để chào đón những khách hàng quen thuộc.
Các bà cô bước vào, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tiểu Ly. Họ nhìn cô từ đầu đến chân, rồi quay sang Minh Tuấn. "Minh Tuấn, đây là bạn gái của cậu à? Cô ấy trông thật xinh đẹp," một bà cô nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ nhưng cũng có chút ghen tị.
Minh Tuấn cười nhẹ. "Không, đây là bạn thân của tôi, Tiểu Ly. Cô ấy đang giúp tôi cắm hoa," anh giải thích, nhưng mắt anh không thể che giấu sự dịu dàng khi nhìn Tiểu Ly.
Tiểu Ly đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng khi các bà cô tập trung vào mình. Cô không quen với sự chú ý này và không biết phải phản ứng ra sao. "Chào các cô," cô nói nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một bà cô khác cười khúc khích. "Ôi trời, Tiểu Ly, cháu thật may mắn. Minh Tuấn là một chàng trai tuyệt vời. Cháu biết không, cậu ấy lúc nào cũng rất tốt bụng và chu đáo. Chúng ta thường gọi cậu ấy là 'công tử của tiệm hoa' đấy," bà cô nói, giọng đầy sự đùa cợt.
Tiểu Ly cảm thấy ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Cô biết rằng Minh Tuấn là người tốt bụng và chu đáo, nhưng nghe những lời khen ngợi từ những bà cô này khiến cô không biết phải nói gì. Cô chỉ cười nhẹ, cố gắng che giấu sự bối rối.
Minh Tuấn cũng cười, cảm thấy thích thú trước phản ứng của Tiểu Ly. "Các cô đừng làm Tiểu Ly xấu hổ. Cô ấy là bạn tốt của tôi, và chúng tôi chỉ đang làm việc cùng nhau," anh nói, cố gắng làm dịu tình hình.
Nhưng các bà cô không dừng lại. "Ồ, Minh Tuấn, cậu không cần phải khiêm tốn. Chúng ta biết cậu rất tốt. Tiểu Ly thật may mắn khi có cậu bên cạnh. Chúng tôi còn ước gì có ai đó tuyệt vời như cậu nữa," một bà cô nói, giọng đầy sự ghen tị.
Tiểu Ly cảm thấy mặt mình nóng lên, cảm giác ngượng ngùng không thể tránh khỏi. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ cúi đầu và cười nhẹ. Minh Tuấn đặt tay lên vai Tiểu Ly, cố gắng an ủi cô trước những lời trêu chọc.
Các bà cô tiếp tục mua hoa và trò chuyện, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiểu Ly và Minh Tuấn. Sự quan tâm và ghen tị của họ làm Tiểu Ly cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng hạnh phúc khi biết rằng Minh Tuấn luôn ở bên cô, luôn làm mọi thứ để cô cảm thấy an toàn và thoải mái.
"Minh Tuấn, anh có nghe về chuyện Dương Khuê bị đánh không? Em nghe nói cô ấy bị thương rất nặng," Tiểu Ly nói, giọng đầy sự lo lắng. "Em không muốn ai bị đánh như thế, dù là cô ấy."
Minh Tuấn gật đầu, đặt tay lên vai Tiểu Ly để an ủi. "Anh biết. Nhưng em không cần lo lắng. Dương Khuê đã làm nhiều điều sai trái, và đó là hậu quả của hành động của cô ấy. Em không có lỗi gì trong chuyện này," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự khích lệ.
Minh Lan, người cũng nghe về chuyện Dương Khuê bị đánh, có một quan điểm khác. "Tiểu Ly, cậu không cần phải lo lắng về Dương Khuê. Cô ta đã cố gắng hãm hại cậu, và đây là điều đáng đời cho những gì cô ta đã làm. Có lẽ sau vụ này, cô ta sẽ không dám động đến cậu nữa," Minh Lan nói, giọng đầy sự khẳng định.
Tiểu Ly cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. Cô không muốn ai bị thương, nhưng cô cũng biết rằng Dương Khuê đã gây ra nhiều rắc rối cho mình. "Nhưng... nhưng cô ấy bị đánh rất nặng. Em không biết liệu cô ấy có thay đổi không," cô nói, giọng yếu ớt.
Minh Tuấn nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ly. "Em không cần lo lắng về điều đó. Dương Khuê sẽ phải đối mặt với hậu quả của hành động của cô ấy. Chúng ta chỉ cần tập trung vào cuộc sống của mình và không để cô ấy ảnh hưởng đến chúng ta nữa," anh nói, giọng đầy sự an ủi.
Tiểu Ly gật đầu, cảm thấy an tâm hơn khi có Minh Tuấn và Minh Lan bên cạnh. Nhưng trong lòng cô vẫn còn thắc mắc về mối quan hệ giữa Minh Tuấn và Nhất Khôi. "Minh Tuấn, em muốn hỏi... anh quen biết với Nhất Khôi như thế nào? Anh ta là người xã hội đen mà," cô hỏi, giọng đầy sự tò mò.
Minh Tuấn mỉm cười nhẹ. "Anh biết Nhất Khôi từ lâu rồi. Dù anh ta là người xã hội đen, nhưng anh ta cũng có những nguyên tắc riêng. Anh từng giúp anh ta trong quá khứ, và đó là lý do tại sao anh ta không bắt cóc em theo kế hoạch của Dương Khuê. Anh ta tôn trọng lòng tin và không muốn gây rắc rối cho người mà anh ta nợ ơn," anh giải thích, giọng bình tĩnh.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Cô biết rằng Minh Tuấn là người đáng tin cậy và luôn có cách để giải quyết những tình huống khó khăn. "Em hiểu rồi. Em chỉ sợ rằng có quá nhiều người nguy hiểm xung quanh chúng ta," cô nói, giọng lo lắng.
Minh Tuấn siết nhẹ tay Tiểu Ly, cố gắng trấn an cô. "Em không cần lo lắng. Anh sẽ bảo vệ em. Dù có bao nhiêu người nguy hiểm xung quanh, chúng ta sẽ luôn có nhau," anh nói, giọng đầy sự kiên định.
Minh Lan có một cuộc hẹn với Cố Văn Cường, nên cô xin phép ra ngoài trước. "Minh Tuấn, anh và Tiểu Ly có thể tự lo cho mình chứ? Em có cuộc hẹn rồi," cô nói, ánh mắt lấp lánh khi nghĩ về cuộc hẹn với Cố Văn Cường.
Minh Tuấn cười và gật đầu. "Không sao, em cứ đi đi. Chúc em có một buổi hẹn vui vẻ," anh nói, giọng đầy sự ấm áp.
Sau khi Minh Lan rời đi, Minh Tuấn nhìn Tiểu Ly và nở nụ cười dịu dàng. "Tiểu Ly, em có muốn ở lại cửa tiệm với anh không? Chúng ta có thể trò chuyện và làm vài việc thú vị," anh đề nghị, giọng nhẹ nhàng.
Tiểu Ly gật đầu. Cô cảm thấy an toàn khi ở bên Minh Tuấn, và cô muốn dành thời gian với anh. "Em đồng ý. Ở đây yên tĩnh, em thích," cô nói, nụ cười dịu nhẹ nở trên môi.
Minh Tuấn đưa Tiểu Ly vào cửa tiệm, nơi có những bông hoa tươi đang nở rộ. Anh dẫn cô đến một góc yên tĩnh và bắt đầu dạy cô cách cắm hoa. "Đây là một trong những điều anh thích làm. Em có muốn thử không?" anh hỏi, đôi mắt lấp lánh khi nhìn Tiểu Ly.
Tiểu Ly hơi ngại ngùng, nhưng cô cảm thấy thích thú. "Em muốn thử," cô nói, rồi bắt đầu làm theo hướng dẫn của Minh Tuấn. Anh chỉ cho cô cách cắm những bông hoa vào bình, tạo nên những bố cục hài hòa.
Khi họ cắm hoa, Minh Tuấn kể những câu chuyện hài hước về những khách hàng đặc biệt đã đến tiệm hoa của anh. Tiểu Ly cười, cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. "Anh có nhiều khách hàng kỳ lạ thật đấy. Nhưng có vẻ mọi người đều thích những bông hoa mà anh cắm," cô nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ.
Minh Tuấn cười. "Ừ, mỗi người có sở thích riêng. Nhưng điều quan trọng nhất là làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ khi đến đây. Anh muốn tiệm hoa là nơi mọi người có thể thư giãn và tận hưởng những điều đẹp đẽ," anh nói, giọng dịu dàng.
Khi Tiểu Ly hoàn thành bình hoa của mình, Minh Tuấn ngạc nhiên trước tài năng của cô. "Em làm rất tốt. Em có khiếu cắm hoa đấy," anh nói, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tiểu Ly cảm thấy tự hào về công việc của mình. "Cảm ơn anh. Em rất vui khi ở đây," cô nói, rồi nhìn quanh cửa tiệm với ánh mắt tràn đầy sự thích thú.
Minh Tuấn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly và nói: "Anh rất vui khi em ở đây. Anh muốn em cảm thấy thoải mái và an toàn. Anh biết rằng mọi thứ đã khó khăn, nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tiểu Ly cảm thấy ấm lòng. Cô biết rằng Minh Tuấn là người đáng tin cậy và luôn quan tâm đến cô. "Em cảm ơn anh, Minh Tuấn. Em cũng rất vui khi được ở bên anh," cô nói, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt.
Hai người tiếp tục trò chuyện và cắm hoa, tạo ra những khoảnh khắc đáng yêu và ấm áp. Minh Tuấn cảm thấy hạnh phúc khi có Tiểu Ly ở bên cạnh, và anh biết rằng họ sẽ luôn có nhau, bất kể những khó khăn phía trước.
Minh Tuấn và Tiểu Ly đang ngồi cùng nhau trong tiệm hoa, tận hưởng những khoảnh khắc yên bình và thoải mái. Tiểu Ly cảm thấy ấm áp khi ở bên Minh Tuấn, còn Minh Tuấn thì luôn tìm cách làm cô cười và cảm thấy được yêu thương. Bầu không khí trong tiệm hoa thật nhẹ nhàng và dễ chịu.
Bỗng nhiên, cửa tiệm mở ra và một nhóm các bà cô bước vào. Họ là những khách hàng quen thuộc của Minh Tuấn, thường xuyên đến mua hoa cho những dịp đặc biệt. Những bà cô này luôn thích nói chuyện và đôi khi có phần tọc mạch. Khi họ nhìn thấy Tiểu Ly đang ngồi cạnh Minh Tuấn, mắt họ sáng lên và bắt đầu thầm thì với nhau.
"Ồ, Minh Tuấn có khách rồi à? Chúng ta làm phiền rồi phải không?" một trong những bà cô nói, nhưng giọng điệu đầy vẻ thích thú.
Minh Tuấn cười. "Không sao, các cô cứ tự nhiên. Chúng tôi chỉ đang cắm hoa thôi," anh nói, rồi đứng lên để chào đón những khách hàng quen thuộc.
Các bà cô bước vào, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tiểu Ly. Họ nhìn cô từ đầu đến chân, rồi quay sang Minh Tuấn. "Minh Tuấn, đây là bạn gái của cậu à? Cô ấy trông thật xinh đẹp," một bà cô nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ nhưng cũng có chút ghen tị.
Minh Tuấn cười nhẹ. "Không, đây là bạn thân của tôi, Tiểu Ly. Cô ấy đang giúp tôi cắm hoa," anh giải thích, nhưng mắt anh không thể che giấu sự dịu dàng khi nhìn Tiểu Ly.
Tiểu Ly đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng khi các bà cô tập trung vào mình. Cô không quen với sự chú ý này và không biết phải phản ứng ra sao. "Chào các cô," cô nói nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một bà cô khác cười khúc khích. "Ôi trời, Tiểu Ly, cháu thật may mắn. Minh Tuấn là một chàng trai tuyệt vời. Cháu biết không, cậu ấy lúc nào cũng rất tốt bụng và chu đáo. Chúng ta thường gọi cậu ấy là 'công tử của tiệm hoa' đấy," bà cô nói, giọng đầy sự đùa cợt.
Tiểu Ly cảm thấy ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Cô biết rằng Minh Tuấn là người tốt bụng và chu đáo, nhưng nghe những lời khen ngợi từ những bà cô này khiến cô không biết phải nói gì. Cô chỉ cười nhẹ, cố gắng che giấu sự bối rối.
Minh Tuấn cũng cười, cảm thấy thích thú trước phản ứng của Tiểu Ly. "Các cô đừng làm Tiểu Ly xấu hổ. Cô ấy là bạn tốt của tôi, và chúng tôi chỉ đang làm việc cùng nhau," anh nói, cố gắng làm dịu tình hình.
Nhưng các bà cô không dừng lại. "Ồ, Minh Tuấn, cậu không cần phải khiêm tốn. Chúng ta biết cậu rất tốt. Tiểu Ly thật may mắn khi có cậu bên cạnh. Chúng tôi còn ước gì có ai đó tuyệt vời như cậu nữa," một bà cô nói, giọng đầy sự ghen tị.
Tiểu Ly cảm thấy mặt mình nóng lên, cảm giác ngượng ngùng không thể tránh khỏi. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ cúi đầu và cười nhẹ. Minh Tuấn đặt tay lên vai Tiểu Ly, cố gắng an ủi cô trước những lời trêu chọc.
Các bà cô tiếp tục mua hoa và trò chuyện, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiểu Ly và Minh Tuấn. Sự quan tâm và ghen tị của họ làm Tiểu Ly cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng hạnh phúc khi biết rằng Minh Tuấn luôn ở bên cô, luôn làm mọi thứ để cô cảm thấy an toàn và thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.