Chương 16
Nhanam
20/05/2024
Cố Văn Cường được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê sau vụ tấn công. Minh Tuấn, Tiểu Ly, và Minh Lan đều lo lắng chờ đợi ngoài phòng cấp cứu, không biết tình trạng của cậu ta như thế nào. Khi bác sĩ thông báo rằng Cố Văn Cường cần phải được theo dõi sát sao và chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại, Minh Lan cảm thấy đau lòng và tự trách bản thân. Cô không ngờ buổi hẹn vui vẻ lại kết thúc trong thảm kịch.
Một lúc sau, Đỗ Tâm, mẹ của Cố Văn Cường, đến bệnh viện. Bà ấy rõ ràng rất buồn bã và lo lắng khi biết con trai mình bị thương nặng. Khi bà nhìn thấy Minh Lan đứng đó, vẻ mặt đầy sự lo lắng và áy náy, bà mỉm cười nhẹ nhàng, dù nụ cười của bà đầy sự mệt mỏi.
"Cháu là Minh Lan phải không? Cháu là bạn của Văn Cường?" Đỗ Tâm hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu được nỗi buồn.
Minh Lan gật đầu, cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai. "Vâng, cháu là bạn của Cường. Cháu xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này. Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cháu sẽ làm mọi thứ để giúp đỡ," cô nói, giọng đầy sự thành thật.
Đỗ Tâm thở dài, cảm thấy một chút an ủi khi có Minh Lan bên cạnh. "Không sao, không phải lỗi của cháu. Chúng ta không thể kiểm soát mọi thứ. Nhưng cháu có thể giúp mẹ chăm sóc Văn Cường được không? Cháu có vẻ là một người bạn tốt, và Văn Cường chắc chắn sẽ cần sự hỗ trợ khi tỉnh lại," bà nói, giọng đầy sự biết ơn.
Minh Lan gật đầu. "Cháu sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Cường. Cháu sẽ ở đây cho đến khi cậu ấy tỉnh lại," cô nói, cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ và hỗ trợ bạn mình.
Đỗ Tâm mỉm cười nhẹ, rồi rời đi để nói chuyện với bác sĩ. Minh Lan quay lại với Minh Tuấn và Tiểu Ly, họ cùng nhau chờ đợi tin tức về tình trạng của Cố Văn Cường. Mọi thứ diễn ra chậm chạp, và sự lo lắng dường như không có hồi kết.
Một lúc sau, Dương Khuê bước vào bệnh viện. Cô ta đã nghe tin về việc Cố Văn Cường bị tấn công và đến để hỏi thăm. Cô ta bước tới gần Minh Lan, cố gắng giữ vẻ mặt quan tâm nhưng trong ánh mắt có điều gì đó không thật lòng.
"Minh Lan, mình nghe nói Văn Cường bị thương. Mình rất lo lắng. Cậu ấy sao rồi? Có ổn không?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm nhưng không giấu được chút gì đó bất thường.
Minh Lan nhìn Dương Khuê, cảm thấy nghi ngờ. Dương Khuê đã từng gây rắc rối cho Tiểu Ly, và việc cô ta đến đây làm Minh Lan cảm thấy không thoải mái. "Cậu ta đang hôn mê. Chúng tôi đang chờ đợi xem tình trạng của cậu ấy như thế nào," cô nói, giọng lạnh lùng.
Dương Khuê cố gắng giữ vẻ mặt quan tâm. "Ồ, thật đáng tiếc. Mình hy vọng cậu ấy sẽ sớm bình phục. Mình chỉ muốn hỏi thăm và xem có thể giúp gì được không," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không thực sự chân thành.
Minh Lan không tin tưởng Dương Khuê. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, và sự hiện diện của Dương Khuê chỉ làm cô nghi ngờ thêm. Cô nhớ lại những lần Dương Khuê cố gắng hãm hại Tiểu Ly, và giờ đây, sự xuất hiện của cô ta tại bệnh viện dường như không phải chỉ vì lòng tốt.
Minh Tuấn bước tới, nhìn Dương Khuê với ánh mắt cảnh báo. "Chúng tôi không cần sự giúp đỡ của cô. Cô chỉ cần ở đây là đủ rồi. Cảm ơn vì đã quan tâm," anh nói, giọng cứng rắn.
Dương Khuê nhìn Minh Tuấn, rồi nhìn Minh Lan, cảm thấy bị đẩy ra ngoài. Cô ta cười nhạt, rồi rời đi, biết rằng mình không được chào đón. Minh Lan cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ta rời đi, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ. Cô biết rằng Dương Khuê có thể liên quan đến việc tấn công Cố Văn Cường, và cô không muốn để cô ta gây thêm rắc rối.
Minh Tuấn và Tiểu Ly ở lại bệnh viện, chờ đợi tin tức về tình trạng của Cố Văn Cường. Minh Lan cảm thấy rằng nhiệm vụ của mình là chăm sóc và bảo vệ bạn bè, đồng thời phải cảnh giác với những âm mưu có thể xảy ra từ phía Dương Khuê. Cô không muốn để người khác phải chịu đựng thêm đau khổ vì sự ganh tị và ích kỷ.
Tiểu Ly ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng nặng trĩu khi nghĩ về Cố Văn Cường. Cô biết rằng cậu ta đã bị thương nặng và chưa biết khi nào mới tỉnh lại. Minh Tuấn ngồi bên cạnh, cố gắng an ủi và giữ cho cô bình tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Minh Lan cũng ngồi đó, cảm thấy trách nhiệm và lo lắng cho bạn mình.
Điện thoại của Tiểu Ly rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Cô mở điện thoại ra, thấy rằng đó là tin nhắn từ Dương Hiệp. "Tiểu Ly, em ở bệnh viện sao? Anh thấy em lúc nãy. Có chuyện gì xảy ra?" anh hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn từ anh trai. Dù giữa họ có những khoảng cách, nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm khi có Dương Hiệp quan tâm. Cô trả lời tin nhắn, kể hết mọi chuyện đã xảy ra, từ việc Minh Lan và Cố Văn Cường bị tấn công, cho đến việc cậu ta bị thương nặng và đang trong tình trạng hôn mê.
Dương Hiệp nhanh chóng trả lời lại, giọng cũng không giấu được sự lo lắng. "Anh hiểu rồi. Anh nghe nói về vụ tấn công này. Anh cũng nghi ngờ Dương Khuê có liên quan, nhưng chưa có bằng chứng. Anh sẽ điều tra thêm. Em hãy cẩn thận," anh nói, giọng đầy sự thận trọng.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ lòng khi biết rằng Dương Hiệp đang điều tra vụ việc và anh không bỏ qua những nghi ngờ về Dương Khuê. Nhưng sau đó, Dương Hiệp tiếp tục nói về một điều khác khiến Tiểu Ly lo lắng hơn. "Mẹ anh đã về nước rồi. Bà có thể sẽ đến gặp em. Anh không biết bà có ý định gì, nhưng em hãy cẩn thận. Anh sẽ cố gắng ngăn bà nếu bà gây rắc rối cho em," anh nói, giọng đầy sự lo lắng.
Tiểu Ly cảm thấy sợ hãi khi nghe tin về mẹ của Dương Hiệp, Lê Hương. Bà ta là người phụ nữ đầy tham vọng và không thích Tiểu Ly từ trước. Nếu bà ta đã trở về, điều đó có nghĩa là nhiều rắc rối đang chờ đợi cô. "Anh Hiệp, em sợ bà ấy. Bà ấy không thích em," cô nhắn lại, giọng đầy sự lo lắng.
Dương Hiệp cố gắng trấn an em gái. "Anh biết. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ em. Nhưng em hãy cẩn thận và tránh gặp bà ta nếu có thể. Anh sẽ nói chuyện với bà và cố gắng giải thích tình hình," anh trả lời, giọng đầy sự quyết tâm.
Tiểu Ly cảm thấy bất an. Cô biết rằng Lê Hương có thể gây rắc rối cho mình, và việc bà ta trở về chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Cô quyết định sẽ ở bên Minh Tuấn và Minh Lan, biết rằng họ là những người sẽ bảo vệ cô. Cô cũng tin tưởng Dương Hiệp sẽ làm mọi thứ để giữ an toàn cho cô.
Cuộc sống của Tiểu Ly luôn đầy biến động, nhưng cô biết rằng mình không đơn độc. Cô sẽ đối mặt với những thử thách phía trước, biết rằng có những người yêu thương và bảo vệ cô. Sự trở lại của Lê Hương có thể là một mối đe dọa, nhưng Tiểu Ly sẽ không để bà ta phá hỏng cuộc sống mà cô đang cố gắng xây dựng.
Một lúc sau, Đỗ Tâm, mẹ của Cố Văn Cường, đến bệnh viện. Bà ấy rõ ràng rất buồn bã và lo lắng khi biết con trai mình bị thương nặng. Khi bà nhìn thấy Minh Lan đứng đó, vẻ mặt đầy sự lo lắng và áy náy, bà mỉm cười nhẹ nhàng, dù nụ cười của bà đầy sự mệt mỏi.
"Cháu là Minh Lan phải không? Cháu là bạn của Văn Cường?" Đỗ Tâm hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu được nỗi buồn.
Minh Lan gật đầu, cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai. "Vâng, cháu là bạn của Cường. Cháu xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này. Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cháu sẽ làm mọi thứ để giúp đỡ," cô nói, giọng đầy sự thành thật.
Đỗ Tâm thở dài, cảm thấy một chút an ủi khi có Minh Lan bên cạnh. "Không sao, không phải lỗi của cháu. Chúng ta không thể kiểm soát mọi thứ. Nhưng cháu có thể giúp mẹ chăm sóc Văn Cường được không? Cháu có vẻ là một người bạn tốt, và Văn Cường chắc chắn sẽ cần sự hỗ trợ khi tỉnh lại," bà nói, giọng đầy sự biết ơn.
Minh Lan gật đầu. "Cháu sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Cường. Cháu sẽ ở đây cho đến khi cậu ấy tỉnh lại," cô nói, cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ và hỗ trợ bạn mình.
Đỗ Tâm mỉm cười nhẹ, rồi rời đi để nói chuyện với bác sĩ. Minh Lan quay lại với Minh Tuấn và Tiểu Ly, họ cùng nhau chờ đợi tin tức về tình trạng của Cố Văn Cường. Mọi thứ diễn ra chậm chạp, và sự lo lắng dường như không có hồi kết.
Một lúc sau, Dương Khuê bước vào bệnh viện. Cô ta đã nghe tin về việc Cố Văn Cường bị tấn công và đến để hỏi thăm. Cô ta bước tới gần Minh Lan, cố gắng giữ vẻ mặt quan tâm nhưng trong ánh mắt có điều gì đó không thật lòng.
"Minh Lan, mình nghe nói Văn Cường bị thương. Mình rất lo lắng. Cậu ấy sao rồi? Có ổn không?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm nhưng không giấu được chút gì đó bất thường.
Minh Lan nhìn Dương Khuê, cảm thấy nghi ngờ. Dương Khuê đã từng gây rắc rối cho Tiểu Ly, và việc cô ta đến đây làm Minh Lan cảm thấy không thoải mái. "Cậu ta đang hôn mê. Chúng tôi đang chờ đợi xem tình trạng của cậu ấy như thế nào," cô nói, giọng lạnh lùng.
Dương Khuê cố gắng giữ vẻ mặt quan tâm. "Ồ, thật đáng tiếc. Mình hy vọng cậu ấy sẽ sớm bình phục. Mình chỉ muốn hỏi thăm và xem có thể giúp gì được không," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không thực sự chân thành.
Minh Lan không tin tưởng Dương Khuê. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, và sự hiện diện của Dương Khuê chỉ làm cô nghi ngờ thêm. Cô nhớ lại những lần Dương Khuê cố gắng hãm hại Tiểu Ly, và giờ đây, sự xuất hiện của cô ta tại bệnh viện dường như không phải chỉ vì lòng tốt.
Minh Tuấn bước tới, nhìn Dương Khuê với ánh mắt cảnh báo. "Chúng tôi không cần sự giúp đỡ của cô. Cô chỉ cần ở đây là đủ rồi. Cảm ơn vì đã quan tâm," anh nói, giọng cứng rắn.
Dương Khuê nhìn Minh Tuấn, rồi nhìn Minh Lan, cảm thấy bị đẩy ra ngoài. Cô ta cười nhạt, rồi rời đi, biết rằng mình không được chào đón. Minh Lan cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ta rời đi, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ. Cô biết rằng Dương Khuê có thể liên quan đến việc tấn công Cố Văn Cường, và cô không muốn để cô ta gây thêm rắc rối.
Minh Tuấn và Tiểu Ly ở lại bệnh viện, chờ đợi tin tức về tình trạng của Cố Văn Cường. Minh Lan cảm thấy rằng nhiệm vụ của mình là chăm sóc và bảo vệ bạn bè, đồng thời phải cảnh giác với những âm mưu có thể xảy ra từ phía Dương Khuê. Cô không muốn để người khác phải chịu đựng thêm đau khổ vì sự ganh tị và ích kỷ.
Tiểu Ly ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng nặng trĩu khi nghĩ về Cố Văn Cường. Cô biết rằng cậu ta đã bị thương nặng và chưa biết khi nào mới tỉnh lại. Minh Tuấn ngồi bên cạnh, cố gắng an ủi và giữ cho cô bình tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Minh Lan cũng ngồi đó, cảm thấy trách nhiệm và lo lắng cho bạn mình.
Điện thoại của Tiểu Ly rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Cô mở điện thoại ra, thấy rằng đó là tin nhắn từ Dương Hiệp. "Tiểu Ly, em ở bệnh viện sao? Anh thấy em lúc nãy. Có chuyện gì xảy ra?" anh hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn từ anh trai. Dù giữa họ có những khoảng cách, nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm khi có Dương Hiệp quan tâm. Cô trả lời tin nhắn, kể hết mọi chuyện đã xảy ra, từ việc Minh Lan và Cố Văn Cường bị tấn công, cho đến việc cậu ta bị thương nặng và đang trong tình trạng hôn mê.
Dương Hiệp nhanh chóng trả lời lại, giọng cũng không giấu được sự lo lắng. "Anh hiểu rồi. Anh nghe nói về vụ tấn công này. Anh cũng nghi ngờ Dương Khuê có liên quan, nhưng chưa có bằng chứng. Anh sẽ điều tra thêm. Em hãy cẩn thận," anh nói, giọng đầy sự thận trọng.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ lòng khi biết rằng Dương Hiệp đang điều tra vụ việc và anh không bỏ qua những nghi ngờ về Dương Khuê. Nhưng sau đó, Dương Hiệp tiếp tục nói về một điều khác khiến Tiểu Ly lo lắng hơn. "Mẹ anh đã về nước rồi. Bà có thể sẽ đến gặp em. Anh không biết bà có ý định gì, nhưng em hãy cẩn thận. Anh sẽ cố gắng ngăn bà nếu bà gây rắc rối cho em," anh nói, giọng đầy sự lo lắng.
Tiểu Ly cảm thấy sợ hãi khi nghe tin về mẹ của Dương Hiệp, Lê Hương. Bà ta là người phụ nữ đầy tham vọng và không thích Tiểu Ly từ trước. Nếu bà ta đã trở về, điều đó có nghĩa là nhiều rắc rối đang chờ đợi cô. "Anh Hiệp, em sợ bà ấy. Bà ấy không thích em," cô nhắn lại, giọng đầy sự lo lắng.
Dương Hiệp cố gắng trấn an em gái. "Anh biết. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ em. Nhưng em hãy cẩn thận và tránh gặp bà ta nếu có thể. Anh sẽ nói chuyện với bà và cố gắng giải thích tình hình," anh trả lời, giọng đầy sự quyết tâm.
Tiểu Ly cảm thấy bất an. Cô biết rằng Lê Hương có thể gây rắc rối cho mình, và việc bà ta trở về chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Cô quyết định sẽ ở bên Minh Tuấn và Minh Lan, biết rằng họ là những người sẽ bảo vệ cô. Cô cũng tin tưởng Dương Hiệp sẽ làm mọi thứ để giữ an toàn cho cô.
Cuộc sống của Tiểu Ly luôn đầy biến động, nhưng cô biết rằng mình không đơn độc. Cô sẽ đối mặt với những thử thách phía trước, biết rằng có những người yêu thương và bảo vệ cô. Sự trở lại của Lê Hương có thể là một mối đe dọa, nhưng Tiểu Ly sẽ không để bà ta phá hỏng cuộc sống mà cô đang cố gắng xây dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.