Chương 17
Nhanam
20/05/2024
Minh Tuấn lo lắng cho Tiểu Ly sau khi biết về việc Lê Hương trở lại. Trên đường về nhà, anh luôn giữ vẻ mặt trầm tư, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi xem cô có ổn không. Tiểu Ly có vẻ hơi căng thẳng, nhưng Minh Tuấn cố gắng an ủi cô bằng những lời động viên dịu dàng.
"Khi về nhà, em hãy cẩn thận. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ, đừng ngần ngại gọi cho anh. Anh luôn ở đây cho em," Minh Tuấn nói, giọng đầy sự chân thành.
Tiểu Ly gật đầu, biết rằng Minh Tuấn luôn quan tâm đến cô. "Em sẽ làm theo. Cảm ơn anh, Minh Tuấn. Em cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng anh luôn ở bên," cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Minh Tuấn đưa Tiểu Ly về đến nhà, đứng bên ngoài để chắc chắn rằng cô vào nhà an toàn. "Em hãy nghỉ ngơi và nhớ những gì anh dặn. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, hãy gọi cho anh ngay," anh nói, rồi mỉm cười nhẹ. "Anh sẽ không để ai làm tổn thương em."
Tiểu Ly cười nhẹ. "Em sẽ làm theo. Cảm ơn anh, Minh Tuấn. Em sẽ gọi nếu cần," cô nói, rồi bước vào nhà.
Nhưng khi bước vào nhà, Tiểu Ly ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng. Trong phòng khách, cô thấy Dương Khuê đang ngồi cùng Dương Hiệp, và kế bên là Lê Hương. Bà ta là người mẹ kế của Dương Hiệp, người luôn không thích Tiểu Ly từ trước. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ly bước vào, Lê Hương nở nụ cười giả vờ thân thiện.
"Ôi, Tiểu Ly! Con về rồi à? Mẹ đang chờ con. Mẹ nghe nói con ở bệnh viện hôm nay, con có sao không?" Lê Hương hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm giả tạo.
Tiểu Ly cảm thấy bất an. Bà ta luôn có cách làm mọi thứ trở nên khó chịu, và sự giả vờ quan tâm này khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô biết rằng bà ta không thực sự quan tâm đến mình, mà chỉ đang cố gắng tìm cách kiểm soát mọi thứ.
"Con không sao. Con chỉ đến bệnh viện để thăm bạn," Tiểu Ly trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Cô nhìn về phía Dương Hiệp, ánh mắt đầy sự hỏi han, nhưng anh trai cô không thể hiện nhiều cảm xúc.
Lê Hương cười. "Vậy à? Mẹ chỉ muốn chắc chắn rằng con ổn. Mẹ muốn con cảm thấy như gia đình. Chúng ta cần phải ở bên nhau, đúng không?" Bà ta nói, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt không che giấu được sự toan tính.
Tiểu Ly gật đầu, không muốn tranh cãi. "Con hiểu rồi. Con cảm ơn mẹ," cô nói, nhưng trong lòng cô biết rằng Lê Hương không thực sự coi cô như con gái ruột. Bà ta luôn có cách làm mọi thứ trở nên khó chịu, và cô không muốn dính vào những trò chơi quyền lực của bà ta.
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô không thoải mái. Anh cũng nhận ra rằng sự trở lại của Lê Hương có thể gây rắc rối cho em gái mình, nhưng anh không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Anh quyết định sẽ giữ bình tĩnh và không để Lê Hương kiểm soát tình hình.
Tiểu Ly bước vào phòng, cố gắng giữ bình tĩnh và tránh bất kỳ cuộc xung đột nào với Lê Hương. Cô biết rằng bà ta có thể là nguồn gây rắc rối, và cô phải cẩn thận để không bị cuốn vào những âm mưu và toan tính. Cô quyết định sẽ giữ liên lạc với Minh Tuấn và không để bất kỳ ai làm tổn thương mình.
Tiểu Ly vừa bước vào phòng, ngồi xuống giường và thở dài nhẹ nhõm. Cô cảm thấy căng thẳng khi phải đối mặt với Lê Hương và Dương Khuê trong cùng một nhà. Cả hai đều không thực sự quan tâm đến cô, và sự trở lại của họ chỉ làm tăng thêm áp lực cho Tiểu Ly. Cô muốn có một chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng tiếng gõ cửa nhanh chóng phá vỡ sự yên lặng.
"Tiểu Ly, con có trong đó không?" Lê Hương gọi, giọng vẫn giữ vẻ thân thiện giả tạo. "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Tiểu Ly cảm thấy khó chịu nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Con đang ở đây, mẹ muốn gì?" cô trả lời, giọng không muốn tạo thêm căng thẳng.
Lê Hương mở cửa bước vào, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt đầy sự toan tính. "Mẹ nghĩ rằng Dương Khuê nên ngủ cùng con. Phòng của con đủ lớn để hai đứa ở chung. Dù các con có chút hiểu lầm, nhưng gia đình nên hòa thuận, đúng không?" bà ta nói, giọng như thể đang khuyên nhủ.
Tiểu Ly không tin vào tai mình. Dương Khuê là người đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cô, và bây giờ Lê Hương lại đề nghị để cô ta ngủ cùng phòng với mình. Cô biết rằng điều này không phải vì mục đích tốt đẹp, mà chỉ để gây thêm căng thẳng.
"Con nghĩ Dương Khuê có thể ở phòng khác. Con không nghĩ việc ngủ cùng phòng là ý kiến hay," Tiểu Ly nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng rõ ràng.
Lê Hương nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt giả tạo. "Ồ, được thôi. Mẹ chỉ nghĩ rằng hai con nên có cơ hội làm lành. Nhưng nếu con không muốn, mẹ cũng không ép buộc. Nhưng mẹ nghĩ rằng gia đình nên ở cùng nhau, đặc biệt là trong căn nhà cũ kỹ này," bà ta nói, giọng đầy ẩn ý. "Con có nghĩ rằng nên chuyển đến một nơi tốt hơn không? Nhà mới, sạch sẽ, tiện nghi hơn. Mẹ có thể sắp xếp được."
Tiểu Ly biết rằng Lê Hương đang cố gắng loại bỏ mọi dấu vết của mẹ ruột cô. Bà ta không bao giờ thích căn nhà này, vì nó gợi nhớ đến quá khứ mà bà ta không muốn nhớ đến. Nhưng đối với Tiểu Ly, đây là nhà của mẹ cô, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm quý giá.
"Con không muốn rời khỏi đây. Đây là nhà của mẹ con. Con sẽ không đi đâu cả," Tiểu Ly nói, giọng đầy quyết tâm. "Mẹ có thể chọn nơi khác, nhưng con muốn ở lại đây."
Lê Hương cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng sự khó chịu hiện rõ trong ánh mắt. Bà ta không thích bị từ chối, và việc Tiểu Ly cứng rắn khiến bà ta không hài lòng. Nhưng bà ta cũng không muốn tạo thêm căng thẳng vào lúc này.
"Được rồi, mẹ hiểu. Mẹ chỉ muốn tốt cho con. Nhưng nếu con muốn thay đổi ý định, hãy cho mẹ biết," Lê Hương nói, rồi rời khỏi phòng, cố gắng che giấu sự khó chịu của mình.
Tiểu Ly thở phào khi Lê Hương rời đi. Cô biết rằng bà ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định thay đổi mọi thứ, nhưng cô cũng biết rằng mình phải bảo vệ những gì thuộc về mẹ mình. Cô quyết tâm sẽ không để ai làm thay đổi cuộc sống mà cô đang cố gắng xây dựng.
Sau khi Lê Hương rời khỏi phòng, Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tuy nhiên, sự yên tĩnh không kéo dài lâu khi Dương Khuê bước vào, mang theo vẻ mặt khó chịu và có chút châm chọc. Cô ta bước vào phòng, nhìn xung quanh một lượt rồi khóa cửa lại, động tác đó khiến Tiểu Ly cảm thấy không thoải mái và có chút sợ hãi.
"Dương Khuê, cậu muốn gì?" Tiểu Ly hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Cô biết rằng Dương Khuê có thể rất nguy hiểm, và việc cô ta khóa cửa khiến cô cảm thấy lo lắng.
Dương Khuê thản nhiên nằm lên giường của Tiểu Ly, tay gác qua đầu, rồi ra vẻ như đây là phòng của mình. "À, chỉ là mình thấy hơi mệt. Nghĩ rằng ngủ cùng cậu một lúc sẽ thoải mái hơn," cô ta nói, giọng đầy vẻ châm chọc. "Chúng ta là chị em trong gia đình, đúng không? Sao cậu phải lo lắng như vậy?"
Tiểu Ly cảm thấy sự giả tạo trong lời nói của Dương Khuê. Cô biết rằng cô ta không hề quan tâm đến mối quan hệ chị em hay gia đình, mà chỉ muốn tạo rắc rối và gây áp lực cho cô. "Mình nghĩ cậu có thể ngủ ở phòng khác. Đây là phòng của mình, và mình không muốn bị làm phiền," cô nói, giọng cứng rắn.
Dương Khuê cười nhạt, như thể không quan tâm đến lời nói của Tiểu Ly. "Đừng như vậy, Tiểu Ly. Mình chỉ muốn tạo thêm mối quan hệ giữa chúng ta thôi. Mình muốn chúng ta hòa thuận, phải không?" cô ta nói, nhưng ánh mắt đầy sự toan tính.
Tiểu Ly cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Dương Khuê nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô ta nhắc đến vụ tai nạn của Cố Văn Cường, giọng đầy vẻ tò mò. "À, mình nghe nói bạn của cậu, Cố Văn Cường, đã bị tai nạn. Cậu ấy có sao không? Mình rất tò mò về vụ tai nạn này," cô ta nói, giọng như thể đang nhắc đến điều gì đó rất quan trọng.
Tiểu Ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Sự quan tâm của Dương Khuê về vụ tai nạn không có vẻ gì là chân thành, và cô bắt đầu nghi ngờ rằng Dương Khuê có liên quan đến việc này. "Cậu ấy đang hôn mê. Chúng ta không biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại," cô trả lời, giọng đầy sự nghi ngờ.
Dương Khuê nhìn Tiểu Ly, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt đầy vẻ châm chọc. "Ồ, thật đáng tiếc. Cậu ấy là bạn của cậu, đúng không? Hy vọng cậu ấy sẽ sớm bình phục. Nhưng cậu không nghĩ rằng tai nạn này hơi lạ sao? Có thể là do ai đó muốn gây rắc rối," cô ta nói, giọng như thể đang gợi ý điều gì đó.
Tiểu Ly cảm thấy sự nghi ngờ ngày càng rõ ràng. Dương Khuê có thể đang cố gắng tạo áp lực hoặc thậm chí đe dọa cô. Cô biết rằng Dương Khuê có thể liên quan đến vụ tai nạn, và sự tò mò của cô ta chỉ khiến cô càng chắc chắn hơn về điều này.
Tiểu Ly quyết định không để Dương Khuê tạo áp lực cho mình. "Mình không biết ai gây ra vụ tai nạn. Nhưng nếu ai đó làm điều này, họ sẽ phải trả giá," cô nói, giọng cứng rắn.
Dương Khuê cười nhạt, nhưng không nói gì thêm. Cô ta đứng dậy và rời khỏi phòng, để lại Tiểu Ly với sự lo lắng và nghi ngờ. Tiểu Ly biết rằng Dương Khuê có thể rất nguy hiểm, và cô cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết. Nhưng cô cũng biết rằng mình không đơn độc, và có những người sẽ bảo vệ cô khỏi những mối đe dọa.
"Khi về nhà, em hãy cẩn thận. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ, đừng ngần ngại gọi cho anh. Anh luôn ở đây cho em," Minh Tuấn nói, giọng đầy sự chân thành.
Tiểu Ly gật đầu, biết rằng Minh Tuấn luôn quan tâm đến cô. "Em sẽ làm theo. Cảm ơn anh, Minh Tuấn. Em cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng anh luôn ở bên," cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Minh Tuấn đưa Tiểu Ly về đến nhà, đứng bên ngoài để chắc chắn rằng cô vào nhà an toàn. "Em hãy nghỉ ngơi và nhớ những gì anh dặn. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, hãy gọi cho anh ngay," anh nói, rồi mỉm cười nhẹ. "Anh sẽ không để ai làm tổn thương em."
Tiểu Ly cười nhẹ. "Em sẽ làm theo. Cảm ơn anh, Minh Tuấn. Em sẽ gọi nếu cần," cô nói, rồi bước vào nhà.
Nhưng khi bước vào nhà, Tiểu Ly ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng. Trong phòng khách, cô thấy Dương Khuê đang ngồi cùng Dương Hiệp, và kế bên là Lê Hương. Bà ta là người mẹ kế của Dương Hiệp, người luôn không thích Tiểu Ly từ trước. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ly bước vào, Lê Hương nở nụ cười giả vờ thân thiện.
"Ôi, Tiểu Ly! Con về rồi à? Mẹ đang chờ con. Mẹ nghe nói con ở bệnh viện hôm nay, con có sao không?" Lê Hương hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm giả tạo.
Tiểu Ly cảm thấy bất an. Bà ta luôn có cách làm mọi thứ trở nên khó chịu, và sự giả vờ quan tâm này khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô biết rằng bà ta không thực sự quan tâm đến mình, mà chỉ đang cố gắng tìm cách kiểm soát mọi thứ.
"Con không sao. Con chỉ đến bệnh viện để thăm bạn," Tiểu Ly trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Cô nhìn về phía Dương Hiệp, ánh mắt đầy sự hỏi han, nhưng anh trai cô không thể hiện nhiều cảm xúc.
Lê Hương cười. "Vậy à? Mẹ chỉ muốn chắc chắn rằng con ổn. Mẹ muốn con cảm thấy như gia đình. Chúng ta cần phải ở bên nhau, đúng không?" Bà ta nói, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt không che giấu được sự toan tính.
Tiểu Ly gật đầu, không muốn tranh cãi. "Con hiểu rồi. Con cảm ơn mẹ," cô nói, nhưng trong lòng cô biết rằng Lê Hương không thực sự coi cô như con gái ruột. Bà ta luôn có cách làm mọi thứ trở nên khó chịu, và cô không muốn dính vào những trò chơi quyền lực của bà ta.
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô không thoải mái. Anh cũng nhận ra rằng sự trở lại của Lê Hương có thể gây rắc rối cho em gái mình, nhưng anh không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Anh quyết định sẽ giữ bình tĩnh và không để Lê Hương kiểm soát tình hình.
Tiểu Ly bước vào phòng, cố gắng giữ bình tĩnh và tránh bất kỳ cuộc xung đột nào với Lê Hương. Cô biết rằng bà ta có thể là nguồn gây rắc rối, và cô phải cẩn thận để không bị cuốn vào những âm mưu và toan tính. Cô quyết định sẽ giữ liên lạc với Minh Tuấn và không để bất kỳ ai làm tổn thương mình.
Tiểu Ly vừa bước vào phòng, ngồi xuống giường và thở dài nhẹ nhõm. Cô cảm thấy căng thẳng khi phải đối mặt với Lê Hương và Dương Khuê trong cùng một nhà. Cả hai đều không thực sự quan tâm đến cô, và sự trở lại của họ chỉ làm tăng thêm áp lực cho Tiểu Ly. Cô muốn có một chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng tiếng gõ cửa nhanh chóng phá vỡ sự yên lặng.
"Tiểu Ly, con có trong đó không?" Lê Hương gọi, giọng vẫn giữ vẻ thân thiện giả tạo. "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Tiểu Ly cảm thấy khó chịu nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Con đang ở đây, mẹ muốn gì?" cô trả lời, giọng không muốn tạo thêm căng thẳng.
Lê Hương mở cửa bước vào, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt đầy sự toan tính. "Mẹ nghĩ rằng Dương Khuê nên ngủ cùng con. Phòng của con đủ lớn để hai đứa ở chung. Dù các con có chút hiểu lầm, nhưng gia đình nên hòa thuận, đúng không?" bà ta nói, giọng như thể đang khuyên nhủ.
Tiểu Ly không tin vào tai mình. Dương Khuê là người đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cô, và bây giờ Lê Hương lại đề nghị để cô ta ngủ cùng phòng với mình. Cô biết rằng điều này không phải vì mục đích tốt đẹp, mà chỉ để gây thêm căng thẳng.
"Con nghĩ Dương Khuê có thể ở phòng khác. Con không nghĩ việc ngủ cùng phòng là ý kiến hay," Tiểu Ly nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng rõ ràng.
Lê Hương nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt giả tạo. "Ồ, được thôi. Mẹ chỉ nghĩ rằng hai con nên có cơ hội làm lành. Nhưng nếu con không muốn, mẹ cũng không ép buộc. Nhưng mẹ nghĩ rằng gia đình nên ở cùng nhau, đặc biệt là trong căn nhà cũ kỹ này," bà ta nói, giọng đầy ẩn ý. "Con có nghĩ rằng nên chuyển đến một nơi tốt hơn không? Nhà mới, sạch sẽ, tiện nghi hơn. Mẹ có thể sắp xếp được."
Tiểu Ly biết rằng Lê Hương đang cố gắng loại bỏ mọi dấu vết của mẹ ruột cô. Bà ta không bao giờ thích căn nhà này, vì nó gợi nhớ đến quá khứ mà bà ta không muốn nhớ đến. Nhưng đối với Tiểu Ly, đây là nhà của mẹ cô, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm quý giá.
"Con không muốn rời khỏi đây. Đây là nhà của mẹ con. Con sẽ không đi đâu cả," Tiểu Ly nói, giọng đầy quyết tâm. "Mẹ có thể chọn nơi khác, nhưng con muốn ở lại đây."
Lê Hương cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng sự khó chịu hiện rõ trong ánh mắt. Bà ta không thích bị từ chối, và việc Tiểu Ly cứng rắn khiến bà ta không hài lòng. Nhưng bà ta cũng không muốn tạo thêm căng thẳng vào lúc này.
"Được rồi, mẹ hiểu. Mẹ chỉ muốn tốt cho con. Nhưng nếu con muốn thay đổi ý định, hãy cho mẹ biết," Lê Hương nói, rồi rời khỏi phòng, cố gắng che giấu sự khó chịu của mình.
Tiểu Ly thở phào khi Lê Hương rời đi. Cô biết rằng bà ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định thay đổi mọi thứ, nhưng cô cũng biết rằng mình phải bảo vệ những gì thuộc về mẹ mình. Cô quyết tâm sẽ không để ai làm thay đổi cuộc sống mà cô đang cố gắng xây dựng.
Sau khi Lê Hương rời khỏi phòng, Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tuy nhiên, sự yên tĩnh không kéo dài lâu khi Dương Khuê bước vào, mang theo vẻ mặt khó chịu và có chút châm chọc. Cô ta bước vào phòng, nhìn xung quanh một lượt rồi khóa cửa lại, động tác đó khiến Tiểu Ly cảm thấy không thoải mái và có chút sợ hãi.
"Dương Khuê, cậu muốn gì?" Tiểu Ly hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Cô biết rằng Dương Khuê có thể rất nguy hiểm, và việc cô ta khóa cửa khiến cô cảm thấy lo lắng.
Dương Khuê thản nhiên nằm lên giường của Tiểu Ly, tay gác qua đầu, rồi ra vẻ như đây là phòng của mình. "À, chỉ là mình thấy hơi mệt. Nghĩ rằng ngủ cùng cậu một lúc sẽ thoải mái hơn," cô ta nói, giọng đầy vẻ châm chọc. "Chúng ta là chị em trong gia đình, đúng không? Sao cậu phải lo lắng như vậy?"
Tiểu Ly cảm thấy sự giả tạo trong lời nói của Dương Khuê. Cô biết rằng cô ta không hề quan tâm đến mối quan hệ chị em hay gia đình, mà chỉ muốn tạo rắc rối và gây áp lực cho cô. "Mình nghĩ cậu có thể ngủ ở phòng khác. Đây là phòng của mình, và mình không muốn bị làm phiền," cô nói, giọng cứng rắn.
Dương Khuê cười nhạt, như thể không quan tâm đến lời nói của Tiểu Ly. "Đừng như vậy, Tiểu Ly. Mình chỉ muốn tạo thêm mối quan hệ giữa chúng ta thôi. Mình muốn chúng ta hòa thuận, phải không?" cô ta nói, nhưng ánh mắt đầy sự toan tính.
Tiểu Ly cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Dương Khuê nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô ta nhắc đến vụ tai nạn của Cố Văn Cường, giọng đầy vẻ tò mò. "À, mình nghe nói bạn của cậu, Cố Văn Cường, đã bị tai nạn. Cậu ấy có sao không? Mình rất tò mò về vụ tai nạn này," cô ta nói, giọng như thể đang nhắc đến điều gì đó rất quan trọng.
Tiểu Ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Sự quan tâm của Dương Khuê về vụ tai nạn không có vẻ gì là chân thành, và cô bắt đầu nghi ngờ rằng Dương Khuê có liên quan đến việc này. "Cậu ấy đang hôn mê. Chúng ta không biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại," cô trả lời, giọng đầy sự nghi ngờ.
Dương Khuê nhìn Tiểu Ly, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt đầy vẻ châm chọc. "Ồ, thật đáng tiếc. Cậu ấy là bạn của cậu, đúng không? Hy vọng cậu ấy sẽ sớm bình phục. Nhưng cậu không nghĩ rằng tai nạn này hơi lạ sao? Có thể là do ai đó muốn gây rắc rối," cô ta nói, giọng như thể đang gợi ý điều gì đó.
Tiểu Ly cảm thấy sự nghi ngờ ngày càng rõ ràng. Dương Khuê có thể đang cố gắng tạo áp lực hoặc thậm chí đe dọa cô. Cô biết rằng Dương Khuê có thể liên quan đến vụ tai nạn, và sự tò mò của cô ta chỉ khiến cô càng chắc chắn hơn về điều này.
Tiểu Ly quyết định không để Dương Khuê tạo áp lực cho mình. "Mình không biết ai gây ra vụ tai nạn. Nhưng nếu ai đó làm điều này, họ sẽ phải trả giá," cô nói, giọng cứng rắn.
Dương Khuê cười nhạt, nhưng không nói gì thêm. Cô ta đứng dậy và rời khỏi phòng, để lại Tiểu Ly với sự lo lắng và nghi ngờ. Tiểu Ly biết rằng Dương Khuê có thể rất nguy hiểm, và cô cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết. Nhưng cô cũng biết rằng mình không đơn độc, và có những người sẽ bảo vệ cô khỏi những mối đe dọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.