Bức Vẽ Của Gió!

Chương 22: Chàng trai của nắng.

Windy

19/06/2013

Giọng nói nhẹ bâng như thầm thì rồi bị gió cuốn đi. Nắng từ đâu đổ về sáng lóa, nổi bật tư thế khoan khoái của chàng trai, nụ cười ngược nắng thong dong dán vào đôi mắt tròn đang mở hết cỡ.

Con đường im ắng trải dài .Trên vỉa hè, những chiếc lá khô bị ai đó vô tình giẫm vào, tạo nên thanh âm xào xạc.

Dáng người nhỏ nhắn cúi thấp đầu, mắt dán chặt vào đôi chân đang chậm chạp di chuyển của mình. Miệng nhẩm đếm từng bước chân nhưng đầu vô thức nghĩ đến đôi mắt nâu biết nói, dáng người cô độc đến đáng thương của chàng trai lạ mặt.

Đan Đan đột ngột dừng lại, mái đầu ngắn củn nặng nề hướng về phía ghế đá ven đường, đôi mắt to tròn bất chợt lóe sáng.

Sau khi ngồi vào vị trí đã xác định, cô gái bắt đầu khôi phục bộ dáng ngớ ngẩn ban nãy. Kể từ khi gặp người con trai đó, Đan Đan hoàn toàn mất tập trung, mọi hình ảnh về anh làm chiếc đầu vốn dĩ thông minh trở nên chậm chạp.

Thế là trên con đường vắng vẻ, vài người đi qua không khỏi chú ý đến cô gái ở chiếc ghế trên lề đường, khuôn mặt tuy đáng yêu nhưng tinh thần xem ra lại khá bất ổn.

Minh chứng là cô đang dùng ánh mắt thơ thẩn nhìn về phía lòng đường, đôi lúc lắc nhẹ đầu rồi thở dài ảo não.

Đương lúc ngán ngẩm về mối suy tư vô cớ, gương mặt tròn đáng yêu bỗng biến sắc, khóe mắt giật giật, trân trân nhìn về bên kia đường.

Ngay tức khắc, thân người nhỏ bé nhanh nhẹn lao xuống lòng đường, chạy như bay về “mục tiêu” đã rơi vào “tầm ngắm”.

Đan Đan vừa thở vừa gọi với theo đôi chân dài đang sải bước phía trước:

-Này anh…anh gì ơi! Này….dừng lại.

Ý thức được có người gọi mình, thân người cao lớn bất ngờ sững lại. Và hậu quả là “tai nạn ngoài ý muốn” đã xảy ra.

Vì mãi đuổi theo “mục tiêu” mà Đan Đan theo quán tính ngã nhào khi người kia đột ngột dừng bước. Thân người bé nhỏ hoàn toàn đổ sập lên thân người cao gầy, vài âm thanh “sống động” vang lên giữa con đường vắng lặng.

-Á….AAA.

Đan Đan nhắm tịt mắt, miệng la hét không ngừng mặc dù người cần hét hơn cô đang cắn răng chịu đau.

Thấy vật thể phía trên “gây án” mà còn ồn ào, chàng trai tốt bụng nhắc nhở.

-Người phải hét là tôi mới đúng, cô ồn ào gì chứ ?

Giọng nói trầm ấm quen thuộc cùng mùi oải hương nhè nhẹ tỏa ra khiến nhịp tim ai đó hoàn toàn mất kiểm soát, Đan Đan đỏ mặt, vội vã thay đổi tư thế.

Khuôn mặt hồng hồng ngẩng nhìn người đối diện, đôi tay rịn mồ hôi bám chặt gấu váy. Giọng nói lém lỉnh thường ngày bỗng dịu dàng hết mức có thể.

-Anh…anh còn nhớ tôi chứ ?

Chàng trai giật nhẹ khuôn mày, đôi mắt nâu chằm chằm nhìn vào cô gái trước mặt, mái tóc ngắn tinh ngịch, khuôn má tròn xinh xắn và đôi mắt cong lên chờ đợi. Tất cả được anh thu vào tầm mắt và đáp án cho câu hỏi trên là:

-Cô gái phiền phức!

-Hả ?

Đan Đan há hốc mồm, vẻ ngạc nhiên pha chút thất vọng. Anh ta đùa đấy à, cô là “ân nhân” cứu mạng, là người giúp anh thoát khỏi “nanh vuốt” tử thần. Thế mà kẻ vô tâm kia lại phũ phàng xác nhận cô là “cô gái phiền phức”.Thật không thể nào chịu nổi mà!

Thấy khuôn má đáng yêu bắt đầu đỏ lên, ánh mắt như sắp giết người đang hướng về mình. Thiên Bảo bất giác nhớ đến dáng vẻ hùng hồn mắng anh ở bệnh viện hôm nào.

-Nếu biết thế này tôi đã chẳng phí công cứu anh làm gì ? Cứ để tên mập béo đánh chết anh cho xong. Nhưng mọi người đều nhìn thấy tôi đưa anh vào đây, bây giờ anh mà chết thì chẳng phải tôi gián tiếp giết người à ?



Thiên Bảo mỉm cười, nụ cười ấm áp với chiếc răng khểnh rất duyên. Tay thong dong cho vào túi quần, chiếc bóng lớn đổ xuống mặt đường ngang nhiên che khuất ánh nhìn của cô gái nhỏ.

-Tôi đùa thôi! Cô giận đấy à, “ân nhân”!



Đan Đan bật cười, đôi mắt trong veo ánh lên tia rạng rỡ. Đây không phải con người bi lụy cô đã thấy, chàng trai ấy giờ đây rất khác biệt với nụ cười ấm áp và tươi vui .Có lẽ đó mới là bản chất thật của anh, thứ làm con tim tinh khôi của Đan Đan bắt đầu loang lỗ với những sắc màu vô cùng mới mẻ.

Miên mang với những suy nghĩ và xúc cảm hỗn độn, Đan Đan đứng bất động mà không hay Thiên Bảo đã xoay người bước đi.

Mãi khi dáng người cao lớn khuất dần, Đan Đan mới sực tỉnh. Đôi chân một lần nữa hoạt động hết công suất, lẽo đẽo chạy theo.

-À! Anh chưa cho tôi biết, anh tên gì?

-Thiên Bảo ! Dương Thiên Bảo.

-Còn tôi là Đan Đan.

Cứ thế cô gái vui vẻ đi bên cạnh chàng trai, lanh chanh hỏi những câu hỏi thật buồn cười.

Con đường dài bỗng chốc ngắn lại, khoảng lặng vô vị được những tiếng cười vừa vặn khuất lấp!

Không biết đã đi bao lâu, đến khi mặt hồ xanh trong hiện ra trước mặt. Hai kẻ đã mỏi nhừ , thất thểu lê thân mình đến bãi cỏ gần đó.

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua làm mặt hồ gợn lăn tăn, hai đôi chân thoải mái duỗi thẳng lên thảm cỏ mềm mượt, tận hưởng cảm giác mát lành của một không gian rất lý tưởng.

Phóng tầm mắt về phía xa, giọng nói cao vút ném vào khoảng không những thanh âm lém lỉnh.

-Tôi đoán anh không thể xác định được điểm dừng, rất muốn đi hết con đường phía trước, tìm kiếm thứ gì đó để quên đi mọi phiền muộn trong lòng!

Thiên Bảo yên lặng lắng nghe phán đoán vô cùng “tâm lý” của Đan Đan và anh thật sự ngỡ ngàng. Cô ấy nói không sai, Đan Đan đã hoàn toàn nhìn thấu những suy nghĩ của anh.

Sau những gì đã xảy ra, Thiên Bảo không còn tin vào bất kì thứ gì. Niềm tin duy nhất của anh, tình yêu bé nhỏ anh ôm ấp trong tim mười năm qua thực sự vỡ tan, để lại những mảnh gai sắc nhọn ghim chặt vào tâm hồn của Thiên Bảo. Anh muốn đi, muốn kéo dài con đường mờ mịt phía trước, anh không biết bao giờ mình sẽ dừng lại, sẽ xác định được mục tiêu.

Có lẽ như Đan Đan nói, Thiên Bảo đang tìm kiếm, mong chờ vào điều có thể chấp vá những mảnh tim rạn nứt, hy vọng thời gian sẽ bào mòn chiếc gai sắc nhọn đang nhói lên ở ngực anh trong từng nhịp thở.

Thiên Bảo đưa tay chống cằm, đôi môi quyến rũ nhếch lên đầy nghi vấn:

-Cô chắc chứ ?

Ánh nhìn xa xăm chợt thu về, đôi mắt to tròn nhấp nháy nét cười:

-Tôi không chắc nhưng nhìn vào mắt anh tôi cảm nhận được điều đó, có chút mơ hồ…hì…mà thôi, anh cứ xem là tôi nói nhảm đi!

Thiên Bảo thực sự ngỡ ngàng, tất cả mọi thứ thuộc về cô gái này rất đặc biệt. Một con người mang dáng vẻ nghịch ngợm, cá tính nhưng tâm hồn lại vô cùng tinh tế.

Một tia tò mò nhanh chóng lướt qua, Đan Đan cuối đầu nhìn xuống nền cỏ non xanh, tay búng búng vài ngọn cỏ gần đó.

-Thật ra tôi có chút tò mò. Hôm ở bệnh viện, lúc bị thương anh luôn miệng gọi tên một người….hình như là…Vân…Linh. Cô ấy….

Sau khi thắc mắc được đưa ra, Đan Đan bối rối đưa mắt về Thiên Bảo, quan sát thật rõ từng động tác của anh.

Chỉ thấy đôi mắt nâu bỗng chốc sâu hun hút, cơ mặt biến động theo chiều hướng quen thuộc. Là vẻ đau thương, bộ dạng tuyệt vọng hôm nào, điều khiến Đan Đan chỉ muốn câu hỏi vừa rồi chưa từng phát ra.

Một khoảng trầm mặc, hơi thở nặng nề đè lên từng phân tử khí.Gió ngừng thổi, mặt hồ cũng thôi đùa nghịch, phẳng lặng như tâm hồn của Thiên Bảo giờ đây.

Giọng nói đều đều vang lên nhưng lại buồn đến nao lòng.

-Cô ấy là người tôi yêu suốt mười năm. Từ lúc rời khỏi đây, chưa bao giờ tôi thôi yêu và nhớ về cô ấy. Có lúc tôi mong ước cậu bé Thiên Bảo ngày xưa mãi mãi không lớn, như thế thì chúng tôi sẽ không phải rời xa nhau.

Nụ cười chua chát nhếch lên, khẽ khàng nhưng chất chồng khối đau đớn đang không ngừng dày xéo.

-Và cuối cùng tôi cũng trở về. Ngay từ khi gặp lại cô ấy, tôi ước mình đừng bao giờ trở lại đây. Dương Thiên Bảo sẽ cứ nuôi hy vọng, cứ nhớ về cô bé năm xưa mà tiếp tục cuộc sống, sẽ không phải bất lực nhìn kẻ khác cướp mất Vân Linh…..



Từng câu chữ cuối cùng rơi ra như mang chính con tim rỉ máu của Thiên Bảo kéo toạt khỏi lòng ngực. Đan Đan mím chặt môi, không biết từ bao giờ dòng chất lỏng nóng hổi đã chạy dài trên khuôn má.

Đôi bàn tay vụng về đưa lên lau sạch những giọt nước mắt vô nghĩa kia, cô hít vào thật sâu, cố gắng phá vỡ bầu không khí đặc sệt vị đắng chát.

-Thế nên hôm ấy anh muốn chết ở ngoài đường và tôi vô cớ trở thành mối phiền phức cho kẻ ngốc như anh ư?

-Này! Cô bảo ai ngốc thế !

Thiên Bảo nhanh chóng nhận thức được “mớ phiền phức” kia đang **** mình, phản ứng đầu tiên của anh là căng mắt cãi lại.

Đan Đan cười khì:

-Vì một cô gái mà bi lụy rồi tìm đến cái chết không phải ngốc mà là “đại ngốc”! Tôi nói cho anh biết, nếu anh từ bỏ mối tình mười năm của mình như thế thì Dương Thiên Bảo sẽ được liệt vào danh sách “Những kẻ ngốc nhất thế giới”.

Thiên Bảo trợn mắt, tâm trạng vốn dĩ không tốt bị Đan Đan chọc cho phát điên. Nghiến răng, đỏ mắt mà trả đũa:

-Cô…cô biết gì mà nói chứ ?

Đan Đan vòng hai tay trước ngực, bộ dạng thấu hiểu “sự đời” trưng ra đầy khiêu khích:

-Đúng là tôi chẳng biết gì cả. Nhưng anh thử đem cái tình yêu đơn phương suốt mười năm kia trao cho tình địch, người thực sự làm cô ấy hạnh phúc thì anh đâu phải là kẻ thất bại, chỉ là nhờ vả kẻ khác tiếp tục tình yêu đó thôi!

Đến lượt đối phương bất động, mọi hành động chuẩn bị bộc phát hoàn toàn đình chỉ.

Tại sao những điều đơn giản nhất mà anh không nhận ra, lại để một cô gái vừa đanh đá, vừa phiền phức nhìn thấu chứ?

Mãi lẩn quẩn trong quá khứ, gán ghép cái tình yêu trẻ dại suốt mười năm để khăng khăng ôm lấy những khổ đau, dày vò. Thiên Bảo mù mờ bước đi trên con đường bế tắc, tuyệt vọng.

Sao anh không nhìn thấy thứ ánh sáng mang tên “buông tay”, điểm dừng chân gọi là “từ bỏ”. Sẵn sàng trao đi tình cảm ấy cho Đình Hàn Phong, con người sỡ hữu quyền lực và cả tình yêu có thể làm Vân Linh hạnh phúc.

Cái cách mà hắn ta nhìn Vân Linh, từng cú đấm giáng vào Thiên bảo đã đủ chứng minh tất cả. Anh yêu Vân Linh mười năm và có thể Đình Hàn Phong sẽ yêu cô ấy cả đời.

Thiên Bảo đứng phắt dậy, dáng người cao lớn vụt chạy đến bờ hồ. Dang rộng hai tay, đôi mắt nâu nhắm lại rồi hét thật to:

-“Vợ bé nhỏ” anh yêu em! Dương Thiên Bảo rất rất yêu em….

Không biết vì sao, khóe mắt Đan Đan cay xè. Thanh âm như đứt quãng thoát ra một cách nghẹn ngào:

-Thì ra anh vẫn “chấp mê bất ngộ”! Nhưng tôi thật sự ngưỡng mộ cô gái kia, tình yêu anh dành cho cô ấy…quá lớn.

Hàng mi cong dài từ từ hé mở, để lộ đôi mắt nâu đầy mị lực. Cánh môi đẹp hững hờ cong lên, nụ cười sắc nét in lên mặt hồ xanh biếc.

-Hôm nay thôi !

-Gì cơ ?

Đan Đan nghiêng đầu, khó hiểu nhìn về Thiên Bảo. Nhưng ánh mắt kiên định của ai kia đã chắn hết mọi nghi vấn sau đó.

-Chỉ hôm nay thôi tôi cho phép chính mình yêu Vân Linh. Và bắt đầu từ ngày mai, tình yêu ấy sẽ được trả về quá khứ.

Giọng nói nhẹ bâng như thầm thì rồi bị gió cuốn đi. Nắng từ đâu đổ về sáng lóa, nổi bật tư thế khoan khoái của chàng trai, nụ cười ngược nắng thong dong dán vào đôi mắt tròn đang mở hết cỡ.

Đan Đan vô thức nhìn về phía chân trời, mắt hoảng hốt tìm kiếm ánh mặt trời ban nãy. Nhưng tất cả chỉ là một màu xanh yên ả của những đám mây, chúng bồng bềnh rồi xếp chồng lên nhau, che mất vầng dương chói lóa.

Vậy những tia nắng mà Đan Đan vừa nhìn thấy là gì? Thứ ánh sáng rực rỡ sắc màu khiến tim cô bất ổn, sự ấm áp mang về cảm giác bình yên.

Chính là Thiên Bảo, vầng mặt trời vừa dịu êm, vừa ngang bướng. Chàng trai của nắng và là ánh nắng của con tim bé nhỏ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bức Vẽ Của Gió!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook