Chương 81: Phiên ngoại 5 - Giáng sinh (1)
Cá Kho Tiêu
28/11/2019
Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi giáng sinh nào cũng được đi ăn tối ở nhà hàng.
Cả hai gia đình đều là bạn thân kiêm cả đối tác làm ăn, giáng sinh
thường sẽ đi ăn chung. Ngô Song Uyển và Mã Nhất Hi ăn mặc rất lịch sự,
ăn uống từ tốn, cực kì lễ phép.
Đương nhiên là tại vì ở đây có người lớn!
Chứ thật ra trong lòng muốn gào thét rồi! Cứ phải ngoan hiền cũng rất mệt.
Ngô Song Uyển muốn gắp một món đồ ăn, nhưng bực mình thật, cái đũa này nó cứ trơn trơn thế nào ấy, gắp quài nhưng vẫn không lên. Mã Nhất Hi chống cằm nhìn, ngồi im không nói gì.
Ngô Song Uyển đưa qua ánh mắt, còn không biết giúp đỡ, ngồi nhìn là như thế nào? Mã Nhất Hi không biết có hiểu ý hay không mà cứ ngồi thờ ơ ở đó.
-"Này!" - Vì người lớn vẫn còn nói chuyện, cho dù không để ý tới hai đứa con nhà mình, nhưng Ngô Song Uyển vẫn là nói nhỏ.
-" Tự làm đi!"
Ngô Song Uyển nhăn mặt.
-"Nãy giờ cậu thấy có gắp được đâu."
-"Không làm được thì cậu sẽ nhờ giúp đỡ sao? Nếu không có ai giúp, cậu vẫn là nên tự mình vượt qua chứ?" - Mã Nhất Hi rất thản nhiên.
Loại chuyện gắp đồ ăn này không nên lôi mấy câu nói ý nghĩa sâu xa thế đâu!
Mã Nhất Hi nhìn nét mặt của Ngô Song Uyển, cười một cái, sau đó lấy đũa từ tay Ngô Song Uyển, dễ dàng gắp được miếng thức ăn kia.
-"Há miệng ra!"
Mã Nhất Hi đưa tới trước mặt Ngô Song Uyển. Ánh đèn của nhà hàng lấp la lấp lánh, mặt Mã Nhất Hi giống như được tô điểm hơn, khác hơn so với thường ngày, tóc dài lưa thưa rớt xuống mặt.. Nhà hàng vào ngày giáng sinh rất đông, khách và bồi bàn đi qua đi vào rất nhiều, nhưng trong mắt Ngô Song Uyển chỉ thấy mỗi con người điển trai trước mắt.
Sao cứ thấy quyến rũ thế nào ấy nhỉ?
Ngô Song Uyển bất giác đỏ mặt, Mã Nhất Hi lại nói.
-"Tay sắp rụng rồi."
Ngô Song Uyển giật mình một chút, sau đó đưa mặt tới ăn miếng đồ ăn Mã Nhất Hi đang đưa đũa tới.
-"Nhìn xem, hai đứa quan hệ rất tốt!" - Không biết thế nào toàn cảnh đã được mẹ của Ngô Song Uyển thấy hết.
Ngô Song Uyển vừa nhai vừa giật mình.
-" Chặc, nếu là được, tôi lại muốn hai nhà chúng ta thông gia cơ." - Mẹ Mã Nhất Hi nói.
-"Ấy , chuyện kết hôn gì đó sao lại nói ra với tụi nhỏ như vậy. " - Mẹ Ngô Song Uyển cảm thấy không thích hợp lắm, dù sao trong mắt bà cho là con gái mình còn nhỏ. - "Vả lại tụi nó thân, nhưng chưa chắc là.."
Mẹ Mã Nhất Hi mỉm cười, quay qua ghẹo con trai.
-"Mã Nhất Hi, nếu là thật, con có chịu không?"
Ngô Song Uyển liếc mắt qua Mã Nhất Hi, cả hai ông bố cũng tò mò hóng.
Mã Nhất Hi rất bình tĩnh đặt đũa xuống, quay qua nhìn mẹ của mình, ánh mắt nhìn rất kiên định, cười nói.
-" Cầu còn không được ạ!"
Mọi người một phen mở to mắt, Ngô Song Uyển muốn sặc nước ra.
Mã Nhất Hi quay qua nói với ba mẹ Ngô Song Uyển, vẫn là khuôn mặt cười thản nhiên đó.
-"Nếu cô chú tin, con đương nhiên chăm sóc tốt cho Ngô Song Uyển!"
Mọi người đều bật cười.
-"Haha, đùa như vậy là được rồi, Mã Nhất Hi." - Mẹ Mã Nhất Hi cười, dừng cuộc trò chuyện này cho nó không tiến xa hơn.
Cả bàn ai cũng vui vẻ, chỉ có Ngô Song Uyển là im lặng. Cực kì ngại!
Hai đứa là chơi thân với nhau từ nhỏ, đúng là rất quan tâm nhau, còn có khi nhìn không ai nghĩ cả hai chỉ dừng ở mức bạn bè.
Ngô Song Uyển thì không quan tâm tới cảm xúc lắm, cho tới khi nghe được như vậy cũng có tí để ý. Nhiều lúc nhận thấy được sự quan tâm của Mã Nhất Hi, bên ngoài thì vẫn hồn nhiên, thật ra bên trong vẫn luôn nghĩ xem liệu chơi với nhau lâu như vậy, Mã Nhất Hi có...có thể có tình cảm với mình không nhỉ?
Mã Nhất Hi quơ quơ tay trước mặt Ngô Song Uyển.
-"Hả?" - Ngô Song Uyển giật mình.
-"Ra ngoài một chút, trong đây ngộp quá." - Mã Nhất Hi đề nghị.
Ngô Song Uyển mới vừa hoàn hồn, một lúc sau mới gật đầu. Cả hai xin phép đi ra ngoài.
Không khí bên ngoài còn nhộn nhịp hơn cả bên trong nhà hàng. Giá trời rất lạnh, mọi người đêm giáng sinh đi chơi rất đông, còn đứng ngay chỗ mấy cây thông Noel chụp hình.
Ngô Song Uyển thở ra một hơi lạnh.
Mã Nhất Hi đưa tới một hộp quà nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Ngô Song Uyển nhìn qua.
-"Giáng sinh vui vẻ!"
Mã Nhất Hi nói.
Thật ra năm nào cũng có phần này, hai người cũng có tặng quà cho nhau. Có điều năm nay hơi lạ, sau khi tỉnh dậy sau cơn mê kia, tự nhiên cảm giác có chút gần gũi hơn nữa, thêm cuộc chuyện trong nhà hàng ban nãy. Bây giờ đứng ở ngoài hai người, tặng quà giữa khoảnh khắc này vẫn là có xẹt qua cái suy nhĩ lãng mạn kia.
-"Cảm ơn!" - Ngô Song Uyển nhận lấy. " Tôi cũng có cho c...."
-"Ngô Song Uyển!" - Mã Nhất Hi đột ngột gọi.
-"Hả?"
-"Ý cậu thì sao?"
Ngô Song Uyển thần mặt ra.
-"Ý.. là ý gì?"
-"Chuyện ban nãy."
Đầu Ngô Song Uyển đong một cái.
-" Để tôi chăm sóc cậu, chịu không?"
Ngô Song Uyển mặt ,mũi, tai đều đỏ. Vẻ mặt khá tức cười.
Mã Nhất Hi phụt cười.
-"Đùa thôi, làm ra vẻ mặt gì vậy hả? Đừng để ý."
Nói ra một câu gây hoang mang như vậy còn bảo đừng để ý, có còn tí tâm không?
Ngô Song Uyển bực mình bước vào trong. Không thèm tặng quà nữa! Bực mình!
Mã Nhất Hi đuổi theo sau, khóe miệng cười lên một chút, tâm tình rất tốt!
Thật ra Ngô Song Uyển cũng có chút thấy vui trong lòng nha. Thật khó hiểu mình!
Đương nhiên là tại vì ở đây có người lớn!
Chứ thật ra trong lòng muốn gào thét rồi! Cứ phải ngoan hiền cũng rất mệt.
Ngô Song Uyển muốn gắp một món đồ ăn, nhưng bực mình thật, cái đũa này nó cứ trơn trơn thế nào ấy, gắp quài nhưng vẫn không lên. Mã Nhất Hi chống cằm nhìn, ngồi im không nói gì.
Ngô Song Uyển đưa qua ánh mắt, còn không biết giúp đỡ, ngồi nhìn là như thế nào? Mã Nhất Hi không biết có hiểu ý hay không mà cứ ngồi thờ ơ ở đó.
-"Này!" - Vì người lớn vẫn còn nói chuyện, cho dù không để ý tới hai đứa con nhà mình, nhưng Ngô Song Uyển vẫn là nói nhỏ.
-" Tự làm đi!"
Ngô Song Uyển nhăn mặt.
-"Nãy giờ cậu thấy có gắp được đâu."
-"Không làm được thì cậu sẽ nhờ giúp đỡ sao? Nếu không có ai giúp, cậu vẫn là nên tự mình vượt qua chứ?" - Mã Nhất Hi rất thản nhiên.
Loại chuyện gắp đồ ăn này không nên lôi mấy câu nói ý nghĩa sâu xa thế đâu!
Mã Nhất Hi nhìn nét mặt của Ngô Song Uyển, cười một cái, sau đó lấy đũa từ tay Ngô Song Uyển, dễ dàng gắp được miếng thức ăn kia.
-"Há miệng ra!"
Mã Nhất Hi đưa tới trước mặt Ngô Song Uyển. Ánh đèn của nhà hàng lấp la lấp lánh, mặt Mã Nhất Hi giống như được tô điểm hơn, khác hơn so với thường ngày, tóc dài lưa thưa rớt xuống mặt.. Nhà hàng vào ngày giáng sinh rất đông, khách và bồi bàn đi qua đi vào rất nhiều, nhưng trong mắt Ngô Song Uyển chỉ thấy mỗi con người điển trai trước mắt.
Sao cứ thấy quyến rũ thế nào ấy nhỉ?
Ngô Song Uyển bất giác đỏ mặt, Mã Nhất Hi lại nói.
-"Tay sắp rụng rồi."
Ngô Song Uyển giật mình một chút, sau đó đưa mặt tới ăn miếng đồ ăn Mã Nhất Hi đang đưa đũa tới.
-"Nhìn xem, hai đứa quan hệ rất tốt!" - Không biết thế nào toàn cảnh đã được mẹ của Ngô Song Uyển thấy hết.
Ngô Song Uyển vừa nhai vừa giật mình.
-" Chặc, nếu là được, tôi lại muốn hai nhà chúng ta thông gia cơ." - Mẹ Mã Nhất Hi nói.
-"Ấy , chuyện kết hôn gì đó sao lại nói ra với tụi nhỏ như vậy. " - Mẹ Ngô Song Uyển cảm thấy không thích hợp lắm, dù sao trong mắt bà cho là con gái mình còn nhỏ. - "Vả lại tụi nó thân, nhưng chưa chắc là.."
Mẹ Mã Nhất Hi mỉm cười, quay qua ghẹo con trai.
-"Mã Nhất Hi, nếu là thật, con có chịu không?"
Ngô Song Uyển liếc mắt qua Mã Nhất Hi, cả hai ông bố cũng tò mò hóng.
Mã Nhất Hi rất bình tĩnh đặt đũa xuống, quay qua nhìn mẹ của mình, ánh mắt nhìn rất kiên định, cười nói.
-" Cầu còn không được ạ!"
Mọi người một phen mở to mắt, Ngô Song Uyển muốn sặc nước ra.
Mã Nhất Hi quay qua nói với ba mẹ Ngô Song Uyển, vẫn là khuôn mặt cười thản nhiên đó.
-"Nếu cô chú tin, con đương nhiên chăm sóc tốt cho Ngô Song Uyển!"
Mọi người đều bật cười.
-"Haha, đùa như vậy là được rồi, Mã Nhất Hi." - Mẹ Mã Nhất Hi cười, dừng cuộc trò chuyện này cho nó không tiến xa hơn.
Cả bàn ai cũng vui vẻ, chỉ có Ngô Song Uyển là im lặng. Cực kì ngại!
Hai đứa là chơi thân với nhau từ nhỏ, đúng là rất quan tâm nhau, còn có khi nhìn không ai nghĩ cả hai chỉ dừng ở mức bạn bè.
Ngô Song Uyển thì không quan tâm tới cảm xúc lắm, cho tới khi nghe được như vậy cũng có tí để ý. Nhiều lúc nhận thấy được sự quan tâm của Mã Nhất Hi, bên ngoài thì vẫn hồn nhiên, thật ra bên trong vẫn luôn nghĩ xem liệu chơi với nhau lâu như vậy, Mã Nhất Hi có...có thể có tình cảm với mình không nhỉ?
Mã Nhất Hi quơ quơ tay trước mặt Ngô Song Uyển.
-"Hả?" - Ngô Song Uyển giật mình.
-"Ra ngoài một chút, trong đây ngộp quá." - Mã Nhất Hi đề nghị.
Ngô Song Uyển mới vừa hoàn hồn, một lúc sau mới gật đầu. Cả hai xin phép đi ra ngoài.
Không khí bên ngoài còn nhộn nhịp hơn cả bên trong nhà hàng. Giá trời rất lạnh, mọi người đêm giáng sinh đi chơi rất đông, còn đứng ngay chỗ mấy cây thông Noel chụp hình.
Ngô Song Uyển thở ra một hơi lạnh.
Mã Nhất Hi đưa tới một hộp quà nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Ngô Song Uyển nhìn qua.
-"Giáng sinh vui vẻ!"
Mã Nhất Hi nói.
Thật ra năm nào cũng có phần này, hai người cũng có tặng quà cho nhau. Có điều năm nay hơi lạ, sau khi tỉnh dậy sau cơn mê kia, tự nhiên cảm giác có chút gần gũi hơn nữa, thêm cuộc chuyện trong nhà hàng ban nãy. Bây giờ đứng ở ngoài hai người, tặng quà giữa khoảnh khắc này vẫn là có xẹt qua cái suy nhĩ lãng mạn kia.
-"Cảm ơn!" - Ngô Song Uyển nhận lấy. " Tôi cũng có cho c...."
-"Ngô Song Uyển!" - Mã Nhất Hi đột ngột gọi.
-"Hả?"
-"Ý cậu thì sao?"
Ngô Song Uyển thần mặt ra.
-"Ý.. là ý gì?"
-"Chuyện ban nãy."
Đầu Ngô Song Uyển đong một cái.
-" Để tôi chăm sóc cậu, chịu không?"
Ngô Song Uyển mặt ,mũi, tai đều đỏ. Vẻ mặt khá tức cười.
Mã Nhất Hi phụt cười.
-"Đùa thôi, làm ra vẻ mặt gì vậy hả? Đừng để ý."
Nói ra một câu gây hoang mang như vậy còn bảo đừng để ý, có còn tí tâm không?
Ngô Song Uyển bực mình bước vào trong. Không thèm tặng quà nữa! Bực mình!
Mã Nhất Hi đuổi theo sau, khóe miệng cười lên một chút, tâm tình rất tốt!
Thật ra Ngô Song Uyển cũng có chút thấy vui trong lòng nha. Thật khó hiểu mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.