Chương 7
Nguyễn Vi
04/07/2013
“Huynh nói biểu muội, ánh mắt nam nhân nhà muội thực khủng bố nha!” Mộ Chi Kì miễn cưỡng nhếch môi cười, khóe mắt vẫn không tự chủ khuôn mặt tục tằng của nam nhân đằng trước.
Hơn nữa, khi hắn giúp đỡ Ngu Điệp Hương phất đi sợi tóc làm loạn, thì ánh mắt phóng tới càng sắc bén, sợ tới
mức tay hắn khẽ run.
“Có bao nhiêu khủng bố?” Ngu Điệp Hương sung sướng nhướng mày.
“Nếu huynh còn sống, huynh sẽ nhắn lại, huynh đi trước”Mộ Chi Kì tức giận nói xong, mặt tuấn tú lại trở về bộ
dáng ôn nhã tươi cười.
Ai! Không có việc gì bị biểu muội tha
đến diễn ra màn này, còn không có thể cự tuyệt…… Ô, hắn thật đáng
thương, biểu muội phu đằng đằng sát khí a!
Lời nói của Mộ Chi Kì làm cho Ngu Điệp
Hương nở nụ cười, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, khuôn mặt thanh lệ
không tỳ vết hé lộ nụ cười, càng khiến cho nàng thập phần tuyệt diễm.
“Làm ơn, muội đừng nở nụ cười.” Nữ nhân này nhất định là cố ý, nàng muốn nhìn hắn chết có phải hay không? “A!
Nam nhân của muội đang tiến tới, biểu tình thật đáng sợ.”
Ô…… Hắn thật sự phải sợ.
“Điệp nhi!”
Nhìn gần, nam nhân này gầy gò, tong
teo, hé ra gương mặt so với các tiểu cô nương còn thanh tú, bộ dáng mảnh mai tuyệt không giống một cái nam nhân, nói chung giống cái đàn bà.
“Tướng công, chàng hôm nay trở về thực
sớm.” Ngu Điệp Hương giả bộ kinh ngạc, mâu xẹt qua tia giảo hoạt. “Thiếp giới thiệu với chàng, đây biểu ca cùng thiếp chơi từ nhỏ tới lớn, huynh ấy gọi Mộ Chi Kì.”
“Ha ha, biểu muội phu, nhĩ hảo (chào
ngươi)!” Mộ Chi Kì ha ha cười gượng, có vài điểm run rẩy, nhưng khuôn
mặt có chết cũng là duy trì tươi cười tao nhã.
“Thiếp mấy ngày nay đều cùng biểu ca ở
chung một chỗ, huynh ấy thường nói cho thiếp nghe một số chuyện rất thú
vị, còn mang thiếp đến một số địa phương để ngoạn, thiếp mấy ngày nay
ngoạn hảo vui vẻ.” Ngu Điệp Hương cười khẽ, tiếp tục lửa cháy đổ thêm
dầu.
Hừ! Dám nói nàng ghen, còn nói nàng rất nhàm chán? Hảo, nàng liền khiến hắn phải đích thân nếm thử mùi vị ghen
tuông là như thế nào!
“Ha ha, làm sao, ta chỉ là thấy biểu
muội gần đây buồn chán, biểu muội phu cũng không giống như trước, bồi
nàng, vừa vặn ta rãnh rỗi, liền mang biểu muội đi vài nơi chơi” Nữ nhân
chết tiệt! Hắn hối hận bồi nàng diễn màn này. (Muộn rồi ◔‿◔)
Yến Huyền Tiêu nheo mắt, nghe lời nói
chói tai này, lửa hận trong lòng càng gia tăng, mím chặt môi, rốt cuộc
nén không được lửa giận, mở miệng lạnh giọng nói: “Không cần, nữ nhân
của ta không cần nam nhân khác bồi, muốn bồi, ta bồi là đến nơi!”
Lời nói khiêu khích lại lạnh như băng, làm cho không khí hiện tại liền biến hóa, trở nên băng lãnh
Mộ Chi Kì đùa cợt nở nụ cười. “Phải
không? Nhưng là ta rõ ràng nhìn thấy biểu muội phu bồi sư muội của mình
còn không kịp, như thế nào có rảnh bồi biểu muội?”
Yến Huyền Tiêu trừng mắt Mộ Chi Kì,
muốn phản bác, lại không lời nào để nói, mấy ngày nay, hắn quả thật là
bị Ngọc muội cuốn lấy, không thể thoát thân.
“Toàn bộ người trong thành đều đang
nói, Ngu gia cô gia không bồi Ngu gia tiểu thư, lại cả ngày cùng sư muội chung một chỗ, hai người thái độ vô cùng thân thiết, như là đôi vợ
chồng thời kỳ tân hôn, mà Ngu tiểu thư thật đáng thương, tân hôn không
bao lâu, trượng phu liền yêu người khác”
“Câm mồm! Ngươi không được nói bậy.”
Yến Huyền Tiêu rống giận, quay đầu nhìn về phía Ngu Điệp Hương, đã thấy
nàng mặt không chút thay đổi, hắn hoảng hốt. “Điệp nhi, ngươi đừng nghe
hắn nói lung tung, ta cùng Ngọc muội không phải như nàng nghĩ.”
“Có phải hay không lúc này không phải
trọng điểm, trọng điểm là, mọi người trong thành đều nói như vậy, biểu
muội ta bởi vì vậy, nên trở thành trò cười cho toàn thành.” Mặt lạnh đi, Mộ Chi Kì không nhìn đến lửa giận của Yến Huyền Tiêu, khiêu khích nói:
“Có lẽ, biểu muội phu mới thành thân không bao lâu, đã nghĩ tới thú tiểu thiếp?”
“Đáng chết! Ngươi câm mồm!” Rốt cuộc áp lực không được lửa giận, Yến Huyền Tiêu nắm tay hướng Mộ Chi Kì kéo đi.
“Không! Dừng tay!” Ngu Điệp Hương kinh kêu, động thân che ở trước mặt Mộ Chi Kì.
“Đáng chết!” Yến Huyền Tiêu chạy nhanh thu hồi quyền đầu (cú đấm), hắn cả người run run, và kinh hách, cũng là phẫn giận.
Thiếu chút nữa, hắn liền đánh nhầm nàng. Mà nàng, như thế nào lại che chở cho tên đáng giận tiểu tử kia?!
Yến Huyền Tiêu phẫn nộ trừng mắt Ngu Điệp Hương, mà cặp kia mắt đẹp cũng không e ngại trừng mắt hắn.
“Đáng chết!” Yến Huyền Tiêu thấp rủa một tiếng, thô lỗ bắt lấy tay Ngu Điệp Hương, “Đi theo ta!”
Nói xong, không để ý nàng có nguyện ý hay không, nhanh chóng lôi kéo nàng rời đi.
“Vì sao lại bảo hộ hắn?”
Tiến vào thư phòng, Yến Huyền Tiêu lập tức giận hống.
Bỏ ra tay đang kiềm chế của hắn, Ngu
Điệp Hương xoa cổ tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chàng không nên động
thủ.” Nói chuyện khi, ánh mắt cũng không nhìn hắn.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ, “Nhìn ta nói chuyện!” Bàn tay to, thô lỗ chế trụ cằm nhỏ xinh, muốn nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Ai ngờ, lại nhìn đến một đôi mắt phiếm hồng.
“Chết tiệt! Ngươi khóc cái gì?” Yến
Huyền Tiêu rống to, lập tức buông tay ra khỏi cằm nàng “Ngươi là vì tiểu tử họ Mộ kia mà khóc?”
“Không phải.” Ngu Điệp Hương chải nhẹ
tóc, hàm răng khẽ cắn môi dưới. “Thiếp cùng biểu ca chính là tình nghĩa
huynh muội, không phải như cái loại quan hệ như chàng đã tưởng tượng
ra.”
“Tình nghĩa huynh muội?” Yến Huyền Tiêu hừ lạnh, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nồng đậm ghen tỵ. “Hai người thân
mật như vậy, ai sẽ tin tưởng các ngươi là tình nghĩa huynh muội ?”
Ngu Điệp Hương mím môi, quật ngạo nhìn
hắn. “Chỉ có người nhàm chán mới nghĩ như vậy, chàng sẽ không như những
người bên ngoài chứ”
Nàng đem hết những câu nói hoàn trả lại hắn.
Yến Huyền Tiêu cảm thấy những lời này có điểm quen tai, cẩn thận hồi tưởng lại, chính là hắn từng nói qua, tức thì, hắn đã hiểu.
“Nàng là cố ý?” Hắn như thế nào đã
quên, nương tử của hắn không phải là mềm mại cô nương như đã tưởng, mà
hắn lại ngây ngốc tin tưởng lời của nàng. “Cho nên, mấy ngày nay nàng cố ý cùng Mộ Chi Kì đi ra ngoài? Cảnh thân mật ban nãy là cố ý cho ta xem? Muốn ta nếm thử loại tư vị này?”
Yến Huyền Tiêu liên tục đặt câu hỏi, tuy rằng Ngu Điệp Hương mím môi không nói, nhưng đáp án cũng rất rõ ràng.
“Ngu Điệp Hương!” Yến Huyền Tiêu tức
giận đến rống giận. “Nàng làm sao có thể dùng phương thức này thử ta? Ta đã nói, ta cùng Ngọc muội không phải cái loại quan hệ này……”
“Lời biểu ca ban nãy, ngươi có nghe
được đi?” Ngu Điệp Hương đánh gãy của hắn nói, “Người trong thành nói,
chàng cùng Dương Mai Ngọc mới là một đôi, mà thiếp, chính là sắp oán phụ bị đầy xuống lãnh cung, bị chồng ruồng bỏ.”
Yến Huyền Tiêu nhíu mày. “Lời nói của những người đó, nàng làm sao ngu ngốc mà đi nghe theo….”
“Thiếp cũng không muốn nghe!” Ngu Điệp
Hương đối hắn rống, lần đầu tiên không hề ôn nhu đối với hắn nói chuyện, mà là đem toàn bộ ủy khuất trong lòng đều nói ra.
“Nhưng là những lời này cứ truyền đến
bên tai thiếp, thiếp vừa muốn bước ra khỏi nhà, sẽ cảm giác được ánh mắt đồng tình của bọn họ, nghe được lời nói của họ, liền ngay cả những
người trong tiêu cục, cũng nói chàng cùng Dương Mai Ngọc mới là một
đôi, nếu không bởi vì thiếp…… Các ngươi ngày từ lúc đầu cùng nhau….”
Những lời này, thật sâu đâm làm tổn thương nàng!
Tất cả mọi chuyện đều do nàng tự chủ
động, nàng không hiểu tâm của hắn, không biết hắn có yêu nàng hay không, trong hai người, nàng luôn là kẻ yêu đơn phương.
Nàng rất sợ, nếu như có một ngày nào
đó, hắn phát hiện người yêu chân chính của mình chính là Dương Mai Ngọc, sau đó…… hắn sẽ rời nàng mà đi.
Nàng không thể chịu đựng được, mỗi khi
nhìn đến hắn cùng Dương Mai Ngọc chung một chỗ, nhìn đến ánh mắt thị uy
của Dương Mai Ngọc, lòng của nàng liền truyền đến một trận sợ hãi.
Một ngày lại một ngày, cảm giác bất an sợ mất đi hắn không ngừng bức bách nàng, làm cho nàng phát điên rồi.
Cho nên, nàng mới muốn cho hắn nếm thử
mùi vị đau của nàng, biết rõ phương thức này không tốt, nhưng nàng vẫn
là nhịn không được, nàng đã không có khác biện pháp khác……
Nhìn nàng ủy khuất lại yếu ớt bộ dáng, Yến Huyền Tiêu nhất thời không nói gì.
Hắn cũng không biết trong lòng nàng có
nhiều ủy khuất như vậy, cũng không biết người bên ngoài lại có nhiều lời ra tiếng vào như vậy, liền ngay cả trong tiêu cục cũng có người toái
miệng?
Hắn nghĩ đến lời nói khi nãy của Mộ Chi Kì, những lời này có bao nhiêu đả thương người, hắn biết nàng có bao
nhiêu tự tôn, có bao nhiêu cường, những lời đồn đãi nỳ, mỗi một câu đều
làm tổn thương tự tôn của nàng.
Mà hắn, thân là trượng phu của nàng, lại không biết sự tình chuyển biến xấu như vậy……
Nhắm mắt lại, hắn trầm giọng nói: “Nàng nên sớm nói cho ta biết……”
“Thiếp có nói.” Ngu Điệp Hương nhìn
hắn. “Nhưng là chàng cảm thấy thiếp nhàm chán, mới có thể suy nghĩ quẩn, nhớ rõ đi? Chàng là như vậy trả lời câu nói của thiếp?”
Phải, hắn nhớ rõ.
Thở sâu, Yến Huyền Tiêu mở mắt ra. “Cho dù như thế, nàng vẫn là không nên thử ta như vậy, nàng như vậy tuyệt
không đáng yêu.” Ngữ tất, hắn cũng không quay đầu lại rời thư phòng mà
đi.
Ngu Điệp Hương rốt cuộc nhịn không được khẽ nấc ra tiếng, nàng ngồi xổm xuống thân mình, đem mặt vùi vào đầu
gối, nước mắt ẩn nhẫn hồi lâu rốt cuộc nhịn không được, một giọt một
giọt đi xuống
Nàng biết không nên làm như vậy, cũng biết hắn nhất định sẽ tức giận, nhưng lại hy vọng hắn sẽ không giận, nàng vẫn mong chờ….
Mong được hắn có thể lý giải được tâm tình của nàng, lý giải bất an trong lòng nàng..
Nhưng là, nàng vẫn là thất vọng rồi.
“Ngu ngốc…… Ngu ngốc……” Mắng hắn, cũng mắng chính mình.
Mắng hắn như thế nào không hiểu nàng, mắng chính mình như thế nào mà dùng loại loại phương pháp này……
Nắm tiểu hà bao bên hông, nàng tức giận đến lôi kéo, hướng cửa mà quăng đi, “Đầu gỗ! Ngu ngốc!”
Đồ đầu gỗ! Không hiểu lòng của nàng……
Nàng bên khóc bên mắng, thẳng đến có một chút thanh âm than nhẹ vang, ấm áp trong ngực hoàn trụ nàng….
“Phải, ta là đầu gỗ, là ngu ngốc, cho nên…… Đừng khóc.”
“Chàng……” Ngu Điệp Hương ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo lệ tràn đầy kinh ngạc nhìn Yến Huyền Tiêu. “Chàng, chàng không phải……”
Không phải đi rồi sao?
“Đúng, ta là tức giận đến muốn đi ra ” Yến Huyền Tiêu tức giận nói, nhưng ngón tay lại ôn nhu lau đi lệ của nàng.
Hắn thật sự thực rất giận nha! Nhưng là một bước ra cửa, vừa nghe tới tiếng nàng khóc, hắn a, liền hoảng, muốn
rời đi, nhưng là như thế nào cũng không thể rời.
Nàng vừa khóc, lòng của hắn lập tức mềm lại.
Tất cả lửa giận toàn hóa thành tro tàn, sau khi bình tĩnh, liền sáng tỏ lòng của nàng, nàng chính là bất an
nha! Mới có thể dùng loại biện pháp ngu xuẩn như vậy để thử hắn.
Rõ ràng nàng là người thông minh lại
giảo hoạt, nhưng lại sử dụng loại phương pháp này thử hắn, có thể thấy
được sự bất an sâu đậm của nàng.
Làm cho hắn rõ ràng thực giận, lại bất đắc dĩ giận không được. Ai bảo…nàng khóc.
“Nàng nha, ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt?” Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ tràn đầy sủng nịch.
“Thiếp……” Dẩu môi, nhìn đến hắn trở về, không không hề để ý nàng, Ngu Điệp Hương cao hứng muốn khóc vừa muốn
cười, kết quả nước mắt chảy ra càng nhiều.
“Đừng khóc, nàng vừa khóc, ta sẽ không
biết nên làm cái gì bây giờ……” Yến Huyền Tiêu khẩn trương lại bối rối
nói, ngón tay liều mình giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhưng lại
không thể nào lau xuể.
“Thiếp…… Thực xin lỗi, thiếp không phải cố ý……” cắn môi, nàng khóc thút thít nghẹn nói: “Chàng không cần tức
giận, được không? Thiếp về sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa……”
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng làm
cho tâm của hắn càng mềm“Ta về sau sẽ cùng Ngọc muội bảo trì khoảng
cách, sẽ không bị nàng quấn quít lấy.”
Hắn không phải là người mù, đương nhiên cũng biết, hắn mơ hồ phát hiện ra tâm tư của Dương Ngọc Mai đối với
hắn, hắn không phải đứa ngốc, dây dưa rõ ràng như vậy, hắn không phải
không có cảm giác. Nhưng là đầu hắn nghĩ mãi không có phương pháo để cự
tuyệt nàng ta
Nương tử của hắn sử dụng ra chiêu này, làm cho hắn vừa tức, lại bất đắc dĩ, đối với nàng, hắn mãi mãi cũng không có cách!
“Bất quá, nàng cũng phải cùng cái Mộ
Chi Kì kia bảo trì khoảng cách, không cần biết hắn là cái gì biểu ca của nàng, ta chính là không thích các ngươi cùng một chỗ.”
Yến Huyền Tiêu nghiến răng tức giận nói, nghĩ đến bộ dáng thân mật của bọn họ, cho dù là giả, hắn vẫn thực là khó chịu.
Lời của hắn, làm cho nàng nở nụ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho hắn hoa cả mắt “Được, đều nghe lời chàng.”
Nàng ôn nhu nói, dịu dàng ngoan ngoãn tiến vào trong lòng hắn.
“Ừ!” mềm mại của nàng làm cho hắn vừa
lòng nở nụ cười, “Đúng rồi, hà bao này nàng xem như bảo bối, như thế nào nỡ ném nó ra cửa?”
Yến Huyền Tiêu vươn tay lụm lại tiểu hà bao. Màu sắc của hà bao nhìn ra có điểm cũ, nhưng hắn biết nàng vẫn
thường hay bê hà bao bên hông, “Hà bao này, sẽ không phải là của Mộ Chi
Kì đưa đi?”
Nếu phải, hắn tuyệt đối vứt bỏ nó!
“Mới không phải.” nghe hắn nói, nàng nở nụ cười, nàng tháo ra dây thừng, rồi đổ ra một vật trên mu bàn tay
“Chàng xem đây là cái gì?”
“Này……” Yến Huyền Tiêu ngây ngốc, ngẩn cả người, lấy một viên ra ngắm “Cái này không phải…… Kẹo hồ lô sao?”
Nhìn kỹ, hắn nhận ra chắc hẳn viên kẹo này đã để rất lâu.
“Nhớ rõ sao? Năm năm trước chàng dã
từng đi vào trong phòng thiếp, đưa thiếp một chuỗi kẹo hồ lô.” Khi đó,
nàng chỉ ăn một viên, còn lại luyến tiếc ăn, liền đem kẹo hồ lô phơi
nắng, hảo hảo mà bảo tồn ở trong hà bao.
Hắn đương nhiên nhớ rõ, chính là không nghĩ tới nàng sẽ lưu trữ lại……
Nàng dương cánh môi, chậm rãi nói “Khi
đó, thiếp thân thể rất kém cỏi, luôn phải nằm ở trên giường, cho nên
nhìn đến chàng khỏe mạnh như vậy, thực ghen tị, không nghĩ tới chàng lại đột nhiên đưa cho thiếp một chuỗi kẹo hồ lô, thiếp cảm thấy chàng rất
thú vị, từ ghen tị biến thành tò mò….”
Sau đó, nàng thói quen mỗi ngày đều phải nhìn đến hắn. Nhìn nhìn…… Nhìn đến lòng cũng đem tặng hắn.
Nghe lời của nàng, Yến Huyền Tiêu có điểm choáng váng, nhìn kẹo trên tay, lại nhìn đến mặt ôn nhu như nước, tươi cười của nàng.
Cánh môi mang theo nụ cười ôn nhu, nhìn chăm chú vào đôi mắt lộ vẻ nồng đậm yêu say đắm của hắn, đem lòng của
hắn hóa thành thủy.
“Điệp nhi của ta, nàng trộm tâm của ta
nha!” Hắn cúi đầu, hôn nàng, ách thanh nói nhỏ. “Nàng như vậy, bảo ta có thể nào không thương?”
Mà hắn, đã sớm muốn hãm sâu trong đó, vạn kiếp bất phục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.