Chương 17
Thùy Thiên Mặc
04/07/2013
Cuộc sống là thế, càng sợ gặp ai thì lại càng chạm mặt
nhiều. Trên chiếc xe bus về trường chỉ còn lại một chỗ ngồi, đó là chỗ
bên cạnh Hạ Sâm Triệt.
Lái xe đặc giọng Thượng Hải - Cô có lên xe không? Câu nói ấy thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trên xe. Xuân Phi nắm chặt tay đến nỗi gân xanh gồ lên. Cô bước tới chỗ của Hạ Sâm Triệt rồi ngồi xuống nhưng không tự nhiên chút nào. Hạ Sâm Triệt đang nghe MP4, anh đang chăm chú đọc sách, vết thương trên khuỷu tay khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương có bôi thuốc tím nhưng rất qua quýt, xem ra anh ấy không hề bôi thuốc cẩn thận. Cô trùm chiếc áo thể thao lên mặt, gậm chặt cánh tay rồi khóc.
Đồng lúa vàng ươm trải dài trước mắt.
Nỗi bi thương của Xuân Phi cũng trào dâng không ngừng.
Lái xe đặc giọng Thượng Hải - Cô có lên xe không? Câu nói ấy thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trên xe. Xuân Phi nắm chặt tay đến nỗi gân xanh gồ lên. Cô bước tới chỗ của Hạ Sâm Triệt rồi ngồi xuống nhưng không tự nhiên chút nào. Hạ Sâm Triệt đang nghe MP4, anh đang chăm chú đọc sách, vết thương trên khuỷu tay khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương có bôi thuốc tím nhưng rất qua quýt, xem ra anh ấy không hề bôi thuốc cẩn thận. Cô trùm chiếc áo thể thao lên mặt, gậm chặt cánh tay rồi khóc.
Đồng lúa vàng ươm trải dài trước mắt.
Nỗi bi thương của Xuân Phi cũng trào dâng không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.