Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em
Chương 14
Cẩm Trúc
11/07/2013
Cặp nhẫn này giá trị là không nhỏ. Tân Hạ Noãn nhìn xem Lục Tử Ngân bước chậm rãi lên sân khấu, anh mỉm cười bắt
tay với người dẫn chương trình, trên mặt anh thoáng hiện lên ý cười .
Tân Hạ Noãn cảm thấy thật kỳ lạ, anh vung tiền như rác, lại còn vui vẻ
đến vậy? Thật điên hết nói!
Người dẫn chương trình hỏi chuyện Lục Tử Ngân, ” Ngài Lục đã đưa ra mức giá cao nhất cho cặp nhẫn kim cương này là muốn trao tặng cho ai vậy?”
Lục Tử Ngân hướng ánh mắt về phía Tân Hạ Noãn, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, bộ dạng nghiêm túc. Tân Hạ Noãn thầm kêu trời trong lòng, ý tứ này quá mức rõ ràng. Quả nhiên, những người khách ở dưới sân khấu đồng loạt hòa theo ánh mắt của Lục Tử Ngân hướng về phía cô, mọi người trong khán phòng như hiểu ý lập tức đồng loạt vỗ tay thật to.
“Cô gái xinh đẹp dưới sân khấu kia là. . . . .” Người dẫn chương trình hình như biết rõ mà còn cố ý.
Ánh mắt Lục Tử Ngân điềm tĩnh, chăm chú dõi theo cô, “Là vị hôn thê của tôi.”
“Ngài Lục quả nhiên là người hào phóng, có thể bỏ ra rất nhiều tiền để làm vui lòng hôn thê tương lai của mình. Một lần nữa chúc mừng lễ cưới sắp tới của ngài” Người dẫn chương trình vừa thốt lên phía bên dưới tiếng vỗ tay rầm rầm theo đó là những lời chúc phúc cùng sự hâm mộ hướng về phía Tân Hạ Noãn.
Trong ánh sáng chớp nhoáng của máy ảnh Tân Hạ Noãn chỉ có còn biết thể hiện sự xấu hổ, e lệ của người phụ nữ đang yêu say đắm.
Trong lòng không khỏi kêu khổ, anh còn dám thông cáo rộng rãi như vậy, còn là ở trước mặt đám đông phóng viên, có nhất thiết phải gây chú ý cho nhiều người đến vậy? Càng nghĩ càng thấy việc này như một cái bẫy, muốn dụ cô sập bẫy đây mà. Ngay từ đầu chiều cô đã không thể giải thích được Lục Tử Ngân vì sao lại dẫn cô đi mua sắm quần áo, muốn cô ăn mặc xinh đẹp, lộng lẫy đi tham dự buổi lễ đấu giá, hơn nữa anh đã để tuột mất mảnh đất quan trọng kia, lại không nhanh chóng ra về, mà còn rất bình thản tham gia tiếp buổi lễ, hơn nữa còn bỏ ra nhiều tiền để mua cặp nhẫn khiến cho mọi người đều chú ý, ánh mắt anh còn tỏ vẻ “Thông cáo” công khai cho rằng việc bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua cặp nhẫn “Only” này là đáng giá ra sao. Hết thảy đều nằm trong sự sắp đặt của Lục Tử Ngân, nhưng mục đích của anh lại vô cùng chính đáng, hành động vung tiền như rác chỉ là chứng tỏ anh muốn làm vui lòng vị hôn thê của mình, cũng nhân cơ hội đó để tuyên bố tin tức về việc đính hôn sắp tới của cả hai người, nhìn thoáng qua có vẻ không giống như là sắp đặt sẵn, còn như muốn chứng tỏ hai người trong lúc đó tình cảm vô cùng sâu đậm, hành động của anh chính là muốn ép cô không thể thay đổi sự việc được nữa, cũng là muốn cô không còn đường lui.
Cả thành phố hoặc là cả nước thậm chí toàn bộ thế giới mọi người đều sẽ biết, Tân Hạ Noãn là vị hôn thê của Lục Tử Ngân, cô là người phụ nữ của anh. Nếu dám đổi ý, xem cô về sau như thế nào đối mặt với người khác, sẽ không có ai dám nói cô là bị chồng bỏ rơi!
Tân Hạ Noãn mãnh liệt nhìn chằm chằm Lục Tử Ngân, người đàn ông này, thật thâm cơ . Lục Tử Ngân dường như cảm nhận được ánh mắt oán giận của cô, nhưng anh vốn kiêu ngạo, ương ngạnh chỉ hơi chớp mắt nhìn lại cô, dường như muốn nói: “Noãn à, em nên ngoan ngoãn nghe theo anh đi”.
Cô thật tức chết mà!
Sau đó là thủ tục giao hàng, và thanh toán mà Lục Tử Ngân sau khi tạo ra cục diện rối rắm bỏ lại cho Tân Hạ Noãn lo liệu mọi thứ. Ai bảo cô là thư kí của anh, việc này vốn là trách nhiệm của cô. Bản thân mình thì an nhàn, thỏa mãn mà người chịu khổ luôn luôn là cô, . . . . . . Tân Hạ Noãn ở trong lòng mắng anh một trăm lần cũng không thể trút hết cơn giận.
Lúc ra khỏi hội trường, trời đã nhá nhem tối. Tân Hạ Noãn cúi đầu im lặng đi theo sau Lục Tử Ngân, lúc anh dừng lại thì cô dừng lại, còn lúc anh đi thì cô cũng đi theo, tóm lại, khoảng cách giữa hai người, từng bước ngày càng cách xa.
Rốt cục Lục Tử Ngân cũng nhịn không được xoay người lại, vẻ ngạo mạn của anh nhìn xoáy vào bộ dạng thất thểu của Tân Hạ Noãn, “Hiện tại là giờ tan tầm.”
“Ừh.” Cúi đầu, lại tiếp tục trầm ngâm.
Lục Tử Ngân hít sâu một hơi, “Em yêu, sức chịu đựng của anh có hạn.”
Tân Hạ Noãn nghe xong, vô cùng tức giận, cô đột nhiên ngẩng cao đầu, giọng khó chịu nói: “Anh cũng biết sức chịu đựng của anh có hạn, chẳng lẽ không biết em đang nén nhịn sao? Anh như vậy công khai cho thế giới, là muốn được nổi tiếng? Anh muốn thành người nổi tiếng cũng không nên kéo em theo, em. . . . . .”
Lục Tử Ngân cất giọng lạnh lùng hỏi: “Em không muốn có người biết em là vị hôn thê của anh?”
Tân Hạ Noãn bị vẻ mặt tức giận cùng khí thế áp bức của anh lập tức há miệng sững sốt, cơn giận dữ trong cô rõ ràng giảm đi một nửa, “Em không phải có ý tứ này, em chỉ muốn anh đừng tự tiện ra quyết định mọi việc của chúng ta.”
Lục Tử Ngân biểu tình giễu cợt cười như không cười, cho một tay bỏ vào túi quần, trên mặt vẫn là ý cười châm chọc, “Nếu anh không chủ động, em sẽ không bao giờ … lên tiếng? Nếu anh không chủ động, em sẽ không vui cười khi ở trước mặt anh? Nếu anh không chủ động, em cũng sẽ không nghĩ ngợi gì mà chạy đi tìm anh phải không, em có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh sao?”
Tân Hạ Noãn nhất thời ngẩn ngơ. Lục Tử Ngân nói cái gì đó đều đúng. Lúc trước biết được tin tức Lục Tử Ngân đã trở về, quyết định của cô chính là làm đà điểu, tính toán có thể tránh được thì tránh nếu gặp nhau thì bình thản mà đối diện, nghĩ đến không đi tìm anh thì tâm trạng bình thản và thoải mái. Trước khi Lục Tử Ngân còn chưa trở về, kế hoạch cho cuộc sống của cô chính là nhanh chóng kết hôn.
Chỉ là. . . . . .
Tân Hạ Noãn rốt cục nhịn không được, cô ngẩng đầu buồn bã nhìn anh,
“Anh trai, anh nói cho em biết, em nên làm thế nào? Em hiện tại rất khó nghĩ, em không hiểu anh vì cái gì muốn kết hôn với em? Em nghĩ mãi mà không hiểu được.”
Lục Tử Ngân yên lặng nhìn cô, nhìn cô thần trí mơ hồ, sửng sốt, anh lẳng lặng nói: “Em nghĩ đến là gì?”
Tân Hạ Noãn mím môi mở miệng, “Em không biết! Có lẽ anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ để quên đi chị Phỉ Dương.”
Lục Tử Ngân cười nhạt, ngay cả khóe miệng mấp máy cũng sững sờ, “Anh muốn tìm người thay thế, cũng không tới lượt em đâu.”
Tân Hạ Noãn ngơ ngác nhìn anh. Lục Tử Ngân xoa xoa thái dương, hình như có chút mỏi mệt, nhưng cũng không có ý muốn giải thích, chỉ là nói lảng đi: “Chúng ta mau về nhà, đừng làm cho ba mẹ em chờ lâu.”
Nhìn thấy Lục Tử Ngân xoay người bỏ đi, trái tim Tân Hạ Noãn dường như rơi bùm xuống hầm băng, cô nghĩ, Lục Tử Ngân trong lòng hẳn là còn có bóng dáng của chị Phỉ Dương. Phỉ Dương, người cũng như tên vô cùng giản dị, mộc mạc, chị ấy là một cô gái phóng khoáng, so với Tân Hạ Noãn tính tình hoàn toàn bất đồng. Chị ấy là hình tượng của Tân Hạ Noãn ngày còn thiếu nữ, ngay từ lúc bắt đầu đã thầm ngưỡng mộ chị ấy.
***
Tân Hạ Noãn từ nhỏ ốm yếu, mỏng manh, thân thể gầy gò, khung xương vì thế cũng nhỏ nhắn. Nếu không phải Lục Tử Ngân mỗi ngày mua cho cô đậu hũ trứng, cô cũng sẽ không đầy đặn hơn. Khi mới quen Phỉ Dương, Tân Hạ Noãn đã đầy đặn hơn một chút.
Phỉ Dương là do Lục Tử Ngân giới thiệu với Tân Hạ Noãn. Chị ấy có vóc dáng cao, so với tuổi của những cô gái bình thường là cao hơn rất nhiều, Tân Hạ Noãn đối với chị ấy có ấn tượng sâu sắc nhất, vì chị ấy có một đôi chân dài thon gọn. Gặp nhau vào dịp nghỉ hè, khí trời mùa hè nóng bức, chú ve sầu ở ngọn cây kêu to báo hiệu mùa hè đã đến không ngừng. Tân Hạ Noãn bị mẹ cô thúc giục tham gia văn nghệ nên đã đăng kí một lớp học đàn vi-ô-lon cho cô. Bởi vì mỗi ngày phải học đến tận tối, Lục Tử Ngân lại lo lắng cho cô phải đi bộ một mình vào ban đêm, nên muốn đón cô tan học đưa về nhà. Có một buổi tối, sau khi cô tan học, vừa bước ra khỏi cửa phòng học, liền nhìn thấy Lục Tử Ngân đứng cùng một cậu bé đang ngồi đung đưa chân ở trên lan can, cô còn chưa phân biệt là nam hay nữ. Khi đó Phỉ Dương là một cô gái mạnh mẽ, có cá tính, đầu tóc cắt ngắn y như con trai, ngồi cùng Lục Tử Ngân trông rất giống nhau, rất thích mặc áo sơ mi ngắn tay qua vai, mặc kiểu quần rộng thùng thình chân mang giày thể thao, cả hai ngồi cùng nhau nói chuyện trên lan can, hai chân không ngừng đung đưa. Tân Hạ Noãn cảm giác được chân của chị ấy rất đẹp, vừa dài vừa thon gọn.
Lúc này Lục Tử Ngân mới giới thiệu chị ấy với Tân Hạ Noãn, còn chưa kịp mở miệng, Phỉ Dương liền mắt to ngạc nhiên thì thầm, “Tôi là cây cỏ dại của đại gia anh, còn đây là cô gái tài năng, xinh đẹp Tân Hạ Noãn hóa ra là em của anh!”
Lục Tử Ngân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Dương Tử, ở trước mặt em gái tôi đừng nói lời nhặng xị.”
“Giả vờ nghiêm trang.” Phỉ Dương khinh bỉ liếc mắt anh một cái, vẻ mặt cười khanh khách vươn tay về phía Tân Hạ Noãn: “Người đẹp, chị tên là Phỉ Dương, chị đã nghĩ rất nhiều lần, hình như chị đầu thai nhầm rồi, chị hẳn nên là con trai!”
“Cậu hiện tại so với con trai cũng không có khoảng cách cho lắm.” Lục Tử Ngân ở một bên cười ha ha.
Phỉ Dương thân mật nhéo trên vai anh một cái rõ mạnh, miệng đầy bóng gió, “Đại gia của cỏ dại, tránh sang một bên đi.” Lục Tử Ngân một chút cũng không khó chịu, cười ha ha. Ngay lúc đó Tân Hạ Noãn chỉ có thể ngây ngốc nhìn thấy một màn này, không biết nên làm thế nào cho phải.
Phỉ Dương là học sinh mới chuyển tới trong lớp của Lục Tử Ngân, nghe Lục Tử Ngân nói, chị ấy vốn ở cùng với ba mẹ, ba mẹ làm việc nơi nào, chị ấy sẽ ở đó đi học. Sau này ba chị ấy bị ung thư gan đã mất, mẹ chị không gánh nổi gánh nặng tài chính, phải lấy người đàn ông khác, nhưng ông ta lại không cần cô con gái riêng của vợ, vốn có lòng tự trọng cao, tính cách quá mạnh mẽ Phỉ Dương liền tự mình quay về thành phố A, cùng sống với bà nội nương tựa lẫn nhau.
Phỉ Dương có một đôi chân thon dài thẳng tắp, đã được một vị huấn luyện viên Taekwondo ở nhà thiếu nhi để mắt, cố ý không thu học phí để nhận Phỉ Dương làm học trò, cảm thấy chị ấy là hạt mầm có triển vọng, nhất định muốn làm giống như Bá Lạc* trước kia. Ngày đó Lục Tử Ngân theo thường lệ đến đón Tân Hạ Noãn, vừa lúc gặp phải Phỉ Dương đến học Taekwondo.
Ở trong trường Phỉ Dương cùng Lục Tử Ngân quan hệ không tệ, nhưng ở ngoài sẽ không thường chạm mặt. Lục Tử Ngân học ở thành phố A, trường học ở đây không được tốt lắm, vốn đại tá Lục muốn anh chuyển đến một trường trung học trọng điểm, bởi vì trường trọng điểm sẽ khiến người khác chú ý, ở sau lưng không ngừng chỉ chỏ anh được vào học nhờ đi cửa sau, cản trở thành tích học tập của mình, Lục Tử Ngân liền cự tuyệt, thay vì vào trường Nhất Trung trọng điểm anh chọn học tại một trường Thập Nhị Trung, một trường trung học bình thường .
Nhất Trung so với Thập Nhị Trung chất lượng không thua gì nhau, chính là ở trong mắt mọi người ở thành phố A, điều đó có ý nghĩa khác nhau một trời một vực. Một trường là trung học trọng điểm của tỉnh, bên trong có đến 90% học sinh ưu tú, số còn lại 10% sẽ đi du học. Thật sự mà nói, không phải chất lượng tốt mà chính là gia cảnh tốt.
Thập Nhị Trung, thành phần học sinh phức tạp, giống như Phỉ Dương, gia cảnh không tốt, thành tích cũng không tốt, chỉ có thể vào học ở trường này.
Bình thường người có thành tích không tốt, sẽ hâm mộ những người có thành tích tốt. Hơn nữa Phỉ Dương lại không ngại về gia cảnh của mình, vốn tự mình hiểu rõ bản thân, nên không cảm thấy tự ti trước mặt người khác . Tuy rằng Tân Hạ Noãn là một học sinh loại giỏi, ở nhà cô lại là công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng cô lại rất thích Phỉ Dương, mặc dù chị ấy rất thân mật với anh trai hàng xóm mà mình mến nhất, nhưng cô cũng không khống chế được chính mình tự nhiên yêu thích Phỉ Dương.
Cô cảm thấy Phỉ Dương thật sự một chút tỳ vết cũng đều không có. Hơn nữa cô đối xử với chị ấy vô cùng gần gũi. Nghỉ hè là khoảng thời gian phải học đàn vi-ô-lon, cô rất thích kéo Phỉ Dương đi chung mình, Phỉ Dương ở phía trước ngượng ngùng, e ngại, mà ở phía sau Lục Tử Ngân thì thầm với cô “Trọng sắc quên bạn” .
Phỉ Dương rất tuấn tú, nếu không cẩn thận nhận biết từ lâu, thực sự Tân Hạ Noãn sẽ động lòng, khi đi bên cạnh một người quá đẹp trai. Tân Hạ Noãn khi đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy ba người ở bên nhau rất tốt, ít nhất có thể cùng nhau nói chuyện, cùng cười đùa, còn có thể nhìn thấy bọn họ đấu võ mồm, chính mình thì cười toe tóet, hứng khởi.
Nhưng cô cũng đã quên, Phỉ Dương tuy rằng vẻ ngoài là con trai, nhưng dù sao cũng là con gái.
***
Tân Hạ Noãn mở cửa, liền hô to vào bên trong, “Mẹ, con đã về.”
Bà Tân từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một chén canh cá, vui vẻ nói: “Đã về rồi, nhanh vào ăn cơm đi.” Ngồi ở trên sô pha xem báo, ông Tân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Bận rộn cả ngày rồi, còn không mau vào nhà nghỉ ngơi.”
“Còn hai món chưa chín, sắp được rồi, nhanh lắm.” Ánh mắt bà Tân lóe sáng khi nhìn thấy Tân Hạ Noãn đứng bên cạnh Lục Tử Ngân: “Tử ngân, đừng có đứng như vậy, nhanh ngồi xuống ăn trước đi.”
Tân Hạ Noãn vẻ mặt tiu ngỉu, mẹ không thấy cô vẫn còn đang đứng sờ sờ ở đây sao? Như thế nào liền nhanh vậy bỏ quên cô? Lục Tử Ngân mỉm cười nói: “Mẹ, đừng vội, cùng nhau ăn đi, ăn không hết đâu.”
“Không sao, không cần lo, các con thừa lúc thức ăn còn nóng mau ăn đi. Tân quân trưởng, làm phiền ngài bỏ tờ báo trong tay xuống đi, đến giờ cơm rồi có biết không?” Bà Tân đi tới lấy tờ báo trong tay chồng mình, ra hiệu bóng gió với ông.
Ông Tân đứng dậy, đi đến bàn ăn cầm lấy chiếc đũa ăn lên, một bộ dạng lạnh nhạt. Bà Tân gặp phật sinh khí, liền quay trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn. Hai người ngoan ngoãn ngồi xuống, ông Tân nói: “Hôm nay ba con nói với ta về việc hôn sự của hai đứa, nếu năm nay không kết hôn được, thì đính hôn cũng tốt.”
Tân Hạ Noãn bưng lên bát cơm, cầm trong tay chiếc đũa không nói lời nào. Lục Tử Ngân lên tiếng: “Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức trọng thể. Thời gian cũng đã định xong rồi ạ.”
“Ừ, ba con đều đã nói với ta rồi.” Ông Tân quét mắt nhìn Tân Hạ Noãn đang sững sốt, nói với Lục Tử Ngân: “Đứa con gái này bình thường được chúng ta nuông chiều quen rồi, về sau nên nhường nhịn con bé một chút.”
“Xin hãy yên tâm, con hiểu rồi.”
Tân Hạ Noãn hờn dỗi lên tiếng phàn nàn, “Ba, con còn chưa có kết hôn mà?”
Lục Tử Ngân bỗng nhiên phát ngôn một câu, “Ba, con nghĩ chờ sau khi chúng con đính hôn, có thể cho Noãn qua ở chỗ của con trước.”
Tân Hạ Noãn lúc ấy đang cầm chiếc đũa, bị những lời nói táo bạo của Lục Tử Ngân dọa một phen, tay đang cầm chiếc đũa gắp thức ăn, liền run lên vì hốt hoảng. Không nghĩ tới mẹ cô vừa bưng ra món ăn mới, nóng hổi đã nói thêm vào một câu, “Ừ, như vậy cũng tiện cho con mỗi sáng sớm không cần phải đến đây đón chú heo lười này.”
“Mẹ!” Tân Hạ Noãn giọng điệu phàn nàn rên khẽ.
“Ba thấy cũng đúng, dù sao đi nữa con gái kết hôn rồi cũng như bát nước đổ đi.” Không nghĩ tới ba cô vốn bảo thủ lại nhanh vậy đồng ý .
Tân Hạ Noãn ngây ngốc một chút, chỉ nghe thấy Lục Tử Ngân hướng cô chớp mắt, “Em yêu, em không đá chăn chứ?”
Người dẫn chương trình hỏi chuyện Lục Tử Ngân, ” Ngài Lục đã đưa ra mức giá cao nhất cho cặp nhẫn kim cương này là muốn trao tặng cho ai vậy?”
Lục Tử Ngân hướng ánh mắt về phía Tân Hạ Noãn, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, bộ dạng nghiêm túc. Tân Hạ Noãn thầm kêu trời trong lòng, ý tứ này quá mức rõ ràng. Quả nhiên, những người khách ở dưới sân khấu đồng loạt hòa theo ánh mắt của Lục Tử Ngân hướng về phía cô, mọi người trong khán phòng như hiểu ý lập tức đồng loạt vỗ tay thật to.
“Cô gái xinh đẹp dưới sân khấu kia là. . . . .” Người dẫn chương trình hình như biết rõ mà còn cố ý.
Ánh mắt Lục Tử Ngân điềm tĩnh, chăm chú dõi theo cô, “Là vị hôn thê của tôi.”
“Ngài Lục quả nhiên là người hào phóng, có thể bỏ ra rất nhiều tiền để làm vui lòng hôn thê tương lai của mình. Một lần nữa chúc mừng lễ cưới sắp tới của ngài” Người dẫn chương trình vừa thốt lên phía bên dưới tiếng vỗ tay rầm rầm theo đó là những lời chúc phúc cùng sự hâm mộ hướng về phía Tân Hạ Noãn.
Trong ánh sáng chớp nhoáng của máy ảnh Tân Hạ Noãn chỉ có còn biết thể hiện sự xấu hổ, e lệ của người phụ nữ đang yêu say đắm.
Trong lòng không khỏi kêu khổ, anh còn dám thông cáo rộng rãi như vậy, còn là ở trước mặt đám đông phóng viên, có nhất thiết phải gây chú ý cho nhiều người đến vậy? Càng nghĩ càng thấy việc này như một cái bẫy, muốn dụ cô sập bẫy đây mà. Ngay từ đầu chiều cô đã không thể giải thích được Lục Tử Ngân vì sao lại dẫn cô đi mua sắm quần áo, muốn cô ăn mặc xinh đẹp, lộng lẫy đi tham dự buổi lễ đấu giá, hơn nữa anh đã để tuột mất mảnh đất quan trọng kia, lại không nhanh chóng ra về, mà còn rất bình thản tham gia tiếp buổi lễ, hơn nữa còn bỏ ra nhiều tiền để mua cặp nhẫn khiến cho mọi người đều chú ý, ánh mắt anh còn tỏ vẻ “Thông cáo” công khai cho rằng việc bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua cặp nhẫn “Only” này là đáng giá ra sao. Hết thảy đều nằm trong sự sắp đặt của Lục Tử Ngân, nhưng mục đích của anh lại vô cùng chính đáng, hành động vung tiền như rác chỉ là chứng tỏ anh muốn làm vui lòng vị hôn thê của mình, cũng nhân cơ hội đó để tuyên bố tin tức về việc đính hôn sắp tới của cả hai người, nhìn thoáng qua có vẻ không giống như là sắp đặt sẵn, còn như muốn chứng tỏ hai người trong lúc đó tình cảm vô cùng sâu đậm, hành động của anh chính là muốn ép cô không thể thay đổi sự việc được nữa, cũng là muốn cô không còn đường lui.
Cả thành phố hoặc là cả nước thậm chí toàn bộ thế giới mọi người đều sẽ biết, Tân Hạ Noãn là vị hôn thê của Lục Tử Ngân, cô là người phụ nữ của anh. Nếu dám đổi ý, xem cô về sau như thế nào đối mặt với người khác, sẽ không có ai dám nói cô là bị chồng bỏ rơi!
Tân Hạ Noãn mãnh liệt nhìn chằm chằm Lục Tử Ngân, người đàn ông này, thật thâm cơ . Lục Tử Ngân dường như cảm nhận được ánh mắt oán giận của cô, nhưng anh vốn kiêu ngạo, ương ngạnh chỉ hơi chớp mắt nhìn lại cô, dường như muốn nói: “Noãn à, em nên ngoan ngoãn nghe theo anh đi”.
Cô thật tức chết mà!
Sau đó là thủ tục giao hàng, và thanh toán mà Lục Tử Ngân sau khi tạo ra cục diện rối rắm bỏ lại cho Tân Hạ Noãn lo liệu mọi thứ. Ai bảo cô là thư kí của anh, việc này vốn là trách nhiệm của cô. Bản thân mình thì an nhàn, thỏa mãn mà người chịu khổ luôn luôn là cô, . . . . . . Tân Hạ Noãn ở trong lòng mắng anh một trăm lần cũng không thể trút hết cơn giận.
Lúc ra khỏi hội trường, trời đã nhá nhem tối. Tân Hạ Noãn cúi đầu im lặng đi theo sau Lục Tử Ngân, lúc anh dừng lại thì cô dừng lại, còn lúc anh đi thì cô cũng đi theo, tóm lại, khoảng cách giữa hai người, từng bước ngày càng cách xa.
Rốt cục Lục Tử Ngân cũng nhịn không được xoay người lại, vẻ ngạo mạn của anh nhìn xoáy vào bộ dạng thất thểu của Tân Hạ Noãn, “Hiện tại là giờ tan tầm.”
“Ừh.” Cúi đầu, lại tiếp tục trầm ngâm.
Lục Tử Ngân hít sâu một hơi, “Em yêu, sức chịu đựng của anh có hạn.”
Tân Hạ Noãn nghe xong, vô cùng tức giận, cô đột nhiên ngẩng cao đầu, giọng khó chịu nói: “Anh cũng biết sức chịu đựng của anh có hạn, chẳng lẽ không biết em đang nén nhịn sao? Anh như vậy công khai cho thế giới, là muốn được nổi tiếng? Anh muốn thành người nổi tiếng cũng không nên kéo em theo, em. . . . . .”
Lục Tử Ngân cất giọng lạnh lùng hỏi: “Em không muốn có người biết em là vị hôn thê của anh?”
Tân Hạ Noãn bị vẻ mặt tức giận cùng khí thế áp bức của anh lập tức há miệng sững sốt, cơn giận dữ trong cô rõ ràng giảm đi một nửa, “Em không phải có ý tứ này, em chỉ muốn anh đừng tự tiện ra quyết định mọi việc của chúng ta.”
Lục Tử Ngân biểu tình giễu cợt cười như không cười, cho một tay bỏ vào túi quần, trên mặt vẫn là ý cười châm chọc, “Nếu anh không chủ động, em sẽ không bao giờ … lên tiếng? Nếu anh không chủ động, em sẽ không vui cười khi ở trước mặt anh? Nếu anh không chủ động, em cũng sẽ không nghĩ ngợi gì mà chạy đi tìm anh phải không, em có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh sao?”
Tân Hạ Noãn nhất thời ngẩn ngơ. Lục Tử Ngân nói cái gì đó đều đúng. Lúc trước biết được tin tức Lục Tử Ngân đã trở về, quyết định của cô chính là làm đà điểu, tính toán có thể tránh được thì tránh nếu gặp nhau thì bình thản mà đối diện, nghĩ đến không đi tìm anh thì tâm trạng bình thản và thoải mái. Trước khi Lục Tử Ngân còn chưa trở về, kế hoạch cho cuộc sống của cô chính là nhanh chóng kết hôn.
Chỉ là. . . . . .
Tân Hạ Noãn rốt cục nhịn không được, cô ngẩng đầu buồn bã nhìn anh,
“Anh trai, anh nói cho em biết, em nên làm thế nào? Em hiện tại rất khó nghĩ, em không hiểu anh vì cái gì muốn kết hôn với em? Em nghĩ mãi mà không hiểu được.”
Lục Tử Ngân yên lặng nhìn cô, nhìn cô thần trí mơ hồ, sửng sốt, anh lẳng lặng nói: “Em nghĩ đến là gì?”
Tân Hạ Noãn mím môi mở miệng, “Em không biết! Có lẽ anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ để quên đi chị Phỉ Dương.”
Lục Tử Ngân cười nhạt, ngay cả khóe miệng mấp máy cũng sững sờ, “Anh muốn tìm người thay thế, cũng không tới lượt em đâu.”
Tân Hạ Noãn ngơ ngác nhìn anh. Lục Tử Ngân xoa xoa thái dương, hình như có chút mỏi mệt, nhưng cũng không có ý muốn giải thích, chỉ là nói lảng đi: “Chúng ta mau về nhà, đừng làm cho ba mẹ em chờ lâu.”
Nhìn thấy Lục Tử Ngân xoay người bỏ đi, trái tim Tân Hạ Noãn dường như rơi bùm xuống hầm băng, cô nghĩ, Lục Tử Ngân trong lòng hẳn là còn có bóng dáng của chị Phỉ Dương. Phỉ Dương, người cũng như tên vô cùng giản dị, mộc mạc, chị ấy là một cô gái phóng khoáng, so với Tân Hạ Noãn tính tình hoàn toàn bất đồng. Chị ấy là hình tượng của Tân Hạ Noãn ngày còn thiếu nữ, ngay từ lúc bắt đầu đã thầm ngưỡng mộ chị ấy.
***
Tân Hạ Noãn từ nhỏ ốm yếu, mỏng manh, thân thể gầy gò, khung xương vì thế cũng nhỏ nhắn. Nếu không phải Lục Tử Ngân mỗi ngày mua cho cô đậu hũ trứng, cô cũng sẽ không đầy đặn hơn. Khi mới quen Phỉ Dương, Tân Hạ Noãn đã đầy đặn hơn một chút.
Phỉ Dương là do Lục Tử Ngân giới thiệu với Tân Hạ Noãn. Chị ấy có vóc dáng cao, so với tuổi của những cô gái bình thường là cao hơn rất nhiều, Tân Hạ Noãn đối với chị ấy có ấn tượng sâu sắc nhất, vì chị ấy có một đôi chân dài thon gọn. Gặp nhau vào dịp nghỉ hè, khí trời mùa hè nóng bức, chú ve sầu ở ngọn cây kêu to báo hiệu mùa hè đã đến không ngừng. Tân Hạ Noãn bị mẹ cô thúc giục tham gia văn nghệ nên đã đăng kí một lớp học đàn vi-ô-lon cho cô. Bởi vì mỗi ngày phải học đến tận tối, Lục Tử Ngân lại lo lắng cho cô phải đi bộ một mình vào ban đêm, nên muốn đón cô tan học đưa về nhà. Có một buổi tối, sau khi cô tan học, vừa bước ra khỏi cửa phòng học, liền nhìn thấy Lục Tử Ngân đứng cùng một cậu bé đang ngồi đung đưa chân ở trên lan can, cô còn chưa phân biệt là nam hay nữ. Khi đó Phỉ Dương là một cô gái mạnh mẽ, có cá tính, đầu tóc cắt ngắn y như con trai, ngồi cùng Lục Tử Ngân trông rất giống nhau, rất thích mặc áo sơ mi ngắn tay qua vai, mặc kiểu quần rộng thùng thình chân mang giày thể thao, cả hai ngồi cùng nhau nói chuyện trên lan can, hai chân không ngừng đung đưa. Tân Hạ Noãn cảm giác được chân của chị ấy rất đẹp, vừa dài vừa thon gọn.
Lúc này Lục Tử Ngân mới giới thiệu chị ấy với Tân Hạ Noãn, còn chưa kịp mở miệng, Phỉ Dương liền mắt to ngạc nhiên thì thầm, “Tôi là cây cỏ dại của đại gia anh, còn đây là cô gái tài năng, xinh đẹp Tân Hạ Noãn hóa ra là em của anh!”
Lục Tử Ngân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Dương Tử, ở trước mặt em gái tôi đừng nói lời nhặng xị.”
“Giả vờ nghiêm trang.” Phỉ Dương khinh bỉ liếc mắt anh một cái, vẻ mặt cười khanh khách vươn tay về phía Tân Hạ Noãn: “Người đẹp, chị tên là Phỉ Dương, chị đã nghĩ rất nhiều lần, hình như chị đầu thai nhầm rồi, chị hẳn nên là con trai!”
“Cậu hiện tại so với con trai cũng không có khoảng cách cho lắm.” Lục Tử Ngân ở một bên cười ha ha.
Phỉ Dương thân mật nhéo trên vai anh một cái rõ mạnh, miệng đầy bóng gió, “Đại gia của cỏ dại, tránh sang một bên đi.” Lục Tử Ngân một chút cũng không khó chịu, cười ha ha. Ngay lúc đó Tân Hạ Noãn chỉ có thể ngây ngốc nhìn thấy một màn này, không biết nên làm thế nào cho phải.
Phỉ Dương là học sinh mới chuyển tới trong lớp của Lục Tử Ngân, nghe Lục Tử Ngân nói, chị ấy vốn ở cùng với ba mẹ, ba mẹ làm việc nơi nào, chị ấy sẽ ở đó đi học. Sau này ba chị ấy bị ung thư gan đã mất, mẹ chị không gánh nổi gánh nặng tài chính, phải lấy người đàn ông khác, nhưng ông ta lại không cần cô con gái riêng của vợ, vốn có lòng tự trọng cao, tính cách quá mạnh mẽ Phỉ Dương liền tự mình quay về thành phố A, cùng sống với bà nội nương tựa lẫn nhau.
Phỉ Dương có một đôi chân thon dài thẳng tắp, đã được một vị huấn luyện viên Taekwondo ở nhà thiếu nhi để mắt, cố ý không thu học phí để nhận Phỉ Dương làm học trò, cảm thấy chị ấy là hạt mầm có triển vọng, nhất định muốn làm giống như Bá Lạc* trước kia. Ngày đó Lục Tử Ngân theo thường lệ đến đón Tân Hạ Noãn, vừa lúc gặp phải Phỉ Dương đến học Taekwondo.
Ở trong trường Phỉ Dương cùng Lục Tử Ngân quan hệ không tệ, nhưng ở ngoài sẽ không thường chạm mặt. Lục Tử Ngân học ở thành phố A, trường học ở đây không được tốt lắm, vốn đại tá Lục muốn anh chuyển đến một trường trung học trọng điểm, bởi vì trường trọng điểm sẽ khiến người khác chú ý, ở sau lưng không ngừng chỉ chỏ anh được vào học nhờ đi cửa sau, cản trở thành tích học tập của mình, Lục Tử Ngân liền cự tuyệt, thay vì vào trường Nhất Trung trọng điểm anh chọn học tại một trường Thập Nhị Trung, một trường trung học bình thường .
Nhất Trung so với Thập Nhị Trung chất lượng không thua gì nhau, chính là ở trong mắt mọi người ở thành phố A, điều đó có ý nghĩa khác nhau một trời một vực. Một trường là trung học trọng điểm của tỉnh, bên trong có đến 90% học sinh ưu tú, số còn lại 10% sẽ đi du học. Thật sự mà nói, không phải chất lượng tốt mà chính là gia cảnh tốt.
Thập Nhị Trung, thành phần học sinh phức tạp, giống như Phỉ Dương, gia cảnh không tốt, thành tích cũng không tốt, chỉ có thể vào học ở trường này.
Bình thường người có thành tích không tốt, sẽ hâm mộ những người có thành tích tốt. Hơn nữa Phỉ Dương lại không ngại về gia cảnh của mình, vốn tự mình hiểu rõ bản thân, nên không cảm thấy tự ti trước mặt người khác . Tuy rằng Tân Hạ Noãn là một học sinh loại giỏi, ở nhà cô lại là công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng cô lại rất thích Phỉ Dương, mặc dù chị ấy rất thân mật với anh trai hàng xóm mà mình mến nhất, nhưng cô cũng không khống chế được chính mình tự nhiên yêu thích Phỉ Dương.
Cô cảm thấy Phỉ Dương thật sự một chút tỳ vết cũng đều không có. Hơn nữa cô đối xử với chị ấy vô cùng gần gũi. Nghỉ hè là khoảng thời gian phải học đàn vi-ô-lon, cô rất thích kéo Phỉ Dương đi chung mình, Phỉ Dương ở phía trước ngượng ngùng, e ngại, mà ở phía sau Lục Tử Ngân thì thầm với cô “Trọng sắc quên bạn” .
Phỉ Dương rất tuấn tú, nếu không cẩn thận nhận biết từ lâu, thực sự Tân Hạ Noãn sẽ động lòng, khi đi bên cạnh một người quá đẹp trai. Tân Hạ Noãn khi đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy ba người ở bên nhau rất tốt, ít nhất có thể cùng nhau nói chuyện, cùng cười đùa, còn có thể nhìn thấy bọn họ đấu võ mồm, chính mình thì cười toe tóet, hứng khởi.
Nhưng cô cũng đã quên, Phỉ Dương tuy rằng vẻ ngoài là con trai, nhưng dù sao cũng là con gái.
***
Tân Hạ Noãn mở cửa, liền hô to vào bên trong, “Mẹ, con đã về.”
Bà Tân từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một chén canh cá, vui vẻ nói: “Đã về rồi, nhanh vào ăn cơm đi.” Ngồi ở trên sô pha xem báo, ông Tân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, “Bận rộn cả ngày rồi, còn không mau vào nhà nghỉ ngơi.”
“Còn hai món chưa chín, sắp được rồi, nhanh lắm.” Ánh mắt bà Tân lóe sáng khi nhìn thấy Tân Hạ Noãn đứng bên cạnh Lục Tử Ngân: “Tử ngân, đừng có đứng như vậy, nhanh ngồi xuống ăn trước đi.”
Tân Hạ Noãn vẻ mặt tiu ngỉu, mẹ không thấy cô vẫn còn đang đứng sờ sờ ở đây sao? Như thế nào liền nhanh vậy bỏ quên cô? Lục Tử Ngân mỉm cười nói: “Mẹ, đừng vội, cùng nhau ăn đi, ăn không hết đâu.”
“Không sao, không cần lo, các con thừa lúc thức ăn còn nóng mau ăn đi. Tân quân trưởng, làm phiền ngài bỏ tờ báo trong tay xuống đi, đến giờ cơm rồi có biết không?” Bà Tân đi tới lấy tờ báo trong tay chồng mình, ra hiệu bóng gió với ông.
Ông Tân đứng dậy, đi đến bàn ăn cầm lấy chiếc đũa ăn lên, một bộ dạng lạnh nhạt. Bà Tân gặp phật sinh khí, liền quay trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn. Hai người ngoan ngoãn ngồi xuống, ông Tân nói: “Hôm nay ba con nói với ta về việc hôn sự của hai đứa, nếu năm nay không kết hôn được, thì đính hôn cũng tốt.”
Tân Hạ Noãn bưng lên bát cơm, cầm trong tay chiếc đũa không nói lời nào. Lục Tử Ngân lên tiếng: “Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức trọng thể. Thời gian cũng đã định xong rồi ạ.”
“Ừ, ba con đều đã nói với ta rồi.” Ông Tân quét mắt nhìn Tân Hạ Noãn đang sững sốt, nói với Lục Tử Ngân: “Đứa con gái này bình thường được chúng ta nuông chiều quen rồi, về sau nên nhường nhịn con bé một chút.”
“Xin hãy yên tâm, con hiểu rồi.”
Tân Hạ Noãn hờn dỗi lên tiếng phàn nàn, “Ba, con còn chưa có kết hôn mà?”
Lục Tử Ngân bỗng nhiên phát ngôn một câu, “Ba, con nghĩ chờ sau khi chúng con đính hôn, có thể cho Noãn qua ở chỗ của con trước.”
Tân Hạ Noãn lúc ấy đang cầm chiếc đũa, bị những lời nói táo bạo của Lục Tử Ngân dọa một phen, tay đang cầm chiếc đũa gắp thức ăn, liền run lên vì hốt hoảng. Không nghĩ tới mẹ cô vừa bưng ra món ăn mới, nóng hổi đã nói thêm vào một câu, “Ừ, như vậy cũng tiện cho con mỗi sáng sớm không cần phải đến đây đón chú heo lười này.”
“Mẹ!” Tân Hạ Noãn giọng điệu phàn nàn rên khẽ.
“Ba thấy cũng đúng, dù sao đi nữa con gái kết hôn rồi cũng như bát nước đổ đi.” Không nghĩ tới ba cô vốn bảo thủ lại nhanh vậy đồng ý .
Tân Hạ Noãn ngây ngốc một chút, chỉ nghe thấy Lục Tử Ngân hướng cô chớp mắt, “Em yêu, em không đá chăn chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.