Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em
Chương 24
Cẩm Trúc
11/07/2013
Tân Hạ Noãn giở chiêu bài phủ đầu, tự
mình lên tiếng trước, hiển nhiên sẽ khiến cho đối phương vô cùng kinh
ngạc, bên đầu kia điện thoại vẫn không có người trả lời, một khoảng
không trầm mặc, yên ắng. Nhịp tim Tân Hạ Noãn càng đập dồn dập, cả người cứng ngắc, cảm thấy máu trong mình đang đang đông cứng lại, toát ra
thật nhiều mồ hôi. Cô lặp lại câu hỏi lần nữa, “Xin chào.”
Đầu dây bên kia điện thoại rốt cục cũng phát ra giọng nói của một người phụ nữ đang mỉm cười, đáp lại: “Là cô Tân Hạ Noãn phải không?”
Tân Hạ Noãn hết sức sửng sốt, không nghĩ đến người phụ nữ này lại có thể nhận ngay ra cô? Vì sao cô ta biết rõ cô đến thế? Thông qua Lục Tử Ngân ư? Chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn quan tâm đến Lục Tử Ngân, cho nên mới. . . . . . ? Miên man suy nghĩ hình như đã trở thành bản năng của Tân Hạ Noãn, cô khẽ gật đầu với tâm tình cực kỳ phức tạp, “Là tôi.”
“Cô gọi điện trực tiếp đến cho tôi là có ý gì?”
Cô ta có dụng ý gì? Ngay cả chính cô cũng không thể xác định, cô có nên làm cho người phụ nữ này biến mất khỏi nơi này? Hay là tuyên bố Lục Tử Ngân là người đàn ông đã có chủ, bảo với cô ta hãy buông tay đi? Những việc làm ấy, Tân Hạ Noãn thực sự làm không được, cô chỉ muốn có được một chút ánh sáng, một chút hy vọng, đứa trẻ rốt cuộc có phải là của Lục Tử Ngân hay không, nếu không phải, cô sẽ không cần phải phiền não và bất lực đến vậy, cô có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ niềm hạnh phúc hiện tại, còn nếu đúng là như vậy, cô. . . . . . Cô không dám tưởng tượng, cũng không biết nên làm như thế nào.
Vốn dĩ muốn hỏi thẳng Lục Tử Ngân về chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng cô lại lo lắng chính mình đã tưởng tượng ra quá nhiều, khiến mọi thứ trở nên khó xử, phiền toái hơn nữa, cô vẫn chỉ dám làm con rùa rụt cổ, im lặng đầy nghi ngờ chỉ chờ cơ hội để có thể chất vấn người phụ nữ này.
“Nghe nói cô đang mang thai?” Tin lành này cô đã biết rõ còn cố tình hỏi.
Quả nhiên đầu dây bên kia khẽ giật mình, “Ơ? Sao cô biết được? Lục Tử Ngân nói cho cô nghe à?”
Cô khéo léo quay trở lại vấn đề chính, “Đứa trẻ kia có phải là của vị hôn phu của tôi không?” Cô cảm thấy rõ ràng giọng nói của chính mình khàn hẳn đi, khẩn trương đến run rẩy. Đầu bên kia điện thoại xem ra cũng đã cảm nhận được sự bất an trong cô, cười lạnh trong lòng, “Tôi là bạn gái cũ của Lục Tử Ngân, anh ấy về nước, chúng tôi mới chia tay, cô nghĩ thử xem?”
Lục Tử Ngân về nước được hơn một tháng, cô gái này lại mang thai ba tháng. . . . . . Ý tứ này đương nhiên cô hiểu rõ, đứa nhỏ này quả thực là của anh. Giống như đã sớm kết luận được điều này từ trước, Tân Hạ Noãn cũng không có vẻ rúng động bởi tin tức này, ngược lại, tâm tình vốn đang bất an của cô bỗng nhiên hết sức bình tĩnh lạ thường, cũng là dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng cô. Tân Hạ Noãn cười khẽ, “Cô về nước là muốn đoạt lại vị hôn phu của tôi, đưa anh ấy trở về, đúng không?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia coi như nghe thấy những lời nói vớ vẩn, cô ta khẽ cao giọng, thốt lên: “Nếu đúng vậy thì sao? Tôi đã ở cùng Lục Tử Ngân hơn hai năm, vào thời điểm anh ấy khó khăn nhất, là tôi một mực kiên trì ở bên cạnh anh ấy; cũng như vào những lúc huy hoàng nhất của anh ấy, cũng chỉ mỗi mình tôi đứng bên cạnh anh ấy cùng nhau chiêm ngưỡng thành tựu của chúng tôi, cô nghĩ mình xứng đáng sao? Chẳng qua Lục Tử Ngân đang cảm thấy đau lòng, mỏi mệt khi bị tôi bỏ rơi mà thôi. Nếu tôi không chia tay anh ấy, làm sao đến lượt cô?”
Lời nói của cô gái kia đanh đá là thế, Tân Hạ Noãn cảm thấy mình đang bị coi thường, người tìm đến mắng đối phương lại không phải là cô. Tân Hạ Noãn nhịn không được khẽ nhếch miệng lên, “Nói vậy, cô đã nắm chắc mười phần là mình sẽ thắng? Tốt thôi, tôi chờ xem cô diễu võ dương oai trước mặt tôi như thế nào.”
Tân Hạ Noãn dập tắt điện thoại “Ba” một tiếng, trong mắt toát ra tầng tầng ngọn lửa, có gì đó nhẹ nhõm vừa bốc hơi, trong đáy mắt cô giờ hiện lên nỗi buồn bã khôn nguôi. Cô không thể không chán nản cho được, nếu đúng như lời cô ta nói, Lục Tử Ngân chỉ bởi vì tâm tình buồn khổ, không thể chờ đợi thêm nữa ở nước Mĩ, đành phải quay trở về, cùng với thứ tình cảm mà anh dành cho cô, chỉ là tùy tiện tìm một phụ nữ để kết hôn cả đời. Loại sự việc này khiến đáy lòng Tân Hạ Noãn thêm chua xót, nước mắt dần dần chảy xuống dưới.
Đâu phải cô không muốn kìm nén nỗi đau của sự tổn thương sâu sắc này, nhưng trái tim cô vốn yếu ớt cuối cùng chỉ biết khóc to lên như vậy mà thôi. Ông trời, cô quả nhiên là một người phụ nữ rất dễ bị tổn thương mà. Tân Hạ Noãn lau nước mắt trên mặt đi, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài tản bộ.
Tản bộ là một phương pháp để giải sầu, có thể khiến cho bản thân tĩnh tâm trở lại, trong lòng sẽ không nghĩ lung tung về những chuyện đau đầu kia nữa. Tân Hạ Noãn khi ra khỏi nhà còn cố tình chọn đôi giày thể thao dã ngoại, càng tăng thêm sức vận động.
Đã hơn tám giờ sáng, giờ cao điểm đi làm của mọi người đã qua, lúc này chỉ còn thưa thớt một vài người trên đường. Tân Hạ Noãn lặng lẽ bước đi mãi mà không rõ đích đến, đến tận ngã tư đường, cô mới phát hiện quần áo của mình quá mức bình dân, khác hẳn những người phụ nữ khác đang đi trên đường, với giày cao gót, quần áo công sở sang trọng hoặc những bộ cánh hàng hiệu mới tinh.
Cô nhìn xem những người này, không thấy phiền lòng lắm. Cô bỗng nghĩ đến chính mình trước kia, mười tám tuổi khi ấy, cô cũng cực kỳ thích theo đuổi vật chất hay sao? Cô dần dần trở nên ham hư vinh, chỉ cần thấy người có tiền liền đi theo, thậm chí còn có một thời gian dài cô cho rằng, không có tiền thì không thể sinh tồn. Đến khi vào đại học, những bạn học năm nhất, giàu nghèo chẳng phân biệt được, người nào cũng giống nhau, khi đó cô hoàn toàn trở nên lạc lõng, không thể chỉ giao tiếp với những người có tiền được nữa, còn người theo đuổi cô chỉ cần không có tiền, cô lập tức không nhìn mặt, cho nên Liêu Tu trở thành đối tượng chiến thắng cuối cùng, anh đã theo đuổi cô suốt ba năm, cô mới gật đầu đồng ý.
Khi đó, cô vì cái gì mà biến mình tham lam đến vậy? Có lẽ đối với cô mà nói, chỉ có mỗi mình Lục Tử Ngân là biết rõ. Về phần lí do tại sao cô lại trở nên tham lam như vậy, tất cả đếu do một tay cha cô mà ra. Cha cô là một con người có ý chí sắt đá luôn rất tiết kiệm và tiết chế đến mức keo kiệt, bình thường có thể tiết kiệm được liền tiết kiệm, cũng không tùy ý tiêu xài. Theo lý mà nói ông giữ chức cao như vậy, khẳng định đã từng đi qua nhiều nơi sang trọng, cao cấp.
Nhưng cha cô ngay cả phòng massage cũng chưa từng đến, càng không nói tới những nơi xa hoa lãng phí khác. Cha nào con nấy, Tân Hạ Noãn trước kia cũng an phận làm một cô con gái ngoan giống ông. Từ khi lên đại học, cô đều tự mình chi trả sinh hoạt phí, thậm chí cô từ nhỏ đến lớn tiêu xài đều rất ít, cha cô muốn cho sẽ cho dù ít hay nhiều. Lúc đầu cha cô rất tin tưởng cô, ông cho thứ gì cô đều nhận cả, Tân Hạ Noãn ở trong mắt cha vĩnh viễn là đứa con gái ngoan ngoãn, không bao giờ thay đổi. Mãi đến khi mẹ cô phát hiện cô có rất nhiều tiền để phung phí bên ngoài, báo lại cho cha cô hay, một cái tát rất mạnh lên mặt cô, lúc này cô mới biết hối hận.
Cô vĩnh viễn không quên được lời nói của cha, “Không phải tiêu nhiều tiền là tốt, mà là con phải biết dùng tiền đúng chỗ, đúng thờ điểm, cái cách con biết tiêu tiền, đó mới là điều quan trọng nhất.” Cha cô biết rất rõ tại sao cô lại tham tiền như vậy.
Vì lúc cô cần dùng đến tiền thật sự thì trong người cô lại không có nó, chính cái giây phút ấy cô thật sự rất khao khát có thật nhiều tiền.
Tân Hạ Noãn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy nắng, vầng ánh dương sáng chói như ngọn lửa đang gây ra sự khó chịu nơi mắt cô. Tân Hạ Noãn bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá mệt mỏ, vì sao cuộc đời lại không như ý muốn của mình, thay đổi lớn như vậy, mà kết quả cũng chẳng có hi vọng là mấy?
Nhìn dòng người đến rồi lại đi, sự vội vã của cuộc sống đô thị, Tân Hạ Noãn thở dài thật buồn. Cá tính của cô vẫn luôn bị mẹ rầy la, với tính tình của cô thì phải chờ thật lâu mới kiếm được nhiều tiền, tương lai mù mịt, tối tăm.
Cô cũng không cho là vậy, nhưng với tình cảnh hiện giờ, cô lại muốn lùi bước. Tân Hạ Noãn cảm giác chính mình đã quá mệt mỏi, tùy tiện tìm một bồn hoa, ngồi xuống thừ người nghĩ ngợi, hoàn toàn không chú ý đến có một chiếc ô tô đã sớm đi theo mình từ lâu
Phía bên trong chiếc xe màu đen bóng loáng kia, đằng sau cặp kính râm là ánh mắt đang rất kinh ngạc khi nhìn Tân Hạ Noãn, với bộ dạng tiều tụy và buồn bã đến nao lòng khiến anh rung động.
Cuối cùng anh quyết định cởi bỏ dây an toàn, ngừng xe ở ven đường, lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía cô. Cái bộ dạng này của cô, khiến anh không thể không lo lắng cho được.
Tân Hạ Noãn cúi đầu, vô tình nhìn xuống đất dưới chân mình, tại bồn hoa ở ngã tư này, cô cứ như người ngoài hành tinh vậy, không hề quan tâm đến điều gì, dù ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cô có chút quái lạ.
Khi cô đang nhìn chằm chằm vào bóng mình, bỗng nhiên cô giật nẩy mình, phát hiện ngay trước mắt cô là một đôi giày da nam đen sáng bóng. Đôi giày da màu đen này đã dừng lại ở ngay trước mặt cô từ lâu. Tân Hạ Noãn ngẩn người, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy Liêu Tu tháo kính mắt xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Hai người đang ngồi trên bồn hoa, không ai nói câu nào, Liêu Tu cũng lặng im bên cô, không hề cất lên một tiếng, cứ như vậy anh yên lặng ở bên cô. Tân Hạ Noãn rốt cục cũng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nói ra những điều sâu kín trong lòng mình, “Lục Tử Ngân có con với người phụ nữ khác.”
Liêu Tu không nói lời nào, “Là An Ny?”
”Anh biết chuyện đó?” Tân Hạ Noãn thoáng chút giật mình. Liêu Tu tựa hồ có chút phiền não vì những lời vừa thốt ra từ miệng mình, nhưng việc đó đã quá muộn, Tân Hạ Noãn đang chằm chằm nhìn về phía ánh mắt anh, không để cho anh giải thích. Liêu Tu buộc lòng nói: “Đó là một người con gái rất khá, khi anh đi công tác ở Wall Street có gặp cô ấy. Lúc đó, cô ấy đang đứng bên cạnh Lục Tử Ngân.”
Tân Hạ Noãn rầu rĩ nhìn xuống đất không thể hiểu rõ tâm tình của chính mình lúc này, cô biết gia đình Liêu Tu từng gặp phải nguy cơ phá sản, đó cũng là thời điểm họ ở bên nhau nhiều nhất, cô luôn tìm đến để an ủi anh, cổ vũ cho anh, cũng có thể nói rằng vào thời điểm khó khăn nhất của Liêu Tu, Tân Hạ Noãn là người duy nhất ở bên cạnh anh.
Gặp hoạn nạn mới biết được chân tình, để tâm mới thấy, thời điểm gian khổ nhất của Lục Tử Ngân, cô không phải là người ở bên cạnh anh, mà là cô gái với cái tên An Ny kia. Đúng như lời An Ny đã nói trong điện thoại, cô ta đã làm bạn cùng Lục Tử Ngân từ thời khắc tối tăm nhất đến lúc huy hoàng nhất, đó là khoảng thời gian không ai có thể thay thế được.
Liêu Tu chần chừ hỏi: “Vậy bây giờ em tính làm gì?”
Tân Hạ Noãn khổ sở gượng cười, giọng nói có chút thê lương, “Em phải làm vật hi sinh, thành toàn cho bọn họ, có đúng không? Giống như anh. . . . . . Em làm không được.” Cô rốt cục nhịn không được khóc lên, “Anh có biết không, em thực sự rất thích Lục Tử Ngân, vẫn luôn luôn thích anh ấy, em không làm được việc tốt như vậy, chắp tay dâng tặng anh ấy cho người khác.”
Tân Hạ Noãn nức nở khóc thật to, không màng đến việc bọn họ đang ngồi trên đường lớn mà khóc rống lên. Liêu Tu vẫn ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tân Hạ Noãn òa khóc nức nở như một đứa bé, cuối cùng anh nhịn không được đặt tay lên vai Tân Hạ Noãn, dựa đầu cô vào bả vai mình, để cho cô khóc thật thoải mái.
Làm sao anh có thể không biết Tân Hạ Noãn yêu Lục Tử Ngân nhiều năm như vậy? Ở thời điểm bọn họ chỉ là bạn của nhau, Tân Hạ Noãn vĩnh viễn sẽ không bỏ được ba chữ, anh Tử Ngân. . . . . .
Về sau bọn họ kết giao, cô mới dần dần không nhắc tới ba chữ này. Tân Hạ Noãn yêu Lục Tử Ngân nhiều năm như vậy, thời gian thật dài. Liêu Tu biết chính anh cũng yêu Tân Hạ Noãn nhiều năm như vậy, anh cảm nhận được Tân Hạ Noãn là một cô gái tốt, rất chấp nhất và chung tình, cũng chính tính cách cố chấp này của cô đã làm tổn thương người cô yêu, cũng bao gồm cả chính Lục Tử Ngân. Anh từng không hiểu tình cảm của Lục Tử Ngân đối với Tân Hạ Noãn, Lục Tử Ngân cho anh một câu trả lời, “Tân Hạ Noãn là một cô gái bướng bỉnh, cố chấp nhất anh từng biết, khi cô ấy đã nhận định chuyện gì, thì sẽ bướng bỉnh với chuyện đó vượt quá mức bình thường. Nếu tôi sớm nhận ra điểm ấy một chút, thì có lẽ bây giờ tôi và cô ấy cùng với con chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau từ lâu.”
Anh cũng hiểu rõ, việc Tân Hạ Noãn thích Lục Tử Ngân đã vượt quá sự cố chấp bình thường của cô. Anh cũng biết, Lục Tử Ngân cũng cố chấp không kém gì cô.
“Hạ Noãn, có một số việc, không cần để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, vì sao em không thử đi hỏi thẳng Lục Tử Ngân đi? Mà cứ phải tự mình lo sợ không đâu?”
Tân Hạ Noãn bình tĩnh ngóng nhìn Liêu Tu một lượt, Liêu Tu nhìn xuống cô khẽ khàng chớp mắt, coi như là cổ vũ tinh thần cho cô. Tân Hạ Noãn khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, bộ dáng tựa như vừa xác thực quyết tâm mạnh mẽ của mình. Cô lấy di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại của Lục Tử Ngân.
Liêu Tu mắt mơ to, ngóng nhìn theo cô.
“A lô?” Lục Tử Ngân mỉm cười nhận di động.
Tân Hạ Noãn lặng yên không nói nên lời, vừa nói xong hai chữ “Là em” thì cổ họng như bị mắc nghẹn, mất nửa ngày mới dám lên tiếng, “Anh ăn sáng chưa?”
Lục Tử Ngân nghe thấy liền bật cười, “Đương nhiên, em thì sao?”
”Ăn rồi.” Giọng cô rất thấp, có vẻ muốn thoái lui. Liêu Tu nghe giọng cô khi nói chuyện với Lục Tử Ngân, trong lòng khó tránh có chút chua xót, thời điểm lúc trước khi hai người còn yêu nhau, Tân Hạ Noãn luôn luôn không thèm để ý đến anh, lúc nào cũng duy trì một thái độ ” không quan tâm”. Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Vì sao tự nhiên gọi điện thoại cho anh?” Lục Tử Ngân đột nhiên hỏi.
Khi Tân Hạ Noãn cố gắng tìm từ để nói, đôi mắt lộ rõ những giọt lệ, trông mong nhìn Liêu Tu, tựa như đang cầu cứu. Liêu Tu đành phải lấy điện thoại cầm tay ra đánh vài kí tự đưa cho cô xem. Cô đọc đúng theo từng dòng trên màn hình “Em và đứa nhỏ của anh, anh muốn giải quyết như thế nào?”
Cô muốn nói chuyện trực tiếp với anh, cũng là không để cho chính mình có bất cứ đường lui nào. Tân Hạ Noãn hơi chần chừ, kỳ thật hỏi đến vấn đề nhạy cảm này quả thực là không nên. Cách giáo dục mà Lục Tử Ngân được dạy dỗ cũng giống như cô, tác phong nghiêm túc và có trách nhiệm cao. Cho dù Lục Tử Ngân chọn lựa cô, chỉ cần An Ny một chút sỏi đời, khéo léo tìm đến chỗ Lục tham mưu làm loạn, thì cô sẽ không còn chút hi vọng gì nữa.
Tân Hạ Noãn không hề để tâm đến lời nói của Liêu Tu, cô muốn thành thật, thẳng thắn nói ra vấn đề, “Ngày hôm qua em lén nhìn tin nhắn của anh, có một người phụ nữ mang thai xa lạ đã đến tìm anh.” Giọng nói cô hơi run run, nhỏ nhẹ, vẻ chậm rãi trong từng lời nói của cô càng cho thấy lòng cô không ngừng bất an, lo sợ.
“Phải.” Lục Tử Ngân thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh khác hẳn với sự bất an đang xảy ra trong cô, anh nói chuyện bằng biểu lộ cực kỳ không cảm xúc ” Là bạn gái trước của anh, còn về đứa bé kia, chính anh cũng không có cách nào xác định đó có phải là con của anh hay không.”
Tân Hạ Noãn hít một hơi thật sâu.
“Có một lần do xã giao uống quá nhiều, là cô ấy đưa anh trở về nhà. Buổi sáng ngày hôm sau, cô ấy đã nẳm ở bên cạnh anh, về vấn đề rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không, chính bản thân anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Trừ bỏ lần đó, tuyệt đối không có những lần khác.”
Tân Hạ Noãn vẫn trầm mặc, không nói lời nào.
Lục Tử Ngân có chút hoảng hốt, “Em yêu? Hạ Noãn? Nói chuyện với anh đi.”
Hốc mắt Tân Hạ Noãn ầng ậc nước chỉ chực tuôn rơi, muốn ngăn lại cũng không được. Liêu Tu đau lòng muốn lau nước mắt cho cô, lại bị Tân Hạ Noãn ngăn lại, cô khoát tay, dùng tay áo của chính mình lau đi, cô hít sâu vào một hơi thở, nói với Lục Tử Ngân: “Nếu không còn gì nữa cứ coi như chúng ta đã chấm dứt.”
“Cái gì cơ?” Lục Tử Ngân kinh ngạc hỏi lại, sau đó đáp án của anh là tiếng dập máy rất lớn. Mày anh đã nhíu chặt lại từ lâu, ngón tay cầm di động do quá dùng sức, bắt đầu trở nên trắng dã ra.
Việc anh sợ nhất rốt cuộc đã xảy đến.
Đầu dây bên kia điện thoại rốt cục cũng phát ra giọng nói của một người phụ nữ đang mỉm cười, đáp lại: “Là cô Tân Hạ Noãn phải không?”
Tân Hạ Noãn hết sức sửng sốt, không nghĩ đến người phụ nữ này lại có thể nhận ngay ra cô? Vì sao cô ta biết rõ cô đến thế? Thông qua Lục Tử Ngân ư? Chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn quan tâm đến Lục Tử Ngân, cho nên mới. . . . . . ? Miên man suy nghĩ hình như đã trở thành bản năng của Tân Hạ Noãn, cô khẽ gật đầu với tâm tình cực kỳ phức tạp, “Là tôi.”
“Cô gọi điện trực tiếp đến cho tôi là có ý gì?”
Cô ta có dụng ý gì? Ngay cả chính cô cũng không thể xác định, cô có nên làm cho người phụ nữ này biến mất khỏi nơi này? Hay là tuyên bố Lục Tử Ngân là người đàn ông đã có chủ, bảo với cô ta hãy buông tay đi? Những việc làm ấy, Tân Hạ Noãn thực sự làm không được, cô chỉ muốn có được một chút ánh sáng, một chút hy vọng, đứa trẻ rốt cuộc có phải là của Lục Tử Ngân hay không, nếu không phải, cô sẽ không cần phải phiền não và bất lực đến vậy, cô có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ niềm hạnh phúc hiện tại, còn nếu đúng là như vậy, cô. . . . . . Cô không dám tưởng tượng, cũng không biết nên làm như thế nào.
Vốn dĩ muốn hỏi thẳng Lục Tử Ngân về chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng cô lại lo lắng chính mình đã tưởng tượng ra quá nhiều, khiến mọi thứ trở nên khó xử, phiền toái hơn nữa, cô vẫn chỉ dám làm con rùa rụt cổ, im lặng đầy nghi ngờ chỉ chờ cơ hội để có thể chất vấn người phụ nữ này.
“Nghe nói cô đang mang thai?” Tin lành này cô đã biết rõ còn cố tình hỏi.
Quả nhiên đầu dây bên kia khẽ giật mình, “Ơ? Sao cô biết được? Lục Tử Ngân nói cho cô nghe à?”
Cô khéo léo quay trở lại vấn đề chính, “Đứa trẻ kia có phải là của vị hôn phu của tôi không?” Cô cảm thấy rõ ràng giọng nói của chính mình khàn hẳn đi, khẩn trương đến run rẩy. Đầu bên kia điện thoại xem ra cũng đã cảm nhận được sự bất an trong cô, cười lạnh trong lòng, “Tôi là bạn gái cũ của Lục Tử Ngân, anh ấy về nước, chúng tôi mới chia tay, cô nghĩ thử xem?”
Lục Tử Ngân về nước được hơn một tháng, cô gái này lại mang thai ba tháng. . . . . . Ý tứ này đương nhiên cô hiểu rõ, đứa nhỏ này quả thực là của anh. Giống như đã sớm kết luận được điều này từ trước, Tân Hạ Noãn cũng không có vẻ rúng động bởi tin tức này, ngược lại, tâm tình vốn đang bất an của cô bỗng nhiên hết sức bình tĩnh lạ thường, cũng là dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng cô. Tân Hạ Noãn cười khẽ, “Cô về nước là muốn đoạt lại vị hôn phu của tôi, đưa anh ấy trở về, đúng không?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia coi như nghe thấy những lời nói vớ vẩn, cô ta khẽ cao giọng, thốt lên: “Nếu đúng vậy thì sao? Tôi đã ở cùng Lục Tử Ngân hơn hai năm, vào thời điểm anh ấy khó khăn nhất, là tôi một mực kiên trì ở bên cạnh anh ấy; cũng như vào những lúc huy hoàng nhất của anh ấy, cũng chỉ mỗi mình tôi đứng bên cạnh anh ấy cùng nhau chiêm ngưỡng thành tựu của chúng tôi, cô nghĩ mình xứng đáng sao? Chẳng qua Lục Tử Ngân đang cảm thấy đau lòng, mỏi mệt khi bị tôi bỏ rơi mà thôi. Nếu tôi không chia tay anh ấy, làm sao đến lượt cô?”
Lời nói của cô gái kia đanh đá là thế, Tân Hạ Noãn cảm thấy mình đang bị coi thường, người tìm đến mắng đối phương lại không phải là cô. Tân Hạ Noãn nhịn không được khẽ nhếch miệng lên, “Nói vậy, cô đã nắm chắc mười phần là mình sẽ thắng? Tốt thôi, tôi chờ xem cô diễu võ dương oai trước mặt tôi như thế nào.”
Tân Hạ Noãn dập tắt điện thoại “Ba” một tiếng, trong mắt toát ra tầng tầng ngọn lửa, có gì đó nhẹ nhõm vừa bốc hơi, trong đáy mắt cô giờ hiện lên nỗi buồn bã khôn nguôi. Cô không thể không chán nản cho được, nếu đúng như lời cô ta nói, Lục Tử Ngân chỉ bởi vì tâm tình buồn khổ, không thể chờ đợi thêm nữa ở nước Mĩ, đành phải quay trở về, cùng với thứ tình cảm mà anh dành cho cô, chỉ là tùy tiện tìm một phụ nữ để kết hôn cả đời. Loại sự việc này khiến đáy lòng Tân Hạ Noãn thêm chua xót, nước mắt dần dần chảy xuống dưới.
Đâu phải cô không muốn kìm nén nỗi đau của sự tổn thương sâu sắc này, nhưng trái tim cô vốn yếu ớt cuối cùng chỉ biết khóc to lên như vậy mà thôi. Ông trời, cô quả nhiên là một người phụ nữ rất dễ bị tổn thương mà. Tân Hạ Noãn lau nước mắt trên mặt đi, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài tản bộ.
Tản bộ là một phương pháp để giải sầu, có thể khiến cho bản thân tĩnh tâm trở lại, trong lòng sẽ không nghĩ lung tung về những chuyện đau đầu kia nữa. Tân Hạ Noãn khi ra khỏi nhà còn cố tình chọn đôi giày thể thao dã ngoại, càng tăng thêm sức vận động.
Đã hơn tám giờ sáng, giờ cao điểm đi làm của mọi người đã qua, lúc này chỉ còn thưa thớt một vài người trên đường. Tân Hạ Noãn lặng lẽ bước đi mãi mà không rõ đích đến, đến tận ngã tư đường, cô mới phát hiện quần áo của mình quá mức bình dân, khác hẳn những người phụ nữ khác đang đi trên đường, với giày cao gót, quần áo công sở sang trọng hoặc những bộ cánh hàng hiệu mới tinh.
Cô nhìn xem những người này, không thấy phiền lòng lắm. Cô bỗng nghĩ đến chính mình trước kia, mười tám tuổi khi ấy, cô cũng cực kỳ thích theo đuổi vật chất hay sao? Cô dần dần trở nên ham hư vinh, chỉ cần thấy người có tiền liền đi theo, thậm chí còn có một thời gian dài cô cho rằng, không có tiền thì không thể sinh tồn. Đến khi vào đại học, những bạn học năm nhất, giàu nghèo chẳng phân biệt được, người nào cũng giống nhau, khi đó cô hoàn toàn trở nên lạc lõng, không thể chỉ giao tiếp với những người có tiền được nữa, còn người theo đuổi cô chỉ cần không có tiền, cô lập tức không nhìn mặt, cho nên Liêu Tu trở thành đối tượng chiến thắng cuối cùng, anh đã theo đuổi cô suốt ba năm, cô mới gật đầu đồng ý.
Khi đó, cô vì cái gì mà biến mình tham lam đến vậy? Có lẽ đối với cô mà nói, chỉ có mỗi mình Lục Tử Ngân là biết rõ. Về phần lí do tại sao cô lại trở nên tham lam như vậy, tất cả đếu do một tay cha cô mà ra. Cha cô là một con người có ý chí sắt đá luôn rất tiết kiệm và tiết chế đến mức keo kiệt, bình thường có thể tiết kiệm được liền tiết kiệm, cũng không tùy ý tiêu xài. Theo lý mà nói ông giữ chức cao như vậy, khẳng định đã từng đi qua nhiều nơi sang trọng, cao cấp.
Nhưng cha cô ngay cả phòng massage cũng chưa từng đến, càng không nói tới những nơi xa hoa lãng phí khác. Cha nào con nấy, Tân Hạ Noãn trước kia cũng an phận làm một cô con gái ngoan giống ông. Từ khi lên đại học, cô đều tự mình chi trả sinh hoạt phí, thậm chí cô từ nhỏ đến lớn tiêu xài đều rất ít, cha cô muốn cho sẽ cho dù ít hay nhiều. Lúc đầu cha cô rất tin tưởng cô, ông cho thứ gì cô đều nhận cả, Tân Hạ Noãn ở trong mắt cha vĩnh viễn là đứa con gái ngoan ngoãn, không bao giờ thay đổi. Mãi đến khi mẹ cô phát hiện cô có rất nhiều tiền để phung phí bên ngoài, báo lại cho cha cô hay, một cái tát rất mạnh lên mặt cô, lúc này cô mới biết hối hận.
Cô vĩnh viễn không quên được lời nói của cha, “Không phải tiêu nhiều tiền là tốt, mà là con phải biết dùng tiền đúng chỗ, đúng thờ điểm, cái cách con biết tiêu tiền, đó mới là điều quan trọng nhất.” Cha cô biết rất rõ tại sao cô lại tham tiền như vậy.
Vì lúc cô cần dùng đến tiền thật sự thì trong người cô lại không có nó, chính cái giây phút ấy cô thật sự rất khao khát có thật nhiều tiền.
Tân Hạ Noãn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy nắng, vầng ánh dương sáng chói như ngọn lửa đang gây ra sự khó chịu nơi mắt cô. Tân Hạ Noãn bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá mệt mỏ, vì sao cuộc đời lại không như ý muốn của mình, thay đổi lớn như vậy, mà kết quả cũng chẳng có hi vọng là mấy?
Nhìn dòng người đến rồi lại đi, sự vội vã của cuộc sống đô thị, Tân Hạ Noãn thở dài thật buồn. Cá tính của cô vẫn luôn bị mẹ rầy la, với tính tình của cô thì phải chờ thật lâu mới kiếm được nhiều tiền, tương lai mù mịt, tối tăm.
Cô cũng không cho là vậy, nhưng với tình cảnh hiện giờ, cô lại muốn lùi bước. Tân Hạ Noãn cảm giác chính mình đã quá mệt mỏi, tùy tiện tìm một bồn hoa, ngồi xuống thừ người nghĩ ngợi, hoàn toàn không chú ý đến có một chiếc ô tô đã sớm đi theo mình từ lâu
Phía bên trong chiếc xe màu đen bóng loáng kia, đằng sau cặp kính râm là ánh mắt đang rất kinh ngạc khi nhìn Tân Hạ Noãn, với bộ dạng tiều tụy và buồn bã đến nao lòng khiến anh rung động.
Cuối cùng anh quyết định cởi bỏ dây an toàn, ngừng xe ở ven đường, lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía cô. Cái bộ dạng này của cô, khiến anh không thể không lo lắng cho được.
Tân Hạ Noãn cúi đầu, vô tình nhìn xuống đất dưới chân mình, tại bồn hoa ở ngã tư này, cô cứ như người ngoài hành tinh vậy, không hề quan tâm đến điều gì, dù ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cô có chút quái lạ.
Khi cô đang nhìn chằm chằm vào bóng mình, bỗng nhiên cô giật nẩy mình, phát hiện ngay trước mắt cô là một đôi giày da nam đen sáng bóng. Đôi giày da màu đen này đã dừng lại ở ngay trước mặt cô từ lâu. Tân Hạ Noãn ngẩn người, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy Liêu Tu tháo kính mắt xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Hai người đang ngồi trên bồn hoa, không ai nói câu nào, Liêu Tu cũng lặng im bên cô, không hề cất lên một tiếng, cứ như vậy anh yên lặng ở bên cô. Tân Hạ Noãn rốt cục cũng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nói ra những điều sâu kín trong lòng mình, “Lục Tử Ngân có con với người phụ nữ khác.”
Liêu Tu không nói lời nào, “Là An Ny?”
”Anh biết chuyện đó?” Tân Hạ Noãn thoáng chút giật mình. Liêu Tu tựa hồ có chút phiền não vì những lời vừa thốt ra từ miệng mình, nhưng việc đó đã quá muộn, Tân Hạ Noãn đang chằm chằm nhìn về phía ánh mắt anh, không để cho anh giải thích. Liêu Tu buộc lòng nói: “Đó là một người con gái rất khá, khi anh đi công tác ở Wall Street có gặp cô ấy. Lúc đó, cô ấy đang đứng bên cạnh Lục Tử Ngân.”
Tân Hạ Noãn rầu rĩ nhìn xuống đất không thể hiểu rõ tâm tình của chính mình lúc này, cô biết gia đình Liêu Tu từng gặp phải nguy cơ phá sản, đó cũng là thời điểm họ ở bên nhau nhiều nhất, cô luôn tìm đến để an ủi anh, cổ vũ cho anh, cũng có thể nói rằng vào thời điểm khó khăn nhất của Liêu Tu, Tân Hạ Noãn là người duy nhất ở bên cạnh anh.
Gặp hoạn nạn mới biết được chân tình, để tâm mới thấy, thời điểm gian khổ nhất của Lục Tử Ngân, cô không phải là người ở bên cạnh anh, mà là cô gái với cái tên An Ny kia. Đúng như lời An Ny đã nói trong điện thoại, cô ta đã làm bạn cùng Lục Tử Ngân từ thời khắc tối tăm nhất đến lúc huy hoàng nhất, đó là khoảng thời gian không ai có thể thay thế được.
Liêu Tu chần chừ hỏi: “Vậy bây giờ em tính làm gì?”
Tân Hạ Noãn khổ sở gượng cười, giọng nói có chút thê lương, “Em phải làm vật hi sinh, thành toàn cho bọn họ, có đúng không? Giống như anh. . . . . . Em làm không được.” Cô rốt cục nhịn không được khóc lên, “Anh có biết không, em thực sự rất thích Lục Tử Ngân, vẫn luôn luôn thích anh ấy, em không làm được việc tốt như vậy, chắp tay dâng tặng anh ấy cho người khác.”
Tân Hạ Noãn nức nở khóc thật to, không màng đến việc bọn họ đang ngồi trên đường lớn mà khóc rống lên. Liêu Tu vẫn ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tân Hạ Noãn òa khóc nức nở như một đứa bé, cuối cùng anh nhịn không được đặt tay lên vai Tân Hạ Noãn, dựa đầu cô vào bả vai mình, để cho cô khóc thật thoải mái.
Làm sao anh có thể không biết Tân Hạ Noãn yêu Lục Tử Ngân nhiều năm như vậy? Ở thời điểm bọn họ chỉ là bạn của nhau, Tân Hạ Noãn vĩnh viễn sẽ không bỏ được ba chữ, anh Tử Ngân. . . . . .
Về sau bọn họ kết giao, cô mới dần dần không nhắc tới ba chữ này. Tân Hạ Noãn yêu Lục Tử Ngân nhiều năm như vậy, thời gian thật dài. Liêu Tu biết chính anh cũng yêu Tân Hạ Noãn nhiều năm như vậy, anh cảm nhận được Tân Hạ Noãn là một cô gái tốt, rất chấp nhất và chung tình, cũng chính tính cách cố chấp này của cô đã làm tổn thương người cô yêu, cũng bao gồm cả chính Lục Tử Ngân. Anh từng không hiểu tình cảm của Lục Tử Ngân đối với Tân Hạ Noãn, Lục Tử Ngân cho anh một câu trả lời, “Tân Hạ Noãn là một cô gái bướng bỉnh, cố chấp nhất anh từng biết, khi cô ấy đã nhận định chuyện gì, thì sẽ bướng bỉnh với chuyện đó vượt quá mức bình thường. Nếu tôi sớm nhận ra điểm ấy một chút, thì có lẽ bây giờ tôi và cô ấy cùng với con chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau từ lâu.”
Anh cũng hiểu rõ, việc Tân Hạ Noãn thích Lục Tử Ngân đã vượt quá sự cố chấp bình thường của cô. Anh cũng biết, Lục Tử Ngân cũng cố chấp không kém gì cô.
“Hạ Noãn, có một số việc, không cần để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, vì sao em không thử đi hỏi thẳng Lục Tử Ngân đi? Mà cứ phải tự mình lo sợ không đâu?”
Tân Hạ Noãn bình tĩnh ngóng nhìn Liêu Tu một lượt, Liêu Tu nhìn xuống cô khẽ khàng chớp mắt, coi như là cổ vũ tinh thần cho cô. Tân Hạ Noãn khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, bộ dáng tựa như vừa xác thực quyết tâm mạnh mẽ của mình. Cô lấy di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại của Lục Tử Ngân.
Liêu Tu mắt mơ to, ngóng nhìn theo cô.
“A lô?” Lục Tử Ngân mỉm cười nhận di động.
Tân Hạ Noãn lặng yên không nói nên lời, vừa nói xong hai chữ “Là em” thì cổ họng như bị mắc nghẹn, mất nửa ngày mới dám lên tiếng, “Anh ăn sáng chưa?”
Lục Tử Ngân nghe thấy liền bật cười, “Đương nhiên, em thì sao?”
”Ăn rồi.” Giọng cô rất thấp, có vẻ muốn thoái lui. Liêu Tu nghe giọng cô khi nói chuyện với Lục Tử Ngân, trong lòng khó tránh có chút chua xót, thời điểm lúc trước khi hai người còn yêu nhau, Tân Hạ Noãn luôn luôn không thèm để ý đến anh, lúc nào cũng duy trì một thái độ ” không quan tâm”. Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Vì sao tự nhiên gọi điện thoại cho anh?” Lục Tử Ngân đột nhiên hỏi.
Khi Tân Hạ Noãn cố gắng tìm từ để nói, đôi mắt lộ rõ những giọt lệ, trông mong nhìn Liêu Tu, tựa như đang cầu cứu. Liêu Tu đành phải lấy điện thoại cầm tay ra đánh vài kí tự đưa cho cô xem. Cô đọc đúng theo từng dòng trên màn hình “Em và đứa nhỏ của anh, anh muốn giải quyết như thế nào?”
Cô muốn nói chuyện trực tiếp với anh, cũng là không để cho chính mình có bất cứ đường lui nào. Tân Hạ Noãn hơi chần chừ, kỳ thật hỏi đến vấn đề nhạy cảm này quả thực là không nên. Cách giáo dục mà Lục Tử Ngân được dạy dỗ cũng giống như cô, tác phong nghiêm túc và có trách nhiệm cao. Cho dù Lục Tử Ngân chọn lựa cô, chỉ cần An Ny một chút sỏi đời, khéo léo tìm đến chỗ Lục tham mưu làm loạn, thì cô sẽ không còn chút hi vọng gì nữa.
Tân Hạ Noãn không hề để tâm đến lời nói của Liêu Tu, cô muốn thành thật, thẳng thắn nói ra vấn đề, “Ngày hôm qua em lén nhìn tin nhắn của anh, có một người phụ nữ mang thai xa lạ đã đến tìm anh.” Giọng nói cô hơi run run, nhỏ nhẹ, vẻ chậm rãi trong từng lời nói của cô càng cho thấy lòng cô không ngừng bất an, lo sợ.
“Phải.” Lục Tử Ngân thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh khác hẳn với sự bất an đang xảy ra trong cô, anh nói chuyện bằng biểu lộ cực kỳ không cảm xúc ” Là bạn gái trước của anh, còn về đứa bé kia, chính anh cũng không có cách nào xác định đó có phải là con của anh hay không.”
Tân Hạ Noãn hít một hơi thật sâu.
“Có một lần do xã giao uống quá nhiều, là cô ấy đưa anh trở về nhà. Buổi sáng ngày hôm sau, cô ấy đã nẳm ở bên cạnh anh, về vấn đề rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không, chính bản thân anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Trừ bỏ lần đó, tuyệt đối không có những lần khác.”
Tân Hạ Noãn vẫn trầm mặc, không nói lời nào.
Lục Tử Ngân có chút hoảng hốt, “Em yêu? Hạ Noãn? Nói chuyện với anh đi.”
Hốc mắt Tân Hạ Noãn ầng ậc nước chỉ chực tuôn rơi, muốn ngăn lại cũng không được. Liêu Tu đau lòng muốn lau nước mắt cho cô, lại bị Tân Hạ Noãn ngăn lại, cô khoát tay, dùng tay áo của chính mình lau đi, cô hít sâu vào một hơi thở, nói với Lục Tử Ngân: “Nếu không còn gì nữa cứ coi như chúng ta đã chấm dứt.”
“Cái gì cơ?” Lục Tử Ngân kinh ngạc hỏi lại, sau đó đáp án của anh là tiếng dập máy rất lớn. Mày anh đã nhíu chặt lại từ lâu, ngón tay cầm di động do quá dùng sức, bắt đầu trở nên trắng dã ra.
Việc anh sợ nhất rốt cuộc đã xảy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.