Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em
Chương 27
Cẩm Trúc
05/05/2017
Bình Độ Khư đúng y như cái tên của nó, mười năm trước đây là một khu nội thành xưa cũ, hiện nay ở phía nam Bình Độ Khư đã được nhà nước đưa vào
quy hoạch thành đô thị lớn, phần lớn cư dân sống lâu năm ở đây đều đã
dọn đi. Chỉ còn phía bắc đang chuẩn bị tiến trình quy hoạch phần còn
lại. Phía bắc Bình Độ Khư hầu như không còn thanh niên nào ở lại, mặc dù vẫn còn vài công ty đang làm việc bình thường, nhưng hầu hết ở đây đều
là những người hưu trí, lớn tuổi. Mỗi tòa nhà đều bị xuống cấp nhưng vẫn giữ được dáng vẻ sơ khai của thập niên sáu mươi, trên mặt đất cũng gần
như khôngcòn nguyên vẹn hoàn toàn. Tần Hạ Noãn xuống xe đi lên thềm đá,
phía trên thềm đá phủ đầy rêu xanh, mặt đất cũng đầy bụi bẩn, phát ra
một mùi tanh hôi.
Bình Độ Khư như vậy mà kém xa mười năm trước nhiều lắm. Tần Hạ Noãn nhíu mày, bịt mũi, dè dặt đi lên thềm đá.
Hào khô nổi tiếng nhất ở thị trấn A làm sao có thể ở Bình Độ Khư? Tần Hạ Noãn không tin chắc lắm. Cô vừa đi vừa hỏi cuối cùng cũng đến được ngã tư đường. Hai bên đầy quầy hàng, người bán hàng nhiệt tình quảng cáo, người đi đường qua lại dừng chân mua một chút đồ ăn nguội, vừa đi vừa ăn.
Ở đây, Tần Hạ Noãn đã có một hồi ức vui vẻ, Nhà Phỉ Dương ở Bình Độ Khư, mười năm trước đây vốn chỉ là khu phố cũa nhưng lại là nơi rất náo nhiệt. Không chỉ có dòng người qua lại nhiều hơn, mà nó cũng là nơi được giới công chức ăn lương chọn để sống.
Ở đây có chợ, có rất nhiều quầy hàng, có đủ loại món ăn bình dân, còn có những đồ vật nhỏ xinh mới lạ. Khi mọi người đi ngang qua nơi này, luôn nhìn thấy có ba thân ảnh quen thuộc, lúc đó Tần Hạ Noãn nắm tay Phỉ Dương. Chủ chi Lục Tử Ngân như cái bóng ở phía sau bọn họ đang vừa làm bốc vác vừa trả tiền.
“Tần Hạ Noãn, em đi đường của em, anh và Phỉ Dương phải đi con đường thuộc về hai chúng tôi. Anh sắp bị em áp bức đến cạn kiệt rồi.”
Đây là những lời mà thỉnh thoảng Lục Tử Ngân bức bối hay lấy ra cảm thán, nhân lúc ở phía sau khôngngừng lên án thảm thiết cùng với nhịp thở hổn hển chạy theo. Tần Hạ Noãn coi như không nghe thấy, trong lòng không nguyện ý chịu để mất tiền.
Tần Hạ Noãn thích đến nhà cuat Phỉ Dương làm bài tập, chỉ vì mỗi lần đến chơi bà nội Phỉ Dương vừa thấy bọn họ, đều nhanh làm bánh trứng cho bọn họ ăn, mà từ trước tới giờ Tần Hạ Noãn chưa bao giờ ăn qua loại bánh có mùi vị ngon như thế này.
Còn Lục Tử Ngân, mội lần tới anh đều mang theo đầy túi, Tần Hạ Noã rất thích ngăn cản anh, khôngmuốn cho anh đi theo mình, nhưng mà Lục Tử Ngân lại phát cáu với Tần Hạ Noãn xoay người bước tới trước, anh rống to: “Ai muốn đi theo em, anh là đi xem Phỉ Dương, chia lìa một giây, anh cũng khôngmuốn.” Nói xong anh chân thành mỉm cười nhìn Phỉ Dương. Phỉ Dương hai mắt trợn trắng, nhìn Tần Hạ Noãn khẽ ai oán nói: “Bệnh của cậu ta lại tái phát.”
Có đôi khi, Tần Hạ Noãn hối hận vì mình đã đeo bám Phỉ Duơng, nếu không ở gần cô ấy có lẽ sẽ không tiếp xúc nhiều với Lục Từ Ngân, về sau sẽ không khiến mình khổ sở như vậy…
Tần Hạ Noãn nhìn món ăn bình dân có chút sững sờ, thật vất vả mới lấy lại tinh thẫn, nhưng chợt phát hiện chính mình đang nhìn cửa hàng thực phẩm trước mặt cách đó không xa.
Cô mang giày cao gót gấp rút đi qua đó. Có lẽ là do đi quá nHạ Noãn h lại chăm chú nhìn về mục tiêu trước mắt nên cô không chú ý đến hai bên đường, lúc này một bà cụ bất thình lình đi về phía cô, cô không kịp dừng lại, suýt nữa đụng vào bà ấy: “Bà cụ, bà không sao chứ?”
Bốn mắt nhìn nhau, đồng thời sừng sốt.
“Noãn?" Giọng của bà cụ có chút run run nhìn Tần Hạ Noãn. Hạ Noãn cũng lẳng lặng nhìn khuôn mặt già nua theo năm tháng kia: “Bà nội."
Bà cụ ấy là bà nội của Phỉ Dương, người bà đáng thuơng tuổi đã xế chiều còn phải tiễn bước con trai và cháu nội.
Hiện giờ bà nội đang sống trong một khu nhỏ mới ở phía nam Bình Độ Khư, môi trường ở đấy trong lành, so với con đuờng vừa rồi khác nhau nhiều lắm. Tần Hạ Noãn quan sát toàn bộ gian phòng 70m2 này cười nói: “Khi Bình Độ Khư bắt đầu thi công con còn đang đi học, lúc trở lại tìm bà thì không biết bà đã đi đâu. Lúc đó con cứ cho rằng bà nội đã rời khỏi Bình Độ Khư để đến nơi khác rồi.”
“Bà sinh ra ở đây thì sẽ chết ở đây, còn có ba Phỉ Duơng và cả Phỉ Dương đều ở nơi này, bà làm sau có thể rời khỏi nơi này?”
Trên vách tường treo chân dung trắng đen của hai người. Một người là ba Phỉ Dương, một người là Phỉ Dương. Phỉ Dương vẫn cười rất sáng lạn như vậy, vẫn y như khi còn sống. Tần Hạ Noãn cắn môi, lẳng lặng nhìn nụ cười quen thuộc kia của Phỉ Dương.
Bà nội loạng choạng đi tới, Tần Hạ Noãn vội vàng đứng dậy, “Bà nội! Bà muốn làm gi? Để con giúp bà!"
“Bà muốn làm chút bánh trứng ăn nhưng giờ lại không biết có làm được hay không?”
Hốc mắt Tần Hạ Noãn cay cay, mím cuời nhìn bà nội nóì: “Nếu được bà nội dạy con đi, con sẽ làm thử!"
Bà nội cuời cười. Lúc này cửa đột nhiều có người mớ, một cô gái trẻ mặc trang phục y tá đi đến, cô ấy nhìn bà nội rổi cất tiếng hói: “Cháu đến rồi bà ạ, cô gái này là….?”
Bà nội cười, giới thiệu hai người: “Đây là Tần Hạ Noãn, còn đây là y tá tư nhân chăm sóc bà.”
Tần Hạ Noãn sửng sốt, cô gái kia bỗng nhiên nói: “Thì ra là bà xã của ông chủ!”
Ông chủ? Tần Hạ Noãn có chút xẩu hố, theo như lời người này ông chủ chẳng lẽ là…….
“Con và Tử Ngân, bà đã sớm nhìn ra các con sẽ trở thành một đôi, giác quan thứ sáu của bà vẫn còn rất nhạy, phải không? Ha ha.” Bà nội nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt cũng không thể ngăn nụ cuời tuơi hạnh phúc của bà. Tần Hạ Noãn có chút giật mình, hai mắt lộ rõ một tin kinh ngạc, truớc đây?
Trước đây, Lục Tử Ngân cùng Phỉ Dương không phải...
Cô muốn nói nhưng cuối cùng cũng khôngmở miệng nói gì. Trong căn nhà 70m2 này gồm có hai căn phòng ngủ và một nhà bếp. Tần Hạ Noãn vốn cho rằng căn phòng ngủ kia chắc hẳn là dành cho cô y tá tư nhân, khôngngờ, bà nội bỗng nhiên nói: “Noãn à, muốn đến xem phòng ngủ của Phỉ Dương k?”
Tần Hạ Noãn sửng sốt, tầm mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa gỗ đang đóng chặt kia, trong mắt của cô thoáng đã ẩm ướt: “Muốn ạ!”
Cửa mở, một mùi nước sơn mới xông vào mũi, nguyên nhân rõ ràng là trong một thời gian dài chưa hề được thông gió. Quả nhiên, bà nội cất tiếng: “Từ khi phòng ngủ được Phỉ Dương chuẩn bị tốt về sau vẫn luôn đóng cửa, bà cũng không muốn mở ra, sợ sẽ thương tâm.”
Đây là một gian phòng rất giản dị, chiếc giường dài tầm 1m8, trên bàn học có một chiếc đèn bàn cũ. Bên dưới có một thùng rác nhỏ dự phòng, phía trên vách tường được thiết kế những chiếc móc để treo đồ, ở đó treo rất nhiều huy chương thể thao bằng vàng bạc lấp lánh của Phỉ Dương. Phòng ngủ mang phong cách nam tính, vừa đơn giản mà gần gũi, mặc dù Phỉ Dương vẫn chưa thực hiện được ước mơ cả đời của mình. Khi đó cô cùng bà nội sống cùng nhau, cả hai nương tựa lẫn nhau, dưới trần nhà treo bóng đèn 15W. Đủ loại huy chương khác nhau mà cô ấy giành đượcở đại hội thể dục thể thao từ thời tiểu học, sơ trung, cao trung đều chỉ có thể để vào trong tủ áo. Phỉ Dương luôn luôn nói: “Ước muốn của tớ là có một cái giường đôi lớn dài 1m8, có thể nằm dang hai tay hai chân mà ngủ. Còn có một cái bàn học, trên bàn có cái đèn, như vậy đọc sách hay viết chữ sẽ khôngkhó khăn, sách cũng sẽ khôngdính đầy mùi vị rau cải.”
Khi đó Tần Hạ Noãn vẫn vui vẻ cười nói: “Sẽ có, hết thảy đều sẽ có.”
Thế nhưng giờ đây cô đã khôngcòn nữa. Một cô gái tràn đầy sức sống như cô, lại được thượng đế ưu ái, quan tâm gọi về thiên đường. Tần Hạ Noãn vừa nghĩ đến Phỉ Dương, hốc mắt liền ươn ướt, đó là người bạn tốt nhất khi còn thơ dại mà cô đã chơi cùng, đó là một người bạn tâm giao tri kỷ.
Trên giá sách bày đầy những quyển sách mà khi còn đi học bọn họ đã dùng chung, còn có những cuốn sách thiếu nhi, tất cả đều là Tần Hạ Noãn đưa cho Phỉ Dương xem. Toàn bộ bà nội đều giữ lại, toàn bộ đều chưa từng lấy xuống. Bà nội đột nhiên đi qua, bên trong giá sách lấy ra một quyển được dùng giấy viết thư làm thành một cuốn vở. Cuốn tập này Tần Hạ Noãn nhận ra ngay, là nhật kí bảo bối của Phỉ Dương. Cô từng vài lần muốn xem, nhưng đều bị cô ấy lấy làm cho giận dỗi bỏ qua, Phỉ Dương chưa bao giờ làm phật ý cô lần nào.
“Dương Dương rất quý nó, bà khôngbiết chữ, bà cũng khôngbiết đây là cái gì. Lần trước tn đến, bảo ta đem cuốn vở này bỏ đi. Ta khôngnỡ, liền lưu lại, cháu xem đây là cái gì?”Tần Hạ Noãn nhìn vào trang vở đã bị ố, nhòa đi, hơi sửng sốt sờ lướt qua hàng chữ in đậm “Nhật ký”
“Là nhật ký của Dương Dương hả. bà vốn cũng khôngbiết chữ. Xem cũng khônghiểu.” Bà nội bộ dạng tiếc nuối, đau lòng. Tần Hạ Noãn cẩn thận tiếp nhận quyển vở, mở ra trang đầu tiên, ngày tháng đúng là mười một năm trước, khi đó bọn họ còn chưa quen nhau. Lật vài trang tiếp theo, cô dần dần nhận ra cái tên gần như mỗi trang đều có, khôngphải là Lục Tử Ngân, mà là chính cô, Tần Hạ Noãn. Cô nhịn khôngđược tâm tình mà siết chặt tay lại, cắn môi đến trắng bệch: “Bà nội, có thể cho cháu mượn cuốn nhật ký xem một chút k?”
“Cháu lấy đi, bà cũng không biết chữ. Vật ấy là của Dương Dương, chẳng qua chỉ là những hồi ức kỷ niệm mà thôi.”
Tần Hạ Noãn đem nhật ký bỏ vào trong túi xách, tâm trạng có chút bấn loạn. ngay cả việc muốn học làm bánh trứng cũng khôngđể tâm, bà nội lo lắng hỏi: “Cháu sao vậy?”
Tần Hạ Noãn chợt lấy lại tinh thần lắc đầu: “Không có gì, chính là đột nhiên nghĩ đén còn có một số việc.”
“Vậy cháu về trước đi, khi nào rảnh lại đến.”
“Vâng ạ.”
Sau khi tạm biệt bà nội, cô y tá tư nhân kia tiễn cô ra bên ngoài. Tại cửa thang máy đi xuống, Tần Hạ Noãn nhịn khôngđược hỏi: “ Lục Tử Ngân…là sếp của cô từ lúc nào?”
“Hả?” Y tá tư nhân rõ ràng có chút kinh sợ: “Cách đây ba năm. Tiền lương so với bệnh viện cao gấp hai, hơn nữa tính cách lại rất tốt, không bạc đãi tôi. Chỉ cần ông chủ còn thuê tôi thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Tần Hạ Noãn gật đầu, siết chặt quai giỏ xách, tỏ ra có chút khôngbình thường. Y tá tư nhân thấy Tần Hạ Noãn như vậy, khôngnhịn được hỏi: “Bà chủ, cô không sao chứ?”
Tần Hạ Noãn lắc đầu, mỉm cười, đi đến thang máy rồi nói với y tá tư nhân đứng bên ngoài: “Cô quay lại chăm sóc bà nội đi, sẵn tiện nói với bà, ngày mai tôi sẽ tới thăm bà.”
“Bà chủ đi thong thả…”
Cửa thang máy đóng lại. Trong không gian tĩnh lặng không bóng người, Tần Hạ Noãn dựa vào vách thang máy, không biết nên cảm ơn Lục Tử Ngân hay là lên án anh. Cô phải cảm ơn Lục Tử Ngân đã nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếu cố bà nội, thực sự cô không nghĩ anh lại hết lòng dụng tâm như vậy. Chính là cô vẫn luôn nghĩ Lục Tử Ngân vẫn còn chưa hết tình cảm với Phỉ Dương? Anh có thể làm được như thế, cũng chỉ có thể coi là tình nghĩa đi.
Suy nghĩ miên man tràn ngập toàn bộ tâm trí cô.
Tần Hạ Noãn dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về nhà, lúc này mặc dù đã đến thời điểm tan tầm, nhưng Lục Tử Ngân giữa trưa cùng không về nhà. Cô một mình ở lại trong phòng, thu mình ngồi xem cuốn nhật ký đã không còn nguyên vẹn kia.
Đây là tâm tư của Phỉ Dương khi còn sống.
Vào mùa đông, tôi nhìn ba mình vô cùng đau đớn nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền. Khi ông mất, hốc mắt cũng uốn lồi ra, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Thậm chí bản thân tôi còn cho rằng bộ dáng của ông ấy hoàn toàn không còn giống người bình thường. Vẫn nhớ cái cảm giác lần xuất huyết của ông gần đây, trên ga giường nhuộm thành một màu đỏ tươi. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn, từ đó về sau khi nhìn thấy màu đỏ tươi thì bản thân lại cảm thấy buồn nôn. Mẹ vẫn khóc tức tưởi, bà vẫn luôn gào thét với tôi tại sao số mệnh của bà lại khổ như vậy. Tôi không nói gì chỉ đứng lẳng lặng ở bên cạnh giường, nhìn bác sĩ đem vải trắng đắp lên mặt của ba mình. Tôi biết ông vẫn luôn muốn nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này, như vậy có thể giảm bớt những lần rửa ruột thống khổ. Lại còn sự bức bối vì đói khát, nhìn thấy thức ăn nhưng khôngthể ăn, chỉ có thể dựa vào việc tiêm thuốc vào tĩnh mạch để duy trì sự sống mong manh. Ông vẫn luôn khóc thầm, tôi biết rõ điều ấy, ông đã mất đi ý chí muốn sống của bản thân qua từng đợt điều trị đau đớn.
Mùa hè năm 1998, mẹ tôi quyết định tái hôn, người đàn ông kia là một người bán cá, trên người trần đầy mùi cá. Ông ta là một kẻ keo kiệt, ông cho con mình ăn thịt cá, lại cho tôi ăn rau củ khô ướp muối. Mẹ tôi đau lòng cho tôi, cảm thấy tôi đang ở độ tuổi phát triển liền lén lút lấy trộm cá, để vào cơm cho tôi ăn. Kết quả ông ta phát hiện, đánh đập bà, còn nói tôi là con của chồng trước, tiêu tiền của ông ấy, ăn cơm của ông ấy. Nói ba tôi chính là bị ung thư gan mà chết, cũng khôngbiết căn bệnh kia có truyền nhiễm hay k. Còn nói nguyên nhân là do bà mà ra, ông ta sợ lây nhiễm. Ba tôi chết vì ung thư dạ dày, như thế nào lại nghe thiên hạ đồn bậy bạ như vậy? Cuối cùng bản thân chịu đựng không nổi những lời khinh miệt tàn nhẫn ấy, lần đầu tiên tôi phản kháng vác ghế nện ông ta. Tôi cùng ông ta đánh nhau một trận, tuy rằng bản thân thua thực thảm, trên người đều là vết thương, cả người đều buồn nôn khiến cho ruột gan đều muốn đi ra, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái. Tôi chán ghét gã đàn ông này, chán ghét đến tột đỉnh. Rốt cuộc tôi bị đưa đến thành phố A, bà nội tôi sống ở đó, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Ít nhất không làm cho mẹ tôi phải lo lắng, chính tôi cũng rời xa cái gã đàn ông tàn bạo kia.
Tần Hạ Noãn càng hiểu rõ về cảnh ngộ của Phỉ Dương trước khi đến thị trấn A, trong lòng rất bất bình. Trước đây cô biết được gia cảnh của Phỉ Dương, đều do người khác kể đến, cũng không có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy đáng thương. Mà khi cô nhìn thấy Phỉ Dương dùng bút vẽ một bức tranh sắc nét, sự chịu đựng cỉa cô ấy càng khiến cho Hạ Noãn khổ sở. Cô là bông hoa sinh trưởng trong nhà kính, trước kia vẫn muốn được tự do giống như cỏ dại bên ngoài, nhưng lại khôngbiết cỏ dại lớn lên thật cay nghiệt và mạnh mẽ. Tần Hạ Noãn vì hành vi của chính mình cảm thấy có chút tự trách, cô từng quá xem thường Lục Tử Ngân, nói Phỉ Dương không giống phụ nữ, lại không xinh đẹp, lấy cái gì so sánh với cô? Lục Tử Ngân rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào? Hôm nay rốt cuộc Hạ Noãn cũng biết được bản thân mình còn thiếu sót chỗ nào… Chung quy cô vẫn giống như đóa hoc mới nở, gió táp mưa sa bao nhiêu năm qua, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng trải qua.
Mùa đông năm 1998, bà bội làm công nhân vệ sinh hơn nửa đời người. Mỗi khi trời mưa bà lại bị phong thấp hành hạ, nhưng bà nội vẫn luôn khôngnỡ tiêu tiền, luôn khẽ cắn môi nhẫn nhịn cho qua. Nhưng bà nội đối với tôi rất cưng chiều, mỗi buổi sáng đều cho tôi 2 tệ, để cho tôi mua mì xào ăn. Nhưng tôi lại cảm thấy, nếu như mình dùng số tiền này thì giống như tôi khôngphải người! Tôi liền đem tiền trả lại cho bà nội mua thuốc. Bà nội vừa uống thuốc vừa khóc, oán trách ba tôi vì sao ra đi quá sớm. Tôi chỉ cười, tôi oán giận bản thân mình vì sao là nữ, mà không phải là nam. Như vậy thì tôi mới có đủ sức lực nuôi cả gia đình, không để bà nội chịu khổ, khôngđể mẹ bị ức hiếp. Cho dù sơ với nam sinh thi đấu thì bất luận mình kiên trì cỡ nào, người thắng cuối cùng không bao giờ là tôi mà là cái tên nam sinh Lục Tử Ngân kia.
Thì ra Phỉ Dương bắt đầu chú ý đến Lục Tử Ngân là như thế.
Đầu năm, trong lúc bạn học bắt đầu tặng lễ vật cho nhau thì ngăn kéo của tôi trống rỗng. Tôi nhún vai, đúng lúc trong túi cũng không có gì. Ngồi ở phía sau mình là một nam sinh tên Lục Tử Ngân, trong tủ của cậu ấy đầy ắp quà. Mà cậu ta lại làm ra vẻ dửng dung, tùy tiện nhìn qua tên tuổi ghi trên lễ vật liền trả lại hết, khôngđể cho những nữ sinh tặng quà một chút mặt mũi. Cậu ta chỉ để lại duy nhất một món quà, đó là một đôi gang tay được làm cực kỳ thô ráp chỉ toàn một màu xám, đường khâu rất lớn, vừa nhìn thấy đã biết khó có thể giữ ấm được. Cậu ta vẫn làm như không có gì luôn mang theo bên người. Trong hội Bát Quái người ta nói, lễ vật kia là do cô em Lục Tử Ngân tặng, là một nữ sinh rất đẹp, đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú, là một học sinh tài năng, Tần Hạ Noãn. Tôi rất nhanh gặp được cô nữ sinh đó, đó là vào một buổi chiều khi tôi đang trực nhật, Lục Tử Ngân làm bài tập về nhà, đang nhíu mày nghĩ không ra đáp án. Một người mặc y phục đỏ thắm, trên tóc kẹp một cây kẹp hình quả dâu đi tới vỗ vào vai cậu. “Anh, anh còn chưa làm xong?” Giọng nói cô ấy rất dễ nghe, loáng thoáng như âm thanh thiên sứ. Cô giúp Lục Tử Ngân làm xong đề toán chư đến 5 phút đồng hồ, hai người bắt đầu th dọn đồ đạc đi về nhà, nữ sinh tên Tần Hạ Noãn quan tâm giúp Lục Tử Ngân thu thập đồ đạc. Ánh mắt cô tươi cười, làm cho tôi nhìn thật lâu không cách nào hồi phục.
Vào tháng ba, lúc hoa mai mở rực rỡ, tôi được một huấn luyện viên chọn đi học TeaKwonDo. Tôi chỉ hỏi một câu, học cái này có thể giống nam sinh hơn sao? Huân luyện viên kia cười nói cho tôi biết, đương nhiên, khỏe mạnh so với nam sinh khôngkhác biệt lắm, nhưng lại có thể phòng thân. Tôi cảm thấy cũng không tồi, nhưng vẫn chần chừ không đáp ứng. Chỉ là muốn nhìn qua TeaKwonDo là như thế nào. Tôi tìm khôngthấy phòng tập TeaKwonDo, vòng vo nửa ngày, lại bị một bản nhạc nhẹ nhàng, trầm tĩnh làm cho bản thân dừng chân. Tôi vụng trộm đi đến bên hệ cửa sổ để nghe ngóng… Nhìn qua cửa sổ, liền trông thấy một thiếu nữ dáng người xinh xắn như thiên nga đang vung tay thu chân. Đôi chân khéo léo kia linh hoạt lúc nhảy lúc khụy xuống, khuôn mặt dịu dàng nhìn nghiêng thật hòa hợp với toàn bộ sân tập. Trong khoảnh khắc nữ sinh kia quay đầu, tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, là Tần Hạ Noãn …nữ sinh giống như thiên sứ kia. Tôi ma xui quỷ khiến mà đồng ý theo học TeaKwonDo, cho dù chưa nhìn thấy qua TeaKwonDo rốt cuộc là cái dạng gì.
Tháng bảy năm 1999, lễ tình nhân Trung Hoa. Tôi quen với Noãn đã hơn ba tháng. Tôi rất vui mừng khi học TeaKwonDo nhờ đó mà quen biết với tiểu thiên sứ. Đây cũng là khoảng thời gian cao trung tôi trải qua tốt đẹp nhất trong đời. Cô ấy kể những chuyện vui cười ấm áp cho Lục Tử Ngân và tôi, cô ấy còn thậm chí thường xuyên không để ý đến Lục Tử Ngân, điều này làm cho tôi rất là hung phấn, thích thú. Tôi biết tôi nghĩ vậy rất xấu, nhưng chính tôi là ích kỷ như vậy. Tôi và Noãn Noãn bảo bối cùng nhau làm loạn gây không ít chê cười, bị mời phụ huynh đến. Nguyên nhân là tôi và Noãn Noãn bảo bối yêu thích quậy phá, điều đó khiến chúng tôi cười đùa thật nhiều đến nỗi gập cả người lại để nén từng trận cười. Cũng bởi vì vậy, quan hệ giữa tôi và Noãn Noãn bảo bối đã đc sự đồng ý, ít nhất ba cô ấy không có phản đối. Trước đây tôi vẫn cho rằng gia đình nương nương yêu quý cô ấy như thế sẽ rất bài xích những người xuất thân giống như tôi, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo. Tôi cùng Noãn Noãn bảo bối ngồi ở bờ sông cách nhà tôi khôngxa, lúc đó chạng vạng khoảng 6 giờ rưỡi, trời có chút hơi hơi tối. Không biết nói chuyện thế nào, cô ấy nói trong lòng cô ấy đã có người yêu thích. Trong lòng tôi bắt đầu căng thẳng, bắt đầu khẩn trương lên. Cô thổ lộ đó chính là Lục Tử Ngân, trái tim tôi bắt đầu lạnh lẽo. Loại tiếp thu này khiến cho tâm tình tôi có chút phức tạp, chính là cảm thấy nếu cô ấy yêu thích người khác, tôi nhất định sẽ tìm người nọ đấu với mình, nếu như không đánh lại, sẽ không thể bảo vệ Noãn Noãn bảo bối. Nếu như người nọ là Lục Tử Ngân, tôi đây có thể yên tâm. Lục Tử Ngân là một nam sinh khôngtồi, ít nhất đối với Noãn rất để tâm. Chẳng qua là tôi không thừa nhận để cho chính mình bắt đầu một tia chờ đợi, nhưng chờ đợi cái gì, tôi cũng không biết. Noãn Noãn bảo bối của tôi. Tôi yêu thích ai? Tôi ư? Tôi yêu thích ai? Tôi xem tất cả nam sinh, có lẽ ai tôi cũng không thích, tôi dường như chắc chắn, tôi sẽ không thích một nam sinh nào, tuyệt đối không. Giống như tôi đã có người yêu cho riêng mình.
Tết nguyên đán, trong ngăn kéo của tôi có một phần lễ vật, đó là một cái khăn quàng có màu đỏ thắm. Tôi khôngthích màu đỏ, cho rằng có rất tươi sáng, quá nữ tính. Nhưng mà tôi vẫn vui vẻ quàng lên, thắt ở trên cổ mình đến mức khó thở. Tôi rốt cuộc hiểu được hành động của Lục Tử Ngân vào năm ngoái khi nhận được đôi găng tay giữ ấm kia, nhưng vẫn khôngchán mà mang suốt cả mùa đông. Giống như tôi bây giờ, màu đỏ thật khiến tôi buồn nôn như vậy là tôi lại coi như không biết chán thế là quàng nó suốt một mùa đông. Hoàn toàn không chú ý đến màu đỏ chói mắt kia, chỉ biết, đây là khăn quàng cổ mà Noãn Noãn bảo bối đã dùng từng đường kim mũi chỉ để đan cho tôi.
Ngày mười bốn tháng hai, Lục Tử Ngân ăn dấm chua càng lớn, rốt cuộc khôngchịu đựng được ngả bài với tôi. Dáng vẻ của cậu ta rất là khôi hài, giống như trẻ con không chiếm được kẹo. “Nhiều ngày như vậy, tại sao Noãn chỉ tặng kẹo cho cậu, mà không cho tớ hả?” Tôi cười, trong lòng đắc ý muốn chết, “Sự khác biệt là ở chỗ đó, bên trọng bên kinh mà cậu cũng không nhận ra.” Sắc mặt cậu ta trở nên trắng bệch. Cuối cùng, cậu ta cư nhiên lại ép buộc Noãn bảo bối cho mình kẹo. Nhìn thấy kẹo được đưa vào miệng Lục Tử Ngân, tôi vô cùng không cam lòng nói: “Làm sao Noãn có thể quan tâm đến cậu như vậy, ở trong lòng cô ấy tôi cũng không có chút địa vị nào.” Lục Tử Ngân vẫn luôn xem tôi là bạn thân, chúng tôi cùng một đội bóng rổ nhưng hầu như đều nói chuyện xoay quanh Noãn bảo bối. Cậu ấy kể cho tôi chuyện lúc Noãn còn nhỏ, sau đó chúng tôi cùng nhau cười ha ha, cảm thấy chỉ cần nói đến Noãn bảo bối, tâm tình chúng tôi đều cảm thấy ấm áp như thế. Tôi biết rõ, Lục Tử Ngân cũng giống như tôi, cũng rất quan tâm Noãn bảo bối, quan tâm đến tất cả mọi chuyện. Tôi cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đắc ý hỏi với bộ dạng như nhìn thấu tâm tư của cậu ấy: “Cậu đối với Noãn bảo bối, khôngphải là yêu thích đơn giản như an hem chứ?” Cậu ấy sửng sốt một lát, sai đó cũng dùng điệu bộ giống hệt mà hỏi tôi: “Cậu đối với Noãn cũng không phải chỉ đơn giản là bạn bè như vậy chứ?” Tôi cũng sửng sốt, sau đó lại cười ha hả. Noãn bảo bối, cô ấy nói cậu không phải là thiên sứ, nhưng vẫn khiến cho tôi cười đến ngây ngốc.
Tháng năm một năm này là dạ dày tôi bắt đầu đau, đau đến ở trên giường lăn qua lộn lại, đánh thức bà nội bên cạnh. Bà lo lắng hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ nói không có việc gì. Tôi cảm thấy bản thân khỏe mạnh như vậy, dạ dày đau một chút thì có quan hệ gì? Ở trước mặt Noãn bảo bối thì tôi sẽ không đau, nhưng cứ tới đem khuya, lại đau đến ở trên giường lăn lộn. Có mấy lần tôi rớt xuống giường, đập đầu vào tủ chảy rất nhiều máu cũng không hề hay biết. Toàn bộ cơn đau chỉ tập trung ở trên dạ dày của tôi. Một lần cuối cùng, hôm nay tôi lăn lộn một lần cuối cùng bởi vì tôi ói ra máu. Bà nội sợ hãi, gọi điện thoại đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nằm ở trên xe cứu thương, đột nhiên nghĩ đến viễn cảnh đã qua khi đưa ba tôi vào bệnh viện mà tôi thất thần.
Tháng sáu, tôi nằm trong bệnh viện gần một tháng, lẽ ra sau khi đc cấp cứu khoảng năm ngày thì tôi sẽ xuất viện. Khoảng thời gian đó tôi ở trên giường bệnh, Noãn chay tới, oa oa khóc lớn một hồi, liên tục hỏi tôi khó chịu ở chỗ nào, Lục Tử Ngân chỉ lặng lẽ đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào tôi, coi như im lặng an ủi. Tôi chỉ có thể giúp Noãn bảo bối lau nước mắt vì thân thể vô lực, căn bản khôngthể đứng dậy. Nước mắt của cô ấy làm ẩm ướt ga giường màu trắng, khiến cho tôi cảm thấy càng khó chịu. Buổi tối, Lục Tử Ngân lại đến một lần, cậu ấy hỏi tôi rốt cuộc tình trạng như thế nào, tôi cố tình dửng dung nói: “Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối. Đại khái không tới một tháng liền chầu trời.” Lục Tử Ngân chỉ thốt thêm một câu: “Noãn rất quan tâm đến cậu.” Chính vì câu nói kia mà tôi đã khóc, lần đầu tôi khóc. Tôi từng mình đầy thương tích, bất luận trên người lưu lại bao nhiêu máu, tôi cũng không biết khóc. Nhưng bởi vì những lời này của Lục Tử Ngân, lại làm tôi phát khóc. Tôi làm sao mà không quan tâm Noãn bảo bối? Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: “Tớ cũng muốn sống, nhưng lại không có cơ hội.”
Tháng sau năm ngoái, thời tiết nóng rực, hơn nữa rất khó chịu. Tôi bị Lục Tử Ngân ép buộc tiếp tục ở lại bệnh viện điều trị, tôi rất ngạc nhiên. Ở đâu ra mà cậu ta có nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho tôi. Cậu ấy không chịu nói, chỉ rầu rĩ bảo tôi cố gắng sống thật tốt, đừng làm cho Noãn buồn. Tôi biết Noãn là người rất quan tâm người khác…
Tháng bảy, thời tiết giống như trước, y như ở trên lò lửa, nóng đén chết. Hôm nay thời tiết lại khá mát mẻ, tôi muốn đi dạo trong bệnh viện, cơ thể tôi cũng bắt đầu suy yếu đi. Di ngang qua mấy cô y tá kia, tôi nghe được những lời khôngnên nghe. Bọn họ nói tiền thuốc men của tôi là do Lục tư lệnh đóng. Bọn họ còn nói Lục Tử Ngân quả là có tình nghĩa, cô bạn gái này vốn có khả năng không thể sống sót đến giờ, lại được cậu ấy động viên, tìm đến cho mình để chữa bệnh cho tôi. Ngày hôm ấy, Lục Tử Ngân cùng Noãn bảo bối đến thăm tôi, tôi suýt nữa muốn đi chấp vẫn, nhưng tôi cũng không may, bệnh tình lại phát tác, ruột gan tôi đau như đứt đoạn.
Cũng giống như tháng bảy năm đó, rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được đau đớn của ba mình. Đã đói bụng nhưng lại khôngthể ăn một miếng thịt, mỗi ngày chỉ ăn thức ăn lỏng, thôi thực sự rất chán nản. Tôi hiểu được tấm lòng của Lục Tử Ngân, cậu ấy nói dối tôi là bạn gái mình, yêu tôi tột cùng, sống chết có nhau, chủ yếu là để khẩn cầu ba cậu giúp đỡ để có thể điều trị cho tôi. Bởi vi không còn phương pháp khác có thể trả số tiền thuốc men khổng lồ này, nhà của tôi rất nghèo. Điều duy nhất khi đó tôi nghĩ đến là Noãn bảo bối, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Lục Tử Ngân nói, chỉ cần tôi khỏe lên, vượt qua thời kỳ nguy hiểm, về sau tự nhiên sẽ nói rõ cho cô ấy biết. Bênh của tôi, vượt qua thời kỳ nguy hiểm chính là cái chết. Tôi từng rất nhiều lần kích động muốn nói cho Noãn bảo bối biết, tôi không phải là người trong lòng Lục Tử Ngân, cô ấy mới đúng là người trong lòng cậu ta, chỉ có một người duy nhất là cô ấy. Nhưng mỗi lần nhìn thấy bà nội, bà nội là người thân duy nhất hy vọng tôi sống. Tôi hy vọng tôi có thể sống thêm mấy ngày yên bình như vậy nữa, để tôi có thêm thời gian quan tâm đến bà, tránh cho những năm tháng buồn đau sau này…
Tần Hạ Noãn đọc tới đây, nước mắt đã muốn ướt đẫm trang giấy mỏng này. Cả người cô run bần bật. Cô đã nhịn khôngđược trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, so sánh với phía trên nhật ký cùng đoạn trước, viết ẩu nhiều lắm. Phần lớn là nét bút đứt đoạn, xem chừng hẳn là rất yếu ớt, dùng sức lực cuối cùng để ghi lại tâm sự cuối cùng của cô ấy.
Ngày tháng ghi lại chính là hai ngày trước khi Phỉ Dương qua đời, khôngnhớ rõ trời quang hay mưa nữa.
Tháng tám, tôi chống đỡ không được nữa rồi. Bà nội, thực xin lỗi, cháu khôngthể làm cho bà luôn nở nụ cười, cháu hy vọng bà đừng nên quá đau buồn. Bà nên vì cháu mà vui vẻ, cuối cùng cháu cũng có thể không phải chịu đau đớn như vậy. Noãn bảo bối, vốn định lấy cuộc đời này tặng cho cậu, đối với tớ cả đời này quá ngắn. Tớ biết Lục Tử Ngân sẽ thay thế tớ để hết lòng yêu thương cậu. Tớ rất yên tâm, thiên sứ của lòng tôi. Nụ cười của cậu là ánh mặt trời ấm áp cả đời này của tớ.
Bình Độ Khư như vậy mà kém xa mười năm trước nhiều lắm. Tần Hạ Noãn nhíu mày, bịt mũi, dè dặt đi lên thềm đá.
Hào khô nổi tiếng nhất ở thị trấn A làm sao có thể ở Bình Độ Khư? Tần Hạ Noãn không tin chắc lắm. Cô vừa đi vừa hỏi cuối cùng cũng đến được ngã tư đường. Hai bên đầy quầy hàng, người bán hàng nhiệt tình quảng cáo, người đi đường qua lại dừng chân mua một chút đồ ăn nguội, vừa đi vừa ăn.
Ở đây, Tần Hạ Noãn đã có một hồi ức vui vẻ, Nhà Phỉ Dương ở Bình Độ Khư, mười năm trước đây vốn chỉ là khu phố cũa nhưng lại là nơi rất náo nhiệt. Không chỉ có dòng người qua lại nhiều hơn, mà nó cũng là nơi được giới công chức ăn lương chọn để sống.
Ở đây có chợ, có rất nhiều quầy hàng, có đủ loại món ăn bình dân, còn có những đồ vật nhỏ xinh mới lạ. Khi mọi người đi ngang qua nơi này, luôn nhìn thấy có ba thân ảnh quen thuộc, lúc đó Tần Hạ Noãn nắm tay Phỉ Dương. Chủ chi Lục Tử Ngân như cái bóng ở phía sau bọn họ đang vừa làm bốc vác vừa trả tiền.
“Tần Hạ Noãn, em đi đường của em, anh và Phỉ Dương phải đi con đường thuộc về hai chúng tôi. Anh sắp bị em áp bức đến cạn kiệt rồi.”
Đây là những lời mà thỉnh thoảng Lục Tử Ngân bức bối hay lấy ra cảm thán, nhân lúc ở phía sau khôngngừng lên án thảm thiết cùng với nhịp thở hổn hển chạy theo. Tần Hạ Noãn coi như không nghe thấy, trong lòng không nguyện ý chịu để mất tiền.
Tần Hạ Noãn thích đến nhà cuat Phỉ Dương làm bài tập, chỉ vì mỗi lần đến chơi bà nội Phỉ Dương vừa thấy bọn họ, đều nhanh làm bánh trứng cho bọn họ ăn, mà từ trước tới giờ Tần Hạ Noãn chưa bao giờ ăn qua loại bánh có mùi vị ngon như thế này.
Còn Lục Tử Ngân, mội lần tới anh đều mang theo đầy túi, Tần Hạ Noã rất thích ngăn cản anh, khôngmuốn cho anh đi theo mình, nhưng mà Lục Tử Ngân lại phát cáu với Tần Hạ Noãn xoay người bước tới trước, anh rống to: “Ai muốn đi theo em, anh là đi xem Phỉ Dương, chia lìa một giây, anh cũng khôngmuốn.” Nói xong anh chân thành mỉm cười nhìn Phỉ Dương. Phỉ Dương hai mắt trợn trắng, nhìn Tần Hạ Noãn khẽ ai oán nói: “Bệnh của cậu ta lại tái phát.”
Có đôi khi, Tần Hạ Noãn hối hận vì mình đã đeo bám Phỉ Duơng, nếu không ở gần cô ấy có lẽ sẽ không tiếp xúc nhiều với Lục Từ Ngân, về sau sẽ không khiến mình khổ sở như vậy…
Tần Hạ Noãn nhìn món ăn bình dân có chút sững sờ, thật vất vả mới lấy lại tinh thẫn, nhưng chợt phát hiện chính mình đang nhìn cửa hàng thực phẩm trước mặt cách đó không xa.
Cô mang giày cao gót gấp rút đi qua đó. Có lẽ là do đi quá nHạ Noãn h lại chăm chú nhìn về mục tiêu trước mắt nên cô không chú ý đến hai bên đường, lúc này một bà cụ bất thình lình đi về phía cô, cô không kịp dừng lại, suýt nữa đụng vào bà ấy: “Bà cụ, bà không sao chứ?”
Bốn mắt nhìn nhau, đồng thời sừng sốt.
“Noãn?" Giọng của bà cụ có chút run run nhìn Tần Hạ Noãn. Hạ Noãn cũng lẳng lặng nhìn khuôn mặt già nua theo năm tháng kia: “Bà nội."
Bà cụ ấy là bà nội của Phỉ Dương, người bà đáng thuơng tuổi đã xế chiều còn phải tiễn bước con trai và cháu nội.
Hiện giờ bà nội đang sống trong một khu nhỏ mới ở phía nam Bình Độ Khư, môi trường ở đấy trong lành, so với con đuờng vừa rồi khác nhau nhiều lắm. Tần Hạ Noãn quan sát toàn bộ gian phòng 70m2 này cười nói: “Khi Bình Độ Khư bắt đầu thi công con còn đang đi học, lúc trở lại tìm bà thì không biết bà đã đi đâu. Lúc đó con cứ cho rằng bà nội đã rời khỏi Bình Độ Khư để đến nơi khác rồi.”
“Bà sinh ra ở đây thì sẽ chết ở đây, còn có ba Phỉ Duơng và cả Phỉ Dương đều ở nơi này, bà làm sau có thể rời khỏi nơi này?”
Trên vách tường treo chân dung trắng đen của hai người. Một người là ba Phỉ Dương, một người là Phỉ Dương. Phỉ Dương vẫn cười rất sáng lạn như vậy, vẫn y như khi còn sống. Tần Hạ Noãn cắn môi, lẳng lặng nhìn nụ cười quen thuộc kia của Phỉ Dương.
Bà nội loạng choạng đi tới, Tần Hạ Noãn vội vàng đứng dậy, “Bà nội! Bà muốn làm gi? Để con giúp bà!"
“Bà muốn làm chút bánh trứng ăn nhưng giờ lại không biết có làm được hay không?”
Hốc mắt Tần Hạ Noãn cay cay, mím cuời nhìn bà nội nóì: “Nếu được bà nội dạy con đi, con sẽ làm thử!"
Bà nội cuời cười. Lúc này cửa đột nhiều có người mớ, một cô gái trẻ mặc trang phục y tá đi đến, cô ấy nhìn bà nội rổi cất tiếng hói: “Cháu đến rồi bà ạ, cô gái này là….?”
Bà nội cười, giới thiệu hai người: “Đây là Tần Hạ Noãn, còn đây là y tá tư nhân chăm sóc bà.”
Tần Hạ Noãn sửng sốt, cô gái kia bỗng nhiên nói: “Thì ra là bà xã của ông chủ!”
Ông chủ? Tần Hạ Noãn có chút xẩu hố, theo như lời người này ông chủ chẳng lẽ là…….
“Con và Tử Ngân, bà đã sớm nhìn ra các con sẽ trở thành một đôi, giác quan thứ sáu của bà vẫn còn rất nhạy, phải không? Ha ha.” Bà nội nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt cũng không thể ngăn nụ cuời tuơi hạnh phúc của bà. Tần Hạ Noãn có chút giật mình, hai mắt lộ rõ một tin kinh ngạc, truớc đây?
Trước đây, Lục Tử Ngân cùng Phỉ Dương không phải...
Cô muốn nói nhưng cuối cùng cũng khôngmở miệng nói gì. Trong căn nhà 70m2 này gồm có hai căn phòng ngủ và một nhà bếp. Tần Hạ Noãn vốn cho rằng căn phòng ngủ kia chắc hẳn là dành cho cô y tá tư nhân, khôngngờ, bà nội bỗng nhiên nói: “Noãn à, muốn đến xem phòng ngủ của Phỉ Dương k?”
Tần Hạ Noãn sửng sốt, tầm mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa gỗ đang đóng chặt kia, trong mắt của cô thoáng đã ẩm ướt: “Muốn ạ!”
Cửa mở, một mùi nước sơn mới xông vào mũi, nguyên nhân rõ ràng là trong một thời gian dài chưa hề được thông gió. Quả nhiên, bà nội cất tiếng: “Từ khi phòng ngủ được Phỉ Dương chuẩn bị tốt về sau vẫn luôn đóng cửa, bà cũng không muốn mở ra, sợ sẽ thương tâm.”
Đây là một gian phòng rất giản dị, chiếc giường dài tầm 1m8, trên bàn học có một chiếc đèn bàn cũ. Bên dưới có một thùng rác nhỏ dự phòng, phía trên vách tường được thiết kế những chiếc móc để treo đồ, ở đó treo rất nhiều huy chương thể thao bằng vàng bạc lấp lánh của Phỉ Dương. Phòng ngủ mang phong cách nam tính, vừa đơn giản mà gần gũi, mặc dù Phỉ Dương vẫn chưa thực hiện được ước mơ cả đời của mình. Khi đó cô cùng bà nội sống cùng nhau, cả hai nương tựa lẫn nhau, dưới trần nhà treo bóng đèn 15W. Đủ loại huy chương khác nhau mà cô ấy giành đượcở đại hội thể dục thể thao từ thời tiểu học, sơ trung, cao trung đều chỉ có thể để vào trong tủ áo. Phỉ Dương luôn luôn nói: “Ước muốn của tớ là có một cái giường đôi lớn dài 1m8, có thể nằm dang hai tay hai chân mà ngủ. Còn có một cái bàn học, trên bàn có cái đèn, như vậy đọc sách hay viết chữ sẽ khôngkhó khăn, sách cũng sẽ khôngdính đầy mùi vị rau cải.”
Khi đó Tần Hạ Noãn vẫn vui vẻ cười nói: “Sẽ có, hết thảy đều sẽ có.”
Thế nhưng giờ đây cô đã khôngcòn nữa. Một cô gái tràn đầy sức sống như cô, lại được thượng đế ưu ái, quan tâm gọi về thiên đường. Tần Hạ Noãn vừa nghĩ đến Phỉ Dương, hốc mắt liền ươn ướt, đó là người bạn tốt nhất khi còn thơ dại mà cô đã chơi cùng, đó là một người bạn tâm giao tri kỷ.
Trên giá sách bày đầy những quyển sách mà khi còn đi học bọn họ đã dùng chung, còn có những cuốn sách thiếu nhi, tất cả đều là Tần Hạ Noãn đưa cho Phỉ Dương xem. Toàn bộ bà nội đều giữ lại, toàn bộ đều chưa từng lấy xuống. Bà nội đột nhiên đi qua, bên trong giá sách lấy ra một quyển được dùng giấy viết thư làm thành một cuốn vở. Cuốn tập này Tần Hạ Noãn nhận ra ngay, là nhật kí bảo bối của Phỉ Dương. Cô từng vài lần muốn xem, nhưng đều bị cô ấy lấy làm cho giận dỗi bỏ qua, Phỉ Dương chưa bao giờ làm phật ý cô lần nào.
“Dương Dương rất quý nó, bà khôngbiết chữ, bà cũng khôngbiết đây là cái gì. Lần trước tn đến, bảo ta đem cuốn vở này bỏ đi. Ta khôngnỡ, liền lưu lại, cháu xem đây là cái gì?”Tần Hạ Noãn nhìn vào trang vở đã bị ố, nhòa đi, hơi sửng sốt sờ lướt qua hàng chữ in đậm “Nhật ký”
“Là nhật ký của Dương Dương hả. bà vốn cũng khôngbiết chữ. Xem cũng khônghiểu.” Bà nội bộ dạng tiếc nuối, đau lòng. Tần Hạ Noãn cẩn thận tiếp nhận quyển vở, mở ra trang đầu tiên, ngày tháng đúng là mười một năm trước, khi đó bọn họ còn chưa quen nhau. Lật vài trang tiếp theo, cô dần dần nhận ra cái tên gần như mỗi trang đều có, khôngphải là Lục Tử Ngân, mà là chính cô, Tần Hạ Noãn. Cô nhịn khôngđược tâm tình mà siết chặt tay lại, cắn môi đến trắng bệch: “Bà nội, có thể cho cháu mượn cuốn nhật ký xem một chút k?”
“Cháu lấy đi, bà cũng không biết chữ. Vật ấy là của Dương Dương, chẳng qua chỉ là những hồi ức kỷ niệm mà thôi.”
Tần Hạ Noãn đem nhật ký bỏ vào trong túi xách, tâm trạng có chút bấn loạn. ngay cả việc muốn học làm bánh trứng cũng khôngđể tâm, bà nội lo lắng hỏi: “Cháu sao vậy?”
Tần Hạ Noãn chợt lấy lại tinh thần lắc đầu: “Không có gì, chính là đột nhiên nghĩ đén còn có một số việc.”
“Vậy cháu về trước đi, khi nào rảnh lại đến.”
“Vâng ạ.”
Sau khi tạm biệt bà nội, cô y tá tư nhân kia tiễn cô ra bên ngoài. Tại cửa thang máy đi xuống, Tần Hạ Noãn nhịn khôngđược hỏi: “ Lục Tử Ngân…là sếp của cô từ lúc nào?”
“Hả?” Y tá tư nhân rõ ràng có chút kinh sợ: “Cách đây ba năm. Tiền lương so với bệnh viện cao gấp hai, hơn nữa tính cách lại rất tốt, không bạc đãi tôi. Chỉ cần ông chủ còn thuê tôi thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Tần Hạ Noãn gật đầu, siết chặt quai giỏ xách, tỏ ra có chút khôngbình thường. Y tá tư nhân thấy Tần Hạ Noãn như vậy, khôngnhịn được hỏi: “Bà chủ, cô không sao chứ?”
Tần Hạ Noãn lắc đầu, mỉm cười, đi đến thang máy rồi nói với y tá tư nhân đứng bên ngoài: “Cô quay lại chăm sóc bà nội đi, sẵn tiện nói với bà, ngày mai tôi sẽ tới thăm bà.”
“Bà chủ đi thong thả…”
Cửa thang máy đóng lại. Trong không gian tĩnh lặng không bóng người, Tần Hạ Noãn dựa vào vách thang máy, không biết nên cảm ơn Lục Tử Ngân hay là lên án anh. Cô phải cảm ơn Lục Tử Ngân đã nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếu cố bà nội, thực sự cô không nghĩ anh lại hết lòng dụng tâm như vậy. Chính là cô vẫn luôn nghĩ Lục Tử Ngân vẫn còn chưa hết tình cảm với Phỉ Dương? Anh có thể làm được như thế, cũng chỉ có thể coi là tình nghĩa đi.
Suy nghĩ miên man tràn ngập toàn bộ tâm trí cô.
Tần Hạ Noãn dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về nhà, lúc này mặc dù đã đến thời điểm tan tầm, nhưng Lục Tử Ngân giữa trưa cùng không về nhà. Cô một mình ở lại trong phòng, thu mình ngồi xem cuốn nhật ký đã không còn nguyên vẹn kia.
Đây là tâm tư của Phỉ Dương khi còn sống.
Vào mùa đông, tôi nhìn ba mình vô cùng đau đớn nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền. Khi ông mất, hốc mắt cũng uốn lồi ra, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Thậm chí bản thân tôi còn cho rằng bộ dáng của ông ấy hoàn toàn không còn giống người bình thường. Vẫn nhớ cái cảm giác lần xuất huyết của ông gần đây, trên ga giường nhuộm thành một màu đỏ tươi. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn, từ đó về sau khi nhìn thấy màu đỏ tươi thì bản thân lại cảm thấy buồn nôn. Mẹ vẫn khóc tức tưởi, bà vẫn luôn gào thét với tôi tại sao số mệnh của bà lại khổ như vậy. Tôi không nói gì chỉ đứng lẳng lặng ở bên cạnh giường, nhìn bác sĩ đem vải trắng đắp lên mặt của ba mình. Tôi biết ông vẫn luôn muốn nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này, như vậy có thể giảm bớt những lần rửa ruột thống khổ. Lại còn sự bức bối vì đói khát, nhìn thấy thức ăn nhưng khôngthể ăn, chỉ có thể dựa vào việc tiêm thuốc vào tĩnh mạch để duy trì sự sống mong manh. Ông vẫn luôn khóc thầm, tôi biết rõ điều ấy, ông đã mất đi ý chí muốn sống của bản thân qua từng đợt điều trị đau đớn.
Mùa hè năm 1998, mẹ tôi quyết định tái hôn, người đàn ông kia là một người bán cá, trên người trần đầy mùi cá. Ông ta là một kẻ keo kiệt, ông cho con mình ăn thịt cá, lại cho tôi ăn rau củ khô ướp muối. Mẹ tôi đau lòng cho tôi, cảm thấy tôi đang ở độ tuổi phát triển liền lén lút lấy trộm cá, để vào cơm cho tôi ăn. Kết quả ông ta phát hiện, đánh đập bà, còn nói tôi là con của chồng trước, tiêu tiền của ông ấy, ăn cơm của ông ấy. Nói ba tôi chính là bị ung thư gan mà chết, cũng khôngbiết căn bệnh kia có truyền nhiễm hay k. Còn nói nguyên nhân là do bà mà ra, ông ta sợ lây nhiễm. Ba tôi chết vì ung thư dạ dày, như thế nào lại nghe thiên hạ đồn bậy bạ như vậy? Cuối cùng bản thân chịu đựng không nổi những lời khinh miệt tàn nhẫn ấy, lần đầu tiên tôi phản kháng vác ghế nện ông ta. Tôi cùng ông ta đánh nhau một trận, tuy rằng bản thân thua thực thảm, trên người đều là vết thương, cả người đều buồn nôn khiến cho ruột gan đều muốn đi ra, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái. Tôi chán ghét gã đàn ông này, chán ghét đến tột đỉnh. Rốt cuộc tôi bị đưa đến thành phố A, bà nội tôi sống ở đó, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Ít nhất không làm cho mẹ tôi phải lo lắng, chính tôi cũng rời xa cái gã đàn ông tàn bạo kia.
Tần Hạ Noãn càng hiểu rõ về cảnh ngộ của Phỉ Dương trước khi đến thị trấn A, trong lòng rất bất bình. Trước đây cô biết được gia cảnh của Phỉ Dương, đều do người khác kể đến, cũng không có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy đáng thương. Mà khi cô nhìn thấy Phỉ Dương dùng bút vẽ một bức tranh sắc nét, sự chịu đựng cỉa cô ấy càng khiến cho Hạ Noãn khổ sở. Cô là bông hoa sinh trưởng trong nhà kính, trước kia vẫn muốn được tự do giống như cỏ dại bên ngoài, nhưng lại khôngbiết cỏ dại lớn lên thật cay nghiệt và mạnh mẽ. Tần Hạ Noãn vì hành vi của chính mình cảm thấy có chút tự trách, cô từng quá xem thường Lục Tử Ngân, nói Phỉ Dương không giống phụ nữ, lại không xinh đẹp, lấy cái gì so sánh với cô? Lục Tử Ngân rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào? Hôm nay rốt cuộc Hạ Noãn cũng biết được bản thân mình còn thiếu sót chỗ nào… Chung quy cô vẫn giống như đóa hoc mới nở, gió táp mưa sa bao nhiêu năm qua, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng trải qua.
Mùa đông năm 1998, bà bội làm công nhân vệ sinh hơn nửa đời người. Mỗi khi trời mưa bà lại bị phong thấp hành hạ, nhưng bà nội vẫn luôn khôngnỡ tiêu tiền, luôn khẽ cắn môi nhẫn nhịn cho qua. Nhưng bà nội đối với tôi rất cưng chiều, mỗi buổi sáng đều cho tôi 2 tệ, để cho tôi mua mì xào ăn. Nhưng tôi lại cảm thấy, nếu như mình dùng số tiền này thì giống như tôi khôngphải người! Tôi liền đem tiền trả lại cho bà nội mua thuốc. Bà nội vừa uống thuốc vừa khóc, oán trách ba tôi vì sao ra đi quá sớm. Tôi chỉ cười, tôi oán giận bản thân mình vì sao là nữ, mà không phải là nam. Như vậy thì tôi mới có đủ sức lực nuôi cả gia đình, không để bà nội chịu khổ, khôngđể mẹ bị ức hiếp. Cho dù sơ với nam sinh thi đấu thì bất luận mình kiên trì cỡ nào, người thắng cuối cùng không bao giờ là tôi mà là cái tên nam sinh Lục Tử Ngân kia.
Thì ra Phỉ Dương bắt đầu chú ý đến Lục Tử Ngân là như thế.
Đầu năm, trong lúc bạn học bắt đầu tặng lễ vật cho nhau thì ngăn kéo của tôi trống rỗng. Tôi nhún vai, đúng lúc trong túi cũng không có gì. Ngồi ở phía sau mình là một nam sinh tên Lục Tử Ngân, trong tủ của cậu ấy đầy ắp quà. Mà cậu ta lại làm ra vẻ dửng dung, tùy tiện nhìn qua tên tuổi ghi trên lễ vật liền trả lại hết, khôngđể cho những nữ sinh tặng quà một chút mặt mũi. Cậu ta chỉ để lại duy nhất một món quà, đó là một đôi gang tay được làm cực kỳ thô ráp chỉ toàn một màu xám, đường khâu rất lớn, vừa nhìn thấy đã biết khó có thể giữ ấm được. Cậu ta vẫn làm như không có gì luôn mang theo bên người. Trong hội Bát Quái người ta nói, lễ vật kia là do cô em Lục Tử Ngân tặng, là một nữ sinh rất đẹp, đôi mắt to, khuôn mặt thanh tú, là một học sinh tài năng, Tần Hạ Noãn. Tôi rất nhanh gặp được cô nữ sinh đó, đó là vào một buổi chiều khi tôi đang trực nhật, Lục Tử Ngân làm bài tập về nhà, đang nhíu mày nghĩ không ra đáp án. Một người mặc y phục đỏ thắm, trên tóc kẹp một cây kẹp hình quả dâu đi tới vỗ vào vai cậu. “Anh, anh còn chưa làm xong?” Giọng nói cô ấy rất dễ nghe, loáng thoáng như âm thanh thiên sứ. Cô giúp Lục Tử Ngân làm xong đề toán chư đến 5 phút đồng hồ, hai người bắt đầu th dọn đồ đạc đi về nhà, nữ sinh tên Tần Hạ Noãn quan tâm giúp Lục Tử Ngân thu thập đồ đạc. Ánh mắt cô tươi cười, làm cho tôi nhìn thật lâu không cách nào hồi phục.
Vào tháng ba, lúc hoa mai mở rực rỡ, tôi được một huấn luyện viên chọn đi học TeaKwonDo. Tôi chỉ hỏi một câu, học cái này có thể giống nam sinh hơn sao? Huân luyện viên kia cười nói cho tôi biết, đương nhiên, khỏe mạnh so với nam sinh khôngkhác biệt lắm, nhưng lại có thể phòng thân. Tôi cảm thấy cũng không tồi, nhưng vẫn chần chừ không đáp ứng. Chỉ là muốn nhìn qua TeaKwonDo là như thế nào. Tôi tìm khôngthấy phòng tập TeaKwonDo, vòng vo nửa ngày, lại bị một bản nhạc nhẹ nhàng, trầm tĩnh làm cho bản thân dừng chân. Tôi vụng trộm đi đến bên hệ cửa sổ để nghe ngóng… Nhìn qua cửa sổ, liền trông thấy một thiếu nữ dáng người xinh xắn như thiên nga đang vung tay thu chân. Đôi chân khéo léo kia linh hoạt lúc nhảy lúc khụy xuống, khuôn mặt dịu dàng nhìn nghiêng thật hòa hợp với toàn bộ sân tập. Trong khoảnh khắc nữ sinh kia quay đầu, tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, là Tần Hạ Noãn …nữ sinh giống như thiên sứ kia. Tôi ma xui quỷ khiến mà đồng ý theo học TeaKwonDo, cho dù chưa nhìn thấy qua TeaKwonDo rốt cuộc là cái dạng gì.
Tháng bảy năm 1999, lễ tình nhân Trung Hoa. Tôi quen với Noãn đã hơn ba tháng. Tôi rất vui mừng khi học TeaKwonDo nhờ đó mà quen biết với tiểu thiên sứ. Đây cũng là khoảng thời gian cao trung tôi trải qua tốt đẹp nhất trong đời. Cô ấy kể những chuyện vui cười ấm áp cho Lục Tử Ngân và tôi, cô ấy còn thậm chí thường xuyên không để ý đến Lục Tử Ngân, điều này làm cho tôi rất là hung phấn, thích thú. Tôi biết tôi nghĩ vậy rất xấu, nhưng chính tôi là ích kỷ như vậy. Tôi và Noãn Noãn bảo bối cùng nhau làm loạn gây không ít chê cười, bị mời phụ huynh đến. Nguyên nhân là tôi và Noãn Noãn bảo bối yêu thích quậy phá, điều đó khiến chúng tôi cười đùa thật nhiều đến nỗi gập cả người lại để nén từng trận cười. Cũng bởi vì vậy, quan hệ giữa tôi và Noãn Noãn bảo bối đã đc sự đồng ý, ít nhất ba cô ấy không có phản đối. Trước đây tôi vẫn cho rằng gia đình nương nương yêu quý cô ấy như thế sẽ rất bài xích những người xuất thân giống như tôi, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo. Tôi cùng Noãn Noãn bảo bối ngồi ở bờ sông cách nhà tôi khôngxa, lúc đó chạng vạng khoảng 6 giờ rưỡi, trời có chút hơi hơi tối. Không biết nói chuyện thế nào, cô ấy nói trong lòng cô ấy đã có người yêu thích. Trong lòng tôi bắt đầu căng thẳng, bắt đầu khẩn trương lên. Cô thổ lộ đó chính là Lục Tử Ngân, trái tim tôi bắt đầu lạnh lẽo. Loại tiếp thu này khiến cho tâm tình tôi có chút phức tạp, chính là cảm thấy nếu cô ấy yêu thích người khác, tôi nhất định sẽ tìm người nọ đấu với mình, nếu như không đánh lại, sẽ không thể bảo vệ Noãn Noãn bảo bối. Nếu như người nọ là Lục Tử Ngân, tôi đây có thể yên tâm. Lục Tử Ngân là một nam sinh khôngtồi, ít nhất đối với Noãn rất để tâm. Chẳng qua là tôi không thừa nhận để cho chính mình bắt đầu một tia chờ đợi, nhưng chờ đợi cái gì, tôi cũng không biết. Noãn Noãn bảo bối của tôi. Tôi yêu thích ai? Tôi ư? Tôi yêu thích ai? Tôi xem tất cả nam sinh, có lẽ ai tôi cũng không thích, tôi dường như chắc chắn, tôi sẽ không thích một nam sinh nào, tuyệt đối không. Giống như tôi đã có người yêu cho riêng mình.
Tết nguyên đán, trong ngăn kéo của tôi có một phần lễ vật, đó là một cái khăn quàng có màu đỏ thắm. Tôi khôngthích màu đỏ, cho rằng có rất tươi sáng, quá nữ tính. Nhưng mà tôi vẫn vui vẻ quàng lên, thắt ở trên cổ mình đến mức khó thở. Tôi rốt cuộc hiểu được hành động của Lục Tử Ngân vào năm ngoái khi nhận được đôi găng tay giữ ấm kia, nhưng vẫn khôngchán mà mang suốt cả mùa đông. Giống như tôi bây giờ, màu đỏ thật khiến tôi buồn nôn như vậy là tôi lại coi như không biết chán thế là quàng nó suốt một mùa đông. Hoàn toàn không chú ý đến màu đỏ chói mắt kia, chỉ biết, đây là khăn quàng cổ mà Noãn Noãn bảo bối đã dùng từng đường kim mũi chỉ để đan cho tôi.
Ngày mười bốn tháng hai, Lục Tử Ngân ăn dấm chua càng lớn, rốt cuộc khôngchịu đựng được ngả bài với tôi. Dáng vẻ của cậu ta rất là khôi hài, giống như trẻ con không chiếm được kẹo. “Nhiều ngày như vậy, tại sao Noãn chỉ tặng kẹo cho cậu, mà không cho tớ hả?” Tôi cười, trong lòng đắc ý muốn chết, “Sự khác biệt là ở chỗ đó, bên trọng bên kinh mà cậu cũng không nhận ra.” Sắc mặt cậu ta trở nên trắng bệch. Cuối cùng, cậu ta cư nhiên lại ép buộc Noãn bảo bối cho mình kẹo. Nhìn thấy kẹo được đưa vào miệng Lục Tử Ngân, tôi vô cùng không cam lòng nói: “Làm sao Noãn có thể quan tâm đến cậu như vậy, ở trong lòng cô ấy tôi cũng không có chút địa vị nào.” Lục Tử Ngân vẫn luôn xem tôi là bạn thân, chúng tôi cùng một đội bóng rổ nhưng hầu như đều nói chuyện xoay quanh Noãn bảo bối. Cậu ấy kể cho tôi chuyện lúc Noãn còn nhỏ, sau đó chúng tôi cùng nhau cười ha ha, cảm thấy chỉ cần nói đến Noãn bảo bối, tâm tình chúng tôi đều cảm thấy ấm áp như thế. Tôi biết rõ, Lục Tử Ngân cũng giống như tôi, cũng rất quan tâm Noãn bảo bối, quan tâm đến tất cả mọi chuyện. Tôi cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đắc ý hỏi với bộ dạng như nhìn thấu tâm tư của cậu ấy: “Cậu đối với Noãn bảo bối, khôngphải là yêu thích đơn giản như an hem chứ?” Cậu ấy sửng sốt một lát, sai đó cũng dùng điệu bộ giống hệt mà hỏi tôi: “Cậu đối với Noãn cũng không phải chỉ đơn giản là bạn bè như vậy chứ?” Tôi cũng sửng sốt, sau đó lại cười ha hả. Noãn bảo bối, cô ấy nói cậu không phải là thiên sứ, nhưng vẫn khiến cho tôi cười đến ngây ngốc.
Tháng năm một năm này là dạ dày tôi bắt đầu đau, đau đến ở trên giường lăn qua lộn lại, đánh thức bà nội bên cạnh. Bà lo lắng hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ nói không có việc gì. Tôi cảm thấy bản thân khỏe mạnh như vậy, dạ dày đau một chút thì có quan hệ gì? Ở trước mặt Noãn bảo bối thì tôi sẽ không đau, nhưng cứ tới đem khuya, lại đau đến ở trên giường lăn lộn. Có mấy lần tôi rớt xuống giường, đập đầu vào tủ chảy rất nhiều máu cũng không hề hay biết. Toàn bộ cơn đau chỉ tập trung ở trên dạ dày của tôi. Một lần cuối cùng, hôm nay tôi lăn lộn một lần cuối cùng bởi vì tôi ói ra máu. Bà nội sợ hãi, gọi điện thoại đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nằm ở trên xe cứu thương, đột nhiên nghĩ đến viễn cảnh đã qua khi đưa ba tôi vào bệnh viện mà tôi thất thần.
Tháng sáu, tôi nằm trong bệnh viện gần một tháng, lẽ ra sau khi đc cấp cứu khoảng năm ngày thì tôi sẽ xuất viện. Khoảng thời gian đó tôi ở trên giường bệnh, Noãn chay tới, oa oa khóc lớn một hồi, liên tục hỏi tôi khó chịu ở chỗ nào, Lục Tử Ngân chỉ lặng lẽ đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào tôi, coi như im lặng an ủi. Tôi chỉ có thể giúp Noãn bảo bối lau nước mắt vì thân thể vô lực, căn bản khôngthể đứng dậy. Nước mắt của cô ấy làm ẩm ướt ga giường màu trắng, khiến cho tôi cảm thấy càng khó chịu. Buổi tối, Lục Tử Ngân lại đến một lần, cậu ấy hỏi tôi rốt cuộc tình trạng như thế nào, tôi cố tình dửng dung nói: “Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối. Đại khái không tới một tháng liền chầu trời.” Lục Tử Ngân chỉ thốt thêm một câu: “Noãn rất quan tâm đến cậu.” Chính vì câu nói kia mà tôi đã khóc, lần đầu tôi khóc. Tôi từng mình đầy thương tích, bất luận trên người lưu lại bao nhiêu máu, tôi cũng không biết khóc. Nhưng bởi vì những lời này của Lục Tử Ngân, lại làm tôi phát khóc. Tôi làm sao mà không quan tâm Noãn bảo bối? Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: “Tớ cũng muốn sống, nhưng lại không có cơ hội.”
Tháng sau năm ngoái, thời tiết nóng rực, hơn nữa rất khó chịu. Tôi bị Lục Tử Ngân ép buộc tiếp tục ở lại bệnh viện điều trị, tôi rất ngạc nhiên. Ở đâu ra mà cậu ta có nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho tôi. Cậu ấy không chịu nói, chỉ rầu rĩ bảo tôi cố gắng sống thật tốt, đừng làm cho Noãn buồn. Tôi biết Noãn là người rất quan tâm người khác…
Tháng bảy, thời tiết giống như trước, y như ở trên lò lửa, nóng đén chết. Hôm nay thời tiết lại khá mát mẻ, tôi muốn đi dạo trong bệnh viện, cơ thể tôi cũng bắt đầu suy yếu đi. Di ngang qua mấy cô y tá kia, tôi nghe được những lời khôngnên nghe. Bọn họ nói tiền thuốc men của tôi là do Lục tư lệnh đóng. Bọn họ còn nói Lục Tử Ngân quả là có tình nghĩa, cô bạn gái này vốn có khả năng không thể sống sót đến giờ, lại được cậu ấy động viên, tìm đến cho mình để chữa bệnh cho tôi. Ngày hôm ấy, Lục Tử Ngân cùng Noãn bảo bối đến thăm tôi, tôi suýt nữa muốn đi chấp vẫn, nhưng tôi cũng không may, bệnh tình lại phát tác, ruột gan tôi đau như đứt đoạn.
Cũng giống như tháng bảy năm đó, rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được đau đớn của ba mình. Đã đói bụng nhưng lại khôngthể ăn một miếng thịt, mỗi ngày chỉ ăn thức ăn lỏng, thôi thực sự rất chán nản. Tôi hiểu được tấm lòng của Lục Tử Ngân, cậu ấy nói dối tôi là bạn gái mình, yêu tôi tột cùng, sống chết có nhau, chủ yếu là để khẩn cầu ba cậu giúp đỡ để có thể điều trị cho tôi. Bởi vi không còn phương pháp khác có thể trả số tiền thuốc men khổng lồ này, nhà của tôi rất nghèo. Điều duy nhất khi đó tôi nghĩ đến là Noãn bảo bối, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Lục Tử Ngân nói, chỉ cần tôi khỏe lên, vượt qua thời kỳ nguy hiểm, về sau tự nhiên sẽ nói rõ cho cô ấy biết. Bênh của tôi, vượt qua thời kỳ nguy hiểm chính là cái chết. Tôi từng rất nhiều lần kích động muốn nói cho Noãn bảo bối biết, tôi không phải là người trong lòng Lục Tử Ngân, cô ấy mới đúng là người trong lòng cậu ta, chỉ có một người duy nhất là cô ấy. Nhưng mỗi lần nhìn thấy bà nội, bà nội là người thân duy nhất hy vọng tôi sống. Tôi hy vọng tôi có thể sống thêm mấy ngày yên bình như vậy nữa, để tôi có thêm thời gian quan tâm đến bà, tránh cho những năm tháng buồn đau sau này…
Tần Hạ Noãn đọc tới đây, nước mắt đã muốn ướt đẫm trang giấy mỏng này. Cả người cô run bần bật. Cô đã nhịn khôngđược trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, so sánh với phía trên nhật ký cùng đoạn trước, viết ẩu nhiều lắm. Phần lớn là nét bút đứt đoạn, xem chừng hẳn là rất yếu ớt, dùng sức lực cuối cùng để ghi lại tâm sự cuối cùng của cô ấy.
Ngày tháng ghi lại chính là hai ngày trước khi Phỉ Dương qua đời, khôngnhớ rõ trời quang hay mưa nữa.
Tháng tám, tôi chống đỡ không được nữa rồi. Bà nội, thực xin lỗi, cháu khôngthể làm cho bà luôn nở nụ cười, cháu hy vọng bà đừng nên quá đau buồn. Bà nên vì cháu mà vui vẻ, cuối cùng cháu cũng có thể không phải chịu đau đớn như vậy. Noãn bảo bối, vốn định lấy cuộc đời này tặng cho cậu, đối với tớ cả đời này quá ngắn. Tớ biết Lục Tử Ngân sẽ thay thế tớ để hết lòng yêu thương cậu. Tớ rất yên tâm, thiên sứ của lòng tôi. Nụ cười của cậu là ánh mặt trời ấm áp cả đời này của tớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.