Chương 687: Cả đời là anh em
Mạc Vân Trà Sữa
09/07/2019
Nhất là sau khi Phó Cảnh Ngộ tốt lên, Tô Lâm Hoan lập tức chạy đến trước mặt Phó Cảnh Ngộ, càng làm cho anh ta cảm thấy buồn cười
Có rất nhiều lần Ngôn Triết muốn bóp chết người phụ nữ kia, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại
Cũng may Phó Cảnh Ngộ muốn ở bên Diệp Phồn Tinh nên không có dự định trở lại quân ngũ
Ngôn Triết rất cảm kích bọn họ, đương nhiên sẽ không đối phó Phó Cảnh Ngộ
Ngôn Triết luôn nghĩ: Sẽ dùng tất cả những gì mình có để đền bù cho Phó Cảnh Ngộ, chỉ cần Phó Cảnh Ngộ không trở về quân ngũ nữa, bọn họ sẽ là anh em tốt cả đời này
Cho nên dù trong lòng có còn tình cảm với Tô Lâm Hoan đi chăng nữa anh ta cũng sẽ buộc bản thân mình ruồng bỏ người phụ nữ này
Đương nhiên chuyện này, Ngôn Triết không nói với Kỷ Minh Viễn, càng không để bất cứ kẻ nào biết được
Kỷ Minh Viễn nhìn thấy Ngôn Triết không biết đang suy nghĩ gì, nhức đầu nói: "Được rồi, tôi chẳng rỗi hơi đi quản cậu làm gì "
Khả năng Ngôn Triết thật sự rất thích Tô Lâm Hoan đi!
Chẳng qua vì ngại Phó Cảnh Ngộ nên không thể không ép buộc bản thân ghét bỏ Tô Lâm Hoan
Cùng Ngôn Triết trò chuyện xong, Kỷ Minh Viễn từ trong nhà họ Ngôn đi ra, thấy Tô Lâm Hoan đứng ở cửa
Kỷ Minh Viễn khá bất ngờ nhưng cũng không dừng lại, chỉ trực tiếp rời đi
Kỷ Minh Viễn không hề có cảm tình gì với Tô Lâm Hoan, mặc dù Phó Cảnh Ngộ không thích cô ta, cũng coi là vợ sắp cưới, vậy mà cô ta lại cho Phó Cảnh Ngộ đả kích lớn tới như vậy
-
Nửa giờ sau, Ngôn Triết từ trên nhà đi xuống, ăn mặc thật chỉnh tề, đi theo phía sau có sĩ quan phụ tá, tài xế ở cửa chờ sẵn
Tô Lâm Hoan nhìn Ngôn Triết từ phía xa, cảm giác trong lòng của mình đau nhói
Ngôn Triết lên xe, chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái
Bây giờ cô ta mới biết, thì ra, nếu như Ngôn Triết không cho cô ta cơ hội thì mình cách Ngôn Triết xa đến như vậy
Chỉ cần đến gần Ngôn Triết thôi cũng là một chuyện hết sức khó khăn
" Cô Tô đứng đây có chuyện gì sao?" Người vừa lên tiếng là mẹ của Ngôn Triết
Tô Lâm Hoan đứng ở nơi này cả buổi trời rồi, làm cho ai đi qua cũng phải để ý đến cô ta, cho nên bà Ngôn mới ra đây hỏi cho rõ ràng
Tô Lâm Hoan nhìn thấy mẹ Ngôn Triết, thấp thỏm nói: " Cháu chào bác gái ạ "
Bà Ngôn ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, " Nhà chúng tôi không hoan nghênh cô Tô, mong rằng sau này cô Tô đừng tới trước cửa nhà tôi nữa!"
" Cháu Cháu đến tìm Ngôn Triết " Tô Lâm Hoan ấp úng nói
Bà Ngôn nhìn về phía Tô Lâm Hoan, ánh mắt có chút kinh ngạc, bà căn bản không nghĩ tới Tô Lâm Hoan lại nói vậy, Bà Ngôn cười một tiếng, nhắc nhở: " Cô Tô đã kết hôn rồi, tới tìm con trai của tôi cũng chẳng hay họ gì? Nhỡ người khác nhìn thấy lại hiểu lầm thì vô luận là đối với cô, hay là đối với thanh danh của con trai tôi đều không tốt"
Mặc dù bà Ngôn nói chuyện rất khách sao nhưng nghe lại có tính uy hiếp rất lớn
Tô Lâm Hoan vốn đang muốn nói chuyện xảy ra giữa cô ta và Ngôn Triết, bị bà Ngôn Cảnh cáo như thế, làm sao còn dám mở miệng được?
-
"Bà chủ, cô chủ trở về rồi" Quản gia đi tới, báo với bà Ngôn
Bà Ngôn quay đầu, nhìn thấy Cố Khải đậu xe ở trước cửa
Cố Khải xuống xe trước, sau đó mở cửa xe đón người bên trong ra, Ngôn An giống như cô công chúa nhỏ bước xuống xe
Bị bệnh hai ngày, thoạt nhìn sắc mặt của Ngôn An hơi tiều tụy, nhưng chỉ cần đứng ở bên cạnh Cố Khải cô lại cười rất vui vẻ
Bà Ngôn không để ý tới Tô Lâm Hoan, trực tiếp đi về phía Cố Khải
Ngôn An có chút khẩn trương đứng ở bên cạnh Cố Khải, phòng bị nhìn mẹ mình
Cố Khải lên tiếng chào hỏi: " Cháu chào bác gái "
"Vào đi " khi trở về Ngôn Triết đã nói lại chuyện Ngôn An bị mang đi
Cho nên bây giờ nhìn thấy Cố Khải, không hề cảm thấy bất ngờ
Hôm nay Thủ trưởng Ngôn cũng có ở nhà, hai vợ chồng họ ngồi ở phòng khách giống như hai ngọn núi lớn, dồn ép làm cho bất cứ người nào đối diện với họ cũng cảm thấy không thở nổi
Nhưng Cố Khải đâu phải người bình thường, anh dõng dạc nói, "Hôm nay cháu tới đây là muốn xin phép hai bác cho cháu được cưới con gái của hai bác "
Mặt dù bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng hiện tại Cố Khải lại cảm thấy vô cùng bất an, chỉ sợ bố mẹ của cô phản đối cuộc hôn nhân này
Có rất nhiều lần Ngôn Triết muốn bóp chết người phụ nữ kia, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại
Cũng may Phó Cảnh Ngộ muốn ở bên Diệp Phồn Tinh nên không có dự định trở lại quân ngũ
Ngôn Triết rất cảm kích bọn họ, đương nhiên sẽ không đối phó Phó Cảnh Ngộ
Ngôn Triết luôn nghĩ: Sẽ dùng tất cả những gì mình có để đền bù cho Phó Cảnh Ngộ, chỉ cần Phó Cảnh Ngộ không trở về quân ngũ nữa, bọn họ sẽ là anh em tốt cả đời này
Cho nên dù trong lòng có còn tình cảm với Tô Lâm Hoan đi chăng nữa anh ta cũng sẽ buộc bản thân mình ruồng bỏ người phụ nữ này
Đương nhiên chuyện này, Ngôn Triết không nói với Kỷ Minh Viễn, càng không để bất cứ kẻ nào biết được
Kỷ Minh Viễn nhìn thấy Ngôn Triết không biết đang suy nghĩ gì, nhức đầu nói: "Được rồi, tôi chẳng rỗi hơi đi quản cậu làm gì "
Khả năng Ngôn Triết thật sự rất thích Tô Lâm Hoan đi!
Chẳng qua vì ngại Phó Cảnh Ngộ nên không thể không ép buộc bản thân ghét bỏ Tô Lâm Hoan
Cùng Ngôn Triết trò chuyện xong, Kỷ Minh Viễn từ trong nhà họ Ngôn đi ra, thấy Tô Lâm Hoan đứng ở cửa
Kỷ Minh Viễn khá bất ngờ nhưng cũng không dừng lại, chỉ trực tiếp rời đi
Kỷ Minh Viễn không hề có cảm tình gì với Tô Lâm Hoan, mặc dù Phó Cảnh Ngộ không thích cô ta, cũng coi là vợ sắp cưới, vậy mà cô ta lại cho Phó Cảnh Ngộ đả kích lớn tới như vậy
-
Nửa giờ sau, Ngôn Triết từ trên nhà đi xuống, ăn mặc thật chỉnh tề, đi theo phía sau có sĩ quan phụ tá, tài xế ở cửa chờ sẵn
Tô Lâm Hoan nhìn Ngôn Triết từ phía xa, cảm giác trong lòng của mình đau nhói
Ngôn Triết lên xe, chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái
Bây giờ cô ta mới biết, thì ra, nếu như Ngôn Triết không cho cô ta cơ hội thì mình cách Ngôn Triết xa đến như vậy
Chỉ cần đến gần Ngôn Triết thôi cũng là một chuyện hết sức khó khăn
" Cô Tô đứng đây có chuyện gì sao?" Người vừa lên tiếng là mẹ của Ngôn Triết
Tô Lâm Hoan đứng ở nơi này cả buổi trời rồi, làm cho ai đi qua cũng phải để ý đến cô ta, cho nên bà Ngôn mới ra đây hỏi cho rõ ràng
Tô Lâm Hoan nhìn thấy mẹ Ngôn Triết, thấp thỏm nói: " Cháu chào bác gái ạ "
Bà Ngôn ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, " Nhà chúng tôi không hoan nghênh cô Tô, mong rằng sau này cô Tô đừng tới trước cửa nhà tôi nữa!"
" Cháu Cháu đến tìm Ngôn Triết " Tô Lâm Hoan ấp úng nói
Bà Ngôn nhìn về phía Tô Lâm Hoan, ánh mắt có chút kinh ngạc, bà căn bản không nghĩ tới Tô Lâm Hoan lại nói vậy, Bà Ngôn cười một tiếng, nhắc nhở: " Cô Tô đã kết hôn rồi, tới tìm con trai của tôi cũng chẳng hay họ gì? Nhỡ người khác nhìn thấy lại hiểu lầm thì vô luận là đối với cô, hay là đối với thanh danh của con trai tôi đều không tốt"
Mặc dù bà Ngôn nói chuyện rất khách sao nhưng nghe lại có tính uy hiếp rất lớn
Tô Lâm Hoan vốn đang muốn nói chuyện xảy ra giữa cô ta và Ngôn Triết, bị bà Ngôn Cảnh cáo như thế, làm sao còn dám mở miệng được?
-
"Bà chủ, cô chủ trở về rồi" Quản gia đi tới, báo với bà Ngôn
Bà Ngôn quay đầu, nhìn thấy Cố Khải đậu xe ở trước cửa
Cố Khải xuống xe trước, sau đó mở cửa xe đón người bên trong ra, Ngôn An giống như cô công chúa nhỏ bước xuống xe
Bị bệnh hai ngày, thoạt nhìn sắc mặt của Ngôn An hơi tiều tụy, nhưng chỉ cần đứng ở bên cạnh Cố Khải cô lại cười rất vui vẻ
Bà Ngôn không để ý tới Tô Lâm Hoan, trực tiếp đi về phía Cố Khải
Ngôn An có chút khẩn trương đứng ở bên cạnh Cố Khải, phòng bị nhìn mẹ mình
Cố Khải lên tiếng chào hỏi: " Cháu chào bác gái "
"Vào đi " khi trở về Ngôn Triết đã nói lại chuyện Ngôn An bị mang đi
Cho nên bây giờ nhìn thấy Cố Khải, không hề cảm thấy bất ngờ
Hôm nay Thủ trưởng Ngôn cũng có ở nhà, hai vợ chồng họ ngồi ở phòng khách giống như hai ngọn núi lớn, dồn ép làm cho bất cứ người nào đối diện với họ cũng cảm thấy không thở nổi
Nhưng Cố Khải đâu phải người bình thường, anh dõng dạc nói, "Hôm nay cháu tới đây là muốn xin phép hai bác cho cháu được cưới con gái của hai bác "
Mặt dù bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng hiện tại Cố Khải lại cảm thấy vô cùng bất an, chỉ sợ bố mẹ của cô phản đối cuộc hôn nhân này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.