Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế
Chương 8:
Jun Yi
12/10/2023
Thơi Dư đang ngồi xổm trong góc ăn một chiếc bánh ngọt, nhìn cậu ta đang nhàn nhã bày đồ vật ra bàn, ngay cả khi cậu ta đang chạy trốn.
Đẹp, thực sự là đẹp.
Bởi vì sợ ánh đèn sẽ thu hút quái vật đến nên hiện tại trung tâm mua sắm đã tối đen.
Ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, một nửa ánh sáng dừng trên người cậu, mái tóc dài màu bạc dưới ánh trăng đẹp như ngọc, mấy sợi tóc rơi xuống trên vai khi cậu gõ bàn phím ảo.
Thời Dư cảm thấy ngón tay hơi ngứa, rất muốn buộc tóc giúp cậu.
Chà, nếu buộc một kiểu tóc đuôi ngựa cao cao chắc chắn sẽ khiến cậu càng đẹp trai hơn.
Thời Dư không quan tâm cắn một miếng bánh ngọt thì phát hiện có một người đứng trước mặt, che khuất tầm nhìn của cô.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã chĩa súng vào mình, lông mày xấp nhíu thành một ngọn núi, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông lạnh lùng trả lời một câu “Không có việc gì”, nhưng anh ta vẫn đứng bất động trước mặt cô.
Thời Dư cảm thấy anh ta có chút tật xấu, vì vậy cô dịch sang bên cạnh một chút, định tiếp tục ngắm cậu bé cách đó không xa, nhưng người đàn ông này vẫn di chuyển theo cô.
Được lắm, nếu Thời Dư lại không biết tại sao người đàn ông này lại ngăn cản trước mặt cô, thì thật lãng phí đầu óc của cô rồi.
Do súng năng lượng có thể dễ dàng bắn bay đầu cô nên Thời Dư chỉ có thể bực bội thu hồi ánh mắt, mở trí não ra.
Cô chỉ muốn ngắm trai đẹp để giảm bớt một chút áp lực do ban ngày mang lại, chứ thật sự không có ác ý gì.
Quên đi, cô vẫn nên nghĩ cách để ngày mai chạy trốn như thế nào.
Trí não của Thời Dư thuộc loại rẻ nhất, khi cô mới sinh được chính phủ Liên Bang phân phát, là kiểu mẫu đã bị đào thải, cô vừa mở trí não ra liền nhận được ánh mắt khinh thường của người đàn ông.
Là một con cá mặn, Thời Dư không có sự háo thắng nên cô có thể lờ đi sự khinh thường của người đàn ông bằng cách thờ ơ.
Người phàm không thể đạt tới cảnh giới cá mặn được.
Thời Dư ăn miếng bánh ngọt còn lại, tùy tiện ném cái ly xuống đất, thậm chí còn không nhìn người đàn ông, những ngón tay của cô liên tục gõ vào màn hình ảo.
Góc dưới bên phải vẫn là hình tam giác có dấu chấm than màu đỏ.
Khi trước khi chạy trốn, Thời Dư không có thời gian nhìn khoảng cách từ đây đến nơi tị nạn, nhưng bây giờ nhìn thấy, suýt nữa phun hết bánh ngọt cô vừa ăn.
Hơn 900 km! Đây là muốn cho cô lấy mạng chạy sao?
Khoảng cách này không là gì với xe bay, nhưng mà cô không có!
Thời Dư tắt trí não, sau khi thấy người đàn ông không còn nhìn cô chằm chằm nữa mới chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Anh à, anh có xe bay không?"
Người đàn ông cau mày: "Cô định làm gì?
Thời Dư lập tức hắng giọng nói: "Nơi tị nạn cách nơi này hơi xa không phải sao? Em chỉ muốn đi nhờ một chút, như vậy, có xe phải không ạ?"
Cô nháy mắt nói.
Người đàn ông nói không chút do dự: "Không có."
Thời Vũ có chút không tin: "Thật sao?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nếu như có thì cô sẽ cảm thấy chúng tôi có thể ở chỗ này sao?"
Anh ta nói có vẻ có lý, nhìn những người có vẻ là vệ sĩ này, thì có thể biết thân phận của cậu bé đẹp trai nhất định không đơn giản, nếu có cơ hội chạy trốn thì sao cậu ta còn ở đây?
Thời Vũ chớp mắt, nhìn những ngón tay trắng trẻo thon dài của cậu bé đẹp trai cách đó không xa: "Thật ra cũng không phải không có cách."
Ngay lập tức người đàn ông híp mắt lại: "Cô có biện pháp?"
Đẹp, thực sự là đẹp.
Bởi vì sợ ánh đèn sẽ thu hút quái vật đến nên hiện tại trung tâm mua sắm đã tối đen.
Ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, một nửa ánh sáng dừng trên người cậu, mái tóc dài màu bạc dưới ánh trăng đẹp như ngọc, mấy sợi tóc rơi xuống trên vai khi cậu gõ bàn phím ảo.
Thời Dư cảm thấy ngón tay hơi ngứa, rất muốn buộc tóc giúp cậu.
Chà, nếu buộc một kiểu tóc đuôi ngựa cao cao chắc chắn sẽ khiến cậu càng đẹp trai hơn.
Thời Dư không quan tâm cắn một miếng bánh ngọt thì phát hiện có một người đứng trước mặt, che khuất tầm nhìn của cô.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã chĩa súng vào mình, lông mày xấp nhíu thành một ngọn núi, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông lạnh lùng trả lời một câu “Không có việc gì”, nhưng anh ta vẫn đứng bất động trước mặt cô.
Thời Dư cảm thấy anh ta có chút tật xấu, vì vậy cô dịch sang bên cạnh một chút, định tiếp tục ngắm cậu bé cách đó không xa, nhưng người đàn ông này vẫn di chuyển theo cô.
Được lắm, nếu Thời Dư lại không biết tại sao người đàn ông này lại ngăn cản trước mặt cô, thì thật lãng phí đầu óc của cô rồi.
Do súng năng lượng có thể dễ dàng bắn bay đầu cô nên Thời Dư chỉ có thể bực bội thu hồi ánh mắt, mở trí não ra.
Cô chỉ muốn ngắm trai đẹp để giảm bớt một chút áp lực do ban ngày mang lại, chứ thật sự không có ác ý gì.
Quên đi, cô vẫn nên nghĩ cách để ngày mai chạy trốn như thế nào.
Trí não của Thời Dư thuộc loại rẻ nhất, khi cô mới sinh được chính phủ Liên Bang phân phát, là kiểu mẫu đã bị đào thải, cô vừa mở trí não ra liền nhận được ánh mắt khinh thường của người đàn ông.
Là một con cá mặn, Thời Dư không có sự háo thắng nên cô có thể lờ đi sự khinh thường của người đàn ông bằng cách thờ ơ.
Người phàm không thể đạt tới cảnh giới cá mặn được.
Thời Dư ăn miếng bánh ngọt còn lại, tùy tiện ném cái ly xuống đất, thậm chí còn không nhìn người đàn ông, những ngón tay của cô liên tục gõ vào màn hình ảo.
Góc dưới bên phải vẫn là hình tam giác có dấu chấm than màu đỏ.
Khi trước khi chạy trốn, Thời Dư không có thời gian nhìn khoảng cách từ đây đến nơi tị nạn, nhưng bây giờ nhìn thấy, suýt nữa phun hết bánh ngọt cô vừa ăn.
Hơn 900 km! Đây là muốn cho cô lấy mạng chạy sao?
Khoảng cách này không là gì với xe bay, nhưng mà cô không có!
Thời Dư tắt trí não, sau khi thấy người đàn ông không còn nhìn cô chằm chằm nữa mới chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Anh à, anh có xe bay không?"
Người đàn ông cau mày: "Cô định làm gì?
Thời Dư lập tức hắng giọng nói: "Nơi tị nạn cách nơi này hơi xa không phải sao? Em chỉ muốn đi nhờ một chút, như vậy, có xe phải không ạ?"
Cô nháy mắt nói.
Người đàn ông nói không chút do dự: "Không có."
Thời Vũ có chút không tin: "Thật sao?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nếu như có thì cô sẽ cảm thấy chúng tôi có thể ở chỗ này sao?"
Anh ta nói có vẻ có lý, nhìn những người có vẻ là vệ sĩ này, thì có thể biết thân phận của cậu bé đẹp trai nhất định không đơn giản, nếu có cơ hội chạy trốn thì sao cậu ta còn ở đây?
Thời Vũ chớp mắt, nhìn những ngón tay trắng trẻo thon dài của cậu bé đẹp trai cách đó không xa: "Thật ra cũng không phải không có cách."
Ngay lập tức người đàn ông híp mắt lại: "Cô có biện pháp?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.