Chương 10
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
Hồi ức đến đây, Từ Ca xem như đã chắp vá ra được mọi chuyện một cách mạch lạc.
Hiện tại cậu có thể xác định người đưa nước cùng bánh cứu mạng cậu đêm đó thật sự là anh họ, nếu không có anh họ, cũng sẽ không bẫy cậu thảm như vậy.
Cậu là binh, anh họ lại thành người nơi này, anh họ tỏ vẻ không biết cậu, vậy chỉ có thể chứng minh người nơi này cũng không biết anh họ đã từng là binh.
Không nói tới rốt cuộc vì sao anh họ lại an cư lạc nghiệp ở chỗ này, ít nhất cầu tình ở trước mặt A Đại, lấy danh nghĩa đồng hương cứu cậu một mạng là ván đã đóng thuyền. Chỉ là Từ Ca không nghĩ tới cái giá phải trả cho việc người này không giết cậu thế nhưng lại đặc biệt* như vậy.
(*偏门 thiên môn.)
Giờ phút này cậu tuyệt vọng nằm trên giường, mà A Đại đã cởi hết bò lên.
Cánh tay A Đại thật cường tráng, dường như ánh nến mỏng manh có thể làm cho làn da ngăm đen của hắn phản quang. Hắn giống như vuốt lông động vật trước khi giết, dùng tay sờ soạng tóc Từ Ca một chút, tay bên kia thì chống đệm, nhìn khuôn mặt Từ Ca một cách cẩn thận.
Từ Ca sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim quặn đau, đầu óc trống rỗng.
Hai tay hai chân cậu còn bị trói bằng xích sắt, dường như đã sớm biết cậu sẽ phản kháng, thậm chí A Đại còn cẩn thận dùng đầu gối đè chân cậu lại.
Từ Ca không thể làm gì, giờ phút này chỉ còn lại cậu cùng quật cường cuối cùng của cậu.
Cho nên cậu quật cường mà xoay đầu về một bên, không đối diện với người nọ, lộ ra biểu tình kiên cường trước khi chết.
Cách giường không xa là một cái bàn, nến trên bàn còn chưa thổi tắt. Từ Ca cảm thấy chính mình là ngọn nến này, lưu lại nước mắt anh hùng rực lửa, cùng lúc chiếu sàng mình —— bốn phía còn mẹ nó đen kịt một màu.
Cậu nhìn chằm chằm vào ngọn nến một hồi, A Đại tiếp tục cẩn thận vuốt tóc cậu.
Cậu rất muốn biết những liệt sĩ thời cổ là cắn lưỡi tự sát như thế nào, cậu cân nhắc một chút phát hiện không nắm được phương pháp. Giống như không cởi quần sẽ khó đi tiểu, không ngồi xổm liền khó rải phân, tự mình bóp cổ không cách nào hít thở không thông, cho nên cậu cũng không có sức cắn đứt đầu lưỡi.
Cậu chuyển mắt về phía cửa sổ phía sau ngọn nến.
Dường như cửa sổ nơi này đều là bẩn thỉu, có thủy tinh, nhưng còn có một tầng giấy. Những song hoa* kia dán rồi xé, năm sau lại dán, năm sau nữa lại dán rồi xé, làm cho thủy tinh trở nên mơ mơ hồ hồ, giống như hơi sương đọng trên thủy tinh vào mùa đông ở quê nhà.
(*窗花 song hoa: hoa t rên c ửa sổ, cắt giấy dùng để t rang trí t ường hoặc cửa s ổ.)
Đột nhiên, cậu nhìn thấy có đầu người lấp ló ở bên ngoài cửa sổ.
Ngực cậu cứng lại, nheo nheo mắt.
Khoảnh khắc cậu cùng người ngoài cửa sổ đối diện, buồn vui đan xen, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, toàn bộ cảm giác đều xông lên.
Cậu thấy được A Ngôn.
A Ngôn không chết, vết thương cùng sưng phù vẫn còn trên mặt. Cậu ta giống như bị người đẩy đi ngang qua cửa, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn vào trong phòng.
Từ ánh mắt đan xen sùng kính cùng thương hại kia của A Ngôn, Từ Ca đoán được A Ngôn cũng biết chuyện sắp xảy ra đêm nay.
Giờ phút này Từ Ca vẫn là đứa bé nhà bên, khi gặp được nguy hiểm sẽ anh dũng không sợ mà chắn ở phía trước, hi sinh bản thân đồng thời bảo vệ mạng sống của hai người, sau chuyện này còn có thể hút thuốc giọng khàn khàn, mang theo ý tứ sâu xa nói với A Ngôn bé nhỏ —— Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt*.
(*留着青 山在, 不 怕没柴烧.)
Mà không có ai biết, giờ phút này hy sinh cũng không phải lựa chọn của Từ Ca.
Từ Ca đau trong lòng, có nỗi khổ không thể nói ra.
A Đại dừng vuốt ve, có lẽ là muốn rút đao rồi. Hai tay hắn chống hai bên đầu Từ Ca, khoảnh khắc chống đệm tiến đến gần giống như có thể nhìn nhìn thấy cơ bắp xinh đẹp lại mạnh mẽ mấp máy.
Từ Ca lại ý đồ giật giật, nhưng A Đại lòng có mãnh hổ ngửi tường vi*, đầu gối hắn đè nặng hai đùi của Từ Ca, Từ Ca thật sự không thể động.
(*心有猛 虎 嗅蔷薇: hổ dữ cũ ng sẽ có lúc ng ửi tư ờng v i, hù ng tâ m bận rộn mà rộ ng lớ n cũn g sẽ bị th uyết phục bởi m ỹ lệ ôn nh u, bì nh yê n cảm nhận tốt đẹp c ùng t hản n hiên.)
Từ Ca nhắm mắt.
Đương nhiên cậu không có ý định ngồi chờ chết, tuy rằng hai tay cậu bị trói, nhưng A Đại không đè cậu xuống.
Cậu là có thể phản kích, cậu phải dùng tư thế đợi làm thịt để đối phương lơ là cảnh giác, sau đó mới đột nhiên nâng cánh tay lên, hướng về phía đầu của người đàn ông hung hăng ——
A Đại tay mắt lạnh lẹ, tay còn chưa rơi xuống, đã bị hắn nhanh nhẹn bắt được.
Xong đời.
Từ Ca nuốt một ngụm nước miếng, không dám mở mắt.
Sau lưng cậu đột nhiên ứa ra một tầng mồ hôi, cậu hy vọng A Đại có thể hiểu, có động vật thỉnh thoảng sẽ giãy giụa một chút, đó là hoạt động phản xạ của cơ bắp không dùng ý chí để di chuyển, là không liên quan tới đại não, là cậu không có ý đồ, là cậu ——
“Anh không cần đánh lén tôi,” A Đại nói, nói xong ngón tay hắn siết chặt, siết đến xương tay Từ Ca đau nhức, “Anh nghe lời, là có thể sống.”
Hiện tại cậu có thể xác định người đưa nước cùng bánh cứu mạng cậu đêm đó thật sự là anh họ, nếu không có anh họ, cũng sẽ không bẫy cậu thảm như vậy.
Cậu là binh, anh họ lại thành người nơi này, anh họ tỏ vẻ không biết cậu, vậy chỉ có thể chứng minh người nơi này cũng không biết anh họ đã từng là binh.
Không nói tới rốt cuộc vì sao anh họ lại an cư lạc nghiệp ở chỗ này, ít nhất cầu tình ở trước mặt A Đại, lấy danh nghĩa đồng hương cứu cậu một mạng là ván đã đóng thuyền. Chỉ là Từ Ca không nghĩ tới cái giá phải trả cho việc người này không giết cậu thế nhưng lại đặc biệt* như vậy.
(*偏门 thiên môn.)
Giờ phút này cậu tuyệt vọng nằm trên giường, mà A Đại đã cởi hết bò lên.
Cánh tay A Đại thật cường tráng, dường như ánh nến mỏng manh có thể làm cho làn da ngăm đen của hắn phản quang. Hắn giống như vuốt lông động vật trước khi giết, dùng tay sờ soạng tóc Từ Ca một chút, tay bên kia thì chống đệm, nhìn khuôn mặt Từ Ca một cách cẩn thận.
Từ Ca sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh ứa ra, trái tim quặn đau, đầu óc trống rỗng.
Hai tay hai chân cậu còn bị trói bằng xích sắt, dường như đã sớm biết cậu sẽ phản kháng, thậm chí A Đại còn cẩn thận dùng đầu gối đè chân cậu lại.
Từ Ca không thể làm gì, giờ phút này chỉ còn lại cậu cùng quật cường cuối cùng của cậu.
Cho nên cậu quật cường mà xoay đầu về một bên, không đối diện với người nọ, lộ ra biểu tình kiên cường trước khi chết.
Cách giường không xa là một cái bàn, nến trên bàn còn chưa thổi tắt. Từ Ca cảm thấy chính mình là ngọn nến này, lưu lại nước mắt anh hùng rực lửa, cùng lúc chiếu sàng mình —— bốn phía còn mẹ nó đen kịt một màu.
Cậu nhìn chằm chằm vào ngọn nến một hồi, A Đại tiếp tục cẩn thận vuốt tóc cậu.
Cậu rất muốn biết những liệt sĩ thời cổ là cắn lưỡi tự sát như thế nào, cậu cân nhắc một chút phát hiện không nắm được phương pháp. Giống như không cởi quần sẽ khó đi tiểu, không ngồi xổm liền khó rải phân, tự mình bóp cổ không cách nào hít thở không thông, cho nên cậu cũng không có sức cắn đứt đầu lưỡi.
Cậu chuyển mắt về phía cửa sổ phía sau ngọn nến.
Dường như cửa sổ nơi này đều là bẩn thỉu, có thủy tinh, nhưng còn có một tầng giấy. Những song hoa* kia dán rồi xé, năm sau lại dán, năm sau nữa lại dán rồi xé, làm cho thủy tinh trở nên mơ mơ hồ hồ, giống như hơi sương đọng trên thủy tinh vào mùa đông ở quê nhà.
(*窗花 song hoa: hoa t rên c ửa sổ, cắt giấy dùng để t rang trí t ường hoặc cửa s ổ.)
Đột nhiên, cậu nhìn thấy có đầu người lấp ló ở bên ngoài cửa sổ.
Ngực cậu cứng lại, nheo nheo mắt.
Khoảnh khắc cậu cùng người ngoài cửa sổ đối diện, buồn vui đan xen, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, toàn bộ cảm giác đều xông lên.
Cậu thấy được A Ngôn.
A Ngôn không chết, vết thương cùng sưng phù vẫn còn trên mặt. Cậu ta giống như bị người đẩy đi ngang qua cửa, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn vào trong phòng.
Từ ánh mắt đan xen sùng kính cùng thương hại kia của A Ngôn, Từ Ca đoán được A Ngôn cũng biết chuyện sắp xảy ra đêm nay.
Giờ phút này Từ Ca vẫn là đứa bé nhà bên, khi gặp được nguy hiểm sẽ anh dũng không sợ mà chắn ở phía trước, hi sinh bản thân đồng thời bảo vệ mạng sống của hai người, sau chuyện này còn có thể hút thuốc giọng khàn khàn, mang theo ý tứ sâu xa nói với A Ngôn bé nhỏ —— Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt*.
(*留着青 山在, 不 怕没柴烧.)
Mà không có ai biết, giờ phút này hy sinh cũng không phải lựa chọn của Từ Ca.
Từ Ca đau trong lòng, có nỗi khổ không thể nói ra.
A Đại dừng vuốt ve, có lẽ là muốn rút đao rồi. Hai tay hắn chống hai bên đầu Từ Ca, khoảnh khắc chống đệm tiến đến gần giống như có thể nhìn nhìn thấy cơ bắp xinh đẹp lại mạnh mẽ mấp máy.
Từ Ca lại ý đồ giật giật, nhưng A Đại lòng có mãnh hổ ngửi tường vi*, đầu gối hắn đè nặng hai đùi của Từ Ca, Từ Ca thật sự không thể động.
(*心有猛 虎 嗅蔷薇: hổ dữ cũ ng sẽ có lúc ng ửi tư ờng v i, hù ng tâ m bận rộn mà rộ ng lớ n cũn g sẽ bị th uyết phục bởi m ỹ lệ ôn nh u, bì nh yê n cảm nhận tốt đẹp c ùng t hản n hiên.)
Từ Ca nhắm mắt.
Đương nhiên cậu không có ý định ngồi chờ chết, tuy rằng hai tay cậu bị trói, nhưng A Đại không đè cậu xuống.
Cậu là có thể phản kích, cậu phải dùng tư thế đợi làm thịt để đối phương lơ là cảnh giác, sau đó mới đột nhiên nâng cánh tay lên, hướng về phía đầu của người đàn ông hung hăng ——
A Đại tay mắt lạnh lẹ, tay còn chưa rơi xuống, đã bị hắn nhanh nhẹn bắt được.
Xong đời.
Từ Ca nuốt một ngụm nước miếng, không dám mở mắt.
Sau lưng cậu đột nhiên ứa ra một tầng mồ hôi, cậu hy vọng A Đại có thể hiểu, có động vật thỉnh thoảng sẽ giãy giụa một chút, đó là hoạt động phản xạ của cơ bắp không dùng ý chí để di chuyển, là không liên quan tới đại não, là cậu không có ý đồ, là cậu ——
“Anh không cần đánh lén tôi,” A Đại nói, nói xong ngón tay hắn siết chặt, siết đến xương tay Từ Ca đau nhức, “Anh nghe lời, là có thể sống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.